Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 65: Kiếp nạn của Vân Khê?




 Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Mộng
Ân oán của Phượng gia cùng Lữ gia, phải do chính bọn họ giải quyết mới đúng, Vân Khê không muốn nhúng tay quá nhiều.
Tình Nhi chần chờ đứng lên, chạy tới trước mặt Phượng Thanh Bình, nước mắt giàn giụa nhìn về phía nàng, ánh mắt kia không cần nói cũng biết.
Phượng Thanh Bình cũng cân nhắc, nên xử trí Lữ cô cô cùng một đám thủ hạ của nàng như thế nào, nếu nàng giết Lữ cô cô, những người còn lại sẽ tìm nàng trả thù, nàng cũng không thể đem toàn bộ những người này giết chết. nàng không phải là người thích giết người, nhưng cũng không phải là người nhân từ, có thể dễ dàng bỏ qua cho đối thủ của mình. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng nhìn chăm chú vào Lữ cô cô, mở miệng nói: “Lão tổ tông vẫn luôn nhớ ngươi, rất muốn gặp ngươi một lần, không bằng ngươi cùng ta hồi Phượng gia đi, đến tột cùng muốn xử trí các ngươi như thế nào, vẫn là xem ý tứ lão tổ tông.”
Nghe được ba chữ “lão tổ tông”, hàn quang lóe ra trong mắt Lữ cô cô ảm đạm xuống, như có điều suy nghĩ, nàng không dãy dụa nữa, tùy ý để năm mẹ con Phượng Thanh Bình áp giải các nàng đi nơi Phượng gia cư trú.
Không bao lâu, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm bốn người chạy tới nơi này, Phượng Thanh Bình nhanh chóng từ trên người bốn người trẻ tuổi đạm mạc lướt qua, nhìn một cái liền nhận ra Bạch Sở Mục trong đó, nàng hai mắt đọng lại lóe lệ quang, đè nén không được nội tâm kích động, bước nhanh đi tới trước mặt Bạch Sở Mục: “Hài tử, ngươi có phải là hài tử của đại ca ta?”
Bạch Sở Mục hơi sững sờ, nhìn phụ nhân xa lạ trước mặt, mắt sáng ngời, chẳng lẽ nàng là người Phượng gia? Là cô cô của hắn?
Mong mỏi mười mấy năm thân tình, đột nhiên thoáng cái hiện lên trước mặt, hắn có chút chân tay luống cuống. Thật sự là thân nhân của hắn đến tìm hắn sao?
Hắn ngẩn người, quên mất phản ứng, Phượng Thanh Bình nhìn chăm chú vào hắn đột nhiên nóng nảy: “Hài tử, ngươi cũng là mau nói nha, ngươi đến tột cùng có phải hài tử của đại ca ta hay không?”
Long Thiên Tầm khẽ đẩy Bạch Sở Mục: “Sở Mục ca ca, nàng là người Phượng gia của huynhh, muội nghĩ nàng hẳn là cô cô của huynh đó.”
“Thật sao?” Bạch Sở Mục có chút ngơ ngác, hắn không phân rõ tâm tình của mình bây giờ, chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, khiến hắn khó mà tiếp nhận.
Mặc dù Bạch Sở Mục không có tự mình thừa nhận, nhưng là nghe được lời nói Long Thiên Tầm mà nói…, Phượng Thanh Bình đã có thể căn bản xác nhận, trên mặt nàng dâng lên vui mừng, mở ra hai cánh tay đem Bạch Sở Mục ôn lấy, nức nở nói: “Hài tử, ta là cô cô của cháu, mau cùng cô cô về nhà đi, người trong nhà đều chờ cháu.”
Ngắn ngủn một câu nói, để cho trong long Bạch Sở Mục dậy sóng, hắn âm thầm rơi xuống nước mắt. Về nhà sao? Người Phượng gia thật sự hoan nghênh hắn, đang chờ hắn về nhà sao?
Lệ nóng tràn đầy hốc mắt, hắn vui mừng, hai tay từ từ đưa lên eo Phượng Thanh Bình, vững vàng ôm chặt lấy. Bạch Sở Mục chui ở đầu vai của nàng, thanh âm buồn bực kêu câu: “Cô cô.”
“Ai, cô cô ở chỗ này! Hảo hài tử, chúng ta cùng nhau về nhà thôi.” Phượng Thanh Bình thanh âm đang run rẩy, cũng là thanh âm cao hứng.
Những người vây xem tại chỗ đều thật sâu đắm chìm trong thân tình ấm áp trước mắt, Xá Tử Yên Hồng bốn chị em âm thầm lau nước mắt, có lẽ chỉ có các nàng mới có thể nhận thức tâm tình của mẫu thân.
Vân Khê không yên lòng, tạm thời không trở về Luyện khí minh, mà là đi theo người Phượng gia cùng nhau đi tới nơi Phượng gia cư trú.
Nơi Phượng gia cư trú cách Thiên Hỏa thành không xa, ra khỏi cửa thành, đi hướng bắc, đại khái qua vài trăm dặm đường, bọn họ đi tới một nông trang. Nơi này tùy ý có thể thấy được một mẫu ruộng tốt, hoa màu xanh um tươi tốt, vật nuôi còn có dê bò. Thoạt nhìn, dường như là tới một thế giới thanh bình, nơi này không có phân tranh, không có binh qua (chiến tranh), chỉ có một mảnh điềm tĩnh cùng an tường.
Trên đồng ruộng, tốp năm tốp ba cô gái tụ tập chung ở một chỗ, hoặc cười cười nói nói, hoặc trồng hoa màu, từ xa nhìn lại, hẳn là không có một gã nam tử, toàn bộ là nữ nhân.
Vân Khê, Bạch Sở Mục đám người đi tới nơi này, thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngạc nhiên. Hơn nữa thấy năm mẹ con Phượng Thanh Bình tốc độ rõ ràng chậm lại, Vân Khê không khỏi suy đoán, chẳng lẽ nơi này chính là nơi cư trú của Phượng gia bọn họ?
Quả nhiên, các nàng thấy Phượng Thanh Bình ngựng lại, sau đó một tay chống nạnh, lớn tiếng nói, hướng đồng ruộng trống trải phía trước hô lớn: “Các tỷ muội, mọi người mau tới đây, tới đây nghênh đón người đàn ông duy nhất Phượng gia chúng ta đi!”
Thanh âm uyển chuyển réo rắt truyền đi xa,  khắp nơi trống trải, làm cho thanh âm nàng không có chút cách trở nào truyền đến đất Phương Viên.
Đám nữ tử đang ở trên đồng ruộng nói đùa, rối rít dừng việc trong tay lại, hướng phương hướng đoàn người nhìn sang.
“Nhìn, là nhị tiểu thư trở lại! Nàng vừa mới nói cái gì, người đàn ông duy nhất Phượng gia chúng ta?”
“Phượng gia chúng ta nơi nào có đàn ông? Nhị tiểu thư không phải là đi ra ngoài một chuyến chơi điên rồi, trở lại đùa giỡn chúng ta a?”
“Không giống a! Nhị tiểu thư trong ngày thường là một người cực kỳ nghiêm túc, làm sao sẽ làm ra loại đùa giỡn này? Chúng ta mau đi nhìn xem.”
“Đi, đi xem một chút.”
Một đám cô gái rối rít nhốn nháo rời đi đồng ruộng, vứa thì thầm với nhau, vừa hướng phương hướng đám người Phượng Thanh Bình tụ lại.
Phượng Thanh Bình mỉm cười đối mặt mọi người, sau đó đem Bạch Sở Mục đẩy về phía trước, giới thiệu nói: “Mọi người mau đến xem, hắn chính là con ruột đại ca ta, tên Sở Mục. Sở Mục, những người này đều là người Phượng gia chúng ta, mau cùng các nàng lên tiếng chào hỏi a.”
Bạch Sở Mục lấy lại bình tĩnh, một cái nhìn qua, một đôi mắt theo dõi hắn, mang theo ánh mắt tò mò, giống như nhìn một con khỉ. Lần đầu tiên bị ánh mắt nhiều người như vậy nhìn chăm chú vào, hơn nữa toàn bộ đều là cô gái, hắn nhất thời có chút chân tay luông cuống rồi lắp bắp nói: “Sở...... Sở Mục bái kiến các vị trưởng bối.”
Một đám cô gái nhìn hắn, bắt đầu không coi ai ra gì chỉ chỏ nói: “ Hắn chính là nhi tử của đại công tử? Nhìn mặt mày cũng là có mấy phần tương tự, nhưng đại công tử không phải là đã sớm chết rồi sao?”
“Đúng vậy a, đại công tử kể từ khi đi Ngạo Thiên đại lục, sau liền không có tin tức, tất cả mọi người đều nói đại công tử đã chết, hắn đột nhiên làm sao có nhiều thêm một nhi tử? Người này sẽ không phải là giả mạo chứ?”
“Bất quá khoan hãy nói, tiểu tử này ánh mắt cùng lỗ mũi đúng là rất giống đại công tử,”
“A! Đúng rồi! Ta nhớ được đại công tử cái trán đặc biệt cao, tiểu tử này trán cũng rất cao, mặt mày thanh tú, xem ra là thật.”
“Nhị tiểu thư cũng nói như vậy rồi, kia khẳng định là không giả được.”
Một đám nữ nhân líu ríu, thảo luân hồi lâu, cuối cùng rốt cục cho ra kết luận chấm dứt bàn luận: vị thiếu niên này phải là con nối dòng Phượng gia bọn họ không sai.
Lúc này, trong đám người có một cô gái cao giọng kêu lên: “Thật tốt quá, Phượng gia chúng ta rốt cục có nam đinh rồi, mau đem tin tức tốt này báo cho lão tổ tông  đi, lão tổ tông biết tin tức này khẳng định rất vui mừng!” Thanh âm của nàng vốn đã rất to rồi, kêu to nhất a, thanh âm tựu quanh quản phía trên đồng ruộng, xa xa nhẹ nhàng truyền đi.
Nơi xa, có người nhìn thấy bên này có đám người tụ tập, đang trên đường chạy tới, nghe được thanh âm cô gái kia, nửa đường lập tức quay lại, đem lời của nàng truyền đi xa hơn: “Nhanh đi nói cho lão tổ tông biết, Phượng gia chúng ta có nam đinh rồi!”
Tiếp theo lại có một thanh âm tiếp lời của nàng, hướng nơi xa truyền lại: “Nhanh đi báo cho lão tổ tông, Phượng gia chúng ta sinh con trai rồi!”
Một người tiếp một người truyền thanh âm, đên cuối cúng, rơi vào trong tai lão tổ tông tựu biến thành bộ dạng này: “Bẩm lão tổ tông, Nhị tiểu thư trở lại nói, Phượng gia chúng ta sinh con trai rồi.”
Lão tổ tông đang uống trà ăn điểm tâm, nghe nói như thế, chén trà trong tay đột nhiên run lên, làm bắn ra vài giọt nước. Một đôi mắt cơ trí sáng ngời lên, nàng hướng con dâu nhỏ nhất nói: “Ngươi mới vừa nói gì, Phượng gia chúng ta sinh con trai rồi? Làm sao có thể, chẳng lẽ là một trong bốn nha đầu Xá Tử Yên Hồng?”
Tiểu tức phụ kia cũng buồn bực: “Đúng vậy a, Phượng gia chúng ta thật lâu không có làm chuyện vui rồi, ở đâu ra sinh con trai? Chẳng lẽ nhị tỷ không chịu nổi tịch mịch, bên ngoài có tư tình, sinh thêm đứa nhỏ cho Phượng gia?”
Nhìn lão tổ tông sắc mặt có phần đen xuống, tiểu tức phụ vội vàng chuyển đề tài, tiếp tục nói: “Nếu như không phải là Nhị tỷ, đó chính là bốn nữ nhi nhị tỷ. Nhưng thật khó lường, một cô gái không xuất giá mà có con, sau này còn thế nào gả đi ra ngoài, đây không phải là đồi phong bại tục sao?”
Lão tổ tông đột nhiên vỗ án, nặng nề thở dài nói: “Nhanh đi đem người truyền tin đi vào, lão thân muốn đích thân hỏi cho rõ ràng!”
“Nương, ngài đừng nóng giận, ta đi đem các nàng tiến vào.” Tiểu tức phụ chịu một thân mồ hôi, nàng vội vàng chạy ra ngoài.
Đám người Phượng Thanh Bình nào biết hiểu lầm kia thoáng cái bị làm lớn, vốn là một chuyện vui nhưng truyền thành một chuyện đồi phong bại tục?
Bạch Sở Mục lần đầu tiên được nghi thức hoan nghênh long trọng như thế, vô số cô gái vây quanh hắn, nhiệt tình hoan hô, một đường vây quanh hắn đi vào tiểu viện Phượng gia. Mặc dù hình tượng này có chút khoa trương, có chút ngoài dự đoán của mọi người, tâm tình Bạch Sở Mục cũng là vô cùng vui vẻ. Bởi vì…toàn bộ nữ nhân này cũng là người nhà của hắn, các nàng dùng phương thức thuần phác nhất nhiệt tình nhất tới hoan nghênh hắn, để cho hắn vô cùng cảm động.
Nhìn vài tòa tiểu viện ở phía xa, tim hắn nhảy lên thình thịch, rốt cục cũng được gặp lão tổ tông rồi, lão tổ tông có thích hắn không? Hắn có chút khẩn trương có chút bàng hoàng, càng nhiều hơn là kích động.
Một nhóm người ầm ầm tiêu sái phía trước, Vân Khê cùng năm thầy trò Côn Luân lão giả đi ở phía sau, mắt thấy hết thảy, tâm tình Vân Khê cũng tự do theo gió ruộng đồng bay lên, nàng rốt cuộc hiểu rõ Phượng gia vì sao lại lựa chọn một chỗ ruộng đồng tới sống yên ổn, an định.
Đối với một người giang hồ mà nói, tìm một địa phương điềm tĩnh cùng an bình cũng không phải là chuyện dễ, Phượng gia mặc dù sa sút một chút, nhưng các nàng lại tìm được một chỗ yên tĩnh, an bình mà người giang hồ khó cầu này, đây không hẳn không phải là một loại đền bù đối các nàng. Còn có nhóm người nữ nhân đơn giản, mộc mạc, khả ái trước mắt này, các nàng khoác trên mình bộ dáng nông phu mộc mạc, ai có thể nghĩ đến các nàng là hậu nhân Phượng gia oai phong một thời đây?
Nhìn kỹ các bước đi của các nàng, mọi người nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được thật ra các nàng cúng là người mang tuyệt kỹ,nàng nghiêng mắt nhìn qua một cái, trong đó có ít nhất phần lớn người Huyền giai ở cấp bậc Huyền tôn trở lên, có phần nhỏ người ở cấp bậc Huyền Hoàng trở lên, đại mơ hồ hậu thế, có lẽ chính là nói các nàng đi.
Xuyên qua đồng ruộng, phía trước có một cây cầu nhỏ, đi ở giữa cầu nhỏ. Nơi ngoài ánh sáng, đột nhiên có mấy cái bóng người từ trong tiểu viện bay ra, thân ảnh nhanh chóng bay vút, giống như một trận gió to, khó có thể bắt.
Nhưng Vân Khê vẫn thấy được rõ ràng, thân ảnh người cầm đầu rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Vân Khê ngừng lại cước bộ, hơi kinh ngạc, nếu nàng không có nhìn lầm…, đó là thân ảnh một nam tử, toàn thân hắn màu đen bao bọc, cái bọc bó buộc kia cùng với cách làm của Độc Cô Mưu khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, nhưng thân ảnh người này rõ ràng cường tráng hơn Độc Cô Mưu, nhưng cũng có chút giống......
Nga, đúng rồi, là thích khách Chữ Thiên Nhất Hào!
Vân Khê cả kinh!
Thủ lĩnh Liên Minh Thích Khách làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là có người trả giá lớn, để cho người Liên Minh đến ám sát người Phượng gia? Không đúng, không đúng, Phượng gia hiện tại chỉ còn lại mấy nữ nhân mẹ góa con côi không chỗ nương tựa, ám sát các nàng có ý nghĩa gì?
Vân Khê càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, vốn định đuổi theo đi xem xét một phen, nhưng nghĩ lại, vạn nhất đối phương thật sự là tới ám sát người Phượng gia, nàng vừa đi, chẳng phải là trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương?
Thôi, vẫn là trước đi gặp lão tổ tông Phượng gia một lần, thám thính một chút hư thật, rồi ra quyết định cũng chưa muộn.
Tại chỗ mọi người, trừ nàng, cơ hồ không có ai nhận thấy được một màn kia, Vân Khê tiếp tục cùng đán người hướng phía trước đi tới, nơi xa xây mấy tiểu viện, đại khái có thể thấy mười mấy phòng ốc.
Phía sau mấy phòng ốc, còn có mấy tiểu viện, nhìn như là một thôn xóm đơn giản, kì thực phòng ốc bố cục chằng chịt hữu trí, rất được chú ý. Chính giữa một gian phòng rõ ràng lớn hơn nhiều so với những gian phòng khác, trước của treo một chiếc đèn lồng màu trắng, trên đèn lồng viết một chữ “Phong”.
Vân Khê liếc mắt nhìn, liền lập tức hiểu được, Phong là đồng âm của Phượng, vì không bại lộ hành tung, các nàng không dám đem chữ “Phượng” viết ra, chỉ đành phải dùng một chữ “Phong” thay thế, nhưng nàng biết trong lòng mỗi người Phượng gia chữ Phong này chính là thay thế chữ Phượng, đèn lồng màu trắng là gọi vong hồn Phượng gia trở về, chiếu sáng đường về nhà bọn họ.
Đầu đường, có một phụ nhân trẻ tuổi chờ chực ở chỗ này, nàng hướng đám người xa xa ngoắc tay: “Nhị tỷ, các ngươi đã trở lại. Lão tổ tông tức giận, các ngươi nhanh vào cùng lão nhân gia nàng giải thích sao.”
Thiên đại hỉ sự, lão tổ tông làm sao sẽ tức giận đây? Không có lý do a! Phượng Thanh Bình kinh ngạc, Phượng gia tìm được con nối dòng là chuyện đại hỉ sự mới đúng, hơn nữa lão tổ tông vẫn mong đợi đại ca trở về, nhưng cũng là chờ được tin tức đại ca qua đời, hiện tại rốt cuộc tìm được nhi tử của đại ca, lão tổ tông làm sao có thể tức giận, cao hứng còn không kịp đây!
“Đệ muội, đừng lừa gạt Nhị tỷ, Nhị tỷ lần này là có công lớn a.” Nàng nhiệt tình đem Bạch Sở Mục đẩy tới phía trước mặt phụ nhân, đắc ý nhướng mày nói: “Sở Mục, mau tới gặp tiểu thẩm thẩm ngươi, nàng là thê tử của tiểu thúc thúc ngươi, vừa qua khỏi cửa không có mấy ngày, tiểu thúc thúc ngươi liền......”
Phượng Thanh Bình còn không có tiếp tục nói hết, trong đôi mắt tiểu phụ nhân kia đã toát ra bi thương, chúng nữ tử chung quanh tâm tình cũng không có tốt hơn, không khí thoáng cái trở nên bị đè nén.
Bạch Sở Mục mấp máy, đi phía trước một bước, thật sâu bái một cái: “Sở Mục bái kiến tiểu thẩm.”
“Nha, đứa nhỏ này cùng đại ca lớn lên cũng thật giống!” Tiểu tức phụ khẽ giật mình, “Hắn thật chính là hài tử của đại ca?”
Phượng Thanh Bình gật đầu: “Này còn có giả sao? Ngươi nhìn này mặt mày lớn lên cùng đại ca nhiểu điểm giống nhau? Ta thoáng cái là nhìn ra.”
Tiểu tức phụ  được trấn an liền gào thét: “Thật tốt quá, quả nhiên là thiên đại hỉ sự rồi, lão tổ tông nghe được nhất định cao hứng đây!” Vừa nói, mặt của nàng đột nhiên trầm xuống, hung hăng trừng mắt liếc mấy người báo tin.
“Các ngươi những người này truyền nói lung tung cái gì? Rõ ràng là thiên đại hỉ sự, lại truyền thành chuyện đồi phong bại tục, xem lão tổ tông như thế nào trừng phạt các ngươi?”
Hai cô gái ủy khuất nói: “Này cũng không phải là chuyện của chúng ta, chúng ta nghe đến đúng như lời nói. Tỷ tỷ tốt, ngươi cần phải thay chúng ta cầu tình a, Phượng gia hôm nay là nghênh đón đại hỉ sự, đừng xử phạt chúng ta đi?”
Chúng nữ tử nhìn hai người bọn họ một bộ chịu ủy khuất nhìn bộ dáng tiểu tức phụ, rối tít cười lớn lên.
Tiểu tức phụ phì một tiếng, cũng cười theo, nơi nào còn có cái gì tức giận? nàng kéo kéo ống tay áo Bạch Sở Mục, cười nhạo nói: “Mau cùng tiểu thẩm đi vào, để cho lão tổ tông nhìn cháu một cái. Mới vừa lão nhân gia nàng còn tưởng rằng nữ nhi Nhị tỷ có, lão nhân gia nàng còn đang sinh hờn dỗi đây!”
Xá Tử Yên Hồng bốn chị em vừa nghe, đồng loạt đỏ mặt, đây là người nào đặt sai chuyện a? Làm sao cùng các nàng có quan hệ? Còn không hợp lẽ thường như vậy?
“Tiểu thẩm, các ngài không khỏi cũng quá hoang đường!” Phượng Mạt Xá khẽ dậm chân, không thuận theo nói.
Chúng nữ tử lại một trận cười vang, nhưng ngay sau đó vây quanh Bạch Sở Mục, đi tới ngoài cửa phòng lão tổ tông. Trong phòng im lặng không tiếng động, Phượng Thanh Bình tiến lên, khẽ gõ vài cái lên cánh cửa, bên trong phòng  tĩnh lặng không tiếng động, không người nào trả lời.
“Lão tổ tông, người xem ai tới nhìn ngài, nhanh lên một chút mở của a...... Lão tổ tông?”
Bên trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Vân Khê âm thầm cả kinh, nghĩ tới một màn vừa rồi. Nàng kinh hô một tiếng: “Không tốt, lão tổ tông có thể đã xảy ra chuyện!” Nàng vẹt ra đám người, hướng trên cửa đạp một cước, trực tiếp vọt đi vào.
Chỉ thấy bên trong gian phòng ngồi một vị lão phụ nhân, nàng đem mình đưa thân vào một góc âm u, trong tay không biết ôm cái gì, hai vai khẽ lay động.
May là, Phong lão thái thái không có chuyện gì.
Vân Khê tâm lặng lẽ buông xuống, xem ra là mình quá lo lắng.
Nàng mới vừa rồi cho là đám thích khách kia là tới ám sát lão tổ tông......
“Lão tổ tông, ngài làm sao vậy?” Phượng Thanh Bình nghe được tiếng khóc cúi đầu xem hai đầu vai lão tổ tông run run, nàng hiểu rõ ra, lão tổ tông đây là đang khóc.
Bạch Sở Mục từ trong đám người đi về phía trước, từng bước đi tới trước mặt lão tổ tông, trước ngực phập phồng không ngừng, khẽ nhếch miệng, mấp máy hồi lâu, một chữ cũng không có kêu ra.
Phảng phất như có một loại cảm ứng, lão tổ tông từ chỗ tối ngẩng đầu lên, từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, ánh sáng chiếu vào trước ngực nàng. Một đám nữ tử thấy rõ ràng, thì ra lão tổ tông ôm trước người là một khối thi bài, phía trên rõ ràng có khắc tên chính là Phượng gia đại công tử.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mới vừa các nàng nói ở ngoài cửa, lão tổ tông cũng nghe được rồi, nàng đây là đang ôm bài vị con mình, thương tâm khóc nức nở ở đây.
Tầm mắt hai tổ tôn ở giữa không trung đụng nhau, bốn mắt nhìn nhau, thật lâu ngắm nhìn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lão tổ tông mới rốt cục mở miệng, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài, cháu lưu lại!”
Thanh âm của bà khàn khàn, rõ ràng lộ ra già nua, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, có lẽ cũng chỉ có một vị lão nhân như vậy mới có thể chống lên cả Phượng gia sao.
Vân Khê đi theo mọi người thối lui ra khỏi phòng, bên trong gian phòng ánh sáng mờ mờ chỉ còn lại có tổ tôn hai người.
Không có nhiệt tình ôm, cũng không có khóc nhòa nước mắt, Phượng lão thái thái chẳng qua chỉ lặng yên lau nước mắt, đem linh vị ôm trước ngực đoan đoan chính chính đặt trên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Sở Mục đang ngây người ở một bên, hướng hắn ngoắc ngoắc tay: “Hài tử, tới đây dập đầu trước cha cháu mấy cái đi.”
Bạch Sở Mục khó mà đè nén tình cảm chảy xiết trong lòng, hắn hoàn toàn theo lão tổ tông phân phó, yên lặng đi tới, cung kính quỳ hai đầu gối xuống đất.
Trên linh vị viết chính là tên phụ thân hắn, huyết mạch vừa gần gũi vừa xa lạ, trong ánh mắt chính là là sóng khác thường dao dộng, hắn hít sau một hơi, hướng linh vị “Đông đông đông” dập đầu liên tiếp tám khấu đầu.
Hắn không có lập tức đứng dậy, mà là chuyển hướng Phượng lão thái thái, lại là “Đông đông đông” dập đầu liên tiếp tám khấu đầu.
Trên trán mang theo chút bầm tím, Bạch Sở Mục không cảm giác được đau đớn, mà là hai mắt lấp lánh nước nhìn Phượng lão phu nhân, nức nở nói: “Lão tổ tông, cháu trai bất hiếu Bạch Sở Mục trở lại nhìn ngài.”
Đơn giản một câu nói, để cho Phượng lão phu nhân thay đổi đỉnh đầu, ngăn không được nước mắt tựu theo hốc mắt chảy xuống. Bà không giống những trưởng bối nhà người khác, có thể đối mặt con cháu mình khóc lớn cười to, bà phải gánh vác trọng trách quá nặng, cho nên bà không cho phép mình được cười to khóc lớn.
Bà phải dùng thân thể gần đất xa trời này, vững vàng gánh vác trọng trách Phượng gia, trở thành trụ cột Phượng gia. Mà giờ khắc này, đối mặt với tôn tử đã mất mà được lại, bà cũng không đè nén được tình cảm của mình nữa......
Bạch Sở Mục nhìn thân ảnh lão tổ tông cố gắng đè nén, hắn kích động nhào tới, đem lão tổ tông vững vàng ôm lấy: “Lão tổ tông, muốn khóc cứ khóc đi, sau này Phượng gia sẽ để ta gánh vác!”
Phải đảm đương sứ mạng nặng nề này, ý nghĩa chưa từng có từ từ dâng lên tring lòng Bạch Sở Mục, những lời này của hắn không phải là tùy tùy tiện tiện nói, hắn là thật lòng.
Thấy lão tổ tông tóc mai hoa râm cùng thân thể lam lũ, hắn lập tức ý thức được mình hẳn là phải gánh vác trách nhiệm Phượng gia, không thể để cho một lão nhân gia tới gánh vác nhiều như vậy.
“Hảo hài tử, cháu thật là hài tử tốt của Phượng gia.” Phượng lão thái thái ôm tôn tử, rốt cục lên tiếng khóc rống lên.
Bên ngoài phòng, Phượng Thanh Bình cùng chúng nữ quyến nghe được tiếng khóc từ bên trong, mọi người thần sắc buồn bã, hốc mắt hiện hồng, yên lặng rơi lệ theo.
Đã bao nhiêu năm, lão tổ tông cũng không từng chảy một giọt nước mắt. Bởi vì chỉ có bà chống đỡ, cả Phượng gia mới không hoàn toàn sụp đổ, các nàng mới có chỗ an thân. Hiện tại tình cảm bị đè nén trong lòng lão tổ tông bao năm qua toàn bộ tuôn trào ra ngoài, đó là chuyện không dễ dàng cỡ nào, các nàng không có cách nào không cảm thấy chua xót cùng đau lòng.
Giống như là bị lây bởi người Phượng gia chung quanh, ánh mắt Vân Khê toát ra chua xót, nàng cất bước rời đi sân, muốn tận lực tránh hình ảnh thương cảm như thế.
Đi đi, trong lúc vô tình dạo bước Vân Khê đến sân phía sau, cả thôn xóm được thu thập sạch sẽ, cho dù là chuồng nuôi gia súc gia cầm cũng được chỉnh lý có trật tự, trật tự tỉnh nhiên.
Vân Khê xem xét phong cảnh dọc đường đi, đáy lòng không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ dị, nếu là người bình thường bọn họ cũng sẽ không chú trọng chi tiết như thế, chỉ có những người được huấn luyện nghiêm chỉnh, mới sẽ đem thái độ cẩn thận xử thế rất nhỏ dung nhập vào bên trong mỗi việc làm nhỏ đi.
Nếu nói Phượng gia chỉ có một hai người có thể làm được như thế, nàng là tin tưởng, nhưng nếu toàn bộ mọi người cẩn thận như thế thì quá khả nghi.
Vân Khê một đường đi một đường ngắm nhìn, phát hiện toàn bộ nàng chứng kiến lúc trước đều giống nhau như đúc, mỗi cái góc, mỗi nơi chi tiết nhỏ đều  được để ý tới, rất chỉnh tề.
Cảnh tượng này làm cho nàng từ từ cảm thấy kinh hãi, cho dù là Vân tộc đại gia tộc như thế cũng chưa chắc có thể làm được tỉ mỉ như thế, giống như là tổ chức thích khách không lồ hoặc là một quân đội mới có thể làm được kỷ luật nghiêm minh như thế này.
“Liên Minh Thích Khách” bốn chữ này thoáng cái xuất hiện ở trong đầu nàng, cái thân ảnh quen thuộc rời đi kia rõ ràng là Liên Minh Thích Khách Chữ Thiên Nhất Hào, chẳng lẽ người Phượng gia có quan hệ với Liên Minh Thích Khách? Hoặc là nói Liên Minh Thích Khách chứa chấp người Phượng gia, hiện tại che chở cho bọn họ hết thảy, hay là nói...... Liên Minh Thích Khách thật ra là phụ thuộc cho Phượng gia?
Nghĩ đến điều sau, Vân Khê tâm đột nhiên nhảy lên, nếu đúng như nàng nghĩ, thuộc về vế sau, như vậy cái Phượng gia này cũng thật là đáng sợ, lại có thể thao túng cả cao thủ Liên Minh Thích Khách để sử dụng.
Nếu như sự thật thật như thế, như vậy vị Phượng lão thái thái này tuyệt đối là một vị đại nhân vật không tầm thường, nàng nghĩ khẩn cấp muốn gặp một vị lão nhân gia có đại tài có trí tuệ lớn như vậy.
Lại đi đi về phía trước một lúc lâu, phía sau có người chạy tới, đến đây gọi nàng: “Vân cô nương, lão tổ tông cho mời.”
Đến đây gọi nàng là con dâu nhỏ nhất của lão tổ tông, nhìn tuổi của nàng cũng bất quán mới hơn bốn mươi tuổi, đáng tiếc còn trẻ như vậy đã mất phu, từ đó thủ tiết.
Vân Khê nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Chúng ta đi thôi, ta cũng vậy muốn bái phỏng Phượng lão phu nhân một chút.”
Vân Khê đi tới trước của phòng Phượng lão thái thái, thấy Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Tầm đang từ trong phòng đi ra. Bạch Sở Mục ánh mắt sưng đỏ, một cuộc khóc quá lớn, mà Long Thiên Tầm trên mặt phiếm đỏ ửng, nghĩ đến là thấy Phượng lão thái thái, chiếm được lão thái thái ưu ái.
Vân Khê vui mừng cười một tiếng, xem ra hôn sự hai người bọn họ là không có trở ngại gì. Nghĩ đến cũng đúng, cô gái hoạt bát khả ái giống như Thiên Tầm, tâm địa lại thiện lương thuần khiết, Phượng lão thái thái có lý do gì không thích nàng đây?
Một người là thiên kim ngàn vàng Long gia, một người là con nối dòng Phượng gia, Long Phượng hai nhà kết hợp có thể nói là trời đất tạo nên một đôi, tuyệt phối a!
“Đại tẩu, tẩu mau vào đi thôi, lão tổ tông muốn gặp tẩu.” Bạch Sở Mục nói.
Vân Khê gật đầu, cất bước đi vào gian phòng.
Bên trong gian phòng mấy phiến cửa sổ trước sau đều cũng đã được mở ra, cả gian phòng trở nên sáng trưng.
Vân Khê vừa ngẩng đầu thấy được Phượng lão thái thái đang ngồi ở chủ vị, tóc mai hoa râm, cái trán cùng đuôi mắt có vài nếp nhăn rõ ràng, ghi lại tang thương, song cặp mắt kia lại hữu thần, cơ trí mà thâm trầm. Từ trên người bà, nàng lập tức cảm giác được toàn thân dấy lên một luồng nhiệt ý, một đôi mắt hữu thần như vậy, người không tầm thường vốn không có, vị lão thái thái này tuyệt đối không đơn giản!
Vân Khê cũng không yếu thế, vô cùng tự nhiên nhìn lại, nhìn ánh mắt như tự nhiên nhưng có một vẻ ngạo khí bất ti bất kháng.
Phượng lão thái thái song đồng mỉm cười, rất nhanh thu hồi tầm mắt nhìn, khôi phục gương mặt lão phụ nhân hiền lành trước mặt. Bà cười nhạt, khoát tay nói: “Ngươi chính là đại tẩu Sở Mục sao, mời ngồi.” bà chỉ chỉ vị trí cách bên người tương đối gần.
“Đa tạ Phượng lão phu nhân.” Vân Khê không có khước từ trực tiếp đi tới, ưu nhã nhập tọa.
“Mới vùa nghe Sở Mục nói ngươi là hậu nhân Vân tộc, cũng là con dâu Long gia?”
“Không sai, tại hạ chính là đến từ Vân tộc, phu quân tại hạ chính là Trưởng tôn Long gia Bàn Long thành, Long Thiên Tuyệt.” Vân Khê cung kính trả lời.
Phượng lão thái thái gật đầu, lại cười nói: “Sở Mục được hai vợ chồng các ngươi chiếu cố, lão thân thật là vui mừng, ngày khác nếu có nơi nào phải dùng tới Phượng gia chúng ta, lão thân nhất định toàn lực ứng phó, lấy đáp tạ các ngươi đối với Sở Mục chiếu cố.”
“Lão phu nhân khách khí, Sở Mục cũng là thân đệ đệ của chúng ta, nói gì cảm tạ đây? Cũng là hắn bây giờ có thể nhận tổ quy tông, chính là một thiên đại hỉ sự a.”
“Đúng vậy a, Phượng gia chúng ta chỉ còn lại một đám cô nhi quả mẫu, hiện tại thật vất vả mới có nhiều hơn một người đàn ông, lão thân coi như là đem hết toàn lực cũng muốn hảo hảo mà bồi dưỡng hắn, để cho hắn thừa kế gia nghiệp Phượng gia.”
“Vậy về hôn sự của Sở Mục cùng Thiên Tầm, lão phu nhân có ý kiến gì?” Vân Khê thử dò xét.
Phượng lão thái thái hớn hở nở nụ cười: “Thiên Tầm đứa bé kia lão thân thấy rất tốt! Bộ dạng lớn lên thanh tú, lại xuất thân danh môn, cùng Phượng gia đó là cực kỳ xứng đôi. Lão thân không có ý kiến gì, nếu là có thể nói mà nói…, lão thân cũng là nghĩ tự mình đi trước Long gia một chuyến, cùng Long gia gia chủ thương lượng một chút hôn sự của hai nhà. Hi vọng hai đứa bé có thể mau sớm có hỉ sự, đây cũng là một tâm sự của lão thân. Chờ bọn hắn hai người thành thân, cũng mau chút ít vì Phượng gia tiếp tục hương khói.”
“Lão phu nhân nói rất đúng, chuyện này không thể làm trễ nãi được, nếu là dễ dàng, ngày gần đây nhất chúng ta cùng nhau đi tới Long gia như thế nào?”
“Như thế rất tốt.” Phượng lão thái thái rất sảng khoái đáp ứng.
Vân Khê khẽ mỉm cười, xem ra Phượng lão thái thái là một vị lão giả vô cùng thông tình đạt lý, không có gây cho bất kỳ  khó khăn nào, cũng không có bất kỳ dị nghị, sảng khoái như vậy mà đáp ứng. Lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện Phượng lão thái thái đang ngõ chừng mặt nàng, ánh mắt hơi có chút khác thường.
“Tại sao, lão phu nhân cảm thấy ta có vấn đề gì sao?” Vân Khê tò mò hỏi.
Phượng lão thái thái trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên lắc đầu, mấy phần mờ mịt nói: “Vân cô nương, lão thân có nghiên cứu về xem tướng, lão thân thấy ấn đường của ngươi có chút u ám, chính là điềm báo đại hung, ngươi ngày gần đây cần phải coi chừng một chút, có thể có đại kiếp gì đó.”
Vân Khê theo bản năng đưa tay lên, sờ sờ vị trí ấn đường mình, nếu đổi lại là hiện đại, nàng trăm triệu lần không tin, bởi vì…, thầy tướng số bình thường cũng nói lên mấy câu. Song lời nói xuất từ chính miệng Phượng lão thái thái sẽ không giống nhau, Phượng lão thái thái là người nghiêm cẩn như thế, uy vọng cực cao, bà sẽ không mở miệng nói lung tung.
Đại hung xuất hiện sao? Kiếp nạn? Vân Khê trong đầu không khỏi liên tưởng đến lúc ở Di tích chiến trường cổ, Linh Vương từng nói với nàng, nàng sẽ gặp một đại kiếp. Đại kiếp đã tới ngày, nàng sẽ mất đi hết thảy vốn có, chẳng lẽ đây là thật đấy sao?
Lòng của nàng nhất thời căng thẳng, suy tư, rốt cuộc sẽ là kiếp nạn như thế nào, đủ để cho nàng mất đi hết thảy hiện tại đang có đây?
Phượng lão thái thái nhìn nàng lộ ra thần sác khẩn trương, không nhịn được lên tiếng trấn an: “Ngươi cũng không cần quá sầu lo, hết thảy kiếp số là mệnh trung đã định, mặc dù trong người ngươi mang kiếp nạn, bất quá lão thân xem tướng mạo ngươi vẫn còn tướng đại phú đại quý, nhất định có thể hi vọng, chuyển hung thành cát.”
“Thật đa tạ lão phu nhân trấn an, ta sẽ cẩn thận chú ý.” Vân Khê vừa nói, trong nội tâm cũng là một khoảng nặng nề, đem chuyện này ghi tạc chú ý. Nếu thật sự có đại kiếp sắp tới, nàng có phải nên sớm chuẩn bị, xử lý hậu sự hay không?
Lo lắng, Phượng lão thái thái cho bọn họ đưa Lữ cô cô bị trói chặt giải vào trong phòng. Lữ cô cô đứng ở trong nhà, nhìn ánh mắt Phượng lão thái thái, không phải là cừu hận, cũng là một loại tình cảm phức tạp khó nói nên lời, càng nhiều hơn là giống như ánh mắt bị ủy khuất.
Hơn nữa khi nàng thấy trên bàn đặt linh vị Phượng đại công tử, hốc mắt nàng cũng đong đầy nước mắt không dừng được rơi xuống.
Phượng lão thái thái cũng không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, vẻ này vô hình tạo lực chấn áp tất cả mọi người ở bên trong nhà.
Một hồi lâu sau, Lữ cô cô cuối cùng cũng không chống cự nổi Phượng lão thái thái ánh mắt chăm chú nhìn, chủ động mở miệng nói: “Lão tổ tông, ngài gần đây có khỏe?” Không phải là oán trách chất vấn, cũng là một tiếng thăm hỏi đơn giản.
Cả Vân Khê cũng mơ hồ, phân không rõ Lữ cô cô đối với Phượng lão thái thái rốt cuộc là tình cảm như thế nào.
Phượng lão thái thái thở dài nói: “Hài tử, ta biết ngươi bị ủy khuất, là Phượng gia chúng ta xin lỗi ngươi, ngươi tìm Phượng gia chúng ta báo thù đã hợp tình hợp lý, lão phụ cũng không trách ngươi.” Phượng lão thái thái trắc thủ nhìn về phía linh vị của nhi tử.
Ngữ khí bà bao hàm tang thương: “Nhi tử ta có chỗ tùy hứng, cô phụ ngươi, hiện tại hắn cũng đã trả giá thật nhiều, bất kỳ ân oán sẽ làm cho hắn vùi sâu vào trong đất, theo gió bay đi.”
Lữ cô cô trong hốc mắt nước mắt không tiếng động chảy xuống, thật ra nàng cũng không thật sự muốn giết hết mọi người Phượng gia, nàng muốn chính là tại chỗ này có một câu xin lỗi ngắn ngủn cùng an ủi. Hiện tại Phượng lão thái thái buông xuống địa vị của bà, xin lỗi nàng, tôn trọng nàng, thế cũng đã đủ rồi, nàng còn có lý do gì đề tiếp tục yêu cầu Phượng gia tới bù đắp cuộc đời của nàng đây.
Nàng cúi đầu đi, âm thầm rơi lệ, đột nhiên trong lúc này cảm giác mình bị lạc phương hướng, không biết nên làm như thế nào. Không có oán hận, nàng cũng chưa có động lực sinh tồn, từ nay về sau nàng nên tự xử như thế nào đây.
Trước người có bóng đen từ từ áp gần, nàng từ từ ngẩng đầu lên, theo cặp mắt tinh tế mà trấn định nhìn lên trên, chỉ thấy Phượng lão thái thái khom người đem nàng đỡ lên: “Hài tử, nếu như ngươi nguyện ý, sau này ngươi chính là khuê nữ Phượng gia ta, nếu như ngươi không chê ta đây lão thái thái mục nát, sau này ngươi tựu gọi ta một tiếng nương, ở lại nơi này cùng nhau sinh sống như thế nào?”
Lữ cô cô cả người chấn động, kịch liệt run rẩy lên, nàng vạn vạn không nghĩ tới Phượng lão thái thái sẽ nói như thế, nàng cũng từng vì hả giận giết  hết mấy người đàn ông Phượng gia, Phượng lão thái thái không trách cứ nàng lại lấy ân báo oán, như vậy làm cho nàng như thế nào không cảm động xấu hổ, không đau lòng đây.
“Lão tổ tông, ta nghiệp chướng nặng nề, ta không xứng làm nữ nhi Phượng gia người, người vẫn là xử tử ta đi, nếu không ta sẽ trong lòng bất an.”
Nhưng Phượng lão thái thái lắc đầu: “Người chết không thể sống lại, ta muốn mạng của ngươi làm gì. Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi với Phượng gia, vậy thì  dùng nửa đời còn lại của ngươi đi bảo vệ tôn tử lão thân đi. Đối với Phượng gia mà nói, không có gì quan trọng hơn tôn tử lão thân. Ngươi cũng có thể đem hắn như con mình, như thế nào?”
Vừa nói, nàng vừa hướng ngoài cửa quát lên: “Sở Mục, cháu đi vào đây.”
Đợi Bạch Sở Mục đi vào, Phượng lão thái thái lại nói: “Cháu quỳ xuống, gọi nàng một tiếng nương, nàng sau này sẽ là mẹ của cháu.”
Bạch Sở Mục rõ ràng bất động, bất khả tư nghị nhìn một chút lão tổ tông lại nhìn nhìn Lữ cô cô, có chút thẫn thờ, lúc trước hắn còn bị Lữ cô cô nhốt, nói muốn giết hắn cho hả giận, hiện tại chỉ chớp mắt rồi lại để cho hắn lễ bái nàng, nhận thức nàng làm nương. Biến hóa to lớn như thế để cho hắn có chút khó mà tiếp nhận.
Lữ cô cô nhìn Bạch Sở Mục đang ngây ngốc, không có tiến thêm một bước, đáy mắt nàng vừa mới hiện lên ngọn lửa nhất thời dập tắt đi xuống, nàng cúi đầu tự ti mặc cảm.
“Lão tổ tông, ngài vẫn là đừng miễn cưỡng hắn. Ta nghiệp chướng nặng nề, làm sao xứng làm mẫu thân hắn. Ngài yên tâm, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, từ nay về sau, ta sẽ không đối với người Phượng gia hạ tay, phàm là người Phượng gia gặp nạ, ta sẽ xuất thủ tương trợ, xin ngài tin tưởng ta.”
Phượng lão thái thái cũng không theo không buông tha, lấy ánh mắt cơ trí mà có lực đe dọa nhìn Bạch Sở Mục: “Sở Mục, nhanh như vậy sẽ nghe theo lời lão tổ tông sao?”
Bạch Sở Mục còn đang do dự, Vân Khê tiến lên trước một bước, bất chấp tất cả hung ác đạp bắp chân của hắn, để cho hắn trong lúc lơ đãng liền quỳ xuống, hai tay đặt trên bờ vai hắn, nói: “Gọi một tiếng nương cũng không phải là để chịu chết, có khó khăn như thế sao?”
“Đại tẩu, tẩu tẩu, tẩu bảo ta nhận thức nàng làm nương sao?” Bạch Sở Mục vẫn là khó mà có thể vượt qua tâm lý của lòng mình.
“Nàng đã tỉnh ngộ rồi, hơn nữa nguyện ý làm mẹ ngươi, ngươi còn có cái gì bất mãn. Cõi đời này nhiều thân nhân quan tâm ngươi ái hộ ngươi, ngươi vẫn là kiếm lời lớn rồi, tiểu tử ngươi ở trong phúc mà không biết phúc.” Vân Khê âm thầm ở nơi Lữ cô cô không nhìn thấy, âm thầm hướng về phía Bạch Sở Mục nháy mắt, tiểu tử ngốc này, chẳng lẽ hắn còn không lĩnh ngộ tới đây sao?
Chỉ cần hắn dập đầu hai cái gọi một tiếng nương, hắn sẽ nhận được thế lực của Lữ cô cô cùng đông đảo thủ hạ của nàng, hơn nữa từ cơ quan đại trận trongg rừng rậm kia có thể thấy thực lực Lữ cô cô tuyệt đối không thua kém, thu phục được nàng chẳng khác nào thu phục được một lực lượng khổng lồ.
Từ thái độ  kiên trì muốn Bạch Sở Mục nhận Lữ cô cô làm nương, nàng đã hiểu, Phượng lão thái thái là nhìn xa trông rộng, bà đã nhận rõ sự thật này. Bởi vì chuyện này nhất cử lưỡng tiện, để cho Bạch Sở Mục nhận thức Lữ cô cô là nương, chẳng khác nào là Phượng gia thiếu một địch nhân, đông thời nhiều thêm một trợ lực, trăm lợi mà không có hại.
Bạch Sở Mục tiếp thu đến ánh mắt của nàng, cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có loại cảm giác vạch ra mây mù, hắn hiểu rõ dụng tâm lương khổ của lão tổ tông, không làm trái ý của bà nữa, thật sự dập đầu xuống, kêu to một tiếng: “Nương!”
Lữ cô cô cho là hắn trăm triệu lần không chịu nhận mình là mẫu thân, ai ngờ, hắn lại thật gọi nương, nội tâm nàng dâng lên một sóng trước nay chưa từng có.
Lữ cô cô quay đầu nhìn thoáng qua linh vị trên bàn kia, ánh mắt nàng đã ươn ướt, người nam nhân kia khiến nàng từng vừa yêu vừa hận, mà bây giờ nàng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề thủ hộ con hắn, tâm tình của nàng cảm khái vạn phần, xoay người đem Bạch Sở Mục  đỡ lên, nàng rưng rưng nhìn hắn, nói: “Để con chịu ủy khuất, nương sau này sẽ hảo hảo bù đắp lại cho con.”
Bạch Sở Mục thấy không khí có chút bị đè nén, vì điều tiết không khí, hắn cười hắc hắc, nói: “Đây không tính là cái gì, lúc ta ở trong ngục còn có đồ ăn ngon có mỹ nữ để ngắm, rất tốt rất tốt, một chút cũng không chịu khổ. Nương sau này làm nhiều chút đồ ăn ngon cho ta ăn là được, ta ăn rất khỏe.” Hắn nói năng dí dỏm khiến mọi người nở nụ cười, vui vẻ hòa thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.