Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 37: Sở Mục biết yêu




Editor: Chu Hiền
Beta:
Tiểu Mộng 
Vân Khê chỉ huy đám người Lam Mộ Hiên, chọn dược liệu bọn họ cần, rồi hướng về phía Long Thiên Tuyệt trừng mắt, ám hiệu hắn có thể cho đám người kia đi rồi, nếu không làm trễ nải quá lâu, sẽ khiến cho nhiều người tức giận.
Năm người mỗi người cầm một dược liệu, mặc dù không tính là trân quý nhất nhưng cũng là dược liệu bọn họ cần nhất .
Đám người còn lại thấy bọn họ cầm cũng không phải là dược liệu trân quý nhất cũng không so đo với bọn họ, mọi người bắt đầu chia nhau đi sưu tầm dược liệu bọn họ cần có.
Không bao lâu, mười mấy dạng dược liệu bị cướp đoạt không còn một mảnh, có ít người trong tay có dược liệu khác biệt, còn có người có lòng tham cầm bốn năm dạng, bất quá phần lớn  mọi người vẫn tương đối có phong độ , trước mắt bao người, bọn họ cũng không dám biểu hiện quá mức tham lam.
“Tốt! Vậy thì mời chư vị theo thứ tự nói ra tên các loại dược liệu, nếu nói đúng có thể tự động thu vào, nhưng nếu nói sai. . . . . . Xin mời  thả vào chỗ cũ, để cho những người khác tiếp tục đoán.” Cừu gia chủ liếc một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê, “Vậy thì mời Long phu nhân tới trước đi.”
Ai bảo bọn họ là người lên tranh đoạt trước tiên?
Vân Khê tự tin cười một tiếng, đi lên trước một bước, cầm trong tay khay đượng dược liệu hướng về phía trước giơ lên cao: “Đây là Hải Sư thảo, sinh trưởng ở nơi tương đối với mặt biển, hơn nữa phải lân cận biển, hấp thu nước biển  ẩm thấp phát sinh mà thành, độ ẩm vừa phải, hấp thu muối phải vừa đủ, không thể nhiều hơn một phân, cũng không thể thiếu đi một phân, nếu không nó nhất định sẽ chết.”
Nàng đem đáy khay lộn lên , bày ra cho mọi người xem, quả nhiên chính là ba chữ Hải Sư Thảo.
Mọi người không khỏi kinh hô, không phải bởi vì nàng đoán được chính xác là Hải Sư Thảo, mà là vì nàng miêu tả  hoàn cảnh sinh trưởng cùng đặc thù của Hải Sư Thảo, chính xác như thế, tinh chuẩn như thế, thậm chí có một chút ít kiến thức mà bọn hắn không biết .
Nam Cung Dực trừng mắt, hướng Vân Khê quăng đi  ánh mắt khác thường, không ai biết giờ phút này hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì, chẳng qua là trong ánh mắt kia tồn tại mấy phần không cam lòng.
Nàng vốn là vị hôn thê của hắn a. . . . . .
“Mẫu thân thật là giỏi a!” Tiểu Mặc sung sướng vỗ tay.
Long Thiên Trạch nhợt nhạt cười một tiếng, rất đồng ý lời của Tiểu Mặc.
Viên Trừng Nhiên trong tay cũng cầm một dược liệu, nghe Vân Khê tường tận  miêu tả như thế, không khỏi ngạc nhiên, hắn đi lên mấy bước, đem dược liệu trong tay mình  đưa đến trước mặt của nàng, nói: “Nếu như ngươi cũng có thể đoán ra trong tay ta tên loại dược liệu này, nó sẽ là của ngươi.”
Vân Khê liếc một cái, khẽ phác thảo, trong lòng đã có đáp án.
“Viên thúc thúc, dược liệu này trong tay ngài là trân phẩm ngàn vàng khó mua, nếu là đem nó đưa đi Thịnh Bảo trai đấu giá, ít nhất có thể bán một vạn lượng hoàng kim.”
Mọi người ồ lên.
Nàng nói như thế, cũng không khỏi quá mức nói ngoa rồi, một vạn lượng bạc trắng đã coi là rất nhiều, một vạn lượng hoàng kim, làm sao có thể?
Bên cạnh Hoa đại sư có một gã nữ đồ đệ không nhịn được lên tiếng: “Đây bất quá là Thông Tâm Thảo bình thường thôi, xem niên kỉ của nó rất xưa, so với Thông Tâm Thảo cùng loại đúng là đáng giá rất nhiều, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bán  một vạn lượng bạc trắng. Ngươi nói nó có thể bán một vạn lượng hoàng kim, bản thân ta muốn hỏi một chút, ngươi làm sao  bán đây?”
“Vị cô nương này nói sai rồi, nó căn bản là không phải là Thông Tâm Thảo!” Vân Khê hai tròng mắt lóe sáng, thần thái tự tin, mê đảo chúng sanh.
“Làm sao lại không phải là Thông Tâm Thảo? Phàm là người hiểu được một chút dược liệu, cũng biết nó chính là Thông Tâm Thảo.” Nữ đồ đệ không phục nói.
Lúc này, Hoa đại sư ngồi yên bên phải vị trí thứ nhất Hoa đại sư cũng từ từ thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn cũng đã nhìn thấu chỗ đặc biệt của dược liệu này, hắn âm thầm lắc đầu, xem ra lần này  đồ nhi hắn đã nhìn nhầm rồi.
Viên Trừng Nhiên nhàn nhạt mỉm cười, liên tiếp gật đầu. Nếu không phải là người có kinh nghiệm phong phú, đại đa số  mọi người đều đem loại dược liệu này lầm tưởng thành Thông Tâm Thảo, loại cỏ này cùng thảo dược kia khác biệt to lớn, giá trị của nó cũng là khác biệt long trời lở đất.
“Mọi người mời xem!” Vân Khê nhận lấy dược liệu trong tay Viên Trừng Nhiên, xoay người ngó các vị Luyện Đan Sư, nàng không nhanh không chậm nói, “Mọi người đều biết, Thông Tâm Thảo đặc thù lớn nhất chính là bộ rễ chùm của nó sưng to lên, bên trong tích tụ tất cả tinh hoa của Thông Tâm Thảo, ở trong quá trình chúng ta luyện đan, bình thường cũng chỉ sử dụng bộ rễ của nó. Ngoài bộ rễ, bên trong  thành phần là ở thể rắn, ở trong quá trình sử dụng, chỉ cần đem chúng mài chế thành bụi phấn, có thể trộn lẫn vào những dược liệu khác để sử dụng.”
“Những điều này bình thường mọi người đều biết, ngươi có thể nói những thứ mọi người không biết không?” Nữ đồ đệ đối với giải thích của Vân Khê  chẳng thèm ngó tới.
“Tốt! Ta đây hiện tại nói điều cô nương không biết.” Giọng nói Vân Khê cố ý cường điệu khiến nữ đồ đệ kia giận đến mức âm thầm cắn răng, nàng cũng không tin nàng ta còn có thể đem một Thông Tâm Thảo nói thành loại khác, dù sao nàng nhận định nó chính là Thông Tâm Thảo.
“Ta mới vừa cũng nói, nếu là Thông Tâm Thảo thành phần hệ rễ hẳn là thể rắn, nhưng nếu không phải vậy thì đó không phải là Thông Tâm Thảo. Vì để cho vị cô nương này tâm phục khẩu phục, ta ngay tại đây liền  xé hệ rễ của dược liệu này ra, để cho mọi người tới  phân biệt một chút thật giả.”
Bách Lí Song nghe vậy, vội vàng chân chó đưa lên  một cây chủy thủ, ra oai đứng ở bên người sư phụ.
Mọi người rối rít xúm lại quan sát, ngay cả Cừu gia chủ cũng đứng dậy, bu lại, cùng nhau xem náo nhiệt.
Vân Khê tay cầm chủy thủ, định hạ đao, đột nhiên ngừng tay, ngẩng đầu nhìn sư  nữ đồ đệ của Hoa đại sư, nói: “Chờ một chút! Ta còn một  vấn đề, nếu dược liệu này cắt ra , chứng thực nó thật không phải là Thông Tâm Thảo, mà là dược liệu so sánh với Thông Tâm Thảo hơn trân quý hơn, như vậy đến đó sẽ thế nào? Ta chẳng phải là sẽ tổn thất rất lớn?”
“Cùng lắm thì, ta bồi thường cho ngươi!” Nữ đồ đệ này vừa mở miệng, khiến Hoa đại sư nóng này.
“Khụ! Không cần cắt! Đây căn bản không phải là Thông Tâm Thảo, mà là Quá Sơn Long trăm năm hết sức trân quý, thêm vào bên trong đan dược có tác dụng thanh nhiệt giải độc, lưu thông máu, tan máu bầm .”
Mọi người nghe Hoa đại sư  giải thích, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là không phải Thông Tâm Thảo.
“Cái gì? Không phải là Thông Tâm Thảo, là Quá Sơn Long?” Nữ đồ đệ sắc mặt trắng xanh, nhưng lời sư phụ mà nói…, nàng không dám chất vấn , nếu ngay cả sư phụ cũng nói như vậy, vậy nhất định không sai.
Sư phụ làm như thế, cũng là vì nàng giải vây.
“Hoa đại sư không hổ là một đại tông sư, kiến thức uyên bác, tại hạ bội phục! Gốc cây Quá Sơn Long, đương nhiên thuộc về Hoa đại sư.” Ngoài dự đoán mọi người , Vân Khê lại đem Quá Sơn Long  trân quý như thế  cho người khác.
Hoa đại sư hài lòng cười cười, cũng không nhún nhường, để cho đồ đệ nhà mình thu vào.
Vân Khê trở về chỗ ngồi, ngay sau đó đám người Lam Mộ Hiên theo thứ tự báo ra tên dược liệu trong tay bọn hắn, một nhóm  năm người thắng lợi trở về.
“Sư phụ, tại sao đồ tới tay lại đem cho bọn họ? Không phải nói giá trị vạn lượng hoàng kim sao?” Bách Lí Song không giải thích được.
Vân Khê nói: “Luyện đan đại tông sư như hắn khẳng định còn có không ít hàng quý, nói không chừng ngày nào đó chúng ta tìm không được dược liệu, còn có thể từ chỗ của hắn đào chút bảo bối. Làm việc lưu một đường, ngày sau dễ làm mọi chuyện chứ sao.”
“Đại tẩu, này rất không giống như phong cách của ngươi.” Long Thiên Thần hất đầu, liền bị ném một phát hạt dẻ, vô tội mếu máo, hắn là hài tử vô tội, đại tẩu làm sao nhẫn tâm đối với hắn hạ thủ như thế?
Kế tiếp không khí dạ tiệc rất hòa hợp, phần lớn  người người đều có chút  thu hoạch, cho nên mọi người tâm tình đều rất tốt. Ăn uống linh đình , mọi người đều có  chút ít men say.
Nói đến Bạch Sở Mục một mình trở lại chỗ ở, tâm tình có chút tối tăm.
Long Thiên Tầm cùng hai tỷ muội Triệu gia từ bên ngoài trở về, vừa vặn bắt gặp hắn một mình đứng ở dưới tàng cây ngẩn người, Long Thiên Tầm tiến lên, cùng hắn chào hỏi.
“Sở Mục ca ca, huynh đang ở đây nghĩ gì thế?”
“Sở Mục ca ca?”
Long Thiên Tầm gọi vài lần, Bạch Sở Mục mới đột nhiên tỉnh táo, miễn cưỡng hé ra một nụ cười.
“Sở Mục ca ca, huynh không vui sao?”
“Không có, huynh không có việc gì.” Bạch Sở Mục lắc đầu nói.
Long Thiên Tầm ánh mắt linh động trong nháy mắt, mím môi, đột nhiên dắt tay Bạch Sở Mục, chạy ra bên ngoài.
“Thiên Tầm, muội muốn làm gì?” Bạch Sở Mục kinh ngạc, còn chưa hiểu rõ.
“Đi theo muội là được, muội dẫn huynh tới một nơi rất đẹp.” Thanh âm dễ nghe, Long Thiên Tầm lôi kéo hắn một đường chạy trốn, rời xa tòa nhà, trải qua đường cái, xuyên qua hẻm nhỏ. . . . . .
Đêm, phảng phất trở nên nhẹ nhàng.
Ban đêm  gió làm tóc của nàng tung bay, nụ cười của nàng sáng ngời khả ái, chỉ có váy áo tung bay như múa, như mộng như ảo, giống như một tinh linh vui vẻ. . . . . .
Cứ như vậy trong nháy mắt, Bạch Sở Mục bị lạc, bị lạc ở nụ cười như bao hàm cả thiên địa của nàng.
“Sở Mục ca ca, mau nhìn! Nơi này là không phải là rất đẹp sao?”
“Muội cùng Hiểu Du, Hiểu Mẫn đi qua nơi này tình cờ phát hiện, thoáng cái đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.”
“Sở Mục ca ca, huynh thích nơi này không?”
Bạch Sở Mục thu hồi tâm trí, lúc này mới phát hiện bọn họ đi tới một nơi có hoa sen nở rộ trên mặt hồ, dưới đêm trăng màu trắng bạc bao trùm không tiếng động nở rộ, nhìn lại một cái, hẳn là nhìn không thấy bờ bến.
Thật là đẹp!
Song, vẫn là không bằng một phần của nàng.
Chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên phát giác cô gái trước mắt lại tốt đẹp như vậy, nụ cười của nàng giống như chứa đựng một loại ma pháp, thắp sáng tâm tình của hắn, khiến cho tâm hắn phảng phất như gió xuân.
“Sở Mục ca ca, mặc dù muội không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì làm cho huynh không vui như vậy, nhưng muội thật lòng luôn hi vọng huynh có thể vui vẻ. Lúc muội buồn rầu, ủ rũ, huynh đã an ủi muội, làm cho muội vui vẻ, cho nên muội muốn làm cho huynh cũng vui vẻ như vậy.”
“Mẫu thân muội kể, nhảy múa có thể làm cho người ta vui vẻ, mỗi lần phụ thân tâm tình không tốt, mẫu thân sẽ nhảy múa cho ông nhìn.”
“Sở Mục ca ca, muội muốn nhảy múa cho huynh xem, muội muốn làm cho huynh vui vẻ .”
Long Thiên tầm nhẹ kiễng mũi chân, di chuyển nhẹ nhàng, sắc áo vàng nhạt ở trong gió đêm vũ động.
Khóe miệng khẽ cười, đôi mắt trong sáng, không khỏi khiến Bạch Sở Mục xúc động, đáy lòng một mảnh mềm mại.
Ban đêm nơi này buồn bã, lại gặp được nàng, đây là không phải là trời cao đưa cho hắn lễ vật tốt nhất sao?
Ánh mắt của hắn từ từ ướt.
Thân ảnh nhẹ nhàng bay múa ở đỉnh liên hoa, hồ nước  xuất hiện từng gợn song lăn tăn một tầng một tầng đẩy ra.
Ánh mắt của nàng sáng ngời trong suốt tựa như ánh mặt trời sáng sớm lan tràn trên dòng suối nhỏ.
Xinh đẹp giống như tinh linh rơi xuống phàm trần.
Trên đời tất cả họa sĩ thiên tài cũng không thể vẽ ra hình ảnh động lòng người như thế. . . . . .
Hắn nhìn, không khỏi si, say.
Trên bầu trời, bỗng nhiên mưa to, từng giọt lớn bùm bùm rơi vào trên mặt hồ.
Hắn hoàn hồn cười khổ, quả nhiên, tốt đẹp luôn là ngắn ngủi .
Long Thiên Tầm ngừng nhảy múa, ngẩng đầu nhìn lên không trung, hạt mưa rơi vào trên người của nàng, khiến nàng hơi đau.
Nàng bỗng nhiên kinh hô thành tiếng, thân thể liền rơi xuống, nàng quên mất, mình giờ phút này còn đang đứng trên đỉnh liên hoa.
“Thiên Tầm ——”
Bạch Sở Mục không chút do dự nhảy vào trong nước, đem nàng từ trong nước ôm lên, đầu nàng ẩm ướt, cả người chật vật, còn có vài miếng lá rách dính ở trên gương mặt của nàng.
Hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Long Thiên Tầm hừ nhẹ, chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt  ủy khuất.
Bạch Sở Mục mỉm cười ngắm nhìn  nàng, ánh trăng ôn nhu xuyên thấu qua tầng mây thật dầy chiếu vào trên gương mặt tinh xảo khéo léo của nàng, hắn giơ tay gạt đi lá rách trên má nàng.
“Muội hiện tại nhất định là xấu muốn chết.” Long Thiên Tầm cúi đầu, ảo não nói.
“Không xấu! Tuyệt không xấu!” Tóc đen bị gió thổi tung lên, Bạch Sở Mục thanh âm bỗng nhiên nhẹ nhàng tựa như ánh trăng.
Long Thiên Tầm bỗng dưng ngước mắt, chống lại ánh mắt trong trẻo của hắn.
Hạt mưa như cũ rơi xuống, trong hồ liên hoa tất cả đều đong đưa như một bản hợp xướng rì rầm nói với  đêm đen.
Đầu ngón tay Bạch Sở Mục xẹt qua cằm nàng, nhẹ nhàng phác họa bề ngoài, hắn cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
Thời gian, ngưng ——
Hạt mưa, cũng ngưng ——
Mây tản ra.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hắn và nàng.
Hồ nhỏ nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Sở Mục ca ca, muội sợ.”
“Đừng sợ, có huynh đây.”
“Nhưng là. . . . . . muội vẫn sợ.”
“Vậy muội nhắm mắt lại.”
“Ừ. . . . . . Xong chưa?”
“Chờ một chút, rất nhanh !”
Bạch Sở Mục tung người nhảy vào một nhà giàu, cũng không lâu lắm, hắn leo tường ra, trong tay cầm theo y phục của nữ nhân. Hắn dắt tay Long Thiên Tầm rồi liều mạng chạy.
“A —— Sở Mục ca ca, chậm!”
“Nếu như bị người đuổi theo, bọn họ sẽ bắt muội làm nha hoàn !”
“Mới không đâu, cũng không phải là muội trộm.” Long Thiên Tầm cười nói.
Bạch Sở Mục cười khẽ: “Nhưng y phục này chỉ cô nương mới dùng, không phải là muội trộm, ta là một đại nam nhân trộm nó làm gì?”
“Ai nha! Huynh thật xấu!” Long Thiên Tầm dậm chân, bộ dáng khả ái  làm cho người ta chuyển mắt không mở con ngươi.
Bạch Sở Mục cười vuốt vuốt tóc của nàng, đem vật cầm trong tay giao cho nàng: “Nhanh đi thay đồ, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Ở chỗ này sao?” Long Thiên Tầm ngó chừng xung quanh, cây cối sum xuê, tối đen như mực, nàng đáy lòng nổi lên chút sợ hãi.
“Đừng sợ, có ta ở chỗ này coi chừng dùm, không có việc gì .” Bạch Sở Mục xoay người an ủi.
Long Thiên Tầm theo dõi bóng lưng hắn một lát, tâm tình khẩn trương không khỏi an tĩnh lại.
Phía sau sột soạt, Bạch Sở Mục hai tay ôm kiếm, đưa lưng về phía nàng, hai mắt liếc chừng, để ngừa có người trong lúc vô tình xông vào. Tình cờ , hắn ngắm đến bóng dáng của nàng do ánh trăng chiếu trên mặt đất, bóng dáng đổ dài phác họa vóc người uyển chuyển của cô gái. Mặt của hắn liền đỏ, tâm như sấm dậy.
“Vô sỉ!” Hắn tự quăng cho mình một cái bạt tai.
“Sở Mục ca ca, sao thế?” Long Thiên Tầm ở phía sau hỏi.
Bạch Sở Mục chột dạ lắc đầu: “Không có gì! Có con muỗi, một con muỗi đặc biệt lớn!”
“Muội xong rồi!” Long Thiên Tầm từ phía sau hắn đi lên trước, Bạch Sở Mục quay đầu, chống lại nụ cười thanh thuần  của nàng, cảm giác tội lỗi lập tức xông lên đầu. Nàng đơn thuần, khả ái như vậy, mình mới vừa rồi trong nháy mắt lại đối với nàng sinh ra những ý nghĩ dơ bẩn vô sỉ, thật sự là quá không nên.
Đúng, phải hảo hảo tỉnh lại một chút!
“Sở Mục ca ca, y phục của huynh cũng ướt, có muốn thay không? Nếu huynh ngã bệnh rồi, muội sẽ rất đau lòng .”
“Không cần! Ta một đại nam nhân, không có yếu như vậy.”
Hai người đang nói chuyện, từ nơi không xa, đột nhiên truyền tới một tiếng động đột ngột, giống như là có vật gì đó từ trên không trung rơi xuống.
“Người nào?” Bạch Sở Mục cảnh giác, nắm bàn tay nhỏ bé của Long Thiên Tầm, theo nơi phát ra tiếng động đi tới.
Trên một gốc cây cổ thụ cao lớn, có một lão giả áo xanh, ngồi dựa ở ngọn cây, thần sắc lười biếng.
Dưới tàng cây, rơi xuống một hồ lô rượu, nắp mở ra, bên trong rỗng tuếch.
“Uy, lão đầu này, ông ở nơi này đã bao lâu?” Bạch Sở Mục ảo não, lại không có phát hiện nơi này còn có người khác tồn tại, như vậy mới vừa rồi. . . . . .
Long Thiên Tầm cũng nghĩ đến, thấp giọng hô nhỏ, mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu ẩn thân ở sau Bạch Sở Mục.
“Các ngươi yên tâm, lão đầu ta chỉ đối với  rượu cảm thấy hứng thú.” Lão giả tung người nhảy, từ trên cây rơi xuống, trên người nồng nặc mùi rượu, song thần sắc vẫn thanh tỉnh như cũ. Hai đầu lông mày của ông tựa như núi cao, vẻ quý khí không nói nên lời.
Ông đánh giá hai người một phen, nói: “Nơi này tối đen, hai người các ngươi chạy đến nơi đây tới vụng trộm, không sợ người trong nhà lo lắng sao?”
“Ta có người nhà, nhưng so với không có cũng không khác nhiều lắm.” Bạch Sở Mục bỗng phiền muộn nói.
“Lão đầu ta vừa lúc rảnh rỗi tới  nhàm chán, hai tiểu oa nhi các ngươi nếu là không có việc gì làm, hay là theo lão đầu ta tâm sự, thế nào?” Lão giả phất tay áo, tùy ý  ngồi trên mặt đất, song quý khí đầy người cũng không giảm sút.
Long Thiên Tầm thấy lão giả không có ác ý gì nên an tâm nhiều hơn, từ phía sau Bạch Sở Mục bước ra, hướng lão giả khẽ mỉm cười nói: “Lão nhân gia, chỉ cần ngài không chê chúng ta kiến thức nông cạn cùng tầm thường, chúng ta rất nguyện ý theo ngài nói chuyện phiếm .”
Bạch Sở Mục gật đầu, hai người ngồi vây quanh phụng bồi lão giả.
“Ta tên là Bạch Sở Mục, còn nàng Long Thiên Tầm, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”
“Các ngươi gọi ta là gì cũng được, ta chính là một lão đầu tử.” Lão giả tự giễu cười cười, hai mắt híp lại.
Long Thiên Tầm nhặt hồ lô rượu trên mặt đất, tay lắc lắc, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta gọi ngài là hồ lô gia gia.”
Lão giả nghênh ngang cười to: “Tùy ý tùy ý!”
“Hồ lô gia gia, người nhà của ngài đâu? tại sao trễ như thế ngài không về nhà, lại ở nơi này một mình uống rượu?” Long Thiên Tầm hỏi.
“Người nhà?” Lão giả  ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm, thở dài nói, “Hôm nay là sinh nhật nữ nhi của ta, nhưng con bé đã không còn ở trên cõi đời này nữa, người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, các ngươi nói xem ta phải chăng là rất thê thảm?”
“Đúng là thê thảm, bất quá ta so sánh với ngài càng thêm thê thảm.” Bạch Sở Mục khổ sở nói, “Hôm nay cũng là sinh nhật mẫu thân ta, nhưng người rất nhiều năm trước đã rời đi. Thê thảm hơn chính là, bắt đầu từ hôm nay ta không thể ở trước mặt người ngoài nói mình là con trai của bà, ngài nói xem ta là không phải là so sánh với ngài thê thảm hơn sao?”
“Vì sao?” Lão giả hỏi.
Long Thiên Tầm cũng nghiêm túc nhìn hắn, nàng rất muốn biết nguyên nhân tối nay hắn không vui  đến tột cùng là vì cái gì.
“Bởi vì có người so với ta càng cần thân phận cùng địa vị hơn, hắn là sư huynh ta kính yêu nhất, ta phải thành toàn hắn.” Lúc nói lời này, ánh mắt Bạch Sở Mục từ từ ướt át, hắn cảm giác mình đang khinh nhờn mẫu thân của mình, đây mới là điều khiến cho hắn khổ sở.
“Ngươi là nói, ngươi vì thành toàn sư huynh của ngươi, cho nên đem mẫu thân mình tặng cho hắn?” Lão giả hí mắt, nghi ngờ lắc đầu, “Ta làm sao càng nghe càng hồ đồ? Ngươi nói là có người chiếm thân phận của ngươi, hiện tại thành nhi tử của mẫu thân ngươi, mà ngươi thì không thể ở trước mặt người khác thừa nhận ngươi là nhi tử của mẹ ngươi?”
Bạch Sở Mục gật đầu.
“Ngươi thật là một tiểu tử ngốc! Chuyện như vậy tại sao có thể thành toàn đây? Chẳng những là vũ nhục đối với mẫu thân ngươi, còn thương tổn đến thân nhân của ngươi, ngươi lừa gạt tình cảm của bọn hắn!” Lão giả nói.
“Ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta chỉ là muốn giúp sư huynh thực hiện nguyện vọng cùng lý tưởng của hắn.” Bạch Sở Mục nói.
Long Thiên Tầm nói: “Hồ lô gia gia, ngài cũng đừng chỉ trích Sở Mục ca ca, huynh ấy quá thiện lương, cho nên mới giúp sư huynh. Mặc dù ta cũng không tán thành chuyện này, nhưng nếu như Sở Mục ca ca  quyết định, ta cũng sẽ ủng hộ .”
Bạch Sở Mục ngắm nhìn  nàng, trái tim như bị thứ gì bao vây, ấm áp chảy xuôi.
Lão giả nhìn hai người, lắc đầu thở dài: “Hài tử, có đôi khi, làm người không thể quá thiện lương, nếu không chịu thiệt chỉ có thể là một mình ngươi. Thôi, có lẽ người ngốc có phúc của người ngốc, các ngươi cũng là những đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ có phúc báo .”
Lão giả đột nhiên đứng dậy, phất phất tay áo, phủi đi bụi bặm trên người: “Với các ngươi hàn huyên hội nhi, lão đầu tâm tình đã khá hơn. Ta phải đi rồi, hi vọng có cơ hội có thể gặp lại.”
“Hồ lô gia gia, ngài đi cẩn thận!” Long Thiên Tầm cầm hồ lô rượu đưa lên, cười ngọt ngào với ông, nói.
“Là một cô nương tốt, phải hảo hảo quý trọng!” Lão giả hướng Bạch Sở Mục quăng đi ý vị thâm trường, cười một tiếng, phất tay áo nhẹ nhàng đi.
Bạch Sở Mục trong lòng khẽ nhúc nhích, hướng Long Thiên Tầm ngắm nhìn một cái, đưa tay nắm bàn  tay nhỏ bé của nàng: “Chúng ta cũng trở về đi.”
“Ừ.” Long Thiên Tầm cười đến thiên chân vô tà.
Lúc hai người trở lại, dạ tiệc đã sớm tan đi.
Long Thiên Thần tắm rửa một phen, ra cửa tới  hóng mát một chút, trùng hợp  bắt gặp Bạch Sở Mục dẫn Long Thiên Tầm từ ngoài vườn  trở về. Hắn nhìn xuống dưới, tầm mắt rơi xuống bàn tay đang nắm của hai người, hai mắt hắn từ từ mở lớn, lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . .”
Hắn mấy bước liền vọt tới chỗ hai người, chỉ vào hai người đang nắm tay, cà lăm một hồi lâu, đột nhiên lớn giọng ở trong vườn kinh hô lên: “Đại ca, đại tẩu, đại sự không ổn rồi! Thiên Tầm bị người khi dễ!”
Bạch Sở Mục lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng buông lỏng tay. Long Thiên Tầm cũng bị sợ hết hồn, giống như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu đứng ở chỗ cũ, chân tay luống cuống.
Một tiếng la này của Long Thiên Thần, làm cho tất cả mọi người trong vườn kinh động.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê không rõ ý, nghe nói Thiên tầm gặp chuyện không may, bọn họ vội vàng buông việc đang làm, trước tiên chạy ra. Thời điểm rời đi Bàn Long thành, bọn họ đã đáp ứng Tứ thúc cùng Tứ thẩm chiếu cố tốt Thiên Tầm, nếu Thiên Tầm xảy ra chuyện gì, bọn họ như thế nào cùng Tứ thúc, Tứ thẩm ăn nói đây?
“Chuyện gì xảy ra? Người nào to gan lớn mật, dám khi dễ Thiên Tầm nhà chúng ta?” Vân Khê lớn tiếng quát lên, người chưa tới, thanh âm đã tới trước.
TM: đáng yêu quá đi mất hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.