Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 33: Tiểu phượng hoàng tới




Edit: tuyetmuahe
Beta: Tiểu Mộng
“Chưa đủ. Bổn tọa vẫn chưa đùa giỡn đủ. Bổn tọa muốn nhìn ngươi thành thành thật thật cúi đầu thần phục, bổn tọa muốn đem tự ái của ngươi hung hăng dẫm ở dưới chân, để bọn họ biết rõ, ở Vân tộc, rốt cuộc ai mới là lãnh tụ chân chính, ai mới là người đứng đầu Vân tộc.” Trong mắt tông chủ bắn ra quang mang, không khí giết chóc càng ngày càng dày đặc, lúc này mụ căm hận không chỉ là Vân Khê, huống chi mụ đem hận thù với Vân Huyên đổ lên người Vân Khê.
Đã nhiều năm như vậy, mặc dù mụ ở địa vị cao như thế, vẫn thường bị lấy ra so sánh với Vân Huyên. Mỗi lúc như vậy, mụ phẫn nộ có, tự ti có, bởi vì cho dù mụ đã ngồi lên vị trí cao nhất của Vân tộc, ở trong lòng người Vân tộc, mụ vĩnh viễn đều kém Vân Huyên. Cho dù Vân Huyên bị chụp lên cái mũ là cấm kỵ nhất tộc, nàng ấy vẫn là truyền kỳ của Vân tộc, mụ vĩnh viễn đều kém hơn.
Vân Khê đối nghịch và phản kháng, theo bản năng làm cho mụ cảm thấy, ở trong lòng Vân Khê, mun không bằng Vân Huyên. Cho nên, mụ mới để ý như thế, mới có thể nhìn Vân Khê không vừa mắt như thế.
“Bây giờ bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc có dập đầu hay không dập đầu?”
Vân Khê nhìn ngón tay của mụ ta bấm vào huyệt vị cuả nữ nhi tăng thêm mấy phần, nàng tâm thần đại loạn, lên tiếng ngăn cản nói: “Dừng tay. Ta dập đầu, ta dập đầu là được?”
Rầm rầm rầm.
Ba tiếng khấu đầu vang dội, cái trán của Vân Khê nặng nề đập xuống đất, mỗi một cái, bọn họ tưởng tượng nàng dùng trán của mình đụng vào kẻ địch của nàng.
Ba cái khấu đầu này là sỉ nhục của nàng.
Lúc trước nàng không hận tông chủ như vậy, giờ phút này,trong lòng nàng tràn ngập hận ý.
Đó là sỉ nhục mà tông chủ dành cho nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng nhất định sẽ trả lại cho mụ ta gấp bội.
“Mới chỉ có ba cái thôi sao? Quá ít. Bổn tọa không hài lòng!” Tông chủ được voi đòi tiên, từng bước bức bách Vân Khê.
Vân Khê cúi thấp đầu, hít sâu, hung hăng đè nén tức giận, nàng hướng về phía mặt đất dập đầu ba cái.
Các cao thủ Vân Huyễn điện đứng xem, nhìn thấy vậy, không đành lòng.
Tông chủ thật sự rất quá đáng. Lấy một hài tử làm con tin, vốn là cử chỉ rất vô sỉ, bây giờ lại còn làm nhục mẫu thân đứa trẻ, bà ta hành động như vậy, sao xứng với thân phận tông chủ vân tộc chứ?
“Tông chủ, Vân Khê cô nương đã quỳ xuống dập đầu, ngài tha cho con của nàng đi. Hài tử là vô tội, chúng ta thân là người tập võ, mặc dù giết chóc rất nhiều, không thể hạ thủ đối với một đứa trẻ.”
“Đúng vậy, tông chủ. Ngài làm như vậy, không thể hiện thân phận của ngài, xin ngài nương tay.”
“……”
Có mấy tên cao thủ lớn mật đứng ra khuyên bảo.
Bọn họ có một mảnh hảo tâm, muốn giúp đỡ hai mẹ con Vân Khê, lại không nghĩ đến hảo tâm gặp chuyện xấu. Lời của bọn họ, chẳng những không thể giúp Vân Khê, ngược lại càng thêm kích thích tông chủ.
“Các ngươi nói bổn tọa không xứng trở thành tông chủ? Các ngươi cảm thấy bổn tọa rất tàn nhẫn phải không?” Ánh mắt tông chủ lạnh lẽo, hung ác nhìn mấy tên cao thủ, ánh mắt ăn thịt người, mang theo sát khí đáng sợ.
“Tông chủ……” Mấy tên cao thủ chống lại ánh mắt tông chủ, lập tức cảm thấy đau đớn như bị lăng trì, sau một khắc, kình khí đáng sợ từ trong mắt tông chủ bắn tới, xẹt qua ánh mắt mấy người, ánh mắt của bọn họ bị phế, đau đến nỗi bọn họ phải kêu khóc.
Những cao thủ khác quá sợ hãi, vốn còn mấy người muốn đứng ra nói chuyện, cùng nhau lui trở về.Lúc này tông chủ muốn đại khai sát giới, bọn họ nào dám ở nơi này múa miệng khuyên bảo?
Cửu cô cô, Thủy Quy cự thú, Huyền Dực và Hoàng Kim cự long thú sủng nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng bọn họ không biết nên nghĩ sao nữa, cùng chủ nhân kí khế ước, cho nên bọn họ có thể cảm nhận được trong lòng chủ nhân giờ phút này đau đớn như thế nào.
“Tiểu Uyển, ác giả ác báo.”Vân Huyên mở miệng nói.
Trên gương mặt nho nhỏ, có ánh sáng màu đỏ lập loè.
Tông chủ không nhìn thấy, mụ lạnh lung quét qua mấy tên cao thủ bị mù mắt, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng tầm mắt ngừng lại nhìn Vân Khê đang quỳ. Chỉ thấy nàng nắm hai tay thành nắm đấm, cúi người, trán kề sát đất, cả người căng thẳng vẫn duy trì động tác này, nhìn không rõ thần sắc của nàng, nhưng có thể tưởng tượng giờ phút này trong lòng nàng có nhiều oan khuất và không cam lòng.
Tông chủ nghênh ngang cười, mụ ta cuối cùng cũng hài lòng.
Mụ ta muốn cho tất cả mọi người biết, cả Vân tộc, không ai có thể trái ý mụ ta, không có ai có thể vượt xa mụ ta. Mụ ta muốn ai sinh, muốn ai sống, toàn bộ theo ý chỉ của mụ ta. Chỉ có mụ ta có thể quyết định cuộc sống của người khác, những người khác đừng có mơ mà khống chế mụ ta.
Cười được một nửa, trong ngực đột nhiên xảy ra biến hóa, một đoàn lửa nóng ở trong ngực mụ ta bùng lên. Không đúng, cũng không thể nói là bùng lên, là đầu ngón tay mụ ta, lòng bàn tay tiếp xúc với thân thể đứa bé đột nhiên biến thành một quả cầu lửa, nóng kinh người, giống như là núi lửa bộc phát, làm cho mụ ta phải tạm thời buông lỏng tay của mình ra.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Vân Huyên tung người nhảy lên, thoát khỏi vòng tay của tông chủ.
Nàng nhẹ nhàng nhảy, một lần nhảy này là nhảy mấy trượng.
Chỉ tiếc, thân thể Tiểu Nguyệt Nha quá mức nhỏ yếu, lại không có căn cơ tập võ, nàng có võ nghệ cao cường, cũng không thể nào phát huy.
Nhảy tới giữa không trung, Tiểu thân thể lại bắt đầu rơi xuống.
Vân Khê ngẩng đầu, thấy biến cố bất ngờ xảy ra, vội vàng phi thân lên giữa không trung đón người.
Tông chủ kịp phản ứng, cười lạnh một tiếng, cũng phi thân đi đoạt người.
Bốn mắt đụng vào nhau, Vân Khê và tông chủ ánh mắt chạm nhau ở giữa không trung, hai người đồng thời xuất chưởng, đánh về phía đối phương.
Huyền khí đụng nhau, đem Tiểu Nguyệt Nha vốn sắp ngã xuống, một lần nữa lại bay lên.
Vân Khê và tông chủ cùng ngẩng đầu lên, nhìn lên trời, chỉ mành treo chuông, Tiểu Nguyệt Nha rốt cuộc rơi vào nhà nào, phải nhìn trận chiến này rồi.
Tông chủ nhếch môi cười lạnh, nhất định phải bắt được Tiểu Nguyệt Nha.
Vân Khê nhíu mày, mắt trở nên mơ hồ vì vệt máu chảy xuống lúc khấu đầu.
Tiểu Nguyệt Nha, đừng sợ, mẫu thân ở chỗ này.
Thân ảnh hai người cùng lúc bay lên, ba ba ba bành bạch, chưởng lực của hai người đụng nhau,cả hai vừa đánh vừa di chuyển về phía đứa bé.
Thực lực chênh lệch, khiến cho Vân Khê liên tục trúng mấy chưởng, một lần so sánh với một lần tàn nhẫn hơn. Nàng không chần chờ và lùi bước, tiếp tục đón đánh bay lên.
“Muốn cùng bổn tọa tranh giành? Đi chết đi.” Lại là một chưởng lực đánh tới, so với mấy chưởng lúc trước ngoan lệ hơn, Vân Khê trước ngực trúng chưởng, không vận được khí, cả người ngã xuống.
“Tiểu Nguyệt Nha” Vân Khê ngửa đầu, vô lực nhìn nữ nhi sắp rơi vào tay tông chủ, nàng hận sự bất lực của mình.
Trong lúc đó, trên bầu trời có một đoàn ánh sáng màu vàng vụt qua, một con tiểu phượng hoàng màu vàng phá không bay tới, lướt qua Tiểu Nguyệt Nha chở Tiểu Nguyệt nha tránh khỏi tông chủ, chạy trốn.
“Tiểu Phượng Phượng, ngươi có sao không, bảo vệ tốt Tiểu Nguyệt Nha”. Vân Khê mừng rỡ, không tiếc tán dương tiểu phượng hoàng một phen, tiểu tử này mặc dù không đáng tin, thời khắc mấu chốt vẫn là vô cùng đáng tin cậy.
Đây là lần thứ hai nó anh dũng cứu tiểu chủ nhân.
Tiểu phượng hoàng nghe thấy Vân Khê tán dương, không còn kịp tinh tế thưởng thức, ma trảo tông chủ đã tiếp cận, nó vẫy cánh, bay vụt đi chạy trốn.
“Wow nha nha, không nên lại đuổi theo ta.”
“Đáng ghét.” Tông chủ hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào tiểu phượng hoàng, vừa tức vừa giận. Đồ vật sắp tới tay, lại bị khách không mời này đến chặn ngang mang đi, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn tiểu phượng hoàng giống như không có khả năng gì, tốc độ bay vô cùng kinh người, mụ đã tăng tốc tới đỉnh, cũng không thể đuổi theo nó, thật sự là đem mụ tức giận chết mất.
“Ngươi dừng lại cho bổn tọa.”
“Không bao giờ. Ngươi sẽ giết chết ta.” Tiểu phượng hoàng vừa chạy trốn, vừa dùng thanh âm non nớt trả lời.
“Ngươi không dừng lại, bổn tọa làm sao giết ngươi được.” Tông chủ mất đi tính nhẫn nại, bắt đầu đẩy ra chưởng lực, hướng về phía tiểu phượng hoàng mãnh liệt tập kích.
Tiểu phượng hoàng cả kinh, bắt đầu bay tán loạn, trên trời đều là đường bay nó lưu lại: “Người xấu, đừng đánh ta. Không cho thương tổn Tiểu Nguyệt Nha.”
Một người một thú sủng, ở trên bầu trời bay tới bay lui, ngươi đuổi ta trốn, kịch liệt vạn phần.
Vân Khê che vết thương trên ngực, ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu trên bầu trời, tạm thời nghỉ ngơi.
Phía xa, có thanh âm xa xôi nhẹ nhàng bay tới, cắt đứt một màn buồn cười này: “Đường đường Vân tộc tông chủ lại có bộ dáng như vậy, ngươi làm bổn tọa quá thất vọng.”
Thanh âm còn ở phía xa mà người đã đến trước mặt.
Tông chủ cả kinh, thấy người đến là hắn, mụ ta ngã xuống, vội vàng điều chỉnh hơi thở, không hề đuổi theo tiểu phượng hoàng nữa, mà đem trạng thái của mình điều chỉnh đến tốt nhất.
Thân ảnh Tử Yêu hiện lên giữa không trung, chặn đường đi của tiểu phượng hoàng, đem Tiểu Nguyệt Nha nằm trên lưng nó ôm lấy.
Tiểu phượng hoàng mê mang tại chỗ, không biết rốt có nên tín nhiệm hắn hay không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và cảnh giác của tông chủ đối với Tử Yêu, tiểu phượng hoàng đã quyết định đem tiểu chủ nhân tạm thời giao cho hắn, ít nhất người trước mặt có thể chấn trụ tông chủ xấu xa.
Tử yêu cúi đầu, vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tiểu Nguyệt Nha, làm cho Tiểu Nguyệt Nha có vẻ mặt ghét bỏ. Bất quá xem tình thế trước mắt, tựa hồ cũng chỉ có nơi này của hắn là an toàn nhất, nàng phải tạm thời nén giận, vì mình cũng tốt, vì đứa bé này cũng tốt.
Tử Yêu không nhìn vẻ mặt lúc này của tông chủ, hắn dùng thanh âm lãnh khốc nói: “Bổn tọa vốn tưởng rằng ngươi có thể trở thành đối thủ của ta, hiện tại dục vọng muốn đánh một trận với ngươi bổn tọa cũng không có. Tánh mạng của ngươi, sẽ để lại cho người nối nghiệp Bắc Thần gia tộc chúng ta tới lấy.”
Phía sau hắn, Hách Liên Tử Phong và Nhị chưởng quỹ vội vàng tới, còn chưa kịp thở dốc, Hách Liên Tử Phong giương mắt thấy cừu nhân giết chết mẫu thân của hắn -tông chủ.
Hận ý tràn ngập, bắn ra bên ngoài.
Hách Liên Tử Phong căm tức tông chủ, cầm kiếm trên tay, bay đến rất nhanh.
Tông chủ ngiêng mắt, chú ý tới Hách Liên Tử Phong, nàng hiểu được, người nối nghiệp Bắc Thần gia tộc trong miệng Tử Yêu rốt cuộc là người nào.
“Chỉ bằng hắn? Hắn còn không xứng cùng bổn tọa động thủ” Tông chủ lạnh lùng cười một tiếng, mụ ta biết, Tử Yêu nếu muốn lấy tính mạng mụ, hơn phân nửa là tính mạng khó giữ. Nhưng hết lần này tới lần khác Tử Yêu tự phụ cao ngạo, không muốn đích thân giết người, mà trong miệng hắn người nối nghiệp Bắc Thần gia tộc, mụ xem thực lực còn không bằng Vân Khê. Muốn chiến thắng hắn, dư dả.
Mắt Hách Liên Tử Phong đột nhiên lạnh lẽo, bắn ra hai đạo tinh quang, trên tay hắn thanh kiếm nhẹ nhàng buông lỏng, sắp động thủ.
Tử yêu quét mắt nhìn hắn một cái, giơ tay lên, ngăn cản hắn.
“Hắn hiện tại đúng là không phải đối thủ của ngươi, bất quá, bổn tọa sẽ làm hắn trong thời gian ngắn nhất có thực lực tương ứng, để cho hắn tự mình tìm ngươi báo thù giết mẫu thân. Bổn tọa không muốn phải nhìn thấy ngươi tiếp tục xuất hiện trước mặt bổn tọa.”
Mắt Tông chủ mị hoặc, cười khẽ, hiển nhiên là không tin võ công của Hách Liên Tử Phong có thể ở trong khoảng thời gian ngắn vượt xa mụ, đợi đến khi hắn có năng lực báo thù, cũng không biết là mấy chục năm, mấy trăm năm về sau, không đủ uy hiếp.
“Không thể bỏ qua cho nàng ta. Nuôi hổ gây họa, hậu hoạn vô cùng.” Vân Khê đứng ra nói, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết tông chủ, bỏ lỡ cơ hội này lần tới không biết phải đợi tới khi nào.
Tử Yêu nhẹ nhàng liếc nàng một cái, cười nhẹ nói: “Nàng bây giờ là con mồi của bổn tọa, bổn tọa muốn xử trí nàng ta như thế nào thì sẽ xử trí như thế, có bản lãnh, ngươi tự mình đi bắt nàng ta đi?”
Một câu nói, khiến Vân Khê cứng đờ.
Nàng nếu có năng lực có thể bắt tông chủ, không phải nàng đã sớm làm như vậy sao?
Tử yêu cười khẽ, tiếp tục nói: “Bắc Thần gia tộc chúng ta ít ngày nữa sẽ phải tái xuất giang hồ, Vân tộc các ngươi là đối thủ lớn nhất của Bắc Thần gia tộc ta, bổn tọa làm sao có thể để nội bộ Vân tộc hoà hợp êm thấm, đoàn kết chứ”
Thì ra là như vậy.
Còn tưởng rằng hắn đột nhiên vòng vo, đã quên mất kế hoạch nghiệp bá thiên hạ, thì ra hắn lưu lại tính mạng tông chủ là dùng cho việc khác, chính là vì muốn cho nội bộ Vân tộc tiếp tục đấu đá, tiếp tục hao tổn nhân lực. Đến lúc đó Bắc Thần gia tộc bọn họ một khi quật khởi, Vân tộc không thể áp chế bọn họ nữa.
Trong lòng bỗng dưng sinh ra một mảnh lạnh lẽo, trong lòng Vân Khê cảm thấy lần này có chút hơi quá, tông chủ và Vân Huyên trong lòng cũng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần.
Các nàng càng đấu ác liệt, thì vẫn là người Vân tộc. Nhớ tới mấy ngày nay, các nàng tranh đấu lẫn nhau khiến cho Vân tộc thương vong không ít ba người bỗng giật mình tỉnh lại.
“Chủ tử anh minh” tâm trạng xám xịt của Nhị chưởng quỹ bỗng nhiên được mặt trời chói chang chiếu rọi, gột rửa vẻ lo lắng. Hắn còn tưởng rằng mấy ngày nay chủ tử và hai nữ nhân Vân tộc ở chung lâu dần quên mất kế hoạch nghiệp bá thiên hạ,thì ra là chủ nhân không quên, không chỉ không quên, còn tự có tính toán và kế hoạch.
Thật tốt quá. Không uổng công hắn và đại ca hai người khổ tâm tính kế nhiều năm như vậy, đang đợi chủ tử trở về, chính là vì hy vọng có một ngày có thể đưa tài hoa của hai huynh đệ bọn họ cống hiến, giúp chủ tử thực hiện kế hoạch bá nghiệp thiên hạ.
So với tâm tình kích động của hắn thì ngược lại, Vân Khê không nhịn được buột miệng mắng: “Hèn hạ”
“Khê Nhi, trán của muội tại sao rách?” Hách Liên Tử Phong chú ý tới vết thương trên trán Vân Khê, bước tới ân cần nói.
“Còn không phải bị mụ ta làm hại” Vân Khê nghiến răng nghiến lợi, cũng không nguyện ý đem khuất nhục này xóa bỏ.
Hách Liên Tử Phong ánh mắt lạnh lùng, trừng tông chủ, ghi nhớ thêm tội danh cho tông chủ.
Tông chủ hoảng hốt, xác định Tử Yêu thật sự không muốn giết mình, trong tâm mừng rỡ. Xem ra hôm nay không thể tiếp tục ở lại Vân Huyễn điện rồi, trong lòng tuy không cam lòng, nhưng mà không sao, còn nhiều thời gian, một khi mụ trở lại nội tông Vân tộc, nàng có thể phong sinh thủy khởi, quyển thổ trọng lai.
Mụ cũng không tin Tử Yêu có thể trông chừng được mụ.
Thừa dịp mọi người không chú ý, mụ ta lặng lẽ phi thân chạy đi.
Vân Khê vẫn ngó chừng mụ ta, thấy mụ ta muốn chạy trốn, nàng hướng về phía Cửu cô cô gào to: “Cửu cô cô, ngăn cản mụ ta !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.