Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 3: Kết Quả Mơ Ước Nam Nhân của Ta




Chương V03: Kết Quả Mơ Ước Nam Nhân của Ta Sáng sớm hôm sau, đoàn người Vân Khê đi tới địa điểm ước hẹn, thì phát hiện người tụ tập ở cửa thành thật đúng là không ít, có chừng chừng năm mươi người, toàn bộ cũng là do nghe hỏi và muốn kết bạn để đi cháy nhà hôi của, trộm nấm.
Long Thiên Tuyệt nhíu nhẹ ánh mắt vẻ mặt thâm trầm.
Những người này quá không đem hắn đường đường một đời Tà tôn để vào trong mắt rồi, lại còn không kiên nể mà kết bè kết phái muốn đi trộm nấm linh chi của hắn?
Đồ của Long Thiên Tuyệt hắn, tùy tiện nói lấy là có thể lấy sao?
Khác hẳn tâm tình của hắn là hai người Vân Khê cùng Long Thiên Thần, đều mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử, không bao lâu đã cùng mấy nhân vật trọng yếu trong đó quan lại quen thuộc.
Vân Tiểu Mặc nghi ngờ kéo kéo chéo áo Long Thiên Tuyệt: “Phụ thân, tại sao mẫu thân cùng Thần thúc thúc lại hưng phấn như thế? Những thứ cái gì Xích đầu linh cô kia không phải là của nhà phụ thân sao?”
Long Thiên Tuyệt vẻ mặt thâm trầm như cũ: “Có thể là bởi vì —— trộm đồ nhà mình so sánh với trộm đồ nhà người ta càng thêm thú vị.”
Trên thực tế, hắn cũng rất muốn biết đáp án này, tại sao phu nhân của mình cùng đệ đệ ruột lại có hứng thú trộm đồ nhà mình như vậy?
“Nguyên lai là như vậy... Vân Tiểu Mặc mấp máy miệng, rồi quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh, nhếch miệng nói, ” Tiểu Tĩnh, vậy chúng ta cũng cùng nhau tham gia đi!”
Đoan Mộc Tĩnh khả ái vỗ vỗ hai tay nhỏ bé nói: “Hay quá, nghe thật giống như rất vui vẻ!”
Trong chốc lát vẻ mặt Long Thiên Tuyệt rõ ràng cứng ngắc lại, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ở trong lòng tự hỏi, hắn rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, làm sao mà người của Long gia bọn họ đều có sở thích quái dị như thế?
Thôi, dù sao đêm qua hắn cũng đã đưa tin tức trở về, để cho các đệ tử Lăng Thiên Cung sớm chuẩn bị, nhưng ngàn vạn lần đừng làm mất “Nhã hứng” của phu nhân!
Trong đoàn người đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, giống như là có nhân vật quan trọng nào đó xuất hiện, làm mọi người chú ý.
“Tất cả mọi người nhường đường một chút, Thất tiểu thư của Tư Đồ gia tới.”
“Thất tiểu thư, tại hạ Phương Bình, có thể nhìn thấy Thất tiểu thư, đúng là tam sinh hữu hạnh!”
“Thất tiểu thư, đã lâu không gặp? Nhiều ngày không gặp, ngài càng lúc càng mỹ lệ động lòng người rồi.”
“Thất tiểu thư...”"
Mọi người hướng hai bên tách ra, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân mang đỉnh đầu cao ngạo như nữ vương cao ngạo đi tới, đối với chuyện mọi người ân cần lấy lòng đều thờ ơ, thậm chí nhìn cũng không có nhìn một cái.
“Làm sao lại có nhiều người như vậy?”
Tư Đồ Thanh Liên nhíu lại mày, có chút không vui, ánh mắt chua ngoa của nàng nhàn nhạt đảo qua, rất nhanh đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh, thì đôi mày nhíu lại càng sâu hơn.
“Đến hài tử cũng có? Các ngươi không sợ bọn họ trở thành gánh nặng sao?”
Phía sau liền có một người chạy tới, chính là người hôm qua bàn bạc cùng Vân Khê, đệ tử của Tư Đồ gia – Tư Đồ Đức, hắn khom gối quỳ cười làm lành nói: “Thất tiểu thư bớt giận, bọn họ bảo đảm rồi, bọn họ có thể tự bảo vệ mình, cho nên thuộc hạ cũng không có ngăn cản.”
“Đúng là không biết lượng sức, rõ ràng chính là tự tìm đường chết!” trong ánh mắt chua ngoa của Tư Đồ Thanh Liên không che dấu sự khinh miệt chút nào, tầm mắt của nàng từ trên người hài tử rời đi, bỗng nhiên liếc thấy dung nhan của Long Thiên Tuyệt cao quý ưu nhã phong hoa tuyệt đại, khiến nàng nhất thời ngẩn ngơ, trong đôi mắt toát ra sự si mê.
“Hắn......... Hắn là ai vậy?” Ánh mắt chua ngoa khinh miệt đã không còn, thay vào đó là vẽ mặt quyến rũ.
Tư Đồ Đức giảm thấp thanh âm nói: “Hắn là phụ thân của hai đứa bé, hắn cũng chính là phu quân của người phụ nữ kia, còn có đệ đệ của hắn cùng với một quản gia. Bọn họ muốn đến lấy chút ít nấm linh chi cho đệ đệ hắn tăng lên Huyền giai, hiện tại võ công của đệ đệ hắn chỉ mới có xích Huyền Chi cảnh......”
“Hắn có phu nhân sao?” Tư Đồ Thanh Liên mang theo ánh mắt địch ý quét về phía Vân Khê, nhìn thấy vẻ đẹp của đối phương còn hơn xa mình, thì trong mắt nàng ghen tỵ ngày càng đậm.
Vân Khê nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không có để ý tới, mà chỉ khẽ trợn mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, đều do hắn lớn lên quá yêu nghiệt rồi, thỉnh thoảng còn trêu chọc hoa đào, cũng không có ý thức tự giác thu liễm, hắn mới là đầu sỏ gây nên.
Long Thiên Tuyệt tự nhiên bị nhận một cái trừng mắt, thì không hiểu được, không biết mình rốt cuộc ở nơi nào đắt tội với nàng.
Đám người đã tụ tập đông đủ, cả nhóm năm mươi sáu mươi người liền hướng Lăng Thiên Cung mà lên đường.
Cách cửa thành không xa, có hai người lén la lén lút chụm đầu, trò chuyện với nhau.
“Những người đó đến tột cùng là đang làm gì?”
“Ta đã nghe ngóng rồi, bọn họ nghe nói Đoan Mộc Gia tộc chúng ta muốn đối phó Lăng Thiên Cung, cho nên đi Lăng Thiên Cung trước để trộm Xích đầu linh cô, thừa dịp cháy nhà hôi của.”
“Bọn họ thật là giỏi, như vậy mà cũng có thể cháy nhà hôi của? Đúng rồi, Nhị trưởng lão lệnh cho chúng ta tới nơi này chú ý tung tích Long Thiên Tuyệt, chúng ta cũng chờ nhiều ngày như vậy, nhưng mà không có bất kỳ tin tức gì. Ngươi nói xem, hắn có thể trà trộn trong những người này hay không, để ở dưới mắt chúng ta chạy trốn?”
“Tuyệt đối không thể! Những người này chính là muốn đi trộm Xích đầu linh cô của Long Thiên Tuyệt, hắn bị ngớ ngẩn sao, tự mình lại đi trộm Xích đầu linh cô mình trồng à? Trừ phi đầu óc hắn bị đụng hư, nếu không tuyệt đối không thể phát sinh chuyện như vậy!Chúng ta đừng để ý đến bọn hắn nữa, để cho bọn họ đi Lăng Thiên Cung đem nước quấy càng đục càng tốt, đối với chúng ta có lợi mà vô hại.”
“Nói cũng đúng, trừ phi là ăn no rững mỡ, nếu không ai mà theo người khác cùng đi trộm nấm nhà mình”
“......”
Hai người tiếp tục ở lại cửa thành điều tra, mà một ít người “Ăn no rỗi việc ” trong miệng bọn họ, càng đi càng xa, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của bọn hắn.
Từ đây lên đường đi đến Lăng Thiên Cung, ít nhất cũng phải mất ba ngày đi đường, dọc theo đường đi, đoàn người Vân Khê vẫn như cũ, lấy xe ngựa thay đi bộ, mà những người khác căn bản cũng cỡi ngựa riêng của mình.
Có rất nhiều lần, Vân Khê vén rèm xe lên muốn quan sát phong cảnh ngoài xe, kết quả liền nhìn thấy ánh mắt có thâm ý khác của Tư Đồ Thanh Liên đang theo dõi xe ngựa.
Hừ, có ý xấu với nam nhân của nàng, lá gan không nhỏ a!
Vân Khê hừ hừ trong mũi, dưới đáy lòng thì tính toán.
Cuối cùng đã đến một chỗ có thể nghỉ ngơi, Vân Khê muốn tìm một địa phương yên lặng để dễ dàng ra tay, ai ngờ ở phía sau lại có thêm một cái đuôi, nhắm mắt theo sau.
Vân Khê khóe môi khẽ mà nở nụ cười, tựa tiếu phi tiếu(cười mà như không), nàng đang suy nghĩ dùng cách nào để dạy dỗ cái người rình coi một chút, ai ngờ chính nàng ta lại chủ động đưa tới cửa.
Tư Đồ Thanh Liên từng bước đi theo phía sau Vân Khê, mắt lạnh híp lại, trong lòng tràn đầy ghen tỵ đối với nàng ta. Dọc theo đường đi nhìn nàng ta cùng trượng phu của mình tình chàng ý thiếp, trong nội tâm nàng ghen tuông tràn lan.
Nàng lần đầu tiên gặp một nam nhân có mị lực và sức hấp dẫn sâu như vậy, đáng tiếc là đã có vợ con, dọc theo đường đi trong lòng nàng luôn đấu tranh không yên. Đối với nam nhân đã có thê thất, nàng vốn không nên có ý tơ tưởng, nhưng không có biện pháp, mỗi lần thấy nam nhân kia thân thủ oai hùng dung nhan phong hoa tuyệt đại, thì lòng của nàng giống như là bị gãi, ngứa, khó có thể ức chế.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy không cam lòng, thật vất vả mới gặp gỡ nam nhân mình thích, sao nàng có thể nào dễ dàng từ bỏ chứ?
Chỉ cần giết thê tử của hắn, trừ đi cái họa lớn trong lòng nàng, là nàng có thể thuận lý thành chương cùng hắn ở chung một chỗ. Nàng là Thất tiểu thư của Tư Đồ gia, thân phận tôn quý đến dường nào? Hơn nữa mỹ mạo của nàng cũng xuất chúng, thân hình thướt tha, người nam nhân nào mà không muốn cưới nàng? Nàng đối với mình tràn đầy lòng tin, nên tin tưởng chỉ cần mình trừ đi thê tử của hắn, thì nhất định có thể thu phục lòng của nam nhân kia.
Sát cơ sắc bén ở đáy mắt nàng xẹt qua.
Tay nàng không tiếng động đặt lên đuôi kiếm bên hông, chỉ chờ cơ hội, mà vô thanh vô thức giết nàng.
Trong lúc đang suy tư, người phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, hướng nàng phất phất tay: “Thất tiểu thư, trùng hợp như vậy? Ngươi cũng đi à?”
Chuyện đột biến phát sinh, tay đặt trên kiếm của Tư Đồ Thanh Liên bỗng nhiên rút về, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, nên trên mặt lộ ra vẻ cứng ngắc.
Người phía trước đặc biệt nhiệt tình ngoắc nàng lại nói: “Bằng không thì cùng đi nhé?”
Tư Đồ Thanh Liên khóe miệng run rẩy, chuyện như vậy mà cũng có thể cùng đi sao? (ý nói đi WC í >_<)
“Tốt, tốt.” tay nàng đặt ở chuôi kiếm buông ra, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, rồi thầm nghĩ nơi này cách nơi mọi người nghỉ ngơi còn chưa đủ xa, ở chỗ này hạ thủ giết người, rất có thể sẽ kinh động những người khác. Nếu không, trước tiên cùng nàng đi tới một chỗ xa hơn một chút, tránh tai mắt mọi người, sẽ dễ dàng hạ thủ hơn.
Cho nên hai người một trước một sau, tiếp tục hướng cỏ dại mọc rậm đi vào.
“Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, ô ô ô ——
Ngươi hãy nói rõ ràng cho ta, ta muốn gặm xương của ngươi.
Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, ô ô ——
Mỗi lần bị hiếp đáp, hãy cẩn thận ta nhất định trả thù........”
Vân Khê vừa đi, trong miệng vừa hát điệu hát dân gian, dường như đang ngắm cảnh, mà không kìm lòng được phải hát tiểu khúc, chọc cho Tư Đồ Thanh Liên một trận phiền não.
Nữ nhân này rốt cuộc muốn đi đến nơi nào đây? Nàng đến cùng phải muốn ‘đi’ hay không, làm sao càng nhìn nàng càng thấy giống như là lễ hội thế?
Còn có điệu hát dân gian trong miệng nàng, thật thấp kém, thật không thanh nhã! Nàng thật không hiểu nổi, một cực phẩm nam nhân như vậy, làm sao lại coi trọng một nữ nhân không có phong cách như thế?
” Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, ô ô ô ——” Vân Khê một chút cũng không có tự giác bị ghét bỏ, tiếp tục thi triển giọng hát gào thét theo Trương Học Hữu trong bài《Ngươi rất độc》(*) của nàng, bởi vì nàng cảm thấy bài hát này dùng lúc này rất hợp với tình hình hiện tại a.
Tư Đồ Thanh Liên rốt cục cũng không nhịn được, liền hướng về phía nàng rống to: “Im miệng, đừng hát nữa! Ngươi có thôi hay không?”
Vân Khê cau nhẹ lông mày, có chút hối lỗi nói: “Thật ngại quá, ta có tật xấu này, thời điểm ‘đi’ thường thích ca hát. Thất tiểu thư nếu không thích, vậy ta đây đổi lại một bài khác.........”
Mắt thấy nàng lại muốn thi triển giọng hát, Tư Đồ Thanh Liên không nhịn được vội vàng quát bảo ngưng lại: “Không cần! Tốt hơn là nhanh chóng đem ‘chuyện’ làm cho xong đi.”
Nhún đầu vai bộ dạng không sao cả, vừa lúc nhìn thấy phía trước có hai cái cây, cho nên Vân Khê chỉ vào một gốc cây bên trái nói: “Ta đi gốc cây kia, Thất tiểu thư đi gốc cây còn lại, nơi này tương đối yên lặng, hẳn là không có người nào tới quấy rầy.”
Tư Đồ Thanh Liên khẽ khép mắt lại, nghĩ tới là lúc hạ thủ.
Vân Khê lúc này đang đi tới gốc cây bên trái, bỗng nhiên kêu to lên, vừa bước nhanh chạy tới cái cây bên phải, cất giọng nói: “Ta chọn gốc này, Thất tiểu thư ngươi đi bên kia vậy.”
Tư Đồ Thanh Liên hồ nghi nhìn nàng, vừa ngắm gốc cây bên trái đi đến, thì bắt gặp có một con rắn độc có điểm hoa văn từ bụi cỏ lướt qua, rồi rất nhanh biến mất ở trong bụi cỏ rậm.
Trong lòng nàng âm thầm vui mừng, nếu nàng ta chết ở bởi rắn độc, so sánh với chết ở trong tay nàng thì càng thêm tự nhiên hơn, nàng cũng không cần phải ở trên lưng đeo thêm tội giết người, đồng thời lại có thể đạt được mục đích của mình, nhất cử lưỡng tiện.
Khóe môi cong lên, nàng cố ý xụ mặt xuống, hướng nàng lớn tiếng quát: “Bổn tiểu thư thích vị trí bên phải, ngươi đến bên trái đi!”
“Nhưng mà...... ” Vân Khê rất là do dự, đồng thời cũng lộ ra chút ít không yên lòng.
Tư Đồ Thanh Liên hừ lạnh nói: “Làm sao? Trừ phi bên kia có quỷ, một mình ngươi không đi, lại kêu bổn tiểu thư đi qua, chẳng lẽ ngươi cố ý hãm hại bổn tiểu thư?”
Vân Khê vội vàng lắc đầu nói: “Ta làm sao dám đây?”
Tư Đồ Thanh Liên liền giải quyết dứt khoát: “Vậy thì hãy bớt nhiều lời đi, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải”
“Được rồi.” vẻ mặt Vân Khê rất không cam lòng, nhắm mắt theo đuôi di chuyển thân thể đến dưới tàng cây bên trái, rồi từ từ ngồi chồm hổm xuống.
Thấy nàng đã đi tới, Tư Đồ Thanh Liên liền nở nụ cười âm lãnh rồi dạo bước đến dưới tàng cây bên phải, cũng ngồi chồm hổm theo.
Nghe được một trận thanh âm sột soạt cỡi quần, Tư Đồ Thanh Liên cười càng thêm đắc ý, nàng ở bên này thì không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi yên bên cạnh, đang đợi đối phương trúng chiêu.
“Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, ô ô ô ——
Ngươi hãy nói rõ ràng cho ta, ta muốn gặm xương của ngươi.
Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, Ngươi thật độc, ô ô ——
Mỗi lần bị hiếp đáp, hãy cẩn thận ta nhất định trả thù........”
Bên kia Vân Khê vừa giải quyết vấn đề sinh lý, vừa bắt đầu ngâm nga lên, ở giữa còn kèm theo chút tiếng nước chảy ào ào. Tư Đồ Thanh Liên nhíu đầu mày, đưa tay lên che miệng cùng mũi mình, vẻ mặt ghét bỏ.
Thật là một nữ nhân thô tục không chịu nổi!
Dưới đáy lòng nàng khinh bỉ mắng.
Chờ a………chờ a……tiếng hát thấp kém của nữ nhân kia vẫn như cũ ở bên tai vang lên không dứt, mà bản thân nàng ta lại không việc gì, Tư Đồ Thanh Liên có chút không kiên nhẫn nỗi, con rắn kia đến tột cùng đã bò đi đâu rồi? Làm sao còn không cắn chết nữ nhân thô tục không chịu nổi này thế?
Hai mắt nàng chỉ chú ý động tĩnh đối diện, mà ở phía sau của nàng, có ba rắn độc điểm hoa văn đang nhất tề hướng nàng tiến tới gần.
“A —— a a a a ——”
Bỗng dưng, trong bụi cỏ vang lên một trận thét chói tai.
Cả người Tư Đồ Thanh Liên từ trong bụi cỏ nhảy lên, nhảy cao chắc khoản ba thước, trên mông đít của nàng, còn có ba con rắn độc đang gắt gao cắn, đuôi rắn ở giữa không trung cứ đung đưa rất bắt mắt, tình cảnh này tức cười kinh khủng.
Vậy còn không dừng lại đâu, Tư Đồ Thanh Liên bị kinh sợ đến gấp gáp, liền trực tiếp mang theo ba con rắn độc, hướng chỗ mọi người tập trung chạy đến kêu cứu.
“Cứu mạng a, mau tới cứu bổn tiểu thư!”
“Ha ha ha...” Vân Khê từ trong bụi cỏ chậm rãi đứng dậy, buộc lại dây lưng, cười đến vui vẻ.
Hiệu lực quá dữ rồi!
Nàng vốn len lén ở gốc cây bên phải hạ chút thuốc bột, chỉ muốn đem rắn độc ở gốc cây bên trái dẫn qua, ai ngờ một chiêu này tung ra kéo đến ba con rắn độc, thật là con mẹ nó quá mức rồi!
Thật đã nghiền, màn hay vẫn còn đang phía sau, không biết mấy chục người nhìn thấy nàng hoa dung thất sắc, trên vị trí khác còn gắt gao treo ba con rắn độc, sẽ có phản ứng thú vị như thế nào đây?
Kịch hay như vậy, nàng có thể nào bỏ qua chứ?
Không ở lâu, nàng vội vàng chạy đuổi theo, vừa đuổi theo, trong miệng vừa hô: “Thất tiểu thư, chờ ta một chút! Nơi này thật là đáng sợ, ngươi không nên bỏ lại ta một mình!”
Những người còn lại đang ngồi nguyên tại chỗ, cười cười nói nói, đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu cứu, đám người Tư Đồ Đức rất nhanh nhận ra giọng nói này là của Thất tiểu thư, nên mọi người vội vàng chạy tới điều tra.
Đôi mắt hẹp dài của Long Thiên Tuyệt gảy nhẹ, chẳng những không nóng nảy khẩn trương, ngược lại còn nở ra nụ cười tà, mang ý vị sâu xa. Mới vừa rồi khi nhìn thấy Tư Đồ Thanh Liên theo đuôi Vân Khê, hắn vốn định nhúng tay, nhưng nghĩ lại, lấy công lực của Khê Nhi, thì không thể nào không phát hiện ra phía sau có cái đuôi, cho nên hắn cũng không có nhúng tay, hơn nữa bằng trực giác của hắn, Khê Nhi đã sớm nhìn Tư Đồ Thanh Liên không vừa mắt rồi, lấy tính tình của nàng, thì nhất định sẽ nhân cơ hội này hung hăng dạy dỗ đối phương một trận.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tư Đồ Thanh Liên, hắn liền đoán được đại khái.
Những người còn lại kinh ngạc nhìn về phía hắn, lúc này rồi, mà hắn còn cười được sao? Chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng cho sự an nguy của phu nhân hắn sao?
Không chỉ có hắn như thế, cả đám mấy người bọn họ, bao gồm hai đứa bé, cũng không có lộ ra lo lắng khẩn trương, mà mỗi người đều rướn cổ lên, vẻ mặt như xem kịch vui.
Đám người Tư Đồ Đức chạy tới trước để cứu, khi còn cách một khoản, liền thấy được Tư Đồ Thanh Liên chạy như điên, từ cổ của nàng trở lên, trên da đã hiện ra sắc xanh tím, trên mặt là thần sắc kinh hãi, dáng vẻ danh môn khuê tú nên có đã sớm ném ra… ngoài chín tầng mây.
“Cứu ta, mau cứu ta!”
Tư Đồ Đức rút ra kiếm bên hông, vòng qua phía sau của nàng, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng là bị yêu vật gì ở phía sau đuổi theo, đến nỗi làm cho nàng bị sợ đến hoa dung thất sắc?
“Thất tiểu thư đừng sợ, tiểu nhân tới bảo vệ người!” Một lời nhiệt huyết dâng trào, thật vất vả mới tìm được một cơ hội bảo vệ Thất tiểu thư, hắn nhất định phải hảo hảo biểu hiện một phen.
Tư Đồ Thanh Liên nhìn hắn vượt qua vai của nàng, chạy ra phía sau mình, nàng lập tức quát lên: “Ngu ngốc! Ngươi chạy đi đâu?”
Tư Đồ Đức kinh ngạc quay đầu, lần này, liền thấy được chân chính đầu sỏ làm nàng kinh sợ, cả người hắn sửng sờ ở tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào ra tay.
Lúc này, không chỉ hắn thấy được, những người còn lại đang lục tục đuổi theo đều thấy. Mọi người cố gắng nhịn cười, lồng ngực phập phòng lay động, cảnh tượng này thật sự là quá tức cười rồi!
Long Thiên Thần cũng đi theo mọi người chạy tới tham gia náo nhiệt, chợt thấy được một màn này, hắn chợt cười ra tiếng, đang ôm bụng, tiền phủ hậu ngưỡng (cười bò cả ra đất).
Sau đó, hắn liền thấy được đại tẩu Thân ái của hắn.
Nàng bình yên vô sự theo ở phía sau Tư Đồ Thanh Liên, vừa chạy trốn, vừa la lên: “Cứu mạng a! Ta rất sợ đó nga!”
Lần này, Long Thiên Thần cả người cười úp sấp trên mặt đất.
Đại tẩu, ngươi thật là tà ác quá đi? Đem người chỉnh ác thành như vậy, ngươi còn giả bộ sợ?
Vân Khê trực tiếp đạp lên trên lưng hắn, trong lúc hắn đang nằm úp xuống đất mà cười, rồi giống như Hoa hồ điệp nhào vào trong ngựccủa Long Thiên Tuyệt, vừa dùng sức cọ cọ, trong miệng còn đang không ngừng thấp giọng hô: “Thiên Tuyệt, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ...
Long Thiên Thần ăn một lỗ mũi đầy bụi, từ trên mặt đất ngẩng đầu, ánh mắt ai oán trông mong nhìn bóng lưng người khác, dưới đáy lòng thầm mắng nàng tiểu nhân.
Đại tẩu, ta là người, không phải là đệm thịt!
Long Thiên Tuyệt chứa đựng nụ cười nồng đậm, phối hợp với người trong ngực, vỗ đầu vai của nàng, nhỏ giọng nhẹ an ủi: “Biết điều một chút, không có chuyện gì rồi, không sợ nga!”
Vân Tiểu Mặc, Đoan Mộc Tĩnh cùng Tiểu Bạch ba người ngồi song song dọc ở trên xe ngựa, dùng vẻ mặt giống như mê mang mà nhìn bọn họ, rồi nháy mắt mấy cái, đồng thời lắc đầu, tiếp tục mê mang.
Độc Cô Mưu ôm kiếm ở một gốc cây bên cạnh, không nhúc nhích, không biết rốt cuộc là ngủ thiếp đi, hay là thờ ơ.
Cái trò cười này, rốt cục bởi vì Tư Đồ Thanh Liên bị độc rắn phát tán mà bất tỉnh, thì mới coi là chấm dứt.
Mọi người nhìn Tư Đồ Thanh Liên đang hôn mê cùng”Bị vây trong kinh sợ” Vân Khê, rồi chỉ có thể cảm thán giang hồ hiểm ác, tùy tiện đi tiểu tiện một chút cũng có thể chuốc lấy mầm tai vạ.
Bài học kinh nghiệm nói cho bọn hắn biết, sau này tìm kiếm chỗ giải quyết, nhất định phải cực kỳ thận trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.