Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 26: Tổ tôn gặp nhau




Vân Khê lần đầu tiên nhìn thấy Tứ gia, ông ngồi ở xe lăn đơn giản, rõ ràng là nam tử mới khoảng bốn mươi mà lại nhìn giống như là qua sáu mươi, chán chường, ảm đạm. Hai chân tàn tật ốm đau hành hạ một hán tử thành như vậy, khiến cho người ta rất không thoải mái, rất đau xót.
“Tứ thúc.” Long Thiên Tuyệt nhìn thấy Tứ gia, tâm tình rõ ràng rung động, thúc cháu gặp nhau có nhiều lời muốn nói.
Vân Khê và Long Thiên Tầm thì phụng bồi Tứ phu nhân, ở một bên nói chút ít chuyện nữ nhi. Tứ gia phu nhân là một vị phụ nhân xinh đẹp ôn hòa, Long Thiên Tầm xinh đẹp giống bà, nhưng nghe nói Tứ phu nhân không tập võ mà tinh thông thuật luyện đan, là một luyện đan sư. Thời điểm Vân Khê đến gần bà, rõ ràng ngửi thấy được mùi đan dược nhàn nhạt. Vân Khê vừa cùng hai mẹ con tán gẫu, vừa đồng thời chú ý Long Thiên Tuyệt và Tứ gia nói chuyện với nhau, trong lúc mơ hồ, nàng thật giống như nghe được Long Thiên Tuyệt hỏi thăm tình hình Tứ gia và tin tức Tam gia. Nàng không khỏi hiếu kì.
“Tứ thẩm, Tam thúc rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao ông không có ở Long gia?”
“Tam gia tính tình đạm bạc, không thích theo đuổi lợi ích, sau khi đệ ấy thành thân, chủ động xin rời khỏi Long gia, đưa gia đình đến một thành nhở phía tây thành Bàn Long, nếu trong nhà không xuất hiện đại sự gì, Tam gia rất ít trở lại Long gia. Cuộc sống gia đình Tam gia và Tam phu nhân trôi qua thư thái, bọn họ rời xa Long gia phân tranh, hiện tại chẳng những có hai đứa con trai, còn có cháu nội, làm cho người ta hết sức hâm mộ.” Tứ phu nhân ôn hòa nói.
Vân Khê vuốt cằm nói: “Cũng phải, một đại gia tộc có quá nhiều lợi ích phân tranh, người không tranh giành gì có lẽ lại vui vẻ, hạnh phúc nhất.”
“Cháu nội Tam bá tên là Long Vũ Hiên, có thiên phú luyện khí không tệ, cũng là một đứa trẻ rất đáng yêu, bây giờ đang ở học viện Thiên Long.” Long Thiên Tầm xen vào, lộ rõ lòng yêu quý đối với Long Vũ Hiên.
“Long Vũ Hiên......” Vân Khê hiểu ý cười một tiếng, đối với hắn còn có ấn tượng, là bằng hữu tốt cùng Tiểu Mặc nhà mình.
Bên kia Long Thiên Tuyệt và Tứ gia nói tới thương tích ở chân Tứ gia, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Vân Khê tâm thần vừa động, hỏi: “Tứ thẩm, thương tích của Tứ thúc đã để cho đại phu nhìn kỹ chưa? Thật không trị nổi sao?” Nàng thấy Thiên Tuyệt cùng Tứ gia có tình cảm thân thiết, mà cả nhà bọn họ hiền hòa đối đãi bọn họ, trong nội tâm nàng không khỏi sinh ra ý niệm muốn trị lành chân Tứ gia. Khi nhỏ Thiên Tuyệt hắn quá khổ rồi, người nhà luân phiên đuổi giết, người đối với hắn tốt, thật lòng quan tâm hắn lại rất ít, cho nên nàng vô cùng hy vọng có thể giúp hắn giữ lại một chút thân tình, khiến hắn vui vẻ hơn, ấp áp hơn.
Tứ phu nhân thở dài một tiếng, bi quan nói: “Chúng ta mời rất nhiều đại phu tới chữa trị, các đại phu đều thúc thủ vô sách, ta cũng thử luyện chế rất nhiều đan dược, hy vọng có thể trị lành chân của huynh ấy, đáng tiếc không có bất cứ hiệu quả nào, chỉ sợ......” Tứ phu nhân yên lặng rơi lệ.
“Mẫu thân, người đừng khổ sở. Người khổ sở, Thiên Tầm cũng sẽ khổ sở.” Long Thiên Tầm tựa sát mẫu thân, nước mắt lại rơi.
Vân Khê nhìn chung quanh một chút, nói: “Ta biết một chút y lý, không biết có thể để ta xem thương thế của Tứ thúc hay không, có lẽ có thể giúp chút.”
“Có thật không?” Long Thiên Tầm trợn to hai mắt, vui mừng.
Tứ phu nhân không có lạc quan như nàng, quay đầu nhìn Tứ gia, vuốt cằm nói: “Ta đi nói với huynh ấy.”
Tứ phu nhân tiến lên, ghé vào bên tai Tứ gia nói nhỏ mấy tiếng, Tứ gia quay đầu, hướng Vân Khê, ánh mắt rất bình tĩnh, thấy nàng trẻ tuổi như vậy, tựa hồ đối với nàng không ôm kỳ vọng gì.
Vân Khê không chờ ông trả lời, chủ động đi lên trước, nói: “Tứ thúc, trước hết cứ để cho ta nhìn thương thế của người đã, ta mặc dù không bảo đảm hoàn toàn trị lành cho thúc, nhưng có hy vọng vẫn hơn, không phải sao?”
Tứ gia ánh mắt chần chờ, đã nhiều năm như vậy, vô số người đã cho ông hi vọng, cuối cùng hy vọng lắm thì thất vọng nhiều, cho nên ông đã không hề tin tưởng bất kỳ đại phu hay thầy thuốc nào nữa.
Long Thiên Tuyệt thấy ông chần chờ, ở bên khuyên bảo: “Tứ thúc, xin người tin tưởng Khê Nhi! Nàng từng trị lành chân cho đường ca của nàng, đường ca nàng năm đó đi Tư Đồ gia tộc cầu hôn, lại bị đối phương đánh gãy hai chân, Khê Nhi cũng chữa khỏi. Khê Nhi có kinh nghiệm ở phương diện này, người cứ để cho nàng nhìn một cái, biết đâu có thể trị lành? Hai chân người nếu được chữa khỏi, người có thể giống như trước tung hoành giang hồ, bảo vệ Tứ thẩm cùng Thiên Tầm, không cần giống như bây giờ, mọi chuyện khắp nơi đều phải cẩn thận nhẫn nhịn.”
Tứ gia sóng mắt dao động, Long Thiên Tuyệt đã nói trúng tâm sự của ông. Đúng vậy, ông thống hận, chán chường, ảo não khi không có biện pháp bảo vệ tốt vợ con, chỉ có thể để cho các nàng co đầu rút cổ trong sân nhỏ, chịu lời ra tiếng vào. “Cháu thật sự có thể trị lành chân của ta sao?” Ông tràn đầy hi vọng nhìn Vân Khê, hỏi.
“Ta phải trước nhìn một chút vết thương của thúc mới có thể phán đoán.” Vân Khê mỉm cười nói.
“Tốt!” Tứ gia ra sức gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nàng hàm chứa kích động mơ hồ.
Vân Khê hướng Long Thiên Tuyệt, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra thương thế Tứ gia. Tay nàng khi kiểm tra các bộ vị trọng yếu trên chân của ông, thần sắc cẩn thận, mọi người còn lại đều nín hơi, khẩn trương quan sát, không ai dám lớn tiếng. Xem xét một chút, mặt Vân Khê từ từ giãn ra, nàng loan thần cười: “Hoàn hảo! So với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều lắm, ta nghĩ trong chuyện này phần lớn công lao đều nhờ ở đan dược tứ thẩm, tất cả đều là thuốc tốt, hiệu quả trị liệu mặc dù chậm, nhưng cũng giúp chân Tứ thúc từ từ phục hồi.”
“Có thật không? Vậy chân huynh ấy khoảng bao lâu sẽ khỏi?” Tứ phu nhân mừng rỡ, ba người đồng loạt nhìn nàng, đợi chờ đáp án.
Vân Khê suy nghĩ một chút, nói: “Tứ thẩm, đan dược chỉ có thể khôi phục da thịt của Tứ thúc, nếu muốn Tứ thúc đứng lên đi lại, trở về bộ dáng trước kia, cũng là cực kỳ khó khăn.”
Tâm tình bốn người đang xuống thấp hết sức, Vân Khê tiếp tục: “Nhưng mọi người cũng không cần lo lắng, ta có thể trị lành chân Tứ thúc, chẳng những có thể để cho người một lần nữa đứng lên, còn có thể giúp người khôi phục công lực từ trước.”
“Thật sao?!”
“Đại tẩu, vậy người mau chữa trị cha ta.”
“Khê Nhi, Tứ thẩm nhờ cậy cháu.”
Một nhà ba người đem ánh mắt mong đợi nhìn nàng, Vân Khê khẽ thở dài, một viên Cửu chuyển Thái Cực đan đổi lại một phần thân tình, cũng coi như đáng giá. Nàng không do dự, từ trên người lấy ra một viên Cửu chuyển Thái Cực đan giao cho Tứ phu nhân.
“Tứ thẩm, người giúp Tứ thúc ăn viên đan dược này vào.”
“Đây là?” Tứ phu nhân trên mặt mơ hồ dần hiện ra vẻ kích động, bà là luyện đan sư, tự nhiên sẽ hiểu được phẩm cấp và phẩm chất của mỗi một chủng đan dược, khi bà vừa ngửi thấy hương vị Cửu chuyển Thái Cực đan, lòng bà cuồng nhiệt nhảy lên.
“Đây là Cửu chuyển Thái Cực đan, có hiệu quả khởi tử hồi sanh.” Vân Khê bình tĩnh.
“Cửu chuyển Thái Cực đan? Thì ra là đây chính là Cửu chuyển Thái Cực đan trong truyền thuyết? Cháu lại đem đan dược trân quý như thế ra? Khê Nhi, Tứ thẩm cám ơn cháu, tứ thẩm ở chỗ này quỳ xuống dập đầu tạ ơn cháu.” Tứ phu nhân cảm động vô cùng, bà cầm đan dược trong tay không ngừng run rẩy, muốn quỳ xuống, cũng chỉ có người chân chính hiểu được đan dược, mới biết được một viên Cửu chuyển Thái Cực đan là cỡ nào khó có.
“Tứ thẩm, người không cần làm thế!” Vân Khê kịp thời ngăn nàng, cảm tình tăng lên gấp bội. Tứ phu nhân thoạt nhìn mặc dù nhu nhược tầm thường, nhưng mà lại có một tấm lòng vàng ngọc, hiểu được cảm ơn, hiểu được quý trọng, hiểu được kiên trì, hiểu được yêu. Tứ thúc có thể lấy được một phu nhân như vậy, bất ly bất khí, thật là vận may của ông ấy.
“Tứ thẩm, nhanh lên một chút để cho ăn Tứ thúc đan dược.” Long Thiên Tuyệt ở bên nói.
“Tốt! Tốt!” Tứ phu nhân kích động không khỏi, phân phó nữ nhi đem tới một chén nước, tự mình đút cho trượng phu ăn đan dược.
“Tứ thúc, ta hiện tại truyền thụ cho thúc một bộ khẩu quyết vận công, thúc sớm luyện tập theo bộ khẩu quyết này, chân của thúc sẽ rất nhanh khỏi. Ta viết chút ít biện pháp vật lý trị liệu, để cho tứ thẩm và Thiên Tầm bình thường giúp Tứ thúc luyện tập một chút, tiến hành cẩn thận, tỉ mỉ, tin tưởng không bao lâu, người có thể đứng lên.” Vân Khê nói.
“Tốt! Tốt!” Tứ gia mới vừa ăn đan dược, cũng cảm giác được thân thể biến hóa, sắc mặt từ từ hồng nhuận, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội.
Tứ phu nhân và Long Thiên Tầm vây quanh ông, một nhà ba người đắm chìm trong không khí vui thích.
Cửu chuyển Thái Cực đan, thời điểm ban đầu luyện chế tổng cộng luyện chế được mười viên, cho Đông Phương Vân Tường, Mộ lão các một viên, sau cho Dạ Hàn Nhật hai viên, Long Thiên Tuyệt ngày đó bị thương liên tục phục dụng hai viên, ở mở ra Long Tường đại lục, Vân Khê phục dụng hai viên, hơn nữa hiện tại cho Long Tứ gia một viên, hiện tại Vân Khê trên người còn dư lại một viên Cửu chuyển Thái Cực đan. Hôm nay chữa trị hai chân Tứ gia, không nhất định dùng Cửu chuyển Thái Cực đan trân quý nhưng Vân Khê cho là hết sức đáng giá, bởi vì một viên đan dược này đổi lấy không chỉ là một phần thân tình, có lẽ còn có so sánh với thân tình còn có ý nghĩa hơn. Chỉ cần nàng cho là đáng giá, người không có bệnh nàng cũng nguyện ý cho. Nhưng nếu nàng cho là không đáng giá, đối phương cầm kiếm buộc nàng, nàng có chết cũng không cho.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt không có ở lâu, để lại cho cả nhà bọn họ một không gian riêng, Vân Khê truyền thụ khẩu quyết và viết lại biện pháp vật lý trị liệu xong, liền định cùng Long Thiên Tuyệt rời đi Tứ gia.
Trước khi đi, Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: “Tứ thúc, tứ thẩm, các ngươi có biết phần mộ mẹ ta ở đâu không? Ta muốn đưa Khê Nhi đi tế bái một chút.”
Hắn vừa hỏi, thần sắc người một nhà Tứ gia chợt trở nên khác thường, ba người nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng.
“Sao? Phần mộ mẹ ta có vấn đề sao?” Long Thiên Tuyệt đã nhận ra có cái gì không đúng, không khỏi hỏi tới.
Tứ gia trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói: “Thiên Tuyệt, trước đừng kích động, từ từ nghe ta nói. Năm đó khi sự kiện kia phát sinh, mẫu thân của cháu không cam lòng chịu nhục, uống thuốc độc tự vận, cháu và Thiên Thần lại bị gia chủ trục xuất khỏi cửa, đại ca bị kích thích quá độ, đem mình nhốt tại trong phòng, không cho bất luận kẻ nào động tới thi thể mẫu thân cháu, cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần gian phòng nửa bước. Bảy ngày sau, khi chúng ta tiến vào phòng xem xét, cha cháu và thi thể mẹ cháu cũng không trông thấy. Sau đại ca truyền đến tin tức, nói hắn muốn bắt đầu bế quan, bất luận kẻ nào không nên quấy nhiễu, về phần mẫu thân của cháu...... Cũng không ai biết thi thể của người đến tột cùng đi nơi nào.”
“Tại sao có thể như vậy?” Long Thiên Tuyệt nặng nề, tâm thần rối loạn.
“Nếu cháu muốn biết thi thể của mẹ cháu ở nơi nào, có lẽ cháu có thể đi hỏi cha cháu, đại ca có lẽ......” Không đợi Tứ gia nói xong, Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cắt đứt, tức giận cùng hận ý không cách nào ức chế trong nháy mắt phun trào. “Đừng nhắc tới ông ta trước mặt ta! Ta sẽ không đi gặp ông ta, cũng sẽ không hỏi ông ta! Tứ thúc tứ thẩm, chúng ta không quấy rầy, đi trước một bước.” Long Thiên Tuyệt tâm thần cực loạn, dắt tay Vân Khê, mang nàng vội vã rời đi.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Tứ gia không nhịn được than nhẹ: “Ta vẫn không tin đại ca là người vô tình như thế, chuyện năm đó, đại ca nhất định là có nỗi khổ tâm.”
“Đúng vậy a, ta nhớ được đại ca và đại tẩu vẫn hết sức ân ái, đại ca ngày ngày phụng bồi đại tẩu, chăm sóc đại tẩu tỉ mỉ, làm cho người ta hâm mộ. Hình như là sau khi Thiên Thần ra đời, đại ca và đại tẩu mới chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đại ca cũng là từ khi đó bắt đầu chuyên chú tập võ, ngày đêm không nghỉ, thành kẻ mê võ nghệ trong mắt mọi người…Ta rất hiếu kỳ, đại ca và đại tẩu xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật như tin đồn, Thiên Thần căn bản là không phải là đại ca......” Tứ phu nhân suy đoán.
“Nàng đừng vội suy đoán lung tung! Đại tẩu hiền lương thục đức, cũng không phải loại người này!” Tứ gia lạnh giọng cắt đứt.
Tứ phu nhân có chút xấu hổ: “Muội chẳng qua là thuận miệng nói một chút, thật sự là chuyện giữa đại ca và đại tẩu khó mà có thể tưởng tượng nổi, muội cũng không muốn tin tưởng đại tẩu sẽ làm ra chuyện có lỗi với đại ca, mà đại ca cũng tuyệt không phải người vô tình như thế.”
“Thiên Tuyệt ca ca thật đáng thương, tuổi nhỏ như vậy đã bị trục xuất khỏi nhà, phiêu bạc bên ngoài, hiện tại huynh ấy thật vất vả trở lại, hi vọng huynh ấy và đại bá mau sớm hòa hảo như lúc ban đầu, người một nhà dù sao vẫn là người một nhà.” Long Thiên Tầm nhấp nhẹ miệng nhỏ, thở dài.
Tứ gia nói: “Trong họa có phúc, đứa nhỏ Thiên Tuyệt này mặc dù chịu không ít khổ, nhưng đã tìm được một thê tử tốt, coi như là phúc khí của nó.”
Tứ phu nhân đồng ý: “Đúng vậy a, đứa nhỏ này không tệ! Nàng đem Cửu chuyển Thái Cực đan trân quý như vậy cho chúng ta, chính là muốn giúp Thiên Tuyệt tranh thủ một phần thân tình, nàng có lòng.”
Long Thiên Tầm cũng dùng sức gật đầu: “Phải, nữ nhi cũng thích đại tẩu! Đại tẩu cùng Thiên Tuyệt ca ca rất xứng đôi.”
Một nhà ba người bèn nhìn nhau cười, tất cả lo lắng tản đi.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt rời đi chỗ ở Tứ gia, Thiên Tuyệt lôi kéo tay Vân Khê, bước nhanh hướng xa lạ. Vân Khê không rõ ý đồ của hắn, rất muốn hỏi thăm, song thấy sắc mặt hắn âm trầm, nàng không thể làm gì khác hơn là đem tất cả nghi vấn thu ở đáy lòng, tùy ý hắn dẫn dắt, một đường đi về phía trước.
Cũng không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng mộ địa(1) lớn, theo màn đêm phủ xuống, cả mộ địa bị màu đen bao phủ, âm phong trận trận, tăng thêm vài phần bi thương. Vân Khê chỉ một thoáng liền hiểu hắn đến tột cùng muốn làm gì, im lặng không lên tiếng theo sát hắn, men theo bia mộ, tìm qua từng cái. Đại phu nhân chính là con dâu được Long gia cưới hỏi đàng hoàng, nếu bà đã chết, nên được chôn cất vào mộ địa Long gia. Nhưng hai người tìm tới tìm lui ở mộ địa Long gia, vẫn không có phát hiện mộ của đại phu nhân, hai người vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ đúng như Tứ gia đã nói, thi thể đại phu nhân thật sự không cánh mà bay? Hay là người Long gia lấy chuyện năm đó làm hổ thẹn, cho nên không để cho thi thể đại phu nhân chôn cất vào mộ địa Long gia? Nghĩ đến khả năng sau, trong lòng Long Thiên Tuyệt không khỏi bi thương. Năm đó nhiều người như vậy chỉ ra và xác nhận mẹ của hắn cùng người tư thông, miệng lưỡi thế gian đem một chuyện giả dối hư ảo, nói thành một trọng án. Hắn và đệ đệ cũng liên luỵ, bị đuổi ra khỏi nhà, hắn không kịp an tang, cáo biệt mẫu thân, lại bắt đầu chạy trốn. Mười sáu năm, chuyện này giống như là một tảng đá lớn nặng trịch đặt trong lòng, ép tới hắn không thở nổi. Hắn muốn trở lại, trở lại báo thù, trở lại thay mẹ của hắn rửa oan, nhưng thực lực của hắn không đủ, cũng không cách nào trở về. Hiện tại hắn cuối cùng trải qua gian khổ, trở lại Long gia, lại chỉ nghe được tin thi thể mẫu thân mất tích, không mồ không mả. Ông trời vì sao phải đối đãi hắn như vậy? Đối xử với mẫu thân thiện lương thuần phác như vậy? Trong lòng bi phẫn khó dồn nén, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm tựa như mãnh thú điên cuồng hét lên,
“Mẹ! ——”
“Mẹ! Người rốt cuộc ở nơi đâu?”
Ngay cả thi thể mẫu thân mình hắn cũng giữ không được, hắn làm người thật uổng. Trong lòng hắn càng ngày càng hỗn loạn, lớn tiếng gào to: “Hài nhi bất hiếu, đến bây giờ mới trở về tìm người!”
Hai tay hắn đột nhiên hướng mộ địa cách đó không xa tung chưởng, mảnh đá văng khắp nơi, khói bay lượn lờ. Uất ức khó khăn trong lòng hắn hóa thành chưởng phong, phá tan đá cứng, như muốn đem tất cả thù hận mười sáu năm qua phát tiết đi ra ngoài.
Vân Khê thấy vậy đau lòng, không nhịn được tiến lên, từ sau lưng của hắn ôm lấy hắn.
“Thiên Tuyệt, đừng như vậy! Không nên thương tổn mình!”
Long Thiên Tuyệt nặng nề thở, lồng ngực phập phồng, một giọt lệ nóng theo vành mắt chảy xuống, vừa vặn rơi trên tay Vân Khê, nhiệt độ nóng hổi kia như đốt cháy tâm nàng.
“Khê Nhi, thù này, ngày mai ta nhất định phải báo!” Hắn gằn từng chữ, “Không tiếc bất kỳ giá nào!”
Vân Khê phía sau hắn liên tiếp gật đầu: “Ngày mai bất kể phát sinh chuyện gì, dù ai cũng không cách nào ngăn trở chúng ta báo thù! Oan có đầu, nợ có chủ, không giết Nhị gia, chúng ta thề không bỏ qua!”
Long Thiên Tuyệt xoay người lại, ôm nàng thật chặt, hai trái tim vững vàng gần sát.
Mặt trời ló rạng, những tia nắng đầu tiên chiếu lên Tiêu Dao các, Long Thiên Trạch ngồi một đêm, mở mắt ra. Đối diện với ông, Long Thiên Thần vẫn hồn nhiên ngủ say, ở nơi hoang vu, màn trời chiếu đất mà vẫn say sưa như ngủ trong chăn ấm đệm êm.
“Thật là biết hưởng thụ.” Long Thiên Trạch cười nhẹ. Nhận thấy lông mi Long Thiên Thần giật giật, như có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Long Thiên Trạch vội vàng thu nụ cười, một lần nữa nhắm lại hai mắt.
“Trời đã sáng rồi sao?” Long Thiên Thần xoa mắt, nhìn chung quanh một chút, đứng dậy tiến lên, cố gắng đánh thức Long Thiên Trạch, “Tỉnh tỉnh, trời đã sáng. Chúng ta không phải nên đi tới đón Tiểu Mặc rồi sao?”
Long Thiên Trạch từ từ mở mắt, hướng hắn gật đầu, hai phụ tử một trước một sau, cất bước hướng Tiêu Dao các.
Đi tới sơn môn nơi, sớm có cao thủ thủ vệ ở chỗ này, thấy hai người đến, không nhịn được nói: “Các ngươi lại tới nữa?”
Long Thiên Trạch ngữ khí bình thản: “Xin phiền thông báo một tiếng.”
“Các ngươi chờ đó!” Trong đó một gã cao thủ đi trước bẩm báo.
Lúc này, Tiểu Mặc còn đang trong giấc mộng, đột nhiên bị người đánh thức, bé mơ hồ xoa mắt, phát hiện Trấn Hải tổ sư ngồi bên giường nhìn bé.
“Lão tổ tông, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trấn Hải tổ sư cười híp mắt nhìn bé, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, “Gia gia cháu ở dưới chân núi đợi một đêm, hiện tại lại tới đón cháu, cháu có muốn cùng ông ta trở về không?”
“Ông ấy thật ở dưới chân núi đợi một đêm?” Tiểu Mặc tỉnh hơn phân nửa, có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy a, lão tổ tông vẫn phái người quan sát bọn họ, thật sự bọn hắn dưới chân núi đợi một đêm. Nếu cháu không muốn cùng bọn họ trở về, vậy thì ở lại, còn nếu cháu muốn trở về, tin tưởng Các chủ cũng sẽ không ngăn trở cháu, dù sao mấy người cũng là máu mủ ruột thịt......” Trấn Hải tổ sư nói.
Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, nói: “Trước hết cháu đi xem ông ấy đã. Chờ cháu ra mắt ông ấy xong thì sẽ quyết định có muốn cùng người trở về hay không.”
“Tốt, dĩ nhiên có thể. Lão tổ tông dẫn cháu đi gặp bọn họ.” Trấn Hải tổ sư hớn hở đáp.
Đợi Tiểu Mặc tranh phục chỉnh tề, liền đi theo Trấn Hải tổ sư tới sơn môn, xa xa Tiểu Mặc thấy được thân ảnh quen thuộc của Long Thiên Thần, ánh mắt bé sáng ngời, lúc này tránh thoát tay Trấn Hải tổ sư, vui vẻ hướng hắn chạy qua.
“Thần thúc thúc!”
Long Thiên Thần cũng nhìn thấy bé, tươi cười hớn hở, sải bước ra đón, bế cao qua đầu, cười vang: “Tiểu Mặc, gặp mặt thật là không dễ dàng, hại Thần thúc thúc ở dưới chân núi một đêm đón gió lạnh.”
“Ách......” Tiểu Mặc trong lòng hơi hơi áy náy, bé làm sao biết Thần thúc thúc cũng cùng đi?
“Quy củ Tiêu Dao các rất nhiều! Thần thúc thúc, thúc chịu khổ rồi!” Tiểu Mặc vô cùng chân thiết tỏ vẻ an ủi.
Râu Trấn Hải tổ sư rung lên, trong lòng tự nhủ bản lãnh trốn tránh trách nhiệm tên tiểu tử này thật là lợi hại, rõ ràng là muốn khảo nghiệm gia gia của mình lại đem toàn bộ tội lỗi đổ cho Tiêu Dao các.
Long Thiên Thần nào có nhỏ mọn như Tiểu Mặc? Nghe được Tiểu Mặc an ủi, đáy lòng ấm áp, không hổ là cháu nhỏ nhà mình, cũng biết đau lòng thúc thúc. Ôm bé, tại chỗ quay một vòng, hắn nụ cười sáng rỡ: “Thấy cháu không có chuyện gì thật là tốt! Cha mẹ cháu đều đang tìm cháu, Thần thúc thúc hiện tại dẫn cháu đi tìm bọn họ.”
“Có thật không? Phụ thân và mẫu thân cũng tới? Bọn họ ở đâu?” Tiểu Mặc mừng rỡ không dứt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, nói, “Nhưng không được nga, Tiểu Bạch còn ngâm mình ở suối Long Nhãn, chưa thoát ra. Cháu phải chờ thân thể Tiểu Bạch hoàn toàn khôi phục, mới có thể rời khỏi Tiêu Dao các đi tìm phụ thân và mẫu thân. Thần thúc thúc, hay là thúc nói một tiếng với phụ thân và mẫu thân, Tiểu Mặc sẽ tìm hai người sau.”
“Thân thể Tiểu Bạch chưa khôi phục sao?” Long Thiên Thần cũng có chút lo lắng an nguy Tiểu Bạch, “Thần thúc thúc có thể giúp gì không?”
Tiểu Mặc lắc đầu, hé miệng nói: “Ngay cả lão lão tổ tông cũng không có cách nào, Thần thúc thúc khẳng định cũng giúp không được gì.”
“Lão lão tổ tông là ai?” Long Thiên Thần nói.
“Lão lão tổ tông chính là lão lão tổ tông a.” Tiểu Mặc nói.
Long Thiên Thần thật sự không cách nào hiểu.
Trấn Hải tổ sư hảo tâm ở bên giải thích: “Lão lão tổ tông trong miệng Tiểu Mặc chính là Các chủ Tiêu Dao các. Các chủ rất yêu quý Tiểu Mặc, cho nên đặc biệt cho phép bé gọi như thế.”
Long Thiên Thần khoa trương căng lớn mắt, bội phục sát đất Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc, cháu thật lợi hại! Sau này Thần thúc thúc đi theo cháu lăn lộn!”
Tiểu Mặc bị hắn chọc cười, cười khanh khách không ngừng. Thúc cháu vừa nói vừa cười, hồn nhiên quên bên cạnh bọn hắn còn có một “gia gia” trong truyền thuyết. Long Thiên Trạch hai mắt chăm chú nhìn gương mặt Tiểu Mặc khả ái thuần khiết, đáy mắt hạnh phúc tuôn trào, khuôn mặt nhỏ bé này tương tự Thiên Tuyệt khi còn bé, cơ hồ giống nhau như đúc, thật bất khả tư nghị. Ông đã là gia gia rồi sao, thật khó tin. Mặc dù lúc trước biết được Thiên Tuyệt đã có hài tử, tâm tình của ông từng khẽ phập phồng, song khi chân chính nhìn thấy lại cảm thấy khác xa. Một màn này, thật sự là quá rung động, chỉ một thoáng, tất cả tốt đẹp trong đầu ông như tuôn ra. Bé và Thiên Tuyệt khi còn bé chính là một khuôn mẫu khắc ra, chỉ bất quá đứa nhỏ này nếu so với Thiên Tuyệt khi còn bé càng thêm hoạt bát sinh động, càng thêm khiến người thích. Trên người của bé phảng phất chứa vô số ma lực và năng lượng, khiến cho người thân cận cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, trong lúc vô tình liền thích. Mắt của ông di động, xuyên thấu qua Tiểu Mặc, giống nhìn thấy một đứa nhỏ khác, tâm tình của ông thật lâu khó có thể bình phục.
Tiểu Mặc đang cười vui cuối cùng cũng phát hiện ra ông, nghiêng đầu hỏi: “Ông ấy là ai vậy? Chính là phụ thân của phụ thân cháu sao?”
Long Thiên Thần ôm bé xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt xúc động của phụ thân, trong lòng hắn mơ hồ có chút chua xót. Ánh mắt phụ thân khi nhìn hắn dường như bình tĩnh hơn nhiều, chẳng lẽ là bởi vì chính mình không quan trọng lắm đối với phụ thân sao?
“Không sai, người chính là gia gia của cháu.” Long Thiên Thần nói.
Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thẳng vào mắt Long Thiên Trạch, tổ tôn nhìn nhau thật lâu, ai cũng không nói gì.

(1) Nơi chôn cất người đã chết, giống như nghĩa trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.