Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 25: Giọng hát thật giả




Dạ tiệc ở Từ Vân am được cử  hành ở ngoài trời, đi cùng hoàng đế còn có mười mấy văn quan võ tướng. Trong dạ tiệc, không thể thiếu ca múa, vũ nữ xinh đẹp, mềm mại như nước, dáng điệu uyển chuyển không biết làm bao nhiêu người say mê.
Bữa tiệc có đại thần nâng chén kính: “Hoàng Thượng, từ khi Đông Lăng quốc thống nhất thiên hạ đến nay, cả nước quốc thái dân an, tứ hải thái bình, đây cũng là toàn bộ công lao của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng công tích vĩ đại, lập nên chiến công ngàn đời, là hi vọng của Đông Lăng, hi vọng của thiên hạ!”
“Hi vong của Đông Lăng, hi vọng của thiên hạ!” Các đại thần còn lại cũng rối rít đứng dậy, nâng chén chúc, trong miệng hô vạn tuế.
Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt giương mắt, nâng chén: “Đông Lăng quốc có thể có ngày hôm nay, toàn bộ công lao cũng là nhớ các vị ái khanh tương trợ, trẫm không dám một mình tham công, trẫm kính chư vị, nguyện Đông Lăng quốc ta thịnh thế vĩnh xương!” (ý nói hưng thịnh mãi mãi)
“Nguyện Đông Lăng quốc thịnh thế vĩnh xương!” Thanh âm của quần thần vang vọng khắp cả yến hội, thật lâu không tan.
Một chén rượu uống xong, Đông Phương Vân Tường ở trong các quần thần quét một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào chỗ ngồi bên tay trái: “Vân Thanh tướng quân, trẫm đã có nhiều ngày không thấy Vân Dật tướng quân cùng Vân lão tướng quân rồi, bọn họ gần đây có khỏe không?”
Vân Thanh từ chỗ ngồi đứng lên, dung mạo trẻ tuổi anh tuấn, thoáng cái hấp dẫn vô số ánh mắt trên yến tiệc, đại tướng quân trẻ tuổi nhất Đông Lăng quốc, tay cầm binh quyền, tâm phúc của hoàng đế, lại là một thanh niên tài tuấn văn võ song toàn. Thử hỏi, nhân tài như vậy, người nào không hâm mộ, người nào không ghen tỵ?
Vân Thanh trấn định tự nhiên, bẩm báo đầy đủ: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, gia thúc cùng tổ phụ từ khi rời triều đình, mỗi ngày nhàn nhã trải qua cuộc sống gia đình ổn định, rất là thích ý. Đoạn cuộc sống trước kia, tổ phụ còn nói, có đôi khi muốn mời Hoàng Thượng đến nhà ngồi một chút, để cho Hoàng Thượng nhìn một cái mấy bồn cúc cùng cá chép người nuôi.”
“Ha ha ha, Vân lão tướng quân cuộc sống trôi qua thật nhàn nhã, trẫm rất hâm mộ người. Đây mới được xem như là cuộc sống, đúng là đã rất lâu trẫm không đi thăm phủ tướng quân rồi.” Đông Phương Vân Tường vui vẻ cười nói, cả yến hội cũng theo nụ cười rạng rỡ của hắn mà càng thêm sinh động.
Vân Thanh cũng cười một tiếng nói: “Vân gia vẫn giữ lại gian phòng của Hoàng Thượng, tùy thời đợi Hoàng Thượng đại giá quang lâm.”
Đông Phương Vân Tường vừa cười chốc lát, đột nhiên khẽ thở dài, ánh mắt mông lung: “Tính ra, Tiểu Mặc cũng rời khỏi Vân gia được gần hai năm rồi, lúc bé đi, mới vừa đến bên hông trẫm, hai năm qua đi, không biết bé hiện nay đã cao lên bao nhiêu rồi.”
Vân Thanh nghĩ tới Tiểu Mặc cùng Vân Khê, cũng nhịn không được cảm thán nói: “Đúng vậy a, Khê Nhi cùng Tiểu Mặc đi đã được gần hai năm rồi, thời gian trôi qua thực nhanh, cũng không biết bọn họ bên kia trôi qua như thế nào.”
Đám quần thần nghe hai người đối thoại nói, mọi người không khỏi cúi đầu, thì thầm với nhau.
“Vân gia cùng Hoàng Thượng giao tình thật không tầm thường, Hoàng Thượng cũng chỉ có hàn huyện tới chủ đề Vân gia, mới có thể lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, khó trách Vân gia có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng, không người nào có thể rung chuyển địa vị Vân gia.”
“Cái này ngươi không biết đâu? Chúng ta nghe nói Hoàng Thượng cùng đại tiểu thư Vân gia giao tình sâu đậm, Hoàng Thượng còn nhận nhi tử Vân gia đại tiểu thư làm nghĩa tử, ai nấy đều thấy được, Hoàng Thượng đối với Vân tiểu thư có tình ý…… Đáng tiếc, vợ chồng Vân đại tiểu thư cùng nhi tử của bọn họ cùng nhau rời đi Vân gia, nếu là ở lại Vân gia lấy địa vị cùng quyền thế Hoàng Thượng bây giờ, cái dạng nữ nhân gì còn không có tới tay a?
“Ngươi không phải nói Vân tiểu thư đã lập gia đình, còn có nhi tử sao? Hoàng Thượng làm sao có thể muốn một phụ nữ có chồng vào cung làm phi đây?”
“Có gì không thể? Trong lịch sử phụ đoạt vợ tử, quân đoạt vợ thần là chuyện rất nhiều, chỉ cần trên tay ngươi có quyền thế, cũng chưa có cái gì là không thể nào làm được. Nàng không phải là phụ nữ có chồng sao? Vậy hãy để cho nàng biến thành quả phụ!”
“Như vậy cũng được sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng chúng ta chậm chạp không có nạp phi, tràn đầy hậu cung, cũng là vì đang đợi Vân tiểu thư?”
“Ta đoán hơn phân nửa đúng là như vậy, nếu không Hoàng Thượng vì sao coi trọng Vân gia như thế? Nói cho cùng, Vân gia cũng không phải người Đông lăng quốc chúng ta, mà là thần tử của bị quốc, tại sao lại nhận được Hoàng Thượng tín nhiệm?”
“Ừ, có đạo lý.”
“……”
Dưới tiếng nghị luận lặng lẽ truyền ra.
Lấy thực lực Đông Phương Vân Tường, làm sao có thể không nghe thấy những lời đàm tiếu này nọ, thần sắc của hắn không đổi, tiếp tục cùng Vân Thanh tán gẫu chuyện Vân gia, hắn chính là muốn để cho tất cả mọi người biết, Vân gia trong mắt hắn, là không thể người nào có thể thay thế được, ai động đến Vân gia, chính là động đến Đông Phương Vân Tường hắn!
Hắn không có cơ hội bảo vệ mẫu tử Tiểu Mặc, nhưng hắn có năng lực bảo vệ người nhà của bọn họ, đây có lẽ là thứ duy nhất hắn có thể làm vì bọn họ.
Ân Thượng Thư ngồi ở bên phải, thủy chung vẫn duy trì mỉm cười, thỉnh thoảng không quên chen vào mấy câu, đối với Vân gia khen tặng một hai câu, trong nội tâm hắn ghen tỵ không dứt. Hắn mới là đại thần Đông Lăng quốc, vì tân triều thành lập, lập được công lao hãn mã, tại sao hắn phải so sánh với người hạ đẳng Vân gia?
Đều nói lấy bên trái làm trọng, vậy mà khi an bài chỗ ngồi lại cho hắn ngồi khuất bên phải, sao hắn có thể cam tâm?
Vân gia cầm binh quyền, hắn không có biện pháp tranh đấu về thực lực, hiện tại duy nhất chính là hậu cung.
Đông Lăng quốc từ khi thành lập đến nay, hậu cung vẫn trống không, tân hoàng ngay cả một phi tần cũng không có, đó là một cơ hội. Hắn rất may mắn mình có một nữ nhi, không giống Vân gia, nữ nhi duy nhất đã lập gia đình rời đi, căn bản không có cơ hội cùng hắn trở thành đối địch tranh giành hậu cung.
Mọi người nói nam nhân thường không qua nổi cửa ải mỹ nhân, chỉ cần nữ nhi có thể bắt được tâm Hoàng Thượng, nhận được thánh sủng, như vậy ngày sau Ân gia còn sợ không có cuộc sống hưng thịnh sao?
Nghĩ tới, hắn lấy cớ tạm rời tiệc, trở lại Từ Vân am đi tìm nữ nhi.
“Phụ thân, ngài đã tới, xem một chút xiêm y nữ nhi này, có đủ thanh thuần không, có đủ làm cho người ta hai mắt tỏa sáng không?” Ân tiểu thư mặc một thân quần áo trắng, ở trước mặt phụ thân quay một vòng, vui vẻ nói.
Ân Thượng Thư đánh giá trên dưới một vòng, lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Không tệ! Nữ nhi của ta thiên sinh lệ chất, cho dù không có trang điểm, cũng có thể diễm áp quần phương. Đúng rồi, cha sai người mang tới từ khúc tới cho con, con học được chưa?”
Ân tiểu thư tự tin giương lên nụ cười: “Cha, ngài cứ yên tâm đi! Nữ nhi thuở nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, chuyện nhỏ này, còn không dễ như trở bàn tay sao? Bất quá, chỉ là từ khúc thôi…… Nữ nhi cũng không cảm thấy Hoàng Thượng sẽ thiên vị thủ khúc này đâu.”
“Có đôi khi, một ca khúc không nhất định có tên tuổi, nhưng có thể đả động lòng người, chính là khúc tốt. Hoàng Thượng tâm tư từ trước đến nay rất khó suy đoán, ngài có thể bị ca khúc này đả động, đủ thấy thủ khúc này làm nội tâm Hoàng Thượng rung động. Tấn công người phải đánh vào tâm, con muốn bắt lấy tâm Hoàng Thượng thì phải nhớ được. Nhớ lấy, thời điểm diễn xuất, nhất định, phải diến tư thái thanh thuần si tình, ngàn vạn lần không nên lộng xảo thành chuyên, biết không?” Ân Thượng Thư thật tình chỉ bảo.
Ân tiểu thư nghe được có mấy phần không nhịn được: “Cha, nào có phiền phức như vậy? Nam nhân không phải là thích nữ nhâm phong tình vạn chủng sao? Nếu như muốn tìm thanh thuần, tìm đạo cô Từ Vân am không phải được sao?”
“Con nhất định phải nghe cha, cha sẽ không hại con! Cha làm nhiều như vậy, đều vì lót đường cho con, con hiểu không? Tốt lắm, không nhiều lời, mau chuẩn bị một chút, cha tìm cơ hội để con biểu diễn trước mặt mọi người, hết thảy phải xem biểu hiện của con.” Ân Thượng Thư chỉ bảo xong, vội vàng rời đi.
Ân tiểu thư bĩu môi, trong lòng không phục, nhưng mà chỉ muốn vừa nghĩ tới  Hoàng Thượng trẻ tuổi anh tuấn, nhiễu hơn nữa nàng cũng nhịn, nàng sửa sang áo, cao ngạo nhướng mày, đối với nha hoàn mình nói: “Đi, chúng ta đi gặp thánh giá.”
Chủ tớ hai người, nghênh ngang đi ra cửa.
Ở không xa phòng hai người, Vân Khê cùng Tiểu Mạn từ góc tường đi ra.
“Thấy chưa, bọn họ cầm từ khúc, mục đích chính là muốn nhận được thánh sủng trước mặt Hoàng Thượng. Muội lại còn thật đem từ khúc sao chép lại cho bọn họ, tỷ cũng không biết nên nói muội như thế nào nữa.” Vân Khê lắc đầu.
Tiểu Mạn cắn cắn môi, trên khuôn mặt thanh lệ đột nhiên lộ ra nụ cười: “Vân tỷ tỷ, muội cũng không có ngu như vậy, tỷ nhìn xem, rất nhanh muội có thể báo thù a.”
Vân Khê kinh ngạc, không hiểu nhìn nàng, lại thấy nàng tràn đầy tự tin theo đuổi chủ tớ hai người, đi theo.
Bữa tiệc, các vũ nữ vẫn tiếp tục múa, thắt lưng như thủy xà, linh hoạt mà xinh đẹp.
Ân Thượng Thư một lần nữa trở lại chỗ ngồi, hướng về phía Hoàng Thượng lạy nói: “Hoàng Thượng, hành trình đến Từ Vân am lần này, tiểu nữ hạ thần cũng đồng hành đến. Tiểu nữ đối với Hoàng Thượng đã ngưỡng mộ thật lâu, cố ý vì Hoàng Thượng chuẩn bị một đoạn ca múa, muốn hiến tặng cho Hoàng Thượng, hi vọng Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Đông Phương Vân Tường bất động thanh sắc nhướng đuôi mày, gật đầu, coi như là đáp ứng.
Ân Thượng Thư mừng rỡ, vội vàng vỗ tay mấy cái.
Âm nhạc trong bữa tiệc liền dừng lại, vũ nữ lui xuống, lúc này, tiếng nhạc lại vang lên, xoay chuyển trầm thấp.
Kèm theo tiếng nhạc vang lên như vậy, Đông Phương Vân Tường bỗng nhiên ngước mắt, thần sắc khẽ xảy ra biến hóa.
Lúc này, một trận gió thơm từ xa thổi tới, ống tay áo che mặt, một người con gái mặc bạch y, thướt tha mà đến, môi son mở ra, liền hát lên: “Chỉ là vì lỡ nhìn người một lần……”
Đông Phương Vân Tường nhìn bạch y nữ tử kia, thân thể không tự chủ đứng lên, từ Long vị bước ra một bước, hắn hai mắt thật chặt ngó chừng bạch y nữ tử kia, trước mắt không khỏi hoảng hốt.
Bạch y, nàng cũng thích nhất mặc bạch y……
Vân Thanh quan sát Đông Phương Vân Tường, nhìn nhìn lại bạch y nữ tử kia, trong lòng khẽ dao động, thần thái cô gái này, thoáng nhìn có chút giống Khê Nhi quá, Hoàng Thượng sẽ không phải là……
Đối diện với hắn, Ân Thượng Thư mừng rỡ như điên, hắn đánh cuộc quả nhiên là đúng rồi. Hắn sáng sớm tựu nghe ngóng, Hoàng Thượng trong ngày thường thường xuyên thích nhất đúng là bạch y, cho nên hắn để cho nữ nhi đổi lại bạch y, hắn quả nhiên thành công.
Quay đầu, nhìn nữ nhi biểu hiện xuất sắc, đáy lòng của hắn rất tự hào.
Tiểu Mạn núp ở một nơi cách bữa tiệc không xa, Vân Khê thì công khai đứng ở nơi ánh sáng, dù sao thì cũng không có ai có thể thấy nàng. Thấy Đông Phương Vân Tường đứng lên, tựa hồ là đối với Ân tiểu thư sinh ra hứng thú, Vân Khê liền nhịn không được trêu chọc Tiểu Mạn: “Xem đi, cơ hội thật tốt, lại vô sự bỏ lỡ a!”
Lại nghe Tiểu Mạn trong miệng lẩm bẩm nói: “Hắn chính là Hoàng Thượng sao? Quả nhiên cùng trong tưởng tượng của ta giống nhau như đúc…….”
Trên khuôn mặt thanh lệ hiên lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt nàng chuyên chú, nhìn chăm chú vào Đông Phương Vân Tường, nháy cũng không nháy mắt.
“Nghĩ thì có ích lợi gì? Rất nhanh sẽ là của người khác!” Vân Khê không nhịn được đả kích nàng.
“Vậy cũng không nhất định!” Tiểu Mạn thần sắc tự tin, để cho Vân Khê có chút ngoài ý muốn, “Hoàng Thượng thông minh như vậy, không thể nào dễ bị lừa gạt như vây!”
Ân tiểu thư vẫn đang tiếp tục khiêu vũ, giọng hát vẫn tiếp tục. Cảm giác được người ngồi trên Long vị đang cất bước xuống, tim của nàng cũng gia tốc đập nhanh theo, ống tay áo che chắn trước mặt từ từ hạ xuống.
“……Từ đó ta liền quên mất dung nhan người, mơ ước vĩnh viễn không có một ngày có thể gặp lại, từ đó ta bắt đầu cầu nguyện trời cao……”
Trong thất thần Đông Phương Vân Tường cước bộ bỗng nhiên dừng lại, lấy lại tinh thần, chân mày hơi nhíu lại, rất nhanh từ trên người Ân tiểu thư thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi xuống.
Ân tiểu thư vẻ mặt ngây ngốc, vừa khó hiểu vừa mất mát.
Tại sao?
Hoàng Thượng vẻ mặt biến hóa, trước sau làm sao khác biệt lớn như vậy? Chẳng lẽ mình thật không thể lọt vào trong mắt sao?
Ân Thượng Thư cũng rối loạn trận cước, Hoàng Thượng chẳng lẽ không thích con gái của mình? Không đúng, thật giống như có chỗ nào không đúng.
Vân Khê nghe được Ân tiểu thư hát câu thứ hai, nàng cả người ngây dại, bất khả tư nghị quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạn. Nàng ấy chép từ khúc khác hẳn đưa cho Ân Thượng Thư?
Cái nha đầu này, ngốc đâu mà ngốc, nàng rõ ràng rất thông minh a!
Chẳng qua ngày thường không để lộ ra sự khôn khéo của nàng thôi, một khi thể hiện ra làm cho người khác sợ hết hồn.
Đây mới thực sự là trả thù a!
Ân tiểu thư đánh chết cũng không nghĩ đến, mình cường đoạt có được lời ca, thế nhưng lại là giả. Vốn là muốn mượn cơ hội lần này tới hấp dẫn Hoàng Thượng, lấy được tâm Hoàng Thượng, hiện tại lời ca thay đổi, ý cảnh của bào hát cũng thay đổi, thử hỏi Đông Phương Vân Tường sao có thể tiếp tục say mê chứ?
Ân Thượng Thư càng thêm không nghĩ tới, mình khổ tâm thiết kế lâu như vậy, nhưng lại lộng xảo thành chuyên. (Khéo quá hóa vụng)
“Tiểu Mạn, muội thật không đơn giản a!” Vân Khê thở dài nói, trong nội tâm không khỏi nghĩ, có phải hay không nữ nhân vô luận có bao nhiêu đơn thuần, một khi đụng phải nam nhân mình thích, sẽ trở nên thông minh, có thể không chừa thủ đoạn nào hay sao?
Nàng rất nhanh lắc đầu, sẽ không, Tiểu Mạn đơn thuần thiện lương như vậy, không nên trở thành những nữ nhân hậu cung kia, tranh đấu với nhau như cơm bữa.
Tiểu Mạn khẽ đỏ mặt: “Vân tỷ tỷ, là tỷ dạy muội, người nào phụ ta, ta liền hoàn trả gấp mười lần a!”
Vân Khê nhất thời không nói được gì, có loại cảm giác tự mình hãm hại mình.
Ân tiểu thư vẫn tiếp tục ca hát, mà Đông Phương Vân Tường đã hoàn toàn không có hứng thú, chỉ coi nàng cũng như các vũ nữ, tiếp tục vừa uống rượu vừa tán gẫu cùng Vân Thanh. Những đại thần khác cũng không có hứng thú xem, mọi người rất phối hợp nhau uống rượu tán gẫu.
Ân tiểu thư bị gạt qua một bên, giống như một vũ nữ thân phận thấp kém, thành thật vì mọi người trợ hứng mà nhảy múa. Tâm tình của nàng càng lúc càng như đưa đám, tiếng ca cũng không có tự tin như trước nữa, nàng lại không thể không tiếp tục đem ca múa biểu diễn xong. Nước mắt ủy khuất đong đầy ở hốc mắt.
Ân Thượng Thư đau lòng nhìn nữ nhi, đau khổ suy tư, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề.
Đợi tiếng ca sắp kết thúc, từ nơi cách bữa tiệc không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng ca linh hoạt uyển chuyển, hát cũng đồng dạng ca khúc, song thanh âm kia như phảng phất đến từ thiên ngoại, làm cho lòng người hướng đến.
“Chỉ bởi vì nhìn người một lần, mà không sao quên được dung nhan của người, mong ước tình cờ một ngày gặp lại nhau, từ đó ta bắt đầu nhung nhớ……”
Đông Phương Vân Tường khẽ ngẩng đầu lên, nhìn hướng nơi xa kia, lần nữa từ chỗ ngồi đứng lên, đi qua bên người Ân tiểu thư, từng bước đi về phía tiếng ca phát ra.
Phía sau hắn, các đại thần cũng rối rít đứng lên đi theo sau.
Ân tiểu thư thấy thế, giận đến sắc mặt trắng bệch. Rốt cuộc là người nào, người nào ở sau lưng đối nghịch với nàng?
Ngay lúc nàng hiến khúc cho Hoàng Thượng, người này cũng hiến khúc, hơn nữa lại hát bài giống hệt, đáng ghét nhất chính là giọng hát của người này còn hay hơn nàng mấy lần!
“Cha, làm sao bây giờ? Ngài nhất định phải giúp nữ nhi tra ra hồ ly tinh kia là ai!”
Ân Thượng Thư nhíu mày, còn đang đau khổ suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra rồi, không khỏi tức giận: “Đáng hận! Nha đầu kia dám lừa gạt lão phu!”
“Cha, ngài đang nói cái gì a? Đúng rồi, tại sao lời bài hát của nữ nhân kia lại không giống những gì nữ nhi đã hát?” Ân tiểu thư nghi ngờ.
“Chúng ta đều bị nha đầu kia lừa rồi, nó chép lời ca giả cho chúng ta!”
“Cái gì? Giả sao?” Ân tiểu thư tức giận tới mức dậm chân, “Rốt cuộc là người nào? Ta nhất định phải làm cho nàng ta chết không được tử tế!”
Men theo tiếng ca động lòng người, Đông Phương Vân Tường từng bước đi về phía vách núi, ở chỗ cao nhất vách núi, có một nữ tử đưa lưng về phía hắn, đứng ở đầu gió, thân thể có vẻ hơi gầy yếu, nhưng có một… bộ dáng dịu dàng xinh đẹp.
Tiếng gió đưa tiếng ca, Đông Phương Vân Tường dừng bước ở phía sau cô gái, không tới khoảng cách năm bước, hắn không có tiếp tục tiến lên, chẳng qua là lẳng lặng chăm chứ nhìn vào bóng lưng kia, tâm thần lại một lần nữa bay bổng.
Hắn nhất định sẽ không nghĩ tới, trong khi hai người bọn hắn đứng, thật ra thì còn có một người thứ ba, nàng chính là Vân Khê.
Vân Khê hai tay ôm ngực, đứng ở bên cạnh Tiểu Mạn cùng Đông Phương Vân Tường, quả nhiên như nàng dự đoán. Đông Phương Vân Tường cũng không có nhìn thấy sự tồn tại của nàng, ngoài dự liệu chính là, Tiểu Mạn biểu hiện đã hoàn toàn không có ở trong khống chế của nàng.
Thật sự nàng rất thông minh, nàng chẳng những trả thù Ân tiểu thư, còn chọn ở thời cơ tốt nhất, dùng tiếng ca của mình hấp dẫn Đông Phương Vân Tường. Một thật một giả, một tốt một kém, đã phân cao thấp.
“Cô nương, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nghe được tiếng ca của cô nương.” Đông Phương Vân Tường lên tiếng nói.
Tiểu Mạn như cũ đưa lưng về phía hắn, lời nói nhỏ nhẹ trả lời: “Là ta sửa lại lời ca của vị Ân tiểu thư kia.”
Đông Phương Vân Tường hơi sửng sờ, không ngờ đến nàng sẽ thảng thắn thừa nhận hết thảy như vậy, thật ra thì mới vừa hắn nghe được lời ca của Ân tiểu thư, trong lòng đã sinh ra hoài nghi.
“Vì sao phải làm như vây?”
Tiểu Mạn thân thể khẽ lắc lư, thấp giọng nói: “Bởi vì……bài hát này, ta chỉ muốn tự mình hát cho người nghe.”
Đông Phương Vân Tường nghe vậy, khuôn mặt có chút động, hắn có trì độn đi nữa, cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương.
“Nàng……có thể xoay người lại, để cho trẫm nhìn một lần không?”
Tiểu Mạn thân thể đột nhiên run lên, bắt đầu khẩn trương lên.
Vân Khê đang ở giữa hai người, nhìn bọn họ, nàng không muốn nhúng tay vào, chỉ muốn dùng thân phận một người xem, tới quan sát hai người.
Dưới vách núi tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, là những đại thần khác đi theo mà đến, Tiểu Mạn nghe được tiếng bước chân phía sau, cả người nàng càng khẩn trương hơn, đột nhiên lắc đầu nói: “Không được! Ta…… không xinh đẹp, ta sợ người thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.