Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 24: Vân Huyễn điện loạn




Edit: pthust
Beta: Tiểu Mộng

Bạch Tuyết Mai hoàn toàn nội thương.
Dạo này nàng bị sao thế, tại sao nơi nào cũng không như ý?
Chính là một tiểu nha đầu, thế nhưng khiến cho nàng xuống đài không được, thật là quá đáng giận!
Mà nha đầu kia lại thanh thuần như thế, làm cho người ta không phân biệt nổi đến tột cùng nàng là biết điều thuần khiết, hay là cố ý trêu đùa nàng.
“A Lý a, muốn phân biệt cô nương tốt và cô nương xấu thật ra thì rất đơn giản. Cô gái tốt hiểu được tự ái, hiểu được tiến thối, mà cô nương xấu thì sao, điệu bộ dối trá, si tâm vọng tưởng. Làm người ư, nên tự biết rõ, từ trước tới nay cưỡng cầu hạnh phúc chắc chắn không được lâu dài, có thể đến cuối cùng chỉ là tự rước lấy nhục!”. Vân Khê không keo kiệt chút nào phát huy công phu nói lời ác độc của nàng, theo trực giác, nàng không thích Bạch Tuyết Mai, từ lần đầu tiên mới gặp gỡ ở Thiên Long học viện, nàng không thích rồi, lần này nếu không phải huynh trưởng nể tình đồng môn mà lưu lại nàng ta, nàng mới không muốn mang theo một gánh nặng như vậy, cho nàng đợi ở Ngọa long Cư cùng với hai đứa trẻ.
Liếc thấy sắc mặt thay đổi dần của Bạch Tuyết Mai, Vân Khê tiếp tục nói: “Người khác đã biểu hiện được rõ ràng như vậy, nàng còn ra vẻ không biết, tiếp tục làm bộ dối trá, si tâm vọng tưởng, quả thực làm người ta ngán! Ca ca của ta nếu như cưới loại nữ nhân này làm tẩu tử ta, thì thật là bất hạnh của gia đình!”
Lúc thấy nàng ta mời rượu huynh trưởng, ra vẻ cung kính, xác thực làm cho nàng thấy không thuận mắt, không nói thì khó chịu.
Nàng không có trực tiếp chỉ đích danh, nhưng cùng với trực tiếp chỉ đích danh không có gì khác nhau là mấy.
Bạch Tuyết Mai giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chẳng qua nàng chỉ là muốn lấy được sự chú ý của Thiên sư huynh, nhận được cái nhìn quan tâm của hắn, chẳng lẽ nàng sai lầm rồi sao?
Các ngươi tại sao phải bình luận ta, tại sao phải ngăn cản ta?
Trong đôi mắt hiện lên hơi nước, Bạch Tuyết Mai bày ra một bộ dáng ủy khuất, đôi mắt trông mong nhìn về phía Vân Trung Thiên: “Thiên sư huynh……”
Không thể không nhận thấy lông mày Vân Trung Thiên nhẹ chau lại. Không đợi hắn nói chuyện, A Llý nhẹ nhàng nháy mắt, bội phục nhìn về phía Vân Khê: ” Vân tỷ tỷ nói chuyện rất sâu sắc nha! Vị tỷ tỷ này, ngươi cảm thấy thế nào?” Quay đầu, hướng về phía Bạch Tuyết Mai cười yếu ớt, nàng dung nhan thanh thuần, như một ngọn cỏ non nớt, mềm mại mà tràn đầy sức sống.
Bạch Tuyết Mai há mồm, “Ha hả” cười khan hai tiếng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cục nàng khó khăn nuốt ngụm nước miếng, sắc mặt rất khó coi nói: “Ta có chút không thoải mái, về phòng khách nghỉ ngơi trước.”
Bạch Tuyết Mai rời đi, không mang lại cho chúng tân khách bất kỳ sự không thoải mái nào, uống rượu tiếp tục uống rượu, mời rượu tiếp tục mời rượu, giờ phút này tận hưởng thời gian đoàn tụ.
Sau đó, một nhà bốn người Vân Khê tụ tập đến một cái phòng của Ngọa Long Cư, Tiểu Nguyệt Nha bị đặt ở trên giường, còn lại ba người đứng ở trước mặt nàng, ba người đối diện với một người, bắt đầu đàm phán.
“Lão tổ tông! Ta gọi ngươi một tiếng lão tổ tông, biểu thị ta đối với ngươi còn tồn tại một phần kính trọng ( gốc: kính ý). Ngươi chiếm thân thể của con gái ta, hành động này đúng là làm cho người ta rất căm tức, bất quá việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời đón nhận. Thế nhưng, ngươi không thể chiếm thân thể của con gái ta lâu dài, tuổi của nàng còn nhỏ như vậy, không cách nào tiếp nhận âm khí của ngươi nặng như thế, vạn nhất để lại di chứng gì, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Cho nên, mời nhanh chóng nói cho chúng ta biết, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể làm cho ngươi hoàn toàn rời đi khỏi thân thể của con gái ta?”
Ánh mắt Vân Khê van xin nhìn nàng, trịnh trọng nói.
“Đó là muội muội ta!” Tiểu Mặc nhăn chân mày nhỏ, nhìn người trước mắt, mang theo vài phần tức giận.
Long Thiên Tuyệt không có mở miệng, nhưng hắn dùng khí thế thâm trầm bao quanh cả gian phòng, làm cho cả gian phòng đều tràn ngập mùi vị bị đè nén.
Tiểu Nguyệt Nha khoanh chân, nhắm mắt ngồi xuống ở trên giường, nghe được giọng nói hai mẹ con, nàng từ từ mở mắt ra: “Chuyện này nói dễ thì cũng dễ, nói khó cũng khó. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn nhập vào thân thể nữ nhi các ngươi, ta là nữ nhân cũng từng làm mẫu thân, biết hài tử của mình bị đe dọa, tâm tình ra sao. Các ngươi yên tâm, trên người con của các ngươi có chánh khí cường thịnh, còn có ấn kí bảo hộ, âm khí của hồn phách ta suy giảm không ảnh hưởng tới nàng. Chờ ta hoàn thành tâm nguyện của mình, dĩ nhiên là sẽ rời đi thân thể của nàng.”
Vân Khê cau mày, đột nhiên cảm giác được lời của nàng có chút quái dị: “Ngươi nói hoàn thành tâm nguyện của ngươi, ngươi sẽ rời đi thân thể Tiểu Nguyệt Nha thân thể, vậy ngươi sau khi rời đi sẽ đi nơi nào?”
Trên khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo khả ái của Tiểu Nguyệt Nha lộ ra vẻ mặt cười khổ không nên thuộc về cái tuổi này của nàng, có chút khổ sở, có phần chua chát: “ Rời đi, tự nhiên cũng là biến mất….. Ta hiện tại cũng chỉ còn lại có một hồn phách không trọn vẹn, ngoài ra ta không còn gì khác.”
Nàng cô đơn, làm cho trong lòng Vân Khê không dễ chịu, chẳng lẽ làm cho nàng rời khỏi Tiểu Nguyệt Nha, đồng nghĩa nàng nhất định phải chết sao?
“Tử Yêu ban đầu bị trấn áp ở Di tích chiến trường cổ, nửa người nửa yêu, sau lại nhập vào trên người Hách Liên đại ca, chờ sau khi hắn ăn vào một viên Tru Tiên đan, hắn liền khôi phục thành hình người bình thường. Nếu như cho ngươi một viên Tru Tiên đan, ngươi cũng có thể giống hắn, khôi phục hình người bình thường không?” Vân Khê hỏi.
Vì có thể làm cho nàng mau rời khỏi thân thể Tiểu Nguyệt Nha, có thể giữ được tánh mạng của nàng, Vân Khê quyết định đem Tru Tiên đan cực kỳ trân quý cống hiến đi ra ngoài.
Ánh mắt Tiểu Nguyệt Nha rõ ràng lóe sáng, nhưng rất nhanh lại phai nhạt mất, nàng lắc đầu nói: “Vô dụng! Tình huống của ta khác với Bắc Thần, hắn năm đó là bởi vì nóng lòng cầu thành, tu luyện tà công, làm cho mình trở nên chẳng phải người cũng chẳng phải yêu, cho nên mới phải biến thành bộ dáng đó. Mà ta, lại bị đánh triệt để chỉ còn lại có mỗi hồn phách, cho dù có Tru Tiên đan linh dược bây giờ có thể khởi tử hồi sanh, cũng không cách nào đến giúp ta. Ngươi đem Tru Tiên đan cho ta, bất quá cũng là lãng phí một viên linh đan diệu dược.”
“Tử yêu là bởi vì tu luyện tà công? Tà công nào mà biến thái như thế?” Vân Khê cũng là tò mò, Bắc Thần nhất tộc cũng là nhân loại bình thường, sao đột nhiên lại xuất hiện một kẻ không phải người cũng chẳng phải yêu chứ? Thì ra là hắn không phải là trời sanh, là bởi vì nóng lòng gia tăng sức mạnh của mình, nên mới tu luyện tà công.
Rốt cuộc tà công như thế nào, mà làm hắn trở nên đáng sợ như thế?
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, thật ra những điều ta biết cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi, nhưng việc Bắc Thần hắn từng trải qua cũng rất là thần bí, tính tình của hắn cũng cổ quái, có rất ít người biết hắn đến tột cùng là luyện tà công gì, lại cơ duyên xảo hợp như thế nào mà học được tà công này. Ta chỉ biết, Bắc Thần gia tộc đối với Thượng Cổ Linh Huyết tộc chúng ta mà nói, kể cả những gia tộc đang suy yếu, thực lực cùng danh vọng của gia tộc bọn họ đều kém xa không bằng Vân tộc chúng ta nhưng ít ra thế hệ bọn họ tu luyện công phu cũng là bình thường mà tinh diệu, tuyệt đối không thể có một môn công phu như vậy có thể làm cho người trở nên người không ra người yêu không ra yêu.”
Vân Huyên nhớ lại, tiếp tục nói: “Theo ta đoán Bắc Thần nhất định là có kỳ ngộ nào đó, nên võ công đột ngột tiến nhanh, cho nên có dã tâm chinh phục thiên hạ, ta lúc đầu hiệu triệu anh hùng thiên hạ chinh phạt gia tộc Bắc Thần, cũng là bởi vì thấy được một mặt tàn nhẫn của những cao thủ gia tộc Bắc Thần ở thời điểm đối địch, cảm thấy trái ý trời, muốn thay trời hành đạo!”
“Nói như vậy, Tử yêu bị ngươi trấn áp ở Di tích chiến trường cổ, chẳng qua là bị trọng thương, hồn phách của hắn không có rời đi thân thể của hắn, cho nên hắn chỉ uống một viên Tru Tiên đan liền khôi phục bình thường, mà ngươi, cho dù uống Tru Tiên đan, cũng không thể khiến ngươi khôi phục bình thường?” Vân Khê trong lòng cảm thấy như đưa đám, nếu là chỉ là một hai viên Tru Tiên đan, nàng bỏ qua cũng là bỏ qua rồi, có cái gì so sánh với tánh mạng nữ nhi trọng yếu hơn đây? nhưng nói như vậy, nếu Tru Tiên Đan cũng vô dụng, vậy thì không hay, nàng cũng không thể vì để cho nữ nhi trở lại, mà trơ mắt nhìn Vân Huyên hồn phi phách tán, biến mất ở trên đời này đi?
“Chẳng lẽ thật không có biện pháp khác sao?” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói.
Vân Huyên trầm mặc chốc lát, thở dài nói: “Ta bị nhốt ở bức tranh trong vách mấy trăm năm, đã sớm nhìn thấu sinh tử, ta duy nhất không yên lòng đúng là Tiêu Dao. Ta hiện tại chỉ muốn nhìn lại hắn một cái, biết hắn hiện tại có được tốt hay không, ta cũng vậy đủ hài lòng.”
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lâm vào trầm mặc. Nếu đây là lựa chọn của nàng, như vậy bọn họ tôn trọng lựa chọn của nàng!
“Được rồi, chúng ta giúp ngươi tìm được Đinh Tiêu Dao.”
Ánh mắt u tối của Vân Huyên sáng lên, hướng hai người gật đầu, nhắm mắt, lần nữa ngồi xuống tu luyện.
Đôi phu thê dẫn Tiểu Mặc rời khỏi phòng, lưu lại một mình Vân Huyên đang tu luyện.
Một đêm này, không an bình.
Náo nhiệt ồn ào náo động là thuộc về phủ thành chủ, mà lung tung rung chuyển là thuộc về Vân Huyễn điện.
Vân Huyễn điện tiếng chuông dày đặc, quanh quẩn thật lâu, các đệ tử từ trên xuống dưới từ bốn phương tám hướng, hướng phương hướng đại điện tập trung. Không biết xảy ra chuyện gì, lòng người hoang mang, tất cả mọi người đều hỏi thăm lẫn nhau đến tột cùng, song cũng không ai biết chân tướng.
Phía Nam Vân Huyễn điện, là một bãi tha ma, nơi này chôn cất vô số di hài các đời trước của Vân Tộc.
Ở trước mộ bia mới nhất, có một tên nam tử trẻ tuổi quỳ sát ở trước mộ, người mặc đồ tang, đầu đội hiếu mũ, một đôi mắt lõm xuống thật sâu, cả người tiều tụy đến mức phảng phất một trận gió là có thể đưa thổi đi.
Hắn không phải ai khác, chính là Vân Trung Thịnh mới mất đi phụ thân thân sinh. Từ sau khi phụ thân rời đi, hắn cơ hồ mỗi ngày canh giữ ở trước mộ, thật lâu ngắm nhìn mộ bia, mất hồn mất vía.
Phụ thân của hắn đi đã bị chính mẫu thân tuyệt tình của hắn ra tay sát hại.
Đối mặt thảm kịch nhân luân như thế, hắn không biết mình nên đi nơi nào. Là nên đi về phía mẫu thân đòi lại nợ máu, hay là nên đuổi theo mẫu thân, không để cho bà lại đi gieo tai họa cho những người vô tội khác?
Trời cao vì sao đối với hắn bất công như thế, để cho hắn thừa nhận hết thảy tàn khốc này?
Xuất thần, chợt nghe được nơi xa truyền đến tiếng chuông dày đặc, hắn tâm thần chấn động, biết tiếng chuông này chỉ có ở Vân Huyễn điện khi phát sinh chuyện đại sự mới có thể gõ vang, trong ngày thường người nào nếu dám tự ý động chuông cổ, chắc chắn bị trọng phạt. Chẳng lẽ Vân Huyễn điện xảy ra chuyện lớn?
Cả người hắn bỗng dưng nhảy dựng, từ bản năng thủ hộ Vân Huyễn điện, hắn muốn đi điều tra đến tột cùng, dưới chân vừa bước một bước, hắn đột nhiên dừng lại. Chuyện của Vân Huyễn điện có quan hệ gì với hắn đây? Hắn hiện tại đã hai bàn tay trắng rồi còn đi quản việc không liên quan làm gì?
Vân Huyễn điện không phải là không có hắn thì không được, mẫu thân có ở đấy không? Bà ấy đã coi trọng vị trí của mình như vậy, coi trọng toàn bộ Vân Huyễn điện như thế, thì sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để bảo vệ cho nó, hắn cần quan tâm nhiều làm gì?
Cách đó không xa, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, tiếng gọi của nữ nhân vang lên: “Thịnh công tử, không xong! Mặc Liên đại nhân các nàng tạo phản rồi!”
Chân mày Vân Trung Thịnh căng thẳng, sư phụ? Người tạo phản rồi?
Tin tức này giống như sét giữa trời quang! Hắn không thể tin được!
Sư phụ tạo phản, vậy chẳng lẽ sư phụ cùng mẫu thân mình đối lập, muốn đụng đao đụng kiếm rồi sao?
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vậy còn Cung chủ? Người thế nào?” Vân Trung Thịnh vội vàng hỏi, sống chết trước mắt, hắn vẫn còn không nhịn được lo lắng cho mẫu thân mình, có lẽ đây chính là thiên lý luân thường đi. Ngươi có thể lựa chọn hết thảy những thứ khác, duy chỉ có không thể lựa chọn cha mẹ của mình, không có bọn họ, ngươi ở đâu ra? Nên dù trong lòng hận mẫu thân nữa, hắn cũng không thể không để ý tới sinh tử của mẫu thân.
Nữ nhân kia vội vàng nói: “Mặc Liên đại nhân, Hoàng Liên đại nhân dẫn người phong tỏa cửa ra vào Vân Huyễn điện, liền chiếm lĩnh đại điện, nói Vân Huyễn điện từ hôm nay bắt đầu sẽ phải có chủ nhân mới, ai dám không theo, các nàng sẽ nhốt người đó. Các nàng thế tới hung hãn giống như là mưu tính trước từ lâu, rất nhiều cao thủ Vân Huyễn điện đều bên cạnh các nàng, còn kết đội chung quanh tìm tòi, nói nhất định phải tìm được Cung chủ cùng người nhà của ngài……”
“Chủ nhân mới?” Vân Trung Thịnh càng ngày càng kinh ngạc, ” Cung chủ đâu?”
Nữ nhân này lắc đầu: “Tiểu nhân không biết! Cung chủ thật giống như mất tích, trừ Thịnh công tử ngài ra, các công tử cùng tiểu thư khác cũng không thấy bóng dáng, mọi người suy đoán, Cung chủ giống như đã sớm biết Vân Huyễn điện sẽ phát sinh đại sự gì, cho nên sáng sớm liền mang theo con gái của ngài cùng phu thị ra khỏi cửa Vân Huyễn điện……”
Nói xong lời cuối cùng, nữ nhân kia nhớ tới Thịnh công tử cũng là một đứa con trai của Cung chủ, ngài ấy mang theo tất cả con gái cùng phu thị, nhưng duy nhất chỉ không mang theo Thịnh công tử, Thịnh công tử sẽ rất thương tâm khổ sở. Nàng lập tức dừng lại thanh âm, không dám tiếp tục nói nữa, sợ tổn thương Thịnh công tử.
Vân Trung Thịnh cúi đầu nở nụ cười lạnh, mấy phần thê lương, mấy phần bi thương.
Đều đi, toàn bộ đều đi.
Chỉ còn lại có một mình hắn……
Quả nhiên, trong lòng mẫu thân hắn có cũng được mà không có cũng không sao, có lẽ, mẫu thân giờ phút này đã cho hắn là cùng một giuộc với sư phụ rồi.
“Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi thôi.”
Nữ nhân chần chờ, nhìn bộ dáng Vân Trung Thịnh thất hồn lạc phách, đồng thời trong lòng nàng có chút đau lòng, rất muốn giúp hắn một cái, ai bảo Thịnh công tử ngày thường hiền hòa, quan hệ rộng rãi hiền lành đây?
“Thịnh công tử, hay là ngài mau chạy đi! Hiện tại cả Vân Huyễn điện cũng bị Mặc Liên đại nhân bọn họ khống chế được rồi, ngài là nhi tử Cung chủ, ngài nếu không chạy trốn…, bọn họ nhất định sẽ bắt ngài làm mồi nhử, dụ dỗ Cung chủ mắc câu, đến lúc đó ai cũng cứu không được ngài!”
Mồi? Hắn xứng sao? Hắn có tư cách này sao?
Vân Trung Thịnh liên tục cười khổ, đối với cô gái khoát tay nói: “Ngươi mau đi đi, không cần lo lắng cho ta, Mặc Liên đại nhân là sư phụ của ta, niệm tình thầy trò, người sẽ không đối với ta như thế.”
“Nhưng là……” Cô gái do dự thêm một lát, thấy hắn kiên trì, nàng liền không hề khuyên bảo nữa, xoay người, vội vã cáo biệt rời đi.
Đợi cô gái đi xa, Vân Trung Thịnh lâm vào trầm tư. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với sư phụ, sư phụ không phải là người lỗ mãng như thế, nếu không phải xảy ra chuyện đại sự gì, người tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, đến tột cùng là chuyện gì làm người tức giận, khiến cho người bí quá hoá liều, muốn đuổi mẫu thân xuống khỏi vị trí Cung chủ, tôn vinh một vị chủ nhân mới chứ?
Vị Cung chủ mới kia là ai?
Trong lòng nghi vấn nặng nề, vì tò mò, hắn rốt cục cất bước, hướng về phía đại điện nơi truyền tới tiếng chuông mà đi tới.
Trong đại điện Vân Huyễn điện, Mặc Liên đại nhân liên kết với mấy vị Liên sứ, những vị trưởng lão cao thủ đứng ở trên cao của đại điện, phía dưới bọn họ là những cao thủ trẻ tuổi của Vân Huyễn điện phụ thuộc vào nàng, nghe theo hiệu lệnh của nàng, cũng có người không phục nàng, cũng có người không theo hiệu lệnh của nàng, phần lớn mọi người bị vây trong trạng thái mê mang, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
“Mặc Liên đại nhân, ngươi đem chúng ta triệu tập tới đây, đến tột cùng là vì chuyện gì? Cung chủ đâu? Không có Cung chủ ra lệnh, ngươi làm sao có thể tùy ý gõ vang chuông cổ, triệu tập mọi người ở Vân Huyễn điện?Chuyện này hoàn toàn không hợp quy củ!” Người nói chuyện chính là một trong những người nhà của phu thị Cung chủ, dựa vào nhà mình có người ở bên người Cung chủ, nói chuyện cũng mang theo mười phần đắc ý. Mặc Liên đại nhân thì sao? So sánh hơn người thổi gió ở bên người Cung chủ sao?
“Quy củ? Ngươi nói quy củ? Ta không ngại nói cho ngươi biết, bổn Liên sư đại nhân ta hôm nay chính là muốn đem Cung chủ đẩy xuống đài, mặt khác chọn tài đức sáng suốt trở thành Tân Cung chủ. Về phần quy củ, hay là chờ Tân Cung chủ tới sau, các ngươi trở lại theo ta nói quy củ đi!” Mặc Liên đại nhân lạnh lùng nói.
Lời của Mặc Liên đại nhân vừa nói ra, mọi người kinh hãi. Thì ra đây là Mặc Liên đại nhân muốn tạo phản a!
Lá gan của nàng cũng không khỏi quá lớn đi? Công khai tạo phản như thế, sẽ không sợ Cung chủ xuất hiện, diệt các nàng?
“Cung chủ đâu? Mấy ngày nay tại sao không có nhìn thấy thân ảnh Cung chủ?” Trong đám người, có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
“Đúng vậy a, ta cũng vậy đã có vài ngày không có nhìn thấy Cung chủ rồi, thật sẽ không phải Cung chủ đã xảy ra chuyện đi?”
“Không chỉ không thấy cung, phu thị cùng mấy vị công tử, tiểu thư tất cả cũng đều không thấy, xem ra có chuyện kỳ quặc.”
“ Dường như hôm qua ta thấy Tam công tử,hắn vội vã từ gian phòng Cung chủ đi ra,trước khi đi còn mang theo mấy cái rương, xem ra là thật sự đi xa nhà. “
“……”
Các loại tiếng nghị luận càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người rối rít suy đoán hướng đi của người một nhà Cung chủ, lòng người bàng hoàng.
Mặc Liên đại nhân khụ một tiếng nữa, cắt đứt tiếng nghị luận của mọi người:” mọi người không cần nghi ngờ vô căn cứ nữa, ta đã sai người tìm kiếm chung quanh, đúng là không thấy Cung chủ, còn có phu thị cùng các con cái của nàng cũng biến mất không còn một mống. Điều này nói rõ cái gì?? Nói rõ Cung chủ ý thức được mình có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mang theo cả nhà, vứt bỏ Vân Huyễn điện đi!”
Hiện trường ầm ầm một mảnh, điều này sao có thể? Trong mắt bọn họ, Cung chủ trăm trận trăm thắng, không gì làm không được, tại sao lại thoát ly Vân Huyễn điện chật vật như vậy?
“Mọi người nhất định đều nghĩ, Cung chủ vì sao phải vứt bỏ Vân Huyễn điện mà chạy. Thật ra thì lý do rất đơn giản, nàng sợ kẻ thhuf của mình sẽ tìm tới cửa, nàng sợ mình không địch lại mà bị mất tánh mạng, cho nên trù tính trước thời gian, mang theo người nhà của mình len lén rời đi Vân Huyễn điện. Thử nghĩ, Cung chủ không chịu trách nhiệm như vậy, chúng ta còn có thể tiếp tục tôn kính nàng sao?” Mặc Liên đại nhân cất giọng nói.
Mọi người nhìn lẫn nhau, không biết làm sao.
Từ khi Cung chủ thăng nhiệm Cung chủ Vân Huyễn điện tới nay, nàng vẫn cao cao tại thượng, làm bọn hắn nhìn lên, bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới, Cung chủ khả kính đáng sợ như vậy có một ngày sẽ làm ra chuyện lén lút như thế. Bỏ quên Vân Huyễn điện, chẳng khác nào là bỏ quên bọn họ, bỏ quên bọn họ, chẳng khác nào là không để ý tánh mạng bọn họ. Vạn nhất kẻ thù của nàng bởi vì tìm không được nàng, mà giận lây sang đệ tử Vân Huyễn điện khác, như vậy bọn họ chẳng lẽ không phải thành vật hy sinh, mặc người chém giết?
Cung chủ không chịu trách nhiệm như vậy, đích xác là không hề đáng giá cho bọn họ kính yêu nữa.
Nhưng mà có một số người không tin lời nói của Mặc Liên đại nhân…, kiên quyết phản bác: “Lời ngươi nói chỉ là từ phía ngươi, chúng ta không tin! Trừ phi Cung chủ tự mình ra mặt, nói chân tướng cho chúng ta, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Các ngươi phạm thượng làm loạn, chính là đại nghịch bất đạo, một khi Tông chủ biết chuyện này rồi, tất nhiên sẽ giáng tội ngươi rồi. Các ngươi nhất thời gió chiều nào che chiều ấy, thủy chung cũng chạy không thoát sự lùng bắt của nội tông cao thủ, ta khuyên các ngươi hay là dừng cương trước bờ vực, không nên hồ đồ, ngu xuẩn, làm ra chuyện sai trái, đánh mất tánh mạng cùng tiền đồ của mình!”
“Hồ đồ, ngu xuẩn chính là các ngươi! Đến bây giờ còn không biết là tình huống ra sao, chẳng lẽ các ngươi muốn chôn cùng Cung chủ sao?” Mặc Liên đại nhân nhìn bên cạnh Hoàng Liên đại nhân sai bảo, Hoàng Liên đại nhân dẫn dắt mấy tên cao thủ, đem người nói chuyện cùng với mấy tên đệ tử bên người nàng hết thảy bao vây lại, nếu không cách nào để dùng ngôn ngữ thuyết phục, vậy cũng chỉ có thể thật sự hành động.
“Người nào còn dám chất vấn lời nói của Mặc Liên đại nhân…, chúng ta sẽ ép bọn họ vào đại lao, cho đến khi bọn họ nguyện ý thần phục mới thôi!” Hoàng Liên đại nhân uy nghiêm nhìn quanh một vòng, đem một chút thanh âm phản đối khác ép đè ép xuống.
Trong đại điện tiếng phản đối từ từ biến mất, Mặc Liên đại nhân hí mắt, gật đầu, rất hài lòng cục diện như thế.
Sau khi trở về Từ Hắc Mãng Sơn, nàng cùng mấy vị Liên sứ bàn tính chuyện đoạt vị, thái độ của Cung chủ với các nàng khi ở Thiên Ma tế đàn làm các nàng hoàn toàn thất vọng.Mỗi người chỉ khi ở thời điểm sinh tử, mới nhìn ra thiện ác thật giả, các nàng đã nhìn thấu bộ mặt đích thực của Cung chủ, đối với nàng ta hoàn toàn hết hy vọng.
Đối với Cung chủ tuyệt tình, Vân Khê có thể ở thời điểm tánh mạng các nàng gặp nguy hiểm, mạo hiểm ra tay cứu giúp, các nàng sâu sắc cảm động. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ,từ một khắc có thể sống lại kia, các nàng liền quyết định, từ nay về sau đi theo Vân Khê, vì nàng mà vượt mọi chông gai, quét dọn hết thảy chướng ngại.
Vì biểu đạt thành ý của các nàng, các nàng quyết định trước tiên quay lại Vân Huyễn điện, thu nạp lòng người, sau đó lại từng bước địa đoạt vị, dâng lên vị trí Cung chủ, là thành ý hiến tặng cho Vân Khê
Có lẽ là ông trời sắp đặt, các nàng phát hiện Cung chủ thật giống như đang lo lắng cái gì, lén lút trở về Vân Huyễn điện, rồi lén lút biến mất không thấy. Các nàng nguyên tưởng rằng sẽ cùng Cung chủ tiến hành một cuộc ác chiến, ai ngờ Cung chủ lại tự mình lui bước thoát ly rồi, như thế, các nàng bớt đi rất nhiều chuyện, một đường đoạt vị xuôi gió thuận thủy, trên cơ bản không có gặp phải khó khăn lớn gì.
Mặc Liên đại nhân vui vẻ nở nụ cười: “Tất cả mọi người không cần khẩn trương, chúng ta là sẽ không tùy ý thương tổn các ngươi, tất cả mọi người là người Vân tộc, huyết mạch đồng căn, nên đoàn kết nhất trí, cùng giúp đỡ nhau! Cung chủ nàng bất nhân bất nghĩa, không đáng giá để chúng ta đi theo, đợi trôi qua mấy ngày, chúng ta sẽ nghênh đón Tân Cung chủ của chúng ta. Tân Cung chủ của chúng ta nội tâm nhân hậu, trọng tình trọng nghĩa, kiên cường hơn Cung chủ nhiều lắm, nàng tuyệt sẽ không bạc đãi mọi người, tin tưởng dưới sự hướng dẫn của nàng, Vân Huyễn điện chúng ta ngày càng cường đại!”
Mặc Liên đại nhân, ngươi nói vị Tân Cung chủ kia, rốt cuộc là người nào?” Có người hoài nghi hỏi, bọn họ cho là Mặc Liên đại nhân gọi Tân Cung chủ chẳng qua là lấy cớ, nhưng thật ra là chính nàng muốn ngồi lên Cung chủ vị.
Mặc Liên đại nhân cúi đầu cười một tiếng, đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên, từ bên ngoài đại điện đánh tới một cỗ trận gió mạnh mẽ, thổi trúng người trong đại điện ngã trái ngã phải, một thanh âm bá đạo quanh quẩn ở bên tai mỗi người, đinh tai nhức óc.
“Đúng vậy a, bổn tọa cũng muốn biết, vị Tân Cung chủ kia trong miệng ngươi, đến tột cùng là người phương nào?”
“Người nào?” Mặc Liên đại nhân trong lòng thất kinh,bị cỗ lực đạo mạnh mẽ này đánh cho không chống đỡ được làm cho thất kinh, còn không có thấy rõ bộ dáng đối phương, trước ngực đột nhiên trúng một kích, đem nàng bắn bay ra ngoài phía xa.
Phanh!
Sống lưng của nàng hung hăng đụng vào chỗ ngồi thượng vị chính giữa đại điện, tay vịn ghế ngồi sơn vàng đâm vào lưng nàng, đau đến mức nàng kêu lên thảm thiết: “A ——”
“Mặc Liên đại nhân!”
“Mặc Liên đại nhân!”
Mấy vị Liên sứ kinh hô, rối rít chạy về phía Mặc Liên đại nhân, đã thấy thương thế sau lưng nàng, mấy người nhất tề hít khí.
Thật ác độc a! Cứ như vậy một kích, đem phía sau lưng của nàng phế ngay lập tức.
Rốt cuộc là người nào, có thực lực cường đại như thế?
Mấy người vừa vịn Mặc Liên đại nhân, vừa quay đầu nhìn về phía cửa chính đại điện, nơi cửa, bạch y bồng bềnh, một người đứng thẳng, dung nhan uy nghiêm không thể xúc phạm kia, không phải là Tông chủ, còn có thể là ai?
Mặc Liên đại nhân âm thầm cả kinh, mấy vị khác Liên sứ khác cũng kinh sợ. Sao Tông chủ tự mình đến rồi? Chẳng lẽ biết được tin tức các nàng muốn tạo phản?
“Còn không mau mau bái kiến Tông chủ!” Ở phía sau Tông chủ, một đám cao thủ đi theo, có người lên tiếng nói.
Các đệ tử trong đại điện lúc trước bị lực lượng cường đại của Tông chủ làm cho khiếp sợ, chưa kịp thanh tĩnh, bây giờ nghe người đến chính là Thống soái cao nhất Vân tộc bọn họ, bọn họ coi Tông chủ là thần linh, mọi người không khỏi quỳ tại chỗ này mà lạy, cùng hô to kêu lên: “Đệ tử tham kiến Tông chủ!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.