Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 2: Huynh nguyện ý tin tưởng ta không?




“Ngừng! Hai người nhanh chóng buông ta ra, ta muốn ói!” Vân Khê không thể nhịn được nữa, dùng sức bỏ tay hai người ra, một mình rơi xuống đất, khom người một chút nôn mửa. Nàng hẳn là nữ tử bi thảm nhất từ trước tới nay? Có nữ tử nào bị người ép buộc đến ép buộc đi, sinh tử không bằng như thế không?
“Khê Nhi, thực sự không đúng, ta vừa rồi có chút không khống chế được.” Long Thiên Tuyệt buông tha chém giết Thiên Ma, liền phi nhanh đến bên cạnh nàng, thân thiết hỏi.
Hắn nói vừa nói xong, Hách Liên Tử Phong cũng đến bên cạnh Vân Khê, mắt lạnh nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi không khống chế được, đâu chỉ có lúc này? Qua bên kia, hảo hảo kiểm điểm một chút!”
Chống lại ánh mắt của Long Thiên Tuyệt, hắn đưa tay lôi kéo ống tay áo của Vân Khê: “Khê Nhi, ta có lời muốn hỏi nàng, nàng theo ta đến chỗ này một chút.”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, mắt sắc lạnh lùng, đáy mắt ánh sáng lạnh lẽo.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi chớ quá đáng! Khê Nhi nàng là thê tử của ta!”
Không phải người ngươi hô là đến gọi là đi.
“Nếu không có ngươi, nàng liền là thê tử của ta!” Hách Liên Tử Phong đáy mắt một trận kích động, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm trở về.
Xa ngàn dặm ở ngoài Nam Cung Dực cũng rất muốn nói, nếu không có các ngươi, Vân Khê đã là thê tử của hắn… (=]]])
Hai bàn tay của hắn hung hăng đập vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Nam Cung Dực, lập tức đã bị phá thành mảnh nhỏ!
Các cao thủ ở đây nhìn thấy thế thì ngạc nhiên, hai nam nhân tuổi trẻ này, lại đều đã là cao thủ Huyền Hoàng lục phẩm, khó lường a! Vô luận là khí chất bên ngoài, hay là thân thủ võ công, hai người này tuyệt đối là vạn dặm mới tìm được một thanh niên tài tuấn, mà hai người lại đều yêu một người là Vân Khê, một đám người hết cảm thán lại kinh sợ.
Vân Mộ Phàm vuốt cằm, đôi mắt tỏa sáng. Tiểu tử, không sai a, nhìn trúng nữ nhi của ta, thật tinh mắt! Có tiền đồ!
Vân Trung Thiên nhìn đôi mắt của phụ thân tỏa sáng, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm không ổn, nghĩ đến chuyện phụ thân nói đến mười con rể, hắn không khỏi bắt đầu thay Thiên Tuyệt lo lắng.
Vân Khê sau một trận đầu váng mắt hoa, quát bảo hai người ngừng cãi vã: “Hai người đều câm miệng cho ta! Ta hiện tại cái gì cũng không muốn nghe, các ngươi chạy nhanh đi giải quyết Thiên Ma, chúng ta sau này còn có một đoạn đường phải đi còn rất dài.”
Tranh luận cãi vã giữa hai nam nhân, biến thành tranh luận không tiếng động nhìn chằm chằm, tia lửa vẫn cứ văng khắp nơi như cũ.
Lúc này, tám Thiên Ma đã bị chém giết sáu, chỉ còn lại hai.
Dường như là sợ hai người Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong, hai Thiên Ma đều trốn tránh bọn hắn, hướng cao thủ khác công kích, hơn hai mười người cao thủ hợp lực vây đánh hai Thiên Ma, dư dả, vì thế hai nam nhân này tạm thời không có việc để làm tiếp tục gây sự tại chỗ, dùng ánh mắt đánh chết đối phương.
Vân Khê không biết hai người rốt cuộc là tình huống như thế nào, bên tai thì thanh tĩnh, nhưng là bên người hai cổ sát khí còn đang âm thầm ngươi tới ta đi. Vân Khê giơ tay lên, đầu tiên là sờ đến tay Long Thiên Tuyệt, tay nhỏ bé âm thầm dồn lực, muốn trấn an hắn. Bọn hắn đều đã là lão phu lão thê, hắn còn ăn dấm chua cái nỗi gì?
Long Thiên Tuyệt cầm tay nhỏ bé của nàng, nhìn không chớp mắt, nhướng lông mày hướng tới Hách Liên Tử Phong khiêu khích. Ý tứ giống như đang nói, phải là hắn, vẫn là hắn, ai cũng không cướp được!
Hách Liên Tử Phong lạnh lùng liếc mắt một cái, không nhìn.
“Khê Nhi, ta muốn hỏi nàng, hôm qua nàng có gặp qua mẫu thân ta hay không?” Hắn nhìn chăm chú vào Vân Khê, gọn gàng dứt khoát hỏi.
“Mẫu thân huynh?” Vân Khê kinh ngạc, nhớ tới thời điểm nàng và Thiên Tuyệt bị Tử Yêu đuổi giết, vì chạy trốn, từng đem Bắc Thần Mẫn Nhi ném về phía Tử Yêu, nói như vậy, các nàng xem như gặp qua đi?
Vân Khê gật gật đầu: “Chúng ta có gặp qua, làm sao vậy?”
Hách Liên Tử Phong hít sâu một hơi, trên khuôn mặt lãnh khốc ác liệt khó lộ ra vẻ mặt khẩn trương, hắn phát hiện chính mình tim đập như nổi trống, đinh tai nhức óc, dũng khí để hắn hỏi tiếp cũng không có.
“Khê Nhi, nàng có thể…” Hắn nghẹn ngào, thanh âm dần dần khàn khàn.
“Có thể cái gì?” Vân Khê phát hiện tâm trạng hắn có chút không đúng.
Long Thiên Tuyệt thu hồi tâm trạng, nhìn chăm chú vào Hách Liên Tử Phong có chút thất thố, không khỏi sinh ra tò mò. Tình địch nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn bối rối thất thố như thế, liền nói cũng nói không xong. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, có thể khiến cho hắn trở nên quẫn bách như thế?
“Hắn muốn hỏi ngươi, là có phải ngươi giết mẫu thân của hắn hay không?” Một cái thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, nói thay cho nghi vấn trong lòng của Hách Liên Tử Phong.
Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một nam nhân đồng dạng có một đầu tóc trắng, lại xinh đẹp không giống phàm nhân. Một đôi mắt đào hoa yêu mị không biết chứa đựng bao nhiêu bí mật không muốn người biết, sâu không thấy đáy, lại mê hoặc lòng người, còn có khóe môi cười như không cười của hắn, quần áo thì lụa là, khiến cho người ta cảm giác hắn là công tử ăn chơi nhân phóng đãng, lại có hình bóng của lão yêu thần bí nghìn năm, nam nhân như vậy, có thể nói cực phẩm nhân gian!
Chẳng lẽ, đây chính là bộ dạng thật sự của Tử Yêu?
Long Thiên Tuyệt chớp mắt, cẩn thận đánh giá Tử Yêu, càng khẳng định ý nghĩ của chính mình. Không thể tưởng được hắn vẫn còn theo tới.
Các cao thủ Vân tộc có mặt ở đây, phát hiện Tử Yêu im hơi lặng tiếng xuất hiện ở đây, không khỏi kinh hãi, Tông chủ cũng không ngoại lệ, mày rõ ràng khẽ nhíu.
Bên cạnh Tử Yêu bên, còn có Nhị chưởng quầy đến từ Thịnh Bảo trai, hơn nữa còn có Hách Liên Tử Phong, ba người này đến, mang đến cho cao thủ của Vân tộc áp lực không nhỏ.
Nguyên lai  một đường này chỉ có cao thủ Vân tộc đồng hành, sau vô luận là gặp phải chuyện gì, bị thương hoặc là thu lợi, đều là chuyện của Vân tộc. Hiện tại tình huống không giống, có thêm người ngoài, bọn họ cần phải cân nhắc một chút, vừa phải phòng bị bọn hắn, vừa phải phòng ngừa bọn hắn tranh đoạt chỗ tốt với mình.
“Ngươi nói cái gì? Ta giết mẫu thân của Hách Liên đại ca?” Vân Khê chỉ cảm thấy chuyện này quá mức buồn cười, “Hách Liên đại ca, chuyện huynh muốn hỏi ta, chính là chuyện này? Huynh cũng cho rằng ta giết mẫu thân của huynh?”
Hách Liên Tử Phong ánh mắt rất sâu rất giãy dụa.
Vân Khê tâm hơi trầm xuống, bị chính bằng hữu của mình hoài nghi, tâm  khó chịu. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước nàng cũng hoài nghi huynh ấy như vậy, lúc đó tâm trạng của huynh ấy, chắc là sẽ không tốt hơn so với nàng bao nhiêu?
Thực sự là, khi đó nàng còn quá trẻ, không hiểu được cảm nhận lo lắng của người khác.
Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Mặc kệ huynh tin hay không tin, ta không thích mẹ huynh, nhưng ta không giết bà ấy. Ta biết bà ấy đối với huynh rất có ý nghĩa, huynh tìm kiếm bà ấy lâu như vậy, theo Ngạo Thiên đại lục đến Long Tường đại lục, vì muốn tìm được bà ấy, để hỏi một chuyện, huynh đã phải trả giá rất nhiều. Chính là bởi vì biết bà ấy đối với huynh rất có ý nghĩa, cho nên cho dù ta có cơ hội, ta cũng sẽ không tự tay giết bà ấy. Hách Liên đại ca, những lời ta nói đều là thật, không có nửa câu giả dối, huynh nguyện ý tin tưởng ta không?”
Hách Liên Tử Phong ánh mắt giãy dụa  bỗng dưng có biến hóa, như là có cái gì đó kết thúc.
Lúc này, có cái thanh âm đột nhiên vang lên, mang theo sắc thái châm chọc cười lạnh: “Ngươi nói không có giết sẽ không giết, ai tin? Ta thấy ngươi quỷ kế đa đoan, tâm tư giả dối, có chuyện gì mà ngươi không dám làm?”
Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn lại, thấy Cung chủ theo vòng chiến  lui ra, hướng tới bọn hắn lời nói lạnh nhạt.
“Từ khi ngươi đến Vân thành ta, Vân thành ta mỗi ngày đều có người chết vô cớ, sau khi ngươi đến mấy nhi nữ của bổn tọa cũng chết một cách khó hiểu. Còn có Hồng Liên, nàng vô duyên vô cớ mất đi tin tức, khẳng định cùng ngươi có liên quan, có phải là ngươi âm thầm giết nàng!”
Cung chủ từng bước ép sát: “Bổn tọa có ý tốt mời ngươi đi cấm cung tu hành Ngươi chẳng những hủy đi cấm cung, còn đánh cắp linh thụ nghìn năm trồng tại cấm cung, ngươi còn thiết kế hủy đi khuôn mặt hủy của bổn tọa… từng chuyện chuyện một, ngươi dám nói đều không phải ngươi làm?”
“Lại còn có  việc như vậy? Vân Khê, ngươi giết hại người cùng gia tộc, hủy linh thụ của cấm cung, lại phạm thượng, ngươi biết tội chưa?” Tả hộ pháp bắt được nhược điểm của Vân Khê, đôi mắt đột nhiên tỏa sáng, rat ay giúp Cung chủ, cùng nàng một đạo ép hỏi Vân Khê.
Vân Khê cười lạnh, bọn hắn thật đúng là hận nàng thấu xương a, phía sau thêm một chân, càn quấy, bọn hắn rốt cuộc là muốn nháo đến mức nào?
Không đợi nàng mở miệng phản bác, Vân Mạch Thiên là người đầu tiên đứng ra, cùng Cung chủ giằng co: “Cung chủ, ngươi chớ có ngậm máu phun người, bịa đặt! Giết nhi tử nữ nhi của ngươi, chế tạo một hệ liệt Cửu Sát giết người, căn bản cùng Vân Khê cô nương không liên quan!”
Cung chủ nghe được giọng nói của hắn, sắc mặt đại biến: “Ngươi, ngươi là ai?”
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Vân Mạch Thiên trên mặt đội mặt nạ, ánh mắt càng phát ra sắc bén, giọng nói này rất quen thuộc, miêu tả rất sát thực.
“A, chẳng lẽ Cung chủ không nhận ra ta sao?” Vân Mạch Thiên từ từ nâng tay, đưa tay đến bên mặt nạ, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn từ từ tháo mặt nạ trên mặt xuống. Không có gì trì trệ, hắn gọn gàng dứt khoát tháo xuống mặt nạ của chính mình, một nam tử ôn nhuận thanh tú như vậy trên mặt ẩn chứa từng đợt từng đợt sát khí cùng tức giận.
Cung chủ cặp mắt đột nhiên phóng đại, run giọng nói: “Vân Mạch Thiên, quả nhiên phải là ngươi! Bổn tọa tìm ngươi lâu như vậy, ngươi cư nhiên lại tự mình đưa đến cửa. Hảo, ngươi giết nhiều nhi nữ của bổn tọa  như vậy, hôm nay bổn tọa liền giết ngươi, thay nhi nữ của bổn tọa báo thù!”
Cung chủ phẫn nộ, lực lượng trong cơ thể, như thủy triều bùng nổ.
Vân Mạch Thiên cũng phẫn nộ, rút kiếm đón đánh, không chút nào lùi bước: “Ngươi muốn giết ta, báo thù cho nhi nữ của ngươi, ta cũng muốn giết ngươi, để báo thù cho người nhà của ta! Huynh đệ tỷ muội của ta, phụ mẫu của ta, thân nhân của ta, đều chết dưới kiếm của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ? Ta chỉ hận lòng ta mềm, không có thể giết thêm vài nhi nữ của ngươi!”
Cung chủ ánh mắt hơi đổi, như lâm vào nào suy tư: “Ngươi… Ngươi là?”
“Còn nhớ rõ người của cấm kỵ bộ tộc bị ngươi nhốt ở dưới hồ sen không?” Vân Mạch Thiên trên mặt lộ ra bi thương, hắn nhớ lại lúc trước, cắn răng nói, “Ngươi bí mật giam giữ chúng ta ở tại nơi đó, ngày qua ngày tra hỏi chúng ta vị trí tổ tiên cất giấu kho báu, chúng ta không nói hoặc là nói không biết, ngươi liền cho người ta dùng roi lửa quất chúng ta. Phụ thân ta, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ, còn có nhóm thúc thúc bá bá ta, chính là bị các ngươi dùng  roi lửa quất mà chết!”
“Bọn hắn vì muốn cho ta sống, trăm phương nghìn kế đem ta giấu ở dưới thi thể của bọn họ, ta không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cứ như vậy núp ở dưới thi thể của bọn họ, ngửi thấy thi thể của bọn họ ngày ngày hư thối, bọn họ chẳng khác gì bánh bao thiu, ta…” Nước mắt tràn đầy đôi mắt của Vân Mạch Thiên, giọng nói của hắn run rẩy, tay cầm kiếm run rẩy.
Quá khứ thấm đẫm máu như vây, đã khắc sâu vào đáy lòng hắn, cho nên, hắn muốn báo thù!
Hắn tìm cách tiếp cận nữ nhi của Cung chủ, thành công trở thành con rể của nàng, có lẽ trong cuộc đời hắn, từng có hai nữ nhân thật lòng yêu hắn, thậm chí vì hắn, không tiếc bao che chuyện hắn giết người, vì hắn che dấu, vì hắn đền mạng.
Hắn cảm động qua, nhưng đó chỉ là cảm động, không có cách gì diệt trừ lòng cừu  hận trong lòng hắn!
Vân Mộ Phàm đau lòng nhìn chính đồ nhi của mình, đi lên, vỗ nhẹ đầu vai hắn, sau đó căng mắt bắn về phía Cung chủ: “Ta tuy rằng không tán thành oan oan tương báo, nhưng việc ác mà ngươi đã làm khiến lòng người căm phẫn, người chết ở trên tay ngươi nhiều vô số, ta muốn tự tay giết ngươi, cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Kho báu? Vì sao bổn tọa không có nghe ngươi nói đến việc này?” Tông chủ chất vấn, khiến cho Cung chủ  trong lòng lo lắng, bắt đầu có chút hoảng. Lúc trước một mình giam giữ bộ phận cao thủ của cấm kỵ bộ tộc, đó là nàng tự quyết định, xuất phát từ tư tâm, muốn tìm được kho báu của Vân Huyên năm đó mang đi khỏi Vân tộc, hiện tại Tông chủ hỏi đến, nàng không biết nên nói dối như thế nào.
“Tông chủ, ngài không nên tin lời bọn họ, bọn họ đều thông đồng với nhau, muốn hợp nhau đến hãm hại ta! Năm đó ta hạ lệnh cho cao thủ của Vân Huyễn điện đi diệt cấm kỵ bộ tộc, nhưng là có được sự tán thành của Tông chủ ngài cùng nhóm nguyên lão. Trúc trưởng lão và đồ đệ của hắn chỉ vì muốn báo thù, nên mới không từ thủ đoạn, bịa đặt ra một chuyện hoang đường như vậy, muốn hãm hại ta. Ngài trăm ngàn lần không thể tin lời bọn họ! Cái gì kho báu? Ta căn bản không biết kho báu gì, chuyện này cũng quá  buồn cười.”
Cung chủ càng giải thích, thì ánh mắt hoài nghi của mọi người chung quanh ngượclại càng dày đặc, bà ta còn có gan đổ tội lên người khác. Nên khi Tông chủ nghe được bà ta đề cập đến chuyện diệt cấm kỵ bộ tộc là được sự tán thành của bà ta, sắc mặt rõ ràng đen một vòng, bà ta hiển nhiên rất kiêng kị việc này, lại bị Cung chủ không hiểu sắc mặt người khác, không ngừng nhắc lại chuyện xưa.
“Bổn tọa mặc kệ ngươi có đánh chủ ý đến kho báu hay không, nhưng mà chuyện  ngươi tự ý một mình giam giữ cùng tra tấn người của cấm kỵ bộ tộc tộc, là thật! Vì bảo hộ sự uy nghiêm của Vân tộc, thưởng phạt phân minh, bổn tọa quyết định tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, sau khi rời khỏi Hắc Mãng Sơn, bổn tọa sẽ đem ngươi mang về nội tông, nhận sự phán xét của nhóm nguyên lão!”
Cung chủ trong lòng thất kinh, nhận sự phán xét của nhóm nguyên lão, cũng chẳng khác nào là tước đoạt chức vị Cung chủ Vân Huyễn điện của bà ta, bà không cam lòng, dựa vào cái gì?
Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Tông chủ, bà không dám phản bác, chỉ phải cúi đầu cam chịu đối sự trừng phạt của Tông chủ đối với bà ta.
Sự tức giận của Vân Mạch Thiên chưa bởi vậy mà trôi qua, hắn mắt lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Cung chủ, trong mũi hừ lạnh: “Bà ta giết nhiều người của cấm kỵ bộ tộc của chúng ta như vậy, mà chỉ nhận sự phán xét của nhóm nguyên lão sao? Cũng không tránh khỏi rất tiện nghi bà ta! Ta không phục!”
Vân Mộ Phàm kéo kéo ống tay áo của đồ nhi, rất lo lắng tính cách bướng bỉnh của đồ nhi, sợ động chạm đến Tông chủ.
Tông chủ hơi hơi cười, cũng không giận, dịu dàng nói: “Người trẻ tuổi, an tâm một chút chớ nóng nảy! Bổn tọa biết ngươi trong lòng có hận, bất quá Vân tộc chúng ta không phải là một đại gia tộc bình thường, Vân tộc kiêng kị nhất chính là người trong gia tộc chém giết lẫn nhau. Bà ta dù sai cũng là Cung chủ của Vân Huyễn điện, chuyện sống chết của nàng, cũng không phải do một mình bổn tọa có thể định đoạt. Ngươi yên tâm, sau khi quay lại nội tông, bổn tọa nhất định sẽ sai người tra rõ việc này, sau đó sẽ bẩm báo rõ sự tình cho nhóm nguyên lão biết, để cho nhóm nguyên lão phán xét, cho ngươi một cái công đạo vừa lòng.”
Quanh co lòng vòng như thế, rốt cuộc khi nào mới có kết quả? Vân Mạch Thiên nuốt không trôi cục tức này, đang muốn phản bác, Vân Mộ Phàm đúng lúc lại kéo hắn lại, đối với Tông chủ nói: “Chúng ta xin nghe Tông chủ, tất cả để cho Tông chủ an bài!”
Vân Mạch Thiên không hiểu nhìn về phía sư phụ, Vân Mộ Phàm cho hắn một cái ánh mắt ám chỉ “Nhẫn nại”, trước mắt hoàn cảnh của bọn hắn đang ở tại Vân tộc có cao lớp lớp, lại có ba cái cường địch rình chờ, lúc này bọn hắn cùng Tông chủ tranh cãi, bọn hắn một chút tốt đẹp cũng không có, chẳng những không có biện pháp buộc tội Cung chủ, nói không tốt còn có thể đưa tới họa sát thân.
Vân Mạch Thiên sau khi nghĩ thông suốt, đành phải lựa chọn tạm thời nhẫn nại.
Bên này chuyện của Cung chủ tạm thời đã định đoạt xong, Vân Khê cũng không quan tâm chuyện thị phi của bọn họ, nàng ngược lại quan tâm nhiều đến chuyện Hách Liên Tử Phong hoài nghi nàng, bị chính người mình coi là bằng hữu hoài nghi, trong lòng nàng như bị thắt lại, khó chịu đến mức bộc phát ra ngoài.
“Hách Liên đại ca, ta thật sự không có giết mẹ huynh, huynh nguyện ý tin tưởng ta không?” Nàng lại nhắc lại, có chút hiểu lầm nếu như không nói rõ ràng, chỉ khiến cho hiểu lầm đó càng ngày càng thêm sâu sắc.
Hách Liên Tử Phong mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua những người có mặt ở đây một vòng, hắn thâm trầm liếc mắt nhìn Vân Khê một cái, đáy mắt run rẩy. Thật lâu sau,  ánh mắt hắn bỗng dưng nổi loạn, trong tay trường kiếm đột nhiên vung lên chỉ thẳng về phía cổ họng của Vân Khê.
Ở đây có vài người đồng thời bước về phía trước một bước, căng mắt bắn về phía hắn.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu tử, ngươi dám đả thương nữ nhi của ta thử xem!”
“Hách Liên Tử Phong, không cho phép ngươi thương tổn muội muội ta!”
Long Thiên Tuyệt, Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên ba người cùng nhau khẩn trương hướng về phía Vân Khê chạy đến.
“Vân di!” Tiểu Ban khẩn trương nhìn, trong tay Phật châu nhẹ chuyển, như muốn đem Phật châu ném mạnh đi ra.
“Mọi người đều dừng lại!” Vân Khê lên tiếng, quát bảo mấy người đừng tới gần, cùng với thanh âm đó, nàng đem mặt hướng Hách Liên Tử Phong, một cái tay hướng về phía trước, cố gắng muốn chạm vào hắn.
“Hách Liên đại ca, huynh thật sự tin tưởng là ta giết mẫu thân của huynh sao? Huynh cho rằng ta là một người mù mà có năng lực như vậy sao?”
Hách Liên Tử Phong quay đầu, tránh được đôi mắt của nàng, trầm giọng nói: “Mẫu thân ta trước khi chết, tự tay viết xuống tên của nàng!”
Vân Khê bỗng nhiên rất muốn cười: “Là bởi vì như vậy sao? Trên đời này người có tên chữ ‘Khê’ rất nhiều người có, chẳng lẽ liền nhất định là ta sao?”
“Ta cũng không muốn tin tưởng là nàng làm, có thể là mẫu thân ta trước khi chết, dùng hết sức lực cuối cùng, không viết gì khác, chỉ viết tên của nàng, chẳng lẽ điều này còn không thể nói rõ ràng sao?” Hách Liên Tử Phong coi như dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng nói ra câu này.
“Phanh!” Một quyền đánh mạnh về phía mặt của hắn, hắn căn bản có thể né tránh, nhưng là hắn không có tránh né.
Long Thiên Tuyệt kéo lấy vạt áo trước ngực của hắn, trợn mắt nhìn: “Ngươi hoài nghi Khê nhi giết chết mẫu thân của ngươi, chẳng bằng hoài nghi là ta giết! Ta không ngại nói cho ngươi, mẫu thân ngươi chính là bị ta bắt, mang đến Hắc Mãng Sơn. Ta nghĩ dùng bà ta đến để trao đổi Khê nhi với Tử Yêu, nếu ta và Khê Nhi muốn giết bà ta, bà ta đã chết từ lâu, làm sao còn có cơ hội trước khi chết lưu lại chứng cớ?”
“Ta nói cho ngươi biết! Mẫu thân ngươi là người ác độc như vậy, ta muốn giết cứ giết, không có gì phải nói dối! Khê Nhi cũng giống thế, nàng nếu như thật sự giết mẫu thân ngươi, tự nhiên sẽ thẳng thắn thừa nhận. Sẽ không đợi ngươi tới hoài nghi hỏi tội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.