Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 19: Tử Phong chọn mĩ nhân




Vân Hi đại nhân, thuỷ tổ Vân tộc, lại còn sống?
Tin tức này bản thân cũng không thể tin nổi!
Song, hết lần này tới lần khác chính là hai người Vô Tâm nguyên lão và Vô Hi nguyên lão kích động nhảy nhót.
“Gia quy của chúng ta từ nhất mạch lưu truyền xuống đến nay, đời đời thủ hộ Vân tộc, hơn nữa không được mưu đoạt vị trí Tông chủ. Thời điểm ta trưởng thành, ta đã từng hỏi mẫu thân của ta, người nói cho ta biết một chút chuyện có liên quan giữa lão tổ tông nhất mạch của chúng ta với thuỷ tổ. Lúc ấy bên cạnh thuỷ tổ Vân tộc Vân Hi đại nhân có hai vị bằng hữu, theo thứ tự là Vân Yến Quy và Vân Vịnh Hà, hai ngài ấy, chia ra chính là lão tổ tông nhất mạch của ta và Vô Hi nguyên lão. Hai vị lão tổ tông này chịu đại ân của Vân Hi đại nhân, sau đó Vân Hi đại nhân lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người cho là Vân Hi đại nhân đã chết, hai vị lão tổ tông vẫn tin chắc rằng Vân Hi đại nhân còn sống, hơn nữa dặn dò con cháu đời sau, nhất định phải tuân thủ tổ huấn.” Vô Tâm nguyên lão nhẹ giọng nói.
“Ta cũng vậy từ nhỏ đã nhận sự dặn bảo của các trưởng bối, ta vẫn đều không tin, nhưng là hôm nay nghe được ngươi nói đến Vân Hi đại nhân, ta mới tin lời của các trưởng bối. Vân Khê, ngươi mau cùng chúng ta nói một chút, Vân Hi đại nhân hiện đang ở nơi đâu? Lấy khả năng của Vân Hi đại nhân, ngài nhất định có biện pháp để cho chúng ta có thể trở lại Nội tông, ngài cũng nhất định có thể chiến thắng Tử Yêu, ngăn chặn gia tộc Bắc Thần phát triển.” Vô Hi nguyên lão nói.
Vân Khê  ánh mắt ảm đạm, nói: “Mẫu thân đại nhân vẫn còn sống, nhưng phương thức sống là lấy một luồng niệm lực, tất cả những điều chúng ta làm bây giờ, mẫu thân đều nhìn ở trong mắt! Người nói cho ta biết, bảo ta hãy yêu thương tộc nhân của người, nếu như có  thể nói, thủ hộ tốt cơ nghiệp cùng tộc nhân của người. Vì tâm nguyện của mẫu thân, ta sẽ nghĩ biện pháp luyện chế Tạo Hóa Đan, trợ giúp mọi người trở lại Nội tông.”
Theo phương hướng tầm mắt tự do của nàng, những cao thủ Vân tộc  rối rít lộ ra kính sợ, hướng một cái hướng khác quăng đi một cái nhìn chăm chú cung kính, cho là hư ảnh của Vân Hi ở chỗ này.
Sau khi biết được quan hệ của Vân Khê và Vân Hi đại nhân, tất cả cao thủ của Nội tông Vân tộc đều dùng ánh mắt tràn đầy kính sợ nhìn Vân Khê, nhất là hai người Vô Tâm nguyên lão và Vô Hi nguyên lão, các nàng không có hoài nghi lời nói của Vân Khê…, bởi vì người bình thường không thể nào bịa đặt ra lời nói dối như vậy. Dưới sự chỉ dẫn của các nàng, những cao thủ khác cũng rất tin không nghi ngờ.
Vân Mộ Phàm hoang mang, kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, nếu như nói mẫu thân của nàng là Vân Hi đại nhân, như vậy nàng chẳng lẽ không phải là nữ nhi của mình?
Trong lòng còn chứa nghi ngờ, ông không có trực tiếp hỏi tới.
Vân Khê đáp ứng mọi người, luyện chế Tạo Hóa Đan, vì bảo tồn thân thể Đinh Tiêu Dao, nàng liền thi triển thuật đóng băng, tạm thời đóng băng lại.
Đợi đến khi chỉ còn lại có ba người Vân Khê vợ chồng và Vân Mộ Phàm, Vân Khê đem chuyện mẫu thân cùng với lai lịch của mình nói rõ ràng với hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm, Vân Mộ Phàm nghe xong, tâm tình có chút mất mác.
“Phụ thân, con chiếm cứ thân thể nữ nhi của người, con thật sự xin lỗi, thế nhưng cuối cùng con có cảm giác, kiếp trước chúng ta chính là hai cha con, nếu không đúng như thế, tại sao người lại giống như đúc với phụ thân của con kiếp trước đây? Nếu như ngài có thể tiếp nhận con, con vĩnh viễn coi người là cha ruột của mình.”
Vân Mộ Phàm khe khẽ thở dài, đưa tay, cầm lấy tay Vân Khê: “Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều là ý trời. Lần đầu tiên ta nhìn thấy con, ta cũng có cảm giác mãnh liệt như vậy, con chính là nữ nhi của ta, dù là ai đi nữa cũng không có cách nào thay đổi sự thật này.”
“Phụ thân ——” Vân Khê nhìn phụ thân, không khỏi lộ vẻ xúc động.
Long Thiên Tuyệt nhìn hai cha con, nói: “Trời cao đã định chúng ta sẽ trở thành người một nhà, đây cũng là duyên phận, chúng ta hẳn là nên hảo hảo quý trọng mới phải.”
“Thiên Tuyệt nói không sai, trời cao đã định chúng ta trở thành người một nhà, hẳn là nên quý trọng lẫn nhau.” Vân Mộ Phàm chuyển đề tài nói, “Chúng ta bây giờ cần phải suy nghĩ một chút nên an bài như thế nào, chúng ta nhiều người như vậy vốn muốn dời đi Vân tộc, ai ngờ Vân tộc lại xảy ra đại sự như vậy, người của chúng ta thoáng cái tăng trưởng gấp đôi, chỗ ở của Gia tộc Đoan Mộc lại chật hẹp nhỏ bé, không thể nào chứa được nhiều người như vậy, chúng ta nhanh chóng tìm một chỗ thích hợp dung thân mới phải.”
“Nói đến chỗ dung thân, có lẽ Tiểu Mặc nói đúng, đại lục Ngạo Thiên là nơi đến tốt nhất cho chúng ta.” Long Thiên Tuyệt nói, ” Gia tộc Bắc Thần dưới sự dẫn dắt của Tử Yêu phát triển không ngừng, chính là thời điểm danh tiếng đang thịnh, trước mắt chúng ta không thể buông tay cùng bọn họ đánh cược thực lực một lần, chuyện chúng ta có thể làm duy nhất chính là tạm thời bảo tồn thực lực, mưu đồ ngày sau tới tranh phong.”
“Điểm mấu chốt lối đi thông đại lục Ngạo Thiên đã phá hủy, chúng ta làm sao có thể trở về?” Vân Khê sầu lo nói.
“Ta từng nghe mấy nguyên lão của Vân tộc nói, đại lục Ngạo Thiên cùng đại lục Long Tường vốn là nhất thể, gọi là Tường Thiên Đại Lục, sau lại là bởi vì địa chất  biến đổi cùng với một chút nhân tố không ngăn cản được, hai đại lục mới bị tách ra. Điểm mấu chốt lối đi thông hai đại lục cũng không phải là duy nhất, điểm mấu chốt đã bị hủy theo lời mọi người, vô cùng có khả năng chỉ là một trong những điểm mấu chốt mà thôi, nếu như chúng ta có thể tìm được bản đồ của đại lục Tường Thiên Đại Lục xưa, có lẽ chúng ta có thể tìm được những điểm mấu chốt khác.” Vân Mộ Phàm nói.
Lời của ông thức tỉnh Vân Khê, Vân Khê từ trên người móc ra quyển sách Yến Vô Ngân tặng cho nàng  《 Tường Thiên Hà đồ chí 》: “Phụ thân, quyển sách《 Tường Thiên Hà đồ chí 》 này là Yến Vô Ngân từ trong Hoa gia cũ lấy được, nó có thể chính là bản đồ Tường Thiên Đại Lục xưa theo như lời người nói hay không?”
Vân Mộ Phàm nhận lấy, lật xem mấy tờ, ánh mắt tỏa sáng: “Không sai! Chính là nó! Chỉ tiếc phía trên ghi lại  toàn bộ cũng là văn tự cổ đại, ta chỉ có thể xem hiểu sơ sơ nội dung trong đó.”
Vân Khê rất nhanh nghĩ tới mẫu thân, mẫu thân nhất định có thể xem hiểu văn tự cổ đại: “Các ngươi chờ ta, ta đi tìm mẫu thân thỉnh giáo.”
Dần dần đi vào giấc mộng, Vân Khê thấy mẫu thân.
Vân Hi nhàn nhạt nở cười yếu ớt, giữa lông mày có mấy phần mỏi mệt: “Chuyện con muốn hỏi ta, ta đã biết rồi, đem《 Tường Thiên Hà đồ chí 》 trong tay con cho ta đi.”
Vân Khê đem sách đưa lên, tiến lên trước nói: “Mẫu thân, con không có thủ hộ tốt Vân tộc, để cho Vân tộc bị đại nạn, người trách phạt con đi?”
Vân Hi nhìn nàng một cái, không có lên tiếng, cúi đầu lật xem sách.
Vân Khê thấy mẫu thân phản ứng như thế, không khỏi nóng nảy: “Mẫu thân, người trách mắng con đi, đánh con cũng được, chỉ cần trong lòng ngài có thể thoải mái một chút, người trừng phạt con thế nào cũng được!”
Vân Hi vẫn không có lên tiếng, cả người giống như đắm chìm ở trong sách.
Vân Khê thấp thỏm ngưng mắt nhìn mẫu thân, lộ ra bi thương.
Đột nhiên, lời của mẫu thân chui vào trong tai của nàng: “Con phải nhớ kỹ, vô luận làm chuyện gì, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Nếu như con cảm thấy mình đã tận lực, không thẹn với lương tâm, vậy thì không có gì phải nói xin lỗi.”
Vân Khê nhìn một bên mặt của mẫu thân trong trẻo lạnh lùng mà cao quý, nghe lời nói trí tuệ mà chí lý của mẫu thân, nàng không có bất kỳ nghi ngờ, thân mật khoác lên cánh tay của mẫu thân, mỉm cười nói: “Mẫu thân, người sau này có thể đừng giả bộ lãnh khốc như vây hay không, làm con sợ? Tim của con không chừng cũng bị hù dọa.”
“Con bị hù dọa? Ta thấy dưới gầm trời này cũng chưa có người khiến con sợ!” Vân Hi một câu trêu chọc nàng.
Vân Khê đảo đảo mắt: “Ai nói? Trên đời này, người con sợ nhất, chính là người! Người phải ở bên cạnh con, luôn luôn dạy con, nếu không trên đời này thật sự không ai có thể áp chế con.”
Ánh mắt Vân Hi  vào giờ khắc này hơi ảm đạm, bà buông xuống quyển sách trên tay, đưa tay ra, vuốt ve mái tóc nữ nhi: “Con gái, mẫu thân sớm muộn gì cũng có một ngày phải rời đi.”
Vân Khê cả người chấn động, kích động nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu thân, người đang nói cái gì? Không được, con không cho người rời đi, người đã nói phải bảo vệ con!”
Vân Hi trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài nói: “Hảo, mẫu thân bảo vệ con, không rời khỏi con.”
Hưởng thụ mẫu thân khẽ vuốt, nhưng trong lòng Vân Khê không có cách nào ổn định lại, nếu có một ngày mẫu thân thật sự rời xa nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Mẫu thân, người nói lời phải giữ lấy lời, người đã nói muốn theo con cùng nhau vượt qua kiếp nạn, bảo vệ con.”
“Được, mẫu thân nói lời giữ lời.” Ánh mắt Vân Hi từ từ mờ mịt.
……
Gia tộc Bắc Thần.
Mấy ngày liên tiếp, trong ngoài gia tộc, nối liền không dứt, toàn bộ cũng là các cao thủ đến từ các đại gia tộc, không ngừng đưa tới lễ trọng. Những lễ vật này, bao gồm vàng bạc châu báu, linh quả đan dược, dĩ nhiên cũng bao gồm mỹ nhân.
Những cao thủ trong Phủ đệ Bắc Thần, thấy những mỹ nhân này, không khỏi thèm chảy nước miếng, rối rít vây tới đây liếc trộm.
Tử Yêu lười biếng ngồi ở chính vị, nhìn xuống mấy trăm mỹ nữ đang tuổi thanh xuân dưới Đại điện, chân mày của lão không khó nhận là ra hơi cau lại.
Phía dưới những cao thủ đến từ các đại gia tộc thấy lão cau mày, mọi người trong lòng run sợ, sợ không cẩn thận đắc tội lão, gia tộc gặp họa diệt tộc.
So lá gan, trong đó một cao thủ trong đám gia tộc đi lên trước nói: “Bắc Thần đại nhân, những cô gái này là từ trong gia tộc chúng ta tỉ mỉ chọn lựa ra, các nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nếu như ngài cảm thấy vừa ý…, liền thu các nàng, để cho các nàng hảo hảo mà hầu hạ ngài.”
Tử Yêu nhẹ nhàng chuẩn bị chỉ tay, không có lên tiếng, đôi mắt hoa đào hẹp dài của lão híp lại, liếc về phía người ngồi dưới tay lão không tới năm bước – Hách Liên Tử Phong, chỉ thấy Hách Liên Tử phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mắt nhìn thẳng, đối mặt với cả đại điện mấy trăm mỹ nhân, hắn không có một tia động lòng, cũng không biết đang suy tư cái gì, như đi vào cõi thần tiên.
“Phong nhi, từ trong các nàng ngươi chọn lựa mười người lưu lại, những người khác không chọn trúng, tất cả kéo ra ngoài chôn!”
Thanh âm của lão nhẹ nhàng, nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện phiếm trong nhà, song nội dung trong lời nói, đủ để hù ngã một mảng lớn  mỹ nhân. Chúng mỹ nhân nghe vậy, mọi người bị làm cho sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, rối rít đem ánh mắt mong đợi quăng hướng Hách Liên Tử Phong, hiện tại, ở trong mắt các nàng, hắn chính là người duy nhất có thể cứu vớt các nàng.
Những cao thủ của các đại gia tộc cũng sợ ngây người, phương thức xử sự của Tử Yêu quá ác quá tuyệt tình.
Hách Liên Tử Phong lông mày khẽ nhíu, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi của hắn như cũ, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta không cần nữ nhân, ngươi muốn giết, liền đem các nàng toàn bộ giết!”
Một câu nói, một nửa số  mỹ nhân sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra, còn lại bất tỉnh. Vốn là ít nhất còn có một phần mười cơ hội, hiện tại một câu nói của hắn, đem hi vọng của mọi người đều tàn phá.
Tử Yêu theo dõi hắn, khóe miệng khẽ giơ lên, hơi lộ vẻ cười: “Các ngươi cũng nghe được rồi, không phải là ta không cho các ngươi cơ hội, mà là các ngươi không vào được mắt Phong thiếu gia, cho nên phải chết! Người, toàn bộ ném ra đi chôn!”
“Cứu mạng a! Đừng có giết chúng ta!”
“Phong thiếu gia, van xin ngài! Đem chúng ta lưu lại đi, chúng ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngài!”
“Phong thiếu gia, cứu cứu chúng ta ——”
Chúng mỹ nhân vì mạng sống, bằng bất cứ giá nào, mọi người phía sau tiến lên phía trước, chay như bay đến trước mặt Hách Liên Tử Phong, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Ngoài điện, đông đảo cao thủ tràn vào, muốn đem những mỹ này tha đi.
Hách Liên Tử Phong lông mày càng nhiú chặt, hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Tử Yêu, hai tay của hắn nắm thành quyền, hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, bất phân thắng bại.
Phía dưới những cao thủ đang ngắm nhìn, không có lập tức động thủ bắt người.
Đám mỹ nữ đột nhiên im bặt không lên tiếng, khẩn trương nhìn hai vị nam tử tuyệt mỹ trên đại điện, từng cái ánh mắt cùng động tác của bọn họ, cũng có thể quyết định vận mệnh của các nàng.
Không khí ngưng trệ, lại ngưng trệ.
Một lúc lâu, Tử Yêu lên tiếng lần nữa: “Còn thất thần cái gì? Toàn bộ ném đi ra chôn!”
“Dạ, Bắc Thần đại nhân!” Những cao thủ lĩnh mệnh, hiện trường  tiếng kêu cứu lần nữa vang lên.
Hách Liên Tử Phong bộ ngực rốt cục phập phồng, hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, mở miệng: “Chờ một chút! Những nữ nhân này, ta toàn bộ đều muốn!”
Thanh âm của hắn mang theo tiếng vang, ở bốn phía đại điện vờn quanh.
Toàn trường im bặt không một tiếng động.
Sau khi trầm mặc, tiếng cười nhẹ nhàng của Tử Yêu từ từ khuếch tán: “Phong nhi, ngươi vẫn còn quá thiện lương, những người này không liên quan đến ngươi, ngươi vẫn muốn giữ được tính mạng của các nàng, làm trái với tâm ý của mình, ngươi vậy không làm được đại sự! Ngươi phải nhớ kỹ, cõi đời này người có thể tin tưởng, chỉ có một mình ngươi. Ngươi đối với hắn nhân từ, người khác chưa chắc sẽ nhớ ơn ngươi, nói không chừng ngày sau có người ở sau lưng ngươi thọc một đao, chính là những người ngươi từng đã cho bọn họ ân huệ. Bất quá, chuyện này hôm nay là ngoại lệ, ngươi đã muốn các nàng, bổn tọa toàn bộ cho ngươi, tha cho các nàng không chết!”
Chúng chúng mỹ nhân nghe vậy, rối rít lộ ra sắc mặt vui mừng sống sót sau tai nạn.
Ai ngờ, Tử Yêu lại nói tiếp: “Các ngươi đừng cao hứng được quá sớm, nếu trong các ngươi, không có một người có thể gần gũi Phong thiếu gia, mang thai con nối dòng của hắn, mọi người các ngươi đều phải chết!”
Mới vừa lộ ra  sắc mặt vui mừng, lập tức thu trở lại, chúng mỹ nhân như con thỏ bị kinh hãi, ôm thành một đoàn đứng ở nơi đó.
Hách Liên Tử Phong đột nhiên đứng lên, trợn mắt bắn về phía Tử Yêu: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không phải là công cụ truyền thừa huyết mạch con nối dòng của gia tộc Bắc Thần, ta cũng không muốn thừa kế gia tộc Bắc Thần, tại sao tất cả mọi người các ngươi muốn ép ta?”
Nụ cười bên khóe môi củaTử Yêu chợt thu hồi, cũng lộ ra lạnh lùng  tức giận: “Đây chính là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với bổn tọa sao? Ngươi nhớ kỹ cho ta, trên người của ngươi chảy xuôi, là máu của gia tộc Bắc Thần chúng ta, gia tộc Bắc Thần chúng ta đối với người của đại lục Long Tường mà nói, thuộc về dị tộc, ngươi nếu không thể chứng minh thực lực của mình, ngươi vĩnh viễn không có cách nào dung nhập với bọn họ!”
“Ngươi đừng nhìn bộ dáng mọi người hiện tại a dua nịnh hót, chờ có ngày gia tộc Bắc Thần chúng ta xuống dốc, bọn họ sẽ là người trước tiên ức hiếp tộc nhân của chúng ta, đem tộc nhân của chúng ta giẫm đạp ở dưới chân bọn họ. Đây chính là thực tế tàn khốc!”
“Ngươi có thể chỉ lo thân mình, có thể không để ý tới sự vụ gia tộc, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, có một ngày gia tộc Bắc Thần bị những gia tộc khác vây khốn, thời điểm tộc nhân của chúng ta bị diệt sạch bị lăng nhục, ngươi có thể trơ mắt thờ ở nhìn tộc nhân của mình ngã xuống ở trước mặt của ngươi sao?”
“Bất kể ngươi muốn tiếp nhận hay không, ngươi đều không thể thay đổi sự thật này, trên người của ngươi chảy xuôi máu của gia tộc Bắc Thần, ngươi vĩnh viễn không thể nào được những gia tộc khác thu nhận vào!”
Thân ảnh Hách Liên Tử Phong nhẹ nhàng mà lay động, đáy lòng một mảnh lãnh ý, hắn không phải không thừa nhận, lời nói của lão tổ tông có đạo lý. Hiện nay gia tộc Bắc Thần hiển hách nhất thời, nhưng trở thành kẻ địch chung của tất cả gia tộc khác, cơ hồ cả là người của đại lục Long Tường thấy người của gia tộc Bắc Thần bọn họ, nghe tiếng mà chạy.
Ở trong quá trình này, hắn không muốn tham dự, cũng không muốn giết người, nhưng là tình thế bức người, hắn không giết người, cũng chỉ có chờ bị giết, cho nên, hai tay của hắn cũng bị lây nhiễm máu tươi.
Ở trong mắt tất cả gia tộc đối địch, sự phẫn hận đối với hắn và lão tổ tông, cơ hồ tương đương nhau, bởi vì tất cả mọi người biết, hắn chính là người thừa kế tương lai của gia tộc Bắc Thần, hắn không có lựa chọn nào khác! Là tình thế đưa đẩy tới bước đường này, là lão tổ tông từng bước đưa đẩy hắn tới bước đường này!
“Phong nhi, bổn tọa cũng không muốn ép ngươi, nhưng biểu hiện trước mắt của ngươi khiến cho bổn tọa thất vọng, bổn tọa không thể không áp dụng biện pháp cương quyết để thay đổi ngươi!” Tử Yêu bỗng dưng đứng lên, hai mắt bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh sắc bén, ” Ta đã quên nữ nhân kia trong lòng của ngươi, nàng chỉ biết làm hao mòn ý chí của ngươi, khiến ngươi trở nên bình thường mềm yếu! Gia tộc Bắc Thần chúng ta không cần một kẻ đa tình tài trí bình thường, ta cần một người nối nghiệp là một người quả quyết, ngoan tuyệt, tùy cơ ứng biến, một tay che trời! Nếu như ngươi không thể làm được, ta sẽ giết nữ nhân làm hao mòn ý chí của ngươi, hoặc là…… Giết ngươi!”
Hách Liên Tử Phong trong lòng chấn động, ánh mắt không ngừng chuyển động.
“Hiện tại, tính mạng những nữ nhân này nằm ở trong tay của ngươi, ngươi tốt nhất nghĩ thông suốt, rốt cuộc nên làm gì thì làm.” Nhìn Hách Liên Tử Phong một cái thật sau, Tử Yêu vung tay áo, nhẹ nhàng đi, lưu lại cả một đại điện mỹ nhân dùng ánh mắt tha thiết nhìn Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên Tử Phong cả người đứng yên ở chỗ cũ, tâm tư loạn thành một đoàn, hắn biết lão tổ tông tuyệt đối là người nói được làm được, không phải là tùy tiện hù dọa của mình.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn nhắm lại hai mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng hiện lên vô số cảm xúc.
Phía dưới chúng mỹ nhân điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, tánh mạng của các nàng  toàn bộ nằm ở trong tay của hắn.
Một lúc lâu, Hách Liên Tử Phong từ từ mở mắt ra, ở trong đám mỹ nhân quét một vòng, hắn giơ tay, tùy tiện hướng trong đám người chỉ một ngón tay: “Ngươi lưu lại! Những người khác toàn bộ mang đi!”
Bị hắn chọn trúng cô gái cả người run lên, nàng từ từ ngẩng đầu, chớp ánh mắt, khẩn trương nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, toàn thân nàng đều đang run rẩy.
Chúng nữ tử cũng đem ánh mắt quăng hướng nàng, chỉ thấy nàng một thân quần áo trắng thuần, không coi là xinh đẹp, nhưng có loại nhẹ nhàng khoan khoái tinh khiết, trên mặt không trang điểm đậm, chỉ đánh một lớp phấn sáng nhẹ nhàng, hé ra cái miệng nhỏ nhắn lung linh tinh sảo, là nơi hấp dẫn người ta nhất của cả khuôn mặt, khi nàng giơ lên cả khuôn mặt, làm rung động lòng người ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, mọi người có mặt tại chỗ không khỏi sợ hãi than, ánh mắt của Phong thiếu gia thật là không tệ, tùy tiện chỉ một ngón tay lập tức điểm trúng một vị mỹ nhân sáng nhất trong trăm vị mỹ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.