Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 18:




Edit: Điệp
Beta: Tiểu Mộng
Vân Khê thay Vân Huyên thu Ma tâm liên, xem một chút sắc trời, là lúc xuống núi rời đi, bằng không đợi thời kỳ Đại Thiên Ma khôi phục thực lực cường thịnh, bọn họ còn muốn đi, chỉ sợ cũng khó khăn. Quay đầu lại, thấy được mẹ con Mãng Hậu cùng bé cưng Hắc Mãng, Vân Khê hướng bọn họ chào hỏi nói: “Chúng ta cần phải đi, sau này còn gặp lại.”
Mãng hậu do dự, mở miệng nói: “Có chuyện ta cảm thấy được hẳn là nói cho các ngươi biết, trước khi các ngươi tới Hắc Mãng Sơn, Vân tộc Tông chủ đã ở đây rồi. Mụ ta từ trước cũng đã tới mấy lần, hơn nữa uy hiếp Hắc Mãng nhất tộc chúng ta, muốn chúng ta giúp mụ trông nom kỹ động tĩnh Thiên Ma tế đàn, một khi trong tế đàn có động tĩnh, sẽ làm cho chúng ta truyền tin cho mụ……”
Tầm mắt của nó chuyển động, rơi vào vẻ mặt Tiểu Nguyệt Nha, nhớ lại nói: “Ta nhớ được mấy trăm năm trước, mụ ta từng cùng một cô nương đi tới đây, các nàng cùng nhau xông vào Thiên Ma tế đàn, nhưng là sau đó, chỉ có một mình mụ đi ra, người kia không còn có tin tức. Ta nghĩ, cô nương kia, có lẽ chính là ngươi đi?”
Tiểu Nguyệt Nha thâm trầm gật gật đầu.
Mãng Hậu tiếp tục nói: “Tông chủ vẫn cho chúng ta giám thị động tĩnh Thiên Ma tế đàn, chúng ta vốn cho là mụ ta là vì muốn trừ đi Đại Thiên Ma, một khi Thiên Ma tế đàn biến mất, như vậy cả tòa Hắc Mãng Sơn sẽ trở thành một mảnh yên bình, chúng ta Hắc Mãng nhất tộc có thể ở trên cả tòa núi tự do qua lại, không cần e ngại Đại Thiên Ma nữa. Cho nên chúng ta rất vui lòng giúp mụ ta trông coi, cho đến thời gian trước đây, chúng ta truyền tin cho mụ ta, nói cho mụ biết Thiên Ma tế đàn xảy ra khác thường, mụ ta rất nhanh chạy tới nơi này, nhìn phương hướng Thiên Ma tế đàn, nói một chút lời nói như thật mà là giả. Khi đó, ta từ từ tỉnh ngộ lại, mụ muốn đối phó có lẽ không phải là Đại Thiên Ma, mà là đồng bạn của mụ bị vây ở trong Thiên Ma tế đàn……”
“Vân Thanh Uyển vì muốn trừ đi ta, quả thật là nhọc lòng! Năm đó cũng là nàng đề nghị, chúng ta hai người cùng đi Thiên Ma tế đàn tìm kiếm Ma tâm liên, thời điểm xông đến không gian ngọn tế đàn thứ tư, nàng đột nhiên bị thương, đau đến chết đi sống lại. Lòng ta không nỡ, liền đem nàng đưa ra khỏi cửa ra tế đàn, ai ngờ nàng đột nhiên xoay người lại, đâm ta một kiếm!” Nói tới đây, Tiểu Nguyệt Nha hung hăng cắn môi dưới của mình, là ảo não, cũng là phẫn hận, “Thân thể của ta bị thương nặng, nhưng là vì tìm được Ma tâm liên, vì Tiêu Dao trị thương, ta không có buông tha cho, ta tiếp tục xâm nhập tế đàn…… Chuyện sau đó, các ngươi cũng biết. Vân Thanh Uyển trước đó trù tính tốt, gạt ta tiến vào Thiên Ma tế đàn, muốn mượn lực lượng Đại Thiên Ma trừ đi ta. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới chính là, Đại Thiên Ma cũng không có hoàn toàn giết ta, mà là đem hồn phách của ta phong ấn tại bức bích họa.”
Vân Khê vừa nghe nàng giải thích, vừa suy tư hỏi: “Bà ta lại là làm thế nào biết hồn phách của ngươi chẳng qua là bị phong ấn, mà không phải bị giết rồi nhỉ?”
Nếu không có thập đại thần khí cảm ứng, nàng cũng căn bản không biết hồn phách Vân Huyên bị trấn áp, như vậy Tông chủ lại là như thế nào biết được?
Vân Huyên không nhanh không chậm nói: “Sau khi hồn phách của ta bị trấn áp, ta từng thử qua thú sủng cùng thần khí cùng ta khế ước qua câu thông, đem tình cảnh của ta báo cho, hi vọng có người tới cứu ta. Sau đó, quả thực là có người tới cứu ta, bọn họ là một vị trong mười vị đệ tử của ta, chỉ tiếc thực lực của hắn không cách nào cùng Đại Thiên Ma chống đỡ được, cuối cùng bị vây chết ở trong tế đàn, thậm chí ngay cả hài cốt hắn cũng bị Thiên Ma nuốt chửng.”
“Ta lúc ấy rất bi thống, liền lần nữa thông qua thần khí, truyền lệnh báo cho những chín vị đệ tử khác của ta, ra lệnh cho bọn họ ai cũng không cho phép trở lại cứu ta. Bởi vì thực lực của bọn họ, ta là rõ ràng nhất, bọn họ cứu không được ta, ta không muốn bọn họ lại tiếp tục cho bị mất tính mạng. Nhưng là ta cũng vẫn tin tưởng, một ngày nào đó, sẽ có một người có thể cứu ta, mà người nọ đó có thể là người đồng thời thúc dục lực lượng thập đại thần khí.”
Ánh mắt của Vân Huyên kiên định rơi vào trên người Vân Khê, đối với nàng rất là vừa lòng. Không chỉ là bởi vì nàng đến, giải trừ khốn cảnh của mình, mà bởi vì nàng cùng mình giống nhau có quá nhiều, người luôn là thiên vị những người cùng mình bề ngoài tương tự, Vân Huyên cũng không ngoại lệ.
“Như vậy trong tế đàn kia khối bài vị được phủ màn che, còn có Hồng Tụ tiên trong tấm bia đá là chuyện gì xảy ra?” Vân Khê hiếu kỳ nói, nàng nhớ đến lúc ấy, Tông chủ chính là sau khi thấy được hai thứ đồ này, liền trở nên khác thường, mỗi lần thời điểm nhào qua muốn đụng chạm hai thứ đồ này, điều bất trắc liền xảy ra. Thật giống như bẫy rập hết thảy cũng là đặc biệt nhằm vào Tông chủ mà thiết kế!
Vân Huyên cúi đầu cười một tiếng nói: “Những thứ đó chắc hẳn chính là trò đùa quái đản của vị đồ nhi kia của ta đi, sau khi hắn biết rõ thật sự Vân Thanh Uyển hại ta, vô cùng tức giận, cho nên khi hắn trước khi chết, cố ý bố trí chút ít cơ quan bẫy rập này.”
“Không đúng, kia theo nói như vậy, người biết chuyện của ngươi, cũng chỉ có mười đệ tử của ngươi, Tông chủ lại là làm sao mà biết được?” Vân Khê tiếp tục nghi ngờ.
Vân Huyên chân mày từ từ cau lên, hí mắt, đau lòng nói: “Vậy cũng chỉ có một nguyên nhân…… Trong bọn họ xuất hiện phản đồ!”
Hai chữ phản đồ, như châm khoan tim, đây là kết quả nàng không nguyện ý suy nghĩ nhất, nhưng là vẫn phải nghĩ, bởi vì trừ lý do này, nàng thật sự nghĩ không ra còn có cái lý do gì khác.
Ánh mắt Vân Mộ Phàm lóe lên mấy cái, xen vào nói: “Nói đến phản đồ, năm đó cấm kỵ nhất tộc ta chỉ trong một ngày bị diệt tộc, chuyện có chút kỳ lạ, ta cũng hoài nghi có phải bên trong tộc chúng ta xuất hiện phản đồ hay không. Bây giờ nghe lão tổ tông ngài vừa nói như thế, ta càng thêm khẳng định. Nói không chừng, phản đồ năm đó bán đứng ngài, cùng người mật báo cấm kỵ nhất tộc bị diệt, thật ra thì chính là cùng bọn người!”
Vân Huyên lâm vào trong trầm tư, nhướng mày lên, một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên nói: “Ta thống hận nhất chính là phản đồ! Phản đồ một ngày chưa trừ diệt, lòng ta một ngày khó an.”
Vân Khê cúi đầu, nhìn con gái không ngừng nhíu chặt chân mày nhỏ, cái kia đau lòng a. Nàng giơ tay lên vuốt lên trên nếp gấp chân mày của con gái, khuyên lơn: “Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, chúng ta hay là cứ việc rời đi Hắc Mãng Sơn, trước tìm chỗ thu xếp ổn thỏa xuống, còn muốn nghĩ kế tiếp rốt cuộc muốn làm thế nào chứ.”
“Cũng tốt!” Vân Huyên nói câu, tiếp tục vẻ mặt thâm trầm, khẽ nhíu mày.
Vân Khê đem nàng thật sự không có biện pháp, cáo biệt Mãng Hậu cùng bé cưng Hắc Mãng, đoàn người xuống núi.
Rất xa, Hắc Mãng cục cưng hướng bóng lưng mọi người cáo biệt, rung đùi đắc ý, rất nhiệt tình. Chỉ tiếc ôi, nó cuối cùng là thuộc về Hắc Mãng Sơn.
Rời đi Hắc Mãng Sơn, trải qua hành trình mấy ngày, đoàn người lại tới đến Vân Thành.
Đây là chân núi Vân Thành.
Vân Khê u buồn nhìn con gái trong ngực, mà con gái đang buồn bực nhìn chằm chằm Tử Yêu bám đuôi một đường của bọn họ, ba người Tử Yêu cùng với Hách Liên Tử Phong cùng Nhị chưởng quỹ phía sau hắn là tư thế như nhau, hai tay khoanh ngực, mắt ngắm phương xa Vân Thành, làm bộ không nhìn tới vẻ mặt của hai mẹ con.
Hình ảnh như vậy, muốn bao nhiêu quỷ dị, có bấy nhiêu quỷ dị, mà quan hệ nhân vật, cũng có phức tạp hơn, có nhiều phức tạp.
Long Thiên Tuyệt nhíu lại tuấn mi, nhìn vợ và con gái, thỉnh thoảng thở dài, vì cái gì mà sự tình lại phát triển tới mức như thế?
Hai cha con Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên tâm tình cũng không có so với hắn tốt hơn chỗ nào, vốn là cứu ra lão tổ tông, hẳn là cái chuyện vui, ai ngờ cuối cùng lại diễn biến thành cục diện bực này.
Buồn quá!
Cực kỳ buồn bực không phải Tiểu Mặc thì là ai, dọc theo con đường này, muội muội chính là niềm vui thú lớn nhất của bé, hiện tại muội muội nàng…… Ô ô, trả lại muội muội đáng yêu vô địch của bé, bé không nên làm một bà già một vạn năm nữa!
“Tiểu Mặc Mặc, hãy để cho Tiểu Bạch cùng chơi với ngươi!” Tiểu Bạch biến hóa nhanh chóng, liền biến thành Tiểu Mặc Mặc thích nhất, trong lòng khe khẽ mừng thầm.
Lúc này, xuất hiện người đi đường từ nơi này bên đoàn người đi qua, nhìn thấy bọn họ đoàn người này vẻ mặt cùng thần thái quái dị, không khỏi tò mò.
Đột nhiên, nghe được giọng nói cô bé.
“Bắc Thần, cầu về cầu, đường về đường, chúng ta bây giờ là về Vân Thành, các ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đi theo?”
Người đi đường ngẩn ngơ, dừng bước lại, quay đầu lại ngắm nhìn, hoài nghi lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không?
Rõ ràng là giọng nói non nớt của tiểu cô nương, sao lại nói những lời nghiêm túc như vậy?
Tử Yêu nhất thời cứng họng, vắt theo lông mày dài, đang lúc suy tư lý do. Hắn cũng không thể nói, hắn chính là muốn cùng nàng, cho nên vẫn cùng tới sao?
Nhị chưởng quỹ sở trường đoán ý qua sắc mặt, thấy chủ tử lộ ra làm khó, thay hắn trả lời: “Lần trước ta cùng với chủ tử đến đây Vân Thành, chưa kịp đi dạo thật tốt một chút, lần này chủ tử nghĩ mới lãnh hội thật tốt một chút cảnh tượng Vân Thành. Vân Huyên tiền bối, cũng không đến mức ngay cả yêu cầu như thế cũng không đồng ý sao?”
Hắn đáy lòng vẫn đang suy nghĩ, chủ tử đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Việc đã đến nước này, chủ tử nếu không có ý định ra tay đối với Vân Huyên vậy thì nên mang theo bọn họ trở về Bắc Thần gia tộc, trọng chấn uy danh Bắc Thần gia tộc mới phải, làm sao ngược lại một đường đi theo đoàn người Vân Khê, theo tới Vân Thành tới đây?
Chẳng lẽ chủ tử trong lòng còn có mưu kế cao thâm hơn?
Nhất định vậy! (TM: =]]] nhầm rồi)
Chủ tử từ trước đến giờ cũng là bí hiểm, nếu không hắn cũng sẽ không như thế kính nể người như vậy.
“Ta nói không đồng ý, các ngươi sẽ cút sao?” Cô bé khí phách một câu nói, người đi đường cả kinh thiếu chút nữa ngã nhào, cô bé này cũng không tránh khỏi chín quá sớm đi?
Tử Yêu da thịt trên mặt không quy luật nhảy lên mấy cái, gần như muốn phát tác, Vân Huyên lại nói câu: “Ta thấy chủ tử của các ngươi kia là gân nối sai rồi đi? Mau mau dẫn hắn đi xem đại phu một chút, đừng để chậm, sẽ không chữa được bệnh.”
“Vân Huyên, đừng tưởng rằng ngươi biến thành một con nhóc thì ta sẽ không dám đánh ngươi?” Tử Yêu không thể nhịn được nữa, tiến tới gần Tiểu Nguyệt Nha, trợn mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Vậy ngươi thử một chút?” Tiểu Nguyệt Nha cũng không khách khí, ánh mắt nhỏ khiêu lên, hung hăng trợn mắt nhìn trở về.
Một lớn một nhỏ này, tràng diện nhìn chằm chằm lẫn nhau, tạo thành một bức hình ảnh cực không hài hòa.
Trợn mắt nhìn một lúc lâu, Tử Yêu từ từ đã nhận ra có cái gì không đúng, tiểu bất điểm trước mắt, thấy thế nào làm sao cũng là tiểu bất điểm, hoàn toàn không cách nào đem nàng cùng Vân Huyên dũng mãnh vô địch trong ấn tượng của hắn giống nhau. Ấn tượng không cách nào giống nhau, hắn cũng là mất đi hứng thú cùng nàng tiếp tục đấu võ mồm.
“Đại nhân không so đo qua tiểu nhân! Bổn tọa không cùng ngươi một con nhóc không chấp nhặt.”
Phút cuối cùng, hắn còn hết sức khiêu khích ngắt cái mũi nhỏ của Tiểu Nguyệt Nha. Động tác như thế, nhìn ở đáy mắt Vân Huyên, chính là trần trụi khiêu khích cùng đùa bỡn lưu manh, giận đến nàng đỉnh đầu bốc khói, vung vẩy tay nhỏ chân nhỏ bụ bẫm, vùng vẫy nhắm muốn từ trong ngực Vân Khê nhảy đi xuống, cùng Tử Yêu quyết một trận tử chiến.
Vân Khê nơi nào chịu để cho con gái đi theo một lão yêu vạn năm tỷ thí? Ngộ nhỡ đụng dập đầu chỗ nào rồi, kia đều coi như là nàng Tiểu Nguyệt Nha, trăm triệu không được!
“Bình tĩnh một chút! Chúng ta không cùng hắn không chấp nhặt! Chúng ta mặc dù là thân thể nhỏ, nhưng là bên trong chúng ta là thành thục, không giống hắn, phía ngoài nhìn người cao to lớn, kì thực bên trong chính là tâm tính tiểu hài tử. Không tin, ngươi hỏi một chút hắn, hắn có phải hay không là ăn xong mứt quả, còn đặc biệt thích ăn?”
Tiểu Nguyệt Nha mí mắt nhảy lên, ánh mắt quái dị đánh giá Tử Yêu.
Tử Yêu cau mày, hướng phương hướng Nhị chưởng quỹ liếc qua mắt, ánh mắt kia phảng phất là đang hỏi thăm, chẳng lẽ thích ăn mứt quả, thật sự là biểu hiện rất trẻ con sao?
Nhị chưởng quỹ bị hắn ánh mắt thoáng nhìn, cả người nhất thời chấn chấn động, hắn nào dám nói chủ tử trẻ con? Không cần mạng nhỏ sao?
“Đúng vậy, đúng là rất trẻ con!” Không đợi Nhị chưởng quỹ nghĩ kỹ giải thích, Hách Liên Tử Phong đã thay hắn nói, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, một chút cũng không cho lão tổ tông nhà mình nể mặt.
Tử Yêu mặt nhất thời đóng băng, nhưng nếu đổi lại những người khác, mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì như thế nào nghị luận hắn, hắn đều bỏ mặc, nhưng là để cho hắn tại trước mặt kẻ tử thù của mình xấu hổ, mặt của hắn còn có thể hướng nơi nào đặt?
Ánh mắt lạnh lùng hướng phương hướng Vân Khê ném đi qua, không đợi hắn mở miệng, Vân Khê đã bước đầu tiên cắt lời của hắn: “Là ngươi tự mình muốn ăn, ta cũng không có ép ngươi, ngươi đừng nghĩ oan uổng người!”
Tử Yêu hít sâu một hơi, nhịn được, hắn rốt cục lĩnh ngộ một câu nói, thánh nhân nói đúng, chỉ có phụ nữ cùng tiểu nhân khó dạy.
Đoàn người không có ở dưới chân núi dừng lại quá lâu, sau khi song phương tranh luận không đầu không đuôi như thế, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng nhau lên đường.
Nắng mai rọi khắp nơi, trải xuống một mảnh vàng rực, bậc thềm dài cao mấy trượng giống như là mạ lên một tầng màu vàng.
Mười bậc mà lên, ánh mặt trời khuynh vẩy lên người, ấm áp. Ở nơi này giữa một mảnh ấm áp, bỗng nhiên có một đạo hàn quang màu bạc từ trên xuống dưới chiết xạ tới. Mọi người dừng bước, dừng ở nửa đường.
Giơ nơi cuối, có một đội ngũ sáu người cầm kiếm dàn trận ở bậc thềm dài cuối cùng, mọi người mắt lộ ra địch ý.
“Các ngươi là người nào? Lễ mừng Tân thành chủ đăng vị đã bắt đầu, các ngươi giờ phút này đến, có thể có thiếp mời của Tân thành chủ?” Chỉ có một nữ tử hỏi.
“Vân Trung Thiên?” Trong đội ngũ, có người nhận ra Vân Trung Thiên. Nàng này kêu một tiếng, năm người còn lại lập tức triển khai tư thế, hướng phương hướng Vân Trung Thiên xúm lại đi qua.
“Tân thành chủ phân phó, phàm là đúng tên người liệt ra bên trong sổ đen, hết thảy không được đi vào Vân Thành!”
“Sổ đen? Tân thành chủ?” Vân Trung Thiên sơ sơ suy tư một chút, lập tức hiểu rõ đầy đủ, nhớ được lúc bọn họ rời đi Vân Thành, chính là thời khắc mấu chốt Vân Nhị gia cùng Vân đại gia tranh đoạt chức thành chủ, hiện tại cũng không biết đến tột cùng là người nào đoạt được chức thành chủ.
“Hiện tại Tân thành chủ Vân Thành, đến tột cùng là người nào?” Vân Trung thiên tra hỏi.
“Tân thành chủ đương nhiên là Nhị gia!” Cô nương cầm đầu đáp.
Vân Trung Thiên quay đầu, cùng Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, hai người không có quá kinh ngạc, nhưng cũng hơi hơi kinh ngạc một phen, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là Vân Nhị gia tranh đoạt được chức thành chủ, hơn nữa khẩn cấp chờ đăng vị như thế. Bởi vậy, Hoa Oánh Oánh thân là nhân tình của hắn, cái này nên vui vẻ lên mặt đi?
Hừ, chỉ tiếc a!
Bọn họ không có chọn ngày thật tốt, trùng hợp làm cho nàng đụng phải, gặp gỡ nàng, bọn họ còn muốn phong phong quang quang ngồi lên vị trí thành chủ cùng thành chủ phu nhân sao?
Mơ tưởng!
“Nếu hôm nay là ngày vui của Nhị gia, chúng ta thì càng hẳn là đi vào chúc mừng tiếp. Đại ca, huynh nói sao?” Vân Khê hoạt bát nháy mắt mấy cái.
“Đó là tự nhiên! Nhị gia là trưởng bối của chúng ta, trưởng bối có việc mừng, làm vãn bối, tự nhiên tặng lễ tương xứng chúc mừng.” Vân Trung Thiên ưu nhã mỉm cười, rất phối hợp nói.
“Ngươi…… Ngươi là Vân Khê?” Có người trong sáu cô nương đem Vân Khê cũng nhận ra được, sáu người sắc mặt lại là thay đổi một lần, nắm chặt trường kiếm trong tay, tiếng quát nói, “Vân Khê, ngươi là cái tên đầu tiên được liệt trên sổ đen của Nhị gia! Nhị gia phân phó, một khi nhìn thấy ngươi, không cần tốn nhiều lời, giết chết bất luận tội!”
“Sổ đen đệ nhất danh?” Vân Khê cười lạnh, “Nhị gia cũng quá để mắt ta, cho ta đãi ngộ cao như thế. Hắn muốn tánh mạng của ta, vậy hãy để cho hắn đích thân tới lấy, chỉ bằng mấy người các ngươi, các ngươi cảm thấy các ngươi có thể làm gì được ta sao?”
Khí tức trên thân Vân Khê chợt buông thả, ầm ầm đè ép đi qua, trường kiếm trong tay sáu cô nương lập tức kịch liệt nhảy lên, dưới chân đứng không vững. Chính là mấy cao thủ Huyền tôn chi cảnh, làm sao có thể ngăn cản được nàng? Căn bản là kiến càng lay cổ thụ, không biết tự lượng sức mình!
Sáu cô nương cảm nhận được thực lực chân thật của Vân Khê, nhìn lẫn nhau, mặt trầm xuống, các nàng sâu sắc biết được, thực lực của mình, cùng nàng so sánh với, thiên địa khác biệt, đừng nói là giết nàng, bản thân các nàng còn có mạng để sống hay không còn là một vấn đề.
“Toàn bộ tránh ra cho ta! Người nào còn dám cản đường của ta, cũng đừng trách ta không khách khí!” Vân Khê ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén, giống như là từng thanh dao găm, hung hăng đâm vào đáy mắt đối phương. Sáu người vốn là cũng đã dao động tâm, giờ phút này càng thêm kinh hãi, rối rít lui tán đến hai bên, nhượng xuất cho đoàn người một con đường.
“Ai dám cho đi? Các ngươi muốn tạo phản phải không?” Bên trong cửa thành, đột nhiên nhảy ra hai gã nam tử trung niên, hai người tư thái riêng của mình vô cùng uy phong cầm kiếm xuất hiện ở bậc thềm dài cuối. Một người cao gầy, một dáng lùn lưng còng, hai người trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt mắt miệt thị nhìn xuống đoàn người Vân Khê.
Chỉ là từ hơi thở hai người lay động nhìn tới, hai người bọn họ thực lực muốn hơn xa với sáu cô nương vừa nãy, thái độ cũng rõ ràng ác liệt uy bá mấy phần.
“Nhị gia là phân phó các ngươi như thế nào? Càng là thời khắc mấu chốt hôm nay, càng là không thể buông lỏng cảnh giác, các ngươi tùy ý cho đi, để cho loại người tạp nham tiến vào Vân Thành, chẳng lẽ là muốn đảo loạn lễ mừng Nhị gia đăng vị sao?”
Hai người này tới muộn, chỉ có thấy được một màn sáu cô nương nhường đường, không nhìn tới Vân Khê là như thế nào thi triển hơi thở, uy áp sáu người, cho nên dạy dỗ lên sáu người, là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sáu cô nương vốn là chịu không được bọn họ cậy già lên mặt, dưới mắt lại không có nguyên cớ bị mắng một trận, trong lòng các nàng càng bị đè nén. Mọi người cúi đầu, cũng không nhắc nhở hai người, bọn họ sở đối mặt cao thủ mạnh như thế nào, các nàng chỉ cho là đã làm sai chuyện, tự ti mặc cảm tốt lắm.
” Vân Trung Thiên? Là ngươi?” Nam tử dáng lùn lưng còng cũng là đầu tiên đem Vân Trung Thiên nhận ra được, hắn đáy mắt một trận tinh quang lóe lên, trong nhận thức của hắn, thực lực Vân Trung Thiên ở phía xa dưới hắn, hắn nếu muốn muốn đối phó Vân Trung Thiên, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, rất dễ dàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.