Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 174: Trong cái rủi có cái may




Mọi người thấy không có cách nào ngăn cản được hắn, nên cũng không khuyên răn nữa, lẳng lặng đứng yên nhìn hắn vẽ lại bản đồ, tỉ mỉ từng đường từng nét.
Giờ phút này, Long Thiên Tuyệt đã bình tĩnh lại, chuyện cứu vợ yêu cùng đệ đệ tuy trọng yếu, nhưng những người còn lại này là thuộc hạ, là bằng hữu của hắn, an nguy của bọn họ cũng rất là quan trọng, cho nên vẽ bản đồ không thể có nửa điểm sai sót.
Tứ đại hộ pháp đi theo bên cạnh hắn lâu nhất, thấy ý chí của tôn chủ kiên quyết như thế, bọn họ trừ lo lắng, cũng không suy nghĩ được biện pháp tốt hơn.
Tám vị cao thủ của Long gia sâu sắc cảm động, lúc trước bọn họ đi theo Long Thiên Hồn, chỉ được đối xử như con tốt, lúc nào cũng phải xả thân đánh đấm, bán mạng cho chủ nhân, an toàn của bọn họ không bao giờ được quan tâm. Nhưng mà chủ nhân mới của bọn họ thì khác hẳn, người tự mình mạo hiểm, cũng muốn giữ được tính mạng của bọn họ, vì bọn họ tính toán đường sống.
Chủ nhân như vậy, bọn họ nguyện ý sinh tử đều theo!
Một lúc sau, một bức bản đồ mới hoàn chỉnh đã được vẽ xong.
Long Thiên Tuyệt đem bản đồ nắm trong tay, đưa mắt nhìn mọi người tại đây.
“Chư vị, nếu ta cùng Khê Nhi có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cách nào trở lại Vạn Hoàng học viện. Ta hi vọng, hi vọng chư vị có thể giúp chúng ta chăm sóc chu toàn cho Tiểu Mặc cùng với Tiểu Nguyệt Nha, nhờ cậy chư vị!”
Ánh mắt của hắn nghiêm nghị, dù không biết khi đi mình sẽ phải gặp những chuyện nguy hiểm như thế nào, nhưng hắn không thể không đi.
“Đệ yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha......” Chiến Thiên Dực trong cổ tắc nghẹn, đưa tay vỗ vào đầu vai hắn, rung giọng nói, “Đệ cùng với muội tử nhất định phải bình yên trở về!”
“Tôn chủ!”
“Tôn chủ!”
“......”
Tứ đại hộ pháp cùng tám vị cao thủ Long gia đồng thời tiến lên phía trước một bước, khẩn trương nhìn Long Thiên Tuyệt, mặc dù bọn họ biết tôn chủ anh hùng vô địch,nhưng mà dù sao song quyền cũng không địch lại tứ thủ* (hai tay không thể chống lại bốn tay, ít đấu nhiều thì khó mà thắng được), hắn đi lần này sinh tử khó liệu. Nhưng bọn họ cũng biết, lấy thực lực của bọn họ đi theo tôn chủ đi chỉ sợ rằng sẽ trở thành gánh nặng cho tôn chủ mà thôi, bọn họ hận thực lực của mình không đủ mạnh lớn, không thể ra sức giúp đỡ tôn chủ.
“Các ngươi nghe đây, nếu như Bổn Tôn mất đi, Tiểu Mặc chính là chủ nhân mới của các ngươi!” Long Thiên Tuyệt lãnh đạm nói.
“Dạ, tôn chủ! Thuộc hạ thề bảo vệ Tiểu Thiếu chủ!”
Hơn mười người đồng thời quỳ gối xuống, hướng về phía hắn vào dập đầu một cái, tỏ lòng trung thành của mình.
Long Thiên Tuyệt quét mắt một vòng, ánh mắt thâm trầm, sau đó xoay người, rời đi.
“Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ?” Đinh Ngọc nhìn Long Thiên Tuyệt sau khi rời đi, hỏi.
“Bây giờ chúng ta phải đi những địa phương khác để tìm kiếm, một khi tìm được bọn người Vân nha đầu, lập tức nghĩ biện pháp báo cho Long tôn chủ, để tránh hắn phải đi vào hiểm địa, không cách nào thoát thân.” Côn Luân lão giả đem bản đồ lộ tuyến đại khái xem một phen, đem nó nắm trong tay, đối với mọi người nói, “Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát! Mọi người nhớ kỹ, chúng ta lấy việc tìm người làm chủ, bất kỳ vật phẩm nào cũng không được xúc động mà lấy, nếu không chỉ làm trễ nãi thời gian. Chờ Vân nha đầu cùng Long tôn chủ bọn họ rời khỏi hiểm địa, những vật phẩm trong bào tàng này sẽ lấy sau, mọi người nhớ kĩ chứ?”
“Côn Luân tiền bối nói rất có lý. Bên trong Phiêu Miểu Địa phủ khắp nơi đều rất quỷ dị, nếu như không cẩn thận, vô cùng có khả năng sẽ kích hoạt cơ quan, phát sinh những chuyện tương tự, mạng người quan trọng hơn, cho nên mọi người nhớ kỹ, không nên sinh lòng tham, tìm người quan trọng hơn.” Chiến Thiên Dực nói.
Những người còn nhất tề gật đầu phụ họa, nhìn cảnh vừa phát sinh, bọn họ đâu dám mơ ước bảo bối? Có khi xảy ra những chuyện tương tự, mệnh của bọn họ giữ không được, nói chi đến bảo vật?
Dưới sự hướng dẫn của Côn Luân lão giả, cả đám người rời khỏi địa điểm thứ nhất giấu bảo tàng, tiếp tục đi về địa điểm thứ hai.
Trời đất rung chuyển, âm thanh thảm thiết như gào như khóc.
Âm thanh khiến người ta nổi gai ốc, bủn rủn chân tay không ngừng vang vọng bên tai.
Thân thể như nhẹ bẫng cũng không biết đã bao lâu, rốt cuộc Vân Khê cảm giác được mình đang rơi xuống.
Thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Vân Khê cũng không muốn đời này trải qua thêm lần nào nữa.
Trước mắt một khoảng tối đen như mực, trong mũi ngửi thấy được một mùi rất là khó chịu, thân thể Vân Khê giật giật, sau đó cũng cảm giác được phía dưới chân mình có đồ vật gì đó đang ngọa nguậy, xúc cảm kia giống như là một khối thịt heo khổng lồ đang cựa mình động đậy, cả người của nàng đều nổi da gà lên hết.
Dù sao đi nữa, sống là tốt rồi!
Bên cạnh nghe thấy tiếng kinh hô của những người còn lại, lập tức Vân Khê từ trong ngực móc ra một viên Dạ Minh Châu, mượn ánh sáng của Dạ Minh Châu, quang cảnh chung quanh từ từ rõ ràng.
“Thiên Thần, Song nhi, Hiểu Du, Hiểu Mẫn, mọi người không có xảy ra chuyện gì chứ?” Vân Khê thấy được bốn người, rơi xuống cách nàng không xa, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, hình như thiếu một người. Nhớ lại, khi một luồng khói dày đặc màu đen xuất hiện, mấy người đứng gần nàng toàn bộ đều bị luồng khói đó cuốn lấy hết, đưa đi đến một không gian khác, như vậy đến lúc này làm sao lại thiếu đi một người?
“Rốt cuộc chúng ta đi đến nơi nào? Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?” Triệu Hiểu Du sợ hãi co người lại, nhìn xung quanh mọi thứ hết thảy đều xa lạ, nàng bị dọa cho sợ hãi.
“Mau nhìn bên kia! Bạch đại ca…!” Bỗng nhiên Triệu Hiểu Mẫn kinh hô, ngón tay chỉ hướng khác.
Mọi người ngẩn đầu quay lại, chỉ thấy Bạch Sở Mục vẫn đang còn hôn mê, nhưng ở dưới chân của hắn, một đống thịt đỏ từ từ nhô lên, thân người của Bạch Sở Mục cùng từ từ cao lên theo một đống huyết nhục (huyết: máu; nhục: thịt) đó. Mọi người nhìn thấy một màn này, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Đây là cái gì vậy?
Chỉ thấy một đống huyết nhục từ từ biến ảo hình dáng, từ vô dạng biến thành một hình người. Tứ chi của nó, thân thể của nó, đầu của nó đều từ từ hình thành, còn có khuôn mặt thật là dữ tợn…………Mấy người Vân Khê quên mất phản ứng, cứ như vậy mở mắt trơ trơ nhìn huyết nhục từ từ biến thành người, sợ đến ngây người.
Bạch Sở Mục từ trong hôn mê tỉnh lại, mơ hồ sờ sờ đầu mình, khi hắn mở mắt ra nhìn về một nơi khác, rất nhanh hắn phát hiện được năm người Vân Khê, chẳng qua là, tại sao bọn họ lại đứng bất động hết vậy?
“ Tại sao mọi người đều đứng bất động ở dưới đó vậy? Quá nguy hiểm, mau lên đây đi!”
Bọn họ thì đứng ở dưới đó? Mà hắn thì lại ngồi ở trên cao, như vậy có được hay không?
Long Thiên Thần khẽ nhếch miệng, đưa tay chỉ về huyết nhân (người máu) đáng sợ đang ở dưới chân của Bạch Sở Mục, hướng hắn không ngừng nháy mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du thì tựa sát vào nhau, núp phía sau Bách Lí Song, khó nén vẻ sợ hãi.
Bạch Sở Mục trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, chờ đến khi phát hiện dưới chân mình có một vật gì đó đang động đậy, mà mình cũng bị mất thăng bằng sắp rơi xuống dưới, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn, làm cho hắn sợ đến tứ chi không thể động được.
“A —— a —— a ——”
Nghe được tiếng kêu đầy hoảng sợ của hắn, làm cho mọi người da đầu càng thêm tê dại.
Vân Khê là người định thần đầu tiên, đưa tay đến trước mặt Long Thiên Thần: “ Thiên Thần, mau đưa kiếm cho ta.”
“ A? Nga!” Long Thiên Thần ngoan ngoãn đem Long Ngâm kiếm đưa cho nàng, kiếm vừa rời tay, hắn đã thấy đại tẩu cầm kiếm phi thân lên, hướng về phía huyết nhân mà chém.
“ Cứu mạng a………” Bạch Sở Mục căn bản tứ chi không còn cách nào động được, hắn quá sợ hãi rồi.
“ Lo lắng cái gì? Còn không mau xuống đây!” Vân Khê trong miệng khẽ quát một tiếng, trường kiếm vù vù, soẹt ra ánh lửa, ngang nhiên bổ về phía đỉnh đầu của huyết nhân.
Trong nháy mắt khi trường kiếm trong tay chém về phía huyết nhục, trong lòng Vân Khê gợi lên một dự cảm xấu, trường kiếm trong tay nàng khi chém vào huyết nhân giống như chém vào kẹo dẻo, lập tức bị ngăn cản, không có cách nào tiến thêm được nữa, nàng thu hồi kiếm lại. Khi nàng rút kiếm ra một đống huyết nhục sền sệt dính trên trường kiếm, theo từng tấc từng tấc kiếm rút ra.
Huyết nhân tựa hồ không có bất kỳ đau đớn nào, cả người nó rung lên, đem Bạch Sở Mục đang ở trên đỉnh đầu của nó đánh bay đi, sau đó kéo cước bộ, đi về phía Vân Khê. Nó bị khiêu khích, bị chọc giận, huyết nhục từ từ giải phóng, không ngừng trào tia máu ra bên ngoài.
Má ơi!
Đây rốt cuộc là con quái vật gì vậy?
Vân Khê dùng sức rút kiếm ra, càng dùng sức, tia máu càng theo sức kéo chảy càng nhiều, càng thêm lợi hại.
“ Đại tẩu, đệ tới giúp tẩu!” Long Thiên Thần gào to, từ bên người Triệu Hiểu Du rút ra một thanh kiếm, xông nhanh lên phía trước, từ một bên khác bổ về phía cổ của huyết nhân.
Cổ của huyết nhân bị thanh kiếm của Long Thiên Thần chém gần đứt, đỉnh đầu của nó đong đưa, hai thanh trường kiếm trên người nó, sinh ra một cái cổ mới. Cái cổ vặn vẹo kéo dài, trông rất quái dị.
Vân Khê cùng Long Thiên Thần hai người liếc nhau một cái, không khỏi hoảng sợ.
“ Sư phụ, con tới giúp người!”
“ Ta cũng vậy!”
Bách Lí Song cùng với Bạch Sở Mục mới vừa định thần lại, hai người nhất tề cũng rút kiếm, hướng về phía sau lưng của huyết nhân, đem trường kiếm đâm vào.
Chỉ một thoáng, bốn thanh trường kiếm đồng thời đều cắm ở trên người của huyết nhân, làm cho huyết nhân càng giận dữ hơn.
Từng giọt máu nhỏ xuống chỉ bằng hạt đậu, thoáng cái đã lan rộng ra một khoảng bằng nắm tay, không chỉ thế, ở dưới chân sáu người bọn họ, huyết nhục cũng ngọ nguậy, cử động giống như huyết nhân, từ từ hiện ra những bọng máu.
Huyết tương* (chất nước hòa trong máu) vỡ tung văng khắp nơi ở trên đất, tỏa ra hơi nóng rực.
Tình thế hết sức căng thẳng, bỗng chốc, chung quanh nhiệt độ sôi trào.
Bọng máu càng ngày càng lớn hơn.
Chỗ đang đứng vốn là một khoảng không gian rất rộng rãi, nhưng vì bọng máu trướng lớn, mà từ từ thu nhỏ lại.
Hơi thở thối hoắc xông thẳng vào mũi, không gian càng lúc càng bị đè nén lại.
Phốc, phốc, phốc, phốc………
Thanh âm bọng máu vỡ tung, đâm thủng màng nhĩ.
Sáu người đều hoảng sợ.
Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, cúi đầu nhìn những bọt máu vỡ tung dưới chân mình, thỉnh thoảng hai người lại nhảy lên, tránh né nó.
Lúc này, rốt cuộc huyết nhân cũng biến thành hình, rung rung đỉnh đầu cùng tứ chi, hướng về phía bốn người Vân Khê, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục cùng với Bách Lí Song, phát động tấn công.
Phương thức tấn công của nó rất đặc biệt, huyết nhục động đậy dọc theo trường kiếm tràn ra, đây là nó muốn nuốt chửng người sống nha!
“ Mau rút lui!” Vân Khê kinh hãi quát lên, ra sức rút kiếm ra, mới phát hiện trường kiếm hoàn toàn dính liền trên người của nó, căn bản là không rút ra được. Huyết nhục theo thân kiếm nhúc nhích, lan ra đến tận chuôi kiếm, rất nhanh sẽ tiếp xúc đến da thịt của nàng.
Vân Khê không khỏi sợ hãi.
“ Tiểu Tả! Mau giúp ta đánh nó đi!”
Không gian nhỏ hẹp, Hổ Vương cùng với Huyền Dực căn bản là không thể thi triển lực lượng, cho dù là Phì Phì cũng không có cách nào ở trong không gian nhỏ hẹp này để thi triển thần lực của mình.
“ Chủ nhân, đây là Huyết Linh, ta cũng không có cách nào để đánh nó được. Huyết Linh là do vô số sinh vật hủ hóa (phân hủy), cô đọng lại mà biến thành huyết nhục, đặc điểm của nó là có thể hủ hóa những thứ sinh vật khác nhau, khiến cho bọn nó hòa hợp cùng với Huyết Linh. Mọi người không được chạm vào Huyết Linh, nếu không sẽ bị nó hủ hóa, trở thành một người có xác không hồn, không có linh hồn a.”
Nghe những lời Tiểu Tả nói, làm cho Vân Khê càng thêm ủ rũ, đây khác gì nói như không nói sao?
“ Vậy rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết?” Mắt thấy một ít huyết nhục đang từ từ bò lên chuôi kiếm, Vân Khê vận ra một cổ kình lực, đem nó bức lui vài phần.
Khi quay đầu lại, nàng nhìn thấy kiếm trong tay của ba người Long Thiên Thần,Bạch Sở Mục cùng với Bách Lí Song đã bị cắn nuốt tám chín phần, chỉ còn lại chuôi kiếm vẫn giữ lại trong tay mọi người, nàng hướng về phía ba người bọ họ hô lớn: “ Mọi người mau tránh ra, để ta đối phó nó!”
Vân Khê nắm chặc Long Ngâm kiếm, vẫn đang kiên trì, những cây kiếm khác có thể bỏ qua, nhưng mà thanh Long Ngâm kiếm này là một thượng cổ bảo kiếm, làm sao nàng có thể bỏ được một thanh kiếm tốt như thế, nàng thật có chút tiếc nuốt a.
Lúc này, thanh âm của Tiểu Tả ở bên tai nàng vang lên: “ Đúng rồi, chủ nhân, còn có một biện pháp!”
“ Nói mau!” Vân Khê thật sự muốn đánh cho nó một trận, đã đến lúc nào rồi mà còn ấp a ấp úng, không mau đem toàn bộ biện pháp đó nói ra chứ?
“ Thật ra thì Huyết Linh cũng giống như linh thạch, chúng ta có thể luyện hóa nó. Một khi ta luyện hóa Huyết Linh, còn có thể chuyển hóa thành linh nguyên tinh thuần, tăng trưởng công lực, nó có hiệu quả gấp trăm lần linh thạch đấy.”
“ Còn có chuyện tốt như thế này sao? Vậy làm sao có thể luyện hóa nó?” Vân Khê hỏi lại.
“ Chủ nhân, ta nhớ trước kia người đã tu luyện Thuần Hóa thuật phải không? Người thử dùng Thuần Hóa thuật để khống chế nó, chờ đến lúc nó mất đi ý thức, nhân cơ hội đó, người bắt đầu luyện hóa nó, chỉ cần luyện hóa hoàn toàn Huyết Linh, cả không gian đầy huyết nhục này cũng bị biến mất theo. Bất quá, thoạt nhìn Huyết Linh này rất là cường đại, chỉ có ít thời gian, người luyện hóa nó có thể rất là khó khăn a.”
“ Thuần Hóa thuật sao? Tốt, ta biết rồi! Ít thời gian khó luyện hóa thành công, vậy thì nhiều thời gian nhất định có thể luyện hóa nó!” Lúc này, Vân Khê bắt đầu thi triển Thuần Hóa thuật, trong miệng niệm niệm khẩu huyết.
“ Thiên Thần, Song nhi, mấy người mau tới giúp ta một tay! Để cho ta đến thuần hóa nó!”
Khi nàng thi triển Thuần Hóa thuật lên người của huyết nhân, nàng cảm thấy rõ ràng có một áp lực cực lớn đang áp chế mình, thực lực của Huyết Linh lớn hơn nhiều lần so với tưởng tượng của nàng. Hơn nữa, đây là lần đầu nàng thi triển Thuần Hóa thuật, thật là lực bất tòng tâm.
“ Tốt! Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Long Thiên Thần, Bách Lí Song, Bạch Sở Mục cùng hai tỷ muội Triệu Hiểu Du năm người một người tiếp theo một người xếp thành một hàng dài, cùng nhau vận chuyển công lực, truyền đến trên người Vân Khê.
Oanh!
Khí lãng vô hình cuồn cuộn tản ra, tạm thời chế trụ bọng máu, không cho nó tràn ra trên mặt đất nữa.
Vân Khê thở dốc một hơi, lần nữa thi triển Thuần Hóa thuật, tinh thần lực tập trung cao độ, tấn công vào ý thức của Huyết Linh.
“ Chủ nhân, ý thức của nó đã bắt đầu hỗn loạn. Người nhân cơ hội này luyện hóa nó đi!” Tiểu Tả nhắc nhở.
“ Thiên Thần, Song nhi, mau thừa dịp này các ngươi luyện hóa nó đi, có thể luyện hóa bao nhiêu hay bất nhiêu, đó là một cơ hội tốt! Linh nguyên của Huyết Linh tinh thuần hơn nhiều so với linh thạch, các ngươi mau luyện hóa thu nạp linh nguyên của nó, công lực có thể tăng lên rất nhiều, nhanh lên!” Vân Khê hướng về phía năm người bọn họ hô to, trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, ý thức của Huyết Linh mê loạn, nàng cũng không tốt hơn chút nào, nói cho cùng là do thực lực của nàng quá yếu.
“ Tốt! Chúng ta cùng nhau luyện hóa nó!”
Mấy người Long Thiên Thần, Bách Lí Song một mặt hướng về phía Vân Khê truyền huyền khí, mặt khác hướng về Huyết Linh để luyện hóa thu nạp linh nguyên.
Vân Khê cũng không có bỏ qua cơ hội tốt thể này, nàng biết rất nhanh Huyết Linh sẽ hồi phục ý thức, cho nên nhân cơ hội này, có thể luyện hóa nó được bao nhiêu hay bất nhiêu. Cùng lắm thì, nàng cùng với nó kháng cự đến cùng, chuẩn bị ứng chiến lâu dài. Mỗi lần luyện hóa một ít, đến khi đem nó luyện hóa hoàn toàn thì thôi?
Sáu đạo huyền lực cùng nhau đánh vào có huyệt vị trên thân thể Huyết Linh, bắt đầu luyện hóa của riêng mình.
Một lực huyền khí mạnh mẽ từ trên người Vân Khê xuất ra, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu của Huyết Linh, đó chính là nơi tinh túy nhất, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục đánh hai lực huyền khí vào hai cánh tay của Huyết Linh, Triệu Hiểu Du cùng Triệu Hiểu Mẫn thì đánh vào hai chân của Huyết Linh, mà Bách lí song thì đánh vào thân thể của nó………Sáu người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau luyện hóa Huyết Linh.
Đúng như những gì Tiểu Tả nói, khi luyện hóa Huyết Linh thành linh nguyên thì tinh thuần vô cùng, Vân Khê đem linh nguyên thu thập được tích tụ ở trong người, hậu tích bạc phát (tích trữ nhiều, tiêu tốn ít, ý nói chỉ có chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì mới làm tốt mọi chuyện được), chỉ cần dự trữ đủ linh nguyên, rất nhanh nàng có thể tấn chức thăng đến Huyền tôn đỉnh, thậm chí có thể thăng đến Huyền hoàng chi cảnh, trở thành một cao thủ truyền kì cảnh giới!
Ước vọng tốt đẹp như thế, nhưng mà thực tế thì rất tàn khốc.
Nàng mới vừa tích trữ được một ít linh nguyên, thì tinh thần lực của nàng đã bắt đầu cắn trả lại rồi, ý thức của Huyết Linh đã từ từ hồi phục lại, nó bắt đầu phản kích.
“ Mau! Tất cả mọi người mau trốn vào Ngọa Long cư đi! Ta sắp chịu không được rồi!” Ống tay áo của nàng lay động, đem Ngọa Long cư ném vào không trung.
Mấy người Long Thiên Thần, Bách Lí Song tinh thần lực cũng bị cắn trả trở lại, lập tức rút lui, phi thân trốn vào bên trong Ngọa Long cư.
Vân Khê thấy mọi người đều an toàn tiến vào Ngọa Long cư, lúc này nàng mới thu hồi lại chưởng lực, đi theo mọi người phi thân vào Ngọa Long cư.
Nàng vừa mới đi, Huyết Linh đã bắt đầu nổi giận, nó cuồng bạo đánh về phía Ngọa Long cư, cố gắng xâm nhập vào bên trong Ngọa Long cư.
Vân Khê vội vàng đóng lại cửa vào của Ngọa Long cư, bên ngoài Huyết Linh không ngừng đánh vào Ngọa Long cư, bên trong mấy người ngã trái ngã phải, kịch liệt chấn động, khổ không tả nổi.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội thở dốc.
“ Đều tại ta không tốt! Nếu không phải ta nhặt lên hộp gỗ kia, thì mọi người cũng sẽ không rơi vào một nơi kinh khủng như vậy, ô ô………….” Triểu Hiểu Du cùng tỷ tỷ của mình hai người ôm cột, để tránh đụng phải nhau khi rung động, thấy tình cảnh bây giờ của mọi người, nàng kìm lòng không nổi mà bật khóc.
Triệu Hiểu Mẫn cũng cảm thấy đau lòng, dù sao hộp gỗ kia cũng là do nàng và muội muội nhặt được, nàng cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong đó.
“ Hiểu Du, đừng khóc! Tất cả mọi người không có trách muội đâu, muội cũng không phải là cố ý.” Long Thiên Thần không đành lòng trách cứ nàng, ôn nhu an ủi.
“Đúng vậy a, ai có thể nghĩ cái hộp kia lại khủng khiếp như vậy? Đừng khóc, tất cả mọi người không có trách muội.” Sở Mục cũng đã thân quen với hai tỷ muội, không đành lòng làm cho nàng đau lòng, hơn nữa hắn sợ nhất nhìn qua chính là nữ nhân rơi lệ.
“Hiểu Du, kiên cường một chút! Chúng ta không có việc gì.” Bách Lí Song nói.
Vân Khê một tay giữ chắc cơ quan đại môn của Ngọa Long cư, đang suy tư tìm phương pháp để đánh bại Huyết Linh, chợt nghe được tiếng khóc của Triệu Hiểu Du, nàng phiền não vuốt vuốt mi tâm, tận lực dùng ngữ khí nhu hòa nói: “ Được rồi! Đừng khóc nữa, hiện tại việc chúng ta cần phải giải quyết chính là nghĩ biện pháp để luyện hóa Huyết Linh, khóc không giải quyết được vần đề đâu.”
“ Đại tẩu, Huyết Linh kia lợi hại như vậy, sáu người chúng ta hợp lực lại, cũng không thể luyện hóa được nó, sợ rằng không đợi chúng ta luyện hóa nó, thì nó đã đem chúng ta luyện hóa rồi a.” Long Thiên Thần tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ có vài giọt máu của Huyết Linh, cửa sổ tuy nhỏ, nhưng mà vẫn có một ít huyết nhục dọc theo cửa sổ đi vào. Nếu như huyết nhục của nó chiếm hết toàn bộ Ngọa Long cư, như vậy bọn họ sẽ không có đường sống a.
Khoan đã, còn một vần đề trọng yếu nữa.
Những khe hở của Ngọa Long cư dùng để thông khí bên trong cũng bị Huyết Linh che lấp lại, hô hấp của bọn họ càng ngày càng khó khăn rồi, nếu như không luyện hóa Huyết Linh sớm, chỉ sợ bọn họ không phải bị Huyết Linh làm cho hủ hóa, mà là bị ngạt thở mà chết.
Vân Khê nói: “ Mọi người đừng nhụt chí! Mới vừa rồi chúng ta đã có một chút thu hoạch. Hiện tại, mọi người cùng nhau vận công điều tức, mau sớm khôi phục lại thực lực, sau đó chúng ta cùng nhau luyện hóa Huyết Linh! Ta tin tưởng, thực lực của chúng ta sẽ từ từ tăng trưởng, mà thực lực của Huyết Linh sẽ từ từ yếu dần, chỉ cần chúng ta cùng nhau kiên trì, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”
Đám người Long Thiên Thần liếc nhìn nhau một cái, nghe những lời nói khích lệ của nàng, nhất thời tinh thần phấn chấn, khôi phục lại lòng tự tin.
Qua một thời gian, Vân Khê mở mắt ra, đối với mọi người nói: “ Tốt lắm! Mọi người theo cùng đi!”
Nàng tiến lên phía trước mấy bước, hướng về phía cửa sổ dò xét sau đó đánh ra một chưởng về phía huyết nhục, trực tiếp thông qua nó, thi triển Thuần Hóa thuật, khống chế ý chí của Huyết Linh.
Đám người Long Thiên Thần nhất nhất tiến lên, hợp lực lại đánh về phía sau lưng của Vân Khê, truyền Huyền lực cho nàng.
Trải qua một lần luyện hóa Huyết Linh vừa rồi, thực lực của mọi người đều có tiến bộ hơn, lần này huyền khí truyền đến trên người nàng hùng hậu hơn trước, hơn nữa thực lực của bản thân nàng cũng có tăng lên, cho nên lần thi triển Thuần Hóa thuật này so sánh với lần đầu tiên thuận lợi hơn nhiều.
“ Tốt lắm! Nó lại bắt đầu mê loạn rồi, mọi người hãy cùng luyện hóa nó.”
Đám người Long Thiên Thần không chần chờ, lập tức nghe theo lời của nàng, thông qua cửa sổ của Ngọa Long cư đánh chưởng lực về phía huyết nhục để luyện hóa Huyết Linh.
Bởi vì là sáu người cũng nhau tập trung luyện hóa huyết nhục, cho nên tốc độ luyện hóa cực nhanh, Vân Khê cũng từ từ nắm được bí quyết, đốc thúc mọi người tập trung luyện hóa vào cùng một chỗ trên Huyết Linh.
Rất nhanh, toàn bộ huyết nhục ở bên cửa sổ toàn bộ đều bị luyện hóa tất cả, không khí mới mẻ từ ngoài cửa sổ truyền vào, sáu người cùng nhau hít sâu, thật là thống khoái a!
Lúc này, đột nhiên Bạch Sở Mục kinh hô lên: “ Ta muốn tấn chức rồi!”
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, vừa lúc hắn đang đứng ở giữa sáu người, ánh sáng màu trắng từ trên người của hắn tỏa ra, xuyên qua thân thể của sáu người, mỗi người đều cảm thấy mừng cho hắn.
Thật sự hắn đã tấn chức rồi, thực lực Thần huyền ngũ phẩm!
Bạch Sở Mục cao hứng đến hỏng luôn rồi, không nghỉ tới hắn có thể dễ dàng tấn chức như vậy.
Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song đồng thời ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, chỉ là thực lực Thần huyền ngũ phẩm, có cần thiết phải kích động như thế không?
“ Tại sao chứ? Tại sao? Các ngươi có phải là bằng hữu của ta hay không? Bằng hữu tấn chức, không thể cho một ánh mắt khích lệ hay sao?” Bạch Sở Mục không vui nói.
“ Ta……… Ta cũng vậy, muốn tấn chức rồi.” Tiếng nói Triệu Hiểu Du yếu ớt, sau đó năm người còn lại cảm nhận được năng lượng khi tấn chức của nàng tỏa ra.
Thần huyền lục phẩm!
So với Bạch Sở Mục cao hơn một phẩm a!
Bạch Sở Mục vốn đang rất vui vẻ, sau khi thấy thực lực của Triệu Hiểu Du, trong nội tâm hắn cảm thấy mình thật thất bại. Thì ra trong sáu người bọn họ, thực lực của hắn là yếu nhất, quá thương tâm a!
Mấy người còn lại thấy tinh thần của hắn sa sút như thế, không nhịn được cười cười.
Có Bạch Sở Mục cùng với Triệu Hiểu Du vừa mới tấn chức thì lực lượng của bọn họ cũng được bổ sung thêm, Vân Khê cảm nhận được thời gian luyện hóa Huyết Linh lần này so với lần trước rõ ràng dài hơn rất nhiều, nàng cũng càng thêm có lòng tin.
Đúng như những gì nàng nói, thực lực của sáu người bọn họ đang không ngừng tăng lên, mà thực lực của Huyết Linh đang không ngừng yếu đi, sớm muộn gì bọn họ cũng luyện hóa hoàn toàn nó, từ bên trong Ngọa Long cư đi ra ngoài.
“ Được rồi, tạm thời mọi người nghỉ ngơi một chút đi, đến khi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục!” Vân Khê vừa mới thu hồi huyền lực, Huyết Linh lại bắt đầu điên cuồng phản kích trả thù.
Cùng lúc đoàn người Vân Khê đang chuyên chú luyện hóa Huyết Linh, thì Long Thiên Tuyệt một thân một mình xông vào khu vực nguy hiểm màu đỏ. Ở nơi đây, nhìn thấy được Trần trại chủ cùng với thủ hạ của hắn, đang cùng với cự thú đánh nhau, hắn mang đến hai mươi người, lúc trước bị Long Thiên Tuyệt với Vân Khê ám sát hết bốn người, hiện tại chỉ còn lại mười người đang đi theo Trần trại chủ đau khổ chống đỡ, còn lại sáu người cũng lần lượt bỏ mạng ở trong miệng cự thú.
Long Thiên Tuyệt từ trên trời rơi xuống, đi tới không gian này, đám người Trần trại chủ vừa tức giận lạ có chút hả hê.
Xem đi! Lúc trước chính là các ngươi làm hại chúng ta rơi vào cái địa phương quỷ quái này, hiện tại chỉ có một mình ngươi tiến vào đây, xem ngươi làm thể nào để sống sót ra khỏi cái địa phương này?
“ Tiểu tử thúi họ Thiên kia! Ngươi mau đem bản đồ giao ra đây!” Trần trại chủ vừa cùng cự thú giao chiến, vừa gầm lên.
Long Thiên Tuyệt quét mắt qua một vòng, phát hiện không có đám người của Vân Khê, tim của hắn hơi run rẩy. Sở dĩ hắn đi đến nơi này đầu tiên, hắn sợ vạn nhất đém người của Vân Khê cùng bọn Trần trại chủ đồng thời cùng rơi vào một chỗ, đám người Trần trại chủ nhất định sẽ trả thù Khê nhi, tình huống như vậy rất có thể xảy ra.
Hiện tại không nhìn thấy bóng người của bọn họ, hắn hơi thở phào nhẹ nhỏm, có đôi khi người so với cự thú càng thêm đáng sợ hơn, hắn thà rằng đám người Khê Nhi chống lại chính là cự thú, không có tâm địa độc ác như người.
“ Cho các ngươi bản đồ cũng vô dụng, bởi vì trên bản đồ căn bản không có hướng dẫn đánh bại cự thú như thế nào cả.”
Những lời Long Thiên Tuyệt nói……, đem đám người Trần trại chủ giận run lên, trên bản đồ tự nhiên sẽ không dạy người ta cách đánh bại cụ thú, cái hắn muốn nói chính là, phải làm như thế nào mới có thể tìm được cơ quan, chạy khỏi nơi này.
“ Tiểu tử, chúng ta không ra được, ngươi cũng đừng hòng bước ra khỏi nơi này!” Trần trại chủ hung hãn đối với cự thú đâm ra một kiếm, ánh mắt hung ác, nghiễm nhiên là đem cự thú làm như Long Thiên Tuyệt.
“ Trần trại chủ nên chuyên tâm mà đối phó địch, an nguy của ta, cũng không nhọc đến ngươi.” Long Thiên Tuyệt vừa quan sát chung quanh, vừa cẩn thận tránh đi công kích của cự thú, mỗi lần khi cự thú lại gần, hắn liền thi triển Na Di thuật, tùy ý cự thú công kích đám người Trần trại chủ, mà hắn thì đứng một bên xem cuộc vui.
Hắn đã từng thử dùng Na Di thuật để thoát khỏi không gian này, lại phát hiện không thể thực hiện được, nó giống như tình huống ở trong địa cung, hắn chỉ có thể thi triển Na Di thuật trong không gian mình đang đứng, không có cách nào đến một không gian khác được.
Mặc dù trước mắt hắn không có gì nguy hiểm, nhưng là trong lòng hắn vẫn lo lắng an nguy của vợ yêu cùng đệ đệ, cho nên hắn không thể không xuất thủ đối phó cự thú, muốn mau sớm giải quyết nó, để có thể chạy tới những địa phương khác đi tìm đoàn người Khê Nhi.
Bất quá, xuất thủ thì xuất thủ, cũng không thể để tiện nghi cho đám người của Trần trại chủ.
Hắn mỗi khi ra một kiếm, biến hóa một lần một hướng khác nhau, thường thường là dẫn sự chú ý của cự thú đặt trên người đám Trần trại chủ, vu oan giá họa. Thân hình của cự thú rất lớn, một khi hắn ở phía sau cự thú xuất kiếm, cự thú căn bản không có nhìn rõ là người nào đối với nó hạ thủ. Mà mỗi lần khi nó quay đầu nhìn lại, đứng ở phía sau nó luôn luôn là Trần trại chủ cùng tộc nhân của hắn. Cái này, bọn họ không gặp xúi quẩy, còn có ai nữa chứ?
“ Tiểu tử họ Thiên kia, ngươi không chết tử tế được!” Trần trại chủ giận đến đỉnh đầu bốc khói, hắn hận không thể tạm thời bỏ cự thú qua một bên, trước hết giết kẻ đáng ghét, xảo trá Long Thiên Tuyệt này đã, nhưng trong đám người này, thực lực của hắn lại mạnh nhất, lúc trước đã đâm cự thú vài nhát, sớm bị cự thú oán hận. Cho dù hắn muốn tạm thời bỏ qua, không để ý đến cự thú, thì cự thú kia sao có thể bỏ qua cho hắn chứ?
Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.