Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 169: Bản đồ Rơi vào tay ai?




Đối mặt với sự chỉ trích của Cừu Mộ Dã, Long Thiên Tuyệt bình tĩnh sờ sờ mặt mình, quay đầu hỏi Vân Khê: “Mặt của ta, rất đen sao?”
Vân Khê mím môi, xì cười nói: “Không đen! Tuyệt đối không đen!”
Cừu Mộ Dã hai mắt trợn trừng, thiếu chút nữa giận ngất đi, gặp hai vợ chồng không bình thường này, hắn thật khổ tám đời. “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Người đắc tội Hoa gia chính là các ngươi, tại sao lại liên lụy đến ta? Coi như ta van cầu các ngươi, ta sợ các ngươi rồi không được sao? Các ngươi hãy tha cho ta đi!”
Trái tim Cừu Mộ Dã cũng chịu không được bất kỳ đả kích nào nữa rồi. Kể từ khi gặp vợ chồng bọn họ, hắn nhiều lần gặp xui xẻo tai ương. Lần đầu tiên là ở Đại hội tỷ võ, hắn uống canh bị bỏ thuốc xổ, chết đi sống lại. Sau đó trên lôi đài tỷ võ bị Vân Khê đánh thành đầu heo. Lần thứ hai ở trước cửa Ngu Mỹ Nhân, hắn đánh cuộc thua Vân Khê năm triệu lượng bạc trắng. Lần thứ ba chính là buổi đấu giá, hắn bỏ ra giá gấp ba lần, mua đầy đủ một bộ thượng phẩm bảo khí. Những thứ này toàn bộ cũng là do vợ chồng bọn họ ban tặng. Hắn thật sự sợ hãi, đã thành bóng ma tâm lí rồi, hắn cũng không hy vọng lần này lại bị bọn họ liên lụy, trở thành vật hy sinh trong lúc bọn họ va chạm với Hoa gia.
Vân Khê nhìn bộ dạng hắn, cũng thật không đành lòng tiếp tục chỉnh hắn nữa. Nói cho cùng bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì, bất quá là một ít va chạm thôi, hắn cũng bị bọn họ đòi lại cả vốn lẫn lời. Nàng đi lên trước, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không liên lụy ngươi, chúng ta chỉ là mượn ghế lô của ngươi dùng một chút, đợi chúng ta đấu giá thành công bản đồ, sẽ lập tức rời đi.”
“Thật?” Cừu Mộ Dã tránh qua, né tay nàng, nghĩ nghĩ, hắn dẫu gì cũng là danh môn vọng tộc, công tử văn nhã, làm sao lại rơi vào tình cảnh đáng thương như hôm nay vậy? Nghĩ lại, thần sắc hắn nghiêm chỉnh, trên mặt nghiêm nghị nói: “Được rồi! Ghế lô là của các ngươi, ta đi đặt ghế lô khác.”
“Chờ một chút!” Vân Khê đưa tay ngăn cản hắn.
Trên mặt Cừu Mộ Dã lộ ra vẻ giận dữ, bực tức nói: “Ta đã đem ghế lô tặng cho các ngươi, các ngươi còn muốn như thế nào?”
“Ngươi đừng kích động, ta chính là có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Vân Khê sờ sờ mũi, trong lòng mơ hồ sinh ra đau lòng, nhìn đứa nhỏ bị làm cho sợ đến như vậy. (=]] haha)
“Chuyện gì? Nói mau!” Cừu Mộ Dã rất không bình tĩnh.
“Là như vậy, hôm nay đấu giá bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ, chúng ta nhất định phải mang được nó về! Chẳng qua là hôm nay người tới không ít, trong đó không thiếu đại nhân vật có lai lịch, không biết giá tiền bản đồ hôm nay đến tột cùng tăng đến bao nhiêu, cho nên…” tầm mắt Vân Khê từ từ đi xuống, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn trữ vật hắn mang trên tay, nàng cười hắc hắc, rất hồn nhiên, rất ngây thơ. (ôi khổ thân thằng bé =]] hết bị tra tấn tinh thần h lại phải chịu cảnh cướp giật =]])
Rất hồn nhiên, rất ngây thơ? Đó là chuyện không có khả năng!
Cừu Mộ Dã theo bản năng nhìn hai tay của mình, trợn mắt trừng trừng: “Ngươi không thể động vào bạc ta! Ta cho ngươi biết, hành động của ngươi chính là cường đạo đó!”
“Ta lại không nói muốn đoạt bạc của ngươi, ta chỉ là muốn, vạn nhất đến lúc ngân lượng trên người chúng ta không đủ, có thể mượn một chút không?” Vân Khê buông tay nói.
“Mượn?” Cừu Mộ Dã có chút không tin nàng.
“Đúng vậy, mượn! Hơn nữa ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, nhất định ta sẽ trả ngươi lợi tức.” Vân Khê mỉm cười nói.
Cừu Mộ Dã ngó nàng, thấy nàng giống như hồ ly giảo hoạt, nói nàng sẽ trả bạc cho hắn, hắn làm sao cũng không nguyện ý tin tưởng.
Vân Khê lời vừa xong, lại nói: “Dĩ nhiên, nếu như bạc đủ rồi, chúng ta cũng không cần mượn, chỉ là tìm Cừu Đại thiếu ngươi làm dự bị mà thôi, cho nên ngươi không cần khẩn trương như vậy.”
“Đến, đừng đứng, cùng nhau tới đây ngồi xuống, uống chén trà!” Vân Khê kéo hắn, kéo đến bên bàn ngồi xuống, tự mình thay hắn châm trà, mỉm cười nói “Đều nói oan gia nên giải không nên kết, chúng ta thế này coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Nếu như ngươi không chê, chúng ta có thể kết giao bằng hữu. Nhiều bằng hữu tốt hơn so với nhiều địch nhân đúng không? Cừu Đại thiếu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cừu Mộ Dã nhìn hai vợ chồng một chút, lại nhìn Chiến Thiên Dực và Độc Cô Mưu một chút. So sánh mà nói, hắn càng muốn tin tưởng lời Chiến Thiên Dực bởi vì danh tiếng Chiến Thiên Dực ở thập đại học viện rất không tệ. Hắn chính trực, đối đãi người chân thành, đáng giá tương giao. Về phần Vân Khê, hắn cảm giác thấy nàng vốn là hướng về phía bạc của hắn mà tới.
“Chiến huynh, ngươi đồng ý kết giao bằng hữu với ta?” Cừu Mộ Dã thử dò xét hỏi thăm.
Chiến Thiên Dực thu hồi tầm mắt từ góc cửa sổ đối diện, hắn đã thấy được Bách Lý Băng Tuyền, nàng ở đó không nhúc nhích, biểu hiện có chút dị thường, hắn đáy lòng rất lo lắng. Nhớ tới những năm này, hắn hiểu lầm và trách cứ nàng, tim của hắn từng đợt đau đớn, hận không được đâm mình mấy kiếm hướng nàng sám hối. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn nên biết nàng là băng thanh ngọc khiết, là cô nương tốt thiện giải nhân ý, nàng như vậy thì làm sao mắt thấy muội muội của hắn rơi xuống vách núi mà làm như không thấy? Hắn đã từng phân vân, nghi ngờ, nhưng là hắn không cách nào thuyết phục mình đi tin tưởng, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, hắn không cách nào lật đổ thực tế và chân tướng. Hiện nay, chân tướng đã công bố. Là hắn hiểu lầm nàng, cũng đả thương nàng, hắn hối hận không kịp, hiện tại chỉ muốn ở trước mặt nàng, hướng nàng sám hối cùng xin lỗi.
Nghe được lời Cừu Mộ Dã, hắn hoàn hồn, cất cao giọng “Đúng như muội tử nói, oan gia nên giải không nên kết, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, đấu tới đấu lui, có ý nghĩa gì? Không bằng nhất tiếu mẫn ân cừu (một nụ cười hóa giải thù hận)!”
Nghe hắn nói như thế, tim Cừu Mộ Dã nhất thời khoan khoái rất nhiều, nhẹ nhõm thở một hơi dài, nói: “Tốt! Nếu Chiến huynh để mắt tại hạ như thế, nếu tại hạ lại tiếp tục gây hấn, đó chính là không tốt rồi!”
Hắn nâng chén, kính: “Tại hạ lấy trà thay rượu, kính Chiến huynh một chén.”
Chiến Thiên Dực cũng nâng chén, hai người uống một hơi cạn sạch.
Vân Khê hiểu ý cười một tiếng, xem ra bàn về nhân phẩm, mình thua xa không kịp đại ca, bằng không sao Cừu Mộ Dã không tin nàng, chỉ tin đại ca đâu? Quay đầu, nháy mắt với Long Thiên Tuyệt một cái, tiếp đến ánh mắt hắn tán dương, Vân Khê đáy lòng nho nhỏ đắc ý. Hắn nhất định cũng không có nghĩ đến, nàng lại đột nhiên nói muốn cùng Cừu Mộ Dã biến chiến tranh thành tơ lụa sao? Lúc trước nàng có lẽ là quá mức gây sự rồi, phàm là người nàng xem khó chịu, liền muốn hung hăng xử lý đối phương, làm cho đối phương hối hận đi tới trên đời này. Cũng chính vì vậy, kẻ địch của nàng càng ngày càng nhiều. Bây giờ nghĩ lại, thỉnh thoảng khoan dung mà độ lượng, cũng không tệ, đúng như chính nàng nói, thêm một bằng hữu tương đương bớt một địch nhân.
Bên ngoài phòng, tiếng bước chân tất tất tác tác cùng động tĩnh rất nhỏ, thu hết vào tai Vân Khê. Nên tới hay là nói người Hoa gia không có ý định bỏ qua cho bọn họ. Bất quá không sao, binh tới tướng chặn, bọn họ gặp chiêu giải chiêu!
Lầu dưới buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Buổi đấu giá hôm nay không giống dĩ vãng, cùng một ngày sẽ có vài vật vật phẩm đấu giá cùng nhau đấu giá, hôm nay vật phẩm đấu giá chỉ có duy nhất một, đó chính là nửa bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ!
Tiếng người xôn xao.
“Các vị, nói vậy vật phẩm đấu giá hôm nay tất cả mọi người đã biết rồi, ta sẽ không nói nhiều. Duy nhất một điểm, hi vọng tất cả mọi người có thể tuân thủ, ngân lượng phải thanh toán tại chỗ. Nếu giá được kêu cùng ngân lượng thực tế nhận được không đúng, như vậy người mua tự động thối lui khỏi hàng ngũ mua hàng. Khách nhân có giá gần với giá cao nhất sẽ thuận tiện nhận được vật phẩm đấu giá. Tốt! vật phẩm đấu giá của chúng ta hôm nay, giá khởi điểm là một triệu lượng bạc trắng, mỗi lần kêu giá không được thấp hơn một trăm ngàn lượng. Hiện tại đấu giá chính thức bắt đầu!”
Một búa rơi xuống, toàn trường oanh động. Giá quy định một triệu lượng bạc trắng! Đây tuyệt đối có thể nói giá trên trời.
Vân Khê nghe báo giá thế, trong nội tâm không khỏi muốn đem bản đồ mình giữ đấu giá. Buôn bán quá lời đi? Chỉ nửa bản đồ có thể bán ra giá cao như vậy, xin chú ý, chẳng qua là nửa mà thôi nha! Vân Khê không nhịn được lắc đầu, thở dài, quá điên cuồng!
Mặc dù giá quy định trên trời, người cảm thấy hứng thú đối với bản đồ cũng không thiếu, một tên tiếp theo một tên, tiếng báo giá nối tiếp.
Tà tựa tại cửa sổ, tùy ý bức rèm che má, Vân Khê vịn cằm, suy tư làm sao đấu giá thắng được, thành công mua nửa bản đồ này.
Trước mắt tài lực bọn họ có, nàng và Long Thiên Tuyệt ở buổi đấu giá trước bán ra mỹ nhân lộ và bảo khí, tổng cộng thu vào không sai biệt lắm có ba triệu, hơn nữa nàng lúc trước từ trong tay Cừu Mộ Dã thắng năm triệu lượng bạc trắng, cùng với viện trưởng cho nàng một triệu lượng bạc trắng, còn có trong tay nàng để dành. Cộng toàn bộ lại, nàng hiện tại có năm triệu. Một khi vượt ra khỏi con số này, nàng cũng khó. Ánh mắt lưu chuyển, nàng vừa vặn đụng phải một ánh mắt từ ghế lô lầu ba, thấy đối phương ra dấu, bằng vào ăn ý nhiều năm chung đụng, nàng rất nhanh lĩnh ngộ.
Hắn là muốn nói cho nàng biết, trong tay hắn tổng cộng cũng có năm triệu sao? “Trở về đi! Nửa bản đồ kia, là của nàng.” Vân Khê rõ ràng nhớ hắn từng nói với nàng như vậy. Hắn là muốn giúp nàng, nàng hiểu. Ra dấu “OK” trở về, hai người âm thầm đạt thành ăn ý.
Long Thiên Tuyệt không biết khi nào đi đến phía sau Vân Khê, thu vào trong mắt trao đổi bằng tay giữa hai người, con ngươi hẹp dài phát ra mấy phần tà khí, mấy phần thâm trầm.
Vân Khê tình cờ quay đầu lại, đụng vào mắt của hắn, nàng rõ ràng ngẩn ngơ. Đang muốn phản ứng, nói cái gì đó, Long Thiên Tuyệt cho nàng một ánh mắt an tâm, dưới tình thế bức người trước mắt, không phải là thời điểm ghen tuông, điểm này hắn vẫn có thể hiểu.
Ánh mắt hai nam nhân va chạm ầm ầm ở giữa không trung, nhìn như bình tĩnh kì thực sóng ngầm mãnh liệt.
Long Thiên Tuyệt hướng về phía đối phương khoa tay ra một ký hiệu mà Vân Khê xem không hiểu, Hách Liên Tử Phong nhợt nhạt ngượng ngùng, để rèm xuống, xoay người rời đi cửa sổ.
Vân Khê thấy vậy nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Chàng mới vừa nói với hắn cái gì?”
Long Thiên Tuyệt thần bí cười một tiếng, không nói.
Vân Khê trong lòng càng thêm nghi ngờ, cảm giác thấy hai người nam nhân này cổ cổ quái quái, có cái gì gạt nàng.
Hoa Tam gia chắp tay đứng ở cửa sổ, giương mắt lạnh lẽo nhìn ghế lô Vân Khê, trùng hợp chính là, hai người vừa vặn thành một đường chéo, có thể thấy đại khái tình huống ghế lô đối phương.
“Các ngươi nghe kỹ cho ta, hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể để cho người học viện Vạn Hoàng mua được bản đồ. Chỉ cần có trong tay nửa bản đồ, bọn họ chắp cánh cũng trốn không thoát lòng bàn tay lão phu!”
“Tam gia gia yên tâm, chúng ta tổng cộng mang mười triệu lượng bạc trắng, gấp mười lần giá quy định, nhất định có thể mua nửa bản đồ. Chỉ cần chúng ta chiếm được cả bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ, đừng nói là mười triệu, dù là mười tỷ cũng sẽ có.” Hoa Ức Phong đắc ý cười, hắn cũng không tin đoàn người Vân Khê có thể ra giá cao hơn mười triệu.
Hoa Tam gia hài lòng cười cười, vẻ mặt hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Bách Lý Băng Tuyền bị định trụ, nghe được hai người nói, nội tâm lo lắng. Nàng biết tầm quan trọng của bản đồ đối với Chiến Thiên Dực, cũng biết hắn những năm gần đây một mực tìm kiếm nó, nàng rất lo lắng, vạn nhất nguyện vọng của hắn tan tành, tình cảnh không biết sẽ là như thế nào.
Hoa Sở Sở cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình, coi là chút ngân lượng riêng, nàng chà chà chân, hiện tại mới biết được cái gì gọi là vạn năng. Nếu nàng hiện tại có vài triệu ngân lượng, vậy cũng tốt, nàng không chút do dự đưa đi cho Mưu ca ca, để bọn họ thuận lợi mua được bản đồ. Đáng tiếc, nàng hiện tại chẳng những bạc không đủ, hành động cũng bị hạn chế. Làm sao bây giờ đây? Liếc thấy Bách Lý Băng Tuyền nháy mắt với nàng, Hoa Sở Sở âm thầm nhích tới bên cạnh, dùng ánh mắt cùng nàng không tiếng động trao đổi.
“Lấy chiếc nhẫn trữ vật trên tay của ta!” Bách Lý Băng Tuyền đem ánh mắt hướng tay của mình, Hoa Sở Sở thoáng cái hiểu tới, thì ra là các nàng nghĩ đến cùng chuyện đi.
Nàng không chần chờ, thừa dịp đại ca và Tam gia gia không chú ý, đem chiếc nhẫn trữ vật từ trong tay Bách Lý Băng Tuyền lấy xuống, nhân tiện cũng gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình.
Hoa Ức Phong tình cờ quay đầu, vừa vặn bắt gặp thần sắc Hoa Sở Sở quỷ dị, hắn không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ: “Sở Sở, muội đang ở đây làm cái gì?”
Hoa Sở Sở cả kinh, liền đem hai tay giấu phía sau, lắc đầu như trống bỏi.
“Đem tay muội vươn ra!” Hoa Ức Phong tiến tới gần mấy bước, đến trước mặt của nàng.
Hoa Sở Sở dùng sức lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, vẻ mặt khả ái khiến người trìu mến.
“Muội rốt cuộc đưa ra không?” Hoa Ức Phong nhăn mày, càng thêm đối với nàng sinh ra hoài nghi, hắn tiến tới trước một bước, vươn tay đoạt.
Hoa Sở Sở cúi đầu thấp, thân hình linh hoạt địa từ dưới nách của hắn lẻn đi qua, chạy vội tới cửa sổ. Cũng không để ý Tam gia gia đang ở bên cạnh, nàng hướng góc cửa sổ đối diện, gào to: “Mưu ca ca, bắt lấy!”
Một tiếng thét lanh lảnh này, lập tức đè tiếng ồn bên dưới đi, mọi người rối rít ngẩng đầu nhìn hướng nàng, chỉ thấy cánh tay phải nàng giơ lên, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, sau đó cánh tay phải đột nhiên dùng lực, hai kiện đồ vô cùng nhỏ bé hướng cửa sổ chéo ném tới.
Hoa Tam gia hai mắt khẽ nhếch, lập tức có phản ứng, hữu chưởng của hắn đẩy ra, nhấc lên một cổ cường đại nước xoáy lực, cố gắng đem thu hồi lại hai quả chiếc nhẫn trữ vật Hoa Sở Sở ném ra ngoài.
Cùng một lúc, một bóng màu đen chợt từ cửa sổ bay ra, người như kiếm, bay nhanh như tia chớp, đón trung tâm nước xoáy, đưa tay ra.
“Mưu ca ca, cẩn thận a!” Hoa Sở Sở kích động kêu lên.
Độc Cô Mưu nhưng làm như không nghe thấy, cả người giống một thanh trường kiếm sắc bén cắm vào trung tâm nước xoáy, không sợ không hãi. Tay của hắn vững vàng bắt hai quả chiếc nhẫn trữ vật, thân thể nhưng đi theo lực hấp nước xoáy, xông về Hoa Tam gia.
Đám người quan sát phía dưới rối rít lắc đầu thở dài, hắn e là một đi không trở lại, một người vô danh há có thể chống đỡ được thực lực của Hoa Tam gia?
Hoa Tam gia lạnh lùng cười một tiếng, tay phải khinh xoáy, gia tăng lực nước xoáy: “Không biết tự lượng sức mình!”
“Độc Cô!” Chuyện phát sinh quá đột ngột, Vân Khê cũng sợ ngây người, không ngờ rằng Độc Cô Mưu một mình xông ra.
Ở thời điểm tất cả mọi người cho là Độc Cô Mưu chết chắc, thân thể hãm thân trong nước xoáy bỗng nhiên xoay chuyển cấp tốc, hắn chẳng những không có dấu hiệu muốn thoát khỏi lực nước xoáy, ngược lại tăng nhanh tốc độ xông về Hoa Tam gia, trường kiếm trong tay hắn xoay chuyển kinh người, sát khí tăng vọt, thẳng ép Hoa Tam gia!
Hoa Tam gia kinh hãi, trăm triệu không ngờ được đối phương lại đột nhiên phản công lại. Hắn liền lùi lại mấy bước, triệt hồi lực nước xoáy, trở tay đẩy ra một chưởng, một hồi này, thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng đủ để cho Độc Cô Mưu có cơ hội toàn thân trở lui. Mượn một chưởng Hoa Tam gia đẩy ra cuối cùng, Độc Cô Mưu tung mình nhảy vào cửa sổ của ghế mình. Dư ba chưởng lực Hoa Tam gia như cũ không ngừng nghỉ, đuổi theo vào đến trong phòng. Long Thiên Tuyệt lấy ra Kim Hòa tháp, tay phải cuốn, đem chưởng lực Hoa Tam gia hoàn toàn hút vào trong đó. Động tác của hắn cực nhanh, lại có bức rèm che chống đở, Hoa Tam gia căn bản cũng không có thấy rõ đối phương như thế nào hóa giải chưởng lực hắn. Thấy ghế lô đối phương không có bất kỳ động tĩnh khác thường, Hoa Tam gia lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn dấu diếm một cao thủ đứng đầu, nếu không làm sao có thể dễ dàng hóa giải chưởng lực của hắn?
Hết thảy phát sinh đột ngột, cũng kết thúc đột ngột, mọi người phía dưới ngửa đầu, không khỏi ngây người nhìn lầu ba.
Bọn họ đều nhận ra Hoa Tam gia, đại nhân vật uy danh gần bằng gia chủ Hoa gia, xét bối phận, hắn thậm chí còn cao hơn so với Hoa gia gia chủ Hoa Thiên Hùng, là đại nhân vật nổi danh lừng lẫy của Hoa gia thậm chí cả Hoa Tây thành đô. Nhưng nam tử áo đen, trên đầu còn mang nón che màu đen kia là người nào? Hắn lại có thể thuận lợi chạy trốn dưới tay Hoa Tam gia, còn cầm đồ đi, điều này cũng không khỏi quá bất khả tư nghị.
“Mưu ca ca thật giỏi!” Hoa Sở Sở ngầm trộm vui mừng, hướng đối diện quơ quả đấm nhỏ.
Hoa Tam gia ánh mắt lạnh lùng quét ngang tới, mang theo vài phần nghiêm nghị và chất vấn, Hoa Sở Sở bị làm cho sợ vội vàng cúi đầu xuống, cũng không dám nữa có bất kỳ mờ ám.
“Cháu rốt cuộc cho hắn cái gì?” Hoa Tam gia lớn tiếng quát hỏi.
“Con...... con...... Không có gì, chính là hai cái nhẫn mà thôi.” Hoa Sở Sở cúi đầu hướng về phía ngón tay, ấp úng.
Hoa Tam gia xoay chuyển ánh mắt, ánh mắt sắc bén nhất thời quét về phía Bách Lý Băng Tuyền. Nhất định là nàng! Nhất định là nàng làm hư Sở Sở!
“Ngươi tốt nhất an phận chút cho ta, không nên khiêu khích tính nhẫn nại của lão phu lần nữa!”
Bách Lý Băng Tuyền xấc láo nhắm hai mắt lại, đối với hắn làm như không thấy.
Lúc này, giá kêu dưới lầu đã tăng đến ba triệu bạc trắng, thanh âm đấu giá vốn là còn hết sức nhiệt liệt, từ từ thưa thớt đi.
Hoa Tam gia mắt lạnh híp lại, hướng về phía Hoa Ức Phong ra dấu tay: “Bốn triệu!”
Hoa Ức Phong ánh mắt sáng lên, vội vàng hướng ngoài cửa sổ giơ bảng: “Chúng ta Hoa gia, ra bốn triệu!”
Một tiếng la này, lập tức đem mọi người đứng hình. Bốn triệu, đã gấp bốn giá quy định rồi, bảng giá cao như thế, không phải là người bình thường có thể ra lên.
Thấy lầu dưới quăng tới vô số ánh mắt sùng bái, Hoa Ức Phong đắc ý nhướng nhướng mày, lòng tự ái được thỏa mãn. Thử hỏi lầu này còn có ai có thể cùng tài lực Hoa gia so sánh?
Ánh mắt của hắn tà tà liếc về phía ghế lô đối góc, từ đấu giá bắt đầu, bọn họ còn chưa hô qua một giá nào. Trong lòng hắn đoán chừng đối phương căn bản cầm không nhiều bạc như vậy, giá bốn triệu đủ để cho đối phương á khẩu không trả lời được.
Ngay vào lúc này, một cái thanh âm ngoài ý muốn vang lên, làm cho toàn trường lần nữa lâm vào trạng thái điên cuồng.
“Tông Chính gia tộc, ra năm triệu!”
Đối phương chẳng những ra giá cao hơn liễu Hoa gia, hơn nữa tự báo tên.
Gia tộc Tông Chính, siêu cấp gia tộc hùng bá Đông Nam trong truyền thuyết? Chỉ một danh hiệu gia tộc này cũng đủ khiến mọi người một trận nghị luận.
“Đáng chết! Làm sao đột nhiên nhô ra người gia tộc Tông Chính?” Hoa Ức Phong khẽ nguyền rủa, sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía nam tử tóc trắng mới vừa lên tiếng.
Hách Liên Tử Phong đứng trước cửa sổ, phong tư sáng quắc, phong khinh vân đạm, không thể bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hoa Tam gia cũng nhịn không được ánh mắt nhìn chăm chú hắn, trong lòng than nhỏ, gia tộc Tông Chính khi nào có một vị thanh niên tài tuấn phong lưu tiêu sái như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng vì bản đồ?
“Sáu triệu!” Hoa Tam gia trực tiếp tăng thêm một triệu, đem đối phương đè ép xuống. Nơi này chính là Hoa Tây thành, địa bàn Hoa gia, ở đâu dung được người gia tộc Tông Chính ở chỗ này diễu võ dương oai?
Hách Liên Tử Phong nhợt nhạt cười, ánh mắt của hắn đen ám sâu không lường được. Đang lúc Hoa Tam gia cho là hắn còn có thể tiếp tục tăng giá, hắn lại đột nhiên xoay người, rời đi, kia ý tứ tựa hồ là tính toán bỏ qua.
Cứ như vậy dễ dàng bỏ qua? Hoa Tam gia ngược lại sửng sốt một chút, có chút khó tin, cảm giác thấy hắn có chút hiềm nghi.
Theo sát lại là một cái thanh âm hô lên: “Mười triệu!”
Quay đầu, Long Thiên Tuyệt đứng chắp tay nơi cửa sổ, cao ngất tôn quý, khí phách nội liễm.
Hoa Tam gia bị kích thích thật sâu, trăm triệu không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng lại chính là mười triệu, đây đã là cực hạn của bọn hắn rồi, nếu là tiếp tục cùng so đấu đi xuống, bọn họ vô cùng có khả năng đấu giá thành công nhưng không cách nào trả tiền ngay lập tức.
“Bọn họ từ đâu có nhiều bạc như vậy? Coi như lấy hết toàn bộ ngân lượng học viện Vạn Hoàng cũng không có nhiều như vậy? Chẳng lẽ viện trưởng học viện Vạn Hoàng thật tính toán bất cứ giá nào?” Hoa Tam gia nghi ngờ.
“Tam gia Gia, ngươi đừng quên, ở cùng bọn họ còn có Cừu Đại thiếu gia, Cừu gia là đại gia tộc phú khả địch quốc, nhưng nếu bọn họ cùng Cừu Đại thiếu gia liên hợp lại, tài lực sợ rằng thật có thể đạt tới mười triệu. Hơn nữa, quy củ buổi đấu giá, nếu bọn họ không cách nào tại chỗ kết toán ngân lượng rõ ràng, thì phải tự động buông tha cho tư cách đấu giá, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ không đem chuyện như vậy nói giỡn.” Hoa Ức Phong phân tích.
“Ngươi nói không chừng bọn họ thật sự có mười triệu bạc trắng......” Hoa Tam gia lâm vào trầm tư.
“Tam gia gia, chúng ta làm sao bây giờ? Còn thêm không?” Hoa Ức Phong hỏi.
Hoa Tam gia hí mắt, suy ngẫm chốc lát, nói: “Ngươi phái mấy người nhanh trở về Hoa gia lấy chút ít ngân lượng trở lại, nói gì, hôm nay cũng phải đem bản đồ mua lại! Chỉ cần có bản đồ, những thứ khác đều không quan trọng.”
“Dạ, Tam gia gia! Ta lập tức phái người đi!” Hoa Ức Phong không dám có chút chậm trễ, lập tức rời đi ghế lô, đi trước phân phó thuộc hạ.
Mười triệu – mấy cái chữ này không ngừng kinh đến người Hoa gia cùng những khách nhân khác, người cùng trong ghế lô với Long Thiên Tuyệt cũng bị hắn làm sợ hết hồn.
Chiến Thiên Dực không hiểu nhìn Long Thiên Tuyệt một chút, rồi xem Vân Khê một chút, cả Thịnh Bảo Trai chỉ sợ cũng chỉ có vợ chồng bọn họ có thể giữ vững được bình tĩnh như thế. Mười triệu! Hắn rất hoài nghi, ngân lượng trên người bọn họ có thể có mười triệu sao?
Cừu Mộ Dã trực tiếp nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình, phần gáy lạnh lẽo, tại sao hắn lại có cảm giác, đối phương tựa hồ là đem ngân lượng trên người hắn cùng tính vào? Hắn, hắn nhất định là lên tàu cướp biển rồi.
Độc Cô Mưu chỉ giương mắt nhìn vợ chồng Long Thiên Tuyệt một cái, nhưng thấy hai người bọn họ hết sức trấn định, thản nhiên, hắn cũng không để ý nữa, cúi đầu nghiên cứu hai chiếc nhẫn trữ vật trong tay. Đây là Sở Sở nha đầu cho hắn, đối với hắn mà nói hết sức trân quý, còn chưa từng có người nào giống như nàng ngu ngơ đối với hắn tốt như vậy, ngu ngơ nhưng khả ái. Năm ngón tay từ từ khép lại, đem hai cái nhẫn vững vàng giữ nơi lòng bàn tay, tâm thần của hắn bắt đầu hoảng hốt.
Vân Khê đứng ở phía sau Long Thiên Tuyệt, nhẹ nhàng đụng tới hắn, tâm tư của hắn, nàng hiểu rõ như trăng sáng, hiện tại cũng chỉ nhìn người Hoa gia như thế nào tiếp chiêu.
“Chàng đoán bọn họ còn có thể sẽ tiếp tục tăng giá hay không?”
“Bọn họ nhất định sẽ thêm!” Long Thiên Tuyệt nghiêng đầu nhìn Vân Khê, đưa tay đem nàng nắm ở trên người, khí độ tôn quý tự tin.
Cừu Mộ Dã tình cờ quay đầu, thấy một màn như vậy, không khỏi thương tiếc ca thán. Nếu không phải kiến thức sự xảo trá cùng phúc hắc của vợ chồng bọn họ, hắn chắc chắn cho rằng đây hình tượng tốt đẹp nhất thế gian này, đáng tiếc nhân vật trong bức tranh này từng mấy lần làm hại hắn tổn thương lớn nhỏ, tất cả tốt đẹp trong đầu liền hết thảy biến mất.
“Mười triệu, lần một! Mười triệu, lần hai…” thanh âm người chủ trì run rẩy, bắt đầu báo giá.
Thân thể Hoa Tam gia nghiêng hướng phía trước, bàn tay nắm cửa sổ, quyết cắn răng một cái, hướng lầu dưới hô: “Mười một triệu!”
Chùy nhỏ trong tay người chủ trì sắp đánh xuống run lên ba cái, hắn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, trước mắt có thể cùng Hoa Tam gia tiếp tục cạnh tranh cũng chỉ còn lại có hắn. Hắn nếu không tăng giá như vậy bản đồ sẽ thuộc về Hoa gia.
Long Thiên Tuyệt nắm tay, đáy mắt thấy Hoa Ức Phong vội vã từ cửa chính Thịnh Bảo Trai chạy ra chạy vào, hắn môi mỏng khẽ mím, hai đầu lông mày đọng lại vẻ trầm tĩnh cơ trí. Xoay người, ôm lấy Vân Khê rời đi bệ cửa sổ.
Bọn họ lại bỏ cuộc? Rất nhiều người trong lòng không khỏi thương tiếc buông tiếng thở dài, nguyên tưởng rằng hôm nay còn có thể có giá kỷ lục, bất quá mười một triệu đã đủ để trở thành một lịch sử kinh người. Thịnh Bảo Trai từ trước tới nay đấu giá đoạt được cao nhất, mười một triệu lượng bạc trắng!
Quản sự Thịnh Bảo trai phía sau màn cùng người chủ trì, chưởng quỹ đều mừng rỡ không dứt, đấu giá giá tiền càng cao, hoa hồng Thịnh Bảo trai có thể lấy được càng cao, mấu chốt nhất chính là, đối với nghề này mà nói, có thể đấu giá bán thành công một vật phẩm cao như vậy chính là một loại khẳng định cùng tuyên truyền cho danh tiếng Thịnh Bảo trai, ích lợi vô số.
“Mười một triệu lượng bạc trắng, lần một! Mười một triệu lượng bạc trắng, lần hai! Mười một triệu lượng bạc trắng, lần ba... Thành giao! Nửa bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ, cuối cùng thuộc về Hoa gia!” người chủ trì thanh âm kích động, nửa bản đồ rốt cục tân chủ nhân.
Hoa Tam gia cười dài, tiếng cười truyền khắp mỗi góc Thịnh Bảo trai, giống như là ở tuyên cáo thắng lợi của hắn.
Chiến Thiên Dực mi tâm căng thẳng, khẩn trương nhìn về phía Long Thiên Tuyệt và Vân Khê, hắn nghĩ không ra hai người bọn họ đến tột cùng trong hồ lô muốn làm cái gì, chẳng lẽ thật tính bỏ qua như vậy sao?
“Đại ca, đừng nóng vội! Bản đồ sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta.” Vân Khê mềm giọng an ủi, vẻ tự tin lây nhiễm Chiến Thiên Dực, để cho hắn tâm bất an cũng trấn định theo. Muội tử đã có lòng tin như vậy, tin tưởng nàng không có sai.
“Tam gia gia, không xong! Hết thảy người của chúng ta canh giữ ở ngoài cửa Thịnh Bảo Trai đều bị giết rồi!” Hoa Ức Phong vội vả chạy vào ghế lô, thần sắc lo âu, “Là người Yến gia! Là Yến Vô Ngân! Bọn họ bao vây, chúng ta căn bản là không ra được!”
“Cái gì?” Hoa Tam gia nghe vậy kinh hãi, hai cái lông mày nhăn lại, tức giận “Ghê tởm! Yến Vô Ngân lại còn tự đưa mình tới cửa? Đi, đi với ta xem một chút!”
“Tam gia gia, vậy chuyện trong này làm sao bây giờ?” Hoa Ức Phong nhắc nhở.
Hoa Tam gia ngẩn ra, bỗng nhiên phát giác mùi vị âm mưu, hắn nghiêng đầu cẩn thận suy tư một lần, mơ hồ có chút ít đầu mối.
Lúc này, lầu dưới lại truyền tới liễu đấu giá sư lời của: “Do khoản ngân lượng này quá mức khổng lồ, chúng ta quyết định trước nghiệm thu số lượng bạc rõ ràng. Thỉnh đồng ý.”
“Hoa Tam gia, đây là yêu cầu chủ nhân bản đồ chính miệng nói, mong ngài tha lỗi.” Người chủ trì hướng Hoa Tam gia xá một cái, không dám đắc tội hắn, nhưng là muốn duy trì quy tắc đấu giá tại Thịnh Bảo Trai.
Hoa Tam gia sắc mặt nhất thời đen đi, một ít đầu mối mới vừa hiện lên trong đầu, hiện tại rốt cục sáng tỏ. Hắn ngẩng đầu, mắt quét về phía mấy người Vân Khê, bọn họ đây là cố ý bố trí bẫy rập ở chỗ này chờ hắn? Nếu hắn không cách nào thanh toán tại chỗ tiền mười một triệu lượng bạc trắng, vậy hắn cũng chỉ có thể buông tha cho bản đồ, dựa theo quy củ buổi đấu giá, người học viện Vạn Hoàng có thể lấy được nửa tấm bản đồ với mười triệu lượng bạc. Đáng hận! Bọn họ làm sao biết số bạc trắng hắn hôm nay tùy thân vừa vặn không đủ mười một triệu đây? Hắn nhăn mày suy nghĩ sâu xa.
“Hoa Tam gia? Kia mười một triệu lượng bạc trắng......” người chủ trì thấy hắn chậm chạp không có phản ứng, không nhịn được hỏi lại.
Này vừa hỏi, kích thích Hoa Tam gia, hắn đột nhiên giận dựng lên, hướng về phía người chủ trì trừng mắt: “Giục cái gì giục? Chẳng lẽ Hoa gia ta có thể thiếu các ngươi ngân lượng không đưa?”
“Không có ngân lượng còn dám tùy tiện mở miệng đấu giá, Hoa gia các ngươi thật là không biết xấu hổ.” Vân Khê chen vào, có chút hả hê đắc ý, khiến cho Hoa Tam gia càng thêm tức giận.
“Đúng! Không đủ ngân lượng cũng đừng có tùy tiện đấu giá!”
“Nếu là mỗi người cũng giống như Hoa gia các ngươi kêu giá loạn, buổi đấu giá này còn có cái gì công bình?”
“Nếu như Thịnh Bảo trai cứ như vậy mặc cho người Hoa gia phá hư quy củ, vậy chúng ta sau này cũng sẽ không tới Thịnh Bảo Trai.”
“Đừng tưởng rằng Hoa Tây thành là địa bàn Hoa gia, các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, không tuân thủ quy củ, ta nhớ Thịnh Bảo Trai không chỉ ở Hoa Tây thành. Nếu hôm nay Thịnh Bảo Trai không cách nào cho chúng ta một kết quả vừa lòng, ta xem từ nay về sau, nhờ Hoa gia ban tặng, uy tín Thịnh Bảo Trai xuống dốc không phanh!”
“Đúng! Hoặc là lấy ra mười một triệu lượng bạc trắng, hoặc là tự động buông tha!”
“......”
Hội trường, mọi người nghị luận rối rít.
Đối mặt áp lực như vậy, Tam chưởng quỹ Thịnh Bảo trai phải tự mình ra mặt, hắn hướng Hoa Tam gia chắp tay, nói: “Hoa Tam gia, quy củ Thịnh Bảo Trai không thể phá, kính xin ngài phối hợp!”
Hoa Tam gia mặt đen lại, vừa tức vừa giận, hắn bình sinh khi nào gặp qua chuyện lúng túng như thế này? Cũng được, cứ để người học viện Vạn Hoàng lấy được bản đồ trước, hắn đã thiết kế thiên la địa võng, đem toàn bộ bắt lại, bản đồ sớm muộn gì cũng là của hắn. Hắn cũng muốn nhìn xem người học viện Vạn Hoàng có thể lấy ra mười triệu lượng bạc hay không.
“Bản đồ, lão phu không cần!” Hắn hướng về phía lầu dưới lạnh lùng nói.
Hiện trường ồn ào. Thì ra là người Hoa gia thật không có mười một triệu lượng bạc trắng, chẳng qua là vì muốn được bản đồ nên lên tiếng thôi.
Cừu Mộ Dã nghe đến đó, không khỏi nhìn về phía hai vợ chồng Vân Khê, người Hoa gia rút lui, như vậy tự nhiên đến phiên vợ chồng này, chẳng lẽ bọn họ thật muốn lấy mười triệu lượng bạc trắng mua bản đồ? Trên người bọn họ thật có nhiều ngân lượng như vậy sao? Hắn rất là tò mò.
Ánh mắt của mọi người trong hội trường cũng đồng loạt chuyển hướng về phía Vân Khê, Hoa gia không đem ra mười một triệu lượng bạc trắng, như vậy bọn họ thì sao? Bọn họ có thể lấy được ra mười triệu lượng bạc trắng sao?
“Ta mới vừa nói, người Hoa gia không có ngân lượng còn dám tùy tiện mở miệng kêu giá, thật là không biết xấu hổ. Như vậy hiện tại, chúng ta cũng cầm không nhiều ngân lượng như vậy chẳng phải là tự mắng mình?” Vân Khê sờ sờ mũi, đột nhiên có chút hối hận mình miệng lưỡi quá nhanh.
Long Thiên Tuyệt cười khẽ “Làm sao giống nhau? Bọn họ không có ngân lượng, lại dám mạnh miệng, là bọn hắn không biết xấu hổ. Chúng ta không có ngân lượng, là cơ trí của chúng ta, biết bọn họ khẳng định mua không được bản đồ, cho nên mới thêm giá, tại sao có thể đem hai người đánh đồng đây?”
Vân Khê vô cùng đồng ý gật gật đầu. (vô sỉ a!!)
Cừu Mộ Dã liếc mắt xem thường, thầm mắng bọn họ vô sỉ, nói cho cùng, thì ra là hai người bọn họ cũng không có đầy đủ ngân lượng, vậy còn náo loạn? Sớm biết hắn tự kêu giá, đem nửa bản đồ kia mua, sau đó lại bán chuyển tay, là hắn có thể kiếm được càng nhiều ngân lượng.
“Long công tử, nếu Hoa gia đã bỏ đi rồi, như vậy bản đồ nên là các ngươi giành được......” Tam chưởng quỹ ở dưới lầu nói.
Long Thiên Tuyệt dịch bước đến cửa sổ, hướng về phía lầu dưới nói: “Ta cùng phu nhân thương lượng, thấy cầm mười triệu lượng bạc trắng mua nửa tấm bản đồ thật sự không đáng giá! Cho nên, trừ phi bản đồ có thể giảm nửa giá, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể bỏ qua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.