Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 153: Sinh em bé!




“Bụng… bụng của ta… Ta hình như sắp sinh rồi.” Vân Khê đau đớn cau mày, thở gấp, không ngờ được rằng đứa nhỏ muốn ra đời vào lúc này.
“Cái gì? Sắp sinh?” Gương mặt tuấn tú của Long Thiên Tuyệt từ trước đến giờ vốn luôn thong dong vào giờ phút này cũng không bình tĩnh nổi nữa. Hắn khom người, bế nàng, rồi quay ra ngoài lớn tiếng gọi: “Mau đưa tất cả bà đỡ trong toàn thành đến đây!”
Bên ngoài phòng, tứ đại hộ pháp cùng cao thủ Long gia nghe vậy đều thấy rối ren, phu nhân lại lâm bồn vào đúng lúc này!
“Viêm hộ pháp, Phong hộ pháp, các đệ mang thêm người lập tức đưa bà đỡ toàn thành đến đây.”
“Băng hộ pháp, muội hãy vào cạnh bảo vệ phu nhân, có chuyện gì nhanh chóng báo cho ta.”
“Long Khải Phong, huynh mang theo các cao thủ Long gia bảo vệ Tôn chủ và phu nhân, không để cho những kẻ khác quấy rầy, rình mò, tùy ý đến gần Tôn chủ và phu nhân.”
Long Khải Phong chính là cao thủ Long gia có thực lực cao nhất, Huyền tôn cấp bảy.
Vân hộ pháp không hổ là người đứng đầu tứ đại hộ pháp của Lăng Thiên Cung, gặp nguy không loạn, nhanh chóng phân phó công việc. Mọi người nhanh nhẹn tản ra làm việc, tìm bà đỡ, mở đường, bảo vệ, vô cùng nhộn nhịp, bận rộn.
“Sư phụ sắp sinh?” Bách Lí Song hơi ngẩn ra, vội vàng chạy về phía phòng Vân Khê.
“Sắp…sắp…sinh?” Long Thiên Thần vừa vui mừng vừa lo lắng. Lần này, hắn từ Dực Long học viện xa xôi ngàn dặm chạy về, chính là muốn chứng kiến cháu gái bé bỏng chào đời. Hiện tại chính là lúc này đây, chẳng qua tình huống này với hoàn cảnh này hình như không thích hợp sinh nở.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng vội vàng chạy gấp về phía Bách Lí Song vừa đi.
Bạch Sở Mục, hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, Lam Mộ Hiên cùng Mộ lão mãi mới phản ứng được, cũng gấp gáp chạy theo.
Trong đám người, Vân Trung Thiên nhìn về lầu hai, ánh mắt thay đổi, che giấu vô số tâm tình. Sau đó, hắn chắp tay cáo biệt hai sư đồ Tô đại sư, vuốt cằm rồi cất bước rời đi.
Bên phía các trưởng lão Thanh Lân học viện, Đại trưởng lão thấy tận mắt Kỳ Lân thần thú bị hút vào Kim Hòa tháp, cả đám mừng rỡ, không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi thế này. Thật không uổng công!
“Tốt lắm! Có Kỳ Lân thần thú, chúng ta có thể trở về học viện báo cáo cho viện trưởng rồi.” Đại trưởng lão ánh mắt chớp động, hưng phấn và kích động đến nói không ra lời. Lúc này nghe thấy tiếng hô lớn của Long Thiên Tuyệt từ lầu hai, mấy người liếc nhau một cái, đáy mắt tinh quang tán loạn.
“Long Thiên Tuyệt, Vân Khê, chỉ vì các ngươi mà Thanh Lân học viện chúng ta mới tổn hao nhiều nhân tài như vậy. Tốt, rất tốt! Hôm nay bị lão phu bắt được, các người đừng hòng thuận lợi sinh nhi tử.” Lão cúi đầu, nhìn Kim Hòa tháp trong tay mình, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, “Kim Hòa tháp này chẳng những có thể trấn áp thần thú mà còn có thể trấn áp cao thủ. Hôm nay lão phu lấy nó tới bắt hai người các ngươi, mang các ngươi về Thanh Lân học viện chịu trừng phạt của Hội trưởng lão thẩm phán, cho các ngươi sống không bằng chết!”
Mấy vị trưởng lão nhìn lẫn nhau, cười lạnh.
“Thiên Tuyệt, không xong rồi. Chàng mau đặt ta xuống!” Trên trán Vân Khê đầy mồ hôi hột, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng cảm giác chỉ cần hơi động đậy thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Khê Nhi, nàng cố nhịn một chút nữa, ta lận tức đưa nàng về khách điếm.” Trên trán Long Thiên Tuyệt cũng một tầng mồ hôi, không ít hơn nàng. Hắn sải bước đi về phía trước, thấy sắc mặt người trong ngực càng ngày càng kém thì đau lòng vô cùng.
Hắn không hy vọng con mình có chuyện, càng không hy vọng Khê Nhi có chuyện. Nếu có thể, hắn tình nguyện thay nàng chịu nỗi đau đớn khi sinh con này.
“Khê Nhi, ngoan, cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Không được! Không chịu được nữa! Chàng mau buông ta xuống! A ——” Thanh âm sợ hãi vang lên, Long Thiên Tuyệt vội vàng ngừng bước, xem ra nàng thực sự không thể hoạt động nữa rồi.
“Sư phụ!”
“Đại tẩu!”
Đám người Bách Lí Song lục tục kéo tới, thấy một màn như vậy, cả đám đều ngây dại. không biết nên làm gì để giúp Vân Khê giảm bớt đau đớn.
Lúc này, Tứ chưởng quỹ và Cừu quản sự đến gần, Cừu quản sự nói: “Long công tử, tại hạ thấy Vân Khê cô nương hiện giờ không tiện di chuyển. Không bằng đưa cô nương tới phòng dành cho khách của Thịnh Bảo trai, chờ bà đỡ tới rồi tính tiếp.”
“Đúng vậy, hãy đưa bà đỡ đến ngay Thịnh Bảo trai, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho các vị.” Tứ chưởng quỹ nói.
Suy nghĩ một chút, Long Thiên Tuyệt gật đầu đáp ứng, dưới sự chỉ dẫn của Cừu quản sự đi tới một gian khách phòng.
“Khê Nhi cố chịu thêm chút nữa, bà đỡ rất nhanh sẽ đến.” Long Thiên Tuyệt ngồi bên giường, nắm chặt tay Vân Khê, nhẹ giọng an ủi.
Vân Khê cắn môi, đau đến chết đi sống lại, nàng nắm chặt lấy tay Long Thiên Tuyệt, giống như đó chính là vật cứu mạng duy nhất.
“Thiên Tuyêt, Thiên Tuyệt, aaa…”
“Khê Nhi đừng hoảng, có ta ở đây!” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ở bên tai nàng vừa an ủi động viên, vừa hôn nhẹ gương mặt của nàng, hi vọng có thể phân tán sự đau đớn của nàng.
“Thiên Tuyệt, đau quá a…”
“Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây rồi” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng an ủi, rồi quay đầu hướng phía ngoài quát lớn, “Bà đỡ đâu rồi? Sao còn chưa tới? Các ngươi còn làm cái gì? Tất cả đều đi tìm cho ta!”
Băng hộ pháp cùng đám người Long Khải Phong ở ngoài cửa bị tiếng quát của hắn làm cho kinh sợ. Đám người Long Khải Phong còn đỡ, bởi chưa biết Long Thiên Tuyệt lâu lắm, chưa hiểu rõ tính cách của hắn. Còn Băng hộ pháp đã đi theo Tôn chủ nhiều năm, chưa từng thấy Tôn chủ thất thố như thế bao giờ. Nàng biết, hiện giờ, Tôn chủ đã hoàn toàn rối loạn rồi. Trên đời này, cũng chỉ có phu nhân mới có thể khiến cho tinh thần Tôn chủ vốn lãnh tĩnh phải rối tung rối mù lên.
“Tôn chủ, ngài đừng nóng vội. Vân hộ pháp đã đi tìm bà đỡ, rất nhanh sẽ đưa người đến.” Băng hộ pháp bình tĩnh nói, trong lòng cũng lo lắng lắng cho phu nhân, nghĩ tới việc sinh con vất vả như vậy, nàng không khỏi sợ hãi.
“Sư phụ, người chịu đựng một chút, người và hài tử nhất định sẽ bình an vô sự.” Bách Lí Song đứng ở bên giường, nhìn sư phụ trên giường, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.
“Đi, chúng ta nhanh đi chuẩn bị nước nóng, lúc bà đỡ tới, nhất định sẽ cần dùng đến.” Bách Lí Song kéo hai tỷ muội Triệu Hiểu Du rời khỏi phòng.
“Đại ca, đệ phải làm gì bây giờ?” Long Thiên Thần đứng tại chỗ, nhìn đại ca, đại tẩu, luống cuống chân tay, không biết mình nên làm cái gì, cần làm cái gì.
Long Thiên Tuyệt không quay đầu lại, nói: “Các đệ cũng đi tìm bà đỡ đi, nếu thấy Vân hộ pháp tìm được bà đỡ thì để họ ngồi lên Thần Long tới đây. Mau đi.”
“Được!” Long Thiên Thần vội kéo Bạch Sở Mục, vội vàng chạy ra cửa.
Lam Mộ Hiên và Mộ lão thấy mình không giúp được gì, cũng vội chạy đi tìm bà đỡ.
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Gặp phải người nhà này, bất kì chuyện kì quái nào cũng cũng thể phát sinh.
Lấy Thần Long đi mời bà đỡ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong lịch sử cả Long Tường đại lục này.
Không biết bà đỡ nào sẽ có vinh dự được ngồi trên Thần Long để đi đỡ đẻ?
Hay là… một đám bà đỡ may mắn?
Long Thiên Tuyệt không quan tâm xung quanh, trong lòng chỉ lo lắng cho vợ yêu, nắm thật chặt tay nàng, thay nàng lau mồ hôi, còn mình thì mặc kệ từng giọt mồ hôi rời xuống.
“Thiên Tuyệt, ta, ta chịu không nổi nữa rồi..” Vân Khê run rẩy, sau đó đột nhiên mềm nhũn, lâm vào hôn mê.
Long Thiên Tuyệt cả kinh, tim đập nhanh liên hồi, sau khi xác nhận nàng vẫn còn thở, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khê Nhi, Khê Nhi, nàng mau tỉnh lại, không nên ngủ. Nàng phải kiên trì, người rất nhanh sẽ đến.”
Lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng dánh nhau.
Băng hộ pháp ở ngoài vội vàng bẩm báo: “Tôn chủ, không xong, đám trưởng lão của Thanh Lân học viện đang đánh giết, xông vào.”
“Bảo vệ phu nhân!” Long Thiên Tuyệt quát một tiếng, ngắm nhìn người đang hôn mê trên giường, hít một hơi thật sâu, từ từ ổn định tinh thần, “Huyền Dực, Hổ Vương bảo vệ cho tốt chủ nhân của các ngươi!”
“Rống!”
“Ngao!”
Sau hai tiếng gầm thét, Huyền Dực và Hổ Vương đồng loạt hiện thân trong gian phòng, đứng ở trước giường, thủ hộ chủ nhân.
Long Thiên Tuyệt lắc mình, bay vút ra ngoài.
Đại trưởng lão nhanh chóng đối mặt với hắn, trên khuôn mặt già nua hiển hiện sát cơ, “Long Thiên Tuyệt tới đúng lúc lắm. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Là các ngươi?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh nhưng thần thức thì lại bao vây bốn phía, nhanh chóng thăm dò nhân số và thực lực của đối phương.
“Các hạ hẳn là Đại trưởng lão của Thanh Lân học viện. Không biết hôm nay đến đây là có việc gì?” Lúc nói chuyện, khí thế lạnh lẽo tỏa ra bao phủ bốn phía.
Đối phương có hai cao thủ Huyền Hoàng cảnh, mấy người còn lại ít nhất cũng từ Huyền tôn cấp bảy trở lên, còn người mình thì sao? Trừ hắn là Huyền Hoàng cao thủ ra, thì thực lực mạnh nhất chính là Long Khải Phong, Huyền tôn cấp bảy, còn lại cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Huyền tôn. Thực lực cách xa khiến cho hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Bọn họ cũng có những cao thủ Huyền Hoàng cảnh khác, chính là đám người Không trưởng lão. Đáng tiếc, sau khi bán đấu giá đan dược, những cao thủ Huyền Hoàng cảnh ấy đã ủ rũ theo Không trưởng lão rời khỏi Thịnh Bảo trai, giờ phút này chắc đã quay về Vạn Hoàng học viện rồi, nước xa không cứu được lửa gần. Cho dù giờ phút này bọn họ ở dây cũng chưa chắc đã ra tay tương trợ. Cầu người không bằng dựa vào chính mình, Long Thiên Tuyệt nhanh chóng nghĩ ra vô số kế hoạch đối địch.
Mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.
Bằng bất cứ giá nào, cho dù phải hy sinh tính mạng, hắn quyết không để cho đối phương xúc phạm tới Khê Nhi, tới hài tử của bọn họ.
“Vì sao ư? Vì tâm tư xảo quyệt của các ngươi! Lúc ở Côn Luân tiên cảnh, các ngươi giả trang thành học sinh cùng trưởng lão của Thanh Lân học viện ta, lợi dụng Càn Khôn Kính lừa gạt chúng ta, sau lại giết hại Mi trưởng lão cùng học sinh Thanh Lân học viện, cướp đi Kỳ Lân thần thú. Đây là tội thứ nhất. Lại thêm, trong Đại hội tỷ võ, mười học sinh thiên phú xuất chúng của học viện chúng ta cũng bị các ngươi hại chết. Đây là tội thứ hai. Hai trọng tội như thế, ngươi nghĩ xem, lão phu có nên bầm thây vạn đoạn hai vợ chồng người không?”
Lời nói vừa dứt, lão đã xuất thủ, ngón tay bắn ra huyền khí, xa đến ba thước, từng đạo huyền khí như kiếm bay, sắc bén khác thường.
Lão đã sớm bước vào Huyền hoàng cảnh, trình độ tu luyện đã đến mức không cần kiếm mà thắng kẻ có kiếm. Năm ngón tay vung lên, kiếm khí vô hình bay ngang, chém sắt như chém bùn, nếu là người bình thường nhất định sẽ bị chém thành hai khúc.
“Mọi người mau tránh ra!” Long Thiên Tuyệt cao giọng quát một tiếng, hai cánh tay của hắn mở rộng, khí tức vĩ đại trong nháy mắt bộc phát, đối đầu cùng kiếm khí vô hình của Đại trưởng lão.
Oanh!
Chỉ một thoáng, cả Thịnh Bảo trai kịch liệt chấn động.
Hai đạo kình khí va chạm khiến cho mấy gian khách phòng bị chấn vỡ, chỉ có phòng Vân Khê vẫn bình an vô sự.
Long Thiên Tuyệt lui về sau mấy bước, vững vàng đứng thẳng, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, dâng trào một ngụm máu ngọt, bị hắn hung hăng nuốt xuống. Thực lực Đại trưởng lão kia cao hơn hắn mấy phần, hắn có thể ngăn cản được một lần công kích có thể nói là không tệ rồi. Thần sắc của hắn vô cùng lạnh lùng, hắn tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế.
“Cảnh giới Huyền Hoàng? Long Thiên Tuyệt, ngươi khá lắm, không hổ là thiên tài tập võ, thời gian chỉ vỏn vẹn nửa năm, ngươi liền từ Huyền tôn đỉnh thăng đến Huyền Hoàng cảnh. Đáng tiếc vị thiên tài này hôm nay nhất định sẽ phải chết trong tay ta.” Đại trưởng lão cười lạnh, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, lão nghiêng đầu nhìn sang, thần sắc hơi đổi. Qua vai Long Thiên Tuyệt lão thấy một thân ảnh màu bạc lấp lánh.
“ Vân Trung Thiên? Sao các hạ lại xuất hiện nơi này?” Đại trưởng lão trầm ngâm chốc lát, ngữ điệu bỗng dưng biến đổi, trầm giọng nói, “Ngươi giúp hắn? Các ngươi là đối thủ, sao ngươi lại muốn giúp hắn?”
Vân Trung Thiên tao nhã đứng tại chỗ, cạnh hắn chính là cửa phòng Vân Khê đang nằm. Vừa rồi chính hắn đã ngăn cản huyền khí đánh tới chỗ này. Khí chất thanh cao, hồn nhiên thiên thành (trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên tự tại, ưu mỹ tuyệt đẹp), hắn tự nhiên cười nói, “Ta chỉ không ưa kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi.”
“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Nếu không phải bọn họ bày mưu tính kế, Thanh Lân học viện chúng ta sao có thể tổn thất nhiều như vậy chứ?” Đại trưởng lão lạnh lùng nói, “Vân Trung Thiên, ta khuyên ngươi không nên chõ mõm vào việc này, nếu không đừng trách lão phu không khách khí.”
“Vậy mời Đại trưởng lão, đừng nên khách khí với ta.” Vân Trung Thiên cười nhạt, thật giống như rất nhàn tản.
Long Thiên Tuyệt nhìn chăm chú hắn, bốn mắt chạm nhau, một đôi mắt sáng rực cùng một đôi mắt trong trẻo như ngọc.
Trong phút chốc, khí tức mạnh mẽ của hai người bộc phát, cả hai đồng loạt hành động.
Tiên hạ thủ vi cường, hai người ăn ý liên thủ, cùng tấn công Đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão cẩn thận!”
Phía sau Đại trưởng lão, các trưởng lão khác cũng đồng thời ra tay.
Cao thủ Long gia và Lăng Thiên cung cũng lập tức hành động.
“Tốt! Lão phu sẽ thu thập các ngươi!” Đại trưởng lão nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên, ánh mắt tối sầm, sau đó, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia khát máu, khí tức trên người dâng cao.
Hai tay lão nhất tề xuất động, mười ngón tay giương ra, mười mấy đạo kiếm khí vô hình tung bay, như bày ra thiên la địa võng, bao phủ xuống Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên.
“Ngao…”
“Ngao…”
Hỏa Long màu vàng cùng Cự Long màu tím từ sau lưng Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên bay vọt ra, giương nanh múa vuốt, phá tan thiên la địa võng.
Hai thanh trường kiếm đột nhiên xuất vỏ, một thanh trường kiếm lóe sáng hàn quang, như long xà du tẩu (mềm mại, uốn lượn, ta nghĩ đó là nhuyễn kiếm), một thanh kiếm khác chém ra khí thế mênh mông cuồn cuộn như nước sông Trường Giang.
Hay kiếm vung lên, Kiếm Thần hạ thế!
Phối hợp ăn ý khiến cho thần sắc Đại trưởng lão đột ngột biến đổi.
“Huyền Hoàng! Truyền kỳ cảnh! Hai Huyền Hoàng cao thủ!”
Kinh ngạc cũng chỉ trong giây lát, Đại trưởng lão rất nhanh ổn định tinh thần, lại đem kiếm khí vô hình bày ra thiên la đại võng, muốn triệt tiêu song hùng song long.
Chỉ là hai tiểu bối mớ bước vào Huyền Hoàng cảnh thôi, chẳng lẽ lão còn phải sợ bọn hắn sao?
Ầm!
Song phương ngang nhiên đối đầu, trời đất rung chuyển, tiếng rồng ngâm ngân vang.
Nóc nhà Thịnh bảo trai, gạch ngói bể nát, tan tành, bởi vì Long tướng xuất hiện cùng với chiến đấu kịch liệt, Thịnh Bảo trai đã có dấu hiệu sụp đổ.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên liếc thấy, thân hình chợt lóe, dẫn dắt đám người Đại trưởng lão rời xa phòng Vân Khê.
“Đuổi theo! Hôm nay nhất định phải bắt được hai cao thủ Huyền Hoàng này. Đợi viện trưởng xóa đi trí nhớ của bọn hắn, khiến cho bọn hắn trở thành học sinh của Thanh Lân học viện chúng ta. Ha ha ha. Đến lúc đó. Thanh Lân học viện chúng ta nhất định sẽ xưng bá trong thập đại học viện.” Chiến ý mãnh liệt bị kích phát ra, Đại trưởng lão bây giờ đã đem hai người bọn hắn thành hai con mồi, hai con mồi cực phẩm.Thử nghĩ xem, hai người này đều có thiên phú xuất chúng hơn người, là thiên tài trong thiên tài, một khi bọn họ thần phục Thanh Lân học viện, còn gì phải lo lắng nữa, so với việc tổn thất mười tên cao thủ kia, thì đáng giá gấp mấy lần!
“Ha ha ha…” Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão càng cười như điên, lão càng ngày càng bội phục mình biết nhìn xa trông rộng.
“Lại có Huyền Hoàng cao thủ sao? Đại trưởng lão, đệ tới giúp huynh!” một trưởng lão Huyền Hoàng cảnh khác cũng gia nhập chiến đấu, cấp bậc kích chiến nhanh chóng tăng lên.
Tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Thoáng cái, cao thủ hai bên đã chiến đấu thành một đoàn.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn khiến Vân Khê tỉnh lại, cảm thấy đau đớn trong bụng càng thêm khủng khiếp.
Bách Lí Song cùng hai tỷ muội Triệu Hiểu Du vừa đun sôi nước, bước ra ngoài lại thấy kịch chiến, huyền khí toán loạn khiến cho các nàng không thể tới gần gian phòng ở đại môn. Lúc này những cao thủ đã rời đi, Bách Lí Song vội vàng dẫn hai tỷ muội họ Triệu mang nước nóng vào phòng.
“Sư phụ!”
Huyền Dực và Hổ Vương thấy là người mình liền không ngăn trở, nhường đường cho các nàng đi vào.
Bách Lí Song ngồi ở đầu giường, thấy sư phụ kêu lên đau đớn vội vàng hỏi: “Sư phụ, bây giờ người thấy thế nào?”
“Song nhi, ta.. ta muốn sinh! Con mau giúp ta!” Vân Khê đau đớn nói.
“Nhưng.. nhưng mà con không biết làm thế nào. Sư phụ, người cố chịu đựng một chút, bọn họ nhất định sẽ tìm bà đỡ tới.” Bách Lí Song luống cuống, nàng là một hoàng hoa khuê nữ, sao biết đỡ đẻ được chứ?
Quay đầu nhìn lại hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, hai nàng cũng lắc đầu, hai nàng ấy còn nhỏ hơn nàng một tuổi, từ nhỏ lại trưởng thành cùng một đống nam nhân, càng không thể biết đỡ đẻ được.
“Song nhi, con có thể. Ta không chịu được nữa…” gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên rõ ràng, Vân Khê đau đến tím mặt, mồ hôi đầm đìa.
“Sư phụ, con… con không biết a!” Bách Lí Song gấp đến độ đổ mồ hôi, nàng cũng muốn thử a, nhưng tay nên đặt vào nơi nào đây?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, có hai người đi tới, một người là nữ nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, người còn lại đội mũ sa, một thân váy áo tím, là một cô nương trẻ tuổi.
Ba người Bách Lí Song đồng loạt quay dầu, nhìn thấy hai người ngoài cửa.
“Hà tẩu là đầu bếp ở Thịnh Bảo trai, mặc dù không phải là bà đỡ, nhưng cũng đã từng giúp người khác sinh con. Hiện nay thời gian cấp bách, bà đỡ chưa đến. Có lẽ nên để cho Hà tẩu thử giúp một chút.” Cô nương áo tím từ tốn giải thích.
Bách Lí Song quay đầu lại hỏi Vân Khê: “Sư phụ, có được không?”
Vân Khê khó nhọc quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía người ngoài cửa, đau đớn khiến cho thần trí nàng mơ hồ, giờ phút này nàng chỉ mong đứa nhỏ nhanh chui ra, làm cho nàng bớt đau đớn.
“Bảo nàng đến đây đi!” Vân Khê gật đầu đồng ý.
“Hai người vào đi.” Bách Lí Song đứng đối diện hai người, nói.
Cô nương áo tím cùng Hà tẩu không lập tức đi vào, Hà tẩu sợ hãi nhìn Huyền Dực và Hổ Vương đang toạn trong phòng, cả người run rẩy, không dám tiến lên.
“Các người nên để cho hai thú sủng này ra ngoài, có bọn chúng ở đây, Hà tẩu không cách nào làm việc được.” Cô nương áo tím trấn định nói.
Bách Lí Song suy tư, nghĩ hai nữ tử này cũng không thể gây bất lợi cho sư phụ được cho nên liền để Huyền Dực và Hổ Vương tạm thời rời khỏi phòng.”
“Nhanh lên, sư phụ sắp không chịu được nữa rồi.”
Đợi Huyền Dực và Hổ Vương rời đi, Hà tẩu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nói với mấy cô nương: “Trong phòng sinh không nên có quá nhiều người, các muội mau đi ra ngoài, rồi đun chút nước nóng, càng nhiều càng tốt.”
Nói xong nàng thuần thục vung ống tay áo lên, bắt đầu đỡ đẻ.
Vân Khê bị hành hạ đến chết đi sống lại, thần trí càng ngày càng mơ hồ. Trong mông lung, nàng hình như đã thấy một thân ảnh màu tím quen thuộc, song không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, cơn đau trong bụng lại lần nữa phân tán sự chú ý củanàng.
“Hít sâu!”
“Dùng sức!”
“Đúng, dùng sức! Lại dùng sức!”
“Ta đã thấy đầu hài tử rồi!”
Thanh âm Hà tẩu xen lẫn cũng tiếng gào thét của Vân Khê không ngừng vang lên.
Bách Lí Song chờ đợi ở bên giường, khẩn trương nắm chặt tay, không ngừng thay sư phụ lau mồ hôi. Phía sau nàng, cô nương áo tím chỉ lẳng lặng đứng, không ai nhìn thấy dung mạo chân thực của nàng, vẻ mặt của nàng. Nhưng bộ ngực phập phồng kịch liệt đã tiết lộ tâm tình của nàng.
Trong phòng, Vân Khê gào thét điên cuồng.
Ngoài phòng, Long Thiên Tuyệt, Vân Trung Thiên cùng đám người Đại trưởng lão khó phân thắng bại.
Những cao thủ của Thịnh Bảo trai đang ẩn nấp, chờ Tứ chưởng quỹ phát lệnh.
“Tứ chưởng quỹ, chúng ta có nên xuất thủ hay không?” Cừu quản sự không thể hiểu nổi tâm tư Tứ chưởng quỹ, nhưng thấy hai bên đánh nhau ngày càng kịch liệt, hắn hơi không chịu được nữa.
Tứ chưởng quỹ âm thầm quét mắt đến khách phòng đang phát ra âm thanh gào thét kia, trầm ngâm chốc lát, khoát tay nói, “Chờ thêm chút nữa”
Cừu quản sự không hiểu được, nơi đó chính là gian phòng của Vân cô nương, viện trưởng tương lai của Vạn Hoàng học viện, hắn càng thêm khó hiểu. Tứ chưởng quỹ muốn đợi điều gì? Thịnh Bảo trai trước giờ đều có nguyên tắc, bất cứ kẻ nào cũng không được phép động võ bên trong Thịnh Bảo trai. Nếu bây giờ không kịp thời ngăn cản, như vậy quy củ của Thịnh Bảo trai sẽ bị phá vỡ, sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng Tứ chưởng quỹ đã nói như vậy, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục đứng nhìn Vạn Hoàng học viện cùng Thanh Lân học viện đấu đá lẫn nhau.
Bên Long Thiên Thần, Phong hộ pháp, Vân hộ pháp, bọn họ khắp nơi tìm kiếm bà đỡ, kết quả phát hiện, bà đỡ toàn thành đều biến mất, hỏi thăm thì mọi người đều trả lời là đêm hôm qua, có người mời bà đỡ của cả thành đi, giờ cũng chưa thấy trở lại.
Tìm cả thành, một bà đỡ cũng không tìm được, Long Thiên Thần, Phong hộ pháp, Vân hộ pháp sắp điên mất. Nếu không nhanh chóng tìm được người, phu nhân nguy mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, không còn cách nào khác, Vân hộ pháp phải hạ lệnh cho thuộc hạ mời tất cả những nữ nhân đã có kinh nghiệm sinh đẻ, ngồi Thần Long đến Thịnh Bảo trai. Đã có kinh nghiệm sinh đẻ chắc chắn sẽ có hiểu biết chút ít về đỡ đẻ, đem những người này về chắc sẽ hữu dụng.
Vân hộ pháp nghĩ là làm.
Cho nên, rất nhanh, bầu trời Mạc thành lại xuất hiện một màn rất hoành tráng. Thần Long chở rất nhiều phụ nhân trung niên, bay lượn trên bầu trời, khiến cho các loại tiếng kinh hô vang lên liên tục.
Những phụ nhân trung niên này phần lớn là bị cưỡng ép đi đến, căn bản cũng chẳng biết tại sao mình lại bị lôi đi, trong lòng thầm oán trách. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ngồi trên Thần Long, khó tránh khỏi sợ hãi, mọi người đều ôm nhau kêu hoảng.
“Làm như vậy có được hay không?”Long Thiên Thần nhìn những người này, không khỏi tặc lưỡi nghi ngờ.
Vân hộ pháp ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Không có biện pháp nào khác, thôi, lạc đà gầy còn hơn ngựa chết! Các đệ mang những người này đến Thịnh Bảo trai trước, ta tiếp tục dẫn người đi tìm bà đỡ.”
“Hay là để đệ đi. Huynh dẫn người trở về trước, đệ cùng Sở Mục, tiểu Hiên Tử tiếp tục đi tìm bà đỡ.” Long Thiên Thần nói.
“Thế cũng được. Nhị công tử, chúng ta về trước.”
Vân hộ pháp mới đi không bao xa, phía chân trời đột nhiên vang dội tiếng sấm, từng đám mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến một chỗ, càng kết càng dày, càng ngày càng bền chắc.
Cuối cùng, bầu trời bao la phía trên Thịnh Bảo trai trở thành một mảng đen như mực.
Đùng đùng!
Giữa đám mây đen, một tia sét màu tím rạch ngang trời, ở giữa hình thành một cái lốc xoáy, xoáy tròn, kéo dài xuống nóc nhà Thịnh Bảo trai.
Chuyện gì đã xảy ra?
Vừa rồi thời tiết còn tốt, trong nháy mắt sao lại trở thành sấm sét đầy trời rồi?
Dân chúng Mạc thành đồng loạt đi ra khỏi nhà, ngửa đầu nhìn thiên tượng tự nhiên, rối rít nghị luận.
“Hướng đó chính là Thịnh Bảo trai. Chẳng lẽ phát sinh chuyện kì quái ở đó?”
“Hôm nay thật lắm chuyện lạ, đều từ Thịnh Bảo trai mà ra, ngươi nhìn đám Thần Long kia mà xem.”
“Trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt.”
“Chuyện gì xảy ra?” Đám Long Thiên Thần, Vân hộ pháp cũng sợ ngây người, đồng loạt ngừng bước, kinh ngạc nhìn tia sét khủng khiếp kia, quên mất cả phản ứng.
Vừa lúc đó, thanh âm đứa bé khóc nỉ non từ trong phòng ở Thịnh Bảo trai vang lên.
Tiếng khóc vang lên, trong nháy mắt sấm sét đang ầm ầm giáng xuống bỗng biến mất không dấu vết.
“Trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt.”
“Trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt.”
“……..”
Câu nói kia giống như ma chú, truyền từ người nọ sang người kia.
Cả dân chúng Mạc thành giống như trúng ta, bị thanh âm trẻ con khóc nỉ non mê hoặc, trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt a!
Đứa nhỏ này sinh ra trong khung cảnh như vậy, nếu không phải yêu nghiệt thì chắc chắc là thần tiên hạ phàm rồi.
Bên trong phòng sinh, Vân Khê nghe tiếng sấm sét ầm ầm trên nóc nhà, hai tay nàng nắm chặt mép giường, dùng hết sức bình sinh.
“AAA…” Nàng đau đớn gào thét chói tai.
“Được rồi, ra rồi! Ra rồi!” Theo tiếng Hà tẩu kích động, một đường sấm sét chọc thủng nóc nhà, đánh vào phòng sinh, không may đánh trúng vào trên giường.
Bách Lí Song kinh hô, hai mắt trợn tròn, trơ mắt nhìn sấm sét kia hướng về phía sư phụ, tim của nàng như ngừng đập. Đúng lúc nàng cho rằng sư phụ đã bị đánh trúng thì vài món đồ trang sức trên người sư phụ bỗng nhiên tự phát ra ánh sáng thanh khiết, tạo thành một tầng chân không bảo vệ quanh thân thể sư phụ, ngăn trở hết sấm sét ở ngoài.
Chỉ có một tia sáng vàng xuyên thấu vòng bảo vệ.
Đó chính là lực lượng thần khí bị kích phát, chúng ý thức được chủ nhân đang gặp nguy hiểm, liền tự phát ra sức mạnh bảo vệ chủ nhân.
Cũng vào lúc này, khi đứa bé vừa ra đời, một ít ánh sáng vàng đánh trúng vào vai trái đứa trẻ, tạo thành một ấn kí hình nguyệt nha (hình trăng lưỡi liềm) màu vàng. Dần dần màu vàng biết mất, ấn kí nguyệt nha cũng trở lại bình thường, xong vẫn vô cùng thánh khiết, thần thánh, không thể xâm phạm.
Mới vừa đỡ lấy em bé, Hà tẩu bị lực lượng thần khí trấn áp, bắn ra ngoài, ngất xỉu.
“Oa…” đứa nhỏ khóc òa, tiếng khóc như nhỏ yếu mà lại có thể trấn áp được sấm sét bừng bừng ngoài kia.
Cũng không biết tia sang kia chiếu vào khiến bé đau đớn, hay là bé biểu thị sự bất mãn với cái thế giới này, tiếng khóc vô địch của bé cứ như vậy vang lên, khiến người người hoảng hốt.
Ở phía ngoài xa kia, Long Thiên Tuyệt đang bị vây trong chiến cuộc, nghe được tiếng đứa trẻ khóc, hắn cả người chấn động, tinh thần hưng phấn, đôi mắt toát ra sự kích động.
Con yêu, con yêu của hắn và Khê Nhi!
Rốt cuộc đã ra đời rồi!
“Ha ha ha…” Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, khí tức quanh thân càng thêm cuồng bạo.
Con của Long Thiên Tuyệt hắn đã ra đời rồi!
Đúng là con của hắn, ngay cả tiếng khóc cũng kinh thiên động địa!
Hắn hận giờ phút này không được bay đến chỗ Khê Nhi, ngắm nhìn con yêu. Là bé gái hay bé trai? Đẹp hay xấu? Giống hắn nhiều hơn hay giống Khê Nhi nhiều hơn?
Nhất thời, toàn thân hắn tràn đầy khí lực, thực lực cũng không ngừng tăng lên, mỗi chiêu mỗi kiếm đều mang theo huyền khí mạnh mẽ.
Vân Trung Thiên ánh mắt chớp động, đưa mắt nhìn sấm sét đầy trời, trên tay ra chiêu chậm mất nửa nhịp.
Dị tượng! Trời sinh dị tượng!
Chẳng lẽ đây là thiên ý?
“Hự!” Hắn hơi thất thần, khiến ngực bị trúng một tia kiếm khí vô hình. Hắn vội vàng ổn định tinh thần, tập trung chiến đấu.
Đại trưởng lão tối sầm mặt, hướng về phía mấy người bên cạnh nói: “Đi, đi giết chết đứa nhỏ kia. Không thể để nghiệt chủng của chúng sống sót trên cõi đời này.”
“Dạ, Đại trưởng lão!” Mấy tên trưởng lão vùng ra, hướng phía phòng sinh chạy đi.
Lúc này, không biết ở đâu nhô ra một nhóm sát thủ áo đen cũng chạy đến hướng phòng sinh.
“Ai dám?” Long Thiên Tuyệt giận dữ, Hỏa Long màu vàng cũng bay đi, ngăn trở bọn chúng. Hắn tuyệt đối không để con yêu và vợ yêu của hắn bị thương tổn.
Chiến cuộc hết sức căng thẳng, càng ngày càng kịch liệt.
Những sát thủ áo đen vừa xuất hiện thực lực cũng không tầm thường, chiến cuộc càng thêm gian nan.
Long Thiên Tuyệt không có cách nào thoát thân.
“Con của ta, con bé bỏng của ta!” Vân Khê giang tay, muốn ôm con mình, nhưng đứa bé lại ở quá xa, nàng lại vô lực, căn bản không thể với tới.
“Song nhi, mau đưa bé tới đây, ta muốn nhìn con yêu của ta.”
“Vâng, sư phụ, con sẽ ôm bé tới”
Bây giờ, bên trong gian phòng, Hà tẩu đã hôn mê rồi, hai tỷ muôi Triệu Hiểu Du đang nấu nước nóng dưới bếp, chỉ còn lại Bách Lí Song cùng cô nương áo tím.
Bách Lí Song lấy vải, cẩn thận bọc đứa nhỏ lại, ôm bé đưa đến trước Vân Khê: “Sư phụ mau nhìn, là một bé gái, rất xinh đẹp a. Rất giống sư phụ nha!”
“Bé gái sao? Là bé gái!” Vân Khê sung sướng tươi cười, trước mắt nàng từ từ mờ dần, nàng chưa thấy rõ mặt đứa bé, chỉ có thể mơ hồ thấy hõm vai trái của bé có một ấn kí hình nguyệt nha.
Mệt quá!
Nàng thực sự rất mệt!
Trong mơ màng, nàng nhắm mắt lại, ngủ say.
“Sư phụ! Sư phụ!” Bách Lí Song chăm chú nhìn sư phụ, phần gáy đột nhiên tê rần, trước mắt tối sầm, ngã xuống bên giường.
Đứa bé từ trong tay nàng rơi xuống, lại được một bàn tay khác đỡ lấy, tiếng khóc ngày càng thảm thiết, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Cô nương áo tím tháo mũ sa trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt sinh đẹp, nàng phức tạp nhìn đứa bé trong tay, hận ý không ngừng trào dâng.
Mẫu thân của bé chính là hung thủ đã giết chết đệ đệ của nàng…
Là hung thủ! Hung thủ! Hung thủ!…
Nàng hổn hển thở gấp, hận ý như lửa đổ thêm dầu, càng bùng phát mãnh liệt. Nàng từ từ đưa tay ra, nắm lấy cần cổ của bé, khẽ run.
Nàng biết, chỉ cần nàng hơi dùng sức, đứa bé này sẽ mất mạng, thù của nàng cũng sẽ được báo.
Vân Khê làm nàng mất đi thân nhân, nàng cũng muốn nàng ta nếm thử tư vị mất người thân.
Đúng, nàng muốn báo thù! Nàng nhất định phải báo thù!
Nàng dùng sức, tay cũng càng run rẩy.
Lúc này, bé gái còn đang khóc oa oa bỗng nhiên nín, một đôi mắt to ngây thơ vô tội nhìn Hách Liên Tử Ngữ, cái miệng tí xíu khẽ nhếch, phát ra âm thanh đáng yêu.
Hách Liên Tử Ngữ ngừng động tác, nhìn bé gái trước mặt, thần trí nàng đột nhiên dao động. Đối diện với một đôi mắt tinh khiết, sáng ngời như vậy, nàng như thấy được mặt xấu xa của mình. Bé thuần khiết như vậy, đáng yêu như vậy, còn mình thì thật hèn hạ, xấu xa.
Sao nàng có thể làm vậy cơ chứ? Sao lại biến thành kẻ xấu như bây giờ?
Sao nàng có thể ra tay với một đứa bé vô tội? Lương tâm của nàng vứt đi nơi nào rồi?
Nội tâm Hách Liên Tử Ngữ thống khổ, mâu thuẫn cùng do dự, cuối cùng cũng không thể hạ thủ.
Bách Lí Song ngã trên mặt đất hai tay khẽ động, như sắp tỉnh lại, Hách Liên Tử Ngữ trong lòng thất kinh, ôm chặt đứa bé trong ngực. Nàng thật vất vả mới tìm được cơ hội trả thù Vân Khê, không thể dễ dàng bỏ qua được. Nàng có thể không giết đứa bé này, nhưng nhất định không thể để cho Vân Khê sống thoải mái.
Đột nhiên nghĩ ra chủ ý, đúng, nàng muốn tách lìa hai mẹ con họ ra, chia lìa vĩnh viễn, khiến cho bọn họ trọn đời cũng không thể gặp nhau.
Như thế, chính là cách trả thù Vân Khê tốt nhất!
Nàng xoay người, ôm đứa bé, nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Gian phòng mới vừa rồi còn ầm ĩ, giờ đã trở nên yên lặng. Không lâu sau, một thân ảnh màu vàng từ trên người Vân Khê bay ra. Tiểu phượng hoàng vuốt vuốt cánh, nhìn nhìn chung quanh.
“Di? Tiểu bảo bảo đâu rồi? Sao không thấy?”
Mới vừa rồi trong Ngọa Long cư, chẳng hiểu sao Kỳ Lân thần thú xảy ra dị biến, từ trên người nó phóng ra lực lượng vô cùng đáng sợ khiến cho Tiểu phượng hoàng không kịp chuẩn bị liền bị đánh bất tỉnh. Đến bây giờ mới tỉnh lại, phát hiện không thấy tiểu bảo bảo đâu, nó vội vàng tung cánh đuổi theo.
“Tiểu Phượng Phượng nhất định phải tìm được tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo đáng yêu như thế sao có thể biến mất được?” Tiểu phượng hoàng vừa lẩm bẩm, vừa lần theo mùi vị bay đi.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên liên thủ, bất phân thắng bại với đối phương. Hai người tuy chỉ mới bước vào Huyền Hoàng cảnh giới không lâu, nhưng do thiên phú kinh người, khác hẳn người bình thường, cho nên không thể so sánh bọn họ với những cao thủ mới bước vào Huyền Hoàng cảnh giới khác được.
Đối mặt với hai vị cao thủ Huyền Hoàng lâu năm, hai người đem hết toàn lực, kiên trì tới hiện tại đã không phải là dễ dàng rồi.
Giao thủ liên tục, Đại trưởng lão vẫn không có cơ hội dùng Kim Hòa tháp. Hiện tại, nhìn hai người kia công kích yêu hẳn đi, lão nhân cơ hội, lắc mình lui về phía sau. Tới giữa không trung, lão đem Kim Hòa tháp ra, đặt trong lòng bàn tay, cười âm lãnh, nghênh ngang nói: “Thấy Kim Hòa tháp trong tay ta chưa? Hôm này ta sẽ cho các ngươi nếm thử uy lực của Kim Hòa tháp. Thu cho ta!”
Hắn giờ Kim Hòa tháp lên cao, nhắm thẳng vào Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên
Chỉ một thoáng, ánh sáng màu xanh từ Kim Hòa tháp phát ra, ngày càng chói mắt, bap phủ Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên. Ánh sáng màu xanh mạnh mẽ, lực hấp thụ cường đại, đem tất cả mọi vật thể thu hết vào bên trong tháp.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên vội vàng tránh né, đáng tiếc, tốc độ của họ mau nhưng tốc độ của Đại trưởng lão còn nhanh hơn, ánh sáng xanh thoáng cái đã bao phủ hai người, lực hút cường đại định trụ bọn họ, khiến họ không có cách nào chạy trốn.
Hai người cảm thấy áp lực, đồng thời hiểu ý chắp tay với nhau, hợp lực ngăn cản uy lực của Kim Hòa tháp.
Cao thủ Long gia và Lăng Thiên cung thấy vậy cũng rối rít tụ lại một chỗ, cùng hợp lực chống lại Kim Hòa tháp.
Tứ chưởng quỹ cùng Cừu quản sự một mực yên lặng theo dõi cuộc chiến, thấy một màn này không khỏi lộ vẻ sợ hãi. Trưởng lão Thanh Lân học viện lại mang bảo vật trấn viện ra đối phó với người Vạn Hoàng học viện, thật là dụng tâm lương khổ!
“Tứ chưởng quỹ, làm sao bây giờ?” Cừu quản sự hỏi ý kiến của hắn.
Tứ chưởng quỹ từ từ thu hồi tầm mắt, giờ phút này tiếng trẻ con khóc đã biến mất, có phải nàng đã hoàn thành tâm nguyện rồi không? Tứ chưởng quỹ trầm tư chốc lát, mở miệng nói: “Kim Hòa tháp chính là bảo vật trấn viện của Thanh Lân học viện, không dễ dàng ứng phó, người của ta ra mặt cũng chỉ trở thành vật hy sinh thôi, không thể giúp được bọn họ. Nên, các ngươi hãy đi đối phó với những sát thủ áo đen kia, nếu ta đoán không lầm, thì bọn họ hẳn là một ít cá lọt lưới từ Thích khách minh. Các ngươi đi đối phó bọn họ, giảm một chút áp lực cho Vạn Hoàng học viện, coi như bảo vệ được danh tiếng của Thịnh Bảo trai chúng ta.”
“Dạ, Tứ chưởng quỹ.” Cừu quản sự ánh mắt rực sáng, bội phục Tứ chưởng quỹ sát đất. Làm vậy, bọn họ chẳng những không thất tín mà còn không bị cuốn vào sự tranh đấu của hai học viện, nhất cử lưỡng tiện!
“Đi!” Cừu quản sự ra lệnh một tiếng, người của Thịnh Bảo trai đồng loạt xuất động, chẳng qua, mục tiêu của bọn họ là những sát thủ áo đen kia, về phần các trưởng lão Thanh Lân học viện kia, bọn họ chỉ đánh qua quết, chỉ bay vút qua.
Long Thiên Tuyệt giờ phút này đâu còn tâm tư đi phỏng đoán ý đồ của Thịnh Bảo trai, thân thể hắn đang kịch liệt chấn động, dưới chân dần dần tiến về trước, uy lực của Kim Hòa tháp quá khủng bố, hắn sắp chống đỡ không được rồi.
Lúc này lại không nghe thấy tiếng khóc của đứa con, trong lòng hắn gấp gáp vô cùng, Khê Nhi và hài tử sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Vân Trung Thiên hiện giờ cũng rất tệ, uy lực Kim Hòa tháp thật sự không phải nói chơi, ngoài dự liệu của hắn.
“Ha ha… Các ngươi không kháng cự nữa. Không ai có thể chống đỡ lại uy lực của Kim Hòa tháp. Nó có thể thu phục được cả thần thú, chứ đừng nói các ngươi, ha ha ha..” Đại trưởng lão thấy mình đã nắm chắc phần thắng, đắc ý cười phá lên.
Cái gì? Cả thần thú cũng có thể thu phục được?
Như vậy, mới vừa rồi Kỳ Lân thần thú đột nhiên bay ra khỏi Ngọa Long cư cũng bởi vì Kim Hòa tháp sao?
Hiện giờ, Kỳ Lân thần thú đang bị nhốt trong Kim Hòa tháp sao?
Long Thiên Tuyệt chợt hiểu ra tất cả. Thì ra, Khê Nhi sinh non cũng bởi đám lão già Thanh Lân học viện kia giở trò quỷ!
Ghê tởm!
Hắn càng thêm giận dữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.