Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 151: Một mũi tên trúng ba con chim




Edit: Thùy Dương
Beta: Tiểu Mộng
“Xì! Ha ha..”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Tiếng chê cười vang lên liên tục, nối tiếp nhau.
Thật là xấu xa, so kiếm cũng bị nàng nói thành ti tiện!
Nữ tử cầm kiếm kịp phản ứng, mặt đỏ tới mang tai, nàng giơ kiếm đâm về phía Vân Khê: “Ngươi dám đùa bỡn ta? Ngươi làm hại sư phụ ta Hồng Liên đại nhân cùng Cung chủ bị hủy dung, hôm nay ta sẽ báo thù thay bọn họ!”
“Hủy dung? A, thì ra là Hồng Liên đại nhân cùng Cung chủ khuôn mặt đã bị hủy!” Vân Khê vừa linh hoạt tránh né kiếm chiêu nàng đâm tới, vừa cố ý lên tiếng thở dài, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. Tin tức kia đúng là khiến cho nàng không ngờ tới, nàng bán hai lọ mỹ nhân lộ cho nữ đệ tử của Hồng Liên, vốn định một mũi tên hạ hai con chim, dạy dỗ cho hai thầy trò một chút, không ngờ lần này lại là một mũi tên trúng ba con chim, khiến cho Cung chủ cũng cùng bị hủy dung.
Ha, trong lòng liền vô cùng vui vẻ!
Đám người vây xem nghe thấy tin tức như thế, cực kì giật mình.
Cung chủ của bọn họ bị hủy dung? Chuyện gì xảy ra thế này?
Nữ tử ngớ ra, nàng lại không cẩn thận tiết lộ bí mật này ra. Bây giờ thì nguy rồi, nếu để cho cung chủ và sư phụ biết được là nàng đã thông báo tin tức bọn họ bị hủy dung cho dân chúng trong thành, bọn họ có thể tha cho nàng sao? Nữ nhân đều coi trọng nhất là nhan sắc.
Không đợi nàng bắt đầu bối rối lo sợ, nơi bí ẩn góc đường, Hồng Liên vẫn ẩn núp theo dõi nghe vậy, nhất thời thẹn quá thành giận. Sa mỏng che phía trước gương mặt, bị nàng thổi trúng từng đợt dồn dập phập phồng, biểu hiện ra sự tức giận của nàng.
Lúc này, lại nghe được Vân Khê cao giọng la hét: “Khó trách thời gian dài như vậy không nhìn thấy Hồng Liên đại nhân, thì ra là nàng không có mặt mũi gặp người khác…… Chậc chậc, thật là đáng thương a, một bộ dáng thật xinh đẹp mà lại bị hủy mất……”
Đáy lòng tức giận căng như dây cung, sau khi nghe lời nói của nàng, liền hoàn toàn đứt đoạn.
Hồng Liên đại nhân cũng bất chấp sứ mạng cùng thân phận của mình, nổi giận đùng đùng rút kiếm muốn chém giết đi ra ngoài: “Vân Khê, tất cả đều là việc tốt của ngươi, là ngươi hại ta! Ngươi lại còn dám ở đây tung tin đồn, khiến ta bị chê cười? Hôm nay ta muốn thay Vân tộc trừ đi dư nghiệt cấm kỵ tộc là ngươi!”
Hồng Liên này vừa ra tay đã là xuất ra sử dụng mười thành huyền lực, lao nhanh về phía trước, sát khí quét ngang cả con đường rộng lớn.
Đám người ầm ầm tản ra, tạo ra một vòng tròn đủ cho một trăm người đánh nhau.
Trong vòng chiến, Vân Trung Thịnh vẫn đứng ở bên cạnh Vân Khê giờ đã lui lại một bước; nữ đệ tử của Hồng Liên thấy sư phụ ra mặt, vội vàng tự động tránh sang một bên; còn có mấy tên phạm nhân bị nhốt ở trong lồng sắt cùng vững vàng ôm bé trai trong lồng sắt……
Con mắt Vân Khê căng thẳng, huyền khí bên trong thân thể từ từ vận chuyển điều động đến vận sức chờ phát động, nhưng nháy mắt khi sắp bộc phát, nàng lại thay đổi chủ ý.
Vừa rồi nàng vẫn ẩn nhẫn không động thủ, vì là tránh cho tộc nhân Vân tộc khỏi hiểu lầm cấm kỵ nhất tộc, để lại cho bọn họ ấn tượng thích giết chóc, hiện tại nàng cũng không thể động thủ, nàng vẫn cần nhẫn nại.
Nàng có thể bộ lộ tài năng, đại chiến một trận với Hồng Liên đại chiến, nhưng còn tộc nhân cấm kỵ nhất tộc thì sao? Chẳng lẽ lại không để ý đến bọn họ sao? Trong bọn họ còn có phụ nữ và trẻ em, bọn họ vô tội……
Vân Khê quyết định thật nhanh, dưới chân liên tục rút lui, lộ ra thần sắc kinh hoàng, giọng nói vẫn bất ti bất kháng: “Hồng Liên đại nhân, ngươi đừng vội ngậm máu phun người! Ngươi bị hủy dung đâu có liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ ta bắt buộc ngươi mua mỹ nhân lộ của ta sao?”
Nàng vừa lui, vừa tính toán tốc độ và cường độ của đối phương, Hồng Liên gần một bước, nàng liền lùi nửa bước, hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa bước. Như vậy, nhìn nàng giống như khó khăn lắm mới thoát được nhưng thực ra đã được định trước, tiến lùi có độ.
Vân Trung Thịnh ngây người ở chỗ cũ, giúp cũng không được không giúp cũng không xong, hắn mơ hồ, Vân Khê muốn làm cái gì vậy.
Bởi vì, hắn hiểu rõ Vân Khê, nàng sẽ không thể nào kinh hoàng mới đúng, Hồng Liên đại nhân đúng là lợi hại, nhưng Vân Khê cũng không kém, hơn nữa nàng còn có đông đảo thú sủng hộ thân, không đến nỗi một phát chiến liền chạy trối chết.
Trừ phi, nàng có ý định khác.
Vân Trung Thiên thấy rõ ràng, muội muội ngoài mặt nhìn như trốn chạy kinh hoàng, kì thực tiến lùi có độ, phân tấc tính toán vừa đúng cho nên hắn cũng không lo lắng một chút nào.
“Ngươi rõ ràng là ghen tỵ với dung nhan của ta, lợi dụng chuyện công làm việc tư muốn nhân cơ hội tước đoạt cơ hội tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử của ta, ngươi quá hèn hạ! Quá vô sỉ!” Vân Khê lòng đầy căm phẫn, mãnh liệt lên án, thật giống như Hồng Liên đã làm ra chuyện thương thiên hại lý.
Vân Trung Thịnh khóe miệng co rúm, đáy lòng bắt đầu mặc niệm cho Hồng Liên, đắc tội ai cũng không nên đắc tội Vân Khê, người ta cho tới bây giờ cũng đâu có suy nghĩ theo lẽ thường.
Vân Trung Thiên cong môi cười nhạt, mâu quang rung động, thật là khả ái, hắn biết muội muội sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Hồng Liên giận đến đỏ bừng mặt, trong việc này nàng là người bị hại nhưng lại bị nói thành hèn hạ vô sỉ, nàng ta đổi trắng thay đen, khiến cho nàng trở thành kẻ sai. Cõi đời này có còn thiên lý hay không?
Hồng Liên đại nhân tức giận ngửa mặt lên trời gầm thét, kiếm khí càng lớn càng mạnh mẽ, ngưng tụ thành nước xoáy, ngưng kết thành kiếm khí như bay xoáy thành tấm chắn, lấy thế sét đánh lôi đình, đánh tới hướng Vân Khê.
Một kích kia, Hồng Liên đại nhân sử dụng đánh ra lực đạo hết sức, toàn lực ứng phó!
Kiếm thuẫn uy lực, có thể đủ phá hủy nửa con đường cái, cũng có thể có thể gây tổn thương tới những dân chúng khác trên đường…… Mà nàng, đã đành phải vậy.
Vô luận là thù riêng, hay là đại nghiệp Vân tộc, bọn nàng đều muốn trừ đi Vân Khê, không thể để nàng đi trước Vân Huyễn điện tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử.
“Vân Khê, ngươi đi chết đi!”
Tóc đen tùy ý vũ động, Vân Khê tâm thần căng thẳng, biết lần này là tránh không khỏi, nàng phải xuất thủ phản kích.
“Tiểu Cửu! Ngăn trở nàng!”
Cửu Vĩ Hồ huyễn thú vô thanh vô thức hiện ra trong tầm mắt mọi người, chín cái đuôi từ một sải tay trải ra đến ba sải tay dài, đuôi hồ ly hai bên quấn giao, vắt thành một khối, như trường mâu sắc bén nhất thế gian, đánh về phía tấm chắn trung tâm!
Ở trong tầm mắt mọi người, đầu tiên là thấy một con Cửu Vĩ Hồ huyễn thú uy vũ khí phách xuất hiện giữa không trung, trong nháy mắt, nhìn qua chính là một thanh trường mâu màu trắng, sức mạnh vô địch, hung hãn cùng kiếm thuẫn va chạm.
Oanh!
Trong lúc nhất thời, trời đất rung chuyển, kiếm khí tứ tán.
Không phân rõ rốt cuộc ai thắng ai thua, trước mắt là kiếm khí bay múa hỗn độn, mọi người chung quanh thối lui. Dân chúng tránh né không kịp, bị kiếm khí hung hăng quét làm bị thương.
Trong hỗn loạn, Vân Khê tay phải run lên, nhẹ nhàng xuất ra Kinh Hồng kiếm. Hồng Liên đại nhân vừa xuất hiện, Kinh Hồng kiếm trong tay nàng cũng đã bắt đầu hy vọng xuất ra, giờ phút này vừa được Vân Khê xá lệnh, nó bay rất nhanh xông ra ngoài, mũi kiếm lắc lư hai phía, lén lén lút lút.
Để tiện cho Kinh Hồng kiếm âm thầm làm chuyện xấu, Vân Khê rút kiếm, tạo ra kiếm khí nước xoáy biến đổi, để cho người ngoài hoàn mất phương hướng, thấy không rõ tình hình chiến đấu đến tột cùng như thế nào.
Trong hỗn loạn, giọng nói hoảng hốt của Vân Khê vẫn y nguyên ở trên đường cái vô ích phiêu đãng: “Hồng Liên đại nhân, ngươi thật nham hiểm! Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ta cho ngươi biết, ta không sợ ngươi!”
“Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, ta Vân Khê chính là hậu duệ Vân tộc, trên người chảy xuôi dòng máu tổ tiên Vân tộc cao quý của chúng ta, vĩnh viễn không chịu cúi đầu. Ngươi đừng mơ tưởng dùng thủ đoạn ti tiện như thế tới bức bách ta khuất phục……”
“Ta Vân Khê sinh là Vân tộc người, chết là ma Vân tộc!”
“Không nghĩ tới ta Vân Khê cả đời anh danh, hôm nay lại sẽ chết trong tay một kẻ hèn hạ vô sỉ, lấy việc công làm việc tư, trong tay một nữ nhân ghen tị thâm độc, ta chết thực oan a……” (TM: đại đại vô sỉ a~~~ *lắc lắc đầu*)
Nghe Vân Khê từng tiếng kêu oan cùng tuyên cáo, mọi người chỉ lo nàng chạy không được, trong lòng không khỏi sinh ra thương hại cùng đồng tình, đối với “Đuổi tận giết tuyệt” Hồng Liên đại nhân, bọn họ càng thêm chán ghét.
Quá hung tàn rồi! Đáng tiếc cho một cô gái còn trẻ như vậy.
Ai nói dư nghiệt cấm kỵ nhất tộc giết người không chớp mắt? Bây giờ nhìn lại, tình huống trái lại đảo ngược rồi, trước tiên là có đồ đệ Hồng Liên đại nhân lợi dụng hài tử làm điều ác, bây giờ lại tiếp tục Hồng Liên đại nhân thích giết chóc, rốt cuộc ai mới là ác ma giết người không chớp mắt, đã thấy rõ ràng.
Vân Trung Thịnh nhìn thấy Vân Khê triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, hắn kết luận Vân Khê đã thắng thế rồi, hắn thừa dịp loạn cầm kiếm bổ tới lồng sắt, đem người trong lồng sắt đưa ra ngoài.
Cao thủ Vân Huyễn điện phát hiện ra, rối rít đi trước ngăn cản, lúc này, trong đám người chẳng biết lúc nào xuất hiện một đội ngũ cao thủ, một nửa người ngăn cản bọn hắn, một nửa người hiệp trợ Vân Trung Thịnh cứu phạm nhân ra.
Đây hết thảy đều phát sinh quá đột ngột quá nhanh, che dấu bên trong kiếm khí hỗn độn, dân chúng đều như nhau căn bản không phát hiện được, có thể nhận thấy được cũng chỉ có những cao thủ đứng đầu.
Vân Khê cùng Hồng Liên vẫn còn tiếp tục ở giữa chiến đấu, đột nhiên có cao thủ tiến vào cùng cao thủ Vân Huyễn điện ở giữa chiến đấu, khí thế hừng hực, cả con đường cái lâm vào trong mông lung hỗn chiến.
Đoàn người Hách Liên Tử Phong và Nhị chưởng quỹ rời xa vòng chiến, đứng ở chỗ cao nhất của con đường cái, từ trên xuống dưới cúi nhìn con đường, hết thảy đều thu hết vào mắt.
“Chủ tử, Vân Khê xuất ra thanh kiếm kia có phần kỳ lạ, thuộc hạ cảm giác phẩm chất cùng uy lực của nó có lẽ còn thượng đằng hơn so với thượng cổ bảo kiếm.” Nhị chưởng quỹ hư nhãn phán đoán nói, “Người xem, nó tựa hồ là đang cắn nuốt bảo kiếm trong tay Hồng Liên.”
Hắn hít vào một ngụm lãnh khí, thở dài nói: “Một thanh bảo kiếm có thể cắn nuốt kiếm khí, nói rõ nó nhất định có Kiếm Linh, là một vật còn sống. Nếu bỏ thêm tâm tư, khiến nó cắn nuốt tất cả thần binh lợi khí trong thiên hạ, như vậy nó chắc chắn trở thành thần binh sắc bén nhất trên đời!”
Ánh mắt của hắn thiêu đốt phát sáng, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nếu hắn có thể có thanh kiếm này, hắn bằng lòng đánh đổi bất cứ thứ gì.
“Đúng là không tầm thường!” Hách Liên Tử Phong trong tròng mắt thâm sâu đọng lại một vòng nước xoáy lạnh như băng, hắn suy nghĩ sâu xa miên man, “Hôm qua trong bảo khố phát sinh chuyện quỷ dị, nói vậy chính là do thanh kiếm này gây nên. Chờ qua hôm nay, bổn tọa nhất định phải đem mang nó tới, nghiên cứu cẩn thận một chút.”
Ngọn lửa trong đáy mắt Nhị chưởng quỹ nháy mắt bị dập tắt, hắn thu lại tâm trạng, thu hồi tất cả tham niệm, khôi phục bổn phận của hắn. Hắn làm sao quên mất, hiện nay chủ tử trở lại, bất kể hắn trước đây ở Thịnh Bảo trai nở mày nở mặt như thế nào, hiện tại cũng chỉ có thể an phận đảm nhận tốt chức trách của một kẻ thuộc hạ.
Có đôi khi, vô cùng hùng tâm bừng bừng, không an phận giữ mình, ngược lại sẽ mất mạng nhanh hơn.
“Chủ tử muốn nhận được nó, đây còn không phải là chuyện dễ dàng? Nhìn kiếm uy lực, hẳn là mới khai quật không lâu,hết sức dễ dàng bị thuần phục.”
Hách Liên Tử Phong không có bất kỳ đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn xuống tình hình chiến đấu dưới kia, không có bất kỳ tham lam. Đối với cao thủ như hắn mà nói, bất kỳ binh khí nào cũng không có quá lớn lực hấp dẫn đối với hắn, bất quá Kiếm Linh kia, cũng có thể tìm cách nghiên cứu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.