Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 127: Một bí sử của Vân tộc




“Khê Nhi không sao chứ?”Là thanh âm của ca ca.
Vân Khê trước mắt một trận choáng váng, sau đó hoàn toàn thanh tĩnh, thấy được người đứng ở trước mặt chính là huynh trưởng của nàng.
Vân Trung Thiên đỡ nàng từ trên mai rùa đi xuống, giọng ấm áp nói: “Không thể tưởng tượng được chúng ta cũng bị hút đến nơi này, bất quá mọi người tụ họp chung một chỗ cũng tốt, có thể tiếp thu ý kiến của nhau, cùng suy nghĩ biện pháp để rời khỏi nơi này.”
“Ca, đây là chỗ nào vậy?” Vân Khê lúc này mới bắt đầu chú ý đánh giá hoàn cảnh xung quanh, một luông khí lạnh lẽo chui vào cổ áo, nàng rùng mình một cái.
Tầm mắt di chuyển khắp nơi, nhìn thấy xương trắng chồng chất, các đại hình đầy đủ, phân bố cả không gian.
Vân Khê chú ý tới, trong đó có một khu vực trên đám xương trắng còn gông xiềng cùng khóa sắt, khi chết rất thêm thảm, cả người đều bị biến đổi……. Nàng còn phát hiện mấy bộ xương trắng là trẻ emm và phụ nữ, chúng nó nằm ở kế bên bộ xương trắng bị gông xiềng cùng khóa sắt giam cầm, nghiễm nhiên chính là người một nhà.
Vân Khê hít một hơi khí lạnh, nàng ở chỗ này thấy hết thảy, quả thực có thể tưởng tượng và đoán được đây chính là thảm kịch nhân gian a!
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Chẳng lẽ nơi này là thủy lao nhốt phạm nhân của Vân tộc?
Như vậy mới vừa rồi bên tai nàng nghe được tiếng ngâm xướng, là làm sao truyền đến? Là cô hỗn dã quỷ kêu hay sao?
Thấy một màn này ngay trước mắt, ngực từng đợt bị nhéo đau, Vân Khê không khỏi cảm thấy bi thương, phảng phất những người trước mắt này toàn bộ đều là thân nhân của nàng, cùng nàng huyết mạch tương liên, nếu không tại sao khi nàng nhìn thấy những người này mà vô duyên vô cớ đau buồn?
Nhìn hoàn cảnh nơi này, nàng lại thấy ca ca giống nàng, làm động tác vỗ vỗ ngực.
Hai huynh muội đều kinh ngạc liếc nhau một cái, sinh ra lòng nghi ngờ, Vân Khê càng ngày càng cảm thấy quái dị.
“Thiên sư huynh, Vân Khê cô nương, các ngươi không có chuyện gì chứ? Làm sao sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt vậy?” Vân Trung Thịnh từ nơi xa đi tới, thì ra hắn và Vân Trung Thiên trước sau đều bị hút vào chỗ này.
“Thịnh công tử, ngươi có biết nơi này đến tột cùng là địa phương nào không? Tại sao lại có nhiều xương trắng như vậy?” Vân Khê thầm nghĩ hắn là Tiểu công tử của Vân tộc, khẳng định biết không ít bí mặt của Vân tộc.
Vân Trung Thịnh lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Ta là lần đầu tiên tới nơi này, lần đầu tiên phát hiện ở đáy nước hồ sen còn có một chỗ như vậy, ta chưa từng nghe mẫu thân hoặc phụ thân nhắc tới.”
Vân Khê tin tưởng lời hắn nói, liền âm thầm hỏi thăm cự thú Thủy quy: “Quy tiền bối, người có biết cái chỗ này ở đâu không?”
“Thời gian ta ở Vân tộc đúng là tương đối dài, nhưng trên cơ bản phần lớn thời giờ đang đều ở đáy hồ Vân Huyễn điện, về phần đáy hồ nơi này, ta là lần đầu tiên tới…….” Đồ con rùa làm biếng, danh phù kỳ thực, chỉ cần có người đưa ăn đưa uống, nó liền nguyện ý ở một chỗ nghỉ ngơi ngàn năm, vạn năm, cũng lười hoạt động.
Vân Khê không thể trông cậy vào nó, đánh đem nó gọi trở về, sau đó kéo Vân Trung Thiên đến một bên, lén lút nói chuyện với nhau.
“Ca, huynh mới vừa rồi có cảm giác gì không?”
Vân Trung Thiên tuấn mi thâm trầm khẽ nhíu lại, giọng điệu thờ dài noi: “Mới vừa rồi trong lòng ta bỗng dưng thấy đau đớn, ta rất khó chịu, đồng thời cũng rất bi phẫn……”
“Ta cũng có cảm thấy như thế!” Vân Khê liên tiếp gật đầu, cùng hắn sinh ra cảm giác đồng tình, nàng híp mắt suy tư nói: “Có lẽ những người này có quan hệ với chúng ta chăng? Nếu không, không có lý do hai người chúng ta đồng thời sinh ra cảm giác kỳ quái như thế…….”
Vân Trung Thiên mâu thuẫn mày nhíu lại càng lúc càng sâu: “Đi xem một chút.”
“Ừ.” Vân Khê tán thành.
Vân Trung Thịnh rất ăn ý đứng ở một bên, không cắt ngang cuộc trao đổi giữa hai huynh muội, hắn cũng rất tò mò, nơi này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Còn có Tam ca của hắn cùng hai vị cao thủ đang ở đâu? Vì sao không phát hiện được tung tích của bọn họ?
Hiện trường xương trắng phần lớn đều không hoàn chỉnh, hoặc là bị chặt đứt tứ chi, hoặc là bị chặt đứt đầu, cũng có bị cắt đứt ngang eo, có thể suy đoán bọn họ trước khi chết từng chịu tàn sát như thế nào.
Xương trắng bị dây xích sắt khóa đều thể hiện đặc thù nam nhân, từ xương cốt có thể đoán rằng, lúc bọn họ còn sống hiển nhiên rất cường tráng, đã từng tập võ, có chút khác biệt với người thường nên vừa nhìn đã hiểu ngay. Mà xung quanh những dây xích này, phần lớn là trẻ em, phụ nữ, hoặc là người già có xương sống gấp khúc tự nhiên. (tức là bị còng đấy)
Bởi vậy có thể đoán được rằng, những người này trước đây đều là một gia đình, không thế thì hẳn là bạn chí cốt.
Đã nhìn quen sinh tử, thường thì Vân Khê không có cảm xúc quá lớn, chỉ mỗi lúc này, không hiểu sao lòng của nàng đau như vậy, xúc động như vậy, giống như những người nằm đây không phải người khác mà là thân nhân của nàng vậy!
Thế này là sao? Trùng hợp sao?
Vân Khê tâm thần có chút loạn, song trước mắt chỉ còn lại có xương trắng, căn bản không cách nào chứng thực thân phận của bọn họ, nàng cũng không thể căn cứ vào những thứ đặc thù này liền nhận định là đúng.
“Ca, huynh có biết những người này là ai không?”Vân Khê nhận thấy thần sắc của huynh trưởng có chút không thích hợp, không nhịn được hỏi.
“Không biết, không biết, không biết......” Vân Trung Thiên liên tục nói ba tiếng “Không biết”, thần sắc càng thêm mê ly.
Vân Khê nhẹ nhàng nâng hai cánh tay hắn, hỏi ra suy đoán trong lòng mình: “Ca, bọn họ...... Bọn họ có phải là thân nhân của chúng ta hay không?”
“Sẽ không, không thể nào, nhất định không phải!” Vân Trung Thiên đột nhiên kích động lên, ánh mắt hơi có vẻ bối rối.
“Thân nhân của các ngươi?” Vân Trung Thịnh không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa hai huynh muội, lại gần nói: “Các ngươi hoài nghi bọn họ chính là thân nhân của các ngươi? Điều nay sao có thể chứ? Ta nhớ được những người thế hệ trước từng nói qua với ta, Vân tộc cùng cấm kỵ nhất tộc ở mười mấy năm về trước từng xảy ra một lần giao chiến kịch liệt, trong khi giao chiến, bộ phận người của cấm kỵ nhất tộc đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại có một số ít người có thiên phú dị bẩm, hài tử có huyết mạch tương đối thuần khiết được mấy vị đại nhân lớn tuổi kịch liệt khuyên ngăn giữ lại. Thiên sư huynh không phải là khi đó đi tới Vân thành hay sao?”
Vân Trung Thịnh nhìn qua Vân Trung Thiên liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Theo lý thuyết, lúc ấy người của cấm kỵ nhất tộc toàn bộ đều chết ở Ngạo Thiên đại lục, sao bọn họ có thể lại xuất hiện ở nơi này đây?”
Vân Khê tâm thần chấn động, nàng bắt đến những chữ trọng yếu phi thường trong lời nói của Vân Trung Thịnh, nàng tiến lên một bước, níu lấy xiêm y trước ngực hắn, vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói người của cấm kỵ nhất tộc bị hại ở Ngạo Thiên đại lục?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết?”Vân Trung Thịnh kinh ngạc: “Đối với Vân tộc mà nói, chúng ta chú trọng nhất chính là huyết thống cao quý của Vân tộc, máu của chúng ta đều truyền thừa từ thượng cổ linh huyết tộc, hơn nữa còn là tộc có huyết thống nổi trội nhất, xuất sắc nhất. Huyết thống mà truyền ra ngoài chính là điều cấm kỵ nhất của Vân tộc, cho nên phàm là đệ tử Vân tộc, chỉ có thể cùng đệ tử khác của Vân tộc thành thân cũng như sinh con nối dòng, một khi không tuân theo tộc quy, Vân tộc sẽ đuổi giết đến chân trời góc biển! Song, cho dù tộc quy có hà khắc đến đâu, vẫn là có người dám liều lĩnh, phá hư tộc quy.”
“Người này là ai?” Thật ra thì trong lòng Vân Khê mơ hồ có đáp án, vẫn là muốn từ trong miệng hắn dò xét được nhiều hơn những quan hệ bí sử của Vân tộc.
Vân Trung Thiên trầm mặc, tầm mắt nhất nhất nhìn qua một đám xương trắng, thần sắc khó lường.
Vân Trung Thịnh ngó chừng xung quanh, trả lời: “Người này chính là cấm kỵ lớn nhất trong Vân tộc, trong ngày thường mẫu thân đại nhân không cho phép bất cử kẻ nào ở Vân thành nói tới ngài, bất quá bây giờ nơi này không có những người khác, ta nói cũng không sao. Người này tên là Vân Huyên, chính là một nữ tử có thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử Vân tộc ta, ngài từng đảm nhiệm chức vị cung chủ Vân Huyễn điện, dẫn theo chúng Vân tộc quật khởi Long Tường đại lục, làm nên vô số đại sự kinh thiên động địa, làm cho anh hùng thiên hạ chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn Vân tộc, làm cho Vân tộc trở thành thế lực số một số hai cả Long Tường đại lục.”
“Trên người Vân Huyên có huyết thống thuần chính cao quý nhất của Vân tộc, chính là vị thủ lĩnh thứ hai, sau Tổ sư nương nương khai sơn lập phái của Vân tộc, được mọi người tôn trọng cùng kính ngưỡng. Thành tựu võ học của ngài không ai sánh kịp, thiên phú luyện khí làm người ta sợ hãi, ngài còn tinh thông các loại kỳ môn độn giáp cùng Ngũ Hành thuật số, tài hoa của ngài, trí tuệ của ngài đã từng là kiêu ngạo của mọi người Vân tộc chúng ta!”
Trong lời nói của hắn khó nén kích động.
Quả nhiên là Vân Huyên! Nếu nói cấm kỵ nhất tộc khởi nguyên chính là bắt đầu từ bà ta.
Vân Khê rất tò mò, Vân Huyên năm đó rốt cuộc làm chuyện gì mà có thể phản bội Vân tộc, biến thành người bị Vân tộc đuổi giết đến chân trời góc biển, trở thành cấm kỵ nhất tộc chứ?
Nghe Vân Trung Thịnh miêu tả cuộc đời của Vân Huyên, đáy lòng Vân Khê có chút tự hào, dù sao đó cũng là tổ tông của nàng.
Về tài năng và thiên phú của Vân Huyên, Vân Khê hiểu biết rõ hơn, trong nội tâm càng thêm bội phục bà. Đơn giản như từ những bảo bối mà Vân Khê vơ vét từ trong hầm đất, Vân Khê liền bội phục vô cùng, biết ngay đó là người cũng chí hướng với mình! (dạ, cùng chí hướng nuốt của ạ =’=|||)
“Vậy tại sao Vân Huyên lại phải phản bội Vân tộc, trở thành người cấm kỵ nhất tộc, bị người của Vân tộc đuổi giết?” Vân Khê hỏi.
Vân Trung Thịnh nhìn nàng một cái, thương tiếc thở dài, nói: “Vân Huyên từ lúc tự mình thành danh tới nay, mọi việc đều rất thuận lợi, chưa từng thất bại, nhưng có một lần đối phó với một vị cao thủ có thực lực ngang hàng với mình, ngài không may bị thương. Trong thời gian bị thương đó, ngài mất tích, cao thủ Vân tộc không tìm thấy ngài. Lần này nàng mất tích chính là vài tháng, đợi đến lúc ngài trở về Vân tộc, người ta phát hiện ngài đang mang thai, hài tử trong bụng của ngài có trong khoảng thời gian ngài mất tích này.”
“Các đại nhân của Vân tộc cao tầng biết được chuyện này, liền ép hỏi cha của đứa bé là người nào, sau đó còn bức bách ngài bỏ hài tử trong bụng đi. Vân Huyên là một nữ tử quật cường lại bướng bỉnh, ngài không chịu nói tên cha của đứa bé ra, cũng không muốn mất đi hài tử trong bụng, cho nên ngài quyết định phản bội Vân tộc, mang theo rất nhiều cao thủ bên cạnh mình, cùng nhau rời khỏi Vân tộc, cùng quyết liệt với Vân tộc.”
“Hay lắm!” Vân Khê kìm lòng không đậu vỗ tay tán thưởng, quả quyết như thế, một nữ tử có trách nhiệm mới làm cho nàng khâm phục. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm giống như vậy, muốn nàng bán đứng người trong lòng của mình, giết chết con của mình để đổi lấy quyền thế cùng địa vị tối cao, tham sống sợ chết, nàng tuyệt đối không làm như vậy!
Vân Trung Thịnh tâm tình phức tạp nhìn nàng, cười khổ nói: “Vân Huyên ở Vân tộc có uy vọng nhất định, rất nhiều người đều đi theo ngài vào sinh ra tử, cho nên một khi ngài phản bội Vân tộc, có rất nhiều cao thủ cam tình tình nguyện đi theo ngài. Chuyện này làm cho Vân tộc trên dưới nhấc lên phong ba bão táp, gây nên đủ loại rung chuyển, nhưng dù sao Vân Huyên cũng chỉ là cung chủ của Vân Huyễn điện, đối với tất cả Vân tộc mà nói, còn không có trọng yếu đến mức không có ngài thì không xoay xở nổi. Những cao thủ Nội tông tức giận, vì phòng ngừa huyết thống Vân tộc truyền ra ngoài, cho nên các vị đại nhân mới can thiệp vào chuyện này, đem Vân Huyên cùng những người đi theo định là cấm kỵ nhất tộc, cũng hạ lệnh truy bắt, phán quyết tội chết cho bọn họ, trong Vân tộc bất cứ kẻ nào cũng có thể tru diệt bọn họ, hơn nữa để cho các Cung chủ tiếp theo của Vân tộc lấy tru diệt những người cấm kỵ nhất tộc này làm nhiệm vụ của mình, tương truyền về sau.”
“Kể từ sau khi cấm kỵ nhất tộc phản bội Vân tộc, Cung chủ đương nhiệm của Vân tộc vẫn phái người lùng bắt người cấm kỵ nhất tộc, cấm kỵ nhất tộc bởi vì tự vệ, đã không ngừng khuếch trương thế lực của mình. Nghe nói bọn họ vì cùng với Vân tộc chúng ta đối kháng, Vân Huyên tìm được rất nhiều hậu duệ thượng cổ linh huyết tộc, từ đó lựa chọn mười vị thu về làm môn hạ, bồi dưỡng bọn họ, truyền thụ cho bọn họ các loại tài nghệ, hi vọng bọn họ có thể trở thành trợ lực cho ngài, thủ hộ tộc nhân của ngài. Nhưng dù sao ít không thể đánh lại đông, sau khi trải qua vô số lần kịch chiến, người cấm kỵ nhất tộc đều chết thảm. Vì tránh né đuổi giết của Vân tộc, ở ngàn năm trước thừa dịp mở cánh cửa liên thông hai đại lục, rất nhiều người bọn họ chạy trốn tới Ngạo Thiên đại lục, từ đó về sau liền định cư ở Ngạo Thiên đại lục.”
Thì ra là như vậy!
Người của cấm kỵ nhất tộc một ngàn năm trước đã đến định cư ở Ngạo Thiên đại lục, vậy tại sao nàng ở Ngạo Thiên đại lục chưa từng nghe nói qua những lời đồn đại về cấm kỵ nhất tộc này?
Dấu vết của Vân Huyên trong Thập Nhị địa cung, còn có người của thập đại gia tộc, cũng có liên quan đến Vân Huyên.
Không sai, Vân Huyên là từ thượng cổ linh huyết tộc chọn lựa ra mười vị đệ tử, ngày sau chính là tổ tiên của mười đại gia tộc.
Trừ chuyện đó ra, rốt cuộc còn có cái gì mà nàng không biết hoặc là tin tức có sai sót đây?
Đúng rồi, Nam Dực quốc Vân gia đâu?
Bọn họ có phải là hậu duệ của cấm kỵ nhất tộc hay không? Nếu như vậy, tại sao những người khác của cấm kỵ nhất tộc đều bị giết, chỉ có bọn họ là bình yên vô sự?
“Đây là khởi nguyên của cấm kỵ nhất tộc! Kể từ sau khi Vân Huyên phản bội Vân tộc, Vân Huyên cùng cấm kỵ nhất tộc là chủ đề trên dưới Vân tộc kiêng dè nhất, người nào nếu dám nói ra hoặc đàm luận chuyện này, sẽ bị chịu phạt, ta cũng từ trong miệng mấy vị lão nhân lặng lẽ thăm dò được.”
Ba ba ba!
Có tiếng vỗ tay từ đằng xa truyền đến, một cửa đá đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra ba người, rõ ràng chính là ba người mất tích: Vân Trung Báo cùng hai vị cao thủ bên cạnh hắn.
Vân Khê trong lòng rùng mình, mới vừa mình đắm chìm trong chuyện xưa của Vân Huyên cùng cấm kỵ nhất tộc, cho nên nhất thời phân tâm, không có lưu ý đến có người nghe lén ở phía sau cửa đá.
Vân Trung Thiên mi tâm vừa động, cũng giống như là vừa mới phục hồi tinh thần lại.
Vân Trung Thịnh thì mấy bước đi lên trước, nghênh hướng ba người: “Tam ca, sao các ngươi ở phía sau cửa đá?”
Vân Trung Báo cười lành lạnh nói: “Thập đệ, lá gan của ngươi quá lớn rồi đấy. Nếu biết tùy ý đàm luận chủ đề Vân Huyên cùng cấm kỵ nhất tộc sẽ bị chịu phạt, ngươi còn dám làm trò, đám luận cùng hai ngoại nhân, ngươi cũng đã biết, nếu như ta đem việc này báo cho mẫu thân đại nhân, nàng làm sao trừng phạt ngươi a?”
Vân Trung Thịnh sắc mặt biến hóa, không vui nói: “Tam ca, ngươi muốn kiện thì cứ kiện, ta không sợ chịu phạt!”
“A, ngươi bây giờ là tính toán cùng hai người hậu nhân của cấm kỵ nhất tộc cùng mặc một cái quần*, có phải hay không?” Vân Trung Báo cười lạnh, ánh mắt sắc bén ngó chừng Vân Trung Thịnh, dùng giọng cảnh cáo nói, “Thập đệ, ngươi đừng quên, chúng ta mới là thân huynh đệ! Bọn họ cho dù cho thân thiết với ngươi, cuối cùng cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.