Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 104: Ván thứ ba?!




“Ván thứ ba......”
“Đề mục ván thứ ba, để ta ra.”
Lời Vân Khê ngay lập tức bị nam tử áo bào tro chặt đứt. Hắn lấy ra một bình sứ từ trong ngực rồi đặt lên lòng bàn tay, hắn nói: “Trong này là loại độc dược so với Một Nén Nhang còn độc hơn nhiều, một khi mở nắp ra, bột phấn sẽ tự động phiêu tán trong không khí, dung hợp cùng Một Nén Nhang, người trúng độc không cần đợi thêm cũng có thể lập tức tử vong.”
Câu nói ấy làm lòng người không khỏi run sợ.
Vân Khê nhìn chằm chằm bình sứ kia, chỉ sợ hắn sơ sẩy một cái, phấn vụn đã bay lả tả giữa không khí rồi: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Trong lòng Vân Khê mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.
Nam tử mặc áo bào màu tro nhếch môi mà cười, mang theo mấy phần đùa cợt: “Đây mới là đề mục ta muốn ra. Trước khi ta có thể mở nắp, ngươi phải ngăn cản ta! Nếu không, hậu quả như thế nào, bản thân ngươi có thể tưởng tượng......”
“Cái gì?” Vân Khê không thể tin được, hắn chỉ chơi mèo vờn chuột từ nãy!
“Không sai, chính là những gì ngươi vừa nghe được. Hiện tại thuốc ở trong tay ta, hết thảy đều do ta làm chủ. Ta đếm tới mười, trò chơi chính thức bắt đầu.” Trong mắt hắn phiếm ra tà khí, căn bản không để ý Vân Khê có đáp ứng hay không đã bắt đầu, “Một, hai......”
Làm sao có thể? Nàng làm sao có đủ thực lực để đối kháng hay đoạt lọ thuốc từ trong tay của hắn đây?
Quả là trò đùa!
“Ba, bốn......”
“Đồ điên!” Vân Khê vội vàng xuất thủ, lấy chưởng phong làm đao, tà tà bổ tới.
Nam tử kia như có ý trêu chọc nàng, thân ảnh không ngừng di chuyển nhanh chóng, mỗi lần đều là lúc nàng sắp chạm được vào thì hắn lắc mình tà tà sát qua.
“Năm, sáu......”
Nụ cười bên mép lại thêm mấy phần tà khí, ánh mắt tràn đầy đắc ý. (TND: Ơ ơ, sao mình ngửi thấy mùi JQ ở đây thế này???)
Hai giây nữa trôi qua, giao chiến bốn năm chiêu vẫn không có chút đột phá nào.
Đám trúng độc càng tuyệt vọng, một khi bình sứ mở ra, bọn họ phải chết không thể nghi ngờ.
Tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng.
Trán Vân Khê đổ mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối là việc khó giải quyết nhất nàng từng đụng độ, cũng là thời khắc mạo hiểm nhất.
Rõ ràng bình sứ ở ngay trước mắt, hết lần này tới lần khác lại cứ kém một chút như vậy, đối phương quá hèn hạ, quá tà ác, giống như đùa bỡn khỉ con vậy.
“Bảy......” Đối phương cố ý nhấn nhá âm cuối thật dài, cười đến rất đáng đánh đòn, da mặt lộ vẻ cứng ngắc, Vân Khê đột nhiên hoảng hốt, đối phương nhất định đeo mặt nạ che dấu dung mạo thật sự.
Chết tiệt! Ta cóc quản ngươi là thần thánh phương nào, đừng hòng trêu chọc trước mặt nàng!
Ta bất kể! Chỉ còn có ba giây, liều mạng!
Nàng bỗng nhắm hai mắt lại, tiến vào nhập định, trong đầu nhanh chóng xẹt qua những văn tự cổ xưa: “Thuật Đóng băng! Đúng, chính là Thuật Đóng băng! Công pháp tầng thứ bảy của Tàn Hoa Bí Lục!”
Cho dù thử sức lần đầu, nàng không thể bảo đảm thành bại ra sao, nhưng đây là cơ hội cuối cùng rồi. Nàng phải nhanh chóng đóng băng bình sứ trước khi hắn mở được nắp, đề phòng độc khí lan tràn.
“Tám, chín......”
Mọi người thấy Vân Khê đột nhiên bất động nhắm mắt thì lập tức bị tư tưởng tiêu cực và tuyệt vọng cắn nuốt. Chẳng lẽ phải chết đi như vậy thật sao?
Long Thiên Tuyệt nhìn chăm chú vào thế tay và động tác biến hóa của Vân Khê, ánh mắt bỗng sáng lên, đoán được ý đồ của nàng.
“Là Thuật Đóng băng.” Thanh âm bí mật truyền tới để Vân Trung Thiên an tâm hơn.
“Thuật Đóng băng?” Vân Trung Thiên sửng sốt rồi vui mừng hẳn lên, mặc dù hắn không tu luyện Tàn Hoa Bí Lục nhưng hắn lại biết, Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc sở hữu mười loạt công pháp, lợi hại nhất trong số đó chính là bốn thuật pháp cuối cùng, sáu loại kia thì người ngoài cũng có thể tu luyện, chỉ bốn loại cuối cùng mới dành riêng cho hậu duệ Vân tộc, kể cả người ngoài có cướp được Tàn Hoa Bí Lục thì vẫn không thể luyện thành bốn thuật pháp cuối được. Phương diện tu luyện của Long Thiên Tuyệt với Tàn Hoa Bí Lục chỉ có thể dừng tại Ẩn thân thuật, chẳng thể tiến thêm.
Thuật Đóng băng lại chính là một trong bốn loại ấy. Không ngờ Khê Nhi đã tu luyện đến tầng công pháp thứ bảy Tàn Hoa Bí Lục, thật sự quá tốt rồi, cho dù thực lực bây giờ của nàng không thể đối đầu với hàng ngũ cao thủ đệ nhất, nhưng bản lĩnh chạy trốn thì thừa.
Hiện trường, trừ Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên biết nội tình, đám đông còn lại đều bi quan, cao thủ Long gia với Vạn Hoàng vội siết chặt bội kiếm bên hông, một khi đối phương đếm tới mười, bọn họ lập tức xuất thủ, bất luận thế nào cũng phải ngăn cản độc khí.
Chữ Thiên Nhất Hào híp mắt ngó Vân Khê, mơ hồ có chút mong đợi, hắn không tin Tàn Hoa Bí Lục trong truyền thuyết có thể uy hiếp cả Long Tường đại lục lại chỉ có chút năng lực như vừa rồi.
Quả nhiên, Vân Khê đột nhiên mở bừng mắt.
Ngọc quang chói ngời tỏa ra từ trong ánh mắt, hóa thành từng bông tuyết trong suốt, ầm ầm lan tràn.
Mọi người phảng phất sinh ra ảo giác trước mắt.
Trong không khí có vô số hơi nước ngưng kết thành sương, sương lại hóa thành băng tuyết......
Dưới ánh trăng mờ ảo, hơi nước đầy trời cùng sương mù bao vây lấy bạch y nữ tử, hai tay nàng kết thành một đặc thù, một giơ lên cao, một nâng ngang ngực, hình bóng kinh tâm động phách, như mộng mà như ảo.
Giữa thiên địa, băng tuyết chợt hạ xuống, tập trung vào một mình nam tử mặc áo bào màu tro kia.
Tách tách tách tách......
Đó là tiếng hơi nước và bông tuyết ngưng kết thành băng.
Hết thảy phát sinh quá đột ngột, cũng quá mạnh mẽ, mọi người không kịp phản ứng, chỉ thấy đó nhất định là ảo giác, là ảo giác!
“Gì đây?” Nam tử kia lập tức lộ vẻ kinh ngạc, cả người đã mất năng lực hành động, từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đều đều bị băng tuyết kéo kín, đến cuối cùng, hắn đã hoàn toàn trở thành người băng!
Thời gian như ngưng lại vào giờ khắc này.
Thình thịch, thình thịch......
Mỗi người đều chỉ nghe thấy tiếng lòng kịch liệt nhảy lên bên tai, không rõ ấy là may mắn được sống sót sau hoạn nạn, hay do một màn kinh tâm động phách trước mắt dọa đến quên cả phản ứng.
“Khai trận!” Vân Khê hạ lệnh.
Một lúc sau, cả Long gia và Học viện Vạn Hoàng mới tỉnh táo lại, đồng loạt tiến lên bày kiếm trận, vây nam tử “tượng đá” vào giữa.
Cũng vào lúc này, hiện trường bộc phát từng tràng hoan hô kinh người.
Thắng! Vân Khê thắng rồi!
Nàng chẳng những thắng, còn đóng băng đối phương luôn.
Xả giận thật tốt!
Đến khi thấy nhóm cao thủ dàn trận xong, Vân Khê mới thở phào nhẹ nhõm, cước bộ hơi hẫng, có loại cảm giác mệt lả cả người.
Thuật Đóng băng tiêu hao rất nhiều huyền khí với thể lực, lần đầu thi triển có tí lực bất tòng tâm, nhưng may là cuối cùng cũng chế trụ được đối phương. Nhìn độ dày tầng băng chừng một cánh tay, lại chắc như sắt thép, bộ dáng đối phương trở nên mơ hồ.
“Không tệ! Chỉ tiếc hao thể lực quá, không thể sử dụng liên tục được.” Chữ Thiên Nhất Hào liếc thấy trạng thái Vân Khê lúc này, vừa thưởng thức lại hơi hơi tiếc hận.
Độc Cô Mưu không tỏ thái độ nhưng đáy lòng cũng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tình hình vừa rồi rất mạo hiểm, thiếu chút nữa hắn đã ra tay rồi, may là Vân Khê còn nắm thế cục trong tay.
“Chẳng lẽ đây chính là Thuật Đóng băng trong truyền thuyết? Thật bất khả tư nghị!” Tham lam trong mắt Hồng Liên đại nhân càng thêm lóng lánh, thuật pháp kỳ diệu đến thế, nếu cướp được còn sợ không thành đại sự sao?
“Vân Khê nắm giữ thuật pháp tinh diệu nhiều như vậy, xem ra rất khó đối phó, sợ là nàng ta sẽ không dễ dàng trở về Vân tộc rồi. Phải nghĩ thuyết pháp thôi.” Hoàng Liên đại nhân thở dài.
“Trước mắt cứ nghĩ cách nhận được giải dược đã, thời gian đã qua hơn phân nửa rồi.” Hai vị đại nhân còn lại quan tâm tính mạng của mình hơn cả. Giờ thì việc có nhận giải dược hay không, Vân Khê có cho giải dược hay không, mới là đại sự lớn nhất.
“Thiếu phu nhân, nên làm gì tiếp bây giờ?” Cao thủ Long gia hỏi.
Cách một tầng băng cứng thật dày, bọn họ không có biện pháp lấy giải dược được.
Vân Khê híp mắt, nhìn chằm chằm “tượng đá” kia một hồi rồi mở miệng: “Tiểu Bạch, ra giúp hắn tắm hơi!”
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh nhỏ nhắn vút cái lao khỏi tay áo mà dừng trên vai nàng. Tiểu Bạch rung đùi đắc ý: “Cái gì mà ‘tắm hơi’ cơ?”
Vân Khê vỗ vỗ đầu nhỏ của nó: “Chính là đốt lửa cho hắn a, chúng ta muốn soát người!”
“Được được!” Tiểu Bạch không nói thêm câu nào, hít sâu một hơi rồi phun ra ngọn lửa sắc trắng thánh khiết rừng rực.
Băng gặp hỏa liền tan chảy.
Trận địa cao thủ đã sẵn sàng đón địch, tùy thời tính toán, phòng ngừa nam tử kia bỏ chạy.
Băng cứng tan được một nửa, ‘ba’ ‘ba’ ‘ba’ ‘ba’, hai cao thủ tiến tới điểm hết những yếu huyệt trước sau nam tử áo bào tro.
“Khụ khụ, khụ khụ......” Nước đá tan hết đi, tóc dài ướt nhẹp dính trên gương mặt năm tử, lộ ra vẻ chật vật. Hắn không thể cử động, chỉ đảo mắt liếc về phía Vân Khê: “Đây là Thuật Đóng băng trong truyền thuyết? Quả là lợi hại! Ta nhận thua, lấy giải dược ngươi muốn đi.”
Ánh mắt hắn nhìn tới bình sứ trên tay, ý chỉ.
“Ngươi cầm là giải dược thật chứ?” Vân Khê không dám tin tưởng hắn trăm phần trăm, lúc trước vừa nói độc dược xong, nhỡ nàng mở ra, vậy là mắc mưu hắn mà làm hại tất cả mọi người rồi!
“Ta chẳng nhẽ lại lấy tính mạng ra nói đùa à?” Hắn thoải mái cười nói, dường như chật vật chẳng đáng là gì.
Vân Khê không tin, đưa tay soát người hắn từ trên xuống dưới nhưng chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng đành chú ý tới bình sứ trong tay hắn. Giải dược thật sao?
Nàng đặt bình sứ dưới mũi hắn rồi mới hé nắp một chút. Mang hắn ra thí nghiệm trước đã, nếu hắn bình an vô sự, vậy đây hẳn không phải là độc dược.
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta thật sự không lấy tính mạng bản thân ra đùa đâu.” Nam tử lại bất cần cười đùa.
Vân Khê quan sát phản ứng của hắn với bình sứ thì thấy cũng không có gì, lúc này mới mở cả nắp bình ra ngửi. Không sai, từ trong mùi thuốc có thể phân tích ra tất cả thành phần của nó, đích xác là cực phẩm giải độc.
Cái tên điên này, rốt cuộc hắn nghĩ cái gì trong lòng vậy?
Cầm giải dược trong tay lại lừa nàng là độc dược, hắn nhận định nàng không thể ngăn cản hắn chắc?
Mùi thuốc hòa theo gió, từ từ phiêu tán, càng ngày càng nhiều người khôi phục thần sắc bình thường.
“Sao nào? Ta không lừa ngươi chứ?” Nam tử cười cười.
Vân Khê không ngẩng đầu, nhấc chân phải, hung hăng đạp một cước vào chỗ yếu hại của đối phương.
“Ngươi......” Nam tử căn bản không kịp đề phòng, đau đến tím tái mặt mày.
Cao thủ chung quanh cũng hít sâu, bất giác đưa tay bảo vệ chỗ nào đó, tựa hồ như đang đồng tình người ta.
Quá độc!
Cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội Thiếu phu nhân!
Nhận thấy động tác của bọn họ, Vân Khê tức giận liếc mắt, kính nhờ, các người không cần phải phối hợp trôi chảy như vậy có được hay không?
“Thiếu phu nhân, nên xử trí thế nào ạ?” Có cao thủ hỏi.
Vân Khê không chút nghĩ ngợi, nói: “Kẻ cặn bã thế này, ném ra ngoài, thiến!”
Nam tử rõ ràng kích động hẳn lên: “Từ từ đã! Ta có lý do không thể chết được, chờ ngươi nghe xong, nhất định ngươi cũng sẽ thay đổi ý định.”
Vân Khê lạnh lùng cười một tiếng, rút kiếm, lấy mũi kiếm chĩa thẳng vào trái tim của hắn: “Được, cho ngươi cơ hội lưu lại di ngôn, nhưng nó sẽ không làm thay đổi quyết định cuối cùng của ta đâu, bởi vì ta lại có lý do tất phải giết.”
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng tới bên cạnh nàng, sắc mặt đã khôi phục bình thường, độc tính đã giải hết. Hắn mắt lạnh trừng nam tử kia, lạnh lùng nói: “Ngươi làm hại mẹ ta hôn mê hơn mười năm, làm hại người một nhà chúng ta tan nát trôi nổi! Hôm nay cho dù ngươi nói đến rách trời cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”
“Muội tử, giết hắn đi!” Chiến Thiên Dực đỡ muội muội tiến tới.
“Giết hắn! Cho dù có lý do tày trời thì cũng không thể để hắn còn sống rời đi!”
“Giết hắn đi!”
Việc ác nam tử mặc áo bào màu tro làm đưa tới công phẫn, toàn trường hét hò, phô thiên cái địa*.
(*phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh)
“Cần gì vọng động như thế chứ?” Nam tử nhịn chịu đau, tiếp tục nói, “Không ngại để ta thay ngươi phân tích tình cảnh trước mắt một chút rồi ngươi sẽ biết có nên lưu lại tính mạng của ta hay không.”
Hắn hít hơi, không đợi Vân Khê đáp ứng, bắt đầu phân tích: “Đầu tiên, bốn viên Tru Tiên đan ngươi luyện chế hôm nay đã thành cái đích cho mọi người, cho dù ta không hạ thủ, những kẻ khác cũng sẽ ra tay. Đừng nhìn đám người ra vẻ đạo mạo tự xưng danh môn chính phái ở đây, trên thực tế, mỗi người bọn họ đều muốn nhận được Tru Tiên đan hơn cả. Mấy chuyện giết người cướp của, bọn họ cũng không ngại đâu. Sở dĩ không nhảy ra đầu tiên tranh đoạt Tru Tiên đan trước mắt tất cả mọi người, cũng chỉ do e ngại mặt mũi, không muốn phá hủy danh dự của mình mà thôi. Mà cũng có thể chúng có gan nhưng chẳng đủ thực lực ấy chứ...... Ta dám xuất hiện, đó là vì ta có thực lực tuyệt đối. Ta đang giúp ngươi ngăn cản mơ ước trộm đan của những kẻ khác, an bình về nhà.”
“Rồi sao?” Vân Khê thầm cười lạnh. Sao nàng lại không biết cơ chứ? Hiện tại, đám người ở đây mắt tỏa sáng lòe lòe, e ngại mặt mũi môn phái nên còn không công khai ra tay, một khi nàng rời khỏi Đan Minh, không biết sẽ có bao kẻ sẽ ngấm ngầm hạ độc thủ đoạt đan dược đây nhỉ?
“Thứ hai, những thuật pháp ngươi đã thi triển hôm nay đủ để chứng minh Tàn Hoa Bí Lục thất truyền đã lâu của Vân tộc nằm trong tay ngươi. Thử nghĩ xem, Vân tộc sao có thể bỏ qua ngươi được chứ? Bọn họ nhất định sẽ đến đối phó, ép ngươi giao lại Tàn Hoa Bí Lục, cho dù có Long gia, Hiên Viên gia tộc làm chỗ dựa, nhưng các ngươi thật sự địch nổi một Vân tộc vô cùng cường đại à?”
“Vậy tại sao ngươi bảo đảm thế lực của mình có thể chống đỡ được Vân tộc chứ?” Vân Khê dò xét.
Nam tử cúi đầu cười một tiếng, mười phần tự tin: “Ta cũng không dối gạt ngươi, ta là Nhị chưởng quỹ của Thịnh Bảo trai, danh xưng Nhện Độc.”
Đám đông có tiếng hút khí truyền tới, thân phận Nhị chưởng quỹ từ trước đến giờ vô cùng thần bí, không nghĩ tới lại là người trước mắt này.
Chân mày Vân Khê không khỏi nhướng lên, cảm thấy ngoài ý muốn.
Nam tử tiếp tục nói: “Kể từ khi các ngươi phá hoại cơ nghiệp Thịnh Bảo trai ở Mạc thành, Đại chưởng quỹ đã bắt đầu để ý, mọi cử động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Ngươi họ Vân, cũng là hậu nhân của chi cấm kỵ nhất toàn Vân tộc, là thành phần Vân tộc không thể để yên. Theo những gì đã điều tra được, mẫu thân ngươi bị Vân tộc hại chết, ngươi và bọn họ có thù giết mẹ không đội trời chung. Thù oán với Vân tộc, Thịnh Bảo trai cũng có, mà địch của địch thì chính là bằng hữu. Nhưng song phương có thể hợp tác, cùng nhau diệt trừ Vân tộc, tin tưởng nhất định mã đáo thành công!”
“Tiểu nhân hèn hạ! Thịnh Bảo trai các ngươi có gì đặc biệt mà dám vọng tưởng đối đầu với Vân tộc? Nghĩ kĩ lại cân lượng của bản thân đi.” Hồng Liên đại nhân nghe không vô, bực tức chen miệng.
“Thực lực Thịnh Bảo trai há lại đơn giản để các ngươi nhìn thấu?” Nam tử mặc áo bào màu tro khóa mắt trên người Vân Khê, ngạo nghễ nói, “Vân cô nương có nhớ một vị cố nhân ở Di tích Chiến trường cổ không?”
Hắn chỉ nói bâng quơ, Vân Khê lại lập tức đoán được chân tướng từ trong miệng hắn, chẳng lẽ Thịnh Bảo trai có quan hệ với Tử Yêu?
“Nét mặt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đã đoán được là ai. Không sai! Chính là ngài!” Nam tử kia nói chắc chắn, “Ngài từng thu nhận bốn vị cao đồ, người người đều năng lực siêu phàm, một vị trong đó chính là Đại chưởng quỹ của Thịnh Bảo trai, cũng chính là ân sư của ta.”
“Cái gì?” Vân Khê vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tử Yêu có liên hệ sâu xa với Thịnh Bảo trai như thế.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, liếc mắt nhìn nàng, ngửi ra âm mưu trong đó. Tử Yêu thân ở Di tích Chiến trường cổ vạn năm, chẳng bao giờ rời đi, mà đệ tử của ông đang âm thầm kinh doanh trên Long Tường đại lục, một đệ tử như thế, không biết ba vị còn lại sẽ là thần thánh phương nào đây. Thật khiến người lo lắng.
“Hiện nay, lão sư tổ đã rời khỏi Di tích Chiến trường cổ, trở về trấn giữ Thịnh Bảo trai. Thực lực ngài chúng ta không nghĩ cũng biết sẽ như thế nào. Không đến mấy tháng nữa, ngài sẽ đích thân tới Vân tộc tuyên chiến. Nếu ngươi nguyện ý hợp tác, cùng chung mối thù, ngài có thể hứa để ngươi được đích thân giết kẻ thù, mà sau khi báo xong thù, để ổn thỏa Vân tộc, ngươi cũng có thể làm Tân Cung chủ.” Nam tử nói.
Hiện trường xôn xao hẳn lên.
Thịnh Bảo trai chuẩn bị tuyên chiến với Vân tộc? Đây tuyệt đối là tin tức có mức độ bùng nổ không kém Tru Tiên đan!
Cả Long Tường đại lục có không ít thế lực môn phái theo dõi Vân tộc, nhưng còn ngại thế lực của người ta, bọn họ không có một người nào dám công khai đối địch. Hiện tại có người nhảy ra dẫn đầu như vậy, không biết sẽ có bao người vui mừng, bao người lo lắng.
Vui mừng vì, một khi Vân tộc bị diệt, thế cục trên toàn bộ đại lục sẽ bị phân chia lại hoàn toàn, những môn phái bị Vân tộc áp chế có thể thừa cơ nổi lên, công thành đoạt đất, khuếch trương thế lực; mà lo lắng là vì, khổng lồ như Vân tộc còn có thể bị diệt, vậy những môn phái còn không bằng Vân tộc như bọn họ chẳng phải cũng tràn ngập nguy cơ rồi sao?
Mọi người nơi đây nghe tin tức ấy, trừ khiếp sợ, chính là suy ngẫm phức tạp đủ các loại.
“Nói mà không biết xấu hổ! Có bản lãnh thì các ngươi cứ tới đây, thực lực Vân tộc chúng ta, không phải hạng các ngươi có thể tưởng tượng được đâu. Thịnh Bảo trai, chờ đấy, sau khi ta trở về bẩm báo lên Cung chủ, nhất định việc đầu tiên là đem quân đánh tới tận cửa, cho Thịnh Bảo trai hoàn toàn biến mất trên Long Tường đại lục!” Hồng Liên đại nhân nghĩa phẫn điền ưng. (Nghĩa phẫn điền ưng: phẫn nộ trước việc sai đạo nghĩa. Còn về phần “đại nghĩa” trong đầu bà này là gì, ta xin chịu:]])
Ba vị đại nhân khác cũng gật đầu đồng ý, dù ngày thường bốn người không hợp nhưng đối mặt đại sự tồn vong của Vân tộc, họ tuyệt đối đứng cùng một chiến tuyến với nhau.
Nam tử lạnh lùng cười một tiếng, không hề để mấy người đó vào mắt, hắn nhìn thẳng Vân Khê, tiếp tục nói: “Hi vọng Vân cô nương có thể suy nghĩ đề nghị của ta, chúng ta rất có thành ý, mà nhân tiện, một vị bạn tốt của Vân cô nương đã ở phe chúng ta rồi, người đó rất nhớ cô nương......” (TND: Vầng, em cũng rất nhớ anh ấy đây:”>)
Vân Khê mở to mắt, Hách Liên đại ca...... Không biết hiện giờ huynh thế nào?
“Khê Nhi, đừng tin lời hắn, chỉ bằng việc hại mẹ ta hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hắn đáng chết mấy trăm lần!” Lời Long Thiên Tuyệt nói lập tức thức tỉnh Vân Khê.
Không sai! Người này tội ác tày trời, tuyệt đối không thể bỏ qua!
“Ngươi không cần phí tâm! Ta tuyệt đối sẽ không hợp tác gì hết! Để ta đưa ngươi lên đường đi!” Trường kiếm trong tay Vân Khê tiến thẳng tới trước, gọn gàng đâm xuyên qua trái tim đối phương.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng nam tử mặc áo bào màu tro phun ra, hắn mở to mắt, khuôn mặt dữ tợn từ từ lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ngươi chỉ giết được một phân thân của ta mà thôi, cùng lắm thì hao tổn mười mấy năm công lực, chẳng là gì. Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Tàn Hoa Bí Lục, cũng không coi là tay trắng trở về...... Ngươi, sau này hối cũng đã muộn!”
Bất chợt, thân ảnh của hắn từ từ biến mất, hóa thành một luồng sáng đen phiêu tán trong không khí. Hắn biến mất. Trên mặt đất chỉ còn vết máu loang lổ, làm cho người ta không khỏi sinh ảo giác, người này đã từng tồn tại sao?
“Đáng chết! Lại là một phân thân?” Vân Khê chém vài kiếm vào không khí, coi như phát tiết.
” ‘Thân ngoại hóa thân’ chính là độc môn bí kỹ hạng nhất của Bắc Thần gia tộc, ta từng nghe sư phụ nhắc tới. Chỉ một hóa thân đã thế rồi, nếu hắn đích thân đến, nhất định càng khó đối phó hơn. Về sau chúng ta phải đề phòng nhiều, tránh hắn lại xuất hiện gây khó dễ cho Khê Nhi.” Vân Trung Thiên trầm giọng.
Vân Khê trầm tư chốc lát, nhớ lại chính sự hôm nay, nàng quét mắt một vòng, phần lớn người xem trong hội trường đã khôi phục bình thường, suy nghĩ còn dừng ở một màn rung động nam tử mặc áo bào màu tro đem lại. Nàng khẽ híp mắt. Sau khi tỉnh táo, bọn hắn nhất định sẽ chú ý tới Tru Tiên đan nàng ôm trong lòng.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
(*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường vốn không có tội, nhưng có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay trí tuệ, nhan sắc nổi bật,… cũng có thể mang đến tai hoạ.)
Nàng nên lập tức xử lý sạch sẽ mấy củ khoai lang bỏng này để miễn trừ hậu hoạn.
“Thiên Tuyệt, mau đưa Thiên Thần và mẹ* đến đây, ta muốn để hai người họ ăn Tru Tiên đan luôn ở đây.” (*mẹ mà Khê tỷ gọi chính là “bà bà” – mẹ chồng ấy nhé)
Long Thiên Tuyệt gật đầu, gọi người của gia tộc Hiên Viên đưa đệ đệ tới, rồi phân phó cao thủ Long gia theo hắn đi đón mẫu thân ở trong địa đạo ra.
“Đại ca!” Vân Khê liếc mắt với Chiến Thiên Dực, ám chỉ cũng nên đưa A Lý ra giữa sân.
Đợi ba người hôn mê đều nằm trên mặt đất rồi, Vân Khê lấy bốn viên Tru Tiên đan ra, đặt trong lòng bàn tay, biểu diễn cho mọi người tại chỗ, lên tiếng nói: “Các vị, sở dĩ ta muốn luyện chế Tru Tiên đan, chính là vì giải độc mà Nhị chưởng quỹ của Thịnh Bảo trai đã hạ trong cơ thể ba người này, giúp họ thoát khỏi sự khống chế của người khác. Cho nên, hiện tại ta muốn trước mặt tất cả mọi người, lấy ba viên Tru Tiên đan cho ba người họ.”
Đám đông rối rít hâm mộ. Ăn một viên Tru Tiên đan, chẳng những bách bệnh tiêu tan, còn tăng trưởng mười mấy năm công lực. Người khác có muốn không hâm mộ cũng chẳng được.
Ước gì người nằm giữa sân giờ phút này là bản thân a, trong họa được phúc!
Vân Khê giao đan dược cho Long Thiên Tuyệt và Chiến Thiên Dực, để cho bọn họ tự tay giúp người thân nuốt. Nàng giơ cao một viên Tru Tiên đan cuối cùng, cất giọng nói: “Viên cuối cùng, ta tự nguyện chuyển tặng cho Đan Minh, xin nhờ Đan Minh bảo quản, Minh Chủ muốn xử trí thế nào, ta tuyệt đối không can thiệp vào!”
Toàn trường oanh động.
Ai cũng không ngờ nàng sẽ tặng Tru Tiên đan cho Đan Minh, không nói đến ba viên vừa rồi, dù sao thì mạng người quan trọng, cứu người càng quan trọng hơn, có thể chấp nhận, nhưng viên cuối cùng lại bị chắp tay đem tặng như vậy, vượt xa dự liệu mọi người. Bọn họ nghĩ Vân Khê nhất định sẽ chiếm đan dược cho bản thân, đây là bảo bối vô giá a.
Hâm mộ, ghen tỵ, trách móc...... Các loại cảm xúc phức tạp lan tràn khắp hiện trường.
Chỉ có người Đan Minh hoan hô.
Với bọn hắn, Vân Khê là Đan Minh nguyên lão trên danh nghĩa, đem đan dược luyện thành để lại Đan Minh cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua nếu nàng chiếm riêng, cũng không ai nói được cái gì. Hiện tại người ta chủ động tặng cho Đan Minh, đây mới là kết cục tốt nhất.
Đan Minh, từ trên xuống dưới, nhảy nhót vui mừng.
Mà trong toàn bộ Đan Minh, người rối rắm duy nhất, nhất định là Minh Chủ.
Ông cười khổ lắc đầu, Vân Khê để viên Tru Tiên đan cuối cùng cho Đan Minh, tuy là chuyện tốt, nhưng không thể nghi ngờ là đem củ khoai bỏng ném về phía Đan Minh luôn. Sau này Đan Minh nên đề phòng nghiêm mật như thế nào mới ngăn được mấy kẻ có tâm muốn trộm cắp hay mơ ước đây?
Chẳng lẽ lại bảo không cần?
Ông không nỡ.
Ai mà cự tuyệt được sự hấp dẫn của Tru Tiên đan chứ?
Rất nhanh, Tru Tiên đan từ trong tay Vân Khê đến chuyển đến trong tay Minh Chủ. Ông ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Vân Khê, một người cười đến khổ sở bất đắc dĩ, một kẻ cười đến vô tội mà ẩn giấu giảo hoạt.
“Ta trở về Tổng bộ Liên Minh Thích Khách.” Chữ Thiên Nhất Hào lãnh khốc nói, “Ngươi còn tiếp tục nhận nhiệm vụ ám sát nữa không?”
Độc Cô Mưu theo bản năng quay đầu, nhìn về một vị trí bình thường giữa hội trường, nơi đó đang có một nha đầu si ngốc dõi theo hắn.
Hắn chần chờ.
Nhận ra hướng hắn nhìn, chữ Thiên Nhất Hào lạnh lùng: “Ba ngày sau, ta sẽ rời khỏi Đan Minh......” Nói xong, bằng tốc độ kinh người, hắn biến mất ngay tại chỗ, vô tung vô tích.
“Ba ngày sau......” Độc Cô Mưu cúi đầu lẩm bẩm, đây là một lựa chọn trong nhân sinh, hắn hoang mang muốn biết hai con đường đặt trước mặt đến tột cùng sẽ như thế nào.
Hoặc là theo đuổi chữ Thiên Nhất Hào, trở thành sát thủ ưu tú nhất.
Hoặc là canh giữ bên cạnh cô gái hắn yêu mến, để cho ôn tình và những suy nghĩ yêu thương mài mòn sát khí, từ từ biến thành một nam tử bình thường......
Đáy lòng hắn cái gì? Nên lựa chọn như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.