Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 1: Hư Vô công tử




Edit: Giọt sương đêm
Beta: Tiểu Mộng
Mặt trời lên cao, sương mù nhàn nhạt tản đi, trên biển lộ ra một hòn đảo đơn độc.
Trên bờ hòn đảo này, mấy tên nam tử áo trắng che mặt mang mấy cái cáng đi từ ven biển lên bờ.
Nhìn gần thì thấy trên cáng có ba người đang nằm, tấm vải màu trắng khe khuất thân thể của bọn họ, nhìn không rõ là nam hay nữ, chỉ có thể dựa vào hình thể của họ mà phán đoán là hai nam một nữ.
Sáu nam tử khiêng ba người này, đi được một đoạn lại ồn ào nghị luận.
“Người trên đảo trúng độc càng ngày càng nhiều khiến lòng người bất an, không biết đến bao giờ mới tìm được thuốc giải nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ càng có nhiều người chết hơn, Nội tông Vân tộc chúng ta sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, không ổn, không ổn.”
“Những chuyện đại sự như thế sẽ có Tông chủ và các nguyên lão trong hội nguyên lão quan tâm, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến thì quan tâm làm cái gì? Cho dù muốn quan tâm, cũng là có lòng nhưng không có sức, chúng ta có khả năng quan tâm à?”
“Tông chủ mới vừa nhận chức đã gặp bất hạnh, Tông chủ tiền nhiệm cũng không có tâm đứng ra quản chuyện này, ta thật lo lắng, Nội tông chúng ta cứ xuống dốc như vậy, không biết có thể bị Bắc Thần gia tộc thâu hay không nữa.”
“Nói đến Bắc Thần gia tộc, bọn họ thế như chẻ tre, chỉ trong mấy ngày đã tiêu diệt mấy đại gia tộc, bây giờ bọn hắn phát thiệp khiêu chiến, muốn cùng Nội tông Vân tộc ta quyết chiến, không biết các nguyên lão trong hội nguyên lão rốt cuộc sẽ ứng phó thế nào đây.”
“Các nguyên lão trong hội nguyên lão hội mấy thập niên chưa hỏi chuyện đời rồi, bây giờ đột nhiên lại mời họ ra ngoài làm chủ sự, không biết bọn họ có có biện pháp nào tốt hay không.”
“Đừng nói nhảm, mau đem ba người này chôn đi. Làm xong việc sớm một chút, chúng ta cũng về sớm giao phó với quản sự.”
Sáu người đồng ý, bắt đầu đào hố chôn người ở cạnh bờ biển.
Thực lực của sáu người đều ở cấp bậc Huyền Hoàng trở lên, đào ba cái hố chôn người căn bản chỉ như uống một chén cháo. Thuần thục, không mất nhiều thời gian đã đào xong ba cái hố.
“Được rồi bắt đầu chôn người đi”
Sáu người quay đầu lại, cố gắng mang người đi, lại phát hiện trong ba người thiếu một người, chính là nữ nhân duy nhất duy nhất.
“Người kia đâu rồi? Không phải gặp quỷ chứ?”
Sáu người quay mặt nhìn nhau, quả thực là gặp quỷ, sáu người bọn họ đều là cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng, họ rất nhạy cảm, sao có thể có thi thể vô duyên vô cớ biến mất trước mặt họ chứ?
“Mấy người các ngươi nhanh đi xung quanh tìm xem, hai người chúng ta chôn hai thi thể này trước.”
Sáu người phân công xong, để lại hai người, còn lại bốn người bắt đầu đi tìm cỗ thi thể quanh đó.
Còn dư lại hai người chia ra mỗi người cầm một đầu của thi thể, đem cỗ thi thể đầu tiên ném xuống hố, vừa dùng xẻng xúc đất, vừa nghị luận: “Nghe nói ba người này đều là thủ hạ của Vân Hân nguyên lão, Vân Hân nguyên lão đối từ trước tới giờ đều đối xử ôn hòa với thủ hạ, nếu nàng biết ba thủ hạ của mình đều trúng độc, không biết sẽ phản ứng thế nào nữa.”
“Vân Hân nguyên lão còn đang ở Vân Trung các tham gia hội nguyên lão, làm gì có thời gian chú ý những thứ này? Chúng ta lặng lẽ đem chôn bọn họ, Vân Hân nguyên lão chỉ cho rằng thủ hạ của mình mất tích, sẽ không truy cứu nhiều như vậy.”
“Đúng vậy, mấy ngày nay Nội tông cao thủ bị phái đi ra điều tra tin tức, cũng không trở lại, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hai người đang nói thầm, ở phía xa, đồng thời truyền đến mấy tiếng kêu sợ hãi.
“A!”
“Cứu mạng!”
“A ——”
“……”
Hai người khẩn trương liếc mắt nhìn nhau, bỏ lại công cụ trong tay, chạy vội chạy vàng tới hướng có tiếng kêu sợ hãi truyền đến.
Đợi hai người rời đi không lâu, có một nam một nữ nhanh nhẹn hiện thân ngay tại chỗ, nam tử phía trước, cô gái ở phía sau. Kỳ quái chính là, nam tử thì che mặt còn cô gái thì không.
Dung mạo cô gái không coi là đẹp, chỉ có thể gọi là thanh tú, nàng thuộc về cái loại gọi là dễ nhìn, càng nhìn lâu càng thấy đẹp.
Nam tử so với nàng lại ngược lại, hắn là thuộc loại lần đầu tiên nhìn thấy khiến người ta hoa mắt, mặc dù dùng khăn che mặt, song cặp mắt động lòng người, thoáng nhìn là có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, đem ánh mắt của người khác khóa chặt.
“Ảnh thiếu gia, tính cả ba người bọn họ là đã có ba mươi người bị trúng độc. Nếu như vẫn không thể tra ra nơi độc tính phát, ta sợ rằng cả hải đảo sẽ bị bao phủ trong tâm trạng lo âu, không cần ngoại địch xâm lấn, chúng ta tự mình hao tổn tâm tư mà chết.” Cô gái mở miệng nói.
Nam tử đang lâm vào trầm tư, nhìn hai cỗ thi thể một lúc lâu, đột nhiên từ trong ngực móc ra hai quả bóng vàng, vuốt vuốt trong tay, mở miệng nói: “Nếu như có thể độc chết những lão thái bà vừa xấu xa vừa phiền chán kia thì tốt……” Là giọng hài hước.
Cô gái cứng mặt, ho nhẹ nói: “Ảnh thiếu gia, chính sự quan trọng hơn, ngài nói chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào?”
Nam tử tiếp tục vuốt vuốt quả cầu trong tay, dùng giọng cà lơ phất phơ nói: “Đem ba bộ thi thể mang về, dùng nước ninh, đem bọn họ ninh rồi chôn. Đúng rồi, nhớ phải dùng nước ấm để nấu, không nên nấu nổi lềnh bềnh.” (đọc xong kinh quá ko dám ăn thịt)
“Tại sao?” Cô gái nghi hoặc hỏi.
“Nấu nổi lềnh bềnh rồi độc tính sẽ mạnh hơn. Bổn thiếu gia còn muốn dùng những thứ này nấu món ăn, mời những lão bà kia ăn một bữa tiệc lớn.”
“……” Cô gái đột nhiên im bặt, không biết nên nói tiếp thế nào.
Nam tử dùng tay quơ quơ trước mặt cô gái: “Đừng ngây người, nhanh chóng làm việc đi. Bổn thiếu gia rất bận.” Nói xong, hắn bước đi về phía bờ biển, có tư thái tản bộ nhàn nhã, phiêu dật mà thảnh thơi.
Cô gái phía sau hắn, không nhịn được trợn mắt một cái. Hắn bận rộn? Hắn bận rộn mới lạ.
Cả hải đảo rảnh rỗi nhất là hắn, nếu không sao mọi người lại ban thưởng cho hắn cái danh hiệu Hư Vô công tử chứ?
Từ phía xa lại truyền tới hai tiếng kêu sợ hãi, cô gái nâng mặt lên, đón ánh sáng rạng rỡ, lộ ra nụ cười hớn hở. Mặc dù Hư Vô công tử mỗi ngày đều không làm gì, nhưng mà thiết kế cạm bẫy hại người khác vô cùng lưu loát, chưa từng thất bại, đây cũng là lí do vì sao các nguyên lão thừa nhận hắn, hơn nữa trao tặng hắn đặc quyền tự do đi lại trong hội nguyên lão.
Đoan Mộc Gia tộc.
Sau khi Đoan Mộc Hùng mạnh mẽ trị tội, Đại trưởng lão và đám người liên quan tới Đại trưởng lão đều bị giải vào nhà tù, Đoan Mộc Gia tộc một lần nữa khôi phục trật tự.
Vợ chồng Vân Khê cũng không rời khỏi Đoan Mộc Gia tộc, mà để cho Tiểu Bạch đem giải độc đan đưa đến Long Vương cốc, ở tại chỗ này chờ cao thủ của các chủ đến, nàng còn truyền tin cho phụ thân và ca ca, để cho bọn họ cũng rút khỏi Vân Thành và Thiên Long học viện, mang theo các lộ cao thủ gặp nhau ở Đoan Mộc Gia tộc.
Long Thiên Tuyệt thì truyền tin cho Hiên Viên gia chủ, để cho cao thủ gia tộc Hiên Viên cũng cùng đi đến Đoan Mộc Gia tộc.
Nhưng phàm là thân nhân và hảo hữu của họ, bọn họ có thể báo thì nhất định sẽ báo, có muốn cùng đi trên con đường khó khăn với bọn họ hay không là quyền của họ, bọn họ sẽ không miễn cưỡng.
Vân Khê vốn không muốn làm như thế, nhưng mà không có biện pháp, kể từ khi các chủ tỷ võ thất bại, mấy vị cao thủ vạn năm đầu cùng bỏ mạng trong tay Tử Yêu, khí thế của Bắc Thần gia tộc tiến triển cực nhanh, không ngừng dâng cao, không có người nào có thể ngăn cản con đường xưng bá của Bắc Thần gia tộc.
Thay vì bảo vệ cho một phương, cùng Bắc Thần gia tộc đấu đến ngươi chết ta mất mạng, không bằng tạm thời rút lui, lưu giữ lực lượng, mưu đồ ngày sau Đông Sơn tái khởi.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ cũng không nhàn rỗi, Long Thiên Tuyệt thiết kế các loại trận pháp xung quanh Đoan Mộc Gia tộc, để ngừa có cao thủ Bắc Thần gia tộc hoặc là Nội tông Vân tộc đến đây đánh lén, đồng thời, bọn họ đang tích cực luyện binh, từ trong số những cao thủ này chọn lựa ra tinh anh.
Kể từ khi gặp mẫu thân, Vân Khê thừa dịp mấy ngày nay không có chuyện gì, liền dùng phần lớn thời gian dùng để ngủ. Bởi vì chỉ có ở trong mộng, nàng mới có thể nhìn thấy mẫu thân.
“Mẫu thân, hiện tại Bắc Thần gia tộc như mặt trời ban trưa, thực lực của Tử Yêu lại không có người bì kịp. Nếu con không thể tu luyện thành công thuật pháp cuối cùng của Tàn Hoa bí lục, tất cả chúng ta sẽ trở thành đầy tớ của Bắc Thần gia tộc, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.”
“Mẫu thân, người có thể hiểu tâm tình của con không? Chính mình có thể chịu nhục, nhưng con tuyệt không cho phép hài tử của con vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.”
Vân Hi ngắm nhìn ánh mắt chuyên chú và kiên nghị của Vân Khê, nàng thở dài, đưa mắt nhìn mặt nước xa xa: “Khê Nhi, sao mẫu thân lại không hiểu tâm tình của con chứ? Làm mẫu thân, vĩnh viễn yêu nhất là con của mình, những mgwowif mẹ đều hy sinh mình, dù bản thân chịu khuất nhục cũng không muốn con mình gặp nửa điểm ủy khuất. Nhưng mà….. Tu luyện thuật pháp quan trọng cuối cùng của Tàn Hoa bí lục quá nguy hiểm, chẳng ai dự đoán được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý. Con nhìn mẫu thân đi, kết cục của mẫu thân là minh chứng tốt nhất. Mẫu thân nỗ lực lâu như vậy, cũng không thể phá giải, mẫu thân không con tiếp tục mạo hiểm.”
Vân Khê chần chờ: “Chẳng lẽ, thật sự không có phương pháp hóa giải sao?”
Vân Hi vuốt ve mái tóc mềm mại của nữ nhi, đột nhiên trên tay dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, sau đó lại lắc đầu.
Vân Khê lưu ý đến, hỏi: “Nghĩ đến cái gì sao?”
Vân Hi lắc đầu, ánh mắt ảm đạm hơn mấy phần: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới những chuyện khác.”
Vân Khê nhìn nàng, đánh giá hồi lâu, không hề tiếp tục truy vấn nữa. Đầu của nàng tựa trên đầu gối của mẫu thân, giống như một Mỹ Nhân Ngư nằm nghiêng bên bờ biển, nàng nhìn chăm chú vào mặt nước, đột nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ: “Mẫu thân, lần trước người dùng là gì thuật pháp gì vậy, tại sao có thể thấy hình ảnh thực tế như vậy?”
Ngón tay của nàng vung lên, bắt chước mẫu thân trong tranh.
Vân Hi sảng khoái cười một tiếng, ngón tay mảnh khảnh vung ra rất nhanh, mặt nước sóng gợn từ từ mở ra, lộ ra một hình ảnh rõ ràng. Trong tấm hình, Vân Khê đang ngủ say trong chăn một mình, ngủ ngon lành và an tĩnh.
“Đây không phải là thuật pháp mà là mẫu thân đem khối Ngọc bích thường đeo trên người đưa vào trong hồ nước, cho nên mới có thể nhìn thấy hình ảnh thật của con.”
Tay nàng ưu nhã vung lên, trong hồ nước, một khối Ngọc bích phóng thích ánh sáng trắng mờ ảo từ từ nổi lên mặt nước.
“Ngọc bích?” Vân Khê đột nhiên nhớ tới, lúc nàng ở Vạn Hoàng học viện, từng gặp một khối Ngọc bích trong phòng Hàn viện trưởng, xuyên qua khối Ngọc bích kia, có thể thấy khắp các ngóc ngách của Vạn Hoàng học viện.
Khối ngọc trong phòng Hàn viện trưởng và khối ngọc này thoạt nhìn thì khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
“Vậy cũng có thể nhìn thấy các địa phương khác sao?” Vân Khê tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên có thể, bất quá con sẽ phải tiêu hao một chút huyền khí. Con có thể thử một chút, đem huyền khí của con đưa vào, sau đó nghĩ tới địa phương mà con muốn, Ngọc bích sẽ cho con thấy địa phương đó.” Vân Hi nói.
Vân Khê ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, ý tưởng đột phát, không biết cha mẹ ở Ngạo Thiên đại lục, còn có gia gia và nãi nãi, Thanh ca ca và đại tẩu, bọn họ sống thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.