Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 86: Ánh sáng của hy vọng




Lúc chạng vạng trong phòng bếp có người, tức là có người sử dụng căn phòng này. Lúc đó là thuộc vào thời gian làm việc, nghỉ ngơi bình thường, nếu suy đoán to gan hơn một chút thì căn phòng bếp này chuyên dùng để cho người bình thường làm việc và nghỉ ngơi.
Ai sẽ thuộc vào diện làm việc và nghỉ ngơi bình thường?
Ở nơi này, điên đảo ngày đêm mới là thái độ bình thường. Nếu làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì ngược lại phải là bất thường mới đúng.
Mao Cửu tiếp tục đi tới, đứng trước một cái bàn thờ Phật.
Bàn thờ được trang trí hoa lệ, thần bí, bên trên vẽ phật đà phi thiên màu sắc rực rỡ, được treo dải lụa đủ màu, bên cạnh đốt hai trản đèn. Nhưng thứ được thờ chính giữa không phải Phật.
Là một loại sinh vật kỳ lạ mà cậu chưa từng nhìn thấy.
Mặt ưng, thân rắn, phần đuôi rắn xoè ra vô số, quấn lên giống như xúc tu, bên cuốn binh khí, bên giữ tấm khiên, giống như một vị thần bảo hộ.
Tuy là một sinh vật trông rất quái dị, cầm binh khí, sát khí đằng đằng, nhưng cũng cầm tấm khiên, mặt ưng dũng mãnh cương nghị, kiên cường, làm giảm bớt khí thế sát phạt, biến thành công chính, cương trực.
Có lẽ đây là thần bảo hộ mà bọn họ cung phụng.
Các dân tộc sống trên dãy núi Himalayas này đều có tín ngưỡng riêng, có nơi thờ phật đà, có nơi thờ phụng các loại thần bảo hộ kỳ lạ.
Trước mắt có lẽ là thần bảo hộ mà các thôn dân tín ngưỡng.
Đứng yên một lúc, Mao Cửu đột nhiên đưa tay bắt lấy cái tượng thần kia, dùng sức bẻ, sau đó nghe thấy một tiếng "rắc" truyền tới từ phía sau bàn thờ Phật.
Cậu vòng ra sau bàn thờ, thấy một cánh cửa chỉ vừa một người đi qua. Cậu đi vào, là một cái hành lang.
Đám âm thanh hỗn loạn náo nhiệt ùa tới che trời lấp đất, đập vào tai như nước chảy.
Mao Cửu lắc mình trốn, vị trí cậu vừa đứng có một đám người đi ngang qua.
Chờ đám người đi rồi cậu mới bước ra, đi thẳng về phía ồn ào nhất.
Nơi ồn nhất hẳn là phòng bếp và phòng chứa nước, phòng chứa nước có lò than thật lớn, người bên trong đứng ngay ngắn xúc than nấu nước.
Lúc đi ngang qua phòng bếp cậu còn dừng lại ngắm nghía, căn phòng vô cùng lớn, chia ra từng khu khác nhau. Ít nhất thì muốn bao quát cả căn phòng chỉ trong một ánh nhìn là chuyện không thể nào. Khu dùng để quay heo sữa ở gần lối ra, có lẽ là vì rất được ưa thích cho nên thỉnh thoảng có người vào bưng heo đã được quay vàng ra ngoài.
Mao Cửu liếc sơ một cái rồi quay đi, trong một khoảng chớp mắt ấy, cậu bỗng phát hiện có gì đó sai sai.
Heo sữa đâu ra thế?
Đỉnh núi Tuyết sơn, nhiệt độ không khí luôn dưới 0 độ, tuy là người trong thôn có máy sưởi không sợ bị lạnh chết, nhưng mà những sinh vật khác thì sao? Sao mà sống được?
Tất cả những nguyên liệu mà họ dùng để nấu ăn đều là mới giết, mới mổ, cực kỳ tươi. Bọn họ lấy đám nguyên liệu này ở đâu?
Mao Cửu lùi lại một bước nhìn vào trong. Bỗng, đồng tử cậu co chặt lại, ánh mắt dán lên một bức tường. Trên tường treo da, là da người. Tứ chi bị kéo căng rồi bị đinh đóng dính lên tường, rất dễ nhận ra đó là da người.
Có một lớp da mà bên trên còn có hình xăm, mực hơi mờ, hình như là bị người ta làm cách nào đó cạo mạnh ra.
Bức tường treo da người gần ngay cạnh bếp quay heo, ánh lửa nóng hừng hực bùng lên, heo sữa quay bị xiên bởi thanh thép thỉnh thoảng xoay tròn, khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng đó là người bị nướng sống.
Có người đến, tiếng bước chân rất vội vàng.
Mao Cửu lắc người trốn đi, trong lòng hơi nôn nóng.
Cậu muốn nhanh chóng điều tra được bí mật của nơi này, càng quan sát càng cảm thấy nó nguy hiểm, quỷ quyệt đến khó lường. Cậu sợ chỉ cần mình chậm trễ một giây thì sư phụ sẽ có chuyện mất.
Còn những thiên sư khác nữa, cho dù bây giờ không biết bọn họ có ở trong thôn không, nhưng lỡ có thì sao?
Bọn họ, còn sống không?
Nếu các thiên sư cũng bị giam lại trong thôn này, với nhiều thiên sư cấp bậc đại lão lợi hại như thế, còn có cả Mao lão, thì chứng tỏ cái thôn này còn nguy hiểm hơn những gì mà hai người đã nghĩ nữa.
Theo hướng lúc nãy thấy Kỳ Chu đi, Mao Cửu rất nhanh đã đi đến một hành lang yên tĩnh, hai bên sườn đều là phòng ốc.
Nơi này không có người lui tới bởi mọi người đều đang bận dưới bếp. Nhưng cũng không thể chắc chắn rằng sẽ không còn ai giống như Kỳ Chu, được cho phép về nghỉ ngơi.
Mao Cửu hơi phát rầu, cậu không biết Kỳ Chu ở phòng nào, cũng không thể đi hỏi được, tuy sẽ không bị từ chối nhưng hành động của cậu sẽ gây ra nghi ngờ và đề phòng.
Trước khi điều tra ra được chân tướng thì không thể rút dây động rừng được.
Đang lúc suy tư, có một cánh cửa mở ra, cậu ngẩng đầu thì thấy đúng là Kỳ Chu.
Kỳ Chu nhìn thấy Mao Cửu thì kinh ngạc trong chớp mắt, rồi cung kính hỏi: "Ngài có chuyện gì sao?"
Mao Cửu: "Tôi lạc đường."
Từ lầu bảy lạc được đến lầu một? Trong lòng Kỳ Chu rất nghi ngờ, nhưng cũng biết rằng mình không có tư cách hỏi lại, cậu ta nói: "Tôi đưa ngài lên đó."
"Không cần. Tôi vào ngồi nghỉ chút."
Nói xong thì không chờ Kỳ Chu kịp từ chối hay đổi ý, Mao Cửu chen thẳng vào phòng cậu ta.
Kỳ Chu sửng sốt, sau đó xoay người đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm bình tĩnh của Mao Cửu.
"Ngài có chuyện gì sao?"
Mao Cửu nói: "Nói tôi nghe về bí mật của Cực Lạc Thôn, cả cái gọi là giai cấp nữa, nói hết những gì cậu biết đi."
Kỳ Chu cười: "Tôi không hiểu ý ngài."
Mao Cửu: "Cậu hiểu, không phải cậu muốn nói tôi biết sao? Cậu vừa ám chỉ vừa thể hiện rằng thôn này có bí mật, cậu biết bí mật đó là gì, muốn biết thì tới hỏi."
Kỳ Chu dần thu lại ý cười, lạnh mặt trừng Mao Cửu, cứng nhắc nói: "Tôi không hiểu ngài đang nói gì."
Mao Cửu: "Cậu yên tâm đi, tôi có thể bảo đảm rằng không ai theo tôi đến. Tôi sẽ không nói ra ngoài, cũng có thể nói mục đích của tôi khi tới đây. Cậu nên tin tôi, không cần phải cẩn thận thế."
Rất lâu sau, Kỳ Chu thì thầm: "Không cẩn thận thì có mà chết sớm."
"Hử?"
Kỳ Chu ngẩng đầu: "Tôi nói, cậu thấy tôi ám chỉ kiểu gì thế?"
Mao Cửu: "Cậu biểu hiện hơi rõ."
Thật ra thì không phải hơi, mà là rất rõ.
Ngay từ đầu đã tỏ thái độ khó chịu như thế với bọn họ dù biết rõ rằng cấp bậc trong thôn rất nghiêm ngặt, bọn họ xuất hiện ở nhà trọ chứng tỏ ngang hàng với khách, thậm chí nếu không thích còn có thể giết cậu ta luôn.
Nhưng cậu ta vẫn chọn chọc giận bọn họ, sau đó bị đánh cho một trận. Lúc dẫn bọn họ lên phòng còn cố ý để bọn họ thấy vết thương trên mặt --- lúc ấy bọn họ còn chưa biết quy củ nghiêm ngặt ở trong thôn, cho nên dựa theo phỏng đoán bình thường thì tính cách của Kỳ Chu hẳn có thể chứng minh rằng cậu ta là một thiếu niên có lòng tự trọng rất cao, sẽ không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy vết thương của mình, nếu cậu ta không muốn thì Mao Cửu và Lục Tu Giác cũng không thể thấy được.
Cho nên nếu như thế mà còn không thể chứng minh rằng cậu ta cố ý muốn bọn họ chú ý mình thì việc giội nước ở đại đường lầu bảy lại rõ ràng hơn nhiều.
Từ đầu đến cuối đều nói, thôn này có vấn đề, có bí mật, tôi biết hết, mấy người muốn biết thì đến tìm tôi, nhanh lên.
Cho nên mục tiêu của Mao Cửu và Lục Tu Giác rất rõ ràng, tới tìm thẳng Kỳ Chu.
Nếu không thì ở một cái thôn vừa xa lạ vừa quỷ quyệt thế này, những người mới đến như bọn họ sao lại có thể ngu xuẩn đến độ tìm đại một người trong thôn rồi dò hỏi, sau đó tự làm mình bị lộ?
Nhưng cách làm của Kỳ Chu cũng rất mạo hiểm, nếu người mới đến sa vào hưởng thụ, hoặc là những kẻ lòng dạ hẹp hòi thì có thể cậu ta đã mất mạng luôn rồi.
Kỳ Chu nhún vai, ra vẻ không sao cả: "Tôi đã sớm không muốn sống nữa, nếu có thể bị giết luôn thì càng tốt, bị biến thành đồ ăn mới là ghê tởm nhất."
Mao Cửu nhìn kỹ Kỳ Chu, dáng vẻ Kỳ Chu hình như còn chưa thành niên, chỉ khoảng 15, 16 tuổi. Thân thể gầy yếu, sắc mặt mỏi mệt, trong mắt có chút ánh sáng le lói, cho dù gần như sắp tắt nhưng vẫn có thể thấy được.
Cả một đoạn đường đến nơi này, những người mà cậu nhìn thấy trong mắt đều tối đen, không hề có ánh sáng, từ bỏ bản thân, buông bỏ sinh mệnh sống lay lắt qua ngày.
Kỳ Chu chỉ là một thiếu niên, cái tuổi này phần lớn mọi người đều đang tranh cãi với người nhà, được cưng chiều đến nỗi không biết sợ hãi là gì, vừa trẻ trâu vừa tuỳ hứng. Nhưng cậu ta lại phải đối diện với sự tuyệt vọng không thấy hồi kết, không biết cậu ta đã từng hy vọng rồi thất vọng bao nhiêu lần mới có thể làm cho ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm như thế. Phải chăng lúc này nếu hy vọng lại tan biến thêm lần nữa thì cậu ta sẽ rơi thẳng vào vực sâu tuyệt vọng như những người khác?
Nghĩ đến đây, Mao Cửu mềm lòng.
Cậu thì thầm: "Cậu vất vả rồi."
Kỳ Chu tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng trong mắt lại bắt đầu gợn sóng.
**************
Chương này ngắn nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.