Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 72: Phá CP




Ứng Hoài Sơn nghe vậy, âm trầm cười:
"Cậu là thiên sư à? Là cậu giết chết Ứng Hạo?"
Mao Cửu nhíu mày, bỗng nhiên hỏi: "Lúc trước người hạ Quỷ Diện Sang cho Tam ca... cho Lục Hạc Tư là ông đúng không?"
Ứng Hoài Sơn cứng đờ, đột nhiên bạo nổ: "Là cậu!!"
Thì ra là tên thiên sư này!!
Dám nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Ứng Hoài Sơn hận tên thiên sư dám phá hư chuyện tốt của hắn này đến thấu xương, nhưng kinh nghiệm trốn tránh nhiều năm nói cho hắn biết rằng trước mắt hắn không thể đối phó được với kẻ này.
Hắn sống đã hơn trăm năm rồi, hắn biết cái thứ như Quỷ Diện Sang này quá tà, thiên sư bình thường sẽ không thể nào đuổi đi được, dù cho có đuổi được Quỷ Diện Sang thì cũng không thể bảo đảm được người bị hạ cổ có thể sống an toàn. Người sống trúng phải Quỷ Diện Sang thì tám chín phần mười là phải chết rồi. Cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng, từ nay về sau chỉ có thể sống như ma ốm.
Nhưng sau đó hắn lại đi tra thử, Lục Hạc Tư trúng Quỷ Diện Sang của hắn chẳng những còn sống mà còn giết chết được Quỷ Diện Sang, hại hắn suýt chút nữa bị phản phệ. Hơn nữa lại còn sống vô cùng khoẻ mạnh để tìm người truy sát hắn.
Ứng Hoài Sơn đoán có lẽ có tên thiên sư nào đó giúp đỡ hắn, lời Mao Cửu vừa nói là thừa nhận tên thiên sư kia là cậu ta. Nhưng Ứng Hoài Sơn bán tín bán nghi, hắn nghiêng về phía không tin một chút.
Nguyên nhân là vì Mao Cửu quá trẻ tuổi.
Ứng Hoài Sơn nói: "Sư phụ cậu là ai? Có bản lĩnh thì gọi hắn ra đây, nếu cứ trốn ở phía sau thì... đừng trách tôi giết hai đứa nhóc con cậu đấy. Hai cái thân thể trẻ tuổi non mịn, tôi đang lo chưa chuẩn bị được thân thể nào để đổi đây."
Mao Cửu không nghe mấy lời đe doạ của hắn, ánh mắt cậu đang nhìn Quỷ Diện Trùng bò chậm rì trên mặt đất, chân mày nhíu chặt, cậu rất nghi ngờ, thứ này bò chậm như thế thì làm sao lại bị cho là một thứ vô cùng nguy hiểm?
Đến lúc nó bò đến nơi thì quỷ đã chạy đi mất rồi.
Nhưng khi cậu đang nghĩ như thế thì ngay sau đó, con sâu với diện mạo ghê tởm kia duỗi râu về phía trước thăm dò, sau đó định được phương hướng. Hướng đó là chỗ oan hồn Thạch thị trên xà ngang, Quỷ Diện Trùng đột nhiên tăng tốc, bò lên trên theo vách tường.
Oan hồn lệ quỷ treo trên xà ngang đột nhiên thét lên, cả người run bần bật.
Lúc này thì Mao Cửu xem như đã hiểu được rồi, thì ra lúc trước Quỷ Diện Trùng bò chậm như vậy là vì đang tìm phương hướng của đồ ăn, đợi đến khi tìm được thì bò nhanh như bay nhào tới. Làm lơ đám oan hồn Thạch thị đang tru lên, Mao Cửu vỗ vai Trương Tiểu Đạo: "Ứng Hoài Sơn giao cho cậu đấy, đánh gãy chân hắn là được."
Trương Tiểu Đạo: "Hả? Gì? Em đánh thắng được hả?"
Mao Cửu liếc mắt nhìn sang: "Một cái võ rỗng còn đánh không lại thì đừng nói là đồ đệ của anh."
Trương Tiểu Đạo nghiêm mặt: "Dạ! Sư phụ."
Mao Cửu mím môi, tự nhiên hơi nhớ Lục Tu Giác.
Hai người bọn họ ở cùng nhau, ăn ý vô cùng.
Mao Cửu bước đến, Ứng Hoài Sơn muốn cản cậu nhưng lại bị Trương Tiểu Đạo ngăn trước.
Sau khi Trương Tiểu Đạo đánh với Ứng Hoài Sơn mới phát hiện hai chữ "võ rỗng" trong miệng Mao Cửu không phải là nói đùa, không biết là vì tự tin hay là cẩn thận mà trên người Ứng Hoài Sơn chỉ mang theo có một con Quỷ Diện Trùng. Mấy loại khác cũng chẳng thèm mang, kẻ này cũng rất khôi hài.
Những Hắc Vu khác luyện cổ trùng là dùng thân thể của mình làm vật chứa nuôi dưỡng cổ trùng. Như thế sẽ rất dễ dàng, thuận tiện sai khiến chúng, hơn nữa còn không dễ phản phệ, dễ khống chế hơn nhiều, uy lực đương nhiên cũng lớn hơn. Nhưng chỉ hại ở chỗ lúc sắp chết sẽ phải nhận nỗi thống khổ bị vạn trùng gặm cắn.
Ứng Hoài Sơn sợ điều này, lúc hắn luyện cổ đều lựa chọn thân thể của kẻ khác làm vật chứa. Cho nên lúc này sau khi lấy Quỷ Diện Trùng ra thì trên người của hắn cũng chẳng còn cổ trùng để sử dụng nữa.
Trước đây hắn là quân phiệt cho nên thân thủ vốn không tệ. Nhưng đã vài thập niên rồi không ngừng thay đổi thân thể và nghiên cứu các loại cổ trùng, đã sớm bỏ quên việc tập luyện thể thuật. Bây giờ hắn chỉ còn lại cái thùng rỗng, ban đầu Trương Tiểu Đạo còn cẩn thận đánh, sau đó nhận ra được điều này thì xuống tay không hề lưu tình, đánh gãy hai cái đùi của hắn.
Mao Cửu đi thẳng qua, nghe được tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Ứng Hoài Sơn thì quay đầu nhìn lướt qua một cái, thấy bộ dạng hung ác khi xuống tay của Trương Tiểu Đạo, cậu nhíu mày, chỉ cảm thấy tâm tính của Trương Tiểu Đạo cần phải được dạy dỗ thêm.
Không cần cậu ta phải thay đổi, nhưng phải biết khắc chế.
Cậu ta cần phải biết tự khắc chế bản thân.
Mao Cửu quay đầu về, móc một lá bùa vàng trong túi ra rồi tiện tay dán lên Quỷ Diện Trùng đang bò trên tường. Lá bùa nhanh chóng bao Quỷ Diện Trùng lại, lực lượng chí dương giống như axit ăn mòn máu thịt của nó, hoà tan nó thành một bãi nước đen rớt xuống đất.
Lá bùa đó cũng không phải là một lá bùa bình thường, nó được vẽ bằng máu của Mao Cửu. Máu của cậu là chí dương, là khắc tinh của những vật chí âm chí tà.
Ứng Hoài Sơn không dám tin Quỷ Diện Trùng mình luyện chế mấy thập niên vậy mà bị một lá bùa của Mao Cửu giết chết, điều này làm cho hắn cảm thấy mình giống như một trò đùa vậy.
Mao Cửu quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Ứng Hoài Sơn, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con khỉ làm trò nhảy nhót.
Một kẻ như thế, cực khổ tính kế, bao năm lên kế hoạch, kết quả lại trở thành một trò cười trong mắt của người khác.
Ứng Hoài Sơn nổi điên giãy giụa, hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hắn trừng mắt với Mao Cửu, hận không thể giết chết người này.
Mao Cửu lạnh lùng: "Tiểu Đạo, buông hắn ra." Sau đó cậu lại nở một nụ cười đạm mạc với Ứng Hoài Sơn, ngẩng đầu nói: "Các người có thể báo thù."
Bỗng chốc, mười mấy cái thi thể rơi xuống quỳ rạp trên mặt đất. Có cái đã gãy cổ, có cái đã gãy hết tay chân, có cái đã đứt mắt cá chân, vì thế kéo thân thể vặn vẹo bò đến chỗ Ứng Hoài Sơn. Khi Ứng Hoài Sơn sợ hãi lui về phía sau thì nắm lấy chân của hắn, leo lên phát tiết tất cả hận thù trong lòng, xé nát da thịt của Ứng Hoài Sơn, lôi hồn phách của hắn ra rồi tiếp tục cắn xé.
Mao Cửu lạnh nhạt đứng nhìn, mãi đến lúc hồn phách của Ứng Hoài Sơn bị xé suýt chút hồn phi phách tán mới ra tay ngăn cản. Oan hồn Thạch thị trừng cậu, tưởng rằng cậu muốn cản không cho chúng tiếp tục báo thù.
Mao Cửu nói: "Xé hồn phách của hắn cùng lắm chỉ làm cho hắn hồn phi phách tán. Nếu hồn phi phách tán thì chẳng khác nào xoá bỏ toàn bộ nghiệp chướng, nhưng hắn không chỉ thiếu nợ các người mà còn thiếu nghiệp của rất nhiều người khác. Hắn cần phải trả nợ. Các người đi luân hồi, yên tâm đi, nghiệp chướng còn đó, hắn sẽ phải trả lại cho bằng hết."
Oan hồn Thạch thị không cam lòng nhưng càng không muốn nghiệp chướng bị xoá bỏ dễ dàng như thế. Dựa vào đâu mà Ứng Hoài Sơn làm cho bọn họ chịu thống khổ cả trăm năm mà chỉ cần hồn phi phách tán là có thể hoá giải được nghiệp chướng? Giống như kẻ ác khinh nhục người vô tội, rồi cuối cùng chỉ cần chết là giải hết hận. Nhưng mà thù hận này không thể nào giải nổi!!
Chúng nó chịu thống khổ đã trăm năm, Ứng Hoài Sơn phải trả lại gấp mười lần!!
Cho nên oan hồn Thạch thị nghe lời Mao Cửu, xách theo hồn phách tàn tạ của Ứng Hoài Sơn đi vào luân hồi, bắt hắn dùng kiếp sau, kiếp sau nữa trả lại phần nghiệp chướng này.
Trương Tiểu Đạo không hiểu lắm, tại sao một kẻ ác độc như Ứng Hoài Sơn lại còn có thể chuyển thế đầu thai?
Mao Cửu nói: "Cậu tưởng rằng chuyển thế đầu thai là chuyện tốt à? Đúng thật là chuyện tốt, nhưng cũng có phân chia, nếu kẻ gánh theo nghiệp chướng đi đầu thai thì đó là trừng phạt. Điều mà Ứng Hoài Sơn gánh trên lưng là mạng người, thiếu nợ mạng người, hắn phải sống để trả lại nghiệp chướng. Hoặc là đầu thai thành súc sinh để cho chủ nợ sử dụng, lao dịch cả một đời, lúc già bị đưa vào lò sát sinh. Hoặc là đầu thai làm người --- ngạc nhiên lắm à? Có đôi khi làm người càng vất vả hơn. Lúc Ứng Hoài Sơn đầu thai làm người mới là lúc hắn phải trả nghiệp chướng một cách rõ ràng nhất, đến lúc đó, những người bị hắn cô phụ, lợi dụng, ví dụ như oan hồn Thạch thị sẽ đầu thai trở thành thân nhân của hắn. Nợ con cái, nợ cha mẹ, đây mới là sự tra tấn nặng nề nhất."
Trên đời này không phải tất cả con cái đều hiếu thuận, cũng không phải tất cả cha mẹ đều thấu tình đạt lý, yêu thương con cái của mình. Bất luận là oan hồn Thạch thị đầu thai trở thành con cái hay là cha mẹ của Ứng Hoài Sơn thì thứ Ứng Hoài Sơn nhận được vĩnh viễn đều không phải là tình yêu mà là hận thù không cần có lý do.
Trương Tiểu Đạo vì thế lại nghĩ đến điều khác, "Nếu nói như thế thì tất cả những đứa con bất hiếu, hoặc cha mẹ không yêu thương con cái đều là nợ thiếu từ kiếp trước ư?"
Một khi đã như thế thì những đứa con không hiếu thuận hay là ngược đãi cha mẹ trong tin tức xã hội sao lại phải bị khiển trách?
Mao Cửu: "Nghĩ nhiều rồi, cậu cho rằng những kẻ cầm thú như Ứng Hoài Sơn vậy có bao nhiêu? Không phải bất luận kẻ ác nào lưng gánh nghiệp chướng đều sẽ đầu thai thành người. Những người trong tin tức xã hội đó thuần tuý là hỏng từ trong xương, không đập cho một trận chẳng lẽ còn phải khen ngợi à? Một kẻ đeo nghiệp chướng trên người như Ứng Hoài Sơn, bị ngược đãi là đang trả lại nghiệp chướng, được Thiên Đạo cho phép, sẽ không thể bị đưa lên tin tức hoặc bị phát hiện, sẽ không có ai ngăn cản chủ nợ báo thù."
Cho nên những người bị đưa lên tin tức, bị mọi người biết, khiển trách, ngăn cản đều không phải là người đến báo thù nghiệp từ kiếp trước, chỉ là hư từ trong ra ngoài, đương nhiên phải bị ngăn cản.
Mao Cửu lười nhác vươn vai: "Đi thôi, về vẽ bùa, vẽ một trăm lá, sáng mai giao cho anh."
Trương Tiểu Đạo: "Không thành vấn đề."
Không phải chỉ một trăm lá thôi sao? Đơn giản, hai tiếng là vẽ xong rồi.
Mao Cửu quay đầu lại cười với cậu ta: "Trong số một trăm lá đó, ít nhất phải có 30 lá dùng được."
Trương Tiểu Đạo lập tức suy sụp, vẽ một trăm lá bùa thì dễ, nhưng trong số một trăm lá đó phải có 30 lá dùng được thì còn khó hơn lên trời nữa.
Mao Cửu: "Có vấn đề gì không?"
Trương Tiểu Đạo: "Không ạ."
Cậu phải vẽ suốt đêm rồi.
Bọn họ đi ra ngoài, hình ảnh bên trong khôi phục lại bộ dạng vốn có của căn phòng ký túc xá, đóng cửa lại, chốt khoá.
Lúc họ đi thì hội nghị vẫn còn đang tiến hành, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc, đã đến lúc "Ứng Hoài Sơn" bên trong quyên tiền cho nhà trường, hiệu trưởng cười giãn cả nếp nhăn trên mặt, tất cả mọi người đều đang vỗ tay. Không ai biết "Ứng Hoài Sơn" bên trong đó là giả, cũng không ai biết vừa rồi trong ký túc xá đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tiểu Đạo về nhà vẽ bùa, Mao Cửu xoay lưng lên xe bus đi tìm Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác đang khổ sở ngồi họp.
Ngày hôm qua cả một đêm đều ngồi phê ký văn kiện, không được ở cạnh Mao Cửu. Hắn cố gắng chờ đến lúc ký hết văn kiện để phủi tay chạy lấy người, về nhà chơi với Mao Cửu. Ai ngờ đến lúc hắn vui sướng chuẩn bị chạy đi hẹn Mao Cửu thì Dư Tiêu Hồn đứng trước mặt hắn như môn thần giữ cửa, nói phải đi họp.
Mặt Lục Tu Giác không có biểu cảm, lạnh lùng như cục đá ở Nam Cực.
Hắn chỉ trích: "Không phải phê xong văn kiện rồi hả?"
Dư Tiêu Hồn: "Đó là phần công việc của Lục đổng, công việc của ngài còn chưa xong mà?"
Lục đổng, tức là công việc của Lục Đại thiếu là hạ lệnh, chỉ huy, công việc của Lục Lục thiếu là làm bình hoa, chường mặt ra ngoài trả lời phỏng vấn, còn lúc đi họp hoặc đàm phán thì chỉ cần ngồi đó là được.
Lục Tu Giác bất mãn: "Đi họp, đi đàm phán linh tinh thì cần bình hoa làm gì? Ngồi đó choáng chỗ."
Dư Tiêu Hồn không đồng ý: "Ngài không chỉ là bình hoa mà còn là thanh đao. Bộ xã giao của chúng ta tốn nhiều thời gian và tiền bạc như thế để đắp nặn hình tượng Tu La chốn thương trường, thiên tài thương nghiệp cho ngài là để ngài làm một cái cột chống, chỉ cần ngồi ở đó không cần mở miệng là có thể tạo áp lực tâm lý cho đối phương, ít nhất thì lúc chém giá cũng tiện hơn nhiều."
Lục Tu Giác vô cùng tức giận, cả người toả khí lạnh: "Mấy người lúc trước rảnh rỗi làm cho quá lên, lại còn Tu La, trung nhị vừa thôi!"
Dư Tiêu Hồn: "..." Không phải đó là vì lúc trước thổi phồng quá lố, cho nên đành đâm lao phải chạy theo lao sao? Lại còn, ngài cũng chơi rất vui mà?
Tâm tình Lục Tu Giác không tốt, ngồi một chỗ đen mặt không nói câu nào, lạnh lùng nhìn người phụ trách đàm phán của công ty đối tác, bên cạnh có đoàn quân sư của Lục thị đang bàn bạc giá cả với đối phương.
Người phụ trách được phái tới bị ánh mắt của Lục Tu Giác làm cho ảnh hưởng, đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng phải lau mồ hôi lạnh mới toát ra, đầu sắp nhão thành hồ dán rồi. Vất vả lắm mới thích ứng được, đang muốn cố gắng tiến lên thì nghe thấy Lục Tu Giác hừ lạnh một tiếng, dưới sự nơm nớp lo sợ đành đồng ý mức giá đối phương đưa ra. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần đã đối diện với gương mặt tươi cười thân thiết của người phụ trách bên Lục thị, hắn: "..."
Lúc đi họp, đối mặt nói chuyện thì Lục Tu Giác cũng tiếp tục đen mặt. Dù sao thì hắn chỉ cần cả một ngày không có sắc mặt tốt là được, nhưng đám đổng sự thì không biết điều này, hẳn là vì hình tượng lúc trước đắp nặn vẫn là kiểu quý công tử ôn hoà. Bọn họ biết Lục Tu Giác tòng quân, còn tưởng hắn đi làm quan văn, nếu không thì lúc trước sao lại có bộ dáng ôn hoà lễ độ?
Lúc này sắc mặt hắn lạnh băng, toả khí lạnh, giống như một lưỡi đao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, không thèm nói chuyện. Thỉnh thoảng nói một hai câu thì chọc thẳng vào tim bọn họ, độc đến nỗi làm người ta hận không thể may cái miệng hắn lại.
Đáng tiếc là không may được. Người ta độc miệng, nhưng lại độc đến tận tim.
Hội đồng quản trị trong cuộc họp lần này là yên tĩnh nhất, trật tự nhất từ trước đến nay, vô cùng phối hợp, bớt đi được rất nhiều việc. Trước đây nếu không cãi nhau ầm ĩ cả buổi trời thì tuyệt đối không có kết quả gì, đám đổng sự đó còn đều là vô lại, mỗi người đều ngồi đó giết thời gian.
Nhưng cố tình là thân thể của Lục đại đổng không tốt lắm, mỗi một lần đi họp với đám đổng sự này đều sẽ sức cùng lực kiệt.
Lúc này thì bên sức cùng lực kiệt vội vã muốn kết thúc lại là đám đổng sự.
Dư Tiêu Hồn và đoàn quân sư bất ngờ vô cùng, đồng thời dùng ánh mắt giống như mới đào được mỏ vàng, tràn ngập cẩn thận, vui vẻ, vô cùng từ ái nhìn Lục Lục thiếu.
Lục Tu Giác giật khoé miệng, mặc kệ bọn họ. Sau khi tuyên bố hội nghị kết thúc thì đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mới vừa đi ra thì thư ký cầm điện thoại đi qua nói có người tìm hắn.
Lục Tu Giác không muốn để ý: "Để trợ lý Dư tiếp đi."
Thư ký nói: "Hắn nói hắn họ Mao ---"
Lục Tu Giác giống như một cơn gió xuất hiện trước mắt cô nàng, cẩn thận nhận điện thoại, vẻ mặt nhu hoà, giọng điệu ôn nhu đến lạ: "A Cửu? Có gì không?"
Thư ký ngơ ngẩn trong chốc lát, cả người chấn động, dùng ánh mắt không dám tin tưởng dừng trên biểu cảm ôn nhu của Lục Tu Giác và Dư Tiêu Hồn đang sửa sang lại tư liệu, biểu hiện giống hệt như cô nàng còn có những người khác trong phòng hội nghị.
Bọn họ hết nhìn Lục Tu Giác lại nhìn Dư Tiêu Hồn, ánh mắt nhìn Dư Tiêu Hồn tràn ngập vẻ thương cảm, nhưng trên mặt lại là biểu cảm chuẩn bị xem kịch vui.
Dư Tiêu Hồn ngẩng đầu, đen mặt.
Đám người này chẳng lẽ còn tin lời đồn hắn là mối tình đầu của Lục Tu Giác hả?
Sau lưng có một đồng nghiệp vỗ vai hắn: "Địa vị chính cung của anh không thể bị dao động được đâu."
Một người trong đoàn quân sư, cũng là trợ lý cao cấp nói: "Chúng tôi đều ủng hộ anh."
Dư Tiêu Hồn: Không, cảm ơn, chúng tôi trong sạch.
Cô gái thư ký vô cùng thương tiếc nhìn Dư Tiêu Hồn: "Nghe nói người đến rồi, đang ở dưới lầu."
Ánh mắt của mọi người đồng loạt sáng lên, biểu cảm tò mò, nhưng ngại Dư Tiêu Hồn vẫn còn ở đây cho nên vẫn kiềm chế lại, an ủi hắn: "Trợ lý Dư, anh yên tâm đi. Chúng tôi đều đã thấy rất rõ sự thâm tình của anh rồi, kẻ ở ngoài đều là đồ yêu tinh đê tiện cả, không thể so được với anh."
Dư Tiêu Hồn: Thâm tình? Tôi hả?
Khoan, từ từ. Đồ yêu tinh đê tiện?
= Mao Cửu.
Mao Cửu = đồ yêu tinh đê tiện...
Cô nàng thư ký nói: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì đồ yêu tinh đê tiện kia sẽ làm cho Lục thiếu nhìn rõ tâm ý của mình. Trợ lý Dư, đừng bỏ cuộc, cố lên!"
Mấy người sau lưng mỗi người đều vỗ vai Dư Tiêu Hồn, nghiêm túc cổ vũ hắn đừng từ bỏ.
Mặt Dư Tiêu Hồn không có biểu cảm gì, quyết định không nhắc nhở cũng không giải thích.
Mấy người kia an ủi Dư Tiêu Hồn xong thì vui vẻ chạy xuống nhìn thử đồ yêu tinh đê tiện mới vừa đến, phải biết rằng mấy người trong Lục thị đều tự do yêu đương hoặc là nhìn thuận mắt thì kết hôn.
Gần như đều là mối tình đầu, mối tình đầu hoàn mỹ, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc... bọn họ hoàn toàn không muốn nhìn thấy điều này mà!!
Trong loại công ty lớn thế này, trong gia tộc Lục thị, loại gia thế y hệt như nam chính trong tiểu thuyết thế này lại chưa từng xuất hiện chuyện tình ngược luyến cẩu huyết nào! Lại càng không có bạch liên hoa và bá đạo tổng tài! Bọn họ cũng chưa từng thấy Lục đổng về hưu cầm gậy đánh uyên ương hay cha con trở mặt thành thù tạo thành thế cục công ty rung chuyển từ trên xuống dưới triều đại thay đổi mưu quyền soán vị vân vân và vân vân, không xảy ra một chuyện gì cả! Dù không có mấy cái này thì anh em bất hoà cũng được mà! (tui cố tình không chấm phẩy đếy:">>)
Hùng tâm tráng chí của bọn họ... Hạt dưa, nước có ga đều đã chuẩn bị hết trơn rồi mà không có một chuyện đáng chờ đợi nào xảy ra hết. Vốn mọi người đã muốn từ bỏ rồi, ai ngờ sau đó lại truyền ra chuyện tình của Dư Tiêu Hồn và Lục Tu Giác.
Những chuyện không thể nói của trợ lý bạch liên hoa và tổng tài bá đạo, một chuyện chấn động lòng người như thế thì sao lại có thể không chờ mong cơ chứ?
Vì thế bọn họ chuẩn bị hạt dưa, nước uống chờ các loại tình tiết vứt chi phiếu, ngoại tình, bạch nguyệt quang đến cửa ức hiếp chính thất, ôm bụng bầu bỏ chạy (hoặc phá) gì gì đấy, đợi mấy năm rồi mà vẫn sóng yên biển lặng, như chưa từng có bắt đầu. Đang lúc hết sức thất vọng thì người thứ ba xuất hiện!!!
Họ nhìn thấy Lục Tu Giác vui vẻ tự mình xuống lầu đón Mao Cửu, đưa cậu đến thang máy chuyên dụng của mình, dọc đường động tác thân mật, trên mặt treo nụ cười ôn nhu, tình yêu tràn đầy trong mắt.
Những người đi qua đi lại dưới lầu đều có thể nhìn thấy một màn này, kinh ngạc đến rớt cằm. Sau khi nhìn thấy hai người đi vào thang máy thì một đám nhanh chóng châu đầu ghé tai hoặc là mở group Wechat phòng ban nhà mình báo tin.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ công nhân viên của tổng công ty Lục thị đều đã biết "chân ái" trong truyền thuyết của Lục thiếu đã xuất hiện, trợ lý Dư thất tình.
Năng lực tưởng tượng mạnh mẽ làm bọn họ nghĩ ra được một cái chân tướng vô cùng cẩu huyết trong nháy mắt, câu chuyện tình yêu không môn đăng hộ đối của trợ lý bạch liên hoa và tổng tài bá đạo.
Lục • tổng tài bá đạo • Lục thiếu có người trong lòng, nhưng yêu mà không có được, vì thế xem trợ lý • bạch liên hoa • Dư như thế thân, vẽ nên một câu chuyện ngược luyến tình thâm ngược thân, ngược tâm.
Đến lúc bọn họ dây dưa càng sâu, ràng buộc càng sâu thì bạch nguyệt quang xuất hiện. Vì vậy Lục • tổng tài bá đạo • Lục thiếu bắt đầu do dự, cuối cùng nhào vào lòng bạch nguyệt quang, nhẫn tâm làm tổn thương trái tim của trợ lý • bạch liên hoa • Dư, hại hắn phải ôm bụng bầu (hoặc phá) đi lưu lạc thiên nhai.
Mãi đến khi trợ lý • bạch liên hoa • Dư đi lưu lạc thiên nhai thì Lục • tổng tài bá đạo • Lục thiếu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó ngàn dặm truy thê... Đây là phiên bản được tán thành nhất trong công ty, được một người nhân viên tự nghĩ ra đăng lên, mỗi ngày đều có người hối chương mới.
Hôm nay toàn bộ nhân viên tổng bộ Lục thị đều không có tâm tình làm việc, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, cực kỳ muốn biết kết quả tiếp theo. Nhưng mà bọn họ cũng không phải là nhân viên cao cấp có thể tiếp xúc được đến Lục Tu Giác, vì vậy mọi người đều đặt kỳ vọng lên người cô nàng thư ký và trợ lý cao cấp.
Cô nàng thư ký và trợ lý cao cấp gánh vác trọng trách ngâm mình bên ngoài văn phòng của Lục Tu Giác, thỉnh thoảng vào đưa cà phê, tư liệu rồi báo cáo công việc.
Đối với chuyện này, Dư Tiêu Hồn bày vẻ mặt dữ tợn: Một đám thần kinh!
Hắn đang nghĩ ngày nào đó có nên đưa Trương Tiểu Đạo đến đây để bác bỏ cái đống tin đồn linh tinh này hay không.
Mẹ Lục đang đi du lịch với chồng log vào acc nhân viên, sau một hồi trinh sát xong tin tức trong nhóm Wechat thì nghiêm túc nói với cha Lục: "Tiểu Lục bảo bối nhà chúng ta có người yêu rồi."
Cha Lục ném tờ báo, thờ ơ: "Xác lập danh phận à?"
Mẹ Lục nói: "Không phải là trợ lý Dư."
Lúc này cha Lục mới ngẩng đầu, hơi hứng thú rồi đây.
Mẹ Lục nói: "Là một thanh niên vô cùng xinh đẹp, bên trong nói đó là nốt chu sa, bạch nguyệt quang trong lòng Tiểu Lục bảo bối."
Cha Lục quét mắt nhìn màn hình điện thoại của mẹ Lục: "Em lại lén trà trộn vào diễn đàn của công nhân viên à?"
Mẹ Lục nói: "Trong này có nhiều chuyện để nói mà. Không đúng, bây giờ con của anh có người yêu rồi, nhưng đối tượng lại không phải là trợ lý Dư."
Cha Lục tỏ vẻ chẳng sao cả: "Hai đứa nó ngay từ đầu đã chẳng có chuyện gì rồi, nếu không thì tại sao Tiểu Lục từ trước đến nay lại không nhắc đến?"
Mẹ Lục ra vẻ đương nhiên nói: "Bởi vì Tiểu Lục rất tra á."
Cha Lục tức giận: "Em đã trà trộn rồi mà còn đọc tiểu thuyết nữa hả?"
Mẹ Lục chợt dừng, nghi hoặc nhìn sang cha Lục. Cha Lục ho khẽ một tiếng, nghiêm túc mở báo ra xem.
"Ba nó à, sao anh lại biết trong diễn đàn có đăng tiểu thuyết?"
Cha Lục nghiêm túc đọc báo, xem như không nghe gì cả.
Lục Đại thiếu lặn ngụp trong group Wechat một hồi, vợ hắn bưng một ly nước trái cây đến, thuận tiện hỏi: "Xem gì thế? Bên công ty có tin gì mới à?"
Lục Đại thiếu nói: "Tiểu Lục có người yêu rồi."
Vợ Lục Đại thiếu: "Với trợ lý Dư hả?"
Lục Đại thiếu dừng một lúc, hỏi: "Sao mọi người đều cho rằng Tiểu Lục và trợ lý Dư là một đôi thế?"
Vợ Lục Đại thiếu nói: "Không có mà. Có lẽ là vì truyền đi quá nhiều tin đồn cho nên hình thành quán tính thôi. Bọn họ cũng rảnh rỗi đùa giỡn như thế, cứ tạo cái tin đồn để có cái buôn chuyện, không chừng cũng chẳng mấy cái là thật. Tiểu Lục yêu ai thế?"
Lục Đại thiếu buồn bực: "Không quen, hình như là một thanh niên trẻ tuổi, không có ảnh. Nghe miêu tả thì có lẽ là nghiêm túc."
Lời này nói giống như là Lục Tu Giác trước đây chơi đùa khắp nơi vậy.
Vợ Lục Đại thiếu nói: "Không thì về xem thử đi?"
Lục Đại thiếu từ chối: "Chơi xong rồi về. Lúc chúng ta về thì có lẽ quan hệ của bọn họ cũng được định ra rồi, mà xem trong Wechat và diễn đàn cũng có thể cập nhật được tình hình."
Vợ Lục đại thiếu cạn lời, trong đó toàn là nhân viên tự yy, tin được hả?
Lục Tu Giác vô cùng vui vẻ vì Mao Cửu đến thăm hắn, kiêu căng ngạo mạn, khí lạnh hắc ám trên người tản ra hết, trở thành một thanh niên sáng ngời như ánh mặt trời. Khoe khoang dẫn Mao Cửu đi dạo một vòng trong công ty, nhất là đi lướt qua đám đổng sự mấy lần, đám người này đều có gia đình cả rồi. Trước đây hở cái là bỏ gánh không chịu tăng ca, nguyên nhân là vì có người chờ ở nhà.
Bây giờ hắn cũng có người rồi, để xem bọn họ còn dám lấy lý do gì để bắt hắn tăng ca nữa?
Mao Cửu được dẫn vào văn phòng, chỉ cảm thấy từ dưới lầu lên đến trên này, những ánh mắt nhìn mình càng lúc càng nhiều, làm cho cậu có hơi không tự nhiên, cũng may là tất cả đều là tò mò, không có ác ý.
Vào văn phòng, Lục Tu Giác ôm lấy Mao Cửu, vô cùng ấm ức lên án đám đổng sự và trợ lý cao cấp táng tận thiên lương ngoài cửa.
"Em không biết là bọn họ áp bức anh thế nào đâu. Bắt anh phê chữa văn kiện suốt một đêm rồi mà còn chưa cho anh đi, một hai bắt anh phải đi họp rồi đi đàm phán. Anh đi cũng chẳng có tác dụng gì, bắt anh ngồi một chỗ để lãng phí thời gian. Nếu không phải vì nghĩ đến em thì anh đã vứt hết lại cho bọn họ rồi."
Mao Cửu vỗ lưng Lục Tu Giác, vuốt lông.
Lục Tu Giác hỏi: "Anh rất nhớ em á, em có nhớ anh không đấy?"
Mao Cửu bỗng hơi khó xử, phải nói thế nào đây? Lục Tu Giác đi làm chưa tới hai ngày nữa, hai người bọn họ tối hôm qua còn ôm hôn chúc ngủ ngon các kiểu, sáng cũng đi tập thể dục chung rồi cùng ăn sáng. Bây giờ mới xa được có mấy tiếng đâu?
Nếu nói nhớ... thì thật đúng là không đến nỗi.
Lục Tu Giác khiếp sợ: "Em không nhớ anh hả?"
Mao Cửu vội vã nói: "Nhớ, vô cùng nhớ, cho nên mới đến đón anh tan làm này."
Lục Tu Giác cảm thấy mỹ mãn: "Bây giờ anh tan làm rồi."
Cô nàng thư ký ngoài cửa nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút nữa mới đến giờ tan tầm.
Lục Tu Giác đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thì có một vị trợ lý cao cấp bị đẩy vào.
Trợ lý: "Lục thiếu, đây là văn kiện mới, ngài ký ---"
Lục Tu Giác: "Đặt xuống."
Trợ lý vội đặt xuống rồi chạy như bay.
Ánh mắt quá đáng sợ, cảm zác giây tiếp theo sẽ cắt hắn thành chục mảnh mất.
Trợ lý vô dụng, cô nàng thư ký tự thân xuất mã, bưng đồ uống vào, nở nụ cười thân thiết hỏi hai người muốn uống gì, thuận tiện còn ám chỉ Lục Lục thiếu, giờ tan tầm còn chưa tới, đừng nóng vội. Thân là tổng tài thì phải lấy mình làm gương.
Lục Tu Giác: Ấm ức ghê á!
Cô nàng thư ký nháy hai bóng đèn sáng hơn trăm ngàn vôn, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng dáng của nốt chu sa bạch nguyệt quang. Cô nàng muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của bạch nguyệt quang, nhất định là nhu nhược đáng thương, vẻ mặt ốm yếu.
Mao Cửu quay đầu lại, nở nụ cười ôn hoà: "Không cần đâu, cảm ơn."
Cô nàng thư ký mơ màng ra khỏi văn phòng, mọi người vây lại dò hỏi.
Cô nàng thư ký ôm mặt, thẹn thùng nói: "Tôi muốn đổi thuyền!"
Mọi người kinh hãi, thì ra bạch nguyệt quang không chỉ là hồ ly tinh mà còn là hồ ly tinh gặp ai cũng câu dẫn. Bọn họ muốn dò hỏi dáng vẻ của bạch nguyệt quang thế nào thì cô nàng mơ hồ kêu một tiếng, "Tiên sinh."
Tiên sinh?
Mịa gì ker?!
Lần này Mao Cửu đến là vì cậu đã chuẩn bị cho Lục Tu Giác một cái bất ngờ, không phải Lục Tu Giác vẫn luôn muốn đi công viên giải trí ư?
Cậu mua vé buổi tối, nghe nói là cảnh đêm càng đẹp hơn, vì vậy mới đến đón Lục Tu Giác, muốn đi công viên giải trí cùng với hắn.
Giờ tan tầm vừa điểm, Lục Tu Giác nhanh chóng mặc áo khoác kéo Mao Cửu đi.
"Bây giờ đã tan tầm rồi, chờ lâu chưa?"
Chờ chưa được nửa tiếng. Mao Cửu lắc đầu, tự nhiên cầm tay Lục Tu Giác đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa thì đám người tụ ngoài cửa tản ra như chim lạc bầy, người nào người nấy giả vờ bận rộn. Lục Tu Giác thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nắm tay Mao Cửu đi ngang qua, nhìn thấy chưa, đây mới là vợ sếp chân chính này!
Lúc Mao Cửu đi ngang qua, cả đám người đội áp lực lên đầu nhìn bộ dạng của Mao Cửu, đồng loạt chấn kinh. Sau khi nhìn hai người đi thì nhanh chóng làm phản, cảm thấy Mao Cửu mới là chân ái.
Dư Tiêu Hồn lạnh nhạt: "Không phải nói ủng hộ tôi à?"
Mọi người không nói gì, chớp mắt một cái: "Cậu ấy đẹp hơn anh."
Cho nên trận đại chiến này chỉ là nhìn xem ai đẹp hơn thôi à? Tai tiếng của hắn và Lục Tu Giác đã truyền mấy năm rồi, mấy người này chỉ mới thoáng nhìn Mao Cửu một cái đã tạo phản rồi.
Dư Tiêu Hồn bỗng nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Một đám cầm thú lãnh khốc vô tình!
Có người chụp lén Mao Cửu truyền vào nhóm Wechat, dẫn đến tiếng gào của rất nhiều người, cho dù có một phần kiên trì đứng thuyền Lục Dư nhưng cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu gợn sóng. Sau đó Lục Đại thiếu bảo cấp dưới của mình nói một tiếng trong nhóm, xoá ảnh của Mao Cửu đi, đừng truyền ra ngoài.
Nhưng tin Lục Tu Giác có người yêu, bạn trai của hắn vô cùng đẹp vẫn truyền khắp Lục thị.
Rất nhiều người đều vui mừng, cũng không phải là thật sự không ủng hộ Dư Tiêu Hồn, mà là mọi người đều biết chuyện lan truyền tin đồn thế này đều chỉ là đùa giỡn mà thôi, chủ yếu là Lục Tu Giác đã sớm come out mà bên người cũng chỉ có Dư Tiêu Hồn là tiếp xúc tương đối gần. Công việc công ty bận rộn, nhưng ông chủ lớn rảnh rỗi thì lại không tạo chuyện cho bọn họ bàn luận, ngay cả chuyện quy tắc ngầm minh tinh hay là come out gì cũng không có, bọn họ thiếu vắng lắm ấy.
Huống hồ thái độ của Lục Tu Giác và Dư Tiêu Hồn rất lỗi lạc, không cho bọn họ một chút cơ hội ảo tưởng nào, luôn lãnh khốc đánh nát tưởng tượng của bọn họ, cho nên lúc lan tin đồn cũng đều chú ý đến chừng mực.
Đương nhiên là nếu người ngoài hiểu lầm tin đồn đó là thật thì không có liên quan đến bọn họ đâu á!
Mao Cửu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà Lục Tu Giác thừa nhận quan hệ --- không thấy lúc hắn dẫn người lên thì cái đuôi vểnh tới tận trời hả? Chỉ thiếu nước treo một cái bảng trước ngực viết: Vợ của tôi!
Mọi người đều tò mò, đồng thời cũng muốn xem thử là ai có thể chinh phục được Lục Tu Giác, sau đó thuận lợi bị giá trị nhan sắc của người ta kéo vào làm fans.
Mẹ Lục ở tận nước ngoài vô cùng chú ý đến tiến độ phát triển của chuyện này, đến khi thấy trong diễn đàn có người gửi hình thì vội nói với cha Lục: "Lúc chúng ta về có nên mua gì đó làm quà gặp mặt không?"
Cha Lục im lặng gật đầu, đúng là nên mua chút gì đó làm quà gặp mặt.
"Tiện đường mua thêm chút cho trưởng bối bên kia đi. Phụ huynh hai nhà gặp mặt thì phải có thành ý chứ."
Nhìn xem, đã suy xét đến việc hai gia đình gặp nhau rồi.
*************
Thêm một chương dài ngoẵng nữa:v ngồi dịch đoạn ship cp của đám nhân viên mà cười xỉu:"> xao lại đáng yêu thế cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.