Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 41: Trúng cổ




Mao Cửu vuốt cằm: "Có thể suy xét."
Lục Tu Giác nhìn chằm chằm Mao Cửu một lúc lâu, bỗng nhiên cười.
"Cậu biết con gái của chị ấy mới bao lớn không?"
Mao Cửu có dự cảm không tốt lắm: "Bao nhiêu?"
"Con bé mới năm tuổi."
Da mặt Mao Cửu giật giật, bà chủ Liễu ghét bỏ con gái của chính mình hả?
Lục Tu Giác nói: "Chị ấy không phải ghét bỏ, là đang khoe. Chờ đến khi lấy ảnh ra sau đó bắt cậu khen con gái chị ấy đáng yêu, cho chị ấy có cơ hội khoe con."
Mao Cửu đỡ trán: "Còn có thể như vậy..."
Hai người ăn uống no đủ, ngồi ở đại đường nghe kinh kịch một lát mới rời đi. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cũng đã hơn 10 giờ tối. Người bên ngoài vẫn rất nhiều, bọn họ đi ngược lại dòng người, trở lại con hẻm lúc trước.
Vừa đi vừa thanh thản nói chuyện, nói xong mới phát hiện hai người có rất nhiều đề tài chung. Ở chung cũng thoải mái giống như bạn bè lâu năm.
Mới vừa đi đến đầu hẻm, bước chân Lục Tu Giác dừng lại. Mao Cửu nhìn theo tầm mắt của hắn, nơi vốn để một chiếc xe hiện giờ rỗng tuếch.
Phía trên chỗ dừng xe còn có một cái biển, biển cấm đậu xe...
Xe... bị kéo đi rồi?
Mao Cửu vỗ vỗ bả vai Lục Tu Giác, không tiếng động đồng tình.
Lục Tu Giác quay đầu lại: "Chỗ này không có xe, cậu phải đi bộ cùng với tôi rồi."
"Xe buýt?"
"Không có thẻ, cũng không có tiền lẻ."
Lục Tu Giác có thể gọi xe, nhưng hắn không nói.
Mao Cửu cảm thấy không vấn đề: "Vậy được rồi, chúng ta đi bộ về."
Ấn theo cước trình của cậu, đi bộ về cũng không thành vấn đề.
Lục Tu Giác: Cùng nhau đi bộ về nhà. Get √
Cước trình của Mao Cửu thật nhanh, cậu đã từng dự định trực tiếp đi bộ từ thôn tới đế đô. Cho nên kế hoạch cùng đi bộ (áp đường) của Lục Tu Giác bị đánh vỡ, hai người căn bản là đang thi chạy.
Lục Tu Giác đi một lúc, phát hiện mình không theo kịp Mao Cửu, vì thế lại nện bước nhanh hơn. Mao Cửu phát hiện Lục Tu Giác nện bước rất nhanh, vì vậy cũng yên tâm đi nhanh hơn.
Lục Tu Giác thấy Mao Cửu càng nhanh, khái niệm bước đi như bay là gì cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được. Bởi vì sóng vai, theo sau, hai người từ đi bộ biến thành chạy chậm, từ chạy chậm biến thành thi chạy.
Hai thanh niên chạy ra từ phía sau cửa hàng tiện lợi, trên tay xách một cái túi cùng một con dao gọt dưa hấu. Bên trong túi là tiền mới vừa cướp từ cửa hàng, đang định chạy trốn.
Mới vừa ngồi lên xe máy, khởi động xe, nhân viên trong cửa hàng chạy ra cửa hô to: "Bắt cướp á!"
"Mẹ nó!"
Hai thanh niên mắng một tiếng, khởi động xe máy dự định chém nhân viên cửa hàng một nhát, xe vừa mới quay đầu, một trận gió thổi tới, hai người còn không kịp nhìn rõ chuyện gì, một cước bay tới đá bay hai người ra ngoài.
"Đừng chặn đường!"
Hai thanh niên bị đá tới ngu người, dự định tiếp tục, xe máy đã khởi động mà không ai điều khiển chạy thẳng về phía nhân viên cửa hàng kia, lại một trận gió thổi qua.
Một cước đá bay xe máy... đè lên hai người.
Mao Cửu phẫn nộ: "Đừng chặn đường!!"
Nhân viên cửa hàng tiện lợi chạy tới, nhìn hai thanh niên bị chiếc xe máy đè trên người thương thế không rõ, xách túi tiền bị cướp lên. Há miệng, ánh mắt mê mang, gọi điện thoại báo cảnh sát.
"A lô? Chú cảnh sát ơi, hình như tui gặp cao thủ võ lâm."
Chú cảnh sát: "..."
Mao Cửu và Lục Tu Giác cuối cùng trở về trong ánh mắt khác thường của bảo vệ tiểu khu, biến một tiếng đồng hồ đi xe trở thành chạy như điên về nhà.
Lát sau về tới chung cư đều nằm liệt không muốn nhúc nhích.
Mao Cửu hữu khí vô lực đá Lục Tu Giác: "Anh chạy nhanh như vậy làm gì?"
Lục Tu Giác nâng mí mắt: "Không phải cậu chạy sao? Tôi chạy theo cậu á."
Mao Cửu cũng chạy theo Lục Tu Giác á.
Bỏ đi, không có sức so đo mấy cái này nữa.
Bỗng nhiên, Mao Cửu cảm thấy trên ngực nặng chút, cúi đầu trợn mắt nhìn, là con mèo Anh lông ngắn của Lục Tu Giác đoan trang ngồi trong lòng ngực của cậu, không tiếng động nhìn.
Mao Cửu dừng một chút, yên lặng vuốt lông cho nó.
Sau mèo, con Husky cũng chạy tới, cái đuôi quất một cái sắp đặt lên người Lục Tu Giác, Lục Tu Giác liếc mắt qua, trừng nó: "Ngồi xuống!"
Ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mao Cửu hỏi: "Một mèo một chó này tên là gì vậy?"
"Hi Hi Ha Ha" (thật ra là hì hì hắc hắc, mà tui thấy ba chấm quá...)
"Anh cười cái gì?"
Lục Tu Giác trầm mặc.
Mao Cửu lại hỏi: "Chúng nó có tên không?"
"Hi Hi Ha Ha"
"Rốt cuộc thì anh cười cái gì vậy?"
Lục Tu Giác trầm mặc.
Mao Cửu đột nhiên linh quang chợt loé, chần chờ hỏi: "Chúng nó tên là Hi Hi... Ha Ha?"
"Ừm."
Ánh mắt Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác tức khắc thay đổi, trở nên mạc danh quỷ dị.
Vậy mà lại đặt cho một con mèo, một con chó loại tên như Hi Hi Ha Ha, nội tâm quả thật dơ bẩn xấu xí!
Lục Tu Giác kì quặc nhìn trên mặt Mao Cửu hiện ra hàng chữ này, hắn nói: "Tôi đặt tên như vậy là đủ tiêu chuẩn được không? Nếu không phải tôi nghiêm túc kháng nghị, hiện giờ tên của chúng không phải như vậy đâu."
"Tên gì?"
Tâm tình Lục Tu Giác có chút trầm trọng: "Thuý Hoa, Nhị Cẩu."
Ánh mắt đồng tình của Mao Cửu dừng trên một con mèo một con chó cái gì cũng không hiểu ngồi kia.
"Cửu ca?"
Mao Cửu ngửa đầu, nhìn Tiểu Sơn đứng ở trên cầu thang, trên khuôn mặt nhỏ từ trước đến nay không có biểu tình gì vậy mà có một chút uỷ khuất.
Tiểu Sơn định xuống dưới, nhưng nhìn thấy con chó bên chân Mao Cửu thì lại lùi về: "Cửu ca, anh đã đi đâu vậy, hai ngày không thấy bóng."
Mao Cửu lúc này mới ý thức được mình ngây người ở trong Quỷ Vực hai ngày, chung cư chỉ còn lại một mình Tiểu Sơn.
"Xin lỗi Tiểu Sơn, Cửu ca đi làm chút việc."
Tiểu Sơn cũng không có ý trách cứ Mao Cửu, hai ngày nay Dư Tiêu Hồn rất chiếu cố nhóc, không có bị đói. Nhóc chỉ lo cho Mao Cửu, hiện tại thấy cậu không có việc gì thì an tâm rồi.
Chỉ là lúc này nhóc không dám xuống lầu, Husky vừa nghe thấy thanh âm của nhóc, hai tai dựng thẳng lên, tròng mắt màu lam sáng bừng lên, vụt một cái đứng dậy. Tiểu Sơn và Husky vừa lúc thâm tình liếc mắt nhìn nhau ---
"Nếu không có gì vậy... Cửu ca, em về phòng trước đây, lát gặp!"
Để lại một tràng như vậy sau đó nhanh chóng chạy về phòng, Husky vèo một cái nhảy lên lầu hai, dán lên cửa phòng Tiểu Sơn dụi dụi muốn chơi cùng.
Mao Cửu nhịn không được cười ra tiếng: "Ha Ha nhà anh sao lại thích Tiểu Sơn nhà tôi như vậy chứ."
Lục Tu Giác đứng dậy rót hai ly nước, đưa cho Mao Cửu một ly: "Ha Ha không có ai chơi cùng, Tiểu Sơn mỗi lần nhìn thấy nó là chạy, nó tưởng Tiểu Sơn đang chơi với nó."
Mao Cửu nhận nước, sau đó nói cám ơn.
Hai người trở về phòng, Lục Tu Giác gọi điện thoại cho Dư Tiêu Hồn.
Vừa rồi lúc ở Trúc Lí Quán cũng là Dư Tiêu Hồn gọi cho hắn, Lục Tu Giác hai ngày không tới công ty, Dư Tiêu Hồn nói cho hắn một vài chuyện của Minh Khúc Viên và Trộm Kim Tặc.
Lão Tiền bên cục cảnh sát căn cứ theo một ít manh mối Lục thị cung cấp tìm được Trộm Kim Tặc, bắt giữ được vài người, nhưng nam nhân mặc áo khoác dài đội mũ lưỡi trai kia trốn thoát được, trước mắt đang lùng bắt.
Đến nỗi chuyện về Minh Khúc Viên, trên mạng đã làm sáng tỏ là lời đồn, dùng mánh lới mà thôi, có rất nhiều người tin cái này chẳng qua chỉ là trò khôi hài của người nào đó biên diễn ra.
Hiện giờ trên mạng thật thật giả giả rất nhiều, ngược lại khiến cho sự tình vượt quá lẽ thường này làm mọi người ôm tâm thái hoài nghi, hơi dẫn đường một chút là có thể bác bỏ tin đồn.
Nhưng mà vẫn có một bộ phận người thích chuyện thần quái không tin đây là giả, nhưng cũng chỉ truyền bá ngôn luận trong diễn đàn nào đó mà thôi. Cũng sẽ không tạo thành thương tổn đối với thanh danh của Lục thị và Minh Khúc Viên.
Lúc này Lục Tu Giác gọi cho hắn để hắn nhắc nhở Lão Tiền chú ý diện mạo nam nhân mặc áo khoác dài đội mũ lưỡi trai kia, Lục Tu Giác lúc trước đã từng nhắc nhở Lão Tiền. Nói vậy Lão Tiền nên biết đi tìm người ở đâu.
Tắt điện thoại xong, Lục Tu Giác lại gọi tiếp. Lúc này người nghe là một nam nhân trẻ tuổi, thanh âm nghe có chút cà lơ phất phơ: "Phong thuỷ kham dư ấn phím 1, xem tướng đoán mệnh ấn phím 2, tử vi đẩu số ấn phím 3, nhân công phục vụ ấn phím ---"
"Cậu am hiểu rất nhiều."
Nam nhân trẻ tuổi giật mình một cái, thái độ vội vàng đoan chính lại: "Lục thiếu!"
"Rảnh không?"
"Không sao. Lục thiếu, có chuyện gì phân phó sao?"
"Không có gì. Tôi chỉ hỏi một chút, trận thi đấu lần này của giới thiên sư cử hành ở đâu?"
Giới thiên sư mỗi lần thi đấu đều cử hành ở đế đô, nhưng địa chỉ cụ thể và hạng mục thi đấu cũng không biết. Sân đấu đột nhiên không thể hiểu được mà chạy tới múi Himalayas cũng không chừng.
"Cái này... không rõ lắm."
"Cậu được, mấy cái này cũng gạt tôi."
"Không phải, không phải. Lục thiếu, tôi chỉ nghe được một chút, đoán đại khái một chút. Hẳn là đến dãy Himalayas, nhưng cụ thể là núi nào thì không biết."
"Sao lại vậy?"
Thanh niên ở đầu bên kia nói ra mấy từ: "Tuyết đỏ, đề dừa*, Mộ Thánh."
*Gốc là 提椰, chữ 椰 nghĩa là dừa, cây dừa, chữ 提 là đề, nghĩa là nâng, kể ra (đề nghị), cũng có nghĩa là chú ý, cảnh giác.
Mấy chữ này đặt chung một chỗ nếu không hiểu thì không cần phải nói, huống chi Lục Tu Giác còn quá quen thuộc với chúng. Năm đó, người có thể bước ra khỏi Mộ Thánh cũng chỉ có một mình hắn, những người khác đều chết hết, toàn quân bị diệt.
Hắn nói: "Khiến họ rút về đi. Điên hết rồi ư? Ngại giới thiên sư quá nhiều người nên vội vàng đi tìm chết?"
"Vô dụng thôi, Lục thiếu. Người đã đưa đi rồi, rất nhiều lão nhân trong giới đều đi theo, nói là che chở bọn nhỏ. Tôi cảm thấy lần này chuẩn bị rất tốt, nói không chừng có thể mở được Mộ Thánh ---"
"Đừng nghĩ tới mấy chuyện ngu xuẩn đó!" Lục Tu Giác lạnh lùng cảnh cáo: "Đó không phải là nơi bằng nhân lực của chúng ta có thể tiếp xúc tới, tốt nhất là đưa người trở về."
Thanh niên cười khổ: "Đều đi rồi. Bên kia tín hiệu kém, cũng không liên hệ được. Lại nói, giới thiên sư đều là người tu đạo, việc này vốn dĩ là đối nghịch với Thiên Đạo. Muốn một cơ hội liều mạng, thử xem có thể nào chấn hưng giới thiên sư hay không... Lục thiếu, đây cơ hồ là hy vọng của mọi người trong giới."
Lục Tu Giác trầm mặc, nhưng hắn vẫn nói: "Nghe tôi đi. Liên hệ người có thể liên hệ, tận lực đưa bọn họ về. Mộ Thánh không phải nơi lực lượng con người có thể tiếp cận, đó là nơi tiếp cận với thần."
Thanh niên bỗng nhiên khiếp sợ, nơi tiếp cận với thần, là một nơi thật sự lợi hại! Lại nói, thời đại này còn có thần sao?
Lời này nếu xuất phát từ người khác hắn khẳng định không tin, nhưng lại là từ miệng của người duy nhất còn sống đi ra từ Mộ Thánh, không thể không tin tưởng.
"Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ bọn họ, chuyển lời của ngài."
Lục Tu Giác gật đầu. Chuyện hắn có thể nói cũng chỉ có bấy nhiêu, hy vọng còn kịp, bọn họ chưa xông vào.
Cúp điện thoại, Lục Tu Giác cũng không muốn hồi tưởng lại những chuyện đã gặp trong Mộ Thánh liền tìm tai nghe đeo lên, nghe nhạc.
Dư Tiêu Hồn nói chuyện điện thoại xong trở về phòng khách, thấy Trương Tiểu Đạo ôm gối ngồi xếp bằng trên sô pha xem hoạt hình, không khỏi nở nụ cười. Hắn tiến lên xoa đầu Trương Tiểu Đạo một trận: "Hôm nay sao lại ở nhà?"
Trương Tiểu Đạo không rời mắt khỏi màn hình, thất thần nói: "Còn không phải bảo vệ anh à?"
Dư Tiêu Hồn đang gọt thanh long, vừa nghe liền ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Trương Tiểu Đạo nói: "Hôm đó không phải nhìn thấy quái anh tập kích sao? Anh bị người luyện tà thuật nhớ thương, nếu em đi rồi, ai bảo vệ anh?"
Dư Tiêu Hồn nghe mấy lời này thấy rất vui, không nhịn được lại đưa tay xoa đầu Trương Tiểu Đạo, kết quả trên tay dính đầy nước trái cây, hơn phân nửa lau lên tóc Trương Tiểu Đạo.
Trương Tiểu Đạo tái mặt, ánh mắt ai oán.
"Anh... Anh hận em hả?"
Dư Tiêu Hồn nhịn cười: "Xin lỗi, Tiểu Đạo. Đi tắm đi há."
Ánh mắt Trương Tiểu Đạo dừng trên màn hình, Dư Tiêu Hồn cười nói: "Được rồi, tạm dừng nó, chờ em."
Trương Tiểu Đạo lưu luyến đứng dậy, "Nhớ tạm dừng, chờ em ra xem."
Dư Tiêu Hồn đáp ứng, Trương Tiểu Đạo mới đứng dậy đi tắm. Phòng khách cũng chỉ còn mình hắn, vì thế liền chuyên tâm bắt đầu gọt thanh long, xoài cùng mấy loại trái cây phải lột vỏ như quýt.
Trương Tiểu Đạo ngại phiền, rất nhiều loại trái cây khó lột vỏ, cậu thà không ăn chứ không muốn lột. Nhưng mấy loại này có nhiều dinh dưỡng, rất tốt cho sức khoẻ, Dư Tiêu Hồn liền giúp cậu lột ra, gọt chỉnh tề xếp lên đĩa, chờ Trương Tiểu Đạo tắm xong là có thể ăn. (QAQ mặt hàng này còn không, tui cũng lười, ai lột tui ăn QAQ)
Lúc này, sàn phòng bếp chỗ tiếp xúc với cống thoát nước bò ra một con trùng thon dài như cây tăm xỉa răng màu hồng phấn, nhúc nhích một cái, tốc độ thật nhanh, nhanh chóng từ dưới chỗ thoát nước bò tới tủ chén.
Dư Tiêu Hồn lột xong trái cây đi rửa tay, rửa xong cầm khăn lông sạch sẽ lau tay. Khăn lông kia treo trên tủ chén, hắn đi qua, lau được một lát thì cảm thấy đầu ngón chân có chút nhói, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đầu ngón chân chảy một giọt máu.
Đại khái là bị cái gì đâm trúng rồi.
Dư Tiêu Hồn nghĩ vậy, đi rút khăn giấy lau sạch vết máu, sau đó bôi chút thuốc, xử lý xong miệng vết thương liền không nghĩ nhiều nữa.
Mấy ngày kế tiếp đều thật sóng êm gió lặng, mọi người ở đế đô đều sinh hoạt bình thường, tựa hồ không ai nhớ tới đã từng có một nhóm tội phạm Trộm Kim Tặc bắt cóc giết người đã từng rất nổi này.
Dù sao thì tội phạm trên tin tức mỗi ngày đều ùn ùn không dứt, tính ác liệt cũng nhiều vô kể.
Nhưng Mao Cửu và Lục Tu Giác đều biết rõ, đây là bình yên trước cơn giông bão.
Mấy ngày nay Mao Cửu đưa Tiểu Sơn tới chỗ Lão Tiền, nhờ ông chăm sóc. Tiểu Sơn cũng biết nặng nhẹ, không nói gì liền đi qua. Đến nỗi Husky và mèo Anh lông ngắn trong nhà cũng bị Lục Tu Giác đưa tới nhà chị gái, nhờ chăm sóc giúp.
Dị thường duy nhất phát sinh mấy ngày nay là Dư Tiêu Hồn, bởi vì mỗi ngày đều đi làm, Lục Tu Giác nhìn ra Dư Tiêu Hồn mỗi ngày một suy yếu. Sắc mặt tái nhợt, hai má ao hãm, vành mắt thâm quầng, tiều tuỵ không ra hình người.
Người trong công ty đều đang đồn đãi hắn thất tình, bị đả kích quá lớn, không buồn ăn uống.
Khiến Lục Tu Giác thiếu chút nữa tin là thật, cuối cùng nhìn không được hào phóng cho hắn nghỉ, để Dư Tiêu Hồn về nhà điều chỉnh lại tâm tình rồi quay lại làm.
Dư Tiêu Hồn vốn dĩ không muốn xin nghỉ, nhưng hắn cũng nhận thấy thân thể mình có chút không thích hợp, cũng không tiếp tục kiên trì, ai ngờ lát sau, vừa về đến nhà hắn liền ngất.
May mắn khi đó có Trương Tiểu Đạo ở nhà, bởi vì lo lắng Dư Tiêu Hồn bị tà thuật làm hại mà bỏ tràng thi đấu của giới thiên sư, mỗi ngày đều trạch ở nhà, vừa hay tiếp được thân thể ngã xuống của Dư Tiêu Hồn, vội vàng đỡ hắn lên giường nằm.
Muốn đánh thức Dư Tiêu Hồn lại phát hiện đối phương hôn mê bất tỉnh, Trương Tiểu Đạo nghĩ tới gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Cậu nghĩ Dư Tiêu Hồn bị bệnh, định đưa hắn đi bệnh viện, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện có chút không thích hợp.
Trương Tiểu Đạo thất thần nhìn chằm chằm cánh tay Dư Tiêu Hồn, vừa rồi cậu tựa hồ nhìn thấy cánh tay Dư Tiêu Hồn có thứ gì vặn vẹo chuyển động. Trương Tiểu Đạo tắt điện thoại, cầm tay Dư Tiêu Hồn lên xem thử, không khác gì người bình thường, không phát hiện cái gì bất thường.
Cậu không cảm thấy mình hoa mắt, trong nháy mắt đó cậu nhìn rất rõ ràng, không thể nào là hoa mắt.
Trương Tiểu Đạo cởi áo vest cùng áo sơ mi của Dư Tiêu Hồn ra, sợ hãi phát hiện Dư Tiêu Hồn gầy đến nỗi có thể thấy được xương sườn. Cái này không thể bình thường, hai ba ngày trước cậu còn nhìn thấy Dư Tiêu Hồn vẫn thật cường tráng.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi liền gầy thành như vậy, sợ là trúng phải tà thuật.
Đột nhiên, ngực Dư Tiêu Hồn giật giật.
Trương Tiểu Đạo mở to hai mắt, nhìn trên ngực Dư Tiêu Hồn dường như có thứ gì nhanh chóng bò tới bò lui, ngay ngoài làn da, nhanh chóng đưa tay bắt lấy thứ kia, không ngờ Dư Tiêu Hồn đau đến tỉnh lại.
Tuy là tỉnh lại nhưng thần trí vẫn không khôi phục, hẳn là bởi vì cảm giác đau khiến hắn mơ hồ tỉnh lại.
"Anh!"
Trương Tiểu Đạo vội vàng buông tay, Dư Tiêu Hồn lập tức lại ngất đi.
Cậu đoán không sai, chính là sinh vật hình trùng kia làm cho tính mạng Dư Tiêu Hồn nguy kịch. Hơn nữa, sinh vật này chỉ sợ không chỉ có một con.
Không bao lâu sau, Trương Tiểu Đạo liền thấy được rất nhiều con trùng thỉnh thoảng bò tới lui trong thân thể Dư Tiêu Hồn, cũng không biết thứ này có bao nhiêu con.
Cậu đoán nó hẳn là cổ.
Cổ là thứ rất thần bí, chỉ truyền thừa trong phạm vi tộc đàn. Trương Tiểu Đạo không rõ lắm đây là cổ gì, hơn nữa thiên sư tương đối lợi hại của đế đô đều không ở đây. Muốn tìm người nhà trợ giúp cũng phải quay về phía nam, thân thể Dư Tiêu Hồn căn bản không có thời gian chờ hắn quay về phía nam hoặc chờ người nhà ở phía nam chạy tới.
Trương Tiểu Đạo nóng nảy, trong một khoảnh khắc thống hận mình không ngoan ngoãn học tập, gặp phải loại tình huống này cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cậu thật sự không biết nhiều về cổ, bằng không lúc trước gặp phải quái anh, cậu cũng sẽ không thể không nhận ra nó là Cổ anh, ngược lại còn tưởng là quỷ đồng tử.
Trương Tiểu Đạo chỉ có thể dùng bùa chú đuổi ma trừ tà của Chính Nhất Đạo trấn áp cổ kia, cũng có một chút tác dụng, nhưng muốn diệt trừ nó là hoàn toàn không có khả năng.
Bởi vì có phù chú trấn áp, Dư Tiêu Hồn tỉnh lại trong chốc lát, cũng hiểu được tình cảnh của chính mình. Hắn nhanh chóng nghĩ tới Mao Cửu bên cạnh Lục Lục thiếu, bởi vì Lục Tam thiếu cố ý phân phó, hắn nhiều ít cũng biết được thân phận thiên sư trừ tà của Mao Cửu.
Thừa dịp còn thanh tỉnh, Dư Tiêu Hồn nói: "Tìm Mao Cửu."
"Hắn ở đâu?"
Trương Tiểu Đạo lúc này mặc kệ Mao Cửu là ai, chỉ muốn biết cậu ở đâu.
"Chỗ Lục gia Lục thiếu." Dư Tiêu Hồn lập tức nói địa chỉ chung cư của Lục Tu Giác.
Trương Tiểu Đạo vừa nghe, không nói hai lời nửa kéo nửa ôm đưa Dư Tiêu Hồn xuống lầu, lên xe. Nổ máy ra, dẫm chân ga, thiếu chút nữa đụng phải xe phía trước, thử tới lui nhiều lần, va va đập đập một hồi, cuối cùng lái xe lên được đường lớn.
Trương Tiểu Đạo trước kia từng học lái xe, không có bằng lái. Kỹ thuật, ừm, vẫn không tồi, lúc đua xe cơ hồ đều huỷ chiếc xe đến bảy, tám phần, lần nào cũng không có người chết.
Bởi vậy, rất nhiều người trên quốc lộ ngày hôm nay đều đã trải qua một màn kinh hồn tán đảm, một chiếc Mazda lạng lách đánh võng, phi thân vượt qua xe tải lớn, mạo hiểm kích thích như đang đua xe vậy. Vượt đèn đỏ gì đó đều là chuyện nhỏ, nó còn trực tiếp đua xe với giao cảnh (cảnh sát giao thông).
Rất nhiều lái xe chứng kiến màn này đều không khỏi cảm thán vị huynh đệ này, hoặc là người mới, lá gan lớn, hoặc là hậu trường đủ cứng đang tìm kích thích, tóm lại là không phải người bọn họ nguyện ý dính vào.
Trương Tiểu Đạo một lần nữa vượt đèn đỏ, cùng lúc đó Lão Tiền cùng mấy tiểu tử trong đội tóm được nam nhân áo khoác dài, đội mũ lưỡi trai đã chạy thoát kia ở một cái tiểu khu trung cao cấp.
Người này thật đúng là giảo hoạt!
Mỗi lần đều không phải cùng một khuôn mặt, nếu không phải Lục Tu Giác nhắc nhở, thật đúng là bắt không được.
Dựa theo Lục Tu Giác nhắc nhở, Lão Tiền tra trong những tiểu khu trung cao cấp người hơn ba mươi tuổi, tướng mạo khôn khéo, hơi mang sát khí. Bài trừ vài người, vốn đang tưởng người này chạy mất rồi, nếu không phải đột nhiên đụng phải một người đàn ông, làm mặt hắn bị nứt ra, khiến vết thương lúc trước của hắn bị vỡ, chảy rất nhiều máu thì thật sự để cho hắn chạy thoát.
Vết thương trên mặt nam nhân kia là lần trước truy bắt bị đạn sượt qua làm bị thương, qua vài ngày vốn nên kết vảy. Nhưng nam nhân có tật giật mình, sửa lại tướng mạo của chính mình, che khuất miệng vết thương.
Miệng vết thương không thể thông khí, vẫn luôn không thể kết vảy.
Đến khi biết được bộ dạng mình bị bại lộ là bởi vì hắn tự cho là thông minh che khuất miệng vết thương, nam nhân hối hận muốn chết.
Lão Tiền cười lạnh: "Hối hận? Vào trong tù mà tha hồ hối hận."
Cứ như vậy, ngoại trừ nữ nhân gọi là bà bà kia còn chưa bị bắt. Nhóm Trộm Kim Tặc này đều một lưới bắt hết, chuyện này cũng xem như hạ màn.
Tiểu Lý hỏi Lão Tiền: "Sư phụ, không phải còn đầu sỏ gây tội sao?"
Lão Tiền nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái: "Đó không phải là chúng ta có thể đối phó."
Tiểu Lý không phục, có chút không cho là đúng.
Lão Tiền một bàn tay đập lên ót Tiểu Lý: "Đầu gỗ*! Quốc có quốc pháp, làm gì cũng có luật lệ. Có người phạm pháp, chúng ta phải ra tay, đem bọn họ ra công lý. Nhưng có một vài người vi phạm luật lệ, nên có người tới thanh trừ."
*Du mộc ngật đáp (榆木疙瘩): ý mắng chửi đầu gỗ.
Tiểu Lý nói: "Còn có luật lệ gì lớn hơn cả pháp luật?"
Lão Tiền trừng mắt: "Không có, pháp luật bao trùm tất cả. Chờ mà xem, cuối cùng cũng phải trừng phạt theo nếp cả."
Tiểu Lý không rõ, Lão Tiền cũng lười giải thích.
Lão Tiền chưa nói rõ, nếu muốn nói rõ ràng thì hẳn là hai chữ tư chức. Người thường phạm pháp, cảnh sát phụ trách bắt. Nhưng hôm nay người trong giới thiên sư luyện tà thuật hại người, thì phải là người trong giới thanh trừng.
Nhưng đến cuối cùng, hình phạt chân chính có thể dùng trên phạm nhân, vẫn là pháp luật.
Trương Tiểu Đạo chạy tới tiểu khu của chung cư Lục Tu Giác, cảnh vệ tiểu khu biết là Dư Tiêu Hồn liền cho bọn họ đi vào. Trương Tiểu Đạo dừng xe xong liền khiêng Dư Tiêu Hồn tới gõ cửa nhà Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác không ở nhà, vẫn còn ở lại công ty làm tổng tài bù nhìn của hắn.
Mao Cửu ra mở cửa, vừa mở liền nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Trương Tiểu Đạo. Cậu nhìn còn chưa rõ là người nào, vừa há miệng liền hô một câu "cứu mạng"
Mao Cửu cả kinh, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trương Tiểu Đạo vừa thấy Mao Cửu, cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng trong thời gian ngắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, vội vàng giải thích: "Ngài là Mao Cửu Mao thiên sư phải không? Anh của tôi trúng cổ, ngài cứu anh ấy đi."
Trúng cổ?
Mao Cửu vừa thấy, phát hiện là Dư Tiêu Hồn, lại nhìn bộ dáng sắp chết tới nơi của đối phương, ánh mắt dời xuống, nhìn thấy dưới cổ Dư Tiêu Hồn có thứ nhìn như trùng bò qua lại. Nhướng mày một cái, tiếp nhận thân thể trầm trọng của Dư Tiêu Hồn.
"Mau vào trong."
************
Đua xe tới đêy ~ Đoạn chạy đua buồn cười vl.
Về xưng hô của Lục Tu Giác với anh trai trong điện thoại, tạm thời thì chưa biết ảnh là ai nên tui để vậy, nếu có thay đổi thì tui trở lại sửa.
E hèm, bà con cô bác anh chị ơi, thuyền Dư Tiêu Hồn x Trương Tiểu Đạo sắp ra khơi, ai thích thì lên hông thích thì lên nè!!!!!
Ừm, mới boss đầu nên hông khó, hông nguy hiểm, ừm, cũng hổng đáng sợ:">>>>>>
Kỉ niệm lần đầu tiên nhổ lông, giải phẫu một con dịt, oà, anh nào cưới được tui quả nhiên là phước đức mấy đời mà QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.