Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 273: Quỷ Áp Giường [Bóng Đè]




Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy chứ!!!
Sau khi trở lại phòng, Vương Hưng Trung ngã vật xuống giường, thống khổ khó chịu tức giận, đủ loại tâm tình tiêu cực bao phủ lấy hắn. Điện thoại thì cứ không ngừng vang lên âm báo. Hắn thậm chí không dám mở ra xem, vì vậy đã bỏ lỡ tin tức mình nổi danh trên hot search weibo.
Tối hôm đó là một buổi cuồng hoan của dân mạng, mọi người đều tỏ ra khinh thượng nam chính trong clip, có xu hướng Vương Hưng Trung hổi danh khắp đại giang nam bắc.
Tống Triết làm ổ trên sô pha lướt xem tin tức, vừa vặn nhìn thấy video đã bị gỡ bỏ, cậu không xem được nội dung video, chỉ có thể xem được bài viết.
Bất quá, chỉ bài viết thôi đã đủ làm Tống Triết chấn kinh rồi.
Bây giờ người ta chịu chơi vậy sao?
Về chuyện của Vương Hưng Trung, Tống Triết ăn dưa* xong thì cảm thấy trăm phần trăm là bạn gái cũ của hắn làm, có lẽ vì hai người cãi nhau, có lẽ là Vương Hưng Trung uy hiếp làm cô gái kia bất đắc dĩ sử dụng chiêu này, muốn ra chiêu trước Vương Hưng Trung.
Chậc chậc chậc! Sống an bình không tốt sao? Vì sao nhất định phải tổn thương nhau như vậy chứ? Tống Triết nhịn không được lắc đầu, trong lòng cũng thực bội phục bọn họ.
Tam Hoàng quỳ rạp dưới đất, tràn đầy tình thương của cha nhìn Tiểu Tiểu Hoàng nhảy loạn trên người nó.
Gần nhất Tiêu Thiên khá bận rộn, ngày ngày đều tăng ca, trong nhà chỉ có Tống Triết cùng Tam Hoàng, Tiểu Tiểu Hoàng. Tống Triết cũng không sợ cô đơn, xem bách khoa toàn thư, vuốt cẩu, lướt xem tin tức, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến mười giờ tối thì Tiêu Thiên trở về, anh vừa mở cửa ra, Tống Triết liền cảm thấy có chút không đúng.
"Đêm nay anh gặp thứ gì vậy?" Tống Triết thuận miệng hỏi, cậu biết với thể chất của Tiêu Thiên thì cho dù gặp gỡ thứ gì cũng không thể tạo thành ảnh hưởng xấu cho anh.
Tiêu Thiên gật đầu: "Là nữ quỷ, em nhớ nữ minh tinh tự sát trước đó không?"
Tống Triết nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Lý Hiểu Nghệ?!" Khi đó cậu còn cảm thấy thực đáng tiếc.
Tiêu Thiên cởi áo khoác treo ở một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Triết: "Đúng vậy, anh gặp cô ta."
Tống Triết ngồi thẳng dậy, có chút kinh ngạc: "Cô ta không đi đầu thai sao?" Bất quá dạng chết oan ức như cô ta chắc chắn sẽ vì trong lòng tích tụ hận ý mà chuyển hóa thành lệ quỷ lưu lại nhân gian.
"Có lẽ vậy, một nhân viên kỹ thuật trụ cột của công ty bị bệnh, anh cùng nhóm quản lý tới thăm, vô tình phát hiện Lý Hiểu Nghệ ở bệnh viện kia. Nói tiếp thì mắt anh vốn không thể nhìn thấy quỷ, không biết vì sao lại thấy cô ta từ phòng bệnh đi ra. Lúc đó nhìn dáng vẻ cô ta có vẻ hơi hoảng sợ, vội vàng chạy đi."
Người có thể thấy quỷ, một là vì âm dương nhãn, hai là vì quỷ đó muốn bị người ta nhìn thấy.
Mà Tiêu Thiên có thể chất đặc thù, tuy bình thường không thể nhìn thấy quỷ nhưng không thể cam đoan những tình huống ngoài ý muốn.
"Cô ta xuất hiện trong bệnh viện à?" Tống Triết suy nghĩ một chút, cảm thấy mình tựa hồ bắt được chút manh mối, cậu lấy di động lên mạng kiểm tra: "Người bạn trai cũ Vũ Phong hại cô ta tự sát hình như nằm ở bệnh viện đó."
Nội dung xuất hiện trên mạng quả đúng là vậy, ngay cả khuê mật tốt nhất của Lý Hiểu Nghệ là Lâm Y Nhiên cũng ở bệnh viện này. Thế nhưng bây giờ Vũ Phong đã chết, Lâm Y Nhiên điên điên khùng khùng, chỉ còn mất đi một con mắt.
Tuy bát quái của giới giải trí vẫn nhìn chằm chằm Lâm Y Nhiên, thế nhưng sự chú ý của mọi người cơ bản đã suy giảm, chỉ có fan của Lâm Y Nhiên là vẫn còn lo lắng cho cô ta.
Nói tới thì lúc Lâm Y Nhiên xảy ra chuyện, Tống Triết đang bận bịu chuyện khác, không quá quan tâm. Nói tới chuyện này, Tống Triết lại tức giận.
Khi đó có một cô gái tới tìm cậu, da trắng chân dài, đặc biệt xinh đẹp. Cô ta tới tìm cậu vì cảm thấy mình cứ ngủ tới nửa đêm lại bị quỷ áp giường.
Quỷ áp giường, theo cách giải thích của khoa học thì giấc ngủ là một triệu chứng bệnh trong lúc ngủ, trong quá trình ngủ không biết vì nguyên nhân gì mà ý thức tỉnh táo lại nhưng cơ bắp tứ chi vẫn còn dừng lại ở trạng thái co dãn thấp, không thể nghe theo sự chỉ huy của ý thức. Bởi vì một khoảng thời gian lâu không thể khôi phục tình trạng bình thường, đại não không có cách nào giải thích, cộng thêm sợ hãi ảo tưởng tạo thành hiện tượng ảo giác, còn nói theo cách không khoa học thì chính là có quỷ.
"Đại sư, tôi cảm thấy thật sự có quỷ. Có đôi khi, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười hì hì, tôi sợ lắm, giống như nó vang lên ở bên tai tôi vậy." Lúc nói chuyện, cô gái rất sợ hãi, cô bịt tai mình lại, tựa hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó.
"Tôi không biết tại sao lại như vậy, chính là đột nhiên xuất hiện. Mỗi đêm cứ ngủ được phân nửa là tôi lại có cảm giác này. Có một lần tôi cố gắng chống đỡ không ngủ, đến giờ thì âm thanh kia lại xuất hiện, tôi không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái bóng mơ hồ lay động trên người mình. Tôi sợ muốn muốn chết, còn tìm cả đạo sĩ tới niệm kinh, chính là vẫn không hiệu quả."
Cô gái tiều tụy nói: "Ngược lại thứ đó ngày càng càn rỡ hơn, chẳng những mỗi ngày cười nhạo tôi, tôi còn có thể cảm giác nó đụng chạm vào cơ thể tôi. Có vài buổi sáng tôi còn nhìn thấy trên tay mình có vết bằm xanh xanh tím tím." Nói tới đây, người phụ nữ nhịn không được ôm lấy tay mình, cô rất sợ, lỡ như, lỡ như con quỷ kia phát điên lên, thật sự khi dễ cô thì phải làm sao?
Quỷ oa rồi quỷ sinh tử gì gì đó không ngừng lăn lộn trong đầu người phụ nữ, cô nghĩ mà kinh hoảng, da gà da vịt cũng nổi lên.
Tống Triết lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn về phía mi tâm cô gái.
Nửa đêm, trong căn phòng mờ tối, cô gái nằm trên giường ngủ say, đột nhiên tay chân cô co quắp, mày cũng nhíu chặt, giống như gặp phải chuyện gì đó không hay nên không ngừng giãy giụa, thế nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại.
Tống Triết không hề nhìn thấy quỷ quái gì trong phòng, nhưng trong căn phòng tối lờ mờ đó lại thấy một điểm nhang. Điểm nhỏ màu quả quýt đặc biệt bắt mắt trong bóng tối.
Hơn nữa nếu bị quỷ quái quấn thân thì trên người cô gái này phải có âm khí mới đúng.
Tống Triết hỏi: "Buổi tối khi đi ngủ, cô có đốt hương à?"
Cô gái kinh ngạc nhìn Tống Triết, tựa hồ không rõ vì sao mình chưa nói mà Tống Triết lại biết. Bất quá cũng chính vì vậy mà cô gái lại càng tin tưởng hơn, Tống Triết nhất định có bản lĩnh, người giới thiệu quả nhiên không nói dối cô.
"Đúng đúng đúng, tôi có thói quen đốt hương lúc ngủ, tôi cảm thấy mùi hương rất dễ ngửi." Cho nên phụ nữ bình thường thường có mùi nước hoa, mà cô thì tràn đầy mùi Phật đường.
Cô cũng không biết vì sao mình lại thích mùi hương này, thế nhưng từ nhỏ đã như vậy rồi, đã sớm tập thành thói quen.
"Tôi cần phải tới nhà cô xem một chút, có được không?" Tống Triết đưa ra yêu cầu.
Cô gái cao hứng còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt: "Được, đương nhiên là được, đại sư, chúng ta lập tức đi thôi."
Cô gái lái xe chở Tống Triết tới nhà mình, nhà cô nằm ở khu biệt thự giữa sườn núi, nơi này Tống Triết biết, bởi vì Tiêu Thiên cũng có biệt thự ở đây, cậu từng theo Tiêu Thiên tới nơi này để tìm sự lãng mạn, muốn dậy sớm ngắm mặt trời mọc.
Tuy là ngày đó, lúc cậu thức dậy thì mặt trời cũng lên cao rồi.
"Đại sư, tới rồi, đây chính là nhà tôi!"
Cô gái nhấn công tắc, cổng lớn từ từ mở ra, cô chạy xe vào trong, một người giúp việc cung kính cúi thấp đầu đứng ở cửa.
Sau khi đậu xe vào ga ra, cô gái dẫn Tống Triết vào nhà. Đi vào liền thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ tầm ba mươi tuổi cười cười đi tới, người này thân thiết nắm tay cô gái nói: "Mộng Khiết, em vừa đi đâu vậy? Làm chị chờ thật lâu."
Thường Mộng Khiết cười nói: "Chị dâu, chị tới rồi sao không gọi điện cho em?"
Thường Mộng Khiết có hai người anh trai, anh cả cùng anh hai đều đã thành gia lập nghiệp dọn ra ngoài ở riêng, căn biệt thự này chỉ có Thường Mộng Khiết cùng cha mẹ ở.
Người phụ nữ được gọi là chị dâu gắt giọng: "Chị nghĩ em ở nhà!" Nói xong, cô chuyển ánh mắt về phía Tống Triết, có chút mập mờ nói: "Vị này là?" Thấy Tống Triết có vẻ sàn sàn tuổi với Thường Mộng Khiết, dáng vẻ lại rất tuấn mỹ, cứ tưởng đâu là bạn trai của Thường Mộng Khiết.
Thường Mộng Khiết vội vàng giới thiệu: "Vị này là Tống đại sư mà em mới về. Tống đại sư, đây là chị dâu nhỏ của tôi."
Tống Triết mỉm cười: "Xin chào!"Chị dâu có chút sửng sốt, nhìn gương mặt trẻ tuổi lại đẹp trai của Tống Triết, lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Thường Mộng Khiết, biểu thị có chút khó hiểu: "Đại... đại sư?" Này rốt cuộc là chuyện gì?
Thường Mộng Khiết kéo chị dâu mình ngồi xuống, lại bảo người giúp việc mang trà lên cho Tống Triết.
"Chị dâu, không phải chị cũng biết à? Gần đây em cứ cảm thấy bên người có gì đó, không phải nên mời đại sư sao?" Nói tới chuyện này, Thường Mộng Khiết lại phiền lòng.
Chuyện này chị dâu quả thực có biết, còn huyên náo rất lớn, người trong nhà đều biết, mẹ chồng cô còn đặc biệt đi mời đạo sĩ tới làm phép, kết quả không có lợi ích gì. Khi đó Thường Mộng Khiết đã dọn ra ngoài ở, thế nhưng thứ kia tựa hồ vẫn quấn lấy cô, ở nơi nào cũng không được.
Thế nhưng vấn đề là, chị dâu liếc nhìn Tống Triết nho nhã lịch sự cầm tách trà uống ở đối diện, chàng trai này còn trẻ như vậy, nói là tiểu bạch kiểm thì cô còn tin, nếu nói là đại sư... thật sự không thể nào tin nổi.
"Mộng Khiết, em tìm ở đâu vậy? Đừng để bị lừa nha! Hiện giờ lừa đảo nhiều lắm, hơn nữa em xem cậu ta còn trẻ như vậy, đám đạo sĩ râu tóc bạc phơ trước đó còn không làm gì được, cậu ta có thể làm gì chứ?" Chị dâu không quá mê tín, đối với chuyện Thường Mộng Khiết gặp phải cũng có chút bán tín bán nghi.
Thường Mộng Khiết kéo chị dâu mình, lại liếc nhìn Tống Triết, sợ bị cậu nghe thấy: "Chị dâu, là bạn em giới thiệu, rất đáng tin."
Tống Triết thoạt nhìn như đang uống trà, kỳ thực dư quang khóe mắt vẫn luôn quan sát căn nhà, không hề có âm khí gì cả, căn biệt thự này bố trí ucn4g rất tốt, có thể nói là không có khả năng phát sinh chuyện quỷ áp giường này nọ.
Nếu không phải hiện tượng tự nhiên, như vậy, chuyện Thường Mộng Khiết gặp phải là do con người gây ra. Thế nhưng trước khi xem qua phòng ngủ của Thường Mộng Khiết, Tống Triết vẫn không dám quả quyết.
Mọi việc vẫn luôn có ngoại lệ.
Cậu để tách trà xuống, mỉm cười nhìn về phía hai người đang xì xầm: "Thường tiểu thư, chúng ta có thể lên lầu xem một chút không?"
Thường Mộng Khiết lập tức nói: "Đương nhiên là được, đại sư, mời đi bên này."
Chị dâu cũng vội vàng đứng dậy đi theo, cô phải xem xem vị đại sư này rốt cuộc như thế nào.
[end 273]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.