Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 247: Giá Y




Nhận được điện thoại của Tống Triết, Dương Lâm Tây không nói hai lời liền chạy đi, lúc đi bị Lưu Nhất Minh gọi lại: "Đi đâu mà cuống cuồng thế?"
Từ sau khi kết thúc vụ án Đồng Tư Ức, Lưu Nhất Minh thường xuyên tìm tới Dương Lâm Tây, giống như quay trở về khoảng thời gian Lưu Nhất Minh dẫn dắt Dương Lâm Tây trước đây vậy.
Dương Lâm Tây cũng không nghĩ nhiều, nói: "Là Tống Triết tìm em có việc, em qua đó xem một chút."
Lưu Nhất Minh cũng đi theo: "Anh đi nữa, Tống Triết tìm cậu thì nhất định là có vụ án rất có tính khiêu chiến."
Dương Lâm Tây nhún vai không phản bác, bởi vì Lưu Nhất Minh nói rất đúng.
Đến phố tướng số, Dương Lâm Tây nhìn thấy Tống Triết vừa vuốt Tam Hoàng vừa nói chuyện với một người nam, người nọ cứ nôn nóng nhìn bốn phía, giống như đang tìm người.
Nhìn thấy anh, Tống Triết liền vẫy vẫy tay, sau đó nói gì đó với người nam kia, ánh mắt đối phương sáng lên không ít.
Dương Lâm Tây thầm nghĩ, người này có lẽ đã tới tìm Tống Triết giúp đỡ.
Hai người tiến tới chào hỏi Tống Triết, chỉ là Tống Triết không ngờ Lưu Nhất Minh cũng tới, cậu cười với đối phương rồi giới thiệu Cao Phàm Nghĩa: "Người này gọi là Cao Phàm Nghĩa, mấy năm qua đã gặp một chuyện không thể tưởng tượng nổi."
Tống Triết kể lại sự tình hoàn chỉnh một lần, sau đó hỏi: "Dương Lâm Tây, anh có biết người nào trong cục các anh phụ trách vụ án mất tích này không?"
Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh nhìn nhau, bọn họ phụ trách đều là trọng án, vụ án mất tích không thuộc quyền quản lý của bọn họ.
Dương Lâm Tây nói: "Cái này phải hỏi lại đồng nghiệp trong cục. Tống Triết, cậu cảm thấy có gì đó mờ ám à?"
Tống Triết dùng chân cọ cọ thân thể ấm áp của Tam Hoàng, trả lời: "Dựa theo lời kể của Cao Phàm Nghĩa, tôi cảm thấy người hại ba người bạn gái của anh ta mất tích nhất định có liên quan với anh ta. Có thể là hận nên muốn thông qua chuyện này làm anh ta phải đau khổ cả đời, cũng có thể là thương không có được nên làm ra chuyện mất trí như vậy. Có thể là hai khả năng này."
Cao Phàm Nghĩa ngẩng người, vội nói: "Không có, tôi không có kết thù với người khác. Hơn nữa cho dù có mâu thuẫn nhỏ thì cũng không có khả năng làm đối phương hận tôi tới mức này. Thật sự quá không khoa học!"
Lưu Nhất Minh chen miệng hỏi: "Vậy mong mà không được thì sao? Có ai thầm mến cậu, bày tỏ với cậu nhưng lại bị cậu cự tuyệt không?"
Cao Phàm Nghĩa suy nghĩ một chút rồi do dự lắc đầu: "Không có, đều là người trưởng thành rồi, còn chơi trò thầm mến gì nữa chứ. Đồng nghiệp của tôi đều đã có gia đình cả rồi, không thì đều là nam giới thôi. Không có khả năng đàn ông thầm mến tôi đi?" Vẻ mặt Cao Phàm Nghĩ kinh hãi, hiển nhiên là nổi cả da gà với suy đoán này.
Tống Triết cười nói: "Anh cảm thấy không có không có nghĩa là thật sự không có. Nếu như người ta muốn giấu, anh làm sao biết được. Được rồi, chúng ta tới cục cảnh sát một chút, xem tư liệu về ba cô gái mất tích, sau đó tới nhà của cô bạn gái vừa mới mất tích của anh. Anh về nhà trước đi, chờ có tin tức, chúng tôi sẽ tới tìm anh."
Cao Phàm Nghĩa uể oải gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Trong cục cảnh sát, Dương Lâm Tây chào hỏi đồng nghiệp, theo lý thì bọn họ không quản mấy loại vụ án này, chen ngang vào sẽ làm người ta không thích. Thế nhưng ai cũng biết Dương Lâm Tây có hiệu suất phá án cao nhất trong cục, tất cả mọi người đều hi vọng Dương Lâm Tây là đội trưởng của mình. Hiện giờ anh có hứng thú chú ý tới vụ án mất tích này, đồng sự phụ trách vụ án chỉ ước gì anh tới giúp đỡ.
Hơn nữa người đồng nghiệp kia cũng quen biết Tống Triết, biết cậu thường đi ở bên cạnh Dương Lâm Tây, có người nói Dương Lâm Tây có thể phá án được tám phần mười chính là dựa vào cậu thanh niên trẻ tuổi kia, cũng không biết lai lịch thế nào, thế nhưng nghe nói cục trưởng rất coi trọng, còn có quan hệ rất thân với Tiêu thị.
"Vụ án năm năm trước do một vị tiền bối phụ trách, hồ sơ ở đây." Đồng sự đặt một xấp tài liệu trước mặt ba người.
"Cô gái mất tích tên là Trần Khả Hân, hai mươi bốn tuổi, là nhân viên white-collar của một công ty, có quan hệ người yêu với Cao Phàm Nghĩa, vài ngày sau chuẩn bị kết hôn. Theo khẩu cung ngày đó của Cao Phàm Nghĩa, xế chiều ngày đó anh ta cùng Trần Khả Hân đi thử áo cưới rồi đưa cô ấy về nhà. Bởi vì vẫn luôn bận bịu chuyện hôn lễ nên tới tận khuya mới gửi tin wechat cho Trần Khả Hân, thế nhưng Trần Khả Hân không trả lời tin. Cao Phàm Nghĩa cho rằng Trần Khả Hân mệt nên cũng không quấy rầy. Thẳng tới hôm sau gửi tin vẫn không thấy đáp, gọi điện cũng không bắt máy, anh ta cảm thấy không đúng nên gọi điện tới nhà Trần Khả Hân. Là cha mẹ Trần Khả Hân nghe máy, nói là cả đêm hôm qua Trần Khả Hân không về nhà. Lúc này Cao Phàm Nghĩa mới phát giác sự tình không đúng mà báo cảnh sát."
"Căn cứ theo camera giám sát ở tiểu khu, quả thực có thể thấy lúc bốn giờ chiều Cao Phàm Nghĩa đưa Trần Khả Hân về nhà, sau đó tầm năm giờ, Trần Khả Hân đeo túi xách đi ra cửa. Tiếp sau đó không thấy cô ấy quay trở về."
Dương Lâm Tây hỏi: "Lúc năm giờ cô ta đi ra ngoài, cha mẹ cô ta không biết à?"
Đồng sự trả lời: "Cha mẹ Trần Khả Hân tam tầm lúc năm giờ, về tới nhà cũng tầm năm giờ rưỡi rồi. Bởi vì Trần Khả Hân vẫn luôn bận chuyện hôn lễ nên buổi tối thường xuyên không về nhà ăn cơm, bọn họ cũng không hỏi. Buổi tối thấy con gái không về cứ tưởng là ở bên chỗ Cao Phàm Nghĩa. Chuyện như vậy cũng thường phát sinh nên bọn họ không lưu ý."
Tống Triết lắc đầu: "Cha mẹ của Trần Khả Hân cũng quá bất cẩn!"
Dương Lâm Tây bĩu môi: "Trọng điểm là trước đây phỏng chừng Trần Khả Hân cũng không có thói quen báo cho cha mẹ biết mình đi đâu, vì thế mới dẫn tới tình trạng khi xảy ra chuyện cha mẹ cũng không phát hiện, chỉ nghĩ là con mình ra ngoài chơi." Anh nhìn về phía đồng sự, ra hiệu tiếp tục.
Sau khi Cao Phàm Nghĩa báo nguy, vị tiền bối phụ trách vụ án này bắt đầu điều tra, phát hiện Trần Khả Hân quả thật giống như tự dưng biến mất vậy, không tìm thấy người, không tìm thấy điện thoại, cũng không tìm thấy chiếc túi xách mang theo khi đó. Khi đó bọn họ điều tra ở lân cận tiểu khu, Trần Khả Hân không có bằng lái, muốn đi đâu phải dựa vào phương tiện công cộng, cũng chính là taxi. Mà người tài xế kia nói, Trần Khả Hân tựa hồ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa nói chuyện vừa bảo ông biết là đi nơi nào. Có vẻ rất thân thiết với người đó."
"Tài xế có nghe được tên của người đang nói chuyện điện thoại với Trần Khả Hân không?"
Đồng sự lật tư liệu, lắc đầu: "Không có, mỗi ngày ông ta đón nhiều khách như vậy, căn bản không nhớ nổi. Tài xế chỉ nhớ là mình thả cô gái xuống trước một tiệm áo cưới. Tiền bối cũng tới tiệm áo cưới kia tìm hiểu, quả thực Trần Khả Hân có tới nhưng nửa tiếng sau đã rời đi. Camera trong tiệm có quay lại, mà sau khi Trần Khả Hân rời khỏi tiệm thì không còn tung tích nữa."
"Tiền bối còn điều tra cả Cao Phàm Nghĩa, bởi vì loại án này bình thường người có hiềm nghi nhất chính là người thân cận nhất, tỷ như người yêu hay hôn phu. Dù sao thì tình sát cũng là loại án rất phổ biến. Thế nhưng đoạn thời gian đó Cao Phàm Nghĩa vẫn luôn bận rộn, chứng cớ vắng mặt rất đầy đủ, vì thế có thể loại bỏ tình nghi. Sau đó, vụ án này được xếp vào vụ án chưa giải quyết."
"Còn số điện thoại kia thì sao? Có tìm được chủ nhân của số điện thoại cuối cùng gọi cho Trần Khả Hân không?" Dương Lâm Tây hỏi.
Đồng sự nói: "Đã điều tra rồi, là số không được đăng ký, phỏng chừng là sim đen, đã sớm ngừng sử dụng. Thoạt nhìn thì đối phương đã sớm có mưu tính."
Anh tiếp tục nói: "Mà vụ án thứ hai cũng rất tương tự, cũng là nữ chính mất tích trước ngày kết hôn, mà nam chính thì chính là người cũ. Nói tới thì bọn tôi cũng cảm thấy quá trùng hợp, thật sự rất khó tin Cao Phàm Nghĩa không phải hung thủ."
Trước đó Tống Triết đã nghe Cao Phàm Nghĩa nói sơ qua, nếu không phải tướng mạo anh rất bình thường, trên người không hề có nghiệt ác gì quấn thân, Tống Triết nghe xong cũng không thương cảm nổi mà chỉ nghĩ rằng Cao Phàm Nghĩa chính là hung thủ, dù sao thì sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác đều là anh ta.
"Vương Di Đồng, người bạn gái thứ hai của anh ta đồng dạng cũng sau khi thử áo cưới thì được Cao Phàm Nghĩa đưa về nhà. Bởi vì chuyện lần trước nên Cao Phàm Nghĩa nói rằng mình còn đặc biệt ở lại nhà bạn gái một hồi, vốn là muốn vẫn luôn ở cùng cô. Thế nhưng chuyện hôn lễ quá bận, có một cuộc điện thoại gọi anh đi ra ngoài. Lúc đi, anh có nói với Vương Di, nếu như có số lạ gọi điện tới thì đừng có nghe máy, phải lập tức báo cho anh biết. Cao Phàm Nghĩa nói khi đó Vương Di gật đầu nói đã biết. Thế nhưng ngày hôm sau, Vương Di cũng mất tích."
"Căn cứ theo camera giám sát, Vương Di ra khỏi cửa lúc bảy giờ tối. Khi đó gia đình vừa mới ăn tối xong, lúc cô đi, mẹ có hỏi cô đi đâu. Vương Di nói là có bạn tới tìm, cụ thể là bạn nào thì không nói. Sau đó không còn thấy bóng dáng Vương Di nữa."
Lưu Nhất Minh lật tư liệu hỏi: "Còn tài xế taxi thì sao? Cô ta không gọi xe à?"
Đồng sự lắc đầu: "Không có, Vương Di đi tới một góc chết camera, xem dáng vẻ thì có lẽ là có người đón. Đáng sợ nhất là người đó tựa hồ biết rõ góc độ camera giám sát của khu này. Bọn tôi kiểm tra camera ở phụ cận cũng không phát hiện được chiếc xe đó. Người đó rất thông minh. Tương tự, bọn tôi cũng điều tra ghi chép cuộc gọi, là một số lạ, cũng không được đăng ký, vì thế không tra được là ai mua, cũng đã ngừng sử dụng."
"Thủ đoạn tương tự, là một hung thủ." Tống Triết trăm phần trăm có thể xác định hung thủ là nữ bằng hữu của Cao Phàm Nghĩa, về phần là yêu hay hận thì cần phải điều tra.
"Vụ án thứ ba, cũng chính là vụ án bọn tôi tiếp nhận, tình huống cũng giống như đúc. Cao Phàm Nghĩa sợ bạn gái của mình một lần nữa mất tích nên sau khi thử áo cưới xong liền dẫn bạn gái về nhà mình ở. Cao Phàm Nghĩa nói hơn chín giờ tối thì em gái gọi điện thoại tới, nói có chuyện cần anh hỗ trợ. Không có cách nào, Cao Phàm Nghĩa chỉ đành ra khỏi nhà. Lúc đi, anh còn đặc biệt nhấn mạnh với bạn gái là đêm nay tuyệt đối đừng đi ra khỏi cửa. Còn kể chuyện của hai người bạn gái trước."
"Sao Cao Phàm Nghĩa không dẫn bạn gái mình đi cùng?" Tống Triết khó hiểu.
Đồng sự nói: "Tính cách của cô em gái Cao Phàm Nghĩa có chút cổ quái, không thích người ngoài tới gần. Hai người bạn gái trước của Cao Phàm Nghĩa cũng chưa từng gặp cô em gái này. À đúng rồi, cô em gái này là con nuôi, là con gái của khuê mật mẹ Cao Phàm Nghĩa, bởi vì một nhà khuê mật gặp tai nạn xe cộ, chỉ còn mỗi cô con gái còn sống nên mẹ Cao Phàm Nghĩa đã nhận nuôi."
"Cho nên mặc dù Cao Phàm Nghĩa đã căn dặn rất kĩ nhưng bạn gái của anh ta vẫn đi ra ngoài, đúng không?" Lưu Nhất Minh hỏi.
Đồng sự thở dài: "Không sai, lịch sử trò chuyện ghi chép lại quả thực có số lạ gọi tới, cô ta không bắt máy, thế nhưng số đó gọi liên tiếp mấy lần, cuối cùng cô ta cũng nghe máy, tầm ba bốn phút sau liền rời khỏi nhà. Đồng dạng cũng không tìm được người. Bất quá trước khi rời đi, cô ta có gọi điện cho Cao Phàm Nghĩa, thế nhưng lúc đó số Cao Phàm Nghĩa đang bận nên không nhận được cuộc gọi. Chờ đến khi Cao Phàm Nghĩ nhìn thấy gọi lại thì không ai nghe máy."
"Đại khái bởi vì chuyện lúc trước quá đáng sợ làm Cao Phàm Nghĩa có bóng ba trong lòng, khi thấy bạn gái không nghe máy, anh ta lập tức báo cảnh sát. Lúc nhận được báo án, tôi còn tưởng là đùa dai, chờ đến khi nghe anh ta giải thích cùng tìm được tư liệu của tiền bối lưu lại, tôi mới hiểu được vì sao anh ta bối rối như vậy."
"Cao Phàm Nghĩa đi được nửa đường thì quay xe chạy về nhà. Nhưng đi tới đi lui cũng hơn một tiếng, chờ đến khi về tới nơi thì không thấy bạn gái đâu nữa, điện thoại vẫn không thể gọi được."
Đồng sự nói xong cũng nhịn không được thở dài: "Năm năm diễn ra ba vụ án tương tự, tôi cũng không hiểu Cao Phàm Nghĩa lấy đâu ra lá gan mà nói chuyện yêu đương."
Dương Lâm Tây nói: "Yêu không phải lỗi của Cao Phàm Nghĩa, sai chính là tên hung thủ kia." Nghe đối phương nói như vậy, Dương Lâm Tây cảm thấy Cao Phàm Nghĩa thật đáng thương, mỗi lần yêu đều kết thúc bằng bi kịch. Đổi lại là anh, có lẽ đã phát điên rồi.
"Những cô gái đó giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không hề có chút tin tức nào, cũng không nhận được tin báo phát hiện thi thể, vì thế đến giờ sống hay chết vẫn không rõ ràng."
Tống Triết nói: "Cả ba cô gái đều nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi, chứng minh cô ấy quen biết người gọi, hoặc là người gọi quen bọn họ, như vậy mới có thể gạt ba cô gái ra ngoài. Nếu như cô gái đầu tiên là không đề phòng vậy cô gái thứ hai, thứ ba thì sao? Cao Phàm Nghĩa đã dặn là không được nghe số máy lạ, không được tùy tiện đi ra ngoài, vì sao bọn họ vẫn đi? Chứng tỏ người kia đã nói chuyện rất quan trọng trong điện thoại, làm cả ba cô gái cam tâm tình nguyện ra khỏi nhà. Như vậy rốt cuộc là chuyện gì lại có thể dễ dàng dao động ba cô gái như vậy?"
Dương Lâm Tây vỗ tay: "Khi đó, ba cô gái coi trọng nhất là việc gì?"
Lưu Nhất Minh nói: "Là hôn lễ, cả ba người đều đang chuẩn bị kết hôn, không có chuyện gì quan trọng hơn."
Tống Triết nói: "Vẫn còn Cao Phàm Nghĩa! Nếu như trước khi cưới biết chồng mình ngoại tình thì có là ai cũng mất lý trí thôi. Bất quá không đúng, tài xế chở cô gái đầu tiên nói rằng cô ta nói chuyện điện thoại rất vui vẻ, giống như nói chuyện với bạn vậy, không giống như có vấn đề tình cảm."
Lưu Nhất Minh nhìn Tống Triết, cười nói: "Cho nên nhất định là có người dùng hôn lễ làm cái cớ gạt ba cô gái ra ngoài. Về phần nội dung thì hiện giờ chỉ có thể suy đoán mà thôi."
Tống Triết đưa tay duỗi người, Tam Hoàng nằm bên chân cậu, thực an tĩnh: "Nếu đã biết tình huống thì tới nhà Cao Phàm Nghĩa xem một chút, sau đó mới tới nhà người bạn gái hiện giờ của anh ta, Phùng Thu Phân."
"Tốt, đi thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.