Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 48: Không Hợp Bát Tự





“Bành!”
Một tiếng trầm đục vang lên.

Toàn thân A Minh Đồ chấn động, lung lay hai cái, bịch một tiếng ngã xuống đất, đứt khí bỏ mình.

Trong khoảnh khắc hấp hối cuối cùng, hắn ta đột nhiên hiểu ra, từ đầu đến cuối, người kia chỉ lui về phía sau một bước, hắn biết ẩn thân.

Nơi xa, Lạc Cổ trừng to mắt nhìn A Minh Đồ ngã xuống đất, giật nảy cả mình.

Tất cả những việc này nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế thì chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Không đợi Lạc Cổ nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra, A Minh Đồ đã ngã xuống đất.

Đi!
Mặc dù Lạc Cổ không có đầu óc gì, nhưng cũng biết, mình không phải là đối thủ của người nọ.

Huống hồ trước khi ra ngoài, Cam Đồ Cát đã căn dặn rất nhiều lần, gặp phải kẻ địch quá mạnh nhất định phải rút lui quay về báo cáo.

Lạc Cổ rón rén rút rui, đoạn đường rút lui phía sau tăng lên tốc độ.

Vì để chắc chắn mình không bị theo dõi, Lạc Cổ còn cố ý đi vòng vèo một đoạn, quan sát đằng sau không thấy người kia đuổi theo.

Nếu như đuổi theo, mình tuyệt đối không thể đưa truy binh đến hang ổ được.

Bằng không thì tiểu đội Ba Nha Lạt liền xong rồi.

Vùng đất trái tim Đại Lê, thật sự phải bày ra trận thế mặt đối mặt trực tiếp, chút người này của bên mình không thể nào đánh thắng được Phi Ngư Vệ.

Sau nhiều lần xác định phía sau không có người đuổi theo, Lạc Cổ mới trở về hang ổ.

Nhìn thấy bóng dáng hang ổ, Lạc Cổ mới thở phào một hơi.

Trên đường trở về, trong đầu hắn ta chỉ có hình ảnh A Minh Đồ ngã xuống đất rồi người kia liền trống rỗng biến mất.

Cảnh này khiến hắn ta nhớ đến một truyền thuyết kinh khủng ở vùng Trường Bạch Sơn, Hắc Long Giang, yêu ma ẩn vào bóng tối cắn người, không thấy bóng dáng.

Còn may, đã trở về.


Đi đến tường viện, Lạc Cổ vịn tường xoay người, đang định nhảy vào trong sân viện.

Đột nhiên!
Một đồ vật đen sì đánh về phía hắn ta.

Lạc Cổ vừa mới nghiêng đầu sang chỗ khác đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngã xuống.

Trong lúc mơ hồ đó, hắn ra thấy được một cái xẻng đen sì.

!.

Tần Hà liếc nhìn tên Địch Lỗ đã ngã xuống đất, vung xẻng sắt đen mấy lần, hết sức hài lòng món vũ khí này.

Vừa rồi mới đập mạnh con vương bát kia một cái, cái mai của nó đã vỡ tan ra.

Chuyện đánh nhau này, phải có binh khí tiện tay mới được.

Vươn tay xách một cái vác Lạc Cổ lên vai, Tần Hà quay người rời đi.

Tốc độ người này cũng quá chậm rồi, hắn đợi cả buổi mới trở về.

Vào lúc Tần Hà lấy vương bát đập chết A Minh Đồ, đã phát hiện ra Lạc Cổ ẩn náu ở cách đó không xa.

Hắn không có đuổi theo, mà trước tiên đem A Minh Đồ đưa về lò hỏa táng, lại lấy xẻng sắt, mới đến hang ổ Địch Lỗ nơi này ôm cây đợi thỏ.

Hoà thượng chạy được, chùa của hắn ta không chạy được.

Kết quả là chờ cả buổi mới đợi đến người.

Về phần tại sao hắn biết vị trí hang ổ này, đây còn không phải nói thừa à, sau khi đốt đi tên súc vật An Ba Cốc kia, Tần Hà cái gì cũng biết.

Cả đường nhàn nhã thoải mái, Tần Hà không nhanh không chậm tránh đi binh sĩ tuần tra đi ra khỏi thành, trở lại lò hỏa táng.

Nhìn hai bộ thi thể cùng một con vương bát trên đất, Tần Hà cũng rất là cạn lời.

Con người a, vĩnh viễn sẽ không biết là một khắc sau sẽ xảy ra cái gì, mình chỉ là đi ra ngoài nắm rửa mà thôi, hay lắm, tắm trở về hai bộ thi thể.


Địch Lỗ này cũng là bưu hãn, đến một tên không đủ còn phải đến một đôi.

Không hợp bát tự với mình hay sao vậy, đêm hôm khuya khoắt đừng ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa luôn là có thể lại gặp phải bọn chúng.

Vốn đã dự định nghỉ ngơi một ngày.

Ngươi nói chuyện này cùng ai nói lý đây.

Việc đã đến nước này.

Ném con vương bát vào thùng nước, ném thi thể vào lò đốt xác.

Thanh lý qua một chút, lấy vật phẩm tuỳ thân ra, đốt than đá trong lò, lại mời ra ngọn lửa Thâm Uyên.

Đã đốt.

Phần thưởng đốt xác còn phải chờ một hồi, ngược lại là “phần thưởng” mò thi thể lại là có sẵn.

Trên người mang theo ba mươi lượng bạc, còn có năm miếng vàng lá.

Trên miếng vàng lá viết thơ khắc hoạ, cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.

Cũng không biết là nhà đại phú nào gặp phải tai ương của đám súc vật này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tất nhiên đây là cướp đoạt mà có.

Hữu dụng thì cất kỹ, vô dụng thì ném vào lò cùng đốt luôn.

Thời gian sau đó lại là chờ đợi, thi thể vô số nghiệp chướng, ông trời thu bọn chúng, không dám có oán khí, cho nên yên tĩnh.

Nhưng vào lúc này, thi thể rõ ràng còn chưa có đốt xong, màn sân khấu xám trắng không có dấu hiệu báo trước nào lại đột nhiên rủ xuống, tiếng gõ mõ xuyên qua ánh đèn mờ ảo, lắc lư.

Không ngờ lại là! bạch mao cương thi ở thiêu thi đường, đã đốt xong.

Tần Hà nhanh chóng tính toán một chút, khá lắm, thời gian đốt mất khoảng mười tám canh giờ.

Một ngày rưỡi!
Không hổ là cương thi, đốt chính là tốn sức.

Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được bạch mao cương thi khi còn sống.

Bạch mao cương thi kia khi còn sống tên là Vu Tiến Giang.

Người ở Thanh Thành đất Thục.

Vu gia là phú hộ nổi danh ở bản địa Thanh Thành, gia đình có truyền thống thư hương, biết cách làm giàu, ở nơi đó rất có danh vọng.

Vu Tiến Giang thích, cũng hay làm việc thiện, tu cầu bổ lộ, quyên tiền xây học đường, giúp mẹ goá con côi, mọi người xưng là đại thiện nhân.

Nhà họ Vu cái gì cũng tốt, chỉ có một nỗi sầu lo, đó chính là nam đinh các thế hệ đều không nhiều, mấy đời đều là dòng độc đinh đơn truyền.

Đến đời Vu Tiến Giang thì lại càng khó, bốn mươi mấy vẫn không có con, Vu Tiến Giang rất sốt ruột a, mắt thấy gia sản lớn như vậy sắp không có người kế thừa, làm sao bây giờ?
Đến đây phải chen ngang một câu, Vu Tiến Giang thích làm việc thiện, trong đó cũng có một phấn ý nghĩ là muốn “Tích đức cầu con”.
Nhưng bất kể là xuất phát từ mục đích gì, Vu Tiến Giang này thực sự là một người tốt, những việc thiện đó cũng đều là thật.

Nhưng điều này cũng ứng với câu nói kia, giết người phóng hoả thắt lưng vàng, tu cầu bổ lộ chết không còn thây.

Vu Tiến Giang mắt thấy mình đã qua tuổi bốn mươi, Vu gia thật sự không có cái phúc khí kéo dài huyết mạch kia, dù không cam lòng thế nào cũng phải nhận mệnh.

Nhưng, huyết mạch không thể kéo dài, hương hoả cũng không thể cắt đứt nha.

Nhận một đứa con trai làm con thừa tự a.

Tìm tới tìm lui tìm được một thằng bé con của một nhà bà con xa, nhận làm con thừa tự, đổi tên gọi là Vu Vọng Long.

Đối với đứa con nuôi này, Vu Tiến Giang cũng rất bận tâm, ăn mặc chi tiêu không cần nói, đều là tốt, mời cả Tiên sinh đến dạy đọc sách.

Đáng tiếc, Vu Vọng Long này đến cùng cũng không phải là máu mủ của Vu gia, uổng phí truyền thống thư hương của Vu gia, hắn ta nửa cuốn sách cũng đọc không vào, cả ngày không học cái tốt, lại kết bạn với đám hồ bằng cẩu hữu, suốt ngày ăn uống, chơi gái, đánh cược, còn đánh nhau ẩu đả khiến vài người bị thương.

Vu Tiến Giang đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, không có tác dụng chút nào.

Có ý muốn đuổi Vu Vọng Long đi, lại nhớ đến đã ở chung sớm chiều hơn mười mấy năm, cũng có chút tình cảm, chần chừ kéo dài một năm lại một năm, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm được.

Còn tên Vu Vọng Long này đâu, càng lớn càng không thể tưởng, nạt nam bá nữ không nói, còn đâm người, không biết từ đâu kết bạn với một đám dân liều mạng quanh năm không có nhà, ngoài chuyện tốt ra thì chuyện gì cũng làm.

Lòng Vu Tiến Giang lạnh giá, chỉ mấy năm trôi qua, danh vọng nhà họ Vu góp nhặt bao nhiêu lâu đã bị thằng con bất hiếu kia làm hỏng sạch.

Nhưng lúc này, Vu Tiến Giang lại nghênh đón một chuyện cực kỳ vui mừng.

Chuyện vui gì?
Già mới có con!
Một tiểu thiếp liều tính mạng sinh ra cho ông ta một đứa con trai.

Ngươi nói chuyện này lạ hay không lạ, lúc mong ngóng thì không có, sau khi tuyệt vọng mười mấy năm lại có được.

Vu Tiến Giang cực kỳ mừng rỡ a.

Sơn cùng thuỷ tận tưởng không đường, liễu rủ hoa cười lại thấy thôn.

Khuôn mặt của đứa bé mới sinh kia giống y hệt với mình, là con mình không sai.

Nhưng lại có một câu nói xưa, hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi hoạ ẩn náu.

Vu Tiến Giang ngươi có con thì vui mừng, còn Vu Vọng Long kia thì sao?
Tài sản nhà họ Vu vốn là để lại cho Vu Vọng Long, hiện tại già mới có con, những gia sản này còn có phần cho Vu Vọng Long sao?
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Vu Vọng Long hơn một năm không có mặt ở nhà lúc này đã về đến nhà họ Vu.

Mang theo một đám dân liều mạng, ném chết đứa bé kia ngay trước mặt Vu Tiến Giang.

Vu Tiến Giang tức sùi bọt mép, còn chưa mắng được vài câu, đã trực tiếp ngã xuống đất.

Miệng méo xệch, tay chân tê liệt.

Trúng gió!
Vu Vọng Long cái tên kia quả thật không phải thứ tốt.

Gọi một đám dân liều mạng đến ăn chơi đàng điếm ngay tại nhà họ Vu.

Năm ngày liền cũng không sai bảo ai cho Vu Tiến Giang ăn một miếng cơm uống một ngụm nước.

Vu Tiến Giang cứ như vậy sống sờ sờ bị khát chết.

Ngươi nói xem oán khí này có lớn hay không?
Ân dưỡng dục như trời, kết quả lại nuôi được một con sói mắt trắng lương tâm bị chó ăn, giết người diệt môn để báo đáp.

Rối bóng biểu diễn chỉ ghi lại khi còn sống, không ghi lại sau khi chết.

Phần thưởng: Thuật càn khôn dưới nách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.