Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 46: Chương 46




Hắn từng nói, không cho phép có lần sau nữa, nàng cứ không nghe.
Tạ Tuyết Thần khẽ nhíu mày, cuối cùng không quay đầu rời đi.
Mộ Huyền Linh nằm trên mặt tuyết, con ngươi dần tan rã, mơ hồ thấy bóng lưng Tạ Tuyết Thần đi xa trong tầm mắt, nàng đau nhức trong đầu, khó hiểu suy nghĩ - sao hắn lại đi? Sao hắn không nhìn nàng một cái? Sao hắn không ôm nàng?
Ủy khuất tột độ xông lên đầu, lấn át cả cơn đau quặn lòng.
Nàng vô lực mở miệng.
Tạ Tuyết Thần, ta đau..
Tạ Tuyết Thần một đường tâm trạng ngẩn ngơ trở về, trong đầu đều là khuôn mặt của Mộ Huyền Linh, liền gặp Phó Lan Sinh và Nam Tư Nguyệt.
Khóa Buộc Thần của Phó Lan Sinh đang trói một người mất hết ý thức, hai người mặt đầy nghiêm túc thảo luận, thấy Tạ Tuyết Thần đi tới, lập tức nghênh đón.
"Tạ tông chủ, trong thành Ủng Tuyết e rằng có dị biến." Phó Lan Sinh nghiêm nghị nói: "Vừa nãy bọn ta phát hiện trận pháp bên ngoài chỗ ở của ngũ lão tiên minh có biến động, có người lẻn vào."

Tạ Tuyết Thần phục hồi tinh thần lại, nói: "Thành Ủng Tuyết có kết giới phòng vệ, pháp trận một chiều không thể vào bên trong, phải mở từ bên trong thành hướng ra phía ngoài trước, người bên ngoài mới có thể đi vào, các ngươi có nhìn thấy người chạy đến không?"
Phó Lan Sinh lắc đầu một cái, nói: "Lúc bọn ta chạy tới, nơi này đã không có ai."
Nam Tư Nguyệt nói: "Cũng không cần mở tất cả pháp trận cùng lúc, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ vật liệu pháp trận cần, là có thể khởi động được."
Ý của Nam Tư Nguyệt, chính là bất kì ai không ở hiện trường lúc ấy đều có hiềm nghi, bao gồm tiên minh đang chúng nghị ở sảnh Chính Khí và ngũ lão cùng chưởng môn.
Phó Lan Sinh lại nói: "Lúc đó là ta và Linh Nhi cô nương dẫn đầu đuổi đến chỗ này, nàng có một con Khứu Bảo Thử, có thể cảm ứng được dao động của bảo khí, bọn ta liền đi theo chỉ dẫn của Khứu Bảo Thử, tìm được người hiềm nghi." Phó Lan Sinh vừa nói vừa dùng mũi chân người dưới chân một cái: "Ta dùng khóa Buộc Thần trói người này lại, nhưng người này hỏi một không biết ba, nhìn có vẻ như không phải giả bộ, không biết có phải bắt sai người không, nhưng nếu bắt sai người, thì sao hắn phải chạy?"
Phó Lan Sinh có chút buồn bực, lại nghĩ tới một chuyện, cười nói với Nam Tư Nguyệt: "Nam Tư Nguyệt, biểu muội huynh thâm tàng bất lộ, vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ của ta."
Nam Tư Nguyệt cười nhạt.
Phó Lan Sinh nói: "Được rồi, mỗi người đều có bí mật, chắc hẳn nàng cũng không gạt được một người thông minh như huynh."
Nam Tư Nguyệt nói: "Không biết Linh Nhi có đuổi kịp người thần bí kia không."
Tạ Tuyết Thần nghe vậy chợt cảm thấy không đúng: "Một người nữa?"
Phó Lan Sinh nói: "Đúng vậy, người này còn có một đồng bọn chạy thoát được, tốc độ còn nhanh hơn người này, Linh Nhi cô nương có Khứu Bảo Thử, chạy đuổi theo rồi."
Mặt Tạ Tuyết Thần biến sắc, hai người kia vẫn không rõ chuyện gì, chớp mắt đã không thấy bóng người Tạ Tuyết Thần đâu.
Mộ Huyền Linh lâm vào hôn mê, xung quanh đều là bóng tối, đậm đặc khiến người khác nghẹt thở. Ban đầu nàng thấy sợ, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm -- Tốt quá rồi, hôn mê, sẽ hết đau.
Nhưng rất nhanh, nàng lại có chút mê man -- tại sao lại đau chứ?
Ý thức của nàng cũng bắt đầu tan rã, không biết là ngày hay đêm, không biết mình là ai.

"Huyền Linh, nào."
Trong bóng tối nàng nghe được giọng nói khiến mình run rẩy.
"Sư phụ!" Cả người Mộ Huyền Linh run lên, theo bản năng đứng lên.
"Nên luyện công rồi." Giọng nói Tang Kỳ lãnh đạm vô tình, Mộ Huyền Linh nghe thấy giọng nói của hắn, giống như bị băng đâm vào tận xương tủy, lạnh lẽo thấu xương cùng đau đớn khiến tứ chi nàng tê dại cứng ngắc.
Nàng sợ đến gần hắn, sợ hơn cả chạy thoát trừng phạt thất bại.
Nàng không biết nên chạy đi đâu, ở trong bóng tối lục lọi về phía trước, loáng thoáng thấy được bóng lưng sư phụ, hắn ẩn mình dưới áo choàng màu đen, mơ hồ có thể thấy mấy sợi tóc bạch kim, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Hắn đưa tay về phía Mộ Huyền Linh, một bàn tay làm bằng kim loại màu bạc, phía trên khắc phù văn quỷ dị, khiến người khác mất phương hướng.
"Sư phụ." Mộ Huyền Linh run rẩy quỳ xuống.
Bàn tay kia đè trên đỉnh đầu nàng, một khắc sau, ma khí mãnh liệt tràn vào cơ thể nàng, tàn phá từng kinh mạch trong máu thịt, xâm nhập từng ngóc ngách trong thân thể nàng, giống như từng con độc trùng phệ cắn xé thân thể nàng.
Nàng đau đến cả người run lên, mồ hôi như mưa.
"Đau.."

Đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Tang Kỳ: "Muốn công lực không, muốn báo thù không?"
Mộ Huyền Linh cắn môi, không trả lời, nhưng nàng vẫn quỳ, không trả lời, chính là trả lời.
"Cảm thụ ma khí, nạp vào trong cơ thể."
"Không được bài xích nó, ma khí là cội nguồn công lực của ngươi."
"Người sẽ phản bội ngươi, cảm tình sẽ phản bội ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào công lực mà thôi."
Mộ Huyền Linh tuân theo dạy dỗ của sư phụ, nàng muốn thu ma khí đang tràn ra vào bên trong cơ thể, nhưng cảm giác độ khó so với lúc trước mạnh hơn vô số lần, vô luận là ma khí vào cơ thể, hay là ma khí tràn ra, đối với một bán yêu mà nói đều là cực hình sống không bằng chết.
Sư phụ, tại sao bán yêu tu hành lại đau khổ như vậy?
Bởi vì, chúng ta sinh ra đã có tội.
"Lúc Mộ cô nương chiến đấu khiến ma khí tràn ra nhanh hơn, sau lại bị ngoại lực đả kích, dù không nặng, nhưng khiến nàng không thể khống chế tâm trí thu hồi ma khí." Nam Tư Nguyệt nhìn Mộ Huyền Linh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như giấy, vô lực nói: "Tuy ta tinh thông y thuật, nhưng đối với công pháp Ma tộc cũng đành bó tay."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.