Thiện Lương Tử Thần

Chương 71: Tâm tư A Ngốc




Huyền Viễn yên lặng gật đầu:
- Hy vọng, hắn cũng có thể trở thành động lực kích thích ta tu luyện. Cám ơn ngươi, đại ca.
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền hướng phòng mình đi đến.
Giáo hoàng thở dài một tiếng, nhìn thân ảnh huynh đệ mình trong lòng lại một trận bi ai.
Hai người từ sau khi sinh không lâu, Huyền Viễn liền biến mất. Khi Huyền Viễn trở về thì hắn đã trở thành một gã Hồng Y giáo chủ. Vị đệ đệ này thật sự là rất mạnh, luôn vì không thể vượt qua hắn mà khó chịu. Hắn liều mạng tu luyện không chỉ vì muốn khiêu chiến tứ đại kiếm thánh, mà còn chính bởi vì muốn bản thân siêu việt.***Một tháng trước, A Ngốc bốn người dựa theo bản đồ mua tại Hắc Ám tỉnh tìm kiếm các thành thị có quy mô lớn một chút, nhưng kết quả vẫn là con số không, căn bản là không có một chút tin tức về Tinh Linh.
 A Ngốc trở nên rất trầm mặc, trong một ngày, rất khó có thể nghe thấy tiếng hắn. Điều này làm Nham Thạch huynh đệ lo lắng không thôi, nhưng lại không biết làm thế nào.
Mở bản đồ, Nham Thạch nhìn một chút nói:

- Trong Hắc Ám tỉnh, chúng ta chỉ còn một tòa đại thành Vân Mẫu cuối cùng. Nếu như nơi này vẫn không có tung tích Tinh Linh, chúng ta sẽ lập tức tới ngay tỉnh kế tiếp.
Vân Mẫu thành ở phía cực tây Hắc Ám tỉnh, dựa theo bản đồ địa vị đại thành này trong Hắc Ám tỉnh chỉ thấp hơn Hắc Ám thành. Bọn họ còn cách thành thị này hai mấy ngày lộ trình.
Trải qua một tháng khôi phục, thiếu nữ Tinh Linh Trác Vân tâm cảnh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nàng là một nữ nhân điềm tĩnh, hơn nữa phi thường dịu dàng, bình thường đều là yên lặng đi theo phía sau A Ngốc ba người. Mỗi khi nghỉ ngơi, đều chủ động chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ba người, làm cho ba người đối với nàng hảo cảm tăng nhiều.
- A Ngốc, ta nói ngươi phấn chấn một chút có được hay không? Đừng lúc nào cũng im lặng như vậy.
Nhìn A Ngốc cúi đầu đi tới, Nham Lực bất mãn nói.
A Ngốc ngẩng đầu, trong mắt lưu lộ thần sắc mờ mịt. Cừu của Băng đã báo được một nửa, nhưng không biết tại sao, hắn trừ bỏ cảm giác thống khoái ban đầu, tâm trạng lại lâm vào đáy cốc. Cứ nghĩ tới tình ý đậm sâu của Băng đối với hắn trước khi chết, hắn lại chỉ muốn khóc rống lên.
- Xin lỗi! Nham Lực đại ca, ta chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.
Nham Thạch thở dài, nói:- A Ngốc, chuyện đã qua, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Cừu của Băng cô nương ngươi đã thay nàng báo. Ta nghĩ, trên trời nàng có linh thiêng cũng sẽ được yên nghỉ. Nàng cũng sẽ không hy vọng chứng kiến bộ dạng này của ngươi. Ngươi mau chóng tỉnh lại đi a!
A Ngốc miễn cưỡng cười, nói:
- Đại ca, ta sẽ. Chúng ta đi nhanh đi, không phải còn muốn đi Vân Mẫu thành tìm Tinh Linh sao?
Tiến về phía trước, A Ngốc đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, tựa như có cái gì kinh khủng sắp xuất hiện, không khỏi đề cao cảnh giác, hướng bốn phía quan sát một chút, nhưng lại không phát hiện gì khác thường.
Nhưng vào đúng lúc này, dị biến phát sinh. Bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, bụi đất mịt mù như phô thiên cái địa hướng bốn người tạt đến. Đằng sau lớp bụi đất ẩn dấu hàn mang, mục tiêu của hàn mang, chính là ngực A Ngốc.
A Ngốc kinh nghiệm qua nhiều lần kiếp nạn, sớm đã không còn là cậu thiếu niên chất phác như lúc mới vừa bước vào đại lục. Hắn trong mắt hàn quang đại thịnh, Sanh Sanh chân khí phóng xuất, tay trái trước người liền họa xuất một vòng tròn, hoàng quang đấu khí hình thành một tấm chắn bảo hộ cơ thể.
“Đinh đích” một tiếng, tấm chắn do Sanh Sanh biến ảo đã chặn được mũi nhọn công kích. Một cỗ đấu khí bén nhọn tựa như muốn phá tan phòng ngự của Sanh Sanh biến.
A Ngốc một tháng nay, bởi vì đã có thể bắt đầu hấp thu năng lượng của đệ nhị kim thân nơi ngực nên công lực tăng trưởng không ít. Sanh Sanh biến là chí cường đấu khí, sao có thể dễ dàng bị đột phá.
Hắn quát lạnh một tiếng, tay trái không ngừng thúc dục chân khí, ngăn cản đấu khí bén nhọn xâm nhập. Tay phải huyễn hóa ra một thanh quang nhận, hướng chủ nhân hàn mang chém tới, mênh mông năng lượng đem bụi đất trong không trung hoàn toàn bức tán, hoàng mang chợt lóe tới.
Người đánh lén hiển nhiên không ngờ A Ngốc lại phản ứng nhanh như vậy, thân thể thoáng một cái, nhanh như chớp hướng bên cạnh A Ngốc vọt tới, hai đạo hàn mang một hướng cổ họng, một tiểu phúc, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi mau lẹ mà hữu hiệu, sát khí lành lạnh vững vàng tỏa trụ thân thể A Ngốc.
A Ngốc đối mặt hai đạo hàn mang này trong lòng có một loại cảm giác quen thuộc.
Hắn đã không còn quá ngây ngô như trước, địch nhân tốc độ mặc dù mau, nhưng hắn tốc độ đồng dạng cũng không kém, thân hình chợt lóe, nhanh chóng lao đến, hai tay tại không trung lần lượt thay đổi huy vũ, hoàng ti đấu khí mềm mại hướng tên đánh lén quấn quanh.
Người đánh lén tựa hồ lấy làm kinh hãi, Sanh Sanh biến mang đến áp lực khiến hắn giật mình, dùng hết toàn lực thối lui, nhưng vẫn bị hoàng ti đấu khí quấn quanh một ít.
“Xoẹt” một tiếng, khăn che mặt của người đánh lén liền bị ti đấu khí kéo xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ nhưng băng lãnh. Nàng kinh hô một tiếng, lui nhanh về sau ba trượng.
A Ngốc đứng lặng tại chỗ, hai mắt không chớp chằm chằm nhìn cô gái trước mặt muốn lấy mạng mình. Sự xinh đẹp của cô gái không phải là nguyên nhân khiến hắn ngốc trệ, mà chính là do gương mặt băng lãnh của nàng. Ánh mắt lạnh băng đó giống với ánh mắt của Băng nhìn hắn, đôi mắt ẩn chứa hận ý khiến A Ngốc cảm thấy hết sức thân thiết, không kiềm chế bật thốt lên:
- Băng…!
Cô gái ngẩn người, cũng không có tiếp tục công kích.
Nham Thạch huynh đệ cùng Tinh Linh Trác Vân cũng đã tiến lại đây, vây quanh A Ngốc căm tức nhìn cô gái trước mặt. Khi bọn hắn nghe được A Ngốc hô tên Băng, không khỏi đều lặng đi một chút. Cô gái trước mặt này mặc dù cũng đồng dạng xinh đẹp như Băng nhưng khí chất có chút khác biệt.
A Ngốc thanh âm run rẩy, từng bước một hướng cô gái trước mặt đi đến, run giọng nói:
- Băng, là ngươi sao? Băng…..
Cô gái nhìn đôi mắt tràn ngập kỳ vọng của A Ngốc, không biết tại sao, sát tâm vốn kiên định nay lại mềm xuống, cau mày nói:
- Ai là Băng của ngươi. Ta là muốn tới lấy tính mệnh của ngươi!.
Cô gái này chính là Thu hoạch giả trẻ tuổi nhất của Đạo Tặc công hội, con của Hội trưởng Đạo tặc công hội - Diệt Phượng.
Nàng từ lúc nắm được tin tức của A Ngốc liền lặng lẽ từ Công hội chạy ra, theo A Ngốc đám người mấy ngày, rốt cuộc thăm dò được phương hướng. Ở nơi địa phương hẻo lánh này tìm cơ hội chuẩn bị giết chết A Ngốc, báo thù cho Tứ thúc.
Nhưng nàng thật không ngờ, A Ngốc công lực hiện tại so với lúc còn trong Tinh Linh sâm lâm khác biệt quá lớn. Mặc dù chưa dùng Minh Vương kiếm, nhưng cũng không hề để cho nàng chiếm được chút thượng phong.
A Ngốc nhìn cô gái trước mặt cảm nhận khí chất cơ hồ giống Băng, trong lòng trào dâng nỗi tưởng niệm. Ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng, càng không thể gọi tên cảm giác đối với Băng là gì nữa.
Đối với Băng, hắn cũng không có cảm giác khắc cốt ghi tâm như đối với Huyền Nguyệt. Nhưng Băng chết đã để lại ấn ký thật sâu trong lòng hắn. Đó là sự tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Băng là vì hắn mà chết, đã hai lần cứu tánh mạng hắn, mặc dù Băng từng chịu đủ vũ nhục, nhưng trong lòng A Ngốc, nàng thật rất thuần khiết. Lúc này, cô gái trước mặt cứ như Băng sống lại, sao có thể khiến hắn không kích động được chứ.
Diệt Phượng biết hôm nay bất luận như thế nào cũng không thể giết được A Ngốc, hừ lạnh một tiếng, thân thể chợt lui về phía sau.
A Ngốc thấy Diệt Phượng rời đi, hét lớn:
- Băng! Ngươi đừng rời bỏ ta.
Thân hình vọt tới trước, tiềm thức vận dụng Sanh Sanh biến, kim thân màu bạc tại đan điền quang mang đại phóng, hoàng ti đấu khí hóa thành từng đạo ti tuyến mảnh khảnh xuất hiện, hướng thân thể mềm mại của Diệt Phượng trùm tới.
Diệt Phượng cả kinh, đoản nhận trong tay xuất tế võng phòng ngự, nhưng A Ngốc cũng không có sát ý, ti đấu khí đều là nhu kính, hoàng ti năng lượng bay múa theo đoản nhận, chẳng những không có bị Diệt Phượng đánh lui, ngược lại liền bao phủ kín mỗi vị trí trên người nàng.Diệt Phượng cảm giác toàn thân căng thẳng, thân thể dĩ nhiên bị ti đấu khí cuốn lấy, không thể động đậy.
A Ngốc nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Diệt Phượng, nước mắt tràn mi, gắt gao ôm Diệt Phượng vào lòng, thì thào nói:
- Băng…Băng! Ngươi đừng rời xa ta nữa. Hãy ở lại bên ta có được không?
Diệt Phượng thân thể trong lồng ngực ấm áp của A Ngốc thì hoàn toàn cứng ngắc. Từ lúc chào đời tới nay, trừ bỏ phụ thân, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân khác ôm. A Ngốc trên người truyền đến hơi thở của nam nhân khiến nàng trong lòng kịch liệt rung động. Cảm thụ tình cảm nồng đậm của A Ngốc, Diệt Phượng cứng người đứng đó, trong đầu trống rỗng.
Nham Thạch huynh đệ chạy tới, Nham Thạch một tay giựt A Ngốc lại. Vừa rồi hắn cũng đã thấy hết thảy, cô gái băng lãnh giống Băng này là đang muốn lấy mạng A Ngốc a! Hắn như thế nào có thể để mặc A Ngốc tưởng lầm là Băng chứ.
“Ba” một tiếng, Nham Thạch tát mạnh vào mặt A Ngốc, cả giận nói
- A Ngốc, ngươi nhìn cho rõ đi! Nàng không phải Băng. Nàng là tới giết ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?
Bị Nham Thạch tát mạnh, A Ngốc tâm thần nhất loạn, Sanh Sanh biến khống chế tự nhiên biến mất.
Diệt Phượng cảm giác được toàn thân nhẹ hơn, trên người quấn quanh hoàng ti đấu khí nhất thời biến mất. Nàng trừng mắt nhìn A Ngốc. Trước khi bàn tay to của Nham Lực tóm được, nàng đã lui về sau, né tránh đằng mạn do Trác Vân huyễn hóa ra, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
A Ngốc đứng lặng tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệt Phượng rời đi, trong lòng sinh ra một loại mất mát buồn vô cớ. Khi nãy hắn ôm Diệt Phượng đã hiểu được, cô gái này không phải Băng, gương mặt nàng mặc dù băng lãnh, nhưng thân thể như lửa nóng, còn Băng thì cà thân thể và tâm đều lạnh băng.
Hắn thì thào nói:
- Nàng…nàng không phải Băng, không phải Băng.
Nham Thạch trong mắt nộ quang bừng bừng, rống lớn:
- Ngươi điên rồi sao? Lại đi ôm nữ nhân muốn giết người vào lòng? Nếu như đấu khí ngươi kém một chút, sớm đã bị nàng một đao giết rồi. Vừa rồi rõ ràng là người của Đạo tặc công hội. Ngươi đã quên chuyện xảy ra trong Tinh Linh sâm lâm sao? Ngươi cái tên hỗn đản này, muốn chết hả.
A Ngốc chấn động, ánh mắt sáng lên một ít. Lúc này mới nhớ tới chuyện tại Tinh Linh sâm lâm. Đúng vậy, một đôi đoản nhận, thân pháp quỷ dị đó, đấu khí bén nhọn đó, đúng là của Đạo tặc công hội. Ta…ta làm sao vậy? Tại sao ta lại như vậy.
Nham Thạch đi tới trước người A Ngốc, từ trong lòng hắn lấy ra cái đầu mang hình Băng ném lại, cả giận nói:
- Ngươi nhìn lại đi! Đây mới là Băng, vừa rồi không phải.
A Ngốc lại càng hoảng sợ, cuống quít bắt lấy cái đầu, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét chứng kiến không có một điểm hư hao mới thở phào nhẹ nhõm.
Trác Vân cũng nhịn không được, nàng chạy đến bên cạnh, ôm đầu A Ngốc vào lòng, nức nở nói:
- Các ngươi đừng ép hắn, các ngươi chẳng lẽ không phát hiện hắn có bao nhiêu thương tâm sao?
Cảm thụ sự ôn nhu của Trác Vân, A Ngốc thân thể từ từ buông xuôi, lại không kìm được ghé vào lòng khóc rống. Một tháng nay áp lực tích tụ một khắc này được hoàn toàn phóng thích. Thân hình cao lớn khóc oa trong lòng Trác Vân run rẩy không ngừng. Nước mắt rơi xuống thấm đẫm vạt áo Trác Vân.
Nham Thạch đứng đó lâm vào ngốc trệ. Hắn cũng bởi vì lo lắng an nguy A Ngốc mới nổi giận như thế. Hắn sớm đã coi A Ngốc như thân huynh đệ ruột thịt, tình cảm thâm hậu khiến hắn như thế nào có thể không quan tâm được chứ.
Mới vừa rồi lúc hàn mang hướng A Ngốc công tới, tim hắn thắt lại, thật vất vả chứng kiến A Ngốc chiếm được thượng phong. Nhưng hắn lại dĩ nhiên chủ động ôm nữ nhân muốn giết mình cho nên Nham Thạch mới bạo phát.
Nhưng nhìn bộ dạng thống khổ hiện tại của A Ngốc, Nham Thạch ý thức được, một tháng qua, chính mình đối A Ngốc quan tâm quá ít. Băng chết, đã gây nên đả kích đối với A Ngốc so với chính mình tưởng tượng còn muốn nặng nề hơn.
A Ngốc tình cảm cực kỳ đơn thuần, đã bị đả kích lớn như thế, tự nhiên rất khó khôi phục lại.
Nham Lực đi tới cạnh đại ca mình, hắn tựa hồ trầm ổn hơn rất nhiều, thấp giọng nói:
- Cứ để cho hắn khóc đi, khóc thoải mái tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một ít.
Trác Vân như đại tỷ tỷ, không ngừng vỗ về A Ngốc, dùng sự ôn nhu của bản thân an ủi tâm linh hắn.
Không biết qua bao lâu thời gian, A Ngốc cùng Trác Vân đều đã ngồi xuống, tiếng khóc A Ngốc dần dần đình chỉ, thân thể mệt lả áp vào bộ ngực mềm mại của Trác Vân cứ thế ngủ thiếp đi.
Nham Thạch đi tới cạnh Trác Vân, nhìn Trác Vân nụ cười nhân từ giống như mẫu thân, trái tim hắn vốn đã băng lãnh bởi cái chết của Vân nhi nay lại dĩ nhiên rung động. Trác Vân ôn nhu thiện lương cùng Vân nhi thật giống nhau.
Trác Vân cũng thấy được hắn, hướng hắn ra dấu chớ có lên tiếng, thấp giọng nói:
- Hắn không chút nào dễ dàng tinh thần mới buông lỏng, chúng ta đều đừng phiền hắn, để hắn hảo hảo ngủ một giấc, chờ hắn tỉnh lại, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vừa nói, nàng vừa ôn nhu mỉm cười, nụ cười này tại trong mắt Thạch Nham thật động lòng người, phảng phất như cho hắn thấy được Vân nhi trở về.
Ở một khắc này, hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân A Ngốc hô tên Băng khi chứng kiến cô gái ám sát hắn, Vân nhi hai chữ thiếu chút nữa bật thốt ra từ miệng hắn lúc này.***Diệt Phượng cũng không có đi xa, nàng lúc trước nhẹ nhàng rời khỏi, chạy ra không xa vừa lại lặng lẽ quay lại. Nàng cũng không biết tại sao chính mình lại trở về, rõ ràng đã không có cơ hội ám sát.
Nàng quay lại vừa lúc chứng kiến Trác Vân ôm A Ngốc vào trong lòng, thấy bộ dạng A Ngốc thất thanh khóc rống. Nhìn A Ngốc thân hình không ngừng rung động, nàng trong lòng đột nhiên đau xót khó hiểu. Mặc dù nàng không rõ ràng lắm hắn vì sao lại khóc nhưng mơ hồ cảm giác được, cùng cô gái tên Băng mà hắn vừa gọi tên kia nhất định có liên quan.
Nhớ tới tình cảnh mới rồi A Ngốc ôm lấy chính mình, người luôn luôn tỉnh táo như Diệt Phượng trong lòng bỗng nhiên rối loạn, nấp ở trong rừng cây, không khỏi có chút ngây dại. Khi đến đoạn A Ngốc ngủ thiếp đi trong lòng Trác Vân, trong lòng nàng lại có chút ghen ghét.
Âm thầm cả kinh, Diệt Phượng dùng sức lắc đầu, “Ta đây làm sao vậy, hắn là cừu nhân của ta a! Ta như thế nào lại có loại cảm giác này chứ. Hiện tại cũng báo không được thù, sau này sẽ tìm cơ hội sau vậy.”
Nghĩ tới đây, nàng lặng lẽ xa xa rời đi, trước khi đi, vẫn không nhịn được quay lại nhìn A Ngốc một cái. Lúc này mới triển khai thân hình, phiêu nhiên rời đi.***A Ngốc cảm giác đã ngủ thật lâu, mặt trời chiều ngã về tây hắn mới tỉnh lại. Hảo thoải mái a! Một tháng, chưa một ngày hắn được ngủ thoải mái như lần này. Hắn chậm rãi mở mắt, phát hiện chính mình đang gối lên đùi Trác Vân, cánh tay nàng đang khoát lên vai hắn ngủ.
Chấn động toàn thân, hắn nhớ tới chuyện lúc trước. Trong lòng bi ai tựa hồ đều đã được hoàn toàn hóa giải, ngực không hề bị đè nén khó chịu nữa, thư sướng nói không nên lời, thật sâu hít vào một hơi, muốn ngồi xuống, nhưng lại làm Trác Vân bừng tỉnh.
Trác Vân mỉm cười nhìn A Ngốc, ôn nhu nói:
- A Ngốc, ngươi đã tỉnh!.
A Ngốc mặt đỏ lên, ngồi thẳng dậy, phát hiện Nham Thạch huynh đệ đều ở một bên dựa vào đại thụ ngủ, mà chính mình cùng Trác Vân còn đang ở giữa đường, hoàn hảo nơi này cực kỳ hẻo lánh, cơ hồ chưa có người nào đi ngang qua. A Ngốc cúi đầu, có chút quẫn bách nói:
- Trác Vân tỷ tỷ! Ta…ta......
Trác Vân mỉm cười nói:
- Được rồi! Đừng nói nữa, ngươi trong mắt tỷ tỷ là đệ đệ thiện lương nhất. Chuyện quá khứ không thể quên, nhưng con người còn phải tiếp tục sống, không nên đắm chìm trong bi thương. Tiến tới. Chỉ có dũng cảm đối mặt, mới là lựa chọn tốt nhất. Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.
Trác Vân gắng sức muốn đứng lên, nhưng thân thể có chút cứng ngắc, không khỏi suýt ngã. A Ngốc vội vã dìu lấy cánh tay Trác Vân.
- Tỷ tỷ, cẩn thận.!
Trác Vân nói, rốt cuộc làm cho A Ngốc nén bi thương bừng tỉnh, sự ôn nhu của Trác Vân cho hắn cảm giác như nhận được sự quan tâm của mẫu thân. Tình nghĩa tỷ đệ nồng đậm ở một khắc này thành lập.
Trác Vân hoạt động thân thể mềm mại, cảm giác thư thái rất nhiều. Hướng về phía Nham Thạch huynh đệ nói:
- Gọi bọn hắn đứng lên đi. Nơi này cách Vân Mẫu thành không xa, chúng ta tới nơi đó nghỉ ngơi, hoang vùng đồng nội - vùng ngoại ô buổi tối nhất định sẽ rất lạnh.
Quả thật, tháng năm khí trời thường có chút hàn ý.
A Ngốc đi tới bên cạnh Nham Thạch, hồi tưởng lại những lời hắn lúc trước nói. A Ngốc hiểu rõ sự quan tâm của Nham Thạc huynh đệ. Nhớ tới đã hơn một tháng tâm tình bản thân bất ổn, trong lòng không khỏi một trận áy náy. Vỗ vỗ bả vai Nham Thạch nói:
- Đại ca! Đứng lên đi! Chúng ta phải đi rồi.
Nham Thạch mở mắt, chứng kiến người gọi mình chính là A Ngốc, không khỏi toát ra một tia sắc mặt vui mừng,
- Huynh đệ! Ngươi đã tỉnh. Lúc trước đại ca nói có chút quá đáng. Ngươi đừng để ý.
A Ngốc lắc đầu, nói:
- Đại ca! Ta biết ngươi đều là vì muốn tốt cho ta, như thế nào trách ngươi đây chứ. Chúng ta lên đường đi thôi.
Nói xong, cũng liền kêu Nham Lực dậy.
Trác Vân đi tới bên cạnh ba người, nhìn A Ngốc cười nói:
- Ngươi ngủ thật say a! Ngủ hết một ngày! Tỷ tỷ đói bụng rồi, ta cũng không thể làm gối đầu không công một ngày được nhỉ! Buổi tối ngươi cần mời ta một bữa thât thịnh soạn mới được nha.
A Ngốc trên mặt toát ra vẻ tươi cười:
- Tỷ tỷ, cám ơn tỷ, không có sự quan tâm của tỷ, chắc ta vẫn còn đang trầm luân trong cừu hận. Ta từ nhỏ chính là cô nhi, tỷ nguyện ý làm thân tỷ tỷ của ta chứ?
Trác Vân chân thành nhìn A Ngốc, vành mắt có chút đỏ lên, gật đầu nói:
- Đương nhiên, ta đương nhiên nguyện ý, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ đệ tốt của ta.
Nói xong, liền tung đôi cánh bay đến trước mặt A Ngốc, lần nữa ôm hắn vào lòng.
A Ngốc tiếp xúc với thân thể mềm mại của Trác Vân, trong lòng không hề có chút tà niệm, chỉ thấy tràn ngập sự ấm áp, thì thào nói:
- Tỷ tỷ, sau này ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương tới tỷ.
Nham Thạch có chút hâm mộ nhìn Trác Vân cùng A Ngốc, mỉm cười nói:
- Trác Vân cô nương, cám ơn ngươi.
Trác Vân buông A Ngốc, mỉm cười nói:
- Khách khí gì chứ! Nếu như không được mọi người cứu giúp, hiện giờ chắc ta đã sớm không còn. Ta mới là người nên cảm tạ mới đúng!
Nham Lực ha ha cười, nói:
- Đều là người một nhà cả, tạ đến tạ lui còn có ý tứ gì chứ, không phải muốn ăn cơm sao? Bụng ta đã sớm réo ầm ĩ rồi, chúng ta nhanh đến Vân Mẫu thành đi thôi.
Một chuyến bốn người thư thái đi trên con đường dẫn đến Vân Mẫu thành, A Ngốc rốt cuộc cũng đã khôi phục lại vẻ tười cười như xưa, khiến cho Nham Thạch huynh đệ tâm tình cũng tốt đẹp lên.
Rốt cuộc đến nửa đêm, mọi người cũng đã đến được Vân Mẫu thành. Mặc dù đã là nửa đêm nhưng Vân Mẫu thành lại vẫn vô cùng nào nhiệt, hai bên đường tấp nập các loại hàng quán.
Lúc đầu tại Hắc Ám thành, tất cả tiền thắng cược cơ hồ đều dùng để chuộc Trác Vân. Nhưng trên thẻ Tạp Trung cho vẫn còn thừa hơn ba nghìn kim tệ, cũng tính là đủ cho bốn người tiêu xài.
Vừa bước vào thành, A Ngốc đột nhiên dừng lại, ba người còn lại thì ngạc nhiên không hiểu gì, Trác Vân hỏi:
- Đệ đệ, ngươi làm sao vậy?
A Ngốc vui mừng, từ trong lòng lấy ra Tinh Linh Xuyến, nói:
- Nơi này có tộc nhân của tỷ.
Quả nhiên, trên Tinh Linh Xuyến lóe ra quang mang yếu ớt, hiển nhiên chứng tỏ cách đó không xa có tung tích của tộc nhân Tinh Linh tộc.
Chứng kiến Tinh Linh Xuyến sáng lên, Trác Vân mừng rỡ:
- Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có tin tức của tộc nhân khác rồi.
Nham Thạch cũng dị thường hưng phấn, đứng cạnh Trác Vân, nói:
- Đúng vậy! Chúng ta chỉ cần dựa theo phản ứng của Tinh Linh Xuyến, dò xét mọi chỗ trong thành thị này, nhất định sẽ tìm được vị trí của Tinh Linh tộc nhân.
Nham Lực nói:
- Một tháng tìm được một người, tốc độ vậy cũng là đủ rồi, hy vọng sau này cũng có thể thuận lợi như thế. Bất quá…chúng ta có phải hay không nên ăn gì đó trước đã.
Trác Vân cùng Nham Thạch cơ hồ đồng thời nói:
- Ngươi chỉ có biết ăn thôi.
Nói xong, hai người liền nhìn về phía đối phương, thần sắc trên mặt cả hai đều có chút xấu hổ.
Nham Lực ủy khuất nói:
- Có thực mới vực được đạo a! Không ăn no thì làm sao có sức đi cứu người chứ!
Trác Vân mỉm cười nói:
- Như vậy ăn cơm trước đi.
Bốn người tùy tiện tìm một tiểu quán ngồi xuống, nhiệm vụ gọi cơm tự nhiên do người có sức ăn tốt nhất-Nham Lực hoàn thành. Hắn không chút khách khí gọi hơn mười món ăn mới ngừng lại, vốn đang muốn vò rượu, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối có khả năng đi cứu người nên lại thôi.
Khi đợi thức ăn được đem lến, Nham Thạch nói:
- Nơi này đã có tung tích Tinh Linh, ta nghĩ, hẳn là vì tại đây có nhiều quý tộc hoặc phú thương đó.
Trác Vân gật đầu nói:
- Có khả năng. Tinh Linh có thể bán được đến mấy trăm vạn kim tệ, điều này người bình thường không thể thừa nhận. Chúng ta bắt đầu tìm từ các gia đình quý tộc đi. Có Tinh Linh Xuyến dẫn đường, tối nay, nhất định có thể tìm được tung tích tộc nhân. Tiểu công chúa cũng không biết thế nào, nàng đơn thuần như vậy, ta thật sự rất sợ nàng đã bị thương tổn.
Lúc này, thức ăn đã dần được đem lên, Nham Thạch nói với người phục vụ:
- Chúng ta là từ ngoại thành tới, không biết trong Vân Mẫu thành ai là người giàu nhất?
Phục vụ sinh có chút ngẩn người, nói:
- Người giàu nhất? Vậy đương nhiên là Hầu tước phu nhân.
Nham Thạch ngẩn người, nói:
- Như thế nào lại là một nữ nhân?
Phục vụ sinh thấp giọng nói:
- Hầu tước phu nhân không thể coi là người bình thường, Hầu tước đại nhân là Thành Chủ, nghe nói có quan hệ thân thích với đương kim bệ hạ, từng đảm nhiệm chức vụ Tài vụ đại thần của đế quốc, sau này mới cáo lão thối cư đến đây làm Vân Mẫu thành Thành Chủ. Vân Mẫu thành cùng Hắc Ám thành là hai thành thị lớn nhất Hắc Ám tỉnh, Hầu tước đại nhân từng đồng thời là Tổng đốc của cả tỉnh đấy chứ. Ngươi ngẫm đi, hắn nếu từng là Tài Vụ đại thần, có thể không có tiền sao? Sau này tới Vân Mẫu thành, cơ hồ làm lũng đoạn cả thị trường buôn bán. Hầu tước phu nhân là hai mươi năm trước gả cho Hầu tước đại nhân, khi đó nàng mới hai mươi mấy tuổi. Sau khi Hầu tước đại nhân qua đời, bởi vì không có con nối dòng, tài sản của hắn tự nhiên đều được Hầu tước phu nhân kế thừa. Hầu tước phu nhân không có thể như người bình thường, ta nghe nói nàng có thể có hậu thuẫn rất mạnh, là muội muội của một vị đại quý tộc đế quốc, cho nên Thành Chủ hiện tại cũng không dám đắc tội nàng. Ở đây, thế lực của Thành Chủ cũng không lớn bằng nàng đâu đấy.
A Ngốc kỳ quái hỏi:
- Ngươi sao lại biết rõ ràng như vậy?
Phục vụ sinh chừng xem một chút, thấy không ai chú ý tới bên này, có chút xấu hổ nói:
- Vân Mẫu thành ai chẳng biết đại danh của Hầu tước phu nhân! Ngươi hỏi ai cũng có thể nói vài câu. Này Hầu tước phu nhân mặc dù đã qua bốn mươi, nhưng......
Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, xấu hổ cười cười, xoay người đi. A Ngốc nhìn về phía Nham Thạch, Nham Thạch trầm ngâm nói:
- Xem ra, này hầu tước phu nhân không đơn giản a! Như thế này hỏi nữa hỏi.
Lúc phục vụ sinh bưng lên món thứ hai, Nham Thạch kín đáo đưa cho hắn một ít kim tệ, thấp giọng hỏi:
- Chuyện ngươi kể về Hầu tước phu nhân chúng ta cảm thấy rất hứng thú, mới vừa rồi ngươi còn chưa nói hết đâu đây chứ.
Phục vụ sinh nhìn một chút kim tệ trong tay, lập tức tươi cười đầy mặt, thấp giọng nói:
- Không phải ta không muốn nói, chỉ là thế lực Hầu tước phu nhân trong thành quá lớn, ta sợ gặp phải phiền toái.
Nham Thạch mỉm cười nói:
- Chúng ta chỉ là tò mò mà thôi, tùy tiện hỏi tuyệt sẽ  không nói lung tung.
Phục vụ sinh gật đầu, vừa đặt thức ăn lên bàn vừa nói:
- Hầu tước phu nhân rất phong tao, diện thủ vô số, nghe nói Thành Chủ hiện tại cũng có qua lại với nàng, chỉ cần là thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn thì nàng sẽ không bỏ qua. Đại gia, vóc người ngài quá ổn, nếu làm cho nàng xem, nói không chừng có thể một bước lên trời, thành phú ông ấy chứ.
Nham Thạch nét mặt già nua đỏ lên, nhìn lén Trác Vân một cái, nói:
- Ngươi đừng nói lung tung. Hầu tước phu nhân đang ở địa phương nào?
Phục vụ sinh cười hắc hắc, nói:
- Hầu tước phu nhân sẽ ngụ ở trang viên tại thành Nam, diện tích vô cùng rộng lớn, kiến trúc xa hoa lộng lẫy. Haiz…. đáng tiếc ta lớn lên xấu, nếu không, cũng đi thử xem, xem một chút có hay không cơ hội làm cho nàng coi trọng. Ta đây tựu cả đời áo cơm không lo.
Nham Thạch đáy mắt toát ra thần sắc khinh thường, hướng A Ngốc cùng Trác Vân nói:
- Ăn cơm đi!
Phục vụ sinh thấy Nham Thạch không để ý tới hắn nữa, hậm hực lui xuống.
Nham Lực sớm đã nhanh tay đem mỹ thực trước mắt nhét đầy trong miệng. Trác Vân ăn rất chậm, cũng rất ít, vừa ăn, nàng vừa hướng Nham Thạch nói:
- Chúng ta có nên đi xem một chút phủ đệ của vị Hầu tước phu nhân kia? Theo lời phục vụ sinh đó thì Hầu tước phu nhân hẳn là có năng lực mua được Tinh Linh.
Nham Thạch gật đầu, tránh ánh mắt của Trác Vân, thấp giọng nói:
- Có khả năng, cơm nước xong chúng ta liền đi xem sao.
A Ngốc ngó một chút Nham Thạch, vừa lại nhìn một chút Trác Vân, đột nhiên có một loại cảm giác quái dị. Hắn cảm giác được, đại ca luôn luôn dũng cảm, dĩ nhiên dường như rất sợ đối mặt với Trác Vân.
Sau khi ăn xong, bốn người hướng thành Nam đi đến, A Ngốc trong tay nắm chặt Tinh Linh Xuyến, càng về phương Nam quang mang trên Tinh Linh Xuyến càng thịnh.
- Đại ca, xem ra thật sự có Tinh Linh tại nơi ở của Hầu tước phu nhân đó. Chúng ta định đi vào như thế nào, là xông vào hay là chờ đợi cơ hội?
Trong mắt hàn mang chớp động, ở trong lòng hắn, những người mua Tinh Linh làm nô lệ thì đều là ác nhân. Trong lồng ngực trầm mặc sát khí dần dần dâng lên, cảm giác phệ huyết không ngừng xâm nhập tâm linh hắn, sát, nhất định phải giết hết các ác nhân này, bình dân mới có được cuộc sống bình thường.
Nham Thạch suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu Hầu tước phu nhân có thế lực khổng lồ như vậy, chúng ta không nên xông vào, len lén đi vào tìm kiếm đi. Có Tinh Linh Xuyến chỉ dẫn, nhất định có thể tìm được.
Ngay lúc bước vào thành Nam Vân Mẫu thành, Tinh Linh Xuyến đã trở nên toàn thân bích lục, hiển nhiên mục tiêu ngay trong phủ Hầu tước phu nhân.
Chứng kiến phủ đệ hoành tráng trước mắt không khỏi khiến người ta hấp một hơi lãnh khí, trách không được phục vụ sinh nọ dùng từ trang viên để hình dung nơi này, Trang viên tường viện cao tới hai thước, tại trên tường còn có hai thước thiết chế hàng rào nhọn hoắt, mấy người phi thân lên gốc đại thụ ngoài trang viên lén nhìn vào.
Bên trong vườn, có thể chứng kiến rõ một đội binh lính tuần tra. Tại trung tâm trang viên, một tòa thành ba tầng đứng ngạo nghễ ở nơi đó, bao quanh tòa thành là một con sông ngũ thước…..[lược bỏ 3000 từ miêu tả vẻ đẹp của trang viên: người dịch]. Ngoài cửa trang viên, xếp hàng dài xe ngựa hoa lệ, bọn xa phu thì đang đứng tán gẫu.
Nham Thạch thở dài nói:
- Thật biết hưởng thụ! Nơi này còn xa hoa hơn nhiều so với Thành Chủ phủ Hắc Ám thành a.
Trác Vân chỉ chỉ xe phu phía dưới, hướng A Ngốc nói:
- Đệ đệ, ngươi có thể nghe được bọn họ bên kia nói gì không?
A Ngốc ngẩn người, nói:
- Ta thử xem sao.
Vừa nói liền ngưng thần vận công, dùng Sanh Sanh chân khí tăng độ nhạy của tính giác lên.
Một gã xe phu ngáp một cái nói:
- Đã hai canh giờ rồi, yến hội như thế nào còn chưa chấm dứt.
Một xe phu khác nói:
- Chờ thôi, các lão gia phu nhân đó ai ai cũng đều muốn thưởng ngoạn, sao có thể nhanh chóng được, may mà không phải yến hội thâu đêm, nếu không chúng ta còn thảm hại hơn.
- Hầu tước phu nhân cơ hồ mỗi tối đều tổ chức yến hội, lão gia nhà ta lúc nào cũng háo hức tham gia, nghĩ muốn chiếm được sự ưu ái của nàng nhưng hắn cũng không ngẫm lại bản thân đã bao nhiều tuổi rồi. Hầu tước phu nhân thích chính là mặt trắng nhỏ, như thế nào sẽ coi trọng hắn đây chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.