Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 57: Đây là cái gì




Không chỉ có anh ta mà cả nhóm Trịnh Giai Kỳ cũng đang ở nơi này, chờ đợi năm người nhà họ Lý.
Trịnh Giai Kỳ rất xinh đẹp, chẳng qua là gương mặt vô cùng lạnh lùng, mang đến cho người ta cảm giác "muốn sống thì đừng có lại gần”.
“Hà?"
Bỗng nhiên, Trịnh Giai Kỳ nhìn về phía xa.
Cùng lúc đó, Triệu Thiên Vũ cũng nhìn về phía đó, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười.
“Ha ha, nhóm người Lý Phong tới rồi!”
Triệu Thiên Cường đứng bên cạnh anh ta cũng lộ ra nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
....
Tại một không gian trong dược viên, nhóm người Lý Phong đang hướng về một phía.
Lúc đi tới một khu vực, Lý Phong đột nhiên dừng lại
Ong..
“Dưới nền đất có gì đó!" Hẳn cảm nhận được một luồng dao động mãnh liệt, mãnh liệt hơn trước đó rất nhiều.
Khiếp sợ qua đi, trên mặt Lý Phong lộ ra vẻ kích động vô cùng.

Dao động càng mạnh thì chứng tỏ bảo vật càng trân quýt
Hắn trực tiếp ngừng lại, nhanh chóng vung đoản đao lên khai quật
“Sâu thật đấy” Lý Phong đào hơn nửa mét mà vẫn chưa cảm nhận được gì
Hắn tiếp tục đào, đến tận khi đào sâu hơn một mét thì mới nhìn thấy một mảnh màu tím.
“Thấy rồi!" Phong lộ ra vẻ vui sướng,
“Hình như không phải linh dược?”
Thứ màu tím trước mắt hẳn không phải linh dược, nhìn giống tinh thạch hơn.
Ong.
Lý Phong vừa mới chạm tới thứ màu tím này thì trong tay hắn lại xuất hiện một vòng xoáy.
Xoạt!
Vòng xoáy xuất hiện, trong tay Lý Phong bỗng có thêm một thứ.
Hắn nhìn đồ vật trong tay, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là một chiếc lệnh bài màu đen, bên trên có khắc một số đồ văn kỳ dị, hơn nữa trên lệnh bài còn phủ một lớp màng mỏng màu trắng, nhìn như một loại chất lỏng đang lưu động vậy.

“Đây là cái gì?” Lý Phong vô cũng tò mò.
Xoạt!
Bỗng nhiên, điểm sáng thần bí dao động một chút, chiếc lệnh bài lập tức biến mất. Lúc này, chiếc lệnh bài lại xuất hiện ở trái tim hẳn, nhưng nhỏ đi gấp mười mấy lần, nhìn chỉ giống như một điểm sáng.
“Ngũ đệ, đệ làm sao thế?”
Nhóm người Lý Hạo cũng nhanh chóng tới được nơi này, bọn họ hiển nhiên cũng đã phát hiện ra được sự dị thường của nơi này.
Mọi người thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lý Phong thì không nhịn được hỏi.
“Đệ không sao”
Lý Phong lắc đầu, đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, chiếc lệnh bài kia đã bị điểm sáng thần bí trong người hẳn trực tiếp cắn nuốt rồi?
Hắn hơi cảm ứng một chút, rõ ràng cảm nhận được lớp màng mỏng trên chiếc lệnh bài đã biến mất rồi.
“Điểm sáng thần bí đã triệt tiêu lớp màng mỏng đó?” Lý Phong lập tức hiểu được ý đồ của điểm sáng thần bí, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Nhưng trừ điểm đó ra thì hẳn cũng không còn cảm nhận thấy có gì khác thường nữa. Lý Phong hơi yên lòng, tiếp tục nhìn về phía đất bên dưới.
Theo ánh mắt của hắn, nhóm người Lý Hạo cũng nhìn theo, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Thứ màu tím kia là gì thế?"
Bọn họ cũng nhìn được một mảnh màu tím dưới hố sâu,
“Dao động này giống như là linh lực, nhưng cũng không giống lắm?" Lúc này bọn họ còn cảm nhận được thứ màu tím này truyền đến từng luồng dao động.
“Không rõ lắm”
Lý Phong cũng lắc đầu, mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, hắn hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.