Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 45: Ra Tay





“Quận Hoang Lâm? Nhà họ Lý?
Trong lúc những người kia nói chuyện, Phùng Nham Tuấn lại chỉ chú ý đến những lời mấu chốt.
Anh ta nhìn Lý Phong, tức giận nói: “Thì ra ngươi đến từ nhà họ Lý của quận Hoang Lâm! Ta còn tưởng là từ gia tộc lớn nào!”
Người mạnh nhất ở quận Hoang Lâm chỉ là Đan Nguyên cảnh, mà lại chỉ có năm vị.
Lý Phong đến từ nhà họ Lý, nhưng mà thế lực của nhà họ Phùng lại vượt xa nhà họ Lý, thế nên anh ta căn bản không có khả năng sợ Lý Phong.
Lúc trước anh ta cũng chỉ lo Lý Phong đến từ thế lực lớn nào của quận Thanh Vô.
“Tam đệ, đệ quen Lý Phong?” Phùng Y Y nghe thấy em trai lên tiếng thì nghi ngờ hỏi.
“Tỷ, vừa rồi chẳng phải đệ đã kể là đệ gặp một kẻ đáng ghét ở núi Thanh Lan đó sao?”
Phùng Nham Tuấn hằm hằm nói: “Cây linh dược nhất phẩm mà đệ tìm được chính là bị Lý Phong cướp mất đó!”
Phùng Y Y nghe Phùng Nham Tuấn nói vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Chu Dao tỷ, thực lực của Lý Phong thế nào?” Phùng Nham Tuấn nhìn về phía Lý Phong, đột nhiên hỏi.
Anh ta đã biết Lý Phong đến từ quận Hoang Lâm, vậy thì chẳng còn phải kiêng kỵ gì nữa.
Nhưng mặc dù bây giờ không còn phải quan tâm thế lực sau lưng Lý Phong thì anh ta vẫn cẩn thận một chút, chưa ra tay vội.
Bởi vì vẫn chưa biết thực lực của Lý Phong.
Chu Dao nhìn về phía Lý Phong, trầm mặc một chút rồi nói: “Ba tháng trước, thực lực của Lý Phong mới chỉ là luyện thể cảnh tầng thứ ba.”

Ba tháng trước Chu Dao đến quận Hoang Lâm, lúc đó Lý Phong đúng là chỉ là Luyện thể cảnh tầng thứ ba, còn bây giờ thì cô ta cũng không biết thực lực của hắn.
Thực lực của Lý Phong bùng nổ cũng là chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, chuyện tỉ thí của nhà họ Lý cũng chỉ truyền bá trong quận Hoang Lâm, không thể nào lan tới tận quận Thanh Vô xa xôi được.
“Luyện thể cảnh tầng thứ ba?”
Phùng Nham Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, còn tưởng là bản thân nghe nhầm.
Sau đó, sắc mặt của anh ta càng thêm xấu xí: “Ta đúng là ngu ngốc, bị một tên tiểu tử Luyện thể cảnh tầng thứ ba dọa sợ?”
Mặc dù bình thường anh ta không hay tu luyện, nhưng cũng đã đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ tư.
Lúc này, Phùng Nham Tuấn chỉ cảm thấy tức giận vô cùng.
Anh ta để một tên tiểu tử vớ vẩn hù dọa, để hắn bình yên mang linh dược nhất phẩm rời đi, mà anh ta từ đầu đến cuối đều không dám động thủ.
Nếu như để những người khác biết được thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn giao nhẫn không gian ra đây, ta có thể tha mạng cho ngươi.” Phùng Nham Tuấn nhìn Lý Phong, khóe miệng nhếch lên một tia ngạo mạn.
“Ngu ngốc!”
Lý Phong hừ lạnh.
“Ngươi!”
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lý Phong, Phùng Nham Tuấn không thể nào chịu nổi nữa.
Anh ta siết chặt nắm tay lại, chuẩn bị động thủ.
“Lý Phong.”
Đúng lúc này, Chu Dao bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi giao linh dược nhất phẩm kia ra đây, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Nghe thấy Chu Dao nói như thế, Phùng Nham Tuấn đang định nói thêm thì lại bị Phùng Y Y kéo lại.
Anh ta lập tức cố nén lửa giận trong lòng, nhìn Lý Phong: “Được rồi, ngươi giao linh dược nhất phẩm ra đây thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không thì đừng có trách ta ác.”
Lý Phong càng nghe mấy người này nói càng thấy buồn cười, sao trên đời lại có những kẻ ngu ngốc như vậy?
“Nếu không giao thì ngươi định làm gì?” Hắn bình tĩnh hỏi lại.
“Xem ra là không muốn giao ra đúng không?” Phùng Nham Tuấn nghe Lý Phong hỏi thì đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Vừa rồi Chu Dao đã lên tiếng thì anh ta cũng không tiện ra tay, nhưng hiện giờ rõ ràng là Lý Phong hoàn toàn không để ý đến lời Chu Dao nói, vậy thì anh ta có thể ra tay rồi.
“Lý Phong, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính.”
Chu Dao nhìn thấy Lý Phong hoàn toàn không để ý đến lời nói của mình thì lập tức nhíu mày: “Thực lực của ngươi quá yếu, ngươi không phải đối thủ của những người ở đây đâu.
Ngươi mau giao linh dược nhất phẩm mà ngươi cướp của Phùng Nham Tuấn ra đây, ta đảm bảo bọn họ sẽ không gây phiền phức cho ngươi.”
Cô ta nhìn Lý Phong, càng lúc càng thêm thất vọng về hắn.
Trong mắt cô ta, Lý Phong cố tình bám lấy cô ta, rồi còn hành động theo cảm tính, không nhìn rõ được tình thế trước mắt, có lớn mà không có khôn.
Lý Phong nghe thế thì bật cười, nhìn thẳng vào Phùng Nham Tuấn: “Ngươi nói với mọi người là ta cướp linh dược nhất phẩm của ngươi à? Ta cướp thế nào?”
“Hừ!”
Phùng Nham Tuấn nhìn Lý Phong, tức giận hừ một tiếng: “Lý Phong, nếu như ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì cũng không được trách ta đâu đấy.”
Bùm!
Anh ta không nói hai lời, lập tức vung nắm đấm, bay thẳng về phía Lý Phong.
Chu Dao nhíu mày, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
“Chờ Lý Phong nhận rõ tình hình thì sẽ giúp hắn vậy.”
Mặc dù cô ta chán ghét Lý Phong, nhưng dù sao cha của Lý Phong cũng có ơn với bọn họ, không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Vút!”
Trong không trung vang lên những âm thanh chói tai, Phùng Nham Tuấn nhanh chóng tiếp cận bên người Lý Phong, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Thực lực yếu như vậy mà cũng dám trêu chọc ta, xem nắm đấm của ta đây!”
Phùng Nham Tuấn dữ tợn cười nói, nắm tay chỉ còn cách Lý Phong khoảng nửa mét.
Đúng lúc này, Chu Dao nhìn thấy Lý Phong đột nhiên di chuyển.
Đùi phải của hắn hơi nâng lên, trên đùi ẩn chứa một lực lượng cực kỳ k hủng bố, giống như một ngọn núi lửa đột nhiên phun trào, đá thẳng một cước.
“Phụt!”
Phùng Nham Tuấn trúng đòn, thân thể lập tức cong lại như một cây cung.
Anh ta phun ra một ngụm máu, kêu thảm một tiếng rồi thân thể bay ngược ra đằng sau.
Cơ thể anh ta hung hăng nện mạnh xuống đất, co quắp lại như một quả bóng, xương cốt rõ ràng đã gãy mất mấy cái.

“Cái gì?”
Chuyện vừa phát sinh khiến cho xung quanh lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, Chu Dao nhìn về phía Lý Phong, trong mắt chợt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Sao có thể như thế được? Một đòn công kích của Lý Phong có thể khiến Phùng Nham Tuấn trọng thương?”
Thực lực của Phùng Nham Tuấn đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ tư, còn Lý Phong ba tháng trước mới chỉ là Luyện thể cảnh tầng thứ ba, hiện giờ lại bộc phát ra thực lực cường đại như vậy?
Dựa vào thực lực mà Lý Phong vừa mới thể hiện ra thì ít nhất cũng phải đạt tới trình độ Luyện thể cảnh tầng thứ năm.
“Nham Tuấn!” Phùng Y Y thấy Phùng Nham Tuấn bị đánh bay thì vội vàng đi tới bên canh anh ta.
Cô ta lấy một viên đan dược ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng Phùng Nham Tuấn.
Phùng Y Y xem xét một chút thương thế của em trai mình, rồi nhìn về phía Lý Phong, tức giận nói: “Lý Phong, ngươi ra tay nặng như thế?”
“Ha ha, thật nực cười.”
Lý Phong thực sự không thể nào chịu nổi mấy người trước mặt nữa, hắn cười lớn, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Vừa rồi đệ đệ ngươi nghĩ thực lực của ta chỉ là Luyện thể cảnh tầng thứ ba, thế mà anh ta vẫn dốc hết toàn lực công kích.
Nếu như không phải thực lực của ta mạnh hơn thì người nằm trên mặt đất bây giờ chính là ta rồi.
Nhân vật thay đổi, ngươi lại chuyển thành chỉ trích ta ra tay nặng? Có phải là ta nằm bẹp trên đất thì mới vừa lòng ngươi không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.