Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 43: Nhà Họ Chu Chu Dao





“Ngươi là người quận khác tới à?” Người đàn ông trung niên cười nói: “Dãy núi Vân Vụ thường xuyên có sương mù vờn quanh.
Một tháng ba mươi ngày thì nơi này sẽ có mười lăm ngày có sương mù, mười lăm ngày không có.
Thời điểm có sương mù thì không nhìn thấy tình cảnh bên trong, đến đường đi cũng chẳng nhìn rõ, nên không được tiến vào.
Vô ý một chút thôi là có thể trượt chân ngã xuống vực thẳm.”
Lý Phong nghe vậy thì vội vàng hỏi lại: “Sương mù đã xuất hiện bao nhiêu ngày rồi?”
“Ngươi cũng khá may mắn đấy, sắp mười lăm ngày rồi.” Người đàn ông trung niên cười: “Khoảng chừng ba tiếng nữa là sương mù sẽ tan biến, lúc đó là có thể đi vào rồi.
Ta nói cho ngươi nghe, dãy núi Vân Vụ là nơi thần bí và mỹ lệ nhất của quận Thanh Vô, ngươi vào trong phải cẩn thận xem một chút.”
“Ba tiếng nữa?”
Lý Phong nghe vậy thì gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
“Ha ha, không có gì.
Ta ở cách dãy núi Vân Vụ không xa, thế nên cũng khá hiểu biết về chuyện này.” Người đàn ông cười.
“Cha ơi, con đói bụng.” Lúc này, cô bé lại kéo tay người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói.
“Được, cha lập tức về nhà nấu cơm cho con.” Người đàn ông trung niên cười cười.

Ông ta không nói thêm gì nữa, gật đầu với Lý Phong một cái rồi rời đi.
“Ba tiếng nữa à?”
Lý Phong đứng yên tại chỗ, nghĩ thầm.
“Vẫn còn một thời gian nữa mới có thể tiến vào, vậy thì giờ ta tới nhà họ Chu một chuyến, trả lại ngọc bội.”
Hắn đột nhiên nhớ tới cô gái cao cao tại thượng lúc trước, cô gái mà hắn không thể nào so sánh được.
“Không biết lần này gặp lại, cô có còn là bộ dáng cao cao tại thượng đó nữa không?”
Trong mắt Lý Phong tràn đầy lạnh lẽo.
...
Một cung điện đồ sộ đứng sừng sững, xung quanh thỉnh thoảng lại có người đi qua, ai nhìn về phía tòa cung điện này cũng lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Đây chính là phủ đệ của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là một trong những gia tộc đỉnh cấp của quận Thanh Vô, trong gia tộc có ba vị cường giả Đan Nguyên cảnh, trong đó có một vị cường giả Đan Nguyên cảnh mới chỉ 110 tuổi, sang trong đội tuổi tràn đầy lực sinh mệnh!
Cho dù tiếp theo nhà họ Chu không xuất hiện thêm Đan Nguyên cảnh nào nữa thì gia tộc bọn họ vẫn sẽ có gần bốn trăm năm phồn hoa!
Lúc này, ở trong một tòa đình viện, có hai cô gái đang nói chuyện.
Hai người này, một người mặc khải giáp màu tím, gương mặt xinh đẹp và đầy mị lực, một người hơi kém hơn một chút nhưng cũng rất xinh đẹp.
“Tiểu thư Chu Dao, lão gia tìm cô.”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới, nhìn về phía thiếu nữ mặc khải giáp màu tím, cung kính nói.
“Cha tìm ta?” Chu Dao nghe vậy thì nhìn về phía cô gái bên cạnh, cười nói: “Y Y, tỷ chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
“Được.”
Phùng Y Y gật đầu: “Đây là lần đầu tiên ta tới nhà họ Chu các muội, lát nữa muội phải đưa ta đi dạo một chút đấy.”
“Tất nhiên rồi, mấy ngày này tỷ cứ ở lại đây.” Chu Dao cười nói.
Sau đó, Chu Dao đi về phía cung điện.
Bên trong cung điện có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen đang ngồi đó, nhìn qua vô cùng uy nghiêm, người này đang cầm một tách trà, tinh tế uống.
Chu Hải Đào, cha của Chu Dao- cũng chính là gia chủ nhà họ Chu, cường giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
“Cha tìm con ạ?” Chu Dao đi tới.
Chu Hải Đào đặt tách trà xuống, nhìn thoáng qua con gái của mình: “Người cùng con về từ học viện Thiên Vũ chính là Phùng Y Y của nhà họ Phùng sao?”
Muốn gia nhập học viện Thiên Vũ có ba phương pháp, phương pháp thứ nhất cũng chính là phương pháp phổ biến nhất chính là từ nhỏ đã được gửi đến những trường có liên quan để bồi dưỡng.
Những học viên này có thiên phú không mạnh cũng không yếu.
Phương pháp thứ hai là có thế lực cường đại chống lưng.
Học viên của những phương pháp này có thiên phú rất yếu.
Còn phương pháp thứ ba, chính là học viện Thiên Vũ sẽ trực tiếp tuyển chọn những người có thiên phú cường đại.

Phương pháp này có thể thu được những thiên tài có thiên phú mạnh nhất.
“Vâng, Y Y tỷ là bạn của con.” Chu Dao cười nói.
Chu Hải Đào nhìn con gái mình, trầm giọng nói: “Ta nghe nói con và ca ca của Phùng Y Y là Phùng Nguyên Kiệt rất thân thiết với nhau?”
Chu Dao nghe vậy thì ý cười trên mặt lập tức biến mất.
Cô ta nhíu mày, nói: “Cha, đây là chuyện riêng của con, cha đừng quan tâm.”
“Hừ! Con đến học viện Thiên Vũ thì cánh cứng rồi đúng không?”
Chu Hải Đào trầm giọng: “Thế nên lúc trước con mới không chịu nổi mà lập tức phủi sạch quan hệ với Lý Phong, sợ Lý Phong cản trở con đường sau này của con à?”
Chu Dao nghe nhắc tới Lý Phong thì càng khó chịu hơn: “Cha, lúc trước con cũng đã nói rồi, con và Lý Phong không có quan hệ gì với nhau cả.
Quan hệ giữa cha và Lý Thiên Dương rất tốt, nhưng cũng không thể vì thế mà kéo cả con vào được.”
“Chu Dao, con đừng quên, tính mạng của con lúc trước chính là nhờ vào cha của Lý Phong là Lý Thiên Dương cứu đấy! Không chỉ có con, mà cả cha và mẹ con đều như thế!”
Chu Hải Đào nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của con gái thì càng thêm tức giận.
“Cha, những chuyện này con đều biết.”
Chu Dao gật đầu: “Nhưng như thế thì sao? Chờ sau này thực lực con mạnh mẽ thì con sẽ tìm cơ hội hoàn trả lại phần ân tình này.
Ơn cứu mạng và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ý trung nhân của con không thể nào yếu kém hơn con được, mà Lý Phong lại không đạt được yêu cầu đó của con.”
Chu Hải Đào nhìn con gái hoàn toàn không có ý phục tùng, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi.
Cô con gái này của ông ta từ nhỏ đã có chính kiến, ông ta căn bản không đả động được.
Chu Hải Đào vẫy tay, lắc đầu nói: “Ra ngoài đi, cha chỉ muốn nhắc nhở con, Phùng Nguyên Kiệt mặc dù có thiên phú cường đại nhưng tác phong có chút vấn đề, con đừng thân cận với cậu ta quá.”
Mục đích ông ta gọi Chu Dao đến cũng là vì chuyện này.
“Con gái cáo lui.” Chu Dao nói một tiếng, sau đó rời khỏi cung điện.

“Haizz.”
Chu Hải Đào thở dài một hơi.
Ông ta không biết phải đối mặt với Lý Thiên Dương thế nào, ông ta vốn muốn tới quận Hoang Lâm một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn không có mặt mũi nào đi tới đó.
“Gia chủ!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào.
“Có chuyện gì?” Chu Hải Đào thấy có người đến thì lập tức khôi phục lại vẻ uy nghiêm.
“Bên ngoài có một thanh niên tự xưng là Lý Phong nói muốn gặp ngài.” Người đàn ông trung niên vội vàng bẩm báo.
“Lý Phong?”
Chu Hải Đào nghe vậy thì sửng sốt, dường như chưa phản ứng lại được.
Khoảng chừng hai ba giây sau, ông ta mới vội vàng nói: “Mau mời hắn vào đây.”
Lúc này Lý Phong đang đứng ở bên ngoài phủ đệ của nhà họ Chu, yên lặng chờ đợi.
“Nhà họ Chu có hai mươi mấy vị cường giả Tiên Thiên cảnh, không khác nhà họ Lý chúng ta là mấy, thế nhưng lại có tới tận ba vị cường giả Đan Nguyên cảnh.” Hắn trầm ngâm.
“Chu Hải Đào và cha ta có giao tình thâm sâu, nhưng cho dù Chu Hải Đào có là gia chủ của nhà họ Chu thì cũng không có khả năng ảnh hưởng đến suy nghĩ của các cường giả Đan Nguyên cảnh của nhà họ Chu, nhưng biết đâu vẫn có thể mượn được chút sức.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.