Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 388: Không nói thêm gì nữa




"Làm phiền Phủ chủ” Lý Phong cung kính nói.
Hân ứng phó Thất Phách cảnh thì không sao, nhưng mà nếu Kim Lộ thật sự không cố kỵ gì cả, tự mình ra tay, vậy hẳn cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Huyền Mạc đi theo cũng có thể đối phó Kim Lộ.
.......
"Đi ra rồi.”
Ở bên ngoài phủ Thần Văn, Lý Phong nhìn về phía tình cảnh bên ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Lý Phong, ta dám đánh cuộc, lúc ngươi mới vừa bước ra khỏi nơi này, hẳn là Kim Lộ đã chiếm được tin tức” Bên trong lồ ng giam linh lực, Huyền Long mim cười nói
Nghe vậy, Lý Phong cười nhạt, nói:" Có được tin tức thì thế nào chứ.”
"Đã đến lúc về nhà”
Hắn nhìn về phía một chỗ, hít sâu một hơi, ánh mất lộ ra vẻ tưởng niệm.
Hắn ở bên trong Vực thắm Ma Vực một năm, rời nhà cũng đã hơn một năm, hẳn hoàn toàn không biết tại nhà họ Lý đã biến thành bộ dạng gì nữa.
Vút!
Bóng dáng lóe lên, Lý Phong nhanh chóng bay về phía xa.
"Hả, Lý Phong rời khỏi phủ Thần Văn?”
"Lá gan của hẳn thật lớn, lúc này thế mà lựa chọn rời đi."
"Kim Lộ của Thiên Vu cốc chắc chắn muốn giết hẳn."

Lúc này, trên mặt các trưởng lão Thất Phách cảnh của các thế lực khác đợi ở phủ Thần Văn lộ ra một tia kinh ngạc, không biết rốt cuộc trong lòng Lý Phong đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt các cường giả Thất Phách cảnh của một ít thế lực chuyển động một chút, cũng trực tiếp rời khỏi phủ Thần Văn, đi theo.
.......
Đây là một ngọn núi thật lớn, phía trên ngọn núi có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen đang đứng.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm như muốn nhỏ.
nước, hư không xung quanh giống như cũng rất áp lực, hoàn toàn bị khí thế này bao phủ.
“Hả?"
Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên này nhìn về phía một chỗ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
"Cuối cùng cũng ra!"
Trong mắt ông ta lóe lên một tia điên cuồng.
“Lý Phong, lần này, ta nhất định phải giết ngươi!"
Ầm!
Trên người ông ta phát ra dao động khí thế kh ủng bố, điên cuồng phóng thích ra xung quanh.
Nháy mắt, từng ngọn núi phía dưới trực tiếp hoá thành bột phấn.
......
Trong hư không, Lý Phong đang bay đi.
“Không biết hiện tại Tiểu Vũ thế nào rồi?" Lý Phong thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước em gái của hắn mới vừa được chữa khỏi, qua một năm không biết đã hoàn toàn khôi phục hay chưa.
"Hả?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lý Phong nhíu mày lại, thân thể hắn trực tiếp lướt sang bên cạnh.
Vút!
Một luồng đao mang gần như dọc theo thân thể hắn bổ tới.
Đao mang ngang trời, tản ra uy lực ngập trời, dường như có thể chém nát hư không, khiến cho toàn bộ hư không đều bị một đao mang này bao phủ.
“Công kích thật là khủng khiếp!”
"Ở phía xa đang có đánh nhau!”
Lúc này một ít cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh ở phía xa chú ý tới chiến đấu nơi này, ánh mắt hơi thay đổi

Bọn họ vẫn luôn chú ý tung tích của Lý Phong, một ít cường giả trong lòng có ý nghĩ riêng, lặng lẽ đi theo Lý Phong, nhưng mà bỗng nhiên gặp phải một đòn công kích kh ủng bố này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thất Phách cảnh! Đây tuyệt đối là công kích của cường giả cấp bậc Phách cảnh!”
“Nơi này cách phủ Thần Văn không xa, không nghĩ tới Thiên Vu cốc lại gấp không chờ nổi mà ra tay như vậy.”
“Một đòn công kích này, cho dù là ta cũng không nhất định có thể tránh được, thế mà Lý Phong tránh được!”
“Hắn chắc chắn là đã đột phá tới Thất Phách cảnh!"
“Trời a, mười bảy tuổi là cường giả Thất Phách cảnh!”
Trong mắt mọi người tràn đầy khiếp sợ.
Trận chiến này còn đến nhanh hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Lúc này trong hư không, sắc mặt Lý Phong vô cùng lạnh lùng, hẳn nhìn về phía một chỗ, trầm giọng nói: “Chuột nhắt ở đâu, lăn ra đây cho ta!!!”
Giọng nói của hẳn không chút che giấu, giống như tiếng sấm, vang vọng khắp hư không xung quanh.
“Ha hả, không hổ là thiên tài tuyệt thế Lý Phong, ở bên trong Vực thắm Ma Vực một năm liền từ Tiên Thiên cảnh trưởng thành tới Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, hiện tại thậm chí chỉ trong vài giờ ngắn ngủn đã đột phá tới Thất Phách cảnh."
Hắn vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên vang lên.
Trong hư không, một bóng người trực tiếp xuất hiện, đây là một người đàn ông mặc khải giáp màu trắng, người đàn ông thoạt nhìn khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn dật.
“Là Bạch Nguyên Hàn!”
“Bạch Nguyên Hàn là một vị cường giả Thất Phách cảnh đã ngưng tụ ra hai phách, người này đao pháp thần bí khó lường, uy lực rất lớn, bằng vào đao.
pháp, thực lực của anh ta hoàn toàn có thể đánh một trận với cường giả ngưng tụ ra ba phách!"
“Cường giả cấp bậc như vậy thế mà đánh lén Lý Phong.”
“Bạch Nguyên Hàn không thuộc về bất kỳ thế lực nào, Kim Lộ kia thật là thông minh, thế mà tìm độc hành giả như vậy ra tay.”
Mọi người nhìn thấy vị thanh niên mặc khải giáp màu trắng này, trong mắt lóe lên một tia kiêng kị.

“Bạch Nguyên Hàn?"
Nhìn thấy người đàn ông này, Lý Phong lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là cường giả nổi danh, thế mà lại làm ra chuyện đánh lén.”
“Lý Phong, giết ngươi, hoa Thiên Hồn trên người của ngươi chính là của ta, ta chỉ để ý kết quả.” Bạch Nguyên Hàn khẽ cười nói.
Tay phải anh ta nằm chiến đao, lại đánh về phía Lý Phong lần nữa.
Đao mang ngang trời, cắt qua phía chân trời, tản ra uy áp ngập trời!
Mà đao mang này trực tiếp bao phú Lý Phong, hung hăng bổ về phía hẳn.
“Giao hoa Thiên Hồn ra, ta có thể suy xét một chút không giết ngươi.”
"Muốn giết ta?”
Nghe vậy, Lý Phong cười lạnh: “Ngươi không sợ là đi tìm chết sao.”
Tay phải hắn vung trường kiếm.
Vút!
Một luồng kiếm quang thoáng cái bay ra, kiếm quang này thoạt nhìn không lớn, trong nháy mắt liền va chạm với đao mang thật lớn kia.
“Ầm ầm ầm!"
Tức khắc một âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc vang lên, dao động kh ủng bố điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
Hư không rung động, mặt đất nháy mắt xuất hiện vô số vết nứt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.