Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 386: Dầu mỡ không ăn




Lúc này trong mắt Đường Trung Nguyên rõ ràng lưu lại một tia khiếp sợ, phần lớn thời gian ông ta đều ở bên ngoài, thu nhận từng vị thiên tài, lần này sau khi trở về nghe được chuyện của Lý Phong, hoàn toàn bị chấn động.
Lúc lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lý Phong, thực. lực mới ở vào Tiên Thiên cảnh, hiện tại thế mà đã đạt tới cấp bậc này!
Mạnh nhất dưới Thất Phách cảnh, đây là mất hơn một năm đã đạt tới!
Trong hơn một năm có thể làm gì? Đối với bọn họ. mà nói, chỉ trôi qua trong nháy mắt.
"Lý Phong, vị này chính là Viêm Võ quận Vương.” Tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng mà trên mặt Đường Trung Nguyên mang theo tươi cười, giới thiệu người này.
Bái kiến Viêm Võ quận Vương” Lý Phong nhìn về phía một người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói.
"Ha hả, từ lâu đã nghe nói phủ Thần Văn xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, lúc trước không có duyên gặp mặt, hiện tại cuối cùng cũng gặp được, quả nhiên là thanh niên tuấn kiệt." Trên mặt Viêm Võ quận Vương tràn đầy tươi cười nói.
"Viêm Võ quận Vương này cười thật vui vẻ."
"Hắn là lúc này trong lòng hối hận muốn chết.”
"Vương phú quận Viêm Võ bọn họ và nhà họ Tân có ước hẹn hai mươi năm, mà đối tượng là Quận chúa Thanh Lộ và Lý Phong, đáng tiếc sau khi nghe Lý Phong bị phế, ông ta liền không chút do dự đi đến nhà họ Tần, hủy bỏ ước hẹn hai mươi năm này:

"Nếu không hủy bỏ, hiện tại có thể Lý Phong đã là cháu rể của ông ta rồi.”
“Thiên phú tu luyện, thiên phú Thần Văn sư cường đại như vậy, lại có hoa Thiên Hồn mà bọn họ tha thiết mơ ước, đáng tiếc Lý Phong này bị bọn họ tự tay đấy ra ngoài."
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Viêm Võ quận 'Vương, người trong các thế lực khác thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này đúng như bọn họ dự đoán, từ sau khi Viêm Võ quận Vương biết được tin tức của Lý Phong đến hiện tại, trong lòng đều hối hận.
"Lý Phong, vị này chính là..."
Giới thiệu xong Viêm Võ quận Vương, Đường Trung Nguyên lại giới thiệu cho Lý Phong người của các thế lực khác.
Tất cả các thế lực đều tươi cười sáng lạn.
Sau khi giới thiệu xong, Đường Trung Nguyên nhìn về phía Lý Phong, nói: "Các trưởng lão của những thế lực này tới đây là vì giao dịch hoa Thiên Hồn trong tay ngươi, không biết Lý Phong ngươi nghĩ thế nào?”
Vừa dứt lời, nhất thời rất nhiều thế lực đều nhìn về phía Lý Phong, cùng đợi câu trả lời
Bọn họ lo lắng Lý Phong không muốn giao dịch, nếu hẳn không muốn, cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể ép buộc hắn ở trong phú Thần Văn.
"Các vị trưởng lão, quả thật ta có dư hoa Thiên Hồn, cũng nguyện ý giao dịch” Lý Phong nhìn về phía mọi người, tạm dừng một chút, mỉm cười nói.
Nghe vậy, vẻ mặt rất nhiều người của các thế lực đều lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
"Lý Phong! Ngươi có thể đưa ra yêu cầu của mình, chỉ căn chúng ta có thể thỏa mãn."
“Đúng, ngươi cần cái gì, chúng ta cũng có thể nghĩ cách làm được.”
Những người này đều nói.
"Yêu cầu của ta không xác định, các ngài có thể đưa những thứ mà mình nguyện ý lấy ra để cho Đường trưởng lão ghi chép lại, nếu có thứ khiến ta động tâm, vậy thì đương nhiên giao dịch sẽ có thế thành công.” Lý Phong mỉm cười nói.
"Làm phiền Đường trưởng lão” Sau khi nói xong, Lý Phong lại nhìn về phía Đường Trung Nguyên.

"Ha ha, việc nhỏ” Đường Trung Nguyên mỉm cười “Các vị, ta còn có chút việc, phải rời đi trước."
Khẽ gật đầu với những người này, sau khi Lý Phong nói xong liền trực tiếp rời khỏi nơi này.
"Lý Phong cứ như vậy rời đi?”
"Tiểu tử này, thật cho là địa vị của mình vượt qua chúng ta à, không chút tôn trọng, dường như cũng lười nói chuyện với chúng ta”
"Tốt xấu gì chúng ta cũng đều là cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh.”
Nhìn thấy Lý Phong trực tiếp rời đi, trên mặt người của một ít thế lực lập tức lộ ra vẻ bất mãn.
Bọn họ đều là cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh, ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, thậm chí là từ đại lục khác tới.
Lần này tới đây cũng là vì hoa Thiên Hồn trong tay Lý Phong, nên lúc này mới hạ thấp thân phận, ăn nói khép nép cầu Lý Phong giao dịch.
Nhưng mà, dường như Lý Phong cũng lười nói thêm với bọn họ.
'Voi có thể tùy tay giế t chết con kiến, nhưng mà trong tay con kiến có thứ mà con voi muốn, nên lúc. này con voi mới nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng mà dáng vẻ của con kiến lại lạnh lùng.
Nếu không có bảo vật đang cần kia, thì con kiến đã bị tiện tay giế t chết rồi.

Ở trong mắt bọn họ, hiện tại Lý Phong chính là như thế.
Cho dù Lý Phong có hoa Thiên Hồn, nhưng mà đột phá đến Thất Phách cảnh chắc chắn phải cần thời gian nhất định.
Nếu không đột phá, bất kỳ Đan Nguyên cảnh nào ở trước mặt bọn họ, cũng hoàn toàn giống như là một con kiến, giế t chết chỉ bằng một cái phất tay.
Không có thực lực mà còn như vậy ở trước mặt bọn họ, chẳng lẽ Lý Phong cảm thấy mình có thể nhìn thẳng bọn họ sao?
Tiềm lực là tiềm lực, đặt ở trước mặt thực lực chân chính, căn bản không được xem là gì cả.
"Lý Phong này, thiên phú rất mạnh, nhưng mà quá kiêu ngạo” Lúc này trong lòng Viêm Võ quận Vương và Tần Dương cũng nghĩ.
Nếu Lý Phong thật sự đột phá tới Thất Phách cảnh, cảnh giới tương đương với bọn họ, như vậy thái độ như vậy còn có thể hiểu được.
Nếu không đột phá, chỉ ở vào Đan Nguyên cảnh, thì thái độ như vậy không thể nghỉ ngờ là tâm tính xuất hiện một chút vấn đề.
"Ha ha, các vị, các ngươi muốn giao dịch bảo vật gì, hiện tại có thế viết ra cho ta." Đường Trung Nguyên nhìn vẽ phía mọi người trước mặt, cười nói.
Lúc này trong lòng ông ta cũng thầm nghĩ: "Tiểu tử Lý Phong này dường như trở nên thay đối một chú so với trước kia.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.