Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 175: Thời gian cực hạn sẽ còn rút ngắn lại nữa




“Đây là khải giáp Huyết Nguyên, khải giáp cấp Linh Huyễn tứ phẩm” Lý Hữu Huyền cười nói.
“Cấp Linh Huyễn tứ phẩm?" Lý Phong nghe vậy thì kinh hãi.
Hắn lúc ở trong dãy núi Vân Vụ có được chiến đao và chiến ủng cấp Linh Huyễn tam phẩm thì đã khiến cho lực công kích và tốc độ tăng cường rất nhiều.
Thế mà bây giờ trước mặt hẳn lại xuất hiện một thứ càng cao cấp hơn.
“Lão tổ, khải giáp này chắc chắn hữu dụng đổi với ngài” Lý Phong vội vàng nói.
Tứ phẩm là khải giáp của trình tự Thất Phách cảnh.
“Thực lực của ta ở vào Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, khải giáp này đối với ta mà nói đúng là có tác dụng, nhưng tác dụng không lớn, nhưng đối với ngươi thì lại có tác dụng rất lớn”
Lý Hữu Huyền cười: "Dựa vào thực lực của người bây giờ, sau khi mặc nó lên thì những người dưới Đan Nguyên cảnh sẽ không thế làm ngươi trọng thương được đâu”
Ông ta nhìn Lý Phong, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng. Tuổi thọ của ông ta đã sắp tới cực hạn, nhưng bây giờ lại nhìn thấy nhà họ Lý xuất hiện một nhân tài như thế này, trong lòng ông ta đã không còn gì tiếc nuối nữa.
Lý Phong trầm mặc một chút, gật đầu: "Vâng, lão tổ."
Mặc dù Lý Hữu Huyền nói ông ta mặc chỉ có một chút tác dụng, nhưng chắc chắn vẫn là có tác dụng, thế mà lão tổ lại không ngăn ngại mà đưa cho hắn.

Lý Phong vung tay lên, nhận lấy khải giáp.
Ong...
Toàn bộ khái giáp cảm nhận được dao động khí thế trên người Lý Phong, sau đó nhanh chóng tiến vào trong thân thể của hắn.
Lúc này, Lý Phong cảm giác có một thứ gì đó kỳ dị bao phủ lên thân thể hắn.
Có sự bao vây này, cho dù là công kích của cường giả Tiên Thiên cảnh cũng có thể bị cắt giảm ít nhất một nửa.
Lý Hữu Huyền nhìn Lý Phong mặc khải giáp Huyết Nguyên, mỉm cười gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Sau khi ngươi đi thì ta cũng sẽ âm thăm rời khỏi nhà họ Lý, đi tới rừng Hắc Vụ”
Lúc trước Lý Hữu Huyền cũng định như vậy, nhưng sau đó lại quyết định ở lại gia tộc, chờ đến khi Lý Phong tiến vào những thế lực lớn kia rồi mới đi
Lý Phong nhìn Lý Hữu Huyền, trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Lão tố, ngài đi bao lâu thì về?"
Đối với cường giả trình tự Đan Nguyên cảnh đỉnh phong như Lý Hữu Huyền thì chỉ cần đi hai tuần là có thể tới được rừng Hắc Vụ.
“Không biết nữa”
Lý Hữu Huyền lắc đầu nói: “Có thể là một hai tháng sau là về, nhưng cũng có thể là tận mấy năm.”
Ông ta nhìn Lý Phong, cười nói: “Còn phải xem Tình hình rừng Hắc Vụ thế nào đã, cũng lâu lảm rồi ta không tới nơi đó”
Trong mắt Lý Hữu Huyền hiện lên chút hoài niệm. Lúc trước ông ta còn ở trong rừng Hắc Vụ rèn luyện, khi đó ông ta vẫn còn là thanh niên trẻ tuổi, khí phách hăng hái, không sợ bất cứ khó khăn trở ngại nào. Thời gian nháy mắt trôi qua, bây giờ ông ta đã trở thành một ông lão tuổi xế chiều, chẳng biết khi nào sẽ chết.
“Được rồi, ngươi cũng sắp phải tới Thần Văn tông, mau quay về ở bên gia đình thêm chút nữa đi” Lý Hữu Huyền nhìn về phía Lý Phong, cười nói.
“Vâng” Lý Phong gật đầu, nhìn vị lão giả vô cùng già nua trước mặt mình một chút, sau đó đi ra khỏi cung điện.
“Lý Phong, nhà họ Lý sau này sẽ phải dựa vào. ngươi rồi” Lý Hữu Huyền nhìn bóng dáng của Lý Phong biến mất, nói thăm.
Lực sinh mệnh của ông ta tiêu hao nhiều hơn rong suy nghĩ rất nhiều, cùng lắm là năm năm nữa, Lý Hữu Huyền sẽ đạt tới tuổi thọ cực hạn.
Lần này tới rừng Hắc Vụ, thời gian cực hạn sẽ còn rút ngắn lại nữa.
Hành trình ở rừng Hắc Vụ cửu tử nhất sinh, ông ta không nắm chắc bất cứ thứ gì, nhưng cũng không thể lùi bước.

Hai Thần văn Thú Hồn tứ phẩm, ông ta chỉ mang theo một chiếc, còn một để lại gia tộc.
Nếu như ông ta xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì một Thần văn Thú Hồn tứ phẩm còn lại đó có thể trở thành con át chủ bài của nhà họ Lý.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian còn lại Lý Phong không tu luyện, không luyện chế Thần văn mà ở bên người nhà của mình. Hắn còn ôm Tiểu Vũ đi dạo quanh quận Hoang Lâm một chút
Vốn cứ tưởng phải tối hôm sau mới phải rời đi, nhưng sáng hôm sau, Đường Trung Nguyên đã báo với Lý Phong chuẩn bị lên đường rồi.
...
“Cha, mẹ.." Trong đình viện nhà họ Lý lúc này đã đầy người. Lý Phong nhìn mọi người: “Đến giờ rồi, con phải đi đây.”
Vút!
Hắn vừa nói dứt lời thì có hai thân ảnh từ xa bay tới, một người là Đường Trung Nguyên, người còn lại là Linh Hân.
“Tiểu Phong, con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình” Vương Nhu không nhịn được dặn dò.
“Vâng” Lý Phong gật đầu.
“Tiểu Vũ, muội ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ” Lý Phong nhìn về phía cô em gái nhỏ của mình.
“Ca ca, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Cô bé trả lời, nước mắt rơi lã chã.
Cô bé biết lần này ca ca rời đi, chắc chẩn phải lâu lâm mới có thể trở về.
Lý Phong nhìn lần lượt những người nhà của mình, giống như muốn ghi tạc hình dáng của bọn họ trong đầu, sau đó xoay người, bay lên hư không.

“Chúng ta đi thôi” Đường Trung Nguyên mỉm cười.
Ông ta vung tay phải lên, sau đó một con thuyền nhỏ dài khoảng năm mét xuất hiện.
Vút!
Ông ta khống chế thuyền nhỏ, mang theo Lý Phong và Linh Hân rời đi, nháy mắt đã biến mất.
“Hu hu..” Nhìn thấy Lý Phong biến mất, Tiểu Vũ lập tức khóc òa lên
Lý Thiên Dương và Vương Nhu ôm lấy Tiểu Vũ, nhìn về phía hư không đã không còn bóng dáng Lý Phong, yên lặng cầu phúc cho con trai mình.
Con trai bọn họ sắp tới một nơi khác, bắt đầu cuộc tranh đấu một mình.
...
“Lý Phong của nhà họ Lý gia nhập phủ Thần Văn rồi?"
“Không ngờ hắn có thiên phú cường đại như vậy!”
“Nhà họ Lý thực sự rất phát đạt, tương lai không chừng nhà ho Lý sẽ có một vị Thần Văn sư cường đại."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.