Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 1: Lý Phong





Quận Hoang Lâm- một quận thành phía đông của đại lục Hắc U.
Nếu như đứng từ trên núi cao nhìn xuống thì một nửa quận Hoang Lâm đều bị rừng cây chiếm cứ, mà giữa những rừng cây này lại có một tòa thành trì đồ sộ đứng sừng sững.
Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ, có hai thanh niên đang đứng.
“Ngũ ca, chúng ta đã đứng đợi nửa tiếng rồi, sao người vẫn chưa tới?” Một âm thanh vang lên.
Người lên tiếng là một thanh niên có dáng người cường tráng, thân cao gần hai mét.
Mặc dù nhìn dáng người cao lớn, nhưng gương mặt của thanh niên này vẫn còn mang theo vẻ non nớt, hiển nhiên tuổi tác không lớn lắm.
Cậu ta đang nhìn về phía một thanh niên khác.
Lúc này, thanh niên kia lại đang nửa ngồi nửa đứng, thắt lưng hạ xuống, nhìn giống như đang đứng tấn.
Thân thể vẫn không nhúc nhích, giống như chuyện này đối với hắn mà nói chẳng có gì khó khăn cả.
Thanh niên này nhìn lớn hơn thanh niên trước một chút, dáng người hơi gầy, gương mặt tuấn dật.
“Từ quận Thanh Vô đến quận Hoang Lâm đường xá xa xôi, khó có thể phán đoán chính xác thời gian như thế nào, đệ chán quá thì tìm chút chuyện mà làm đi.”
Thanh niên đang đứng tấn nói.
“Ai mà giống như Ngũ ca huynh được chứ, ở chỗ nào cũng có thể luyện công.” Thanh niên nhỏ tuổi hơn nghe vậy thì nhún vai một cái.
Cậu ta lại nói tiếp: “Ngũ ca, nghe Nhị bá nói lần này người đến là người nhà họ Chu của quận Thanh Vô.
Nhà họ Chu là gia tộc luyện đan, làm kinh doanh đan dược, không biết lần này họ sẽ mang bao nhiêu đan dược tới nhà họ Lý chúng ta đây?”
Trong mắt cậu ta tràn đầy vẻ hứng thú.
Thanh niên đang đứng tấn nghe cậu ta nói vậy thì đang định nói thêm cái gì, nhưng nháy mắt lại nhìn về phía trước.
Hắn dừng động tác, đứng dậy, nói: “Tới rồi.”
Cách đó không xa có hai thân ảnh nhanh chóng đi tới, một là thiếu nữ, một là bà lão.
Thiếu nữ mặc một bộ khải giáp màu tím, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Gió nhẹ thổi tới, những sợi tóc của thiếu nữ bay bay, giống như tiên nữ hạ phàm.
Cứ nhìn dáng vẻ thanh niên cường tráng kia ngây người ra là biết.

Mà ở phía sau cô gái là một bà lão có làn da nhăn nheo, trông vô cùng già nua.
Nhưng mà nếu như cẩn thận cảm nhận một chút thì hoàn toàn có thể cảm nhận ra được bên trong thân thể già nua đó ẩn chứa một khí tức vô cùng kh ủng bố!
“Lý Phong?”
Thiếu nữ nhìn về phía hai thanh niên phía trước, lên tiếng hỏi.
“Ta là Lý Phong, cô là Chu Dao phải không?” Thanh niên lớn tuổi hơn, cũng chính là Lý Phong mỉm cười trả lời.
Hắn nhìn về thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, vẻ mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại xuất hiện không ít tin tức.
Chu Dao, thiên tài số một của quận Thanh Vô, năm nay mới mười bảy tuổi nhưng đã đạt tới Luyện thể tầng thứ chín, chỉ còn kém một bước nữa là có thể đạt tới Tiên Thiên cảnh!
Cho dù là ở đại lục Hắc U này thì Chu Hao cũng có thể được xem là một vị thiên tài đỉnh cấp! Hơn nữa, Lý Phong biết Chu Dao đã được học viện Thiên Vũ thu nhận, thân phận càng thêm cao quý hơn!
“Cha ta bảo ta mang đan dược đến, ngươi dẫn ta tới nhà họ Lý đi.” Chu Dao nhìn Lý Phong, hơi gật đầu một cái.
Gương mặt cô ta vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không có bất cứ dao động nào.
Lý Phong gật đầu, cũng không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, xoay người dẫn đường.
...
Ở quận Hoang Lâm có rất nhiều thành trì nhỏ, bên trong tồn tại ba thế lực cường đại nhất!
Nhà họ Lý, nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh.
Nhà họ Lý đã ở quận Hoang Lâm hơn 5000 năm, số thành viên trong gia tộc đã lên đến một con số kinh người, phân tán ở khắp các tiểu thành trong quận Hoang Lâm, khống chế những tiểu thành này.
Mà lão tổ của nhà họ Lý là một vị cường giả Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, điều này càng khiến cho địa vị của nhà họ Lý không gì phá nổi.
Nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh mới chỉ ở quận Hoang Lâm một hai ngàn năm, nếu xét về nội tình thì hoàn toàn kém xa nhà họ Lý.
Lý Phong vừa tiến vào đình viện nhà họ Lý thì đã lập tức nhìn thấy những bóng dáng đang đi đi lại lại bên trong.
Mọi người bên trong cũng nhìn thấy Lý Phong, và cả hai người đang đi đằng sau hắn.
“Cô gái kia thật xinh đẹp.”
“Đó là Chu Dao, thiên tài tuyệt thế của quận Thanh Vô.”
“Trời ạ, cô gái này mới 17 tuổi đã đạt tới Luyện thể tầng thứ chín, chỉ còn cách Tiên Thiên cảnh một bước nữa.”
“Một thiên tài như vậy sao lại tới nhà họ Lý chúng ta?”
Có người nhận ra thân phận của Chu Dao, lập tức ngạc nhiên bàn tán.

“Ngũ đệ.”
Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo bào màu đen khoảng chừng hai mươi tuổi đi tới.
Anh ta nhìn Chu Dao một cái, rồi lại nhìn về phía Lý Phong: “Các trưởng lão đang đợi đấy.”
Lý Phong gật đầu, dẫn hai người đi vào trong một tòa cung điện.
Lúc này, bên trong cung điện có ba người đàn ông trung niên và một vị lão giả tóc bạc trắng.
“Cha, đại trưởng lão, lục trưởng lão, thất trưởng lão.” Lý Phong nhìn bốn người trước mặt, cung kính nói.
“Bái kiến Lý thúc thúc, bái kiến ba vị trưởng lão.” Chu Dao cũng khom người chào hỏi.
“Chu Dao, cha cháu vẫn khỏe chứ?” Cha của Lý Phong- Lý Thiên Dương nhìn về phía Chu Dạo, cười hỏi.
“Cảm ơn Lý thúc thúc đã quan tâm, cha cháu vẫn khỏe, chẳng qua là dạo gần đây công việc kinh doanh bận rộn quá nên không cách nào dứt ra được.
Cha cháu nói dịp khác nhất định sẽ đích thân tới đây.” Chu Dao mỉm cười trả lời.
Sau khi nói xong, cô ta vung tay phải lên, một chiếc nhẫn màu đen lập tức xuất hiện.
“Bên trong chiếc nhẫn này là tất cả những đan dược mà cha cháu bảo cháu mang tới.
Lý thúc thúc và các vị trưởng lão có thể kiểm tra một chút.”
Mấy người trưởng lão nhà họ Lý nhận lấy chiếc nhẫn, kiểm tra một chút, tất cả đều gật đầu.
“Đây là thù lao.” Đại trưởng lão râu tóc bạc trắng cũng đưa một chiếc nhẫn không gian ra.
Sau khi Chu Dao nhận lấy chiếc nhẫn, Lý Thiên Dương cười nói: “Chu Dao, đây là lần đầu tiên cháu tới nơi này đúng không? Có thể ở lại nhà họ Lý chúng ta chơi một thời gian.”
Chu Dao nghe vậy thì lắc đầu, áy náy nói: “Cảm ơn ý tốt của Lý thúc thúc, nhưng ngày mai cháu phải tới học viện Thiên Vũ báo danh rồi, không thể ở lại lâu được.”
“Học viện Thiên Vũ?”
Lý Thiên Dương và mấy vị trưởng lão nghe thấy vậy thì liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên tia hâm mộ.
Nếu như nhà họ Lý cũng có người tiến vào học viện Thiên Vũ thì tốt biết bao.
“Ừm, chuyện học viện Thiên Vũ quan trọng hơn!”
Nghe vậy, Lý Thiên Dương vội vàng gật đầu, nhìn thấy Chu Dao sắp rời đi thì ông quay sang nhìn con trai mình, nói: “Tiểu Phong, con mau đi tiễn Chu Dao.”
Lý Phong gật đầu, đi theo cô gái.
Sau khi ra khỏi cửa lớn nhà họ Lý, cả Chu Dao và Lý Phong đều không nói câu nào.
Người đi lại trên đường phố càng lúc càng ít, đi đến một chỗ, Chu Dao bỗng nhiên dừng lại.
Cô ta nhìn thanh niên trước mặt, nhẹ giọng nói: “Thực ra lần này ta đến đây là vì được cha ta phân phó, còn về chuyện gì thì chắc hẳn trong lòng ngươi cũng biết rồi đúng không?”
Lý Phong nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút: “Là chuyện của hai chúng ta à?”
Mười mấy năm trước, cha của Lý Phong là Lý Thiên Dương cùng cha của Chu Dao có giao tình rất lớn, đơn giản là Lý Thiên Dương đã cứu cha của Chu Dao một mạng.
Lúc ấy Chu Dao vừa mới ra đời, mẹ Lý Phong cũng mới mang thai hắn.
Thế nên, cha của Chu Dao đã nói rằng nếu như Lý Thiên Dương sinh con trai thì hai nhà sẽ kết thành thông gia.
Từ lâu Lý Phong đã nghe cha mình nhắc đến chuyện này rồi, nhưng mà trừ khi còn nhỏ hai người từng gặp nhau một lần thì đã hơn mười năm không gặp lại rồi.
Chu Dao nhìn thanh niên trước mặt, trầm mặc một chút rồi nói: “Lý Phong, chúng ta không hợp nhau.”
“Không hợp nhau?” Lý Phong nghe vậy thì bình tĩnh hỏi: “Không biết cô cảm thấy chúng ta có điểm nào không hợp nhau?”
Chu Dao nghe Lý Phong hỏi như vậy thì nhíu mày, rõ ràng là xem lời Lý Phong nói là càn quấy.
Cô ta trầm ngâm một chút, cuối cùng nhẹ giọng trả lời: “Chuyện của chúng ta là do trưởng bối nhất thời nói ra, không thể coi là thật.
Hơn nữa, ngươi cũng không phải hình mẫu lý tưởng của ta.”
“Ha ha, Chu Dao, chúng ta hồi nhỏ gặp nhau một lần, sau đó đến tận bây giờ mới là gặp lần thứ hai.
Gặp nhau ít ỏi như thế thì tất nhiên sẽ chẳng thể nào hiểu biết gì về nhau rồi.
Cô nói ta không phải hình mẫu lý tưởng của cô, nhưng cô đâu có hiểu gì về ta? Nói như vậy chẳng phải hơi miễn cưỡng sao?”
Lý Phong đạm nhiên nói, khóe miệng vẫn mang vẻ tươi cười, nhưng lời nói lại lộ rõ vẻ trào phúng.
“Cô cảm thấy tiềm lực của ta quá thấp, đến bây giờ mới tu luyện đến Luyện thể tầng thứ ba, không xứng với thiên tài số một quận Thanh Vô như cô thì có.”
Vừa mới gặp đã nói không thích hợp, rõ ràng chỉ có thể là vì nguyên nhân này.
Chu Dao bị thanh niên trước mặt nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng thì cũng không kiên nhẫn nữa, gật đầu nói: “Ngươi cũng có thể coi là như vậy.”
Ở thế giới này từ mười tuổi đã bắt đầu tu luyện rồi, hiện giờ Lý Phong mười sáu tuổi, sáu năm mà mới đạt tới Luyện thể tầng thứ ba, như vậy thì tương lai gần như không có cơ hội đạt tới Tiên Thiên cảnh.
Mà năm cô ta mười sáu tuổi, cũng chính là năm ngoái thì đã đạt tới Luyện thể tầng thứ tám rồi! Hiện giờ chỉ còn cách Tiên Thiên cảnh một bước nữa.
Đối với Chu Dao mà nói, ý trung nhân của mình nhất định phải là một vị tuyệt thế thiên kiêu, ít nhất cũng không thể nào kém hơn cô ta được.

Mà Lý Phong, hiển nhiên là không thỏa mãn được yêu cầu này.
Lý Phong nghe Chu Dao nói vậy thì cũng không hề tức giận, gương mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thế, chậm rãi hỏi: “Ý kiến của Chu thúc về chuyện này như thế nào?”
Chu thúc, tất nhiên chính là cha của Chu Dao, là người lúc trước chủ động nói đến chuyện kết nghĩa thông gia giữa hai nhà.
“Cha ta nói chuyện này giao cho hai chúng ta tự xử lý.” Chu Dao bình tĩnh nói: “Nếu cảm thấy thích hợp thì ở bên nhau, còn không thích hợp thì tách ra.
Mà ta thì cảm thấy hai người chúng ta không thích hợp.”
Lý Phong nghe vậy thì nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Hắn siết chặt nắm tay, im lặng vài giây rồi gật đầu: “Ta cũng cảm thấy hai người chúng ta không thích hợp.”
Nghe thấy Lý Phong nói như thế, Chu Dao âm thầm thở phào một hơi.
Mặc dù cha cô ta đã nói là để cho hai người toàn quyền xử lý, nhưng ý tứ của cha cô ta thì vẫn là hi vọng bọn họ có thể ở bên nhau.
Nếu như Lý Phong vẫn cố tình bám lấy không chịu buông thì cô ta đúng là cũng không biết phải xử lý chuyện này thế nào.
Nhưng mà bây giờ Lý Phong đã đồng ý rồi, như vậy thì khế ước trói buộc cô ta từ nhỏ sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, không bao giờ có thể tạo thành bối rối cho cô ta nữa.
“Thiên phú tu luyện của ngươi chỉ bình thường thôi, có thể thử làm cái khác xem thế nào, chưa chắc không có hướng phát triển.” Chu Dao nhìn thanh niên trước mắt, kiến nghị.
Lý Phong nghe thấy thì nhíu mày: “Cô đúng là độ lượng, còn quan tâm đ ến chuyện tu luyện của ta.”
Hắn trực tiếp xoay người đi, tùy ý vẫy tay: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, đi thong thả.”
Mặc dù hắn cũng không có tình cảm gì với thiếu nữ trước mặt, nhưng mà bị người ta từ chối thẳng thừng như thế thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
“Ngươi...” Chu Dao hơi nhíu mày, cô ta có lòng tốt nhắc nhở mà thanh niên ngang bướng cố chấp kia còn không thèm nghe.
Nhưng nghĩ đến những lời mình vừa nói, Chu Dao cũng không nói thêm câu nào nữa.
Lý Phong nói xong thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Tiểu tử này cũng rất hiểu chuyện, không có dây dưa.” Sau khi Lý Phong rời đi, bà lão bên cạnh Chu Dao đột nhiên lên tiếng.
“Như vậy là tốt nhất.”
Chu Dao mỉm cười, trong nháy mắt, gương mặt cô ta càng thêm xinh đẹp hơn.
Áp lực duy nhất đã biến mất, cả thể xác lẫn tinh thần của Chu Dao đều nhẹ nhõm.
“Dì Ngô, chúng ta về thôi, sau khi gia nhập học viện Thiên Vũ, trong vòng một năm ta nhất định phải đạt tới Tiên Thiên cảnh!”
Giọng nói còn quanh quẩn trong không trung, nhưng hai bóng dáng đã biến mất rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.