Thiên Kim Trở Lại

Chương 8:




9.
Tôi rơi vào bể bơi dưới sân, bởi vì rơi từ tầng ba xuống nên tôi chìm khá sâu.
May mắn thay! Chú tài xế và bác bảo vệ biết bơi nên đã hợp sức vớt tôi lên.
Nếu không biết trước chuyện hai người họ biết bơi thì tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Chú tài xế thành thạo kỹ thuật hô hấp nhân tạo, đã khiến tim tôi đập trở lại.
Thú thật, cảm giác sắp chếc rất khó chịu.
Nhưng vào thời điểm, tôi tận mắt nhìn thấy mẹ mình đẩy Giang Tâm ra khỏi đám người và lao về phía tôi một cách kiên định. Tôi biết những việc tôi làm đều đáng giá.
Tôi đã chiến thắng.
"Tiêu Tiêu, đứa con gái đáng thương của tôi. Mau gọi xe cứu thương! Bác quản gia nhanh gọi lão gia và đại tiểu thư trở về!"
Mẹ tôi không hổ danh là người phụ nữ lớn lên trong thế gia vọng tộc. Ngay cả khi đang trên bờ vực sụp đổ, bà vẫn sắp xếp công việc một cách có trật tự.
Rất nhanh, tôi đã được quấn trong một chiếc khăn tắm dày.
Để đảm bảo an toàn, mẹ không để bất cứ ai khác chạm vào tôi ngoại trừ bà, đặc biệt là Giang Tâm.
Tôi yếu ớt tựa vào ngực mẹ, khẽ giật tay áo của bà và nhỏ giọng nức nở.
"Giang Tâm, vợ chồng tôi đã coi cô như con gái ruột mà nuôi nấng trong suốt mười tám năm. Kết quả là cô còn muốn giết luôn đứa con gái đ//iên của tôi. Tôi thấy cô mới là người mất trí!"
Mẹ tôi lạnh lùng nhìn cô ta, rồi ôm tôi lướt qua.
Những lời này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức tôi cảm giác tim mình như bị kim đâm thêm lần nữa. Kiếp trước, mẹ cũng từng nói như vậy với tôi.
Tôi nghiêng đầu, cẩn thận dùng khăn tắm lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Mẹ tưởng tôi đang sợ, nên bà dè dặt xoa đầu tôi.
"Tiêu Tiêu, đừng sợ. Có mẹ ở đây, chúng ta sẽ đến viện ngay. Sẽ không có chuyện gì đâu, không đau nữa."
Giang Tâm hoảng sợ. Lần này, những giọt nước mắt của cô ta xuất phát từ tận đáy lòng.
"Mẹ! Mẹ! Không phải con đẩy nó!"
Có điều, tôi dám chắc đó không phải là những giọt nước mắt hối hận. Chắc cô ta cũng không ngờ tôi sẽ tự xoay người lại, để mình ngã khỏi cửa sổ?
Cảm giác bị trách oan thật không dễ chịu.
* * *
Lúc bố tôi và chị Giang Ngữ chạy tới bệnh viện, tôi đang nằm trên giường bệnh.
"Tiêu Tiêu!"
"Tiêu Tiêu?"
Tôi nhìn bàn tay đang cắm ống truyền dịch, khuôn mặt tái nhợt của tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt.
Sau khi làm xong một đống kiểm tra, tôi sắp chếc vì đói!
"Bố, mẹ nếu đã tìm được bố mẹ ruột của Giang Tâm, vậy chúng ta tranh thủ đưa nó đi!"
"Con biết, bố mẹ nhận nuôi nó cũng được mười tám năm nên không nỡ chia tay, nhưng nó sẽ mãi mãi không thể thay thế vị trí của em gái con."
"Với tình trạng của Tiêu Tiêu, căn bản em ấy không thể chịu nổi k1ch thích. Vậy mà, Giang Tâm nhân lúc chúng ta không có ở nhà, dám đẩy em ấy từ trên tầng ba xuống. Nếu như bên dưới không phải là bể bơi, nếu như mẹ không quay về kịp thời thì Tiêu Tiêu sẽ bị nó hại chếc!"
"Giang Tâm cũng có bố mẹ của mình, cho dù họ không giàu có như chúng ta nhưng họ cũng là bố mẹ ruột của nó. Nó cần phải trở về để làm tròn đạo hiếu, báo đáp bố mẹ!"
Bố mẹ tôi thấy chị Giang Ngữ nói cũng có lý, nên bắt đầu dao động.
Tôi không biết có tình tiết này.
Hóa ra vào thời điểm này ở kiếp trước, họ đã tìm ra bố mẹ ruột của Giang Tâm.
Dạo này, tôi vẫn luôn lo lắng không biết làm sao để đưa Giang Tâm đi!
Chị, chị đúng là chị ruột của em!
Tôi cảm động đến rớt nước mắt, ước gì mình có thể lập tức bật dậy ôm chị Giang Ngữ.
Mẹ tôi vốn đang do dự, liền lập tức gật đầu: "Tiêu Tiêu, con đừng khóc. Từ nay về sau, trong nhà chỉ có chị Giang Ngữ và con thôi."
Trong chốc lát dường như mẹ tôi đã già đi rất nhiều, mẹ buồn bã nhìn bố nói: "Gửi... đi thôi."
Bố gật đầu đồng ý.
Tôi phấn khích đến mức, ước mình có thể xuất viện ngay bây giờ.
Vậy là, sau gần hai ngày nằm trong viện, tôi đã làm rùm beng lên để được về nhà.
Cũng may bác sĩ nói tôi chỉ bị dọa sợ và có chút cảm mạo, còn cơ thể đều bình thường, nên bố mẹ mới yên tâm đưa tôi về.
10.
Vừa vào nhà, tôi đã thấy Giang Tâm xách hành lý đi xuống.
Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, cô ta bật khóc.
"Hu hu hu, bố... mẹ... Con biết hai người không tin con, rất thất vọng về con. Vậy Tâm Tâm sẽ rời đi, không để hai người phải chán ghét nữa."
Nói xong, cô ta tiếp tục khóc, trông rất oan ức.
Tôi sợ mẹ tôi vẫn còn luyến tiếc, sẽ không nỡ để Giang Tâm đi. Vì thế, tôi đã vô thức ôm lấy cánh tay của bà.
Nhưng mẹ lại nghĩ tôi sợ Giang Tâm, nên bà vòng tay khoác lấy vai tôi vỗ về.
Tôi rất phối hợp mà rụt cổ lại, bày ra dáng vẻ sợ hãi.
Mẹ tôi thờ ơ gật đầu: "Dù sao cũng từng là mẹ con, lát nữa ta sẽ để tài xế đưa con về nhà bố mẹ ruột. Ta cũng thông báo với họ rồi, họ sẽ ở nhà chờ con về."
Nghe mẹ tôi nói xong, Giang Tâm ngẩn người, đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn mẹ tôi:
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Mẹ thật sự muốn đưa con đi sao?"
Ủa, sao bây giờ cô không khóc nữa?
Tôi chôn mặt vào cổ mẹ, nhịn không được mà cười trộm.
Giang Ngữ cười nhạo: "Năm đó em gái của tôi bị thất lạc, bố mẹ tôi mới tới cô nhi viện nhận nuôi cô. Bố mẹ vẫn luôn coi cô như con gái ruột, cũng không muốn nói cho cô biết, chuyện họ đã sớm tìm thấy bố mẹ ruột của cô."
"Bố mẹ tôi muốn chờ sau khi cô thành gia lập nghiệp, sẽ dẫn cô về thăm bọn họ, báo đáp ơn sinh thành. Hai người họ đã thay cô nghĩ xong cả rồi."
"Vậy mà cô lại muốn g. I. Ế. T Tiêu Tiêu!"
Giang Tâm đ//iên cuồng lắc đầu, hoảng sợ nhìn xung quanh: "Không, con không cố ý đẩy nó.."
"Là nó tự đến phòng con, rồi nổi đ//iên đập phá đồ đạc, lại còn muốn b. Ó. P cổ con, sau đó nó đã tự nhảy xuống!"
Giọng nói lưỡng lự ban đầu của cô ta, dần trở nên chắc chắn.
"Đúng vậy, là nó đã tự nhảy xuống! Con tiện nhân này! Chính mày đã âm mưu hãm hại tao?"
Giang Tâm gắt gao nhìn tôi bằng cặp mắt hung ác.
Mà lúc này, trái tim của bố mẹ tôi dành cho đứa con gái nuôi suốt mười tám năm, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Bố tôi tiến lên hai bước, ông chắn trước mặt tôi, tạo ra khoảng cách giữa tôi và Giang Tâm.
"Đuổi nó đi, tôi không muốn gặp lại nó!"
Mẹ tôi dứt khoát ra lệnh, người làm trong nhà muốn tới xách hành lý và dẫn cô ta đi. Nhưng cô ta cứ vùng vẫy, gào thét.
"Tôi không đi, tôi không đi, đây là nhà của tôi!"
"Bố mẹ!"
Tôi liều chết ôm chặt cánh tay của mẹ, không để bà có cơ hội đổi ý.
Cuối cùng, tôi ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ướt của mẹ nói:
"Mẹ... Mẹ, con sợ."
Mẹ ôm lấy tôi: "Tiêu Tiêu, mẹ có lỗi với con, tất cả là lỗi của mẹ!"
"Con sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu, mẹ sẽ bảo vệ con. Giang Tâm đúng là đồ sói mắt trắng, con đã chịu nhiều bất hạnh như vậy mà nó còn muốn hại con!"
Tôi ôm chầm lấy bà muốn an ủi, không sao đâu mẹ, con không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi.
Không còn Giang Tâm, không khí nhà họ Giang tốt hơn nhiều.
Tôi ngẫm lại kiếp trước, mình thật nhu nhược, đã bị Giang Tâm hại chếc.
* * *
Một tháng sau.
Tôi ít phát bệnh và thời gian tỉnh táo cũng nhiều hơn trước.
Bố mẹ tôi và chị Giang Ngữ đều tin tình yêu của họ là thứ đã cảm hóa tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn, bệnh tình của tôi cũng vì thế mà có chuyển biến tốt hơn.
Mẹ thấy bệnh của tôi đã có chuyển biến tốt, liền nhắc chị dẫn tôi ra ngoài chơi.
"Tiểu Ngữ, những lúc rảnh rỗi, con hãy dẫn Tiêu Tiêu ra ngoài chơi, nhớ phải đặc biệt chú ý đến em con nhé?"
Có lẽ do tôi học cách gọi chị đầu tiên và hay làm cái đuôi nhỏ bám theo chị, nên mỗi khi ở bên chị, cảm xúc của tôi luôn duy trì ở mức ổn định.
"Mẹ cứ yên tâm, về sau nếu bố mẹ tuổi cao sức yếu, con sẽ thay hai người chăm sóc Tiêu Tiêu cả đời. Tuyệt đối sẽ không để cho bất kì ai bắt nạt con bé."
Chờ Giang Ngữ nói xong, tôi lột vỏ một quả nho đưa cho chị ấy.
Dề hú, chị gái của tôi là người tuyệt vời nhất thế gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.