Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 100: Chợt cười (kết cục)




Edit: hoacodat 
Mùa thu lại đến, thời tiết cũng dần trở nên lạnh lẽo. Hạ Viên sợ bà vú không chăm lo chu toàn, đêm đêm thường hay đi đến tiền phòng, đích thân trông Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ngủ rồi mới về phòng. Vì tối hôm nay Tưởng Huyền và Tưởng Bạch uống nhiều nước, Hạ Viên sợ bọn họ ngủ sớm ban đêm sẽ tiểu dầm, nên chơi cùng bọn chúng một lúc, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, thế này mới bảo bà vú cầm qua cái bô đặt ở góc tường, bế Tưởng Huyền đi qua, vén xiêm y bé, kéo quần cho bé đi tiểu. 
Tưởng Huyền cười hì hì đẩy Hạ Viên ra, vươn bàn tay nhỏ bé vịn bức tường, tự mình đứng đi tiểu. Đợi khi tiểu xong ngọt ngào non nớt nói: “Xong rồi!” 
Hạ Viên thấy bé bắt chước bộ dáng của Tưởng Hoa An, không khỏi cười lên, vội vươn tay lên giúp bé mặc lại quần, sửa sang đồ lót. Thấy bà vú bế Tưởng Bạch đi tới, đưa tay nhận lấy, cười nói: “Tiểu Bạch Bạch, đến phiên con đi tiểu nha!” Nói xong hôn Tiểu Bạch một cái, vén váy quần của nàng lên, cởi quần xuống, nhìn thấy Tưởng Bạch giãy dụa muốn xuống đất, nghĩ nàng muốn tự mình đi tới ngồi lên cái bô, đành buông nàng ra. 
Tưởng Bạch đi đường một chút, kéo quần xuống xoay người một cái, lại bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Tưởng Huyền, tay nhỏ bé đặt lên tường, cẳng chân cong cong, hơi hơi hướng về cái bô. 
Hạ Viên và bà vú ngẩn ra, lập thức ý thức được, Tưởng Bạch là muốn bắt chước Tưởng Huyền, đứng tiểu đây mà! Nhất thời cười ha ha, vui vẻ nói: “Chúng ta không thể đi tiểu giống như ca ca được, phải ngồi xuống tiểu.” 
Hạ Viên nói xong, sợ Tưởng Bạch tiểu rơi trên quần, ôm nàng vòng một cái, kiên quyết ấn bé ngồi lên trên cái bô. 
Tưởng Huyền thấy mọi người cười loạn lên, nghi hoặc nhìn Tưởng Bạch ngồi lên trên cái bô, nhớ lại mình mới vừa đứng tiểu, sao đệ đệ lại phải ngồi tiểu? Bỗng từ trên người Trương bà vú muốn xuống dưới đất, thấy Hạ Viên ngồi xổm trước mặt Tưởng Bạch cười đến bả vai run run, đi qua vịn lưng Hạ Viên, ghé lên trên vai nàng nhìn Tưởng Bạch. Vì quần Tưởng Bạch cởi xuống thấp, bé nhìn thấy rõ, bỗng hỏi: “Tại sao đệ đệ không có quả ớt nhỏ?” 
“À, quả ớt nhỏ của đệ đệ bị rớt!” Trương bà vú muốn đi qua ôm Tưởng Huyền, thấy Hạ Viên cười nói không nên lời, nhất thời giúp nói đỡ một câu, cũng cười không thôi. 
“Thì ra bị rớt.” Tưởng Huyền đau lòng cho Tưởng Bạch, vịn lên trên lưng Hạ Viên tiến lên một bước, ngồi xổm xuống nhìn Tưởng Bạch, thật cẩn thận hỏi: “Đau không?” 
“Không đau!” Tưởng Bạch thấy người lớn cười quỷ dị, miệng méo xệch dẫn thêm chút tiếng khóc nói: “Ca ca không rớt, của con rớt.” 
“Ha ha...” Hạ Viên vốn ngừng cười, lúc này nghe lời nói của Tưởng Bạch..., nhịn không được chôn đầu vào đầu gối, cười đến run rẩy. 
Mặt mày nho nhỏ của Tưởng Bạch đỏ bừng, bỗng nhiên cất tiếng khóc “huhu”. 
Hạ Viên nghe thấy tiếng khóc, đành phải nhịn cười, trấn an nói: “Tiểu Bạch Bạch, quả ớt nhỏ của con không dài ra thôi. Không phải rớt, đừng khóc nào! Có vài đứa bé khi lớn lên sẽ giống phụ thân, có quả ớt nhỏ dài ra. Có vài đứa trẻ giống như mẫu thân, quả ớt nhỏ sẽ không dài ra. Ca ca con giống phụ thân, nên nó dài. Con giống nương, sẽ không dài.” 
Vì Hạ Viên tự mình nuôi nấng Tưởng Huyền và Tưởng Bạch, hơn nữa tiểu hài tử trời sinh sẽ thân cận mẫu thân, lúc này Tưởng Bạch nghe được chính mình lớn lên giống mẫu thân, thế này mới không có quả ớt nhỏ dài ra, trái tim nhỏ bé không khỏi buông lỏng. Hít hít mũi, để bà vú giúp đỡ lau nước mắt, lại ôm lấy mặc quần vào, thế này mới dụi đầu vào người Hạ Viên, ôm sát cổ Hạ Viên, nũng nịu một lúc. 
Sau khi Hạ Viên trấn an hai đứa bé, thế này mới trở về phòng, Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên mỉm cười đi vào, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì hay mà cười thế? Ta ở trong phòng cũng nghe được tiếng cười của mọi người.” 
Hạ Viên vừa nói chuyện vừa rồi, vừa cười run rẩy hết cả người, mặt đỏ sinh xuân. 
Tưởng Hoa An cũng nhịn không được cười rộ lên, đưa tay kéo Hạ Viên vào trong ngực, cúi đầu xuống nói: “Nàng có chỗ nào không giống ta vậy? Phải kiểm ta tốt một lần mới được.” truyện đăng duy nhất trên diễn đàn Lêq quýd đônn...
Nhất thời cả phòng đều là phong cảnh kiều diễm. 
Tưởng Huyền và Tưởng Bạch lớn nhanh, đợi lúc bọn họ ba tuổi thì bụng Hạ Viên vẫn không có động tĩnh, ngược lại Trần Châu lại sinh ra một cái nam oa, tên là Tưởng Tông. Thượng Tiệp vốn đang cố gắng bình tĩnh, nhưng đợi khi nghe được đại tẩu Hạ Viên Đường Chí Tụy cũng đã sinh thêm một cái nam oa, tên là Hạ Sài thì không khỏi nóng nảy, ám chỉ quanh co với Tưởng Hoa An và Hạ Viên, đích tôn chỉ có một mình Tưởng Huyền, cũng thật quá ít, nên nắm chặt sinh thêm nhiều chút! 
Hạ Viên thấy Thượng Tiệp khẩn trương chuyện này, lại cảm thấy thân thể chính mình đã điều dưỡng tốt rồi, nên ngừng phương thuốc Vương thái y cấp cho. Đợi đến qua năm, Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ba tuổi rưỡi thì Hạ Viên lại mang thai, phủ Tướng quân nhất thời vui sướng. Thượng Tiệp sợ Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ầm ĩ đến Hạ Viên, cố ý dặn dò mấy câu. Tưởng Huyền còn thôi, Tưởng Bạch nghe Thượng Tiệp nói nghiêng đầu nhỏ, giọng nói mềm mại ngọt ngào hỏi: “Trong bụng nương đựng một tiểu đệ đệ? Làm sao cất vào được ạ?” 
“Ối...” Thượng Tiệp bỗng cùng từ, lấy mắt ý bảo Tưởng Hoa An, để Tưởng Hoa An trả lời vấn đề này. Một bên cười nói: “Việc này à, để phụ thân con đến trả lời đi.” 
Tưởng Hoa An thấy ánh mắt đen lúng liếng của Tưởng Bạch chuyển sang mình, chà chà tay, chà cả nửa ngày cũng trả lời không được, nhất thời mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn Tưởng Bạch. 
“Ta biết là làm sao vào được đấy.” Tưởng Huyền ở bên cạnh làm dáng vẻ như đang suy tư, lúc này đặt hai tay ra sau lưng, bắt chước dáng vẻ của người lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, âm thanh non nớt ngọt ngào nói “Là tiên nữ tỷ tỷ buổi tối vụng trộm mang vào đó.” 
“Đúng đúng, là tiên nữ tỷ tỷ thừa dịp nương con ngủ thì vụng trộm cất vào đó.” Tưởng Hoa An buông lỏng một hơi, lặng lẽ đổ một tầng mồ hôi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật nương các con, chúng ta suy nghĩ xem nên đưa lễ vật gì cho nàng, được không?” 
“Được được!” Tưởng Bạch bò lên trên đầu gối Tưởng Hoa An, vén lên vạt áo lộ ra túi thơm, rất chân thành nói: “Con thêu một cái túi thơm tặng cho nương.” 
Ôi trời, tiểu oa nhi mới ba tuổi rưỡi đã muốn thêu một cái túi thơm tặng cho nương nàng làm quà sinh nhật, chí hướng rất rộng lớn. Tưởng Hoa An lúc này không muốn diệt đi nhiệt thành của Tưởng Bạch, ngẩng đầu nhìn Thượng Tiệp nói: “Nghe nói Tiểu Bạch theo bà vú học đánh túi lưới, tay rất khéo. Nhưng chuyện túi thơm này...” 
Tiểu oa nhi muốn thêu cái túi thơm cho nương nàng, chẳng lẽ thật là để cho nàng thêu? Tự nhiên là thỉnh nàng luồn kim chỉ, những chuyện khác cứ giao cho tú nương là được. Thượng Tiệp cười tủm tỉm nói: “Bạch ca nhi muốn thêu túi thơm sao? Chuyện này tất nhiên là tốt.” 
Tú nương nghe Tưởng Bạch mới ba tuổi rưỡi muốn theo nàng học thêu túi thơm, sợ tới mức nhảy dựng lên nói: “Công tử làm sao có thể đến phòng châm tuyến học thêu mấy thứ này? Nếu bị kim đâm vào, làm sao tốt được?” 
“Ngươi đừng sợ!” Thượng Tiệp cười khoát tay, “Đương nhiên là ngươi thêu túi thơm trước, đến công đoạn cuối cùng để cho Bạch ca nhi thêm vào một đường, cho là Bạch ca nhi thêu.” 
Tú nương nghe vậy, thế này mới an lòng. 
Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Hạ Viên. Sáng sớm, Lý bà vú và Trương bà vú đều mang Tưởng Huyền và Tưởng Bạch đến đưa thọ lễ cho Hạ Viên. 
Tưởng Huyền đưa là chữ “Thọ” tự mình vẽ, bên trong cái chữ “Thọ” kia cũng là Tưởng Hoa An nắm tay bé cùng nhau viết ra, nhìn rất có trật có tự. Hạ Viên tất nhiên là khen mấy câu. Tưởng Huyền nghe được khen, dương dương đắc ý ngưỡng đầu nhìn về phía Tưởng Bạch. 
Tưởng Bạch thấy Tưởng Huyền thị uy, vội đưa lên túi thơm mình đã chuẩn bị. Hạ Viên nhận lấy, thấy trên túi thơm thêu một quả đào tiên tiễn diễm ướt át, không khỏi khen nói: “Quả đào tiên này thật đáng yêu nha, ta rất thích!” 
“Nương, là con để tú nương thêu đào tiên.” Tưởng Bạch bò lên đầu gối Hạ Viên, chỉ vào một vài điểm đo đỏ bên cạnh quả đào tiên nói: “Mấy điểm này là tự con thêu lên đó.” 
“Tiểu Bạch Bạch thật là lợi hại nha!” Hạ Viên hôn Tưởng Bạch, cười vắt túi thơm bên thắt lưng. Vì hiện tại đang mang thai, cũng không dám bỏ loạn trà thơm vào trong túi thơm, chỉ bỏ hai nén bạc cát tường vào, tỏ vẻ túi thơm này hữu dụng, có thể tùy thân ném vào một ít vật nhỏ. 
Bà vú cũng sợ Tưởng Bạch chạm vào bụng Hạ Viên, thấy mẹ con nàng đã nói xong, vội đi tới ôm Tưởng Bạch. Bỗng nghe được giọng nói của Thượng Tiệp vang lên ở bên ngoài. Thì ra Thượng Tiệp nghĩ hôm nay là sinh nhật Hạ viên, muốn cho nàng thanh nhàn một ngày, cố ý đến đây mang Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vào vườn đi chơi. 
Tưởng Huyền và Tưởng Bạch lại đúng vào cái tuổi thích chạy chơi nô đùa, Thượng Tiệp và bà vú lúc thì sợ bọn họ sẽ té, lúc lại sợ bọn họ bị đụng phải, bận chết đi được. Vừa vặn thấy Tưởng Hoa Cái từ bên kia đến đây, Thượng Tiệp vội giương giọng kêu lên: “Hoa Cái, lại đây chơi cùng hai điệt nhi con một lúc đi.” 
“Đến ngay!” Tưởng Hoa Cái rất thích Tưởng Huyền và Tưởng Bạch, lúc này nhảy vài cái lên xuống đã đến bên cạnh lương đình. Vì thấy Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vỗ tay nói: “Thúc thúc thật lợi hại!” Tưởng Hoa Cái bỗng rất đắc ý, lại bay ngược lại lao vút ra bên ngoài, một chân dẫm lên thành ao sen, sau đó vút lên, giả vờ sắp rơi vào trong ao sen. Đợi nghe được Tưởng Huyền và Tưởng Bạch kinh hô: “Thúc thúc cẩn thận!” Tưởng Hoa Cái cười hắc hắc, chân trái chạm lên bên cạnh thành ao, mượn lực lao thẳng, tay phải lại thuận thế chụp vào trong ao sen, lặng lẽ chộp con ếch nhỏ đang ẩn nấp dưới phiến lá xanh vào lòng bàn tay, cười nhảy xuống bệ thành, đến gần lương đình.
“Cho các con chơi nè!” Ngón tay Tưởng Hoa Cái kẹp chặt đùi con ếch, đưa con ếch xanh đến trước mặt Tưởng Huyền và Tưởng Bạch. 
“Ôi, nhìn con vơ cái gì này? Coi chừng làm sợ bọn nhỏ.” Thượng Tiệp cười khiển trách: “Còn không lấy ra.” 
“Còn ếch xanh này thật đáng yêu nha!” Tưởng Huyền và Tưởng Bạch cũng không sợ, thăm dò nhìn con ếch xanh trong tay Tưởng Hoa Cái, một bên kề tai nói nhỏ gì đó. 
Tưởng Huyền dùng ngón tay chạm vào con ếch xanh, thấy con ếch xanh co rụt lại, ngẩng khuôn mặt ngây thơ nói với Tưởng Hoa Cái: “Lục thúc, người có thể hôn con ếch xanh này không?” 
Tưởng Hoa Cái:.... 
“Lục thúc, cầu người! Hôn nó đi!” Tưởng Bạch nắm lấy tay áo Tưởng Hoa Cái, giọng nói non nớt ngọt ngào thỉnh cầu. 
“Tại sao phải hôn nó?” Tưởng Hoa Cái đầu đầy vạch đen, trừng mắt nhìn con ếch nhỏ trong tay, hận không thể lập tức ném xuống, lại sợ hai tiểu bảo bối này thất vọng, đành phải chịu đựng. 
“Con sợ con ếch nhỏ này là vương tử biến thành!” Tối hôm qua Tưởng Bạch và Tưởng  Huyền vừa nghe Hạ Viên kể chuyện xưa về hoàng tử ếch, lúc này vừa thấy con ếch xanh này, lập tức nhớ lại chuyện xưa đó, nên cầu Tưởng Hoa Cái hôn nó một cái, để cho nó biến trở về thành vương tử. 
“Hờ hờ, ta kêu người đi tới hôn nó một cái!” Tưởng Hoa Cái nghe bà vú ở bên cạnh nói tối hôm qua Tưởng Huyền và Tưởng Bạch nghe kể chuyện xưa, bỗng hiểu rõ, ngoắc kêu một bà tử, muốn cho bà tử đó hôn con ếch xanh kia một cái, thỏa mãn nguyện vọng hai tiểu bảo bối. 
“Người khác hôn không linh, phải là người thân nó hôn nó, mới có thể biến.” Bởi vì Hạ Viên đã thay đổi một ít tình tiết truyện hoàng tử ếch, nói phải người thân con ếch xanh hôn nó, nó mới có thể biến trở về thành vương tử. Tưởng Bạch nôn nóng, nắm chặt tay cái Tưởng Hoa Cái, lắc lắc nói: “Lục thúc hôn nó một cái đi!” 
Thượng Tiệp thấy hai tiểu bảo bối thân yêu cầu Tưởng Hoa Cái hôn con ếch xanh một cái, vẻ mặt Tưởng Hoa Cái lại khó xử, không khỏi ở bên cạnh hát đệm nói: “Trong ngày thường bắt bớ côn trùng chim chóc rắn rết nhanh chóng, lúc này chỉ hôn con ếch xanh một cái thì có sao đâu chứ?” 
Tưởng Hoa Cái:... 
Dưới con mắt khẩn cầu của Tưởng Huyền và Tưởng Bạch, cùng với giọng điệu uy hiếp của Thượng Tiệp, bạn Tưởng Hoa Cái đáng thương, đành phải hiến nụ hôn đầu tiên cho con ếch xanh, một tiếng hôn “chụt” một cái hôn lên lưng con ếch xanh. 
Rất nhanh Hạ Viên đã nghe được tiếng gió chuyện Tưởng Hoa Cái hôn con ếch xanh kia, nhất thời ở trong phòng cười lăn cười bò. Tưởng Hoa An khi nghe được việc này cũng vui vẻ không thôi, vào phòng ôm lấy Hạ Viên nói: “Cả ngày nàng kể chuyện xưa này nọ cổ quái kỳ lạ cho bọn nó, Hoa Cái lại gặp tai ương.” 
Tưởng Hoa An đang nói, sớm đã nghe được giọng nói của Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vang lên ở ngoài cửa, la hét muốn gặp Hạ Viên mới chịu ngủ trưa, đành phải nhảy xuống vén mành, đưa hai tay đem hai cái tiểu tử một trái một phải ôm lên. d d lê q quý d đôn Vừa đúng Hạ Viên đi đến đây đón, cánh tay Tưởng Hoa An ôm Tưởng Huyền và Tưởng Bạch mở ra, bọc Hạ Viên vào bên trong, cười nói: “Tất cả lớn nhỏ, một tay ta toàn bộ xử lý hết!” 
Tưởng Huyền và Tưởng Bạch cảm thấy chơi vui, giương tay nhỏ bé, kéo tay nhau, cười hì hì vòng Hạ Viên vào bên trong, một trái một phải hôn lên má Hạ Viên. Tưởng Hoa An cũng không cam chịu lạc hậu, cũng hôn lên thái dương Hạ Viên. Một bên nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ!” 
Hạ Viên bả đầu nằm trong lòng Tưởng Hoa An, cực kỳ ngọt ngào. 
Một lát sau, tiếng cười một nhà bốn người bay thẳng ra ngoài phòng.
HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.