Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 30: Anh Trai Trực Nhật Cùng Em






Sau khi biết Doanh Tử Khâm dựa vào quan hệ của Doanh gia, đi cửa sau để vào được lớp anh tài, Hạ Tuần càng không xem trọng.
Anh thực sự không có chút hảo cảm nào với cô.
Còn về khẩu âm tiếng Anh?Đây là khả năng cơ bản nhất của học sinh Thanh Trí.
Cô Đặng bị bốn chữ này làm cho ngỡ ngàng, nhưng lại nhớ tới một chuyện.
Trong khoảng một tuần cô ấy đến Ô Châu trao đổi học thuật, Hạ Tuần đã thay cô dạy lớp anh tài và lớp quốc tế.
Lúc trở về, cô ấy nghe học sinh trong lớp anh tài và lớp quốc tế kể lại, Hạ Tuần lên lớp chỉ đưa ra những câu hỏi đơn giản nhưng Doanh Tử Khâm nghe không hiểu, cũng không trả lời đượcĐôi khi, còn ngủ gật trong giờ.
Tuy Hạ Tuần không nhắc đến, nhưng mọi người đều có thể nhận ra là anh đang tức giận.
Cô Đặng thở dài: “Đứa nhỏ này thật ra cũng không dễ dàng gì…”Lúc dạy học, cô luôn chú tâm, ra bài phù hợp với năng lực của học sinh.
Việc học quả thực liên quan đến thiên phú, không phải ai cũng đều phải giỏi toán và tiếng anh.
Về vấn đề này, Hạ Tuần không bình luận gì, vẫn thờ ơ: “Nhưng em ấy đã chiếm dụng tài nguyên mà em ấy không xứng có được.
”Nếu không có Doanh Tử Khâm, vị trí trong lớp anh tài đã thuộc về học sinh hạng 50.
Xét cho cùng, lớp anh tài đều sắp xếp các thầy cô hàng đầu đến dạy, cho dù là lớp trọng điểm cũng không thể sánh được.
Hạ Tuần không nói nữa, anh đang đọc một tập tài liệu, trên đó dày đặc tiếng Anh.
Nhưng nếu nhìn kỹ, tiếng Anh này khác với tiếng Anh bình thường.
Đây là tiếng Anh thời trung cổ, được sử dụng từ năm 1150 đến năm 1500.
Ngữ pháp của tiếng Anh trung cổ phức tạp hơn tiếng Anh hiện đại rất nhiều.
Bởi vì nó tiếp thu rất nhiều từ vựng tiếng Pháp và tiếng Latinh nên càng khó hơn.
Những chữ màu đỏ viết trên tệp văn kiện là chú thích của Hạ Tuần, anh đã tra qua khá nhiều tư liệu, nhưng chỉ dịch được một đoạn.

Hiện nay có rất ít người hiểu tiếng Anh trung cổ, ngay cả người bản xứ ở Y Quốc cũng không ai dùng nữa.
Muốn tìm một người biết tiếng Anh trung cổ, giống như mò kim đáy bể vậy.
Hạ Tuần day day thái dương, để tài liệu trong tay sang một bên, cầm lấy giáo trình của lớp quốc tế, bắt đầu soạn giáo án.
**Bởi vì chuyện buổi sáng trong tiết tiếng anh, Lục Phương và Ưng Phi Phi cũng tiết chế lại, không gây sự với Doanh Tử Khâm nữa.
Ngày đầu tiên đi học chỉ có chữa bài kiểm tra, Doanh Tử Khâm nhìn môn học ở tiết thứ 6, không có cảm xúc gì.
Cô biết rõ vì sao điều này lại xảy ra.
Trước đây khi cô chưa hoàn toàn tỉnh lại, ký ức và năng lực không ở đây, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn chút chút, không đến nỗi lại kiểm tra tệ thế này.
Nhưng vì áp lực của vòng hào môn, lại hết lần này đến lần khác phải truyền máu cho Doanh Lộ Vi như một con thiêu thân, không có chút tự do nào.
Đến cả rèn luyện sức khỏe còn không được, chứ đừng nói đến việc chăm chỉ học hành.
Nếu kết quả thi kém, Chung Mạn Hoa sẽ lại càng tức giận hơn, cứ như thế biến thành một vòng luẩn quẩn.
Sắc mặt Doanh Tử Khâm bình thản, cô đặt bài thi vào trong cặp.
Không có gì lạ khi tính khí của cô trở nên như vậy, là do sự áp bức trong một năm cô sống ở Doanh gây nên.
Tinh thần không trở lên vặn vẹo, cũng coi như là tốt rồi.
“Trí Vãn, đi thôi.
” Trước khi rời khỏi phòng học, Ưng Phi Phi cố ý cao giọng, “Đi gặp ông nội cậu thôi.
”Ông nội của Chung Chí Vãn, cũng chính là bố của Chung Mạn Hoa.
Doanh Tử Khâm là con nuôi, chắc chắn không có tư cách gặp.
Thế nhưng biểu cảm của Chung Trí Vãn có chút biến đổi.
Ưng Phi Phi không biết, nhưng cô ta rất rõ.
Dù chưa gặp mặt mấy lần, cùng lắm cũng chỉ có hai lần thôi, nhưng Chung lão gia tử rất tốt với Doanh Tử Khâm, cơ hồ còn tốt hơn so với cô ta.
Lại nghĩ đến lúc sáng, lời giải thích kia không được mấy ai coi trọng, động tác của Chung Trí Vãn dừng lại, cô ta nhàn nhạt liếc Doanh Tử Khâm: “Đi thôi.
”Lớp anh tài không có tiết tự học buổi tối, sau giờ học, các học sinh đều tự ôn bài.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, chuẩn bị ra về.
Còn chưa kịp rời đi, thì đã bị lớp phó lao động chặn lại.
“Doanh Tử Khâm, hôm nay đến lượt cậu trực nhật.
Ngày đầu tiên không có nhiều rác, chỉ cần lau bảng thôi.
” Cậu bạn do dự, nói nhỏ: “Lúc sáng, tớ nhìn thấy Lục Phương đổ đầy chậu nước trên cửa, cậu ! cậu nhớ cẩn thận một chút.
”Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Cảm ơn.
”“Không, không có gì.
” Lớp phó lao động né tránh ánh mắt của cô, mặt ửng hồng, cầm cặp sách chạy vội đi.
Doan Tử Khâm ngẫm nghĩ một lúc, quyết định gửi cho Phó Quân Thâm một tin nhắn.

Gửi tin nhắn WeChat xong, cô xắn tay áo, lấy giẻ lau rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tháng ba trời nhanh tối, quay đi quay lại, bên ngoài đã bị bóng đêm bao trùm.
Nhìn từ hành lang, có thể thấy bóng đêm đang rủ xuống.
Những tòa nhà ẩn hiện trong mây đen, khắp thành phố, những con đường tấp nập xe cộ qua lại, đông đúc như thủy triều.
Doanh Tử Khâm đứng lặng một lúc trước khi quay về lớp học.
Vừa bước vào, cô đã sững sờ.
Người đàn ông cao lớn dựa vào cửa sổ, trong đôi đồng tử màu hổ phách sáng ngời của anh như có hàng ngàn vì sao lấp lánh, còn sáng hơn cả dải ngân hà.
Phó Quân Thâm nghe thấy tiếng bước chân, anh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn, đôi mắt hoa đào cong lên: “Yêu Yêu.
”Doanh Tử Khâm khẽ nhíu mày: “Không phải tôi nói là không cần đợi rồi sao?”Anh cũng có rất nhiều việc phải làm, không cần thiết phải chăm sóc cô mọi lúc lúc nơi.
“Không sao.
” Phó Quân Thâm cười, một tay đút túi, “Dạo này anh trai tương đối rảnh nên anh đến trực nhật cùng em.
”Nói xong, anh lấy giẻ lau trong tay cô, lau một cách thuần thục.
Doanh Tử Khâm im lặng một hồi, khẽ thở dài, rồi đi xuống cuối lớp, cầm chổi bắt đầu quét sàn.
Mười phút sau, hai người đã dọn dẹp xong.
Phó Quân Thâm phủi bụi trên áo sơ mi, nheo đôi mắt hoa đào: “Ừm, sạch sẽ rồi, đi thôi.
”Lúc trở về, đã là bảy rưỡi rồi.
“Ăn cơm đi.
” Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra, mở ứng dụng: “Ăn xong tôi về nhà một chuyến.
”Nhà, là chỉ nơi ở của Ôn Phong Miên.
Phó Quân Thâm cười nhẹ: “Ừm, nghe em.
”Đang tìm kiếm một nhà hàng gần đó, thì có tiếng hô bất ngờ vang lên: “Doanh tiểu thư.
”Doanh Tử Khâm quay đầu.

“Kít…”Một chiếc Maybach đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô, cửa sổ ghế phó lái hạ xuống.
**Cùng lúc đó, ở con đường đối diện.
Chung Mạn Hoa vừa mua sắm từ Trung tâm Thế Kỷ đi ra, bà vừa gọi tài xế đến đón, ngẩng đầu thì nhìn thấy cô gái mặc đồng phục học sinh Thanh Trí đang đứng trước xe hơi, hơi cúi người.
Bên cạnh chính là tên công tử ăn chơi nổi tiếng Hỗ Thành - Phó Quân Thâm.
Chung Mạn Hoa cau mày không vui, định tiến tới đưa Doanh Tử Khâm đi.
“Mạn Hoa.
” Bên cạnh, Mục phu nhân nhận thấy sự khác thường: “Có chuyện gì thế?”“Không có gì.
” Chung Mạn Hoa lập tức thu hồi ánh mắt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Bà không muốn Mục phu nhân nhìn thấy cảnh này, con gái của Chung Mạn Hoa lại không biết tốt xấu, đi câu dẫn thiếu gia của Phó gia.
Nhưng Mục phu nhân đã nhìn sang.
Trái tim Chung Mạn Hoa nhảy dựng lên, đi tới kéo người: “Mục phu nhân, chúng ta đi thôi.
”Mục phu nhân không nhúc nhích, bà ta nhìn chiếc Maybach đen rồi đứng sững ở đó, có chút mất mát.
Đó hình như là ! Xe chuyên dụng của Mục Hạc Khanh.
**Truyện được dịch bởi: ÍnĐăng chính thức trên .
com và fanpage Ín: https://.
facebook.
com/inin1302.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.