Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 199:




Chương 199

Dựa theo suy nghĩ của Mộ Vãn Tô, nàng ta ước gì đem tai họa này của Lâm Diệp đưa cho hiệu buôn Ngô thị kia, để cho nàng ta ra phẫn nộ.

Nhưng nghĩ lại, tình huống thực tế lại không cho phép nàng ta làm như vậy.

Mộ Vãn Tô thở dài trong lòng, thôi, lại giúp hắn một lần nữa vậy. Về sau nếu hắn lại được voi đòi tiên, cho dù là chịu trách nhiệm bị đại công tử chỉ trích, cũng phải triệt để phân rõ giới hạn với thằng nhóc này!

Giữa hai hàng lông mày Mộ Vãn Tô nổi lên một tia quả quyết đầy sắc bén: “Diêm Chấn, ông đi nói cho bọn họ biết, Lâm Diệp là người của Thạch Đỉnh Trai chúng ta, để cho bọn họ tự giải quyết ổn thỏa!

Diêm Chấn ngầm hiểu, vội vàng rời đi.

Lâm Diệp nhìn thấy cảnh này, nhịn không được nói: “Vãn Tô tỷ tỷ, an nguy của ta không quan trọng, thứ ta quan tâm chính là an nguy của một đám thôn dân thôn Phi Vân. Nếu bọn họ muốn trút giận lên đầu thôn Phi Vân, vậy ta thà rằng không cần sự giúp đỡ này.

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hắn cũng trở nên kiên định hơn.

Mộ Vãn Tô chăm chú nhìn hắn hồi lâu, không khỏi gật đầu nói: “Tuy nói ấn tượng của ta đói với ngươi cũng không tốt, nhưng chỉ dựa vào những lời này của ngươi, ta có thể hứa với ngươi rằng, cam đoan sẽ không đem chuyện này ảnh hưởng đến thôn Phi Vân.”

Lâm Diệp nghiêm túc chắp tay: “Đa tạ, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, tương lai sẽ trả lại gấp mười lần!”

Thấy Lâm Diệp nghiêm túc, ngược lại làm cho Mộ Vãn Tô có chút không thích ứng được, phất tay nói: “Ta không cầu ngươi báo đáp, chỉ cầu sau này ngươi ngàn vạn lần đừng gây phiền toái cho ta.”

Lâm Diệp gật đầu, im lặng không nói.

Cái gọi là thân thiết với người quen sơ là đại kỵ. Hắn biết chuyện mình làm hôm nay thực sự có chút gây khó dễ, nhưng trước mắt hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. (thân thiết với người quen sơ (đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc)

Vô luận là vì một đám thôn dân ở thôn Phi Vân suy nghĩ, hay là vì tìm cho mình một nơi tị nạn tạm thời.

Không bao lâu sau, Diêm Chấn trở về, cười nói: “Sự tình đã được giải quyết xong. Bằng lá gan của Ngô Đức Dũng, công thêm với vị đại nhân vật thành Đông Lâm sau lưng ông ta, khi đối mặt với Thạch Đỉnh Trai chúng ta, cũng chỉ có thể nhịn.”

Lâm Diệp lại đứng dậy, liên tục cảm tạ Diêm Chấn, không bao lâu sau thì cáo từ rời đi.

“Vãn Tô cô nương, mối quan hệ giữa thiếu niên này và đại công tử đến cuối cùng là gì?”

Lâm Diệp vừa đi, Diêm Chấn nhịn không được hỏi ra.

Mộ Vãn Tô không yên lòng nói: “Đại công tử nói, tiểu tử này sau này tiền đồ vô hạn, trừ chuyện đó ra, không nói thêm gì nữa, ngay cả ta đến nay cũng nghĩ không ra.”

Ngay lập tức Diêm Chấn giật mình, ông ta vốn còn tưởng rằng Lâm Diệp cùng đại công tử có quan hệ tốt. Ai ngờ lại là một loại quan hệ kỳ lạ như vậy.

Mộ Vãn Tô hít sâu một hơi, dặn dò: “Thôi, không nói đến hắn, hai ngày nữa đại công tử có thể sẽ trở về bộ lạc Thanh Dương, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Nói xong, nàng ta đã đứng dậy rời đi, chỉ là trong lòng lại không giải thích được nhớ tới Lâm Diệp. Thiếu niên này cũng không biết hiểu ý tứ của mình có hay không, hy vọng sau này hắn sẽ không cầm lệnh bài của đại công tử cáo mượn oai hùm, nếu không nhất định không tha cho hắn!

……

Khi từ Thạch Đỉnh Trai đi ra đã là đêm khuya, trên đường phố bóng người thưa thớt, những mảng ánh sáng màu vàng sậm rải rác rải rác trên đường, vắng vẻ yên tĩnh.

Lâm Diệp dắt Lân Mã đi về phía trước, dọc theo đường đi cũng không gặp phải phục kích gì. Bởi vậy hắn phán đoán, hiệu buôn Ngô thị kia sau khi đối mặt với cảnh cáo của Thạch Đỉnh Trai, đích thật là lui bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.