Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 3: Đại chiến kết thúc, Quỷ Tộc suy tàn!




Chương 3: Đại chiến kết thúc, Quỷ Tộc suy tàn!
Ở một nơi khác trong thiên hà.
Diệc Thần thông qua quan sát chiếc Gương Khai Mệnh của Hạ Du, cũng đã nắm được tình hình.
Hắn thực sự không tin vào mắt mình nữa, tại sao Ngạo Thiên lại có thể lụy tình đến mức đó được chứ.
Dòng Sông Vĩnh Hằng là nơi cách biệt với thế giới bên ngoài. Ở nơi đó mọi sinh vật không thể c·hết, nhưng một khi đã vào thì không thể thoát ra được.
Diệc Thần thầm mắng:
“Ngạo Thiên khốn kh·iếp, ngươi đang làm cái quái gì thế hả?”
Diệc Thần bây giờ đang rất phẫn nộ, kế hoạch thống trị thiên hà đã hoàn thành được một nửa. Chỉ cần Ngạo Thiên có thể trấn áp được lũ thiên thần thì Diệc Thần đã có thể hủy diệt được Tiên Tộc rồi.
Tâm trạng của Diệc Thần lúc này thực sự không có cách nào miêu tả được, hắn là đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu rút lui thì giấc mơ thống trị thiên hà cũng tan thành mây khói.
Nhưng nếu tiếp tục thì hắn không đủ khả năng đảm nhận cả phần của Ngạo Thiên để lại. Cơn giận của Diệc Thần tức thì đã lên đến đỉnh điểm, hắn không thể kiềm chế nỗi giận mà phun ra một ngụm máu đen.
Hạ Du thấy vậy, không khỏi hoảng hốt. Cô vội vàng hỏi:
“Ca ca, anh không sao chứ?”
Diệc Thần nhìn Hạ Du, nhanh chóng tiết chế lại cảm xúc của mình. Ho khẽ một tiếng, hắn nói với giọng khàn:
“Em lui ra đi, gọi Lưu Ly vào đây.”
Hạ Du lo lắng nhìn vệt máu đen dưới đất, cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra. Cô lại hỏi, giọng đầy bất an:
“Ca ca, cơ thể của anh…”
Diệc Thần cắt ngang, giọng lạnh băng:
“Anh không sao, em mau gọi Lưu Ly vào đây.”
Biết rõ bản thân không thể giúp được gì, Hạ Du đành phải chấp nhận. Cô miễn cưỡng cúi đầu chào hắn, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Một lát sau, Lưu Ly bước vào. Ánh mắt cô tuy trầm tĩnh nhưng vẫn ánh lên nét lo lắng không giấu được. Nhìn Diệc Thần, cô cất giọng dịu dàng:
“Ca ca, anh cho gọi em?”
Diệc Thần ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn vẻ mỏi mệt. Hắn hỏi ngay, không vòng vo:
“Em đã nắm rõ tình hình chưa?”
Lưu Ly khẽ gật đầu. Giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự quả quyết:
“Dạ rồi, thưa ca ca. Theo ý em... chúng ta nên rút quân.”
Diệc Thần nghe vậy, chỉ khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ khó xử xen lẫn thất vọng.
Hắn không thể đồng tình với ý kiến của Lưu Ly. Phải biết rằng để giành được lợi thế như hiện tại, hắn đã mất hàng ngàn năm gây dựng. Nếu lúc này buông bỏ, chẳng khác nào bắt đầu lại từ con số không.
Giọng Diệc Thần trầm xuống, nghiêm nghị và đầy kiên quyết:
“Vẫn còn một cách...”
Hắn chưa kịp nói dứt câu, cơn đau nhói đột ngột bùng lên dữ dội từ trong lồng ngực.
Diệc Thần khụy người, ho ra từng ngụm máu đen đặc quánh.
Không chỉ dừng lại ở đó, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe mắt, mũi và tai hắn, từng giọt đỏ sẫm, lạnh lẽo nhỏ xuống nền gạch. Âm thanh khẽ khàng ấy vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một hồi chuông báo tử.

Cơ thể Diệc Thần dường như đã cạn kiệt hoàn toàn sức lực. Hắn không còn đứng vững được nữa, loạng choạng vài bước rồi gục xuống sàn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diệc Thần hiểu rõ... thân xác này, cuối cùng cũng đang phản bội lại chính ý chí của hắn.
Lưu Ly nhanh chóng lao đến, kịp thời đỡ lấy thân hình đang ngã quỵ. Giọng cô run rẩy, nghẹn lại nơi cổ họng, lo lắng hiện rõ trong từng chữ:
“Ca ca! Cơ thể anh... đã chạm đến giới hạn rồi!”
Diệc Thần nhắm mắt, hơi thở nặng nề, nhưng trong lòng không lấy gì làm bất ngờ.
Đây là cái giá mà hắn đã đánh đổi khi phá hủy những tầng kết giới bảo vệ tiên giới.
Cảm giác kiệt quệ bủa vây lấy hắn.
Thế nhưng Diệc Thần lại không tỏ ra đau đơn, chỉ lặng lẽ trầm ngâm một lúc, rồi thở dài như đã chấp nhận số phận hiện tại.
“Thôi bỏ đi… Bảo mọi người rút lui về Quỷ Giới. Lần chinh phạt này của chúng ta... xem ra đã thất bại rồi.”
Lưu Ly, đôi mắt hoe đỏ, không giấu được vẻ hoảng loạn và lo lắng. Giọng cô run run:
“Anh đừng nghĩ tới chuyện đó nữa! Em sẽ tìm cách chữa trị cho anh!”
Diệc Thần khẽ lắc đầu, giọng trầm đục, mệt mỏi:
“Không cần đâu… Không ai cứu được anh cả. Không có cách nào cứu được anh cả...”
Lưu Ly nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mi.
Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, điều Diệc Thần đang phải gánh chịu không phải là bệnh tật bình thường.
Đó là hậu quả của việc mất cân bằng trong dung hợp sức mạnh.
Diệc Thần, tuy sức mạnh không thua gì Ngạo Thiên, nhưng hắn ta lại không thể dung hoà được sức mạnh như Ngạo Thiên. Sự mất dung hoà này khiến cho cơ thể Diệc Thần đã sớm bị huỷ hoại. Buộc hắn trong suốt những năm qua phải sống trong tình trạng ký sinh vào một cơ thể khác.
Và giờ đây, cơ thể mà hắn đang vay mượn đã đến cực hạn.
Diệc Thần lần nữa phải tìm kiếm một cơ thể mới cho mình. Tuy nhiên để tìm ra một cơ thể phù hợp với hắn không phải là chuyện dễ dàng, nó phải mất ít nhất là vài trăm năm hay thậm chí vài ngàn năm.
Với chút sức lực cuối cùng còn sót lại, Diệc Thần cất giọng yếu ớt, căn dặn Lưu Ly:
“Ngạo Thiên hiện tại đã không thể trở lại… Nếu bọn chúng biết được cả Diệc Thần anh cũng gặp chuyện, nhất định sẽ thừa cơ mà t·ruy s·át. Em tuyệt đối… đừng để chuyện này lộ ra ngoài, hãy âm thầm rút quân về trước. Sau đó...”
Diệc Thần chưa kịp nói dứt lời, bỗng cả cơ thể hắn run lên dữ dội.
Một luồng khí đen như bị kìm nén từ lâu đột ngột bùng phát, lan tỏa từ lồng ngực hắn ra khắp không gian, khiến mặt đất dưới chân rạn nứt từng mảng.
Hắn khụy xuống, cả thân thể như bị xé toạc từ bên trong. Máu đen lần nữa trào ra từ miệng, ho lẫn với từng tiếng rên đau đớn mà hắn cố dằn lại.
Ánh mắt Diệc Thần trợn lên trong thoáng chốc, như cố níu kéo chút ý thức cuối cùng.
“…Sau đó…”
Chỉ còn lại hơi thở gấp gáp. Hắn mở miệng, nhưng không một âm thanh nào thoát ra nữa.
Tiếng "sau đó" mãi mãi bị c·hôn v·ùi giữa không trung, không ai biết Diệc Thần định nói điều gì cuối cùng.
Trong khoảnh khắc ấy, quỷ khí trong cơ thể hắn tan rã hoàn toàn, hóa thành từng làn khói đen mờ ảo rồi rơi rụng như tro tàn.
Lưu Ly quỳ sụp xuống, đôi bàn tay run rẩy vươn ra chạm vào mảnh tro tàn đang tan lơ lửng giữa không gian. Cô không khóc thành tiếng, chỉ để mặc nước mắt lặng lẽ rơi xuống... hòa lẫn vào bụi tro tàn kia...
...

Một tuần sau, hai tin buồn lớn đã nhanh chóng truyền ra khắp quỷ tộc. Chúng cùng lúc đã mất đi hai trụ cột.
Ngạo Thiên đã bị giam giữ trong Dòng Sông Vĩnh Hằng còn Diệc Thần thì không rõ tung tích.
Thiên hà đồn rằng Diệc Thần đ·ã c·hết nhưng nguyên do thực sự về c·ái c·hết của hắn thì không ai biết cả.
Quỷ Tộc không còn lựa chọn khác đành phải rút lui về sâu trong lãnh thổ của chúng, bỏ lại những hành tinh mà chúng đã chiếm được trước đó.
Cuộc đại chiến tưởng chừng như sẽ viết lại lịch sử của thiên hà… giờ đầy chỉ còn là ký ức oai hùng.
Quỷ Tộc đã thất bại, Thiên Thần Tộc mới là kẻ ngân lên khúc khải hoàn.
Chiến thắng vang dội này của chúng, được ca tụng như một phép màu, như sự trỗi dậy của chính nghĩa trước tà ác.
Thiên Thần Tộc bắt đầu phân chia những hành tinh mà Quỷ Tộc đã bỏ lại, những mảnh đất từng b·ị c·ướp đi, giờ đây đã trở thành phần thưởng cho sự chiến thắng.
Nhưng Thiên Giới muốn nhiều hơn thế, chúng muốn nhân cơ hội này mà xóa xổ Quỷ Giới, một lần và mãi mãi!
Tuy nhiên ý đinh đó đã bị các vị Cổ Thần ngăn lại.
Quỷ Tộc cho dù đã mất đi Ngạo Thiên và Diệc Thần, nhưng chúng vẫn còn các Vệ Hồn Thượng Quỷ và các Thiên Tà Thần.
Khi ba Cổ Thần giao đấu với ba Quỷ Vệ Hồn Thượng Quỷ, họ đã nhận ra được thực lực của chúng đáng sợ thế nào.
Thần Nguyên Cảnh so với Hỗn Nguyên Cảnh cũng chẳng cách biệt là bao...
Lời khuyên của ba vị Cổ Thần rõ ràng là vậy, nhưng không phải ai cũng biết lắng nghe.
Vẫn có những kẻ không biết tự lượng sức mình, mù quáng mà cho rằng Quỷ Tộc là một miếng mồi ngon. Để rồi phải nhận lại một cái kết đầy bi thương!
...
Ma Tộc - Điện Ma Hoàng
Tin tức về c·ái c·hết của Ngạo Thiên và Diệc Thần nhanh chóng lan truyền, cuối cùng cũng đến tai Ma Vương - Ngưu Lang.
Hắn ngồi im lặng trong đại điện, khuôn mặt trầm tư, không thể giấu nổi sự bất ngờ.
Quỷ Tộc từng huy hoàng trong suốt mấy trăm năm qua, vậy mà lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Trong không gian tối tăm của đại điện, ngoài Ngưu Lang, còn có một cô gái đang ngồi im lặng ghi chép tấu chương của Ma Tộc.
Cô ta không hề biểu lộ chút cảm xúc khi nghe cái tin tức chấn động kia, vẻ mặt cô bình thản đến lạ lùng, tựa hồ chẳng mấy bận tâm đến sự thất bại của Quỷ Tộc.
Ngưu Lang liếc nhìn cô gái, giọng nói của hắn mang theo một chút nghi hoặc và cung kính:
“Cô đã sớm biết chuyện này rồi sao?”
Cô gái không đáp, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
Cô ta rốt cục là ai ?
Một kẻ có thể khiến Ma Vương kính nể như vậy, rốt cuộc có thân phận gì?
...
Cô gái ấy tên là Mộng Vu Linh, một trong năm chủ quản tối cao của Ma Tộc, s sở hữu khả năng nhìn thấy được tương lai.
Vu Linh xuất thân từ Ma Tộc nguyên thủy, sinh ra trong thời kỳ c·hiến t·ranh khốc liệt của Tiên - Ma. Cuộc chiến năm đó đã c·ướp đi hết những gì mà Vu Linh có, biến cô trở thành một đứa trẻ mồ côi, không còn ai thân thích.
Trong một lần suýt m·ất m·ạng, Vu Linh được Diệc Thần ra tay cứu giúp. Nhận thấy tiềm năng phi thường trong cô, Diệc Thần không chỉ cứu mà còn nuôi dưỡng, rèn giũa cô trở thành một trong những Vệ Hồn Thượng Quỷ mạnh nhất dưới trướng mình.

Khi trưởng thành, Vu Linh trở thành cánh tay phải đắc lực của Diệc Thần, giúp hắn không ngừng mở rộng thế lực Quỷ Tộc ra khắp các vùng lãnh thổ. Đặc biệt, trong cuộc đại chiến đầu tiên giữa Quỷ và Thần, chính Vu Linh là người đã hiến kế c·hôn v·ùi năm mươi vạn quân Thiên Thần Tộc tại Yêu Giới, một đòn trí mạng giúp Quỷ Tộc giành lấy ưu thế trên chiến trường.
Thế nhưng, sau chiến thắng ấy, Vu Linh dần nhận ra tham vọng trong lòng Diệc Thần. Một Quỷ Tộc nhỏ bé là chưa đủ, thứ hắn muốn, là toàn bộ thiên hà này.
Vu Linh đương nhiên không thể chấp nhận điều đó. Dù đã sát cánh bên Diệc Thần suốt một quãng thời gian dài, nhưng cô chưa từng là kẻ khát máu hay tham vọng quyền lực.
Điều cô mong muốn là một thiên hà thái bình, m nơi các chủng tộc có thể cùng tồn tại và phát triển, thay vì mãi cuốn mình vào những cuộc chiến vô nghĩa, nơi cái giá phải trả luôn là sinh linh và máu thịt.
Nhận ra con đường mà Diệc Thần theo đuổi sẽ chỉ dẫn đến hủy diệt, Vu Linh đã đưa ra một quyết định khiến toàn Diệc Thần kinh ngạc. Cô lựa chọn trả lại phần sức mạnh mà Diệc Thần từng cho mình, như một cách để cắt đứt sự ràng buộc cuối cùng giữa hai người.
Vu Linh lặng lẽ rời khỏi Quỷ giới, Diệc Thần đương nhiên không vui, nhưng vì tình xưa nghĩa cũ, hắn cũng không muốn làm khó cô.
Và cứ thế mà để mặc Vu Linh rời đi!
Chính sự nhu nhược đó đã trở thành… sai lầm lớn nhất của hắn.
Sau khi rời khỏi Quỷ Giới, Vu Linh trở về Ma Giới và nhanh chóng được Ma Vương thuyết phục trở thành quân sư, hỗ trợ hắn cai trị toàn bộ Ma Tộc. Khi tin này đến tai Diệc Thần, cơn giận dữ trong hắn bùng lên dữ dội. Hắn ban đầu chỉ nghĩ Vu Linh sẽ yên phận mà sống an nhàn, nên chưa từng có ý định t·ruy s·át cô.
Nhưng nay, cô lại phụng sự cho Ma Tộc, đứng lên chống lại hắn. Diệc Thần hận không thể g·iết cô sớm hơn. Vì Vu Linh chính là trở ngại lớn nhất trên con đường thống trị thiên hà của hắn!
...
Trở về lại Điện Ma Hoàng
Ngưu Lang trầm ngâm một lúc, rồi cất giọng nghiêm túc:
“Chúng ta còn hai trăm vạn quân dự bị. Theo cô, có nên nhân cơ hội này xâm chiếm Quỷ Tộc không?”
Nghe vậy, Vu Linh bỗng dừng bút. Ánh mắt cô trở nên xa xăm, lặng lẽ hướng về phương trời mịt mờ...
Cô không đáp lời ngay, chỉ im lặng trong một tư thế trầm tư, gương mặt mang theo nét u buồn khó giấu. Nhận thấy sự lặng thinh khác thường ấy, Ngưu Lang khẽ nhíu mày:
“Cô đang lo lắng chuyện gì sao ?”
Vu Linh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng gấp lại những tấu chương trước mặt, rồi mới điềm tĩnh đáp:
“Thưa Ma Vương đại nhân, theo ý thần, giờ chưa phải là lúc. Quỷ Tộc tuy mất đi Ngạo Thiên và Diệc Thần, nhưng vẫn còn các Thiên Tà Thần và các Quỷ Vệ Hồn. Chúng chỉ “suy” chứ vẫn chưa thể gọi là “yếu”. Nếu bây giờ chúng ta mạo hiểm xâm lược, thần không dám đảm bảo sẽ dành được chiến thắng.”
Ngưu Lang gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác.
Từ khi Vu Linh trở về, cô luôn chủ trương cầm hòa, khuyên hắn án binh bất động, khiến hắn cảm thấy như cô không còn ý định để Ma Tộc mở rộng lãnh thổ nữa.
Vu Linh nhận ra ánh mắt bất thường của Ngưu Lang nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng dậy, cúi chào:
“Thưa Ma Vương đại nhân, nếu không có gì quan trọng, thần xin cáo lui trước.”
Ngưu Lang im lặng vài giây rồi gật đầu chấp thuận. Nhưng tận sâu trong lòng, hắn đã đưa ra quyết định. Hắn muốn đánh cược, muốn nhân cơ hội này chớp lấy lãnh thổ của Quỷ Tộc, chứ không phải chờ đợi như lời Vu Linh nói.
Vu Linh cũng hiểu rõ điều đó. Cô biết, sớm muộn gì Ngưu Lang cũng sẽ mất đi niềm tin vào mình.
Và quả nhiên, ngay khi cô vừa rời khỏi Điện Ma Hoàng, Ma Vương đã ra lệnh chỉnh đốn q·uân đ·ội, chuẩn bị xuất chinh. …
Vài tháng sau, cuộc chiến giữa Ma Tộc và Quỷ Tộc chính thức bùng nổ.
Mọi chuyện không ngoài dự đoán của Vu Linh.
Quân đội của Ma Vương Ngưu Lang bị tiêu diệt hoàn toàn, còn hắn cũng bỏ mạng dưới tay một Thiên Tà Thần. Sau thất bại thảm khốc này, không ai dám tự ý đối đầu với Quỷ Tộc nữa.
Tuy nhiên vì đã mất cả Ngạo Thiên và Diệc Thần, Quỷ Tộc cũng chẳng còn là mối đe dọa lớn.
Vài năm sau khi đại chiến thiên hà kết thúc, các Vệ Hồn Thượng Quỷ đột ngột biến mất khỏi Quỷ Đô, đẩy Quỷ Giới vào cảnh hỗn loạn. Dù các Thiên Tà Thần vẫn còn hoạt động, nhưng Quỷ Tộc từ “suy” đã chính thức trở thành chủng tộc yếu nhất thiên hà.
Các Cổ Thần biết được tin đó cũng quy ẩn khỏi thiên hà.
Thiên hà sau trận đại chiến lần thứ nhất cuối cùng có được 200 năm hoà bình nhờ hiệp ước ngừng chiến của các chủng tộc.
Sau khi hiệp ước ngừng chiến chấm dứt, các chủng tộc lần nữa lại gây chiến với nhau để tranh giành lãnh thổ. Sự tham vọng quyền lực chưa bao giờ dừng lại và tiếp tục diễn ra trong suốt thời gian qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.