Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 131: Kết thúc




"Bọn hắn lúc đó đã là người Tiên Giới, bất quá, Tiên Giới cùng hạ giới khi xưa tồn tại thông đạo.. Bất kỳ ai từ Huyền Hoàng đại lục phi thăng đều có thể dùng thân phận tương thích để trở lại!" Đại Bảo âm trầm giải thích.
"Tại sao bọn hắn phải trở lại?" Vũ Thiên Long nghi hoặc hỏi, theo như lời Đại Bảo nói với hắn thời điểm trên tam trọng thiên trước khi xảy ra trận chiến 500 năm về trước thì Mộng Thiên Tộc là một chủng tộc Tiên Giới bị đày xuống hạ giới..Hắn, Mộng Thiên Tộc tộc trưởng hiển nhiên sâu không lường được.
"Trở lại để dàn xếp cho vô Tiên thời đại!" Đại Bảo khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt như thâm uyên vạn trượng chăm chú nhìn Vũ Thiên Long.
"Có phải đệ đã nhận ra Huyền Hoàng đại lục không phải không có Hóa Hư tồn tại, ngược lại còn ẩn giấu rất nhiều?" Đại Bảo ý vị thâm trường.
"Thời điểm từ lỗ hổng thời không trở về ta đã biết..!" Vũ Thiên Long gật đầu, âm trầm đáp.
"Phải chăng đệ muốn hỏi ta tại sao bọn hắn không lựa chọn phi thăng mà phải chật vật lẩn trốn?" Đại Bảo tiếp tục.
"Nếu là trước kia ta sẽ hỏi câu hỏi đó, còn hiện tại..Ta minh bạch rồi!" Vũ Thiên Long nhàn nhạt đáp.
"Tiên Giới hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc..Vực ngoại tấn công, chiến tranh liên miên mấy vạn năm, đám người kia sau khi phi thăng trở lại không muốn tộc nhân của mình dính vào khói lửa mới hợp sức tạo nên Giả Thiên Đạo..Kỳ thực ở mấy vạn năm trước thông đạo phi thăng khép lại kéo theo quy tắc thế giới biến hóa..Ngay cả Thiên Hư cảnh cũng vô pháp phá toái vị diện.
Đạt đến Nhân Hư tất cả tu sĩ đều minh bạch điều này, đồng dạng tìm cách lẩn trốn, lại có Giả Thiên Đạo kia chực chờ hù dọa tiếp dẫn phi thăng..". Đại Bảo trầm ngâm, lại ngóng nhìn Vũ Thiên Long.
Vũ Thiên Long gật đầu, tiếp lời: "Nhân Hư phi thăng thời điểm này chính là đi nạp mạng..Bọn hắn càng không dám lộ diện, sợ sẽ bị cưỡng ép..Cũng đồng dạng trước sau duy trì cho Huyền Hoàng giới thế cục cân bằng!".
"Đám người thời đại kia dựng lên một màn kịch quá mức hoàn hảo, vậy mà đánh lừa thế nhân suốt mấy vạn năm!" Vũ Thiên Long nghĩ mà sợ.
Đại Bảo gật đầu, nhếch môi cười:" Ta chỉ có thể nói với đệ đến vậy, hết thảy đệ nên tự mình tìm hiểu lấy, cái này chính là bố cục thời đại, thậm chí những thứ mà đệ nhìn thấy hiện tại chỉ là da lông bên ngoài mà thôi".
Vũ Thiên Long minh bạch gật đầu, ngừng một chút lại hỏi:"Nếu như có đủ tam đại bảo vật có phải sẽ thực sự mở ra phi thăng chi lộ?".
Đại Bảo cười cười không nói gì, rất lâu mới nhếch môi, thanh âm trầm thấp:" Tam đại bảo vật bao gồm Kim Liên Ấn hay còn gọi Hoàng Liên Ấn thuộc về Tiên Tộc..Đông Hoàng Chung của Vu Tộc.. Hoang Ấn thuộc Xích Quỷ Tộc.. Ba vật này một khi hợp nhất xác thực có thể mở ra thông đạo thời không..Bất quá vô dụng, khi đó khói lửa chiến tranh sẽ lan đến Huyền Hoàng đại lục..Đám người Vu Tổ, Việt Tổ, Tiên Tổ cố tình giấu đi tam đại bảo vật chung quy cũng là vì Huyền Hoàng đại lục an nguy!".
Vũ Thiên Long minh bạch, hắn không muốn hỏi quá nhiều, càng không muốn biết quá nhiều đáp án sợ rằng hết thảy sẽ khiến đạo tâm lung lay, lúc này mới đạm mạc thu hồi thần sắc bỗng nhiên hướng Đồ Thiên quay đầu ngóng nhìn.
"Huynh nói giữ hắn lại sẽ có ích cho Đại Việt?" Vũ Thiên Long nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhiên! Giữ lại một Hóa Hư tại sao lại không có ích? Đệ và hắn số mệnh hoàn toàn trái ngược định suốt đời sẽ là địch nhân của nhau nhưng lại có chỗ tương liên kỳ lạ, hôm nay đệ một lần nữa đạp tới Hóa Hư không phải nhờ bản thân thiêu đốt Tiên Mệnh..Mà là vì số mệnh sắp đặt! Hắn dung hợp nhục thân Hứa Vân Phi khiến tu vi đại tăng đồng thời cũng kéo theo cả tu vi của đệ" Đại Bảo ôn tồn giải thích.
"Số mệnh..Lại còn có chuyện như vậy!....Nhưng oán khí của hắn quá nặng, sợ rằng không diệt trừ sẽ mang lại hậu họa về sau!" Vũ Thiên Long kinh nghi nói.
"Đệ yên tâm, ta sẽ giúp hắn tiêu trừ oán niệm.. Kỳ hạn 500 năm rất gần rồi..Chỉ một chủng tộc duy nhất được tịnh thổ phi thăng.. Số mệnh Mộng Thiên Tộc gắn liền số mệnh Đại Việt, chuyện này bản thân ta vô pháp can dự..Tộc nhân Mộng Thiên Tộc có được một lần nữa trở về Tiên Giới hay không hết thảy đều nhờ vào đệ..Ta thay mắt 10 vạn tộc nhân cúi đầu nhờ cậy!" Đại Bảo tang thương mở miệng, nói xong bỗng nhiên cúi đầu hướng Vũ Thiên Long chân thành vái ra một vái.
"Huynh làm gì vậy!" Vũ Thiên Long giật mình lập tức đưa tay nâng lấy đối phương, nhìn ra trong thanh âm, trong ánh mắt kia chứa đựng đầy đủ chân thành cùng ký thác.
Đại Bảo đôn hậu mỉm cười, cũng không câu nệ, hai người trò chuyện một lúc, nửa canh giờ sau Đại Bảo hướng Đồ Thiên đi tới, không biết dùng đến thủ đoạn gì chỉ thấy hắn khẽ phất lên tay áo liền dễ dàng thu lấy đối phương, càng kỳ lạ, Đồ Thiên không chút nào phản kháng.
Làm xong, Đại Bảo một lần nữa nhìn Vũ Thiên Long, nghiêm túc nói:" Đám Hóa Hư ngoại tộc cũng như đệ đã nhìn ra chân tướng rồi, trận chiến tới đây không hề đơn giản, đệ phải nhanh chóng tăng cường thực lực.. Vu Tộc vạn năm gần nhất đi ra ba tên Nhân Hư trong đó có một Nhân Hư đỉnh phong, về phần Tiên Tộc bên kia hết thảy bảy Nhân Hư, một Địa Hư.
Đông Hải Yêu Tộc không cần lo lắng..Yêu Tộc cùng Xích Quỷ Tộc trước kia quan hệ không tầm thường, hơn nữa bọn hắn tuyệt không muốn phi thăng Tiên Giới!".
"Cùng Yêu Tộc có quan hệ? Là quan hệ gì?" Vũ Thiên Long kinh nghi, lờ mờ nhớ lại ngày trước sư tôn hắn từng ấp úng:" Trong huyết quản con chảy xuôi hai dòng máu..Tiên..Yêu!"
Đại Bảo bắt lấy thần sắc Vũ Thiên Long, nhếch môi cười sâu kín:" Chuyện này hiện tại ta không thể nói cho đệ biết..Nhưng Việt Tổ Lạc Long Quân là Thánh Long Chi Tử, mà Long Tộc thuộc về Yêu Giới!".
Vũ Thiên Long mờ mịt gật đầu cũng không suy nghĩ gì thêm.
"Tiếp theo đệ muốn làm gì? Có thời gian rảnh rỗi tới thăm Mộng Thiên Tộc của ta một chút!" Đại Bảo cười cười, nói xong liền muốn quay đầu ly khai.
"Ta phải về bái tế mẫu thân, sắp xếp một vài chuyện, sau đó nhất định sẽ đến Mộng Thiên Tộc tìm huynh tâm sự!" Vũ Thiên Long thở sâu, nhẹ giọng đáp.
"Tốt! Hữu hội! Thiên Long..Tiên khí đã hiện, Tiên Giới chiến tranh sắp sửa kết thúc, rất nhanh phi thăng chi lộ sẽ lại mở ra.. Thời gian có hạn!" Thanh âm rơi xuống, Đại Bảo lắc mình hóa thành một đạo cầu vồng hướng tinh không bay đi, mang theo Oán Anh Đồ Thiên.
Vũ Thiên Long trở về gia hương, đêm hôm đó ở trước phần mộ mẫu thân quỳ sụp bái lạy, lòng hắn ninh tường kỳ lạ..Mặc dù trong lòng vô hạn thương cảm nhưng tuyệt nhiên không rơi xuống một giọt nước mắt nào.. Nhân sinh tiếp theo bản thân hắn từng thề sẽ không bao giờ rơi lệ.
"Mẫu thân! Sẽ có ngày con khiến người hồi tĩnh..Sẽ có ngày cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ..!" Vũ Thiên Long cúi đầu hai bàn tay xiết chặt để cho móng tay tùy ý đâm sâu vào da thịt.
Mưa xuống!
Sấm rền, từng hạt từng hạt thay thế nước mắt rơi trên phần mộ mẫu thân, Vũ Thiên Long thủy chung quỳ gối, mặt đất ẩm ướt đã nhấn chìm đầu gối của hắn một đoạn rồi.
"Mẫu thân! Phân ly đời người khó tránh..Hài nhi thân mang đại thần thông cũng vô pháp nghịch chuyển..Nhưng mà hữu hội có ngày..!" Vũ Thiên Long thổn thức, thanh âm tựa hồ đều từ phế phủ rơi ra bị tiếng sấm nhấn chìm bắt lấy cuốn đi vạn dặm.
Mưa!
Như cũ lớn hạt, Vũ Thiên Long ngẩng đầu bỗng nhiên đưa tay nhiếp vào hư không kéo ra một vật.
Là một sợi tàn hồn mờ mịt, tàn hồn này hiển nhiên của Lý Phi Yến mẫu thân hắn, ngày đó sau khi chết đi được thân nhân tống tiễn Thiên Long Trường Hà.
Vũ Thiên Long đặt tàn hồn vô ý thức kia lên lòng bàn tay, hai mắt chất chứa nhu tình, nhìn ngắm rất lâu, đến cuối cùng thanh âm nghèn nghẹn:" 500 năm rồi! Mẫu thân..Để người phải cô độc suốt 500 năm..Hài nhi bất hiếu!" Nói, liên tục dập đầu xuống phần mộ mặc cho đất bùn bê bết vấy lên trán, vấy lên tóc bạc.
Vũ Thiên Long bái tế mẫu thân suốt 3 ngày 3 đêm..Sáng ngày thứ tư mang theo bi ai chưa tạnh lững thững rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.