Thiên Giáng Đại Vận

Chương 221: Ác ý hãm hại




Vùng núi Lạc Nhạn đã trở thành hang ổ của những tên cướp lang thang, tuy Phủ doãn Bành Thành Ngô Đại Ấn đã nhiều lần phái binh tiêu diệt nhưng phần lớn đều không công mà lui hoặc là chỉ bắt được mấy tên nhãi tép. Qủy Y Trác Hành đã trở thành thủ lĩnh của bọn cướp, dần dần hình thành một đội ngũ mấy ngàn người.
Sau khi nhận được truyền tin của Chu Diên Thiên thì Quỷ Y Trác Hành lập tức mang theo hơn mười huynh đệ đến thẳng kinh thành. Mục tiêu của Quỷ Y Trác Hành rất rộng lớn, thứ y muốn không phải là cuộc sống làm cướp đánh nháo nhỏ lẻ mà mục tiêu cuối cùng của y là làm lung lay căn cơ của Đại Phong triều. Trác Hành biết nếu chỉ dựa vào việc triệu tập các sơn tặc để lật đổ Đại Phong triều thì gần như là điều không tưởng, nếu nói về binh mã thì lúc trước đại quân mười mấy vạn của đại quốc cữu còn không đổi được Đại Phong nữa là mấy vạn giặc cỏ của y.
Trong lòng Trác Hành hiểu rõ rằng nếu muốn Đại Phong sụp đổ thì ngoài việc binh phạt ra thì phải khiến nội bộ bị chia rẽ. Một khi mấy trụ cột của Đại Phong triều bị đổ thì cũng không chịu nổi một kích như một lão nhân tám mươi tuổi. Trong số mấy trụ cột này thì Trác Hành biết Vệ Triển là một lão già ngoan cố và vững chãi và rất được Thành Võ Hoàng tin tưởng, Đại tướng quân Quách Thiên Tín trung dũng trước sau như một, Trác Hành biết cũng khó mà xúi giục được. Ngoài hai người này ra chỉ có Chu Thiên Giáng là một loại khác. Khác với suy nghĩ của Chu Diên Thiên, Trác Hành không muốn để Thành Võ Hoàng giết Chu Thiên Giáng mà muốn ép Chu Thiên Giáng dấy binh tạo phản.
Theo Trác Hành, chỉ cần Chu Thiên Giáng làm phản thì Quách gia sẽ mất sự tín nhiệm của Thành Võ Hoàng ngay lập tức, một khi quân doanh vững chắc của Đại Phong triều bị chia rẽ thì hoàng thất Lý gia sẽ nhanh chóng sụp đổ. Trác Hành không quan tâm việc Chu Thiên Giáng tự xưng vương, y biết với khả năng hiện giờ của Chu Diên Thiên thì không thể nắm được cả thiên hạ Đại Phong, so với việc ôm mãi suy nghĩ không thể thành hiện thực thì không bằng lùi lại một bước, phân Đại Phong ra rồi ai nấy tự quản.
Chu Thiên Giáng đã rời khỏi kinh thành gần ba tháng. Trải qua cuộc chiến hoàng tử soán vị thì kinh thành cũng dần dần yên ổn, trong khoảng thời gian này, Tam hoàng tử Huyền Nhạc và Tứ hoàng tử Huyền Châu minh tranh ám đấu, lần lượt lôi kéo các thế lực trong triều. Điều khác với trước kia chính là ngoài mặt hai vị hoàng tử rất nhường nhịn nhau, còn thường xuyên bày yến hội ăn uống với nhau. Thành Võ Hoàng thích các nhi tử đấu trí như vậy, bất kể ai là người kế thừa hoàng vị thì đều có lợi cho việc thống trị thiên hạ trong tương lai.
Qua một thời gian yên lặng thì hành tung của Chu Thiên Giáng dần dần lộ ra. Thế lực của Huyền Châu biết được Chu Thiên Giáng không phải bị biếm xuất thành, cuối cùng nỗi lo lắng kia cũng biến mất, xem ra lần này sau khi Chu Thiên Giáng trở về lại được Thành Võ Hoàng trọng thưởng rồi.
Trong Chu phủ, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi gần như trở thành chủ nhân ở đây. Ngày nào hai tỷ muội cũng gặp nhau một chút trong sân, cùng lấy ra những phong thư mà Chu Thiên Giáng viết cho các nàng rồi nói về sự nhớ nhung. Hai nàng không hề biết rằng những bức thư này đều được viết trước khi Chu Thiên Giáng đi, còn lúc này Chu đại quan nhân đang mặn nồng cùng một cô gái dị tộc, thậm chí còn tạo ra đời sau nữa.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng nhìn tấu chương các nơi báo đến. Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Thành Võ Hoàng rất tệ, ám tử Niêm Can Xử ở Thiên Thanh quốc đã gửi mật tấu đến. Tuy Chu Thiên Giáng đã làm theo phân phó của Thành Võ Hoàng, chia đôi Thiên Thanh thành công nhưng sự xuất hiện của Huyền Minh lại khiến tâm trạng đang tốt của ông ta rơi xuống đáy nước, nhưng nhờ lời nói dối của Chu Nhị mà ám tử ở Vương Đô thành vẫn chưa biết rằng Huyền Minh đã chết. Chu Nhị nói với bọn họ rằng Huyền Minh chỉ bị đánh cho chạy tan tác cùng các quân tốt.
Thấy Vệ Triển bước vào thì Thành Võ Hoàng thả tấu chương trong tay xuống:
- Vệ Triển, bên Thiên Thanh truyền tin tức đến chưa? Tìm thấy tung tích của nghịch tử Huyền Minh chưa?
Vệ Triển nhìn hai bên một cái, Thành Võ Hoàng gật gật đầu với Ngụy Chính Hải, Ngụy công công vội vàng cho thái giám túc trực hai bên lui xuống. Ngụy Chính Hải biết Vệ Triển có chuyện quan trọng muốn bẩm báo nên cũng lặng lẽ lui xuống.
- Hoàng thượng, theo nguồn tin đáng tin cậy thì hoàng tử Huyền Minh đã…chết trận rồi ạ.
- Cái gì?
Thành Võ Hoàng đứng bật dậy.
- Huyền Minh chết trận sao? Đây là tin từ đâu đến?
Thân mình Thành Võ Hoàng hơi run rẩy, nói thế nào thì đây cũng là nhi tử ruột thịt của ông ta.
Vệ Triển lấy ra hai bản mật báo:
- Hoàng thượng, hai bản mật tấu này một bản là Chu Thiên Giáng bảo Niêm Can Xử giao cho Hoàng thượng, còn một bản khác là ám tử quan ngoại gửi đến.
Vệ Triển nói xong thì đặt hai bản mật tấu lên ngự án.
Chu Thiên Giáng xử lý xong chuyện ở Thiên Thanh thì phải “báo hỉ” cho Hoàng thượng, hắn không thể dùng con đường của Chu Nhị để truyền nên chỉ có thể chuyển cho Thành Võ Hoàng thông qua Niêm Can Xử, nhưng bản tấu chương này của hắn đến hơi muộn, chuyện bên Thiên Thanh quốc về cơ bản Thành Võ Hoàng đã biết rồi.
Thành Võ Hoàng cầm bản mật tấu của Chu Thiên Giáng lên trước, ông ta chủ yếu muốn xem Huyền Minh chết thế nào, đương nhiên Chu Thiên Giáng không kéo chuyện này vào người mình mà kể lại vô cùng cho tiết chuyện Vu Đan đoạt quyền, thậm chí Chu Thiên Giáng còn nói trong mật tấu đầy mùi mẫn là hắn đã dựng tấm bia cho Huyền Minh.
Thành Võ Hoàng đọc xong thì con mắt hơi đỏ lên. Hai nghịch tử soán vị, một mất tích một chết trận, quả thực đây là đả kích không nhẹ với Thành Võ Hoàng. Thành Võ Hoàng cầm bản mật tấu khác, đây là bản báo cáo cho Vệ Triển, Vệ Triển vẫn chưa động đến mà đem qua đây luôn. Với tư cách là người mà Thành Võ Hoàng tin tưởng nhất, Vệ Triển cảm thấy có một số việc nên để Thành Võ Hoàng biết.
Thành Võ Hoàng đọc xong bản mật tấu này thì trong ánh mắt lộ ra sát khí:
- Vệ Triển, nếu như những gì được viết ở đây là thật thì ngươi cảm thấy trẫm nên làm thế nào?
Vệ Triển lắc lắc đầu:
- Hoàng thượng, thần cảm thấy Thiên Giáng đứa nhỏ này cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy, dù sao cũng thân ở ngoại bang, có một số việc hắn cũng không thể định liệu được, nếu đã dùng Thiên Giáng thì nên tin tưởng sự trung thành của hắn.
Thành Võ Hoàng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi gật gật đầu:
- Ngươi nói đúng, cho dù Chu Thiên Giáng có giết Huyền Minh thì quả thực hắn cũng không sai, người sai là trẫm, trẫm không nên sinh ra nghịch tử này nhưng chuyện hắn và Ô tộc thì ngươi hãy nhanh chóng phái người điều tra rõ tình hình.
Vệ Triển gật gật đầu, biết trong lòng Thành Võ Hoàng vẫn không tháo được nút thắt này. Giữa bản mật tấu của Chu Thiên Giáng và Niêm Can Xử thì đương nhiên Thành Võ Hoàng tin tưởng Niêm Can Xử, tuy nhiên Chu Thiên Giáng quả thực có công lao to lớn, Vệ Triển cảm thấy cho dù có chút tỳ vết nho nhỏ cũng là khó tránh nhưng nói thế nào thì Vệ Triển vẫn tin sự trung thành của Chu Thiên Giáng với Đại Phong.
- Hoàng thượng, theo mật tấu của quan nội thì Chu Diên Thiên đã bị vây khốn trong Quy Sơn thành, với bản lĩnh của Chu Thiên Giáng thì e là ít ngày nữa có thể hồi triều. Lần này Chu Thiên Giáng nhấc tay một cái đã giải quyết được hai hậu họa của Đại Phong, mong Hoàng thượng có thể khoan dung một chút.
Vệ Triển nói mấy lời tốt cho Chu Thiên Giáng, ông ta cảm thấy nếu như có thần tử tài giỏi như vậy phò tá Hoàng thượng tương lai thì đây chính là may mắn của Đại Phong.
Thành Võ Hoàng cười khổ một tiếng:
- Trẫm còn có thể thế nào nữa chứ? Cũng không thể phong hắn là thân vương khác họ chứ? Hiện giờ chuyện của Thiên Thanh đã được giải quyết, việc này trẫm cũng không cần giấu diếm chúng thần nữa rồi. Về chuyện của Huyền Minh thì…thông cáo thiên hạ theo tấu chương của Chu Thiên Giáng đi. Tuy trẫm đã tước phong hiệu của Huyền Minh nhưng dù sao nó cũng là nhi tử của trẫm.
Thành Võ Hoàng nói đến đây thì hô lớn một tiếng với bên ngoài:
- Người đâu!
Ngụy Chính Hải vội vàng chạy vào.
- Có nô tài!
- Đến lãnh cung nói với thân mẫu của Huyền Minh là Huyền Minh đã chết trận trong tay tướng sĩ Thiên Thanh, trẫm niệm huyết mạch tình thân, cho phép Huyền Minh được liệt vào tông miếu. Ngoài ra cũng thông báo cho Lễ Bộ thông cáo thiên hạ dựa theo ý của trẫm.
Thành Võ Hoàng biếm Ngạc Quý Phi vào lãnh cung, Huyền Minh là nhi tử người ta dứt ruột sinh ra, Thành Võ Hoàng cảm thấy chuyện này cũng nên thông báo một tiếng.
Mắt nhỏ của Ngụy Chính Hải đảo không ngừng, cái chết của Huyền Minh cũng khiến lòng y rất chấn động. Nhưng Ngụy Chính Hải sợ Ngạc Quý Phi biết chuyện này xong liệu có treo cổ tự sát hay không đây, đương nhiên một nô tài như y cũng không dám thương lượng với Thành Võ Hoàng.
Buổi thiết triều hôm sau, Thành Võ Hoàng chính thức tuyên bố nhiệm vụ bí mật của Chu Thiên Giáng. Trên triều điện, Thành Võ Hoàng khen Chu Thiên Giáng nức nở khiến các thần tử theo phe Huyền Châu vô cùng kích động.
Trong kinh thành, trước cửa Quách phủ ngựa xe như nước, các quan viên đều lần lượt đến chúc mừng. Chu Thiên Giáng không ở kinh thành, hắn xuất thân là môn nhân Quách phủ nên cái tiếng thơm này chỉ có thể rơi xuống đầu Quách lão phu nhân.
Khi mọi người đang chờ đợi Chu Thiên Giáng khải hoàn trở về thì trong kinh thành cũng có hai tin đồn đáng sợ lặng lẽ lan ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.