Thiên Đường Ngày Tận Thế

Chương 27: Chạm Trán Vương Tư Tư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tối qua bất ngờ có được kỹ năng cơ sở thứ ba, thật sự quá kịp thời.
Trong bóng đêm, Lâm Tam Tửu lắc mình né được con dao nhà bếp phóng ra từ phòng nhân viên, trong lòng âm thầm cảm tạ ông trời.
Nếu không nhờ phúc thể năng toàn diện tăng lên, đừng nói là đòn tấn công của đám dây leo ma quỷ kia, ngay cả pha công kích bất ngờ của Vương Tư Tư cũng chưa chắc né được.
Dao phay rơi cách đó không xa, phát ra tiếng leng keng.
Thừa dịp Vương Tư Tư đánh hụt, Lâm Tam Tửu nhanh chóng nhảy lùi lại, rầm một tiếng đóng cửa, chặn đòn tấn công.
Thẳng đến lúc này, cô mới nghe thấy tiếng va chạm từ đầu bên kia, sau đó là âm thanh mơ hồ của Lư Trạch và Marsa.
Sau hai cánh cửa, không thể che giấu được sự lo lắng trong giọng nói của Marsa: “Tiểu Tửu, em không sao chứ? Mau rời khỏi đây, bọn chị không có chìa khóa vào được!”

“Em không sao! Em đã ra ngoài rồi!” Lâm Tam Tửu vội lớn tiếng trả lời: “Cái xác thúi kia vừa rút dao phi em, may mà em không bị thương!”
Vương Tư Tư phẫn nộ gào một tiếng, Lâm Tam Tửu đột nhiên cảm thấy cánh cửa mà mình tựa vào đang rung chuyển, như bị vật gì đó rất mạnh va vào, hẳn là miệng của Vương Tư Tư.
Cô vội vàng lui lại vài bước, lấy chìa khóa khóa kỹ lại.
Nghe Vương Tư Tư không cam lòng thét chói tai, lúc này cô mới lấy bật lửa từ trong túi ra châm lửa.
Từ khi thể năng level up, khả năng nhìn trong bóng tối của cô cũng tiến bộ rất nhiều: Dù không có ánh sáng, cô vẫn có thể nhìn rõ sáu đến bảy phần mà không cần phải tìm kiếm nguồn sáng xung quanh như con thiêu thân.
Nhưng chính vì điều này mà cô mới tập trung quay lại siêu thị đến nỗi không có thời gian nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy cửa đã xông vào trong.
Thế nên lúc nãy mới đối diện với khuôn mặt teo tóp biến dạng của Vương Tư Tư.
Bây giờ tạm thời không thể quay lại, cô chỉ cần dùng ánh sáng của bật lửa để thăm dò địa hình.
Liếc nhìn một cái, Lâm Tam Tửu lập tức nín thở trong vô thức.
Cách cô mười bước là những kệ hàng cao bằng hai người.
Thoạt nhìn, những chiếc kệ này khác với những chiếc kệ ở siêu thị, chúng gần như chạm tới trần nhà, mỗi tầng đều chất đầy thùng hàng hóa được đóng gói hoàn hảo, có thể nhìn ra bên trong đa phần là thực phẩm và đồ uống.
Cô kìm nén sự phấn khích của mình, chạy đến trước kệ hàng, không nhịn được nhẹ nhàng dùng tay vuốt v e thùng nước khoáng.
Đêm qua, sau khi năng lực của cô tăng cấp, ba người quay trở về vét sạch đồ ăn thức uống trong siêu thị.
Dù sao cũng đã trải qua một phen cướp bóc, mặc dù siêu thị vẫn còn không ít đồ, nhưng qua mấy ngày ăn uống của ba người cũng chỉ có thể duy trì hai tuần.

“Bảo sao không thấy kho hàng đâu…” Lâm Tam Tửu cười đến hai mắt rực rỡ lấp lánh, tự nhủ nhẹ giọng mắng một câu: “Hóa ra giấu ở đây, để cái xác thối này giữ cửa.”
Xem ra sau khi trở về phải tìm cách cất hết mọi thứ trong kho đi.
Chiếc hộp nhựa cứng màu hồng bao bọc từng chai sinh mệnh lặng yên dưới ánh lửa.
Nhìn kệ hàng đầy ắp nước khoáng này, đúng lúc Lâm Tam Tửu miệng đắng lưỡi khô, cô dứt khoát ra tay khui một thùng, lấy một chai uống.
Lúc này, phòng nhân viên lại truyền đến giọng nói của Marsa và Lư Trạch: “Tiểu Tửu, bây giờ em sao rồi? Có thể nghĩ cách trở về không?”
“Em ổn! Em mới phát hiện ra kho hàng của siêu thị…” Lâm Tam Tửu đáp, đặt mông ngồi trước cửa phòng nhân viên, định nghỉ ngơi một chút.
Giọng nói cô tràn ngập sự tự tin kiên cường:
“Chắc chắn em có thể nghĩ cách trở về, hai người đừng lo lắng.”
Vài câu nói mơ hồ vang lên từ đầu bên kia của phòng nhân viên, dường như hai người đang dặn dò cô điều gì, sau đó không còn tiếng động.

Lâm Tam Tửu đóng bật lửa lại, kho hàng lại trở về với bóng tối im lặng.
Lúc này, e rằng Vương Tư Tư phía sau cánh cửa cũng đang suy nghĩ đối sách nhỉ? Lâm Tam Tửu uống một ngụm nước, cảm thấy chất lỏng mát lạnh từ cổ họng chảy vào cơ thể, cô âm thầm suy nghĩ.
Không thể coi thường cái xác thối này, vừa nãy động tĩnh cô mở cửa không hề nhỏ.
Nhưng Vương Tư Tư lại nín thở không phát ra âm thanh, khiến Lâm Tam Tửu hoàn toàn không ngờ tới chuyện mình đang mở cửa sau của phòng nhân viên.
Nếu không phải vừa mở cửa ra đã có mùi hôi của xác chết khiến cô cảnh giác một chút, e là cô khó mà tránh được đòn tấn công của Vương Tư Tư.
Bây giờ hai con đường quay trở về siêu thị đều có chướng ngại vật.
Trong đại sảnh là rừng thực vật quỷ quái khó lường, còn lối đi của nhân viên, nhất định phải đi qua Vương Tư Tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.