Thiên Đường Ngày Tận Thế

Chương 1: Nỗi Sợ Hãi Của Cô Bé Lọ Lem




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tao cảm thấy hình như bạn trai tao… Muốn giết tao.”
Cửa hàng McDonald’s vào ngày chủ nhật chật ních các vị phụ huynh và con cái, từ khu vực cầu thang trượt dành cho trẻ em không ngừng truyền ra tiếng la hét và tiếng cười.
Trong hoàn cảnh như thế, Chu Mỹ với dáng người trắng trắng mập mập đương nhiên không coi lời bạn mình nói là thật.
“Đừng đùa nữa! Cho dù hai đứa mày cãi nhau cũng đừng nói xấu người ta như thế chứ.” Chu Mỹ buồn cười mắng một câu.
Cô nàng dừng lại một chút, nhướng lông mày, rồi hơi chần chờ hỏi: “...!Lúc hai đứa mày cãi nhau có động chân động tay không đấy?”
Ngồi đối diện Chu Mỹ là một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt thanh tú trời sinh, nhưng ở trong đô thị quốc tế đông đúc này, cô không tính là một mỹ nữ hiếm có.
Điều bắt mắt nhất khiến người ta chú ý ở cô là đôi mắt to hơi xếch lên, con ngươi nhàn nhạt màu hổ phách không khỏi khiến người ta liên tưởng tới loại đá mắt mèo quý giá.
Lâm Tam Tửu lắc đầu, không nói tiếp.
Chu Mỹ không tin lời cô cũng phải thôi.
Thốt ra câu nói đó xong chính bản thân cô cũng cảm thấy hoang đường vô lý.
Chắc là do mấy hôm nay cô không ngủ ngon giấc, đầu óc căng thẳng nên nghĩ nhiều...!Lâm Tam Tửu hút hai ngụm Coca Cola, không biết tâm tình gì mà nửa đùa nửa thật nói: “Nếu chẳng may có một ngày cảnh sát tới hỏi mày bình thường tao có thù oán với ai không…”
“Biến đi!” Giọng điệu giễu cợt của cô bạn thân cuốn đi chút nghi ngờ cuối cùng còn lơ lửng giữa hai hàng lông mày của Chu Mỹ.
Cô nàng bật cười vung tay lên: “Tao nói thật nhé, mày đừng có mà phàn nàn nữa! Mày nói xem, Nhậm Nam có khuyết điểm gì—”
Nửa câu sau giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không hề lọt vào tai Lâm Tam Tửu chút nào.
Đôi mắt mèo của cô quét qua cửa sổ, đường viền cằm bỗng nhiên căng thẳng một cách khó nhận ra.
Cô cúi đầu xuống cắn một miếng hamburger như muốn che giấu điều gì đó.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài cửa McDonald’s đột nhiên yên tĩnh lại.
Một người đàn ông cao lớn thong thả bước vào, che lấp ánh sáng ở cửa, mấy vị khách đang đứng xếp hàng bất giác lùi lại vài bước, nhường đường cho anh ta.

Áo sơ mi màu ghi xám được may đo vừa vặn với dáng người, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng cẩn thận, đi kèm thắt lưng thiết kế mang biểu tượng Armani.
Chiếc quần âu tối màu lịch thiệp và phẳng phiu không một nếp gấp, như thể lúc nào cũng có người là ủi.
Cộng thêm tỷ lệ cơ thể 9:1 và vẻ ngoài điển trai hiếm thấy ở người châu Á, lúc nào trông Nhậm Nam cũng giống như một siêu mẫu hàng đầu vừa bước xuống từ bom tấn thời trang, không có gì lạ khi tất cả mọi người đều chăm chú nhìn anh ta khi anh ta bước vào cửa hàng McDonald’s.
Khi anh ta ngồi xuống, mùi nước hoa Davidoff Cold Water phảng phất đâu đây.
“Sao em lại ăn đồ ăn nhanh thế này?” Anh ta gật đầu chào Chu Mỹ rồi thân mật xoa đầu Lâm Tam Tửu với vẻ mặt bất đắc dĩ, chiếc đồng hồ Patek Philippe nơi cổ tay ẩn hiện dưới mái tóc đen của cô: “Tối nay anh còn định đưa em đi ăn quán đồ Nhật lần trước đấy.”
“Đang đói bụng thì đúng lúc đi qua đây, cho nên…” Lâm Tam Tửu miễn cưỡng cười cười, cô tránh ánh mắt của Nhậm Nam, cúi đầu nhặt một cọng khoai tây bỏ vào miệng.
Mái tóc dài buông xõa ngang vai che khuất biểu cảm hiện giờ của cô.
Khuyết điểm của Nhậm Nam, gần như là một con số không tròn trĩnh.
Sau khi ở bên Lâm Tam Tửu vài tháng, Nhậm Nam đã nhanh chóng chinh phục đám bạn của cô bằng phong độ hoàn hảo của mình, chứ đừng nói gì tới bản thân người trong cuộc là Lâm Tam Tửu.
Không, không riêng gì phong độ mà ngoại hình, gia sản, tính cách, mọi thứ của anh ta đều hoàn hảo...!Anh ta quả là giấc mơ có thực của mọi cô gái.
Ai cũng bảo đời cô thật tốt số.
Lúc mới bắt đầu yêu đương, Lâm Tam Tửu cũng không thể tin được mình lại may mắn đến vậy.
Mỗi sáng mai thức dậy, cô đều nở một nụ cười rạng rỡ đón thế giới mới mà Nhậm Nam mang đến cho mình.
… Cô bắt đầu cảm thấy không ổn từ khi nào nhỉ?
Giọng nói hồ hởi của Chu Mỹ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “...!Hôm nay em đã chiếm lấy cả ngày của Tiểu Tửu rồi, không làm trễ nải thời gian riêng tư của hai người thêm nữa! Vừa nãy Tiểu Tửu cũng bảo cậu ấy hơi mệt, hai người về nhà đi.”
Lâm Tam Tửu bỗng chốc bị kéo về thực tế.
Giọng nói dịu dàng của Nhậm Nam luôn chan chứa ý cười: “Để bọn anh đưa em về, dạo này trời nóng lắm.”
Chu Mỹ tính tình trẻ con, cô nàng lập tức cười nói: “Được, thế thì em cũng không khách khí.

Công nhận hôm nay trời nóng quá, em vừa mới đi một lát mà toát cả mồ hôi…” Lưng áo cô ấy đến bây giờ vẫn còn hơi ẩm.
Dù sao cũng không có khẩu vị, thấy bạn thân đã ăn xong, Lâm Tam Tửu ngoan ngoãn đứng lên, đi theo bạn thân và người yêu ra khỏi McDonald's.
Làn sóng nhiệt hun cả buổi chiều giữa đường phố vồ vập lấy cả ba người.
Rõ ràng đã sang tháng mười nhưng nhiệt độ vẫn vững vàng thống trị đô thị quốc tế này, không hề giảm bớt một chút nào.
Những người đi đường có người che dù, có người mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai ai cũng lộ vẻ cau có, nóng kinh khủng, ngay cả giữa hè cũng không nóng tới mức này.
Chu Mỹ sợ nhất là nóng, mới đi được vài bước cô nàng đã toát mồ hôi, liên tục lau trán.
Lâm Tam Tửu cũng cảm thấy tóc tai dính vào gáy rất khó chịu, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh đỗ xe ở đâu vậy?”
Nhậm Nam hất cằm về phía cách đó không xa, da anh ta trơn bóng sạch sẽ không hề có lấy một giọt mồ hôi: “Ngay ở phía trước.” Anh ta dừng một chút, nhưng tư thế vẫn tao nhã thong dong như mọi khi: “Anh đã bảo với em bao nhiêu lần rồi, không có ô tô thì bất tiện lắm.
Giờ em đã có bằng lái rồi, em có muốn mua ô tô không?”
Chu Mỹ vô cùng hâm mộ, cô nàng rối rít khen: “Anh muốn mua xe cho Tiểu Tửu à? Không hổ là cao phú soái...!Chẳng bù cho bạn trai em, sinh nhật tặng mỗi con gấu bông…”
Lâm Tam Tửu ậm ừ qua loa, tâm trí hoàn toàn không đặt trên chuyện mua xe.
May mà Chu Mỹ là người hoạt bát, cô nàng ríu ra ríu rít nói chuyện với Nhậm Nam, nên dường như anh ta không nhận ra sự lơ đãng của cô.
… Khoảng ba tháng trước, sau vô số lần đề nghị của Nhậm Nam, cuối cùng Lâm Tam Tửu cũng ngọt ngào nhận lời, thu dọn đồ đạc của mình, trả nhà và chuyển đến căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố của Nhậm Nam.
Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhà mới của cô đều vô cùng ghen tị, vừa ra khỏi cửa đã túm chặt lấy cô dặn dò: “Tiểu Tửu, người đàn ông tốt như thế mày phải giữ chặt lấy nghe chưa!”
“Nhậm Nam có anh em không? Có bạn bè nào còn độc thân không? Nhớ giới thiệu cho tao với!”
“Mày phải sớm nhắc chuyện kết hôn với ảnh nha…”
Sự phấn khích của bạn bè dường như vẫn văng vẳng bên tai cô.

Lúc ấy Lâm Tam Tửu còn hưng phấn và kỳ vọng hơn họ gấp chục lần, nhưng sau khi sống chung một thời gian, chỉ số IQ vì yêu mà mù quáng của cô bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Cô bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày.
Đến bây giờ Lâm Tam Tửu vẫn không hiểu tại sao, nhưng cô hơi sợ Nhậm Nam.
Nhìn bóng dáng Chu Mỹ khuất dần sau góc phố, Nhậm Nam khởi động ô tô, lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Sau khoảng hai mươi phút, hai người về đến nhà.
Căn hộ chung cư của Nhậm Nam nằm ở khu vực đắt đỏ nhất thành phố, mới được xây xong cách đây hai năm, từng viên gạch đều đại diện cho phong cách sống xa xỉ mà những người bình thường như Lâm Tam Tửu trước đây chưa bao giờ dám mơ tới.
Mà bây giờ, cô đã từ từ bắt nhịp với cuộc sống mới này, nếu không tính đến sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng.
Căn hộ của Nhậm Nam chiếm toàn bộ tầng 38.
“Đinh” một tiếng, thang máy riêng mở ra, hai người bước vào phòng khách.
Cảm ứng được sự chuyển động của thang máy, phòng khách dần dần sáng lên ánh đèn dìu dịu.
“Hôm nay em mua Cocacola, anh có muốn uống một lon không?” Lâm Tam Tửu thả túi xuống, đi vào bếp, cô cố nén nhịp tim đập của mình, thản nhiên mỉm cười với Nhậm Nam.
Có lẽ nét mặt của mình không có kẽ hở gì đâu nhỉ.
Nhậm Nam cũng đi vào, nụ cười dịu dàng không rời khỏi khóe môi anh ta: “Ừ, em mua gì cũng được hết.”
Không biết từ bao giờ những lời dỗ ngon dỗ ngọt giống như nhân vật trong tiểu thuyết này khiến Lâm Tam Tửu cảm thấy rất quái dị.
Cô không biết phải trả lời thế nào nên vội vàng đưa Cocacola cho Nhậm Nam.
Anh bật nắp, đồ uống trong lon sủi bọt ùng ục.
Có lẽ để cô vui lòng nên Nhậm Nam uống một hơi nửa lon.
Lâm Tam Tửu giấu mình sau cánh cửa tủ lạnh, cả người cứng đờ, cô chăm chú lắng tai nghe, không dám bỏ qua một chút động tĩnh nào.
Căn phòng chìm vào yên lặng trong nửa phút.
Từng giây trôi qua, cho đến khi tiếng cười của Nhậm Nam phá vỡ sự im lặng trong phòng: “Em tìm gì trong tủ lạnh thế?”
Tim Lâm Tam Tửu rớt thẳng xuống bụng.

Cô đóng cửa lại, giả bộ như vô tình nhìn hai mắt Nhậm Nam.
Không có phản ứng gì.
Uống hết nửa lon Cocacola lạnh mới mở tràn ngập khí CO2 mà Nhậm Nam không hề ợ, giống như đổ vào một đầm nước lặng đen ngòm.
“Không có gì, em chỉ tìm xem có đồ ăn vặt gì không thôi.” Cô miễn cưỡng cười.
Ba tháng sống chung với nhau, cô chưa bao giờ nhìn thấy Nhậm Nam nấc cụt.
Không chỉ là nấc, mà cả ho, hắt xì, xì hơi, chảy mồ hôi… Những phản ứng mà mọi người đều có, Lâm Tam Tửu chưa từng thấy xuất hiện trên người Nhậm Nam bao giờ.
Nghĩ kĩ lại, cô thậm chí còn không chắc liệu mình đã từng thấy anh ta đi vệ sinh chưa.
“Vừa rồi em cũng chẳng ăn mấy, hay là tối này chúng ta ra ngoài ăn đi?” Nhậm Nam kéo tay cô, hôn một cái vào hõm cổ Lâm Tam Tửu.
Lưng cô nổi một lớp da gà: “Không cần đâu, em lười lắm...!Với lại tối nay em muốn ngủ sớm một chút, mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Thế anh tự mình xuống bếp làm cá hồi cho em nhé.” Nhậm Nam cười nói.
Lâm Tam Tửu cuống quýt gật đầu.
Nhậm Nam nấu ăn cũng hoàn hảo tới mức không tì vết y như con người anh ta.
Sau khi nếm qua bữa tối được chuẩn bị tỉ mỉ, mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh ở phòng khách cũng dần dần lặn xuống phía Tây.
Bầu trời tối dần, thay và đó là bóng đêm và những vì sao lấp lánh.
“Nắng nóng gay gắt trên phạm vi toàn thế giới tiếp tục kéo dài, đến hôm nay là ngày thứ 104…” Dọn xong bàn ăn, Lâm Tam Tửu giả bộ như mình rất quan tâm đ ến tin tức thời sự trên ti vi, bởi vì cô thực sự không muốn nhìn thẳng vào mắt Nhậm Nam: “Sau khi các nước có nhiệt độ cao như Châu Phi, Ấn Độ, Đông Nam Á lần lượt có người tử vong, số người chết vì cảm nắng ở nước ta cũng đạt tới 67 người.
Các chuyên gia khuyến cáo…”
Cô cảm giác được Nhậm Nam đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh mình, ghế sô pha lún xuống sâu dưới sức nặng của anh ta.
Cánh tay anh ta ôm lấy vai cô một cách tự nhiên, làm Lâm Tam Tửu cứng đờ người.
Dù không hề quay đầu lại nhưng cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng Nhậm Nam không hề nhìn tivi mà ánh mắt anh ta luôn đặt ở sau lưng cô.
Không phải ánh mắt dịu dàng thắm thiết thường ngày mà là một ánh mắt trắng trợn lõa lồ.
Giống như ánh mắt của một con rắn đang nhìn con mồi của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.