Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 232: Bản Thảo Trong Đầu Ta




"Giác Ca, đoạn này tới khi phát sóng bản chính thức có bị cắt bỏ không?" Tiểu Thán hỏi.
"Phát sóng cắt bỏ cái gì? Cũng không thể bắt ta viết lại a." Phong Bất Giác trả lời.
"Đoạn văn miêu tả này cũng không có gì để khen hay chê." Công chức Bao đại nhân mở miệng: "Thực sự không cần bỏ đi."
"Trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu, bọn hắn đã hỏi tại sao ta lại viết một đoạn văn như vậy." Phong Bất Giác tiếp tục: "Ta chỉ hỏi lại bọn hắn, tại sao không được."
"Hể? Còn có phỏng vấn sau trận đấu?" Tiểu Thán hỏi.
"À, sau trận đấu, mỗi người tham gia đều phải ghi âm một cuộc phỏng vấn riêng. Trong buổi phỏng vấn, nhân viên sẽ trực tiếp phát một số cảnh trong chương trình, sau đó sẽ đặt câu hỏi bên lề." Phong Bất Giác trả lời: "Cuối cùng thì đoạn phỏng vấn này sẽ được biên tập thành nhiều đoạn ngắn, được xen vào trong quá trình phát sóng, cũng giống như những đoạn lồng tiếng thường xuất hiện trong các chương trình thực tế. "


"Ồ? Hóa ra những bình luận bật lên giữa chương trình thực tế đều được ghi lại như thế này?" Tiểu Thán hỏi.
"Đây là lẽ thường a." Bao đại nhân ở bên nói.
Phong Bất Giác cũng nói một câu: "Vậy thì ngươi nghĩ những đoạn kia là gì..."
"Ách..." Tiểu Thán không phản bác được.
"Tuy nhiên, trong bản biên tập sơ bộ này không có những đoạn đó." Phong Bất Giác nói: "Chỉ có bản phát sóng chính thức mới có."
Ba người nói chuyện đến đây, Oscar trong màn hình đã nói nhảm một tràng lạc đề để chuyển sự chú ý của mọi người, sau đó hắn nói: "Vậy thì, thời điểm căng thẳng đã đến, thời gian bỏ phiếu!"
Màn ảnh vừa chuyển, giúp người xem có cái nhìn toàn cảnh.
Oscar nói tiếp: "700 khán giả tại trường quay, mỗi khán giả có thể chọn một người đứng thứ nhất và thứ hai, mọi người hãy bầu cho người chơi mà bạn thấy xuất sắc nhất trong vòng vừa rồi." Hắn giải thích:" Điểm số của phiếu bầu đầu tiên là 1, trong khi điểm của phiếu bầu thứ hai là 0,5. Nếu tổng điểm bằng nhau, người chiến thắng sẽ được xác định bằng số phiếu thứ nhất. Ngoài ra, thời gian bỏ phiếu là hai phút và không thể bỏ hai phiếu cho cùng một người. Bây giờ ... Bắt đầu bỏ phiếu! "


Ngay sau đó, nhạc nền hồi hộp dữ dội vang lên và máy quay quay cận cảnh từng nhà văn một theo thứ tự.
Oscar cũng không nhàn rỗi, phải tìm cái gì đó để nói, "Vòng đầu tiên thường là vòng khó đoán kết quả nhất. Ngoại trừ người lần đầu đến với sân khấu này, sáu nhà văn khác đều đã từng giành được vị trí đầu tiên ở vòng này..." Hắn dừng lại: "Cho đến nay, chỉ có Bát Phiến Bình có thể giành chiến thắng ở lần thi đầu tiên, nhưng... đó là ở mùa đầu tiên của chúng ta, lúc đó toàn bộ bảy người chơi đều là người mới. Mà sau lần đó, chưa bao giờ có người chơi mới nào có thể thắng ở vòng thứ nhất, không biết quy luật này có thể bị người chơi Bất Giác phá vỡ ngày hôm nay không..."
Hai phút trôi qua nhanh chóng, Oscar hét lên đúng lúc: "Đã hết giờ!" Hắn thở dài ngao ngán, "Chà, như thường lệ, chúng ta sẽ công bố vị trí nhất, nhì và cuối trong vòng này." Hắn nhìn lên màn hình lớn, "Đầu tiên tôi sẽ công bố... tên người đứng thứ hai ..."


Lại là một hồi chuyển cảnh cắt màn hình, giọng nói của Oscar cũng trầm bồng du dương, cố ý kéo dài, xâu đủ khẩu vị người xem, "Người đó chính là..." Âm nhạc đột nhiên ngừng, trên màn hình lớn đúng lúc xuất hiện bút danh một nhà văn: "Ngã Yếu Thượng Tràng!"
Ngay sau đó màn ảnh liền chiếu cận cảnh để thấy biểu cảm khuôn mặt của Ngã Yếu Thượng Tràng, tuy nhiên cái tên này vẫn một bộ mắt đeo kính râm, đầu chổi lau nhà, cho dù biểu lộ có thay đổi thì cũng rất khó bị nhìn ra.
Sau đó, đạo diễn ác ý mà quay biểu cảm của từng người chơi một. Đương nhiên, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tương đối bình tĩnh, cơ bản đều là hơi khựng một chút, rồi liền bày ra vẻ mặt thoải mái mà mỉm cười, cũng bắt đầu vỗ tay theo khán giả.
Chỉ có Phong Bất Giác vẫn ngẩn người, tiếp tục theo dõi sự phát triển của tình hình với vẻ mặt như cá chết. Nhìn hắn không khác gì một tên nhân viên văn phòng vừa mới bấm thẻ vào buổi sáng đã mong tan ca, nếu không phải vì nể mấy đồng lương thì đã lập tức rời đi.
"Chúc mừng Tràng ca." Oscar quay đầu nói: "Thế nào, anh có hài lòng với thứ hạng này không?"
"Ta vốn nghĩ mình chỉ được hạng bốn hay năm gì đó." Ngã Yếu Thượng Tràng cười trả lời.
"Vậy anh nghĩ top 3 sẽ là ai?" Oscar lại ném ra một câu hỏi có thể đắc tội người khác.
Ngã Yếu Thượng Tràng thẳng thắn đáp: "Ừm... Tôi nghĩ là Bình ca, Huyền Thiên... và Bất Giác a, tôi thấy bọn họ đều làm tốt hơn tôi."
"A?" Phản ứng của Oscar rất nhanh, hắn ngay lập tức chuyển qua Sơ Thái Qua Quả nói: "Sơ Thái, anh thấy sao?"
"Tôi nghĩ... Ừm, top 3 hẳn là Bình ca, Huyền Thiên, và Tràng ca a." Sơ Thái Qua Quả trả lời: "Tôi nghĩ, chắc tôi đứng kế cuối."
"Anh nói vậy nhỡ đâu khiến Soda buồn thì sao?" Mặc Bất Hương lúc này nói với Sơ Thái Qua Quả nói ra.
Ngữ khí và thần sắc của cô hiển nhiên đều là đang nói đùa, Oscar cũng cười, "Soda, xem ra ý của Mặc Bất Hương chính là, vòng này chắc chắn anh đứng cuối rồi."
Soda cũng cười nói: "Bây giờ là lúc công bố người đứng nhất a?"
Oscar nói: "Ừ... Đúng vậy." Hắn thuận thế chỉ hướng màn hình lớn, "Để chúng ta xem, vòng thứ nhất... Người đứng đầu là..."
Soda quả thật không hề tranh luận về vị trí dưới cùng. Tuy nói đánh giá của Phong Bất Giác chắc hẳn sẽ không quá tốt, nhưng ít ra hắn còn viết xong, hơn nữa còn viết được rất nhiều. Còn Soda bên này mới được câu không đầu không đuôi, chỉ có thể coi là là bán thành phẩm.
Không cần đạo diễn nhắc nhở, camera cũng lặp lại chuyển cảnh một lượt...
"Được rồi, tôi nghĩ... Soda cũng đã đoán được kết quả này." Oscar nói.
Soda chỉ gật đầu cười.
"Vậy là... thời khắc căng thẳng đã đến." Oscar lập tức quay lại màn hình lớn: "Hôm nay, ai là người chiến thắng ở vòng đầu tiên? Là những nhà văn luôn được chúng ta xem trọng, Bát Phiến Bình và Huyền Thiên Tông, hay là Bất Giác lần đầu lên sân chơi này? Liệu người chơi Sơ Thái và Mặc Mặc có chút cơ hội nào không?" Phối hợp với lời hắn nói, màn hình cũng dựa theo thứ tự đó mà hiện những người chơi kia, "Kết quả... sẽ công bố sau quảng cáo..." (Hckt: Oscar dùng Mặc Mặc để gọi Mặc Bất Hương một cách thân mật)
Đây là lúc bản ghi hình bị cắt nối biên tập lần thứ nhất, cảnh kế tiếp, Oscar liền trực tiếp đọc to cái tên trên màn hình lớn: "Người chiến thắng vòng thứ nhất là... Bát Phiến Bình!"
Khán giả reo hò vỗ tay nhiệt liệt.
"Tôi nghĩ các vị cũng giống như tôi, có ấn tượng sâu sắc với đoạn miêu tả nhân vật của Bình ca." Oscar nói, trên màn hình lớn lại lần nữa hiện ra bài thơ của Bát Phiến Bình.
Sau đó, cảnh chuyển đột ngột, vị trí của Oscar thay đổi, cao giọng nói ra: "Có lẽ mọi người đã chờ lâu, chúng ta tiến vào vòng thứ hai, 'Thần Lai Chi Bút'!"
"Nhìn đi, vừa rồi chính là chỗ chuẩn bị được thêm đoạn phỏng vấn vào, tới đó hẳn là sẽ cắt đoạn bình luận của mỗi người chơi với vòng thứ nhất xen vào." Phong Bất Giác nói với tiểu Thán và Bao đại nhân.
Tiểu Thán trả lời: "Rốt cục ngươi đứng thứ mấy ở vòng thứ nhất vậy?"
"Không biết." Phong Bất Giác nói: "Sau đó ta cũng không hỏi."
"Đừng nói nữa, xem quy tắc." Bao đại nhân ý bảo bọn họ im lặng.
Trên màn hình TV hiện ra quy tắc chi tiết của vòng thứ hai, tiếp theo, Oscar tiện thể nói: "Vòng thứ nhất đã qua, theo tình hình hiện tại, Bát Phiến Bình đã đi trước một bước, Ngã Yếu Thượng Tràng theo sát phía sau, và Soda tạm thời đứng cuối. Sau quyết đấu lần thứ hai này, thứ hạng sẽ thay đổi như thế nào đây?"
Oscar nói rồi sải bước đi tới trước mặt Phong Bất Giác: "Bất Giác, nếu như bây giờ tôi nói cho anh biết, hình thức quyết đấu vòng thứ hai có khả năng sẽ cực kì có lợi đối với anh, anh có tin không?"
"Vẻ mặt ngươi lúc này chẳng khác gì mấy người mới đi ra từ chỗ bán hàng đa cấp... Cho nên suy luận sơ bộ của ta là... Nội dung quyết đấu vòng hai thực sự có lợi với ta." Phong Bất Giác giả bộ suy nghĩ mà trả lời.
Khán giả phát ra tiếng cười từ nội tâm, Oscar thì cười xấu hổ: "Người chơi Bất Giác không hổ là nhà văn tiểu thuyết trinh thám, lại rất biết giấu nghề." Hắn bước nhanh hai bước, cách Giác Ca xa một chút, rồi lại lần nữa cảm thấy hối hận sâu sắc về việc nói chuyện với Phong Bất Giác.
"Ở vòng thứ hai..." Oscar chuyển chủ đề về đúng quỹ đạo: "Bảy nhà văn của chúng ta, lúc này sẽ thấy..." Hắn chỉ một ngón tay. "Một đoạn văn như thế này."
Trên màn hình lớn hiện ra một đoạn cũng không quá dài:【Đinh Nhất, một nhân viên công chức bình thường, gia cảnh bình thường, người thân bị bệnh nặng, cần gấp một số tiền lớn để chữa bệnh. Một ngày nọ, Đinh Nhất nhặt được một kho báu, Đinh Nhất cuối cùng cũng có thể cứu người kia. 】
Oscar nhìn đoạn văn này nói: "Liệu các nhà văn có thể dựa vào đoạn văn này mà viết ra một câu chuyện hoàn chỉnh hay không?" Tầm mắt của hắn cũng hướng về phía người chơi: "Thời hạn là 10 phút, bây giờ... Bắt đầu!"
Tuy là hô lên bắt đầu, nhưng toàn bộ bảy người chơi vẫn không động đậy, mỗi một người đều đang tiến hành tự ngẫm.
"Nếu viết lách là nghệ thuật, thì sự sáng tạo là nội hàm của một cuốn tiểu thuyết, và cả hai điều đó chính là thứ tạo nên sự thu hút cho người đọc." Sau đó Oscar bắt đầu đọc trước máy quay: "Tiêu chí của vòng này là độ hấp dẫn của câu chuyện. Cuối cùng, người chơi dùng miệng để nói nội dung đã nghĩ ra. Điều đó có nghĩa là, vòng đấu này không liên quan gì đến việc viết lách, chỉ là sự sáng tạo," hắn ngừng một chút, nói: "Cá nhân tôi cảm thấy... Khi đối phó với những câu chuyện ngắn như vậy, là tiểu thuyết gia truyện trinh thám, hẳn Bất Giác sẽ đem đến bất ngờ cho chúng ta."
Hình ảnh lúc này chiếu đến Phong Bất Giác, ánh mắt người này đờ đẫn như tượng phật bằng đá, không biết là đang trầm tư hay đang sững sờ.
"Mặc Bất Hương và Soda thường có biểu hiện rất tốt trong vòng này." Oscar lại nói, "Không biết hôm nay kết quả thế nào?" Hắn nói: "Căn cứ bình chọn trên Internet, 'Thần Lai Chi Bút' chính là tiết mục được khán giả mong chờ nhất. Mỗi một kỳ, bảy nhà văn của chúng ta đều mang đến khán giả bảy câu chuyện xưa đặc sắc, hoặc tinh xảo, hoặc kinh dị, hoặc ẩn ý, ​​hoặc hồi hộp, tuy điểm nổi bật khác nhau nhưng câu chuyện nào cũng vô cùng hấp dẫn..."
Hắn lại nói nhăng nói cuội một hồi, cuối cùng đã tới thời gian quảng cáo, vì là bản chưa chỉnh sửa nên cũng không có quảng cáo, cho nên tiểu Thán và Bao đại nhân có thể trực tiếp nghênh đón thời khắc chờ mong đã lâu.
Thứ tự trong vòng này không phải là theo thứ tự từ 1 đến 7 mà là ngẫu nhiên rút ra, cho nên những người chơi ở số 6, 7 cũng không chắc có thêm thời gian để từ từ suy nghĩ, bọn họ đều phải trong 10' suy nghĩ xong để tránh trường hợp bị bốc lên đầu tiên.
"Vậy, người chơi đầu tiên là..." Oscar lại chỉ hướng màn hình lớn, con số liên tục chớp động, cuối cùng nhất dừng lại ở số "4".
"Mặc Mặc, xin mời cô bắt đầu." Oscar cũng không dài dòng mà nói thẳng.
Bảng điều khiển phía trước thí sinh trong vòng này là ở chế độ nhập liệu tự do, người chơi nếu không muốn viết từ thì cũng có thể vẽ sơ đồ phác thảo, chẳng hạn như quan hệ giữa các nhân vật, ngay cả bản đồ hoặc là vật thể. Lúc người chơi nói liền có thể xem bản nháp ở bên cạnh mà sắp xếp ngôn từ. Đương nhiên, bọn hắn cũng có thể như viết truyện, trực tiếp viết ra một đoạn chuyện ngắn, đến lúc đó chỉ cần đọc là được. Ngay từ đầu đã không tồn tại định dạng cố định cho bản thảo.
Trong chuyện của Mặc Bất Hương, Đinh Nhất là một người phụ nữ 29 tuổi, từ nhỏ đã có đam mê âm nhạc, nhưng cuối cùng cô lại bước vào một cuộc sống bình thường. Cho đến khi vị hôn phu của Đinh Nhất bị bệnh nặng, làm thay đổi cuộc sống của cô. Sau đó, cô tìm thấy một cây sáo thần kỳ, có thể khiến tất cả những người nghe nó cảm động rơi nước mắt. Cuối cùng, cô không chỉ cứu được vị hôn phu của mình mà còn lấy lại được ước mơ của mình.
Câu chuyện của cô rất ngắn, chỉ mất ba phút đã nói xong. Phối hợp với âm nhạc và không khí tuyệt hảo ở trường quay, một số khán giả trong khán phòng đã mượn chủ đề này để nói chuyện của mình, nước mắt đầy mặt, camera hiển nhiên sẽ không bỏ qua những cảnh này, cho mỗi người bọn hắn vài giây cận cảnh.
"Chà, Mặc Mặc đã mang đến cho chúng ta một câu chuyện tuyệt vời. Nhìn như êm đềm nhưng lại ẩn chứa một sự ấm áp. Cô ấy cũng đã chứng minh một lần nữa rằng tình tiết của một câu chuyện không nhất thiết phải cần những nhân vật cường điệu hay xung đột gay gắt, miễn là có cảm xúc thật sự thì câu chuyện sẽ có linh hồn của nó." Oscar như đọc thơ mà bình luận, và sau đó bắt đầu công bố người chơi tiếp theo.
Trong vòng này, mỗi nhà văn về cơ bản đều viết chuyện theo hướng lĩnh vực sở trường của mình. Bản thảo cần trong Thần Lai Chi Bút trước nay đều rõ ràng như vậy: Giới tính và tuổi Đinh Nhất; Thân phận người thân, căn bệnh; Chức năng của bảo vật, một chút lai lịch nguồn gốc... Có thể nói có vô số cách để khai thác và phát triển, độ tự do cực cao, cho nên rất dễ để sáng tác. Nếu có tâm thì hoàn toàn có thể chuẩn bị tốt vài cái dàn ý truyện ngắn trước khi ghi hình, đến lúc thi chỉ cần điều chỉnh và ghi vào là được.
Rất nhanh, mấy người chơi đều đã nói xong, xem ra người có biểu hiện tốt nhất là Soda, quả nhiên chuyên gia kinh dị rất lợi hại, trong 10 phút đã nghĩ ra một đoạn plot twist rất giật gân, hơn nữa cách dẫn đề lại rất hợp lý.
Cuối cùng, đến phiên Phong Bất Giác.
Cũng không biết tại sao... Bốc thăm ngẫu nhiên lại ra kết quả là Giác ca lên cuối.
Dù nói vậy nhưng trong vòng hai, người cuối cùng công bố bản thảo chính là người có lợi nhất. Tuy nói người chơi đã nghĩ kĩ nội dung trong 10', cũng không thể sử dụng bàn điều khiển trong lúc những người khác bắt đầu công bố bản thảo, nhưng lại có nhiều thời gian hơn để hoàn thành tình tiết ở trong đầu.
Lúc này, khán giả cũng đều chờ mong biểu hiện của Phong Bất Giác vì ba lý do: Thứ nhất, Oscar đã nói trước những nhận xét vô trách nhiệm về vị tiểu thuyết gia giấu nghề này. Thứ hai, Giác ca là người xuất hiện cuối cùng. Thứ ba, màn trình diễn mới lạ của anh chàng này ở vòng đầu tiên vẫn còn nguyên trong ký ức...
"Ừm..." Hai tay Phong Bất Giác chắp trước ngực, vẻ mặt u sầu.
Oscar đi tới bên cạnh hắn, vừa đưa mắt nhìn bàn điều khiển của hắn liền kinh ngạc mà thầm nghĩ: Vậy mà trống trơn! Mấy người chơi khác ít nhất cũng viết được nửa màn hình a? Rốt cục ngươi đang làm cái gì? Xưa giờ vẫn chưa từng thấy người nào nộp giấy trắng a! Gia hỏa viết tiểu sử của tướng quân Kim trước năm 33 tuổi vậy mà lúc này cả một chữ cũng không có! Điều này nghĩa là sao?
"À... Tuyển thủ Bất Giác, đến lượt của anh." Lúc Oscar nói lời này, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc đối phương tuyên bố bỏ thi.
Không ngờ, Phong Bất Giác hít thở sâu một hơi, tiến đến trước microphone, hoàn toàn không nhìn màn hình bàn điều khiển, dùng ngữ khí khá nhanh bắt đầu nói: "Đinh Nhất, 30 tuổi, độc thân, một nhân viên công chức bình thường, làm việc tại cấp cơ sở, và giống như hầu hết các nhân viên văn phòng, sống một cuộc sống như cái xác không hồn. Cho đến một ngày, chú của một người bạn cùng lớp của con trai anh họ bất ngờ bị chẩn đoán mắc bệnh nan y và cần được đưa tới Trái Đất chữa trị mới có cơ hội sống sót."
"Chờ một chút... Đưa tới Trái Đất là sao... Đây có còn là câu chuyện của loài người không? Người ngoài hành tinh có khả năng du hành giữa các vì sao lại cần năng lực y tế của Trái Đất? Cơ mà, tại sao lại là chú của anh họ bạn học của con trai Đinh Nhất? Cứ để hắn chết đi có được không?" Nội tâm Oscar không chịu nỗi mà gào thét, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi một chút.
Phong Bất Giác vẫn tiếp tục tự thuật: "Nhưng muốn đến Trái Đất cần một số tiền lớn và đó không phải là thứ mà anh ấy, gia đình dì của anh họ hoặc bạn cùng lớp của con trai anh họ có thể mua được. Đúng tại lúc này, Đinh Nhất đã nhặt được một đôi giày khiêu vũ ma thuật thần kỳ, món bảo bối này đã đánh thức phần ký ức bao năm bị phủ bụi của anh, ý thức về công lý và sứ mệnh bấy lâu nay đều quay trở lại trong tâm trí anh. Hóa ra, thân phận của Đinh Nhất 20 năm trước chính là ... Siêu anh hùng vũ trụ trong Superman Junior League — Break Dancer."
"Break cái gì... Khiêu vũ là sao... Superman gì nữa? Ai đó làm ơn đuổi hắn khỏi sàn đấu được không!" Oscar đã sắp phát điên rồi.
"Đinh Nhất đầu tiên liên lạc với thuộc địa của các vì sao của bọn hắn trên Trái Đất, Ấn Độ."
"Ra hắn không phải là người Trái Đất ư? Ra là loại thiết lập này ư?"
"Những người đồng đội khi nhỏ của anh ấy hồi đó đều sống trên Trái Đất."
"Một siêu anh hùng vị thành niên với cái tên này ... Anh ta đã chiến đấu chống lại thế lực tà ác vũ trụ nào khi còn nhỏ?"
"Sau đó, họ đã thành công trong việc sử dụng siêu năng lực của mình để giúp chú của bạn cùng lớp của con trai anh họ Đinh Nhất nhập cư trái phép."
"Siêu cấp anh hùng cái đầu ngươi! Chính nghĩa cái đầu ngươi! Không có tiền liền chọn nhập cư trái phép a! Rốt cục một đống thiết lập ngươi đặt ra có ý nghĩa gì a?"
"Đến cuối cùng, chú của bạn cùng lớp của con trai anh họ Đinh Nhất đã đã được một bác sĩ quân y cũ ở địa phương điều trị đúng cách, có thể hồi phục." Phong Bất Giác cuối cùng nói, "Mà câu chuyện của Đinh Nhất, giờ mới bắt đầu...anh ấy đã thức tỉnh, gia nhập Superman League, cái tên Break Dancer một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, và thế lực xấu xa đã ngủ yên trong dải ngân hà bấy lâu nay lại sắp rục rịch trở lại."
Những lời nói đột ngột kết thúc ở đây. Không hiểu sao mọi người có mặt tại trường quay khi nghe hắn kể câu chuyện này đều có một niềm mong đợi khó giải thích và đau đớn trong lòng, hy vọng hắn sẽ tiếp tục kể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.