Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229: Thương Linh Luận Kiếm (Hết)




Hơn mười phút sau, Phong Bất Giác dẫn Schofield và viên cảnh sát canh gác bên ngoài biệt thự vào phòng mình, chuẩn bị trình diễn cách bố trí của căn phòng kín.
Căn phòng này về cơ bản là hình ảnh phản chiếu của hiện trường vụ án, ngoại trừ việc bố cục hoàn toàn đối xứng, cấu trúc và vật liệu của cửa ra vào và cửa sổ cũng đều giống nhau, là nơi cực kì thích hợp để tái diễn vụ án.
Schofield đương nhiên tràn đầy kỳ vọng, hắn muốn tận mắt chứng kiến ​​vị thám tử lừng danh này sẽ phá giải mê cục trước mắt như thế nào.
Dưới sự cho phép của chủ nhà, Phong Bất Giác đã đi đến nhà kho để lấy một thứ tương tự hung khí — một sợi dây đàn. Lúc này, hắn lấy sợi dây ra, đi đến giữa phòng và quay đầu lại, hướng hai viên cảnh sát nói: "Dưới điều kiện đầy đủ và không làm ảnh hưởng đến hiện trường, đầu tiên chúng ta hãy tái hiện quá trình phạm tội đi".


"Ý ngài là..." Schofield đáp, "Diễn lại quá trình của vụ án với ba người chúng ta?"
"Hai người là đủ rồi." Phong Bất Giác trả lời, "Tôi sẽ là hung thủ." Hắn đưa ánh mắt về viên cảnh sát bên cạnh Schofield, "Vị này..."
"Dempdi, thưa ngài." Cảnh sát viên Dempdi đưa tay lên vành nón của mình, tự giới thiệu. Đó là một viên cảnh sát trẻ tuổi cao lớn, có bộ ria mép giống Dennis, nhưng ngoại hình và tính tình trông dễ gần hơn nhiều.
"Cảnh sát viên Dempdi, vóc dáng của anh tương đương với nạn nhân, hay để anh đóng vai người chết đi." Phong Bất Giác nói.
Dempdi nhìn qua cấp trên ở bên cạnh, sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương, hắn liền đi tới nửa bước trả lời, "Rất vui được giúp sức, thưa ngài."
"Vậy... Bắt đầu thôi." Phong Bất Giác đưa tay chỉ về cái ghế ra hiệu, nói với Dempdi, "Xin hãy ngồi lên chiếc ghế sô pha kia."


Dempdi sải bước đi tới, xoay người ngồi xuống.
Phong Bất Giác nói, "Xin cố gắng ngồi tự nhiên hết mức có thể."
Dempdi trả lời, "Được." Hắn vừa nói, vừa ngồi dựa vào sát ghế.
"Trước khi Dennis bị sát hại, anh ta đang ngồi như thế này trên ghế sô pha hút thuốc." Phong Bất Giác bắt đầu giải thích, mà hung thủ, ở trong cùng một phòng với anh ta. Hắn đi vài bước, ra phía sau Dempdi, "Phía này của căn phòng hoàn toàn nằm trong điểm mù của Dennis. Bên này có một cái tủ âm tường, một cái bàn, một ngăn tủ, cùng là hướng cửa phòng tắm."
"Khi Dennis không đề phòng, hung thủ có rất nhiều phương pháp để có thể không dấu hiệu đi đến khu vực này." Phong Bất Giác nêu ví dụ, "Có khả năng là vừa nói chuyện với Dennis, vừa đi qua đi lại, chậm rãi đi ra sau đối phương; Còn có cách khác là tuyên bố mình muốn đi vệ sinh (Phòng tắm cũng là phòng vệ sinh); Cũng có thể là hung thủ giả bộ muốn lấy cái gì đó trong tủ..." Hắn vừa nói vừa đi, bất tri bất giác, đã lặng yên ra phía sau Schofield, "Thấy không, chuyện này rất đơn giản."


"A! Từ khi nào ngài..." Schofield sững sờ. Hắn vốn đang tại tập trung nghe lời của Phong Bất Giác, nghe tới đây mới nhận ra, vị thám tử lừng danh này đã biểu diễn cách thứ nhất xong rồi.
Phong Bất Giác nhún vai, quay trở về cạnh ghế sô pha, "Dưới tình huống không phòng bị, buông lỏng cảnh giác, rất dễ bị đánh lén. Có thể nói, phần lớn người trên thế giới này, ở phần lớn thời gian, đều ở trong trạng thái không đề phòng.
Hắn lại nêu ví dụ, "Cũng như khi anh đang ngồi ăn trong một quán quen, bỗng nhiên, có một nhân viên phục vụ hay một khách hàng vội vàng chạy ngang qua anh, lúc này, liệu não của anh có nhắc nhở: 'Phải cẩn thận, gia hỏa này có thể sẽ móc một cây dao từ trong tay áo ra, xoay lại và cắm lên đầu anh không.'
Lấy ví dụ khác, anh đang ngồi trong căn nhà ấm cúng của mình, vừa mới tắm xong, thấy một quyển tiểu thuyết vẫn đang đọc dở. Lúc này, liệu anh có tính đến chuyện... Ở ngoài cửa sổ ngay bên cạnh anh, có một tên bắn tỉa đang nhắm vào đầu anh?"
Schofield và Dempdi nghe vậy đều theo bản năng nhìn qua cửa sổ căn phòng...
Phong Bất Giác giơ tay phải lên, ngón trỏ ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương, "Bộ não của chúng ta không thể đảm nhận loại nhiệm vụ cảnh giác cao độ trong thời gian dài mà không bị gián đoạn. Vì vậy, miễn một người nghĩ nơi họ đang ở là an toàn, họ sẽ loại bỏ những 'phòng bị không cần thiết'." Hắn hơi dừng lại, "Hãy xem lại vụ án này... Khi Dennis bị gϊếŧ, anh ta có ở trong căn phòng biệt thự trên núi nơi cha anh ta sống không? Anh có ở cùng phòng với người anh quen không? Trong tư tưởng của anh ấy, tất nhiên anh ấy sẽ không cảnh giác về việc người kia có thể bất ngờ rút dây thép ra và siết cổ đến chết', nhưng anh ấy không ngờ..."
Phong Bất Giác nói đến chỗ này, hai tay cầm dây đàn, đi về phía Dempdi. Mặc dù biết đây chẳng qua chỉ là đang tái diễn vụ án, nhưng người kia vẫn là không khỏi lo lắng. Lời nói kỳ lạ lẫn giọng điệu vô tình của Giác ca đã khiến vị cảnh sát này cảm thấy lạnh sống lưng.
"Vóc dáng của nạn nhân tương tự với anh, phần gáy chỉ cần tựa vào đầu trên của lưng ghế sô-pha là đủ. Đối với hung thủ, đây là chiều cao rất phù hợp và lý tưởng." Phong Bất Giác nói, vỗ vai Dempdi, "Hãy thử trải nghiệm cảm giác bị ai đó bất ngờ siết cổ từ phía sau."
"Này..." Dempdi còn chưa kịp trả lời, dây đàn trên tay của Phong Bất Giác đã đặt trước cằm hắn, "Giả sử rằng cổ anh lúc này đã bị tôi ghìm chặt, cảm giác sung huyết và ngạt thở từ phần cổ trở lên đang dần cướp đi mạng sống của anh. Như vậy, trong một phút trước khi tắt thở, trong tình trạng bàng hoàng và đau đớn, phản ứng của anh sẽ là gì?"
"Tôi sẽ cố gắng loại bỏ thứ đang trói trên cổ tôi, đồng thời..." Dempdi suy nghĩ trả lời, "liều mạng đẩy người ra sau."
Schofield nghe vậy liền nhìn về phía Giác ca nói: "Dấu vết trên thảm ở hiện trường, rồi vết móng tay trên cổ nạn nhân đều là bằng chứng cho những phản ứng này."
"Còn gì nữa?" Phong Bất Giác ra hiệu cho cảnh sát viên Dempdi nói tiếp.
Dempdi lại suy nghĩ một chút, bỗng nghĩ ra điều gì, cả kinh nói: "Tôi sẽ muốn cầm tay hoặc cơ thể của hung thủ.
"Ừ... Đúng vậy." Phong Bất Giác gật đầu, trầm ngâm nói, "Chỉ là... ngồi trên ghế sô pha có chân đế vững chắc và trọng lượng lớn, dưới chân là một tấm thảm khó mượn lực, nếu ai đó siết cổ anh ta bằng một sợi dây thép từ phía sau trong trạng thái này... Ngay cả khi nạn nhân đưa tay ra phía sau cũng khó có thể đụng tới cơ thể của hung thủ.
"Cánh tay!" Schofield chợt nhận ra, "Có thể trong quá trình giãy dụa, nạn nhân để lại vết cào trên bàn tay hung thủ, hay thậm chí là cánh tay!"
"Ừ." Phong Bất Giác nói tiếp, "Không chỉ thế..." Hắn dừng một chút, "Bình thường mà nói, muốn siết chết một người đàn ông nặng 90 kg, hành động phải nhanh và dứt khoát. Tuy nhiên, trong trường hợp này, hung khí mà hung thủ sử dụng chính là một sợi dây thép, đây chính là công cụ siết cổ gϊếŧ người tốt nhất, chẳng những dễ giấu, mà cũng không yêu cầu cao về sức mạnh của người hành hung. Ngay cả phụ nữ hoặc trẻ vị thành niên cũng có thể sử dụng thứ này để xử lý một người đàn ông lực lưỡng, sát thủ chuyên nghiệp cũng thường sẽ chọn cách này để gϊếŧ người."
Giác ca nói, chậm rãi đưa hai tay lên, bàn tay hướng về phía trước mà nói, "Nhưng mà... Khi sử dụng thứ này phải để ý một chuyện, nếu như không có biện pháp bảo vệ, lòng bàn tay cũng rất dễ bị thương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.