Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 216: Thương Linh Luận Kiếm (31)




Trong lúc lấy đà nhảy, Phong Bất Giác đã kích hoạt Linh Thức Tụ Thân thuật, dùng hết sức nhảy ra, sau đó lại giải trừ kỹ năng ngay giữa không trung. Đương nhiên, hắn kích hoạt kỹ năng không phải để tư thế nhảy phiêu dật hơn, mà là để có thể nhảy xa hơn một chút.
Trên không trung, hắn dùng tư thế cúi đầu, cánh tay mở rộng và rơi thẳng xuống dưới thung lũng mây mù.
Khoảnh khắc ấy, bên tai chỉ còn lại tiếng gió, nhưng từ ánh mắt của hắn chỉ thấy vui vẻ và hưng phấn.
Những trải nghiệm như thế này, nếu không tính nhảy lầu, thì bình thường chỉ có ba cách để mô phỏng, một là nhảy hồ, hai là nhảy cầu (bungee), ba là nhảy dù. Dù gì thì người không biết bơi như Phong Bất Giác cũng chưa từng nhảy hồ, hắn cũng chưa từng có cơ hội thử nhảy cầu và nhảy dù. Mà hôm nay, hắn cuối cùng có thể trải nghiệm cảm giác nhảy từ trên cao xuống trong một cái game ảo rồi.
Tuy đây chỉ là một trò chơi kết nối thần kinh, nhưng cảm giác rơi được mô phỏng trong đây không khác mấy ngoài thế giới thực. Bình thường, khi nhảy xuống, cho dù người ta có kêu la thất thanh thì cơ thể cũng sẽ theo bản năng mà căng thẳng.
Tuy nhiên, Phong Bất Giác là một người không thể cảm thấy sợ hãi, vì vậy khi ở trên không, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể, trải nghiệm nghiệm cảm giác rơi tự do thuần túy nhất.
Hắn thậm chí không có chớp mắt mà nhìn thẳng xuống dưới, nghĩ thầm, dù ta có rớt chết, thì cũng phải nhìn rõ phía dưới có gì trước khi chết mới cam tâm.
Vài giây sau, Phong Bất Giác rơi vào mây mù dày đặc, cũng chính lúc này, hắn hiểu, lựa chọn của mình không sai, quả nhiên là phải đi đường bên này.
Lớp mây mù màu trắng này như vùng đệm giảm xóc, êm dịu hơn nước, nhưng độ giảm xóc lại mạnh hơn. Khi cơ thể đụng vào sương mù, cảm giác cũng không giống như nhảy lên xi măng. Lúc Phong Bất Giác xuyên qua mây mù cảm thấy như đang đi từ một căn phòng có nhiệt độ điều hòa rất thấp ra một con phố nóng nực, thân thể bị bao bọc trong một luồng không khí nóng, sau đó tốc độ rơi của hắn dần dần giảm xuống.
Đến lúc tiếp đất, Phong Bất Giác rơi nhẹ tựa lông hồng, không hề có cảm giác va chạm, điểm sinh tồn cũng không mất một giọt.
Phía dưới vực sương mù là một cái động trời. Phía trên là mây mù như tạo thành một khoảng trời hoàn toàn khác, ánh mặt trời bị hoàn toàn che khuất cũng tạo cảm giác bất an trong hang này.
Không khí nơi đây khá ẩm, bốn phía đều thấy rừng cây thưa thớt. Phong Bất Giác nhìn sơ qua cảnh vật xung quanh rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trên. Dù hắn vẫn luôn mở mắt trong suốt quá trình rơi xuống, nhưng hắn vẫn không đoán được nơi này rốt cục cao bao nhiêu.
Hắn cũng không thử hét lớn lên phía trên, bởi vì rất hiển nhiên, âm thanh của hắn không thể đi xa như vậy. Vì vậy, hắn quyết định đứng đây đợi, giữ tư thế ngẩng đầu, cứ vậy đợi tới lúc Tự Vũ nhảy xuống, hắn có thể biết đối phương rơi xuống đâu.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Phong Bất Giác tiện thể thử nghiệm trọng lực ở đây, kết quả cho thấy bình thường. Hắn nhảy cao tại chỗ, cảm thấy lực chân nhận phải khi rơi xuống cũng không khác thường, cho nên hắn đoán, tầng sương trắng trên trời chính là nguyên nhân chính hắn không ngã chết, có lẽ trong lúc người chơi xuyên qua tầng sương kia sẽ có thêm BUFF giảm tốc hay tương tự... sau khi xuống tới nơi sẽ tự động biến mất.
Tự Vũ cũng không để Phong Bất Giác đợi năm phút, chỉ hai phút sau nàng đã nhảy xuống. Phong Bất Giác trông thấy trên bầu trời có bóng người chậm rãi xuất hiện liền đoán sơ điểm tiếp đất, rồi lập tức cất bước đi về chỗ đó.
Có lẽ là vì may mắn, chỗ Tự Vũ rơi xuống không cách quá xa chỗ Phong Bất Giác rơi xuống. Phong Bất Giác rất nhanh đã đi tới trước mặt nàng, câu đầu tiên từ miệng là: "Thế nào? Bước nhảy lòng tin, đúng không?"
"Lúc ngươi nhảy xuống. Vị Lộc nữ hiệp kia liền cho rằng ngươi bị trúng tà mà nổi điên." Tự Vũ trả lời: "Khi ta nói ta cũng sẽ nhảy, nàng còn tưởng ta muốn tự tử."
"Ha ha ha..." Phong Bất Giác cười nói: "Chuyện này cũng không có cách nào. Chúng ta không thể nào giải thích gì liên quan tới menu trò chơi, trạng thái đoàn đội hay mấy thuật ngữ tương tự cho NPC a..."
"Tuy nhiên, nhảy thẳng xuống như vậy cũng cần rất nhiều dũng khí." Tự Vũ nói: "Chỉ dựa vào suy luận và phỏng đoán mà ngươi dám mạo hiểm tính mạng như vậy, ta phải nói là ngươi..."
"Tự kỷ tới mức cực đoan đúng không?" Phong Bất Giác nói tiếp: "Được rồi, ta biết rồi." Hắn lập tức hướng về phía động, "Tiếp tục đi, nhanh nào."
"Không đợi NPC xuống sao?" Tự Vũ hỏi.
"Sao nàng ta có thể xuống được?" Phong Bất Giác nói: "Nếu là ngươi trong tình trạng đó, thấy hai người lạ mới gặp lần đầu, sau khi lảm nhảm mấy lời không thể hiểu được liền nhảy xuống vách núi. Ngươi có dám đem cái mạng của mình ra đặt cược để nhảy xuống dưới theo bọn hắn không?"
Phong Bất Giác đã đoán đúng, Lộc Thanh Ninh thấy hai vị lều trà Kiếm Mẻ nhảy xuống vực sâu, trong đầu liền trống rỗng, nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi hai người này có thật sự tồn tại, hay là do mình đã nổi điên rồi, cho nên mới thấy ảo giác?
Lộc Thanh Ninh không thể nào cũng nhảy xuống theo, trừ khi nàng có thể đứng trên thấy rõ dưới đáy vực hoặc nghe hai người la lên từ đáy vực, nếu không thì việc làm này theo thường thức mà xem cũng không khác gì tự sát, nàng nhất quyết không dám làm.
Tự Vũ sau khi nghe vậy, trầm mặc hai giây rồi lạnh lùng gật gật đầu: "Đi thôi."
...
Hai người đi được chừng hơn 20 phút đã rời khỏi cánh rừng, trước mắt xuất hiện một cái hồ được bao bởi rừng cây.
Hồ này rất lớn, giữa hồ có thể nhìn thấy một hòn đảo nhỏ. Dưới bầu trời mây mù, đảo nhỏ có vẻ u ám lạnh lẽo, dù đứng ở bờ hồ cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ vô hình phảng phất quanh đảo.
Đến bên hồ, Phong Bất Giác khuỵu gối ngồi xổm xuống, duỗi tay thăm dò nước hồ. Hồ nước này ngược lại rất yên tĩnh và mát lạnh, còn có thể thấy những con cá to mập bơi dưới đáy hồ.
Phía sau hai người 10m là rừng cây phát ra ánh sáng đỏ thẫm và vàng óng, giờ nghĩ lại, dọc theo đường đi bọn họ đều giữ im lặng, không có nhiều đối thoại, chung quanh cũng im lặng, khung cảnh và bầu không khí này, cũng không biết phải gọi là lãng mạn hay là rùng rợn...
"Có thuyền." Ánh mắt Tự Vũ nhìn dọc theo bờ hồ, thấy ở cạnh bờ phía xa có một chiếc thuyền lá nhỏ.
"Ừm... Xem ra chúng ta cũng không có lựa chọn." Phong Bất Giác nhún vai, cùng Tự Vũ hướng chỗ đó đi tới.
Không hề nghi ngờ, trên hòn đảo giữa hồ kia nhất định có thứ gì đó, vô cùng có khả năng chính là chỗ oan hồn, mà bơi qua thì không quá thực tế, kể cả kiện tướng bơi lội, muốn bơi đoạn đường xa như vậy chắn chắn cũng không thoải mái, cho nên hệ thống mới cài đặt cho một chiếc thuyền nhỏ.
"Ta nghĩ nhất định sẽ có chuyện khủng khiếp nào đó xảy ra trên đảo kia." Sau khi hai người lên thuyền được một lúc, Phong Bất Giác vừa chèo thuyền vừa nói.
"Ngươi đang muốn dọa ta sợ à?" Tự Vũ trả lời.
"Không phải..." Phong Bất Giác trả lời: "Ta chỉ chợt nghĩ... Ở cốt truyện này, có khả năng né tránh toàn bộ chiến đấu, nếu thật vậy, hệ thống nhất định sẽ phải sắp đặt nhiều yếu tố kinh dị hơn."
"Nói mới thấy... Mọi thứ đến giờ quả thật đều rất nhẹ nhàng." Tự Vũ tiếp lời.
Phong Bất Giác gật đầu nói: "Ở trên núi này chính là nhiệm vụ chính tuyến Linh nhi, đến giờ vẫn còn chưa thấy chiến đấu nào mà chúng ta hoàn toàn không tránh được. Tất cả các trận chiến tiềm năng đều đã bị chúng ta tránh hết." Hắn dừng một giây, nói tiếp: "Ví dụ như yêu thụ và yêu tăng kia, hai con hàng này rõ ràng là đều có thể dùng bạo lực mà xử lý. Lúc gặp đại thụ, chúng ta có thể trực tiếp gϊếŧ nó lấy chuông; mà lúc gặp hòa thượng, nếu hạ gục hắn thì hẳn cũng có thể đoạt chuông, đồng thời mở ra đường tới Linh Trung Cảnh."
Ngay cả Lộc Thanh Ninh, nếu nàng vì hiểu lầm mà đánh với chúng ta rồi cuối cùng bị chúng ta gϊếŧ chết, chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.
Nhưng nếu chúng ta thực sự làm điều đó, chắc chắn sẽ dẫn đến thất thoát thông tin, như chuyện về chuông Kim Cương, âm mưu của Lâm Thường, vân vân...
Nên mới nói... Người chơi chỉ dùng bạo lực để vượt ải sẽ không biết rất nhiều thông tin và nội dung cốt truyện, nhiều nhất chính là dựa vào tái hiện cảnh chết mà hiểu một chút chuyện. Mà phần lớn thời gian, bọn hắn sẽ là thấy gì gϊếŧ đó, cho đến khi qua cửa cũng không hiểu gì.
Kiểu chơi này rất dễ về mặt tinh thần, không cần lo lắng về bất cứ điều gì, cứ thấy NPC có địch ý hay quái vật thì gϊếŧ luôn, nhưng xét về mặt chiến đấu thì nhóm chúng ta không đủ khả năng để chơi kiểu này."
Phong Bất Giác điều chỉnh tư thế ngồi, giúp động tác chèo thuyền dễ dàng hơn một chút, tiếp tục nói: "Mà nguyên chặng đường hai chúng ta tới đây, về cơ bản đều là thương lượng trong hòa bình, đương nhiên vẫn có vụ 'tra khảo', nhưng dù gì cũng không gϊếŧ nó...
Tóm lại, xuyên suốt quá trình chúng ta qua ải, chúng ta không chỉ hiểu rõ hơn về nội dung cốt truyện hơn, mà còn tiết kiệm rất nhiều tài nguyên. Không bị hao tổn quá nhiều điểm thể lực, mà tiếp tế phẩm, đạn dược, điểm sinh tồn, điểm linh lực... gần như không tổn thất gì.
Dựa dựa theo độ mất dạy từ xưa đến nay của cái trò này... Sẽ không có chuyện lấy được thứ gì đó tốt mà không trả giá hay chấp nhận chút rủi ro nào. Cho nên ta cảm thấy... nếu chuyện ma quỷ này không cần chiến đấu vẫn có thể làm xong, thì chúng ta chắc chắn sẽ phải giải đố, gặp chuyện kinh dị, hoặc FLAG có lựa chọn chết ngay lập tức, có thể gặp vô số nan đề a..."
Trong lúc nói chuyện, thuyền của bọn hắn đã đi hơn nửa đường, bỗng nhiên, một ngọn gió thổi tới, mang theo một luồng hơi lạnh thấu xương.
Lúc này, bầu trời đầy mây mù bao la kia càng u ám, cứ như khoảng cách bọn hắn càng gần đảo nhỏ kia, bầu trời càng tối hơn một chút.
Đợi hai người tới bờ đảo nhỏ giữa hồ, xung quanh không khác gì buổi tối, chỉ có một tia ánh sáng hoàng hôn chiếu tới từ phía xa, mắt cũng chỉ có thể nhìn trong khoảng cách gần.
Phong Bất Giác và Tự Vũ cập bến cạnh một đoạn dốc rồi đặt chân lên bờ, phía trước chính là một cánh rừng thiết sam và tuyết tùng dày đặc, bóng cây đổ xuống một màu đen dày đặc bao phủ con đường phía trước, mà màu đen đậm đặc kia lại sống động như thật, như thể sắp lao ra ngoài, vượt qua biên giới hòn đảo.
Với mấy người chơi hơi nhát gan một chút, chỉ sợ đứng ở rìa cánh rừng này đã có thể đẩy điểm kinh hãi lên 30% chứ chưa nói trực tiếp đi vào trong rừng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.