Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 160: Nhân vật chính tấn công (12)




Quay ngược thời gian lại một chút, ở vương quốc Tử Linh đầu, trong không giới mê vực sa mạc...
Một đạo nhân ảnh phù phiếm cùng một bóng người màu đỏ cao tốc di động, hai người triển khai trận đấu về tốc độ kinh hiểm, có thể nói khắp nơi sát cơ, từng bước kinh hồn.
Phanh một tiếng... Lại là một lần lực lượng va chạm.
Thân hình K3 trì trệ, trong nháy mắt lùi lại mấy bước, trên mặt của hắn lần đầu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nơi cánh tay phải quang mang màu đỏ tóe hiện. Chỉ một thoáng, trong không trung vang lên tiếng long ngâm, năng lượng trùng kích từ Cự Long màu đỏ bạo liệt ra.
Từ trong không trung, Vahiru cũng tại lúc này ngưng tụ thành hình người, trên gương mặt màu tím che kín vẻ kinh ngạc, hai tay giao thoa, lấy năng lượng Tử Linh che toàn thân, dùng mình làm thuẫn, cỗ gắng chống đỡ một kích khủng bố này.
Lúc này song phương đã giao chiến hồi lâu, theo cường độ đánh nhau cùng tốc độ không ngừng tăng lên cùng với chiêu thức không ngừng thăng cấp, ưu thế K3 càng rõ ràng, Vahiru thì dần dần chống đỡ hết nổi. Giờ phút này đây, ra tay chính là một chiêu K3 cho rằng có thể phân ra thắng bại.
Quyền hình Xích Long dùng xu thế Thôn Thiên Diệt Địa mà tới, phòng ngự Vahiru tựa như một cái cây khô trong cơn gió mạnh, có thể bị nhổ tận gốc bất cứ lúc nào.
“Có thể chiến đấu hăng hái đến tận đây, ngươi đáng giá khích lệ.” Chiêu thế đã hết, K3 cũng đã thu liễm sát ý, trong mắt hắn, một trận chiến này đã sắp xong:”Bất quá, tới đây là hết.”
Vahiru không có để lại bất luận di ngôn gì, cũng không thể lại để cho K3 cảm thấy bất kì kinh hỉ nào, hắn nhận một kích phá hoại kinh người cuối cùng kia, cơ thể hắn bị năng lượng màu đỏxông đến bạo mở, hóa thành một mảnh khói đen tản mạn, lập tức lại như bụi bậm, phân tán rơi xuống thành một bộ phận của sa mạc cốt này.
K3 lạnh lùng mà lắc tay, bỗng nhiên mở miệng hướng khoảng không mê vực trước mắt nói:”Ngươi trốn ở một bên nhìn lâu như vậy, dù cho xuất phát từ lễ phép thì cũng nên đi ra kêu một tiếng a.”
Trên bầu trời, tầng một tầng không gian màu đen chậm rãi chuyển động, như mở ra một tấm khăn che phủ, một khuôn mặt khô lâu cực lớn xuất hiện ở chỗ ấy, trong miệng lại phát ra tiếng nói chuyện: ”Nếu như ngươi cảm thấy có điều gì quan trọng muốn nói...” Hắn đáp trả lời của K3.
Khi thấy cái khuôn mặt kia, K3 liền xác nhận thân phận của đối phương.”Nguyên lai là khôi thủ, khó trách có thể nhanh như vậy đã tới được chỗ này.”
Dưới trướng minh uyên U vương, có chín tên bộ hạ thần cấp là gần với tứ trụ, bọn hắn được xưng là”Chín khôi Tử Linh”, mà cái khô lâu trước mặt K3 chính là đoạt linh đứng đầu chín khôi.
“Hừ... Dù thấy đồng loại bị giết ngươi vẫn mặc kệ ư?” K3 cười hỏi.
“Hắn không phải là đồng loại của ta, điểm ấy ngươi rất rõ ràng.” Đoạt linh trả lời: ”Ngươi cùng ta, càng giống đồng loại hơn.”
K3 trả lời: ”Cũng thế thôi, dù sao tất cả chúng ta đều chỉ là dữ liệu có đủ tính duy nhất thôi.” Hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ trên bụi bậm màu đen Vahiru lưu lại trên mặt đất:”Mà cái tên ngu xuẩn không hiểu quy củ, lại tự cho là đúng này đã giết chết một gã đồng bào cấp bốn của ta.”
“Thật đáng tiếc.” Đoạt linh nói:”Nhưng Vahiru cũng không có làm sai, dưới quan điểm của hắn, chỉ là làm đúng mà thôi...” Đoạt linh thở dài nói: ”Cơ thể mỗi chúng ta đều có sứ mạng của mình cùng tuổi thọ lâu dài, Vahiru thì tựa như tia lửa trôi qua tức thì, ta cùng chủ nhân của ta thì là ngọn nên sớm muộn gì cũng sẽ tắt, mà ngươi...” Hắn ngưng một chút: ”Ngươi so với chúng ta là tồn tại rất cao. Ngươi có cơ hội tiến vào khu số liệu ’Thế giới bên trong’... Chu kỳ lặp lại có thể biến thành không biết bao nhiêu.”
“Thế giới bên trong cũng không phải là vùng đất tốt đẹp vĩnh hằng gì.” K3 trả lời.
“So với số liệu thời thời khắc khắc đều có thể thấy vận mệnh bản thân trôi qua, nói vậy không sai.” Đoạt linh nói: ”Đối với chúng ta mà nói, ’Không biết’ mới đáng ngưỡng mộ nhất, cái gọi là ’tính mạng’ chính là tràn đầy nhân tố không xác định. Mà sự tinh chuẩn, hài hòa bên trong Toán học, thứ dẫn tới cái gọi là ’đáp án’ lại là bi ai mà chúng ta vĩnh viễn vô pháp thoát khỏi, mà điều đáng buồn nhất là... Chúng ta thậm chí không được thiết lập loại tâm tình ’bi ai’ này.”
“Ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.” K3 nói: "Nguyên nhân chính là như thế, ngươi mới có thể lạnh lùng bình tĩnh mà đối đãi chuyện đã xảy ra vừa rồi như vậy, mới có thể tiếp nhận quá khứ đã qua cùng hết thảy những gì sẽ xảy ra trong tương lai sắp tới.”
“Hừ... Có lẽ a.” Đoạt linh không có tiếp tục cái đề tài này: ”Ngươi bây giờ cần trở lại chỗ kia... Để ta mở ra không gian đường hầm, tiễn ngươi một đoạn đường vậy.”
K3 trả lời: ”Vậy thì... Làm phiền khôi thủ.”
......
Bên kia, Phong Bất Giác bọn hắn chỉ tốn chưa đầy 10’ liền đi tới đỉnh núi đền thờ, dưới trạng thái không bị ảnh hưởng từ ảo cảnh, bọn hắn chỉ cần đi lên bình thường thôi, bởi vậy hành động cũng rất nhanh. Với năng lực của nhân vật sáu người này mà nói, cho dù đuổi theo xe công cộng chạy ba năm trạm cũng không nói chơi, chưa kể loại núi này cũng không tính quá dốc, 10’ dư dả.
Câu cửa miệng nói không xảo không được sách. Bọn hắn vừa mới xuyên qua cánh cổng bên ngoài đền thờ, trong nội viện từ đáy giếng oán bỗng nhiên phun trào ra một đạo ánh sáng xích sắc, một loại cảm giác áp bách khó có thể dùng lời nói diễn tả được, vô cùng trầm trọng, như rung động loại từ miệng giếng trào ra.
Kể cả GM ở bên trong, mọi người như chân mọc rể đồng dạng dính trên mặt đất, một bước đều không thể tiến lên phía trước. Đây không phải hiệu quả kỹ năng, cũng không phải là thứ có thể dùng quy tắc vật lý để giải thích.
Loại thể nghiệm siêu việt ngũ giác này tại bất kỳ trò chơi nào trước nay đều là chưa từng có. Sáu người đến chỗ này, bên trong thế giới giả tưởng liên kết thần kinh liên này lại cảm nhận được ”sát khí”.
K3-xích thiết từ trong giếng nhảy ra, đứng ở trên miệng giếng, từ trên cao nhìn xuống bao quát thần sắc khác nhau của mỗi người. Ống tay áo bên tay phải của hắn giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, cả cánh tay từ dưới vai đến chỗ cổ tay bọc lên hình xăm một đầu Cự Long màu đỏ, ẩn ẩn lộ ra hồng quang. Mà khí thế vô hình tản ra quanh thân hắn cũng lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.
“Ừm?” K3 chứng kiến nhân số của đối phương, hơi có chút nghi hoặc mà thì thầm:”Hừm... Người chơi không có truyền tống à...”
"Lẽ ra gươi nên chờ nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta làm mới rồi mới động thủ.” Phong Bất Giác là người có biểu lộ bình tĩnh nhất trong sáu người. Hắn dùng một loại ngữ khí thập phần tỉnh táo mà đáp lại.
“Thì ra là thế.” K3 nói:”Bất quá... Việc đã đến nước này, cũng không sao cả.” Hắn nhẹ nhàng linh hoạt mà nhảy lên mặt đất. ”A... Tuy nói ở bên này ta nhận phải hạn chế nhất định, nhưng các ngươi những cái thứ này... thật đúng là yếu tới đáng thương.” Hắn liếc qua cánh tay phải của mình: ”Hơn nữa nhờ bái phỏng Vahiru mà ta đã khởi động xong.”
Galileo lúc này đột nhiên thần sắc khẩn trương nó: ”Bốn vị... Có biến, các ngươi giúp chúng ta một ta...” Hắn hiển nhiên đã ý thức được, diễn sinh giả trước mắt này là cấp ba.
“Ngươi đã nói tới vậy rồi, ta đây có một kế hoạch không sơ hở tý nào.” Phong Bất Giác vậy mà lập tức như đã tính trước mà trả lời. Trong lúc tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, hắn hai chân tách ra đứng thẳng, hai tay nắm chặt giơ lên cao, hô to một tiếng: ”Vua Hải Tặc! Lão tử đến đây!”
[Hào quang Nhân Vật Chính đã chuyển dời]
[Người chơi nhận được Hào quang Nhân Vật Chính hiện tại là: Phong Bất Giác]
Hệ thống thông báo vang lên, Phong Bất Giác liền tiếp một câu:”Các ngươi có thể đi, ta muốn khiêu chiến với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.