Chương 55: Đào Nương luận tội.
Động tĩnh mà thiên kiếp tạo ra lúc thi pháp rất lớn. Cách xa mấy trăm dặm mà vẫn có thể nghe thấy sấm rền. Người dân trong huyện Hoài An khi chuẩn bị đi nghỉ liền bị động tĩnh kinh thiên làm cho kinh hãi, bất giác run rẩy không ngừng.
Thành Hoàng Tạ Đình Sơn cùng Văn Võ Phán Quan nhanh chóng xuất hiện phía trên miếu Thành Hoàng, xem xét tình hình nơi thiên kiếp đánh xuống.
“Hướng ấy chẳng phải là hướng nhà của Bạch tiên tử sao?”
Tạ Đình Sơn đưa tay vuốt râu, ánh mắt xa xăm. Y không rõ là đang diễn ra chuyện gì ở nơi ấy. Nhưng dù sao cũng là chuyện của tu sĩ. Nếu không liên quan đến phận sự của Âm Ty thì y cũng không tiện can thiệp. Tạ Đình Sơn nói.
“Cứ quan sát đi đã.”
“Vâng.”
Văn Võ Phán Quan đáp. Cả ba đứng trên không hướng mắt nhìn từng tia sét đánh xuống không ngừng.
Cùng lúc đó, Uyển Cấm cùng Hoa Lâm cưỡi gió hướng về núi Tịch Lưu. Thời điểm này, nàng vừa từ Nam Dương Phúc Châu trở về, thu thập được không ít bảo vật hiếm có. Hoa Lâm xoa xoa cái nhẫn trữ vật đeo ở ngón tay, nói với Uyển Cấm.
“Sư phụ. Người đi tìm linh mạch thích hợp với Dao Trì Thánh Cảnh thôi mà. Sao lại vơ vét bảo vật ở những nơi này vậy?”
Uyển Cấm nhẹ nhàng đáp.
“Vật vô chủ, ai tìm được là của người đó. Sao lại gọi là vơ vét? Con là lần đầu ra bên ngoài nên vẫn có nhiều thứ cho hiểu hết. Không phải ai cũng như nhị ca, không cần vật bồi dưỡng vẫn có thể tu luyện. Căn cơ của thế hệ hiện tại, tuy có tốt hơn thế hệ của vạn năm trước. Nhưng môi trường tu luyện hiện tại lại kém hơn xưa. Vậy nên cần những thứ như đan dược để trợ giúp.”
Uyển Cấm khẽ thở dài.
“Thời đại này, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt cơ duyên. Chém chém, g·iết g·iết. Sớm đã không còn là tu đạo mà ta biết nữa. Giành lấy phần cho mình sớm một chút rồi lặng lẽ rời đi. Như vậy mới tránh được phiền phức kéo đến.”
“Đồ nhi hiểu rồi.”
Đột nhiên trong lòng Uyển Cấm trào dâng cảm giác bất an. Nàng liền lấy ra con chim gỗ mà Lưu Vân đưa. Con chim gỗ chỉ vỗ cánh vài cái, sau đó liền rơi xuống tay nàng, không chút phản ứng nào.
“Nhị ca!”
Hoa Lâm liền hỏi.
“Lưu tiên sinh xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta không rõ. Chỉ là…”
Nói nửa chừng, Uyển Cấm nắm lấy tay Hoa Lâm rồi độn quang mà đi. Chẳng mấy chốc cả hai đã bay đến phía trên đỉnh núi Tịch Lưu. Dù mây đen đã tan nhưng không gian xung quanh vẫn còn lưu lại một ít uy áp cường đại, làm Hoa Lâm thở rất khó nhọc.
Uyển Cấm liền hạ xuống chân núi, đến nhà Lưu Vân. Vừa đáp xuống, nàng đã thấy cảnh ngổng ngang. Trong sân có hơn mười chậu gỗ nằm lăn lốc. Lại có bốn người đang điều tức. Bản thân Lưu Vân đang được Bạch Nguyệt Quân băng bó cho.
“Nhị ca. Huynh b·ị t·hương sao?”
Uyển Cấm liền chạy đến xem xét v·ết t·hương của Lưu Vân. Trên gương mặt không giấu được vẻ đau sót. Lưu Vân thấy Uyển Cấm thì nhàn nhạt nói.
“Thương tích ngoài da, không đáng bận tâm.”
Bạch Nguyệt Quân nghe vậy thì không nhịn được mà siết chặt băng vải làm cho Lưu Vân nghiến răng.
“Thương tích ngoài da? Suýt chút nữa là chàng bị nướng chín rồi!”
Uyển Cấm lúc này mới chú ý đến Bạch Nguyệt Quân. Tuy đã thấy trong ký ức của Lưu Vân từ trước nhưng đến giờ mới có thể gặp mặt. Uyển Cấm hướng phía Bạch Nguyệt Quân hành lễ.
“Uyển Cấm bái kiến nhị tẩu.”
Bạch Nguyệt Quân chỉ gật đầu đáp. Sau đó tiếp tục băng bó cho Lưu Vân. Nàng nói.
“Hai tháng này, chàng không được phép làm chuyện gì hết. Phải ở yên dưỡng thương cho ta! Còn ngươi… Mau qua đây!”
Đào Nương đang lặng lẽ đi vào trong nhà nghe thấy thì thân thể cứng đờ, sau đó đi đến quỳ trước mặt Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân.
“Tiên tử gọi Đào Nương?”
Uyển Cấm nghiêng đầu nhìn Đào Nương, tò mò hỏi.
“Đào Nương, là ai vậy?”
Lưu Vân lấy ra một cái trường sam khác mặc vào, sau đó chỉ về phía cây đào nở rộ.
“Là cây đào tụ hình.”
Cây đào này chính là cùng một loại với những cây đào trong Dao Trì Thánh Cảnh. Cũng chẳng biết Vân Thanh Tử lấy cây con ở đâu. Chỉ biết nó là giống đào tiên mà thôi.
Lưu Vân cũng không phải là chưa thấy thảo mộc chi tinh tụ hình người. Nhưng việc nó sinh linh tính rồi dung hợp với thần hồn của con người là lần đầu gặp. Hắn hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Đào Nương cảm thấy áp lực vô cùng to lớn, không khác gì Bạch Nguyệt Quân lúc tức giận cả.
“Ngươi âm mưu chuyện này được bao lâu rồi?”
Đào Nương muốn biện bạch, nhưng Bạch Nguyệt Quân đã tiếp lời Lưu Vân.
“Nói thật, nếu không ta nhổ gốc của ngươi lên! Dù Linh Nhiễm có cầu xin cho ngươi thì ta cũng không tha.”
Đào Nương ngẩng mặt nhìn Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Thấy vẻ mặt tức giận của cả hai thì đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
“Đào Nương không có âm mưu gì cả! Đào Nương chỉ muốn nhanh chóng tụ hình để giúp đỡ tiên sinh và tiên tử thôi mà!”
Đào Nương ào khóc làm cho những người xung quanh có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn nàng đang quỳ dưới đất. Uyển Cấm liền bước đến vỗ về.
“Đừng khóc, đừng khóc. Nhị ca chỉ muốn hỏi rõ. Sẽ không nhổ ngươi lên đâu.”
Thấy vậy Lưu Vân ra hiệu cho Bạch Nguyệt Quân kéo Uyển Cấm ra. Hắn biết Đào Nương không có gan làm chuyện động trời, chỉ là từ khi biết cây đào có linh trí đến giờ, hắn cảm thấy nó vẫn còn đang che giấu gì đó. Trước đó không có bằng chứng, nhưng bây giờ thì đã có lý do hợp lý. Vậy nên lần này không thể bỏ qua được.
“Ngươi đã có linh trí từ lúc nào?”
Lưu Vân giọng điệu điềm đạm hỏi. Đào Nương lau nước mắt, nhìn hắn đáp.
“Đào Nương không biết. Chỉ biết từ đó đến nay đã qua trăm lần ra hoa rồi.”
Trăm lần ra hoa của cây đào này rất khác với những cây cỏ khác. Vốn là đào tiên, nếu để tự nhiên thì rất lâu mới ra hoa một lần. Trừ khi tự nó muốn ra hoa thì mới có thể có hoa, quả trái mùa.
“Thế kể từ lúc đó, ngoài ta và Nguyệt Quân còn có ai đến gần ngươi không?”
Đào Nương liền lắc đầu. Trong ký ức của nàng, không có ai ngoài Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân đến gần căn nhà này cả. Đúng hơn là không biết có tồn tại căn nhà này.
“Không có.”
Lưu Vân trầm ngâm, hồi lâu sau hắn lại hỏi.
“Tại sao ngươi lại dung hợp với thần hồn của Yến Khinh Yên?”
Đến đây, Đào Nương ấp úng. Mắt nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào Lưu Vân nữa.
“Là vì… Là vì…”
Lưu Vân nheo mắt nhìn Đào Nương. Ánh mắt sâu thẳm như thể nhìn thấu tâm can của hắn làm cho Đào Nương cảm thấy rùng mình. Hắn mở miệng trả lời thay cho Đào Nương.
“Ngươi muốn dùng thần hồn của Yến Khinh Yên để tu bổ cho bản thân, giúp linh trí của ngươi tăng cấp. Lại có thể lập tức tụ hình.”
Đào Nương nghe vậy thì quỳ rạp xuống đất, không dám nói thêm lời nào. Như thể đã bị Lưu Vân nói trúng tim đen. Trong lòng sợ hãi, bởi nàng biết rõ Lưu Vân đặc biệt chán ghét những kẻ tu h·ành h·ại người. Cũng biết hắn và Bạch Nguyệt Quân có không ít thủ đoạn có thể làm cho công sức tụ hình sẽ hoá thành công cốc.
Thế nhưng Lưu Vân chỉ đứng dậy đi đến chỗ Yến Tự Khâm và Trịnh Tú Sương, chấp tay nói.
“Lưu mỗ tạ tội với Giáo Chủ, Giáo Chủ phu nhân. Suy cho cùng vẫn là Lưu mỗ bày ra chuyện này, làm cho nương nương mất đi thần hồn. Cũng may là hồn phách đã có thể đi luân hồi. Nếu không Lưu mỗ không biết phải đền tội như thế nào nữa.”
Yến Tự Khâm khua tay. Với y, Lưu Vân chịu lấy mình ra hứng chịu thiên kiếp cho con gái của mình là đã làm hết sức rồi. Làm gì có tu sĩ chính đạo nào khác chấp nhận giúp tà tu như y, lại còn có thể làm đến mức ấy. Yến Tự Khâm nói, giọng điệu có chút u sầu.
“Lưu tiên sinh không cần tự trách. Ngài đã dốc hết sức. Yến mỗ không cầu gì hơn.”
Yến Tự Khâm khẽ liếc nhìn Đào Nương. Dù có chút thương cảm khi nàng bị trách mắng nhưng nàng cũng không phải là Yến Khinh Yên. Vậy nên cũng không nhắc đến. Y chấp tay với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nói lời tạm biệt sau đó cùng Trịnh Tú Sương và bốn hộ pháp trở về giáo.
Lưu Vân nhìn theo, nội tâm cũng trùng xuống. Nắm trong tay vận mệnh của người khác chẳng có gì vui vẻ cả. Vậy mà có những kẻ muốn làm chủ thiên hạ, chấp chưởng thiên địa. Lưu Vân thở dài, quay sang nói mấy câu với Bạch Nguyệt Quân và Uyển Cấm. Sau đó đi thẳng vào trong nhà.
Đào Nương lúc này vẫn còn quỳ trên đất. Bạch Nguyệt Quân nhìn nàng hồi lâu mới nói.
“Đứng dậy đi. Lưu Vân không trách tội ngươi. Nhưng sau này không được chuyện ám muội này sau lưng bọn ta. Nghe rõ chứ?”
Đào Nương ngẩng mặt nhìn Bạch Nguyệt Quân vui mừng. Nàng dập đầu một cái. Sau đó đứng dậy nhào đến ôm lấy cánh tay của Bạch Nguyệt Quân, nũng nịu nói.
“Đào Nương đã rõ. Sau này Đào Nương sẽ vâng lời tiên tử, tiên sinh."
Bạch Nguyệt Quân khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Rốt cục thì Đào Nương tuy có linh trí đã lâu, nhưng chỉ mới tiếp xúc với con người gần đây. Vậy nên mới làm theo bản năng như vậy. Đối với Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân mà nói, Đào Nương cũng giống như Linh Nhiễm vậy, vẫn cần dạy dỗ thêm.
Lúc này Sở Uyển Đình cũng vừa về đến. Nàng cùng Hoa Lâm từ trên không rơi nhẹ xuống đất.
Hoa Lâm có chút kinh hãi. Vừa chạm đất đã chạy đến nấp sau lưng Uyển Cấm. Dường như Sở Uyển Đình đã làm gì đó làm Hoa Lâm sợ hãi đến vậy. Sở Uyển Đình khẽ liếc Hoa Lâm sau đó nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Sư phụ. Con đã đưa Du Nhi về đến nhà.”
Bạch Nguyệt Quân gật đầu. Nàng đẩy Đào Nương sang cho Sở Uyển Đình, sau đó vung tay. Chỉ trong chớp mắt, mớ hỗn độn trong sân đã được dọn sạch sẽ. Rồi nàng nói.
“Uyển muội muội. Ta muốn trò chuyện với muội. Không biết là có được không?”
Uyển Cấm nghe vậy thì mỉm cười, đáp.
“Tẩu tẩu có tâm sự, muội muội xin phụng bồi.”
Nói xong cả hai cùng đi vào trong nhà, để lại ba nữ tử ở lại ngoài sân. Hoa Lâm cũng muốn đi theo liền bị Sở Uyển Đình giữ lại.
“Sư phụ và tỷ tỷ nói chuyện riêng. Không được đi theo.”
Sở Uyển Đình lãnh đạm nói. Dù không biết sư phụ mình muốn nói gì nhưng khi nàng đã ngỏ lời muốn tâm sự như vậy thì không nên nghe lén. Sở Uyển Đình lại nhìn sang Đào Nương. Đào Nương lúc này đang chăm chú nhìn Hoa Lâm. Sở Uyển Đình suy nghĩ trong giây lát rồi nắm tay Đào Nương và Hoa Lâm.
“Nhân dịp này, chúng ta vào trong huyện dạo đêm đi.”
“Ể… Dạo đêm?”
Hoa Lâm chưa kịp nói hết đã bị Sở Uyển Đình kéo lên không, đạp lên cơn gió đêm, hướng về phía huyện Hoài An.