Chương 54: Nhất sinh, nhất tử, thiên địa bất dung.
Khoảng một canh giờ sau, một bàn thức ăn thịnh soạn được bày ra đầy bàn đá. Lộc ăn này Hồng Tinh, Xuyên Khung, Hoắc Khang nào có thể bỏ qua. Còn với Yến Tự Khâm và những người còn lại ban đầu khá là e dè. Nhưng khi thấy đám Hồng Tinh ăn ngon miệng như vậy thì cũng thử gắp một ít cho vào miệng. Lập tức tất cả liền ăn không buông được đũa.
Thấy cha mẹ mình gần gũi như vậy, Yến Khinh Yên liền nói với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân.
‘Nhờ có Lưu tiên sinh, ta mới thấy cha mẹ ta ở cùng nhau.’
‘Chuyện này đâu liên quan đến Lưu mỗ. Đây là vì họ đều lo lắng cho nương nương. Vậy nên mới gác lại chuyện cũ ấy chứ.’
‘Đúng vậy. Làm cha mẹ, ai mà không lo lắng cho con cái chứ.’
Bạch Nguyệt Quân vừa nói, vừa gắp rau xào cho Linh Nhiễm. Sau đó lại nhìn sang Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi. Rồi nàng lại hỏi.
‘Có điều ta thắc mắc. Tại sao mẹ của nương nương lại mang Trịnh đại nhân rời đi vậy?’
‘Ta không rõ. Ca ca không kể cho ta. Nên ta cũng không hỏi đến.’
Lưu Vân nghe vậy thì có chút trầm mặc, khẽ đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân, thấy nàng cũng đang nhìn mình. Như thể cả hai có cùng suy đoán về chuyện này vậy.
Lưu Vân đảo mắt nhìn Yến Tự Khâm và Trịnh Tú Sương, suy nghĩ một hồi liền nói.
‘Lưu mỗ phải nhắc nhở đôi chút. Quá trình hồn thể nhập xác phụ thuộc phần lớn ở ý chí của nương nương. Nương nương có quyết tâm tái sinh, mới có thể hoàn toàn dung nhập vào thân xác mới. Hai người chúng ta chỉ là người nặn tượng mà thôi. Bức tượng đó có hồn hay không, phải trông cậy vào nương nương rồi.’
Nghe vậy, Yến Khinh Yên không nói gì nữa. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân cùng không hỏi tiếp.
Sau khi tất cả ăn uống no say, thì trời cũng vừa tối. Bột sen nước bột sen cũng vừa lắng xuống hết. Lưu Vân sắp xếp Sở Uyển Đình đưa Tưởng Du Nhi về nhà. Rồi đưa cho Tuyệt Thiên Hoang hai phong thư, nhờ hắn gửi giúp. Còn hắn và những người khác thì chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Màn đêm buông xuống, đèn trong sân cũng được thắp lên. Lúc này, trước mặt Lưu Vân có hơn mười cái chậu gỗ đựng bột sen nhão. Lưu Vân khẽ lật tay. Lập tức, tất cả bột sen bay ra khỏi chậu nhập thành một khối lớn.
Rồi hắn vẫy ngón tay. Ngọc liên trong tay Trịnh Tú Sương bay đến nhập vào khối bột sen, làm cho nó sinh ra biến hoá. Bề mặt khối bột khẽ dao động. Sau đó bắt đầu tạo thành hình người. Từng đường nét cơ bản trên gương mặt bắt đầu hiện ra.
Yến Tự Khâm và Trịnh Tú Sương không khỏi kinh ngạc trước những biến hoá này. Nội tâm cả hai không khỏi vui mừng khi nhi nữ sắp được tái sinh.
Bất chợt có vài tiếng sấm rền vang. Mây đen từ đâu bay đến, tụ thành một mảng đen ngòm trên đầu, bên trong ẩn chứa mấy tia chớp, thi thoảng lại loé lên.
“Đến rồi. Các vị, nhờ các vị hộ pháp cho Lưu mỗ.”
“Lưu tiên sinh đừng lo. Cứ để cho bọn ta.”
Chu Lương vỗ ngực nói. Khi trước gã vô tình đắc tội Lưu Vân. Bây giờ có cơ hội thể hiện bản thân, vậy nên gã mới tự tin như vậy. Hồng Tinh và Xuyên Khung nhìn gã nở một nụ cười khinh khỉnh. Chỉ có Hoắc Khang là không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhìn Lưu Vân gật đầu đáp. Sau đó bốn người đứng ra bốn góc, vận khởi pháp lực, dựng lên một bình trướng bao phủ cả sân nhà.
Chuẩn bị đã xong, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nhìn nhau gật đầu. Lưu Vân lấy ra bình chứa Ngọc Dịch Quỳnh Tương, ngón tay chạm vào miệng bình rồi kéo một nét dài về phía Yến Khinh Yên. Ngọc Dịch cũng theo đó mà chảy ngược ra, bay đến bao phủ lấy thân thể chưa hoàn thiện của Yến Khinh Yên như một cái kén.
Lưu Vân nhép miệng, như thể đang truyền âm, nói với Yến Khinh Yên.
‘Tiếp theo, nương nương phải giữ tâm ổn định. Tập trung vào việc nhập vào thân thể mới. Nếu không sẽ xảy ra bài xích, làm thương tổn đến thần hồn.’
Nói xong, hắn thổi một hơi thiên hoả vào Ngọc Dịch. Lập tức cái kén cứng lại, đạo văn trong Ngọc Dịch theo đó hiện rõ trên bề mặt kén, luân chuyển không ngừng.
Với lượng linh lực hiện tại, Lưu Vân không thể nào tự mình hoàn thành việc nặn xác được. Vậy nên hắn dù pháp lực của mình vẽ ra lộ tuyến ở mỗi giai đoạn. Sau đó Bạch Nguyệt Quân sẽ theo lộ tuyến đó mà thi pháp. Cả hai, một người dẫn đường, một người đánh lái, thao tác nhịp nhàng với nhau không chút kẽ hở.
Bên ngoài, thiên kiếp bắt đầu đánh xuống bình trướng. Mỗi tia đánh xuống, bình trướng lại một lần chấn động. Sắc mặt của bốn hộ pháp lúc này rất khó coi, ai cũng nhăn mặt nghiến răng. Họ không ngờ uy lực của thiên kiếp lại lớn đến mức này, cứ như đang vác của ngọn núi trên vai vậy. Hồng Tinh liền kêu lên.
“Lưu tiên sinh. Chúng ta còn phải giữ bao lâu nữa đây?”
“Đúng vậy. Chúng ta không trụ được lâu nữa đâu!”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân bên này đang thi pháp, nghe vậy thì búng tay bắn bốn giọt Ngọc Dịch Quỳnh Tương cho bốn người, nói.
“Không nhanh đâu, bốn người cố gắng giữ vững.”
Nhìn thấy đạo văn trên kén đã mờ đi, Lưu Vân liền hô.
“Phá!”
Cái kén xuất hiện vết nứt rồi vỡ tan, để lộ ra cơ thể Yến Khinh Yên. Bạch Nguyệt Quân bấm đầu ngón tay lấy một giọt máu bắn lên mi tâm của Yến Khinh Yên. Giọt máu nhanh chóng bị hấp thụ vào bên trong. Máu của hồ tiên vạn năm có thể xem là chí bảo trong thiên địa. Ở trường hợp này chính là giúp quá trình khai mở lục phủ ngũ tạng diễn ra nhanh hơn.
Yến Khinh Yên khẽ mở mắt, nhìn ngắm thân thể mới của bản thân, nội tâm không khỏi vui mừng. Trịnh Tú Sương cùng Yến Tự Khâm bên này cũng vô cùng phấn kích. Cả hai muốn hướng Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân chấp tay hành lễ liền bị Lưu Vân cản lại. Hắn nói.
“Hai vị đừng quá vui mừng. Vẫn chưa xong đâu.”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân ra sức vận pháp. Linh khí trong sân lúc bị gom lại một chỗ rồi bị đẩy vào trong cơ thể Yến Khinh Yên. Linh khí theo đó mà chạy đi khắp cơ thể khai thông toàn bộ kinh mạch và huyệt vị trên người nàng.
Đột nhiên, tiếng nứt vỡ vang lên. Bình trướng bị nứt rồi vỡ toang. Bốn hộ pháp cũng bị thiên kiếp làm cho b·ị t·hương, Chu Lương và Hồng Tinh trực tiếp b·ị đ·ánh ngất. Còn lại Xuyên Khung và Hoắc Khang còn tỉnh táo nhưng không còn sức nữa.
Lưu Vân ngẩng mặt nhìn lên trời. Thiên kiếp đã chuẩn b·ị đ·ánh xuống lần nữa. Trịnh Tú Sương và Yến Tự Khâm lập tức bay lên đón lấy thiên kiếp, liền bị Lưu Vân kéo vươn tay kéo xuống. Còn hắn thì thế vào chỗ đó. Hắn nói.
“Hai vị là tà tu, trên người có không ít tà khí, lệ khí. Nếu dùng thân mình đỡ thiên kiếp, sẽ bị thiên đạo cảm ứng mà tìm diệt, khác gì t·ự s·át. Đến khi ấy, dù nương nương có được tái sinh cũng không vui vẻ gì.”
Lời vừa dứt, thiên kiếp liền giáng xuống thân thể Lưu Vân. Bạch Nguyệt Quân đang thi pháp bên dưới cũng cảm nhận được uy lực của thiên kiếp. Dù vậy cả hai không kêu la một tiếng nào mà nghiến răng chịu đựng. Như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.
Tuy nhiên tia thiên kiếp này lại không dứt. Uy lực càng lúc càng mạnh. Lưu Vân có thể cảm nhận được kinh mạch của bản thân như đang bị xé ra, đau đớn vô cùng. Thất khiếu của hắn chảy máu không ngừng, ướt đẫm thanh sam. Cuối cùng p·hát n·ổ, thổi bay hắn ra xa, rơi xuống rừng cây gần đó. Bạch Nguyệt Quân cũng bị v·ụ n·ổ làm cho chấn động, phun ra một ngụm máu.
Tại vị trí p·hát n·ổ, khói bụi mù mịt. Bỗng một tia thiên kiếp len lỏi qua đám mây mù đó đánh thẳng xuống Yến Khinh Yên. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn cha mẹ của mình, trên miệng khẽ nở một nụ cười, như thể nàng đã chấp nhận số phận của mình.
“Không!”
Bạch Nguyệt Quân kêu lên. Thân thể của Yến Khinh Yên bị thiên kiếp đánh vỡ. Ngọc liên chứa hồn thể của nàng cũng bay ra ngoài.
Lại thêm một tia thiên kiếp đánh xuống, nhằm vào ngọc liên. Bạch Nguyệt Quân, Trịnh Tú Sương cùng Yến Tự Khâm đưa tay muốn bắt lấy thì một trận gió nổi lên. Cây đào trong sân khẽ lung lay, ngọc liên cũng theo đó mà nhập vào bên trong cây đào.
Bạch Nguyệt Quân liền chạy đến, liên tục đấm đá thân cây, quát lớn.
“Cây đào c·hết tiệt! Ngươi mau nhả ra cho ta! Mau nhả ra!”
Tất cả lặng người nhìn Bạch Nguyệt Quân. Rồi nàng cũng bất lực khuỵu xuống, tựa đầu vào thân cây. Công sức của Lưu Vân và mọi người cứ vậy mà bị thiên kiếp đánh tan.
Trịnh Tú Sương, Yến Tự Khâm cùng hai hộ pháp còn tỉnh táo vẫn chưa hết chấn động với cảnh tượng vừa rồi thì cây đào lại nảy sinh biến hoá. Nó bắt đầu ra hoa, kết quả chỉ trong nháy mắt. Hoa đào nở rực một góc sân. Trong sân lại nổi lên trận cuồng phong, cuốn theo cánh hoa tụ lại rồi tán đi. Thân ảnh của nữ tử mặc áo lục từ trong đó chầm chậm hiện ra. Tất cả vô cùng kinh ngạc khi nữ tử này có dáng vẻ của Yến Khinh Yên.
Bạch Nguyệt Quân liền quay đầu nhìn. Dù nữ tử có dáng vẻ của Yến Khinh Yên nhưng khí chất lại rất khác biệt. Nàng ta cử chỉ nhẹ nhàng, xem xét thân thể của bản thân rồi hướng về phía Bạch Nguyệt Quân hành lễ vạn phúc.
“Đào Nương bái kiến tiên tử.”
“Đào Nương?”
Bạch Nguyệt Quân ngơ ngác hỏi. Trịnh Tú Sương liền lao đến ôm lấy nữ tử, hai mắt rưng rưng. Dù vậy nữ tử này vẫn không có phản ứng gì mà nhẹ nhàng gỡ tay Trịnh Tú Sương ra rồi lùi lại. Yến Tự Khâm thấy nữ tử như vậy liền hỏi Bạch Nguyệt Quân.
“Bạch tiên tử, đây là sao?”
Nhưng Bạch Nguyệt Quân vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lúc này Lưu Vân mới lê lết quay về. Thanh sam b·ị đ·ánh rách tả tơi, để lộ ra một cánh tay cháy xém. Đầu tóc thì rối bù. Nữ tử nhìn thấy Lưu Vân liền hành lễ.
“Đào Nương bái kiến tiên sinh.”
Lưu Vân ngẩng người nhìn nữ tử. Hắn nhìn sang Yến Tự Khâm, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng y chỉ lắc đầu. Rồi Lưu Vân xem xét hiện trường. Thân thể bị vỡ, không thấy ngọc liên chứa hồn thể đâu, nữ tử giống Yến Khinh Yên đứng trước mặt. Hắn liền thở dài.
“Xem ra, đây là ý trời rồi. Đào Nương, hồn thể của Yến Khinh Yên vẫn còn nguyên vẹn chứ?”
Đào Nương gật đầu đáp.
“Ngoài thần hồn bị ta hấp thu thì hồn phách vẫn còn nguyên vẹn.”
Nàng khẽ nâng tay, ngọc liên từ trong thân cây bay ra đáp xuống tay của Lưu Vân. Hắn nâng lên quan sát một hồi lâu, mới chấp nhận sự thật.
Lưu Vân đi đến đỡ Bạch Nguyệt Quân đứng dậy. Sau đó mới hướng về phía Yến Tự Khâm và Trịnh Tú Sương chấp tay nói.
“Hai vị. Lưu mỗ có lỗi với hai vị. Chuyện này đã thất bại rồi. Cũng may vẫn còn hồn phách của nương nương, vẫn có thể đưa vào luân hồi.”
Yến Tự Khâm liền chỉ vào Đào Nương hỏi.
“Chuyện này là như thế nào? Đây không phải nhi nữ của ta sao?”
Lưu Vân lắc đầu, đưa ra ngọc liên bị nứt.
“Tia thiên kiếp đánh vỡ thân thể đó đã làm cho thần hồn của nương nương b·ị t·hương tổn. Sau đó bị cây đào của ta dung hợp mất. Nhưng cũng nhờ nó nuốt lấy ngọc liên mới giữ được hồn phách nguyên vẹn, tránh được thiên kiếp.”
Bạch Nguyệt Quân nhìn ngọc liên, rồi lại nhìn sang Đào Nương, cuối cùng thở dài chấp nhận. Nàng đi đến bên Đào Nương, nhẹ nhàng hỏi.
“Đào Nương, ngươi có lưu lại chút ký ức nào của Yến Khinh Yên Không?”
“Bẩm tiên tử. Khi ta dung hợp với thần hồn của Yến Khinh Yên, ta có thấy được những ký ức của nàng ta, còn có mấy lời muốn nói mà không có cơ hội. Nói là, nhi nữ c·hết chính là chuyện không thể tránh khỏi, cha mẹ đừng quá đau lòng. Nhi nữ vốn không nghĩ bản thân có thể sống lại, chỉ mong cha mẹ có thể hoà thuận, cùng nhau sống an nhàn. Kiếp sau, nhi nữ vẫn muốn làm con của cha mẹ. Còn có ca ca, xin Lưu tiên sinh nhắn cho ca ca đừng giận dỗi bệ hạ nữa.”
Đào Nương nhìn Trịnh Tú Sương và Yến Tự Khâm nói. Trịnh Tú Sương muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại, dựa vào Yến Tự Khâm lặng lẽ rơi nước mắt. Mà Yến Tự Khâm cũng như c·hết lặng. Trong lòng y cũng đã rõ chuyện này vốn khó mà thành công được, nhưng y vẫn cố bám víu vào chút ít cơ hội để tái sinh con gái. Trong lòng y không khỏi tiếc nuối, chua xót.
Lúc này trong sân bỗng nổi lên trận hàn khí. Hai Câu Hồn Sứ Giả chầm chậm tiến đến, lướt qua Yến Tự Khâm đến trước mặt của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Lưu Vân chấp tay nói.
“Hai vị Sứ Giả. Chắc hai vị đến vì thứ này phải không?”
Lưu Vân đưa ra ngọc liên đến trước mặt làm cho Yến Tự Khâm và mấy hộ pháp nghi hoặc, không rõ là Lưu Vân đang nói chuyện với ai.
Tạ Sứ Giả nhìn Đào Nương rồi lại nhìn sang Lưu Vân, cười cười nói.
“Lưu tiên sinh cùng Bạch tiên tử đạo hạnh thâm sâu. Tiếc là vẫn không đủ sức chống lại thiên đạo. Nếu không ta cũng muốn xem Yến Khinh Yên sống trong thân thể mới như thế nào.”
“Đúng thế. Đáng tiếc. Đáng tiếc.”
Lưu Vân liền xua tay. Bạch Nguyệt Quân thì trầm mặc. Nàng đáp.
“Đa tạ hai vị Sứ Giả xem trọng chúng ta.”
Tạ Sứ Giả bật cười ha hả. Y giơ Dẫn Hồn Đăng lên, lập tức hồn phách của Yến Khinh Yên hiện ra từ trong ngọc liên. Hai Câu Hồn Sứ Giả chấp tay với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân rồi dẫn hồn phách đi về U Minh. Hàn khí vì vậy cũng lắng xuống.
Yến Tự Khâm liền hỏi.
“Lưu tiên sinh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Câu Hồn Sứ Giả vừa đến đưa hồn phách của nương nương về U Minh, nhập luân hồi. Không lâu nữa sẽ có thể đầu thai.”