Thiên Địa Lưu Tiên

Chương 52: Có chút thu hoạch.




Chương 52: Có chút thu hoạch.
Bạch Nguyệt Quân trong tay cầm Thanh Phong Kiếm, đứng chắn trước hai Câu Hồn Sứ Giả và hồn phách của Yến Khinh Yên. Lưu Vân bên này đang ra vận pháp lực, níu giữ thần hồn của Yến Khinh Yên. Nếu không thu được thần hồn thì dù có được hồn phách, cũng chỉ là hoài công phí sức, tạo ra một cái xác không hồn thôi.
Sau khi c·hết, hồn thể sẽ rời khỏi thân xác, chứa trong mình thần hồn và hồn phách. Thần hồn lưu giữ linh trí và ký ức của người đó lúc sống. Hồn phách thì mang theo nghiệp lực của người đó. Vậy nên mới nói, nếu không có thần hồn thì chỉ có thể tạo ra một cái xác không hồn.
Thường thì thần hồn sẽ tồn tại được vài năm đến vài chục năm trước khi tiêu tán. Khoảng thời gian này gọi là âm thọ. Âm thọ dài hay ngắn sẽ được xét dựa vào nghiệp lực của hồn phách. Âm thọ càng dài, hương khói của n·gười c·hết càng đậm. Khi luân hồi cũng sẽ dễ đầu thai làm người hơn. Khi âm thọ hết, tức thần hồn tiêu tán hoàn toàn, hồn phách sẽ được luân chuyển cho U Minh để vào luân hồi, đầu thai chuyển thế.
Nhưng một khi thiên đạo pháp tắc cảm ứng được có tu sĩ muốn thu lấy thần hồn của n·gười c·hết, thiên đạo sẽ giáng xuống một tầng áp chế. Đả thương kẻ làm trái sinh tử luân hồi, khiến thần hồn n·gười c·hết nhanh chóng tiêu tán trong chốc lát, hồn phách cũng có thể bị phá huỷ.
Chính vì vậy, Lưu Vân vừa phải chống đỡ áp chế giáng lên bản thân, vừa phải chống đỡ áp chế giáng lên thần hồn của Yến Khinh Yên. Trong lúc đó phải thu lại thần hồn của nàng ta.
Lưu Vân lấy ra một giọt Ngọc Dịch Quỳnh Tương, luyện hoá thành một đài sen to bằng lòng bàn tay, phóng về phía hồn thể của Yến Khinh Yên. Lập tức Lưu Vân cảm nhận được cỗ áp lực đè lên bản thân. Tựa như gánh một ngọn núi trên lưng vậy. Hồn thể của Yến Khinh Yên cũng bắt đầu rạn nứt. Lưu Vân vận pháp lực truyền vào đài sen, làm nó xoay tròn, toả ra pháp quang ngũ sắc, che chở hồn thể của Yến Khinh Yên.
“Tiên sinh, ngài đâu cần làm chuyện này?”
“Bọn ta đã hứa với phụ thân của nương nương, nếu có thể thì sẽ cố gắng hết sức. Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu ta lần chuyện nghịch thiên. Cùng lắm thì mất nửa cái mạng thôi.”
Lưu Vân thở gấp, cười cợt nói. Bạch Nguyệt Quân đang đánh nhau bên này cũng lên tiếng.
“Tính cả ta nữa. Lời hứa của bọn ta không phải là hứa suông.”
Trong khi hoàng đế và thái tử khóc thương cho Yến Khinh Yên thì Huyết Ảnh đã lui ra thông cáo cho hoạn quan bên ngoài. Bên trong Bạch Nguyệt Quân một mình chống đỡ hai Câu Hồn Sứ Giả. Cả hai có thân pháp quỷ dị, khi ẩn khi hiện làm cho Bạch Nguyệt Quân phải mở to pháp nhãn mới có thể theo kịp.
Nàng bấm ấn quyết, vung tay đánh ra một chưởng về phía Phạm Sứ Giả. Y lập tức dựng Trấn Hồn Phiên chống đỡ. Hồn Phiên vừa dựng, hồn phách của Yến Khinh Yên liền bị áp lực đè nén. Người trong phòng cũng cảm thấy khó chịu.
Động tác của Bạch Nguyệt Quân vì thế cũng bị trì trệ vài phần. Dù vậy hai Câu Hồn Sứ Giả vẫn chưa thể chiếm lợi thế quá lớn. Có điều thuật che mắt của Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân đã bị hồn phiên tác động, bắt đầu mất tác dụng. Một cung nữ thét lên khi thấy có kẻ cầm kiếm đánh loạn đột nhiên xuất hiện trong phòng. Hoàng đế và thái tử lập tức đưa mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Quân. Hoàng đế nhận ra Bạch Nguyệt Quân, liền kêu lên.
“Tiên nhân?”
Bọn họ cũng thấy Lưu Vân đứng ở cuối giường, sắc mặt khó tả. Huyết Ảnh nghe tiếng thét cũng lao vào trong phòng. Hắn nhìn Bạch Nguyệt Quân rồi lại nhìn Lưu Vân, tò mò hỏi.
“Bạch tiên tử, Lưu tiên sinh. Hai vị đang làm trò gì vậy?”

“Làm trò cái đầu ngươi. Lưu Vân chàng ấy đang thu hồn thể của Yến nương nương, ta thì đang ngăn Câu Hồn Sứ Giả. Người không liên quan mau đi ra ngoài, nếu không sẽ trúng đạn lạc mất.”
Bạch Nguyệt Quân lớn tiếng quát Huyết Ảnh. Những tu sĩ bình thường như hắn, ngay cả hồn thể của n·gười c·hết cũng không thể thấy được, đừng nói là quỷ thần nơi Âm Ty, U Minh nếu họ không chủ động hiện thân. Bọn họ chỉ biết có tồn tại những quỷ thần này mà thôi.
Huyết Ảnh nghe vậy liền phi thân đến chỗ hoàng đế và thái tử, hết tốc lực mang hai người họ ra bên ngoài.
Bên phía Lưu Vân, chỉ cần một chút nữa là hồn thể có thể vào trong đài sen. Trên trời liền kéo đến mây đen, sấm rền. Một tia sét đánh thẳng xuống chỗ Lưu Vân đang đứng, xuyên thủng mái cung. Uy lực của lôi kiếp cực lớn làm cho pháp lực của Lưu Vân dao động, bản thân hắn thì bị c·háy x·em vài chỗ.
Bạch Nguyệt Quân cũng cảm nhận được uy áp và cơn đau mà Lưu Vân phải chịu, liền phun ra một ngụm máu.
“Lưu Vân, chàng không sao chứ?”
“Ta vẫn ổn.”
Lưu Vân nghiến răng, khẽ lật ngón tay, hồn thể của Yến Khinh Yên bị một lực đạo vô hình hút vào trong đài sen. Áp chế mà thiên đạo giáng xuống cũng ngừng lại. Lưu Vân thở phào mất hơi, thu lại đài sen đặt vào mi tâm, rồi mang theo Bạch Nguyệt Quân lập tức biến mất.
“Cái gì?”
“Bọn họ đâu rồi?”
Nội tâm của hai Câu Hồn Sứ Giả chấn kinh. Kẻ có thể chịu được một lần thiên kiếp đánh xuống, thành công thu được hồn thể n·gười c·hết, lại biến mất không chút dấu vết.
“Hai kẻ này có chút thú vị.”
“Đúng vậy. Nếu có thể gặp lại, ta muốn đàm đạo đôi chút.”
Vì hồn thể của Yến Khinh Yên đã bị mang đi, vậy nên việc của cả hai ở đây đã hết, cũng không cần truy đuổi. Bởi đã có thiên địa pháp tắc giải quyết rồi. Cả hai liền hoá thành sương rồi biến mất.
Văn Phán Quan quan đứng quan sát từ đầu đến giờ, lúc này há hốc kinh ngạc. Cảnh tượng vừa rồi, đối với y mà nói, chính là lần đầu tiên thấy có người thành công c·ướp hồn trước mũi của Câu Hồn Sứ Giả. Nội tâm y không khỏi phấn khích. Văn Phán Quan cười hắc hắc, sau đó cũng trở về Âm Ty, kể lại cho Thành Hoàng.
Cách Vạn Tượng Phủ mấy ngàn dặm, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đã trở lại sân nhà. Cả hai nằm dài trên mặt đất, thở không ra hơi. Bạch Nguyệt Quân nhìn Lưu Vân hỏi.

“Chàng không sao chứ?”
“Ta vẫn ổn. Vết thương ngoài da thôi. Làm nàng chịu liên luỵ rồi. Sau này ta sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.”
Trịnh Tú Sương và Giáo Chủ Yến Tự Khâm đang ngồi chờ ở ghế đá chấn kinh khi thấy Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đột nhiên xuất hiện trong sân, liền chạy đến hỏi han.
“Lưu tiên sinh, Bạch tiên tử.”
Hai vị khách đỡ hai chủ nhà vừa trở về đứng dậy. Yến Tự Khâm hỏi tiếp.
“Có thu được hồn thể của nhi nữ ta không?”
Lưu Vân chạm vào mi tâm, lấy ra ngọc liên, phóng đến trước mặt. Hồn thể của Yến Khinh Yên từ đó mà hiện ra. Nàng nhìn quanh, liền hướng về phía phụ mẫu của mình kêu lên.
“Cha, mẹ!”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đi vào trong nhà, để lại một nhà ba người nói chuyện với nhau. Bạch Nguyệt Quân nhìn v·ết t·hương trên người Lưu Vân, không khỏi đau lòng. Mà hắn cũng xem xét Bạch Nguyệt Quân, xem nàng có b·ị t·hương không. Bởi cả hai đã giao linh, khi một người b·ị t·hương, kẻ còn lại, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khi thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Nguyệt Quân nhìn mình, Lưu Vân chỉ cười, rồi khẽ lắc mình một cái. Vết cháy xém trên người liền bay đi như bụi. Dù vậy trong cơ thể của hắn vẫn còn lưu giữ một tia thiên kiếp đang chạy khắp kinh mạch toàn thân. Nhưng nó vẫn chưa gây hại gì nên Lưu Vân tạm thời để nó ở yên đó.
Bạch Nguyệt Quân thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng dựa vào người Lưu Vân, khẽ nói.
“Sau này không nên làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa.”
Lưu Vân gật đầu đồng tình.
“Ừ. Nếu không phải hai vị Câu Hồn Sứ Giả kiềm chế thực lực thì hai chúng ta chưa chắc có thể về được nhà đâu.”
Trong trận đánh vừa rồi, cả hai bên đều chưa tung hết sức của mình. Bạch Nguyệt Quân chỉ muốn ngăn hai Sứ Giả dẫn Yến Khinh Yên đi. Vậy nên sẽ không dùng sát chiêu. Còn về hai vị kia, cả hai đều không rõ tại sao họ lại không đánh hết sức. Có lẽ là thấy chuyện Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân sắp làm có chút thú vị nên chỉ đến để làm đúng quy trình chăng?
Lưu Vân khẽ vuốt tóc Bạch Nguyệt Quân, ân cần nhìn nàng. Bây giờ hắn không còn cô độc nữa. Vậy nên khi quyết định làm gì cũng phải suy nghĩ lợi hại kỹ càng hơn trước. Không chỉ là vì bản thân, mà còn là vì Bạch Nguyệt Quân nữa.

“Sau này phải ích kỉ một chút rồi.”
Lưu Vân nói có chút đùa cợt. Bạch Nguyệt Quân nghiêng đầu nhìn Lưu Vân.
“Ta cũng thấy trước giờ chàng chỉ treo cái ích kỉ của mình trên miệng thôi.”
Lưu Vân cười cười, thả mình xuống ghế rồi rót cho mình và Bạch Nguyệt Quân chén trà. Hắn lấy ra bình ngọc chứa Ngọc Dịch Quỳnh Tương, nhỏ vài giọt vào hai chén trà sau đó đẩy một chén sang cho Bạch Nguyệt Quân. Nàng tò mò hỏi.
“Chàng cho Ngọc Dịch Quỳnh Tương và trà để làm gì thế?”
“Ngọc Dịch Quỳnh Tương ngoài tu bổ, củng cố thần hồn, hồn thể. Còn có giúp hồi phục linh lực, trị thương. Cứ dùng thoải mái. Hết thì tìm Uyển Cấm lấy thêm là được. Nhưng mà phải nói, chỉ một bình này thôi đã đủ dùng hơn mười năm rồi.”
Lưu Vân cũng không ngờ lúc đó Uyển Cấm lại đưa cho hắn nhiều như vậy, sau kiểm tra lại mới biết.
“Mỗi lần chỉ dùng vài giọt, không biết bao giờ mới dùng hết bình này.”
Lưu Vân nâng chén trà lên uống một hơi. Trong cơ thể hắn liền nảy sinh biến hoá. Những thương tổn do thiên kiếp gây nên nhanh chóng hồi phục. Đạo lôi kiếp đang luân chuyển trong kinh mạch cũng theo đó mà bị suy yếu đôi phần. Lưu Vân nhân thời cơ này gom tất cả vào trong đan điền.
Lưu Vân ngưng thần, nhìn vào ý cảnh đan điền. Tiểu thiên địa trong ý cảnh đan điền lúc này nổ lên vài tiếng đùng đoàn. Chớp điện loé lên mấy tia cùng với mây đen hiện ra ở một góc trời. Hắn đưa tay nắm lấy một tia sét tuỳ ý nhào nặn. Sau đó ném xuống đại địa phía dưới.
‘Có chút thu hoạch. Dù b·ị t·hương cũng không chịu thiệt.’
Hắn mở mắt. Trong đáy mắt ẩn hiện quang điện chớp loé không ngừng làm cho Bạch Nguyệt Quân có chút kinh ngạc. Nàng liền ghé sát mặt Lưu Vân để nhìn cho rõ hơn. Lập tức cơ mặt Bạch Nguyệt Quân cảm thấy tê rân mà rụt đầu lại, rồi tự xoa xoa hai má mình.
Lưu Vân mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Bạch Nguyệt Quân nói.
“Thu hoạch lần này không tệ. Sau này sẽ luyện chế cho nàng một tấm lôi phù để dùng.”
Trong lúc cả hai đang rất mùi mẫn thì thanh âm của Yến Tự Khâm vang lên.
“Lưu tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Lưu Vân nhìn sang Yến Tự Khâm cùng Trịnh Tú Sương đứng ở cửa, trong tay đang giữ Ngọc Liên Ngũ Sắc. Rồi hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân nói.
“Tiếp theo, phải vận động tay chân một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.