Thiên Địa Lưu Tiên

Chương 51: Hai vị, đắc tội rồi.




Chương 51: Hai vị, đắc tội rồi.
Bạch Nguyệt Quân chợt nhận ra những điều kỳ lạ về Lưu Vân xuất phát từ bản thân hắn. Tốc độ tu luyện nghịch thiên, ngộ tính, đạo tâm, tất cả những kiến thức mà hắn sở hữu. Khi Bạch Nguyệt Quân hỏi, Lưu Vân liền bật cười.
“Nếu vẫn giữ được ký ức từ vô số kiếp sống mà ta còn không biết gì thì xem như ta đã sống phí mấy kiếp đó rồi.”
Dù có mở phong ấn cho những kí ức kia thì Lưu Vân là Lưu Vân mà Bạch Nguyệt Quân biết. Ít nhất thì nàng nghĩ thế.
Vài ngày sau khi kết đạo lữ, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân cùng đi một chuyến đến kinh đô Đại Triệu. Cũng bởi lần trước Bạch Nguyệt Quân có chút nóng nảy, đe doạ Thành Hoàng Vạn Tường Phủ. Phần còn lại cũng là vì Lưu Vân tính được dương thọ của tiên hậu đã gần cạn. Vậy nên cả hai có ghé qua Âm Ty để hỏi thăm đôi chút.
Vừa đến trước cổng Âm Ty, Âm Sai đứng gác liền sợ hãi chạy vào trong. Âm Sai còn lại thì run rẩy lùi lại. Lưu Vân đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân, trong nàng ta khá là ngạo nghễ. Hắn chỉ vào Âm Sai, hỏi.
“Lần trước nàng đã làm gì mà bọn họ lại sợ đến vậy?”
“Họ khinh miệt chàng, vậy nên ta có hơi tức giận.”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân khẽ lắc đầu. Dù vậy, nội tâm của hắn có chút vui mừng khi Bạch Nguyệt Quân chỉ đe doạ. Với tính khí của nàng, không rút kiếm chém sập Âm Ty đã là kiềm chế lắm rồi. Đến lúc ấy mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Lát sau, Thành Hoàng cùng Văn Phán Quan đi ra tiếp đón. Vẻ mặt của Thành Hoàng có chút gượng gạo nhưng chung quy vẫn khá cung kính. Y chấp tay nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Bạch tiên tử, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Bạch Nguyệt Quân khinh khỉnh nhìn Thành Hoàng nói.
“Bọn ta đến đây là vì chuyện của tiên hậu. Dương thọ của nàng ta sắp tận. Tất nhiên phải đến để chuẩn bị thu hồn phách của nàng ta rồi.”
Thành Hoàng dạ dạ vâng vâng với Bạch Nguyệt Quân, rồi đưa mắt nhìn sang Lưu Vân. Dáng vẻ của hắn lúc này có vài phần kỳ lạ hơn trước kia. Bộ dạng như tiên sinh phàm nhân. Trông vẫn còn trẻ nhưng tóc lại bạc trắng. Vả lại cũng không có phản ứng gì với chốn Âm Ty này.
Trong lòng y đã đoán được mấy phần hắn là kẻ mà Bạch Nguyệt Quân nhắc đến lần trước. Dù sao kẻ có suy nghĩ nghịch thiên như vậy hẳn không phải tu sĩ bình thường. Thành Hoàng liền hướng về phía Lưu Vân chấp tay.
“Vị tiên sinh này, chắc là người mà Bạch tiên tử từng nhắc đến.”
Lưu Vân mỉm cười, đáp lễ với Thành Hoàng.

“Đích thực là Lưu mỗ. Lần trước Nguyệt Quân đến đã làm kinh động Thành Hoàng đại nhân rồi.”
“Tiên sinh nói đùa rồi. Hai vị vào trong rồi hẵng nói. Mời.”
Nói chuyện với Lưu Vân quả thật là dễ chịu hơn Bạch Nguyệt Quân. Vậy nên tinh thần Thành Hoàng cũng dịu đi vài phần.
Vào trong chính điện, Thành Hoàng mới bắt đầu hỏi về chuyện của tiên hậu. Lần trước Bạch Nguyệt Quân giải thích có chút qua loa. Vậy nên y muốn nghe từ lời của Lưu Vân.
“Lưu tiên sinh. Chuyện ngài muốn làm, liệu có khả năng không?”
Lưu Vân suy nghĩ một lúc liền đáp.
“Có khả năng, nhưng với người thực hiện là hai chúng ta thì không cao lắm. Đây là lần đầu ta làm chuyện như thế này. Chưa nói thiên kiếp kéo đến có thể chống đỡ được không. Chỉ việc giúp cho thần hồn ổn định trong cơ thể mới đã là chuyện khó rồi.”
Thành Hoàng gật gù đồng tình. Y lại hỏi tiếp.
“Vậy hai vị định thu lấy hồn phách của tiên hậu như thế nào? Thứ cho ta nhiều lời. Chuyện này ta đã báo cho U Minh. Vậy nên khi dương thọ của tiên hậu cạn, Câu Hồn Sứ Giả của U Minh sẽ tự mình đến. Việc này vốn là bổn phận của Âm Ty. Nhưng ta không muốn vì vậy mà xung đột với U Minh được.”
“Bọn ta không trách ngài đâu. Vốn từ đầu, ép Âm Ty vào thế khó đã là lỗi của bọn ta rồi. Còn về Câu Hồn Sứ Giả, Lưu mỗ sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Theo quy trình, hồn phách của n·gười c·hết sẽ được Âm Ty đưa về. Sau khi xét phúc nghiệp, hưởng âm thọ sẽ luân chuyển cho U Minh đưa đi luân hồi. Vậy nên đây vốn là t·ranh c·hấp giữa Lưu Vân, Bạch Nguyệt Quân với U Minh, thế lực chấp chưởng sinh tử luân hồi. Âm Ty Vạn Tường Phủ thật là bị ép ở giữa.
Sau khi trao đổi thêm vài lời, Lưu Vân một mình vào hoàng cung. Hắn nhờ Huyết Ảnh giúp hắn báo tin cho Giáo Chủ Hướng Thiên Giáo và Trịnh Tú Sương. Còn bản thân thì xem xét tình hình hiện tại của tiên hậu, sau đó ở lại trong cung chờ đợi.
Hơn mười ngày sau, Văn Phán Quan cùng Bạch Nguyệt Quân mới vào cung. Thấy Văn Phán Quân đi cùng, Lưu Vân tò mò hỏi.
“Văn Phán đại nhân, ngài đến đây có việc gì sao?”
“Lưu tiên sinh đừng hiểu lầm. Âm Ty Vạn Tường Phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Có điều Thành Hoàng đại nhân khá hứng thú với cách làm của ngài nên nhờ ta đến đây xem thử.”
Lưu Vân khẽ gật đầu. Hắn không ngại có khán giả. Vì dù có xem thì cũng không làm theo được.

Lưu Vân bấm tay tính nhẩm. Lúc này tiên hậu đã như đèn dầu sắp cạn. Hoàng đế cùng thái tử được ngự y báo tin cũng đã đến bên giường tiên hậu. Xung quanh cũng chỉ có vài cung nữ và Huyết Ảnh. Bởi từ lâu, người trong hậu cung đã xem tiên hậu là n·gười c·hết. Vì thế ngoài hoàng đế và thái tử thì chẳng ai trong cung quan tâm đến sống c·hết của nàng.
Ba người dùng thuật che mắt đứng một bên nhìn một nhà ba người. Hoàng đế nắm bàn tay đang lạnh dần của tiên hậu, nhỏ giọng nói.
“Yên Nhi, trẫm thật có lỗi với nàng. Vì sinh con nối dõi cho trẫm mà nàng phải chịu cảnh này. Ngay cả tiên nhân đã đến trước điện trẫm cũng không thể mời cứu chữa cho nàng được. Trẫm không xứng làm trượng phu của nàng.”
Nghe đến đây, Lưu Vân đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân bên cạnh. Hắn thở dài. Kể cả có mời được Bạch Nguyệt Quân thì nàng cũng không thể chữa được. Chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Thái tử bên cạnh tựa vào phụ hoàng của mình, nghẹn ngào nói.
“Phụ hoàng đừng nói như vậy. Mẫu hậu không muốn người tự dằn vặt mình đâu.”
Thái tử chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Từ sau khi sinh ra mậu hậu của y đã như vậy. Nhờ Huyết Ảnh, y mới biết mẫu hậu của mình là người như thế nào. Trong cung cũng chỉ có Huyết Ảnh kể về tiên hậu với y. Vì vậy, thái tử đối với Huyết Ảnh cũng khác với những hoạn quan khác.
Bỗng có đợt hàn khí tràn vào phòng làm cho mấy cung nữ đứng gần cửa run rẩy. Ba người dùng thuật che mắt liền hướng mắt về phía cửa. Hai thân ảnh mờ ảo từ từ lướt đến. Mấy ngọn nến trong phòng chập chờn theo chuyển động của cả hai. Văn Phán Quan hướng về hai thân ảnh cúi người chấp tay.
“Văn Phán Vạn Tường Phủ, tham kiến hai vị Câu Hồn Sứ Giả.”
Thân ảnh của hai Câu Hồn Sứ Giả dần hiện rõ trước mắt ba người. Cả hai có dáng người gầy gò mặc quan phục màu đen, đội mũ cao. Người họ Tạ cầm Dẫn Hồn Dăng, người họ Phạm cầm Trấn Hồn Phiên.
Cả hai gật đầu với Văn Phán Quan, sau đó nhìn sang Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Cả hai đã được nghe kể về Bạch Nguyệt Quân, thực lực không thấp. Còn người bên cạnh cả hai đều không rõ là phàm hay tiên. Phạm Sứ Giả lạnh nhạt nói.
“Hai vị là hai kẻ muốn tranh hồn phách tiên hậu Yến Khinh Yên với U Minh, đảo lộn sinh tử luân hồi?”
Lưu Vân liền cười đáp.
“Phạm Sứ Giả quá lời rồi. Bọn ta cũng là nhận lời nên mới giúp đỡ mà thôi. Đảo lộn sinh tử luân hồi đâu phải cứ muốn là làm được.”
Hồn phách của Yến Khinh Yên vẫn chưa rời khỏi cơ thể vậy nên hai bên không thể làm gì ngoài việc chờ đợi. Huyết Ảnh lúc này mới chú ý đến đám Lưu Vân đứng ở cuối giường. Thấy bên cạnh có ba bóng người mờ ảo. Lưu Vân lại đang trò chuyện với một trong số đó. Liền đoán được Câu Hồn Sứ Giả đã đến. Trong lòng hắn không khỏi bất an.
Lưu Vân nhìn sang Yến Khinh Yên, chợt nảy ra một ý. Hắn kết ấn quyết, đưa ngón tay lên mi tâm, kéo ra một sợi tơ mảnh bắn vào trán của Yến Khinh Yên. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy, tò mò hỏi.

“Chàng đang làm gì vậy?”
“Ta đang thử nói chuyện với tiên hậu. Pháp thuật này ta chỉ mới luyện lại, vẫn chưa luyện đến đại thành.”
Nghe vậy, hai Câu Hồn Sứ Giả khẽ liếc mắt nhìn nhau. Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Tia thần thức mà Lưu Vân đưa vào trong Yến Khinh Yên bắt đầu hoạt động, chầm chậm luân chuyển như tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng có thanh âm vang lên.
‘Ngài là ai? Có phải là Lưu tiên sinh mà Huyết Ảnh nhắc đến không?’
‘Là Lưu mỗ. Nương nương có thể cảm nhận được không gian xung quanh sao?’
‘Đúng vậy.’
Lưu Vân khẽ chau mày. Như vậy khác gì mắc kẹt trong chính cơ thể của mình. Hắn bắt đầu tìm kiếm linh đài của nàng ta. Quả thật vẫn còn nguyên vẹn. Lưu Vân thầm cảm ơn Huyết Ảnh mười mấy năm qua đã dùng linh khí để tu bổ cho Yến Khinh Yên, nếu không thì nàng đã sớm mất ý thức, thần hồn tổn thương rồi.
‘Sao tiên sinh lại đến đây?’
‘Ta được cha mẹ, huynh trưởng của nương nương nhờ vả. Vậy nên Lưu mỗ chỉ làm việc cần làm mà thôi.’
Thanh âm lúc này có chút khẩn trương.
‘Cha mẹ, đại ca của ta? Không phải bọn họ không ở cùng nhau sao? Sao tiên sinh lại gặp được cả ba người bọn họ?’
‘Cũng chỉ là hữu duyên thôi… Hồn phách của nương nương đã sắp rời khỏi cơ thể. Chốc nữa nương nương phải chịu thiệt một chút rồi.’
‘Tiên sinh! Khoan đã!’
Lưu Vân thu lại thần thức. Tại mi tâm Yến Khinh Yên đã xuất hiện làn sương mờ ảo. Lưu Vân liền đánh động Bạch Nguyệt Quân.
‘Nàng cản hai Câu Hồn Sứ Giả bắt hồn phách. Ta sẽ thu thần hồn của tiên hậu.’
‘Được.’
Làn sương bắt đầu tụ thành hình người. Thân thể của Yến Khinh Yên cũng đã nguội lạnh. Tạ Sứ Giả lập tức giơ Dẫn Hồn Đăng lên. Dẫn Hồn Đăng liền phát ra ánh sáng quỷ dị. Hồn phách vừa tụ hình của Yến Khinh Yên bị nó dẫn dắt mà lướt về phía hai Câu Hồn Sứ Giả. Bỗng kiếm quang chợt loé trước mắt, làm cho hai Câu Hồn Sứ Giả giật mình lùi mấy bước.
“Hai vị, đắc tội rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.