Thiên Địa Lưu Tiên

Chương 50: Bất luận hắn là ai.




Chương 50: Bất luận hắn là ai.
Kể xong câu chuyện dài, Lưu Vân nâng chén trà nhấp một ngụm. Dù nghe có vẻ chi tiết nhưng hắn đã lược bỏ hết những đoạn xuất hiện Vân Thanh Tử. Lưu Vân cũng chỉ giải thích qua loa Uyển Cấm là muội muội của mình. Không hề nhắc đến mối quan hệ của nàng với Vân Thanh Tử.
Đối với Lưu Vân, chuyện của Vân Thanh Tử vẫn đến để bản thân Vân Thanh Tử giải quyết. Hắn nói thay sẽ chỉ làm chuyện càng thêm rối thôi.
“Sau đó thì sau?”
Bạch Nguyệt Quân nghe chuyện, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi.
“Sau đó ta cùng Uyển Cấm đến Côn Luân trao trả ba đệ tử cho Thanh Viễn Chân Nhân. Rồi thì đón Uyển Đình về. Sô Ngô thì được ta thả đi, nhưng nó lại bám theo về đến tận đây.”
“Muội muội của huynh thì sao?”
Lưu Vân hơi khựng lại, đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân. Trông nàng có vẻ khá tò mò với Uyển Cấm. Hắn liền đặt chén trà xuống bước đến gần.
“Khi đó Uyển Cấm có cùng ta về đây. Nhưng sau đó đã đi tìm chỗ thích hợp để đặt Dao Trì Thánh Cảnh. Lúc mới đến, Uyển Cấm nhận ra cây đào trong sân nhà ta là cùng một loại với đào trong Thánh Cảnh. Vậy nên còn muốn đặt ở gần đây. Nhưng sau đó thì nghĩ lại, nên đã tìm nơi khác.”
Bạch Nguyệt Quân khẽ gật đầu, tay vuốt ve Sô Ngô đang co tròn trong lòng. Không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Nàng ngã lưng ra ghế, hướng mắt nhìn bầu trời trong xanh, lòng thầm nghĩ.
‘Nếu đổi lại là mình, mình sẽ giải quyết những chuyện này như thế nào đây?’
Nhìn vẻ mặt của Bạch Nguyệt Quân không được tốt, Lưu Vân liền bước đến cầm gáy Sô Ngô ném cho Linh Nhiễm và Sở Uyển Đình rồi lùa hai đứa đi nơi khác. Còn hắn thì ngồi xuống hiên nhà, bên cạnh ghế Bạch Nguyệt Quân. Nàng có chút kinh ngạc khi Lưu Vân làm vậy nhưng cũng không hỏi gì. Thấy vậy, Lưu Vân cũng chỉ lặng lẽ lấy ra bình hồ lô đưa cho Bạch Nguyệt Quân.
“Đây là gì thế?”
“Chút rượu lấy từ Thuý Hoa Lâu. Lần đó cô muốn uống nhưng không uống được. Đêm giao thừa ta viết chữ, Chu chưởng quỹ có ghé qua tặng cho ta ít rượu thịt, trà bánh.”
Bạch Nguyệt Quân nhận lấy, mở nắp ngửi thử. Mùi thơm của rượu lập tức lan toả ra xung quanh. Bạch Nguyệt Quân nhìn bình rượu, rồi lại nhìn Lưu Vân đang hướng mắt nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa với Sô Ngô trong sân. Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Huynh không uống sao? Chẳng lẽ huynh không biết uống rượu?”
“Ta không thích uống rượu.”
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quân mỉm cười, nghiêng bình rượu uống ừng ực.

“Rượu ngon! Nếu ta mua thêm, liệu Chu chưởng quỹ có giảm giá không? Ta đoán không nhầm, rượu này là loại ba mươi năm. Giá không rẻ đâu.”
Hai má Bạch Nguyệt Quân ửng đỏ. Nàng lau rượu dính mép rồi ném trả hồ lô rỗng cho Lưu Vân. Hắn vừa cầm hồ lô liền trợn mắt.
“Cô uống một hơi hết bốn vò luôn sao?”
Vừa dứt lời, Bạch Nguyệt Quân đã nhào người vào lòng Lưu Vân, hai tay ôm chặt. Nàng vùi mặt vào ngực hắn, rồi ngước lên nhìn. Ánh mắt mơ màng, giọng nũng nịu.
“Huynh có biết mấy tháng qua,… ta rất nhớ huynh không? Ta nhận ra ta đã quá dựa dẫm vào huynh. Ta nhận ra… trong lòng ta có huynh. Chính là huynh đó!”
Bạch Nguyệt Quân đưa tay mân mê gương mặt Lưu Vân. Trên miệng nở một nụ cười dịu dàng.
“Cô say rồi, phải không?”
“Ta say thì sao. Không say thì đã sao. Ta đang nói lời thật lòng đấy… Huynh không tin sao?”
Lưu Vân mỉm cười, nhỏ giọng đáp.
“Ta tin.”
“Vậy… huynh trong lòng huynh… có ta không?”
Lưu Vân khẽ mở to mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân trong lòng. Hắn biết chừng ấy rượu sẽ không thể khiến nàng say được. Nàng chỉ đang mượn rượu để nói lời trong lòng mình thôi. Thời gian qua Lưu Vân cũng có thể nhận ra tâm ý của nàng là hướng đến hắn. Cũng chẳng biết từ khi nào trong tâm hắn đã có nàng.
‘Mau trả lời đi.’
Giọng nói của Vân Thanh Tử vang lên trong đầu Lưu Vân.
‘Huynh nói huynh không phải là kẻ đầu gỗ vô tình. Huynh cũng có tình cảm với nàng ấy. Vậy thì thừa nhận đi!’
“Sao huynh không trả lời? Vậy tức là huynh ghét ta phải không?"

Trước sự thúc giục của một kẻ trong đầu, một người trong lòng. Lưu Vân vẫn bình thản, cười nói.
“Nếu ta chán ghét nàng, ta sẽ để nàng chạm vào ta sao. Vả lại ta cũng đã từng nói, nàng là ân nhân của ta, là mẹ của con ta, là người quan trọng đối với ta, không phải sao?”
“Đúng là chàng từng nói như vậy.”
Bạch Nguyệt Quân gật gù. Nàng nhớ lại một năm trước Lưu Vân có nói lời này. Rồi bỗng nhiên nàng chau mày nhìn Lưu Vân.
“Ra là từ lâu chàng đã có tình cảm với ta?”
“Ta nghĩ nàng đã… Ah!”
Lưu Vân đang nói thì bị Bạch Nguyệt Quân cắn một cái đau điếng vào cánh tay làm cho hắn co rúm người. Nàng hậm hự nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân. Hắn thì đưa tay kéo giãn đôi mày chau của Bạch Nguyệt Quân, nhẹ nhàng nói.
“Ta chỉ vừa nhận ra dạo gần đây thôi. Việc vắng mặt nàng khiến ta cảm thấy căn nhà này như trống trải đi vậy.”
Bạch Nguyệt Quân nghe vậy, gương mặt liền giãn ra. Nàng mỉm cười, khẽ nắm lấy tay Lưu Vân áp vào má mình. Tâm tình của Bạch Nguyệt Quân lúc này vô cùng bình yên. Lưu Vân cũng nghiêng đầu tựa vào nàng. Cả hai khẽ niệm.
“Nguyện kết đạo tâm, đồng sinh cộng diệt. Linh dữ linh giao, đạo dữ đạo hợp. Dẫu thiên địa bất dung, cũng chẳng chia lìa.”
Linh lực của cả hai bắt đầu luân chuyển, chầm chậm hoà vào nhau. Tựa như suối nguồn hoà nhập, tựa như hai dòng ánh sáng uốn quanh nhau. Thần hồn thông dung, xoá bỏ phân ly, nhập thành một thể. Sau đó lần nữa tách mà ra đi vào linh đài của đối phương.
Kể từ thời khắc này, cả hai không còn là người qua đường của nhau nữa. Mà chính là đạo lữ cùng sống cùng c·hết, dù cho trời có sập thì cũng không đổi.
Bạch Nguyệt Quân tựa vào lòng Lưu Vân thêm một lúc lâu mới ngước nhìn hắn. Trong một thoáng góc nhìn của nàng bị kéo ra đối diện Lưu Vân, thấy tóc hắn hoá bạc. Gương mặt khôi ngô, điềm tĩnh thường ngày không còn nữa. Thay vào đó là một nửa bên mặt dường như đã bị thổi bay da, để lộ ra thịt vẫn còn ươn ướt máu. Lúc này hắn không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mà là bộ dạng của một kẻ lăn lộn sa trường.
Thanh âm chém g·iết, kim loại v·a c·hạm, t·iếng n·ổ đùng đoàn truyền đến từ bốn hướng. Bạch Nguyệt Quân liền đưa mắt nhìn về hướng thanh âm truyền đến. Trên trời có vô số tu sĩ đang đấu pháp. Dưới đất binh lính phàm nhân lao vào chém g·iết nhau.
Vài tu sĩ bị g·iết rơi xuống đất. Có kẻ xui xẻo hơn, xác không còn nguyên vẹn. Vài kẻ hoàn toàn tan biến. Thi thoảng có mấy đạo pháp quang bay lạc xuống chỗ phàm nhân đang đánh nhau, lập tức g·iết hết những binh sĩ xui xẻo đó. Tiếng la hét, gào khóc cùng với những âm thanh khác truyền đến làm cho Bạch Nguyệt Quân ù hết cả tai.
Bỗng có tiếng long ngâm, theo sau là tiếng phượng minh. Một đầu chân long giao cùng chân phượng từ đâu đến giao đấu với nhau. Hai đại yêu quấn lấy nhau cào xé từ trời xuống đất, lăn lộn đè nát những phàm nhân bên dưới. Chấn động đánh văng những tu sĩ trên không.
Lưu Vân nhìn cảnh hỗn loạn trước, khẽ nâng tay. Thiên địa như bị một lực lượng cường đại bóp nát, cùng với những thứ trong đó vỡ tan thành từng mảnh. Lúc này, chỉ còn lại Lưu Vân quỳ giữa vũng máu. Người hắn run run. Không rõ là đang cười, hay đang khóc. Chỉ thấy nửa bên môi còn nguyên vẹn hơi nhếch lên. Một vài giọt nước mắt rơi xuống bàn tay ám khói.
Bạch Nguyệt Quân sững sờ trước những gì đang diễn. Nàng đã chứng kiến rất nhiều trận chiến, nhưng chưa từng thấy trận chiến này giống như thế này. Dường như nàng đang được xem ký ức của Lưu Vân. Nhìn cảnh này, tim Bạch Nguyệt Quân bỗng đau nhói. Nàng bước đến quỳ xuống, đưa tay ôm lấy bên mặt còn nguyên vẹn, khẽ lau đi dòng nước mắt. Rồi nàng nhẹ nhàng nói.

“Ta không biết chàng đã trải qua những gì. Nhưng không sao nữa. Có ta ở cạnh chàng rồi.”
Mí mắt Lưu Vân khẽ động. Hắn chầm chậm ngước nhìn Bạch Nguyệt Quân, đưa bàn tay nhuốm máu của mình nắm lấy tay nàng. Trên gương mặt nở một nụ cười dịu dàng, rồi từ từ tan biến theo mảng thiên địa xung quanh.
Bạch Nguyệt Quân bừng tỉnh, lập tức bật dậy xem xét Lưu Vân. Tóc của hắn đã bạc trắng như trong đoạn ký ức mà nàng thấy. Hắn cười như cười khổ.
“Lại nhớ đến mấy chuyện xưa rồi. Dù có làm cách nào thì nó vẫn trở lại.”
Lưu Vân bỗng hiểu lí do Vân Thanh Tử khách sáo với mình như vậy. Ra là y đã xem được ký ức của Lưu Vân về bản thân mà hắn tự phong ấn trước lần luân hồi này. Có lẽ là do của hai giao linh vậy nên đã mở ra những ký ức này.
Trong khi Lưu Vân vẫn còn chìm trong những suy nghĩ của bản thân thì Bạch Nguyệt Quân đẩy ngã, đè hắn nằm ra hiên nhà. Tuy không rõ ràng nhưng nàng vẫn lờ mờ cảm nhận được tâm trí hỗn loạn của Lưu Vân lúc này. Bạch Nguyệt Quân dõng dạc nói.
“Ta không quan tâm chàng là ai, từng làm gì. Ta chỉ quan tâm đến Lưu Vân điềm đạm, trầm ổn của ta thôi! Ta không cho phép chàng trở thành bộ dạng như vậy!”
“Nguyệt Quân…”
Lưu Vân mỉm cười, ôm chặt Bạch Nguyệt Quân.
“Ta đã không còn quan tâm đến những chuyện đó từ lâu. Bây giờ ta có nàng rồi.”
Lưu Vân đỡ Bạch Nguyệt Quân ngồi dậy. Dù sao nàng cũng đã thấy rồi, vậy nên cũng kể cho nàng nghe chuyện của bản thân. Việc hắn đã luân hồi vô số lần. Tự phong ấn ký ức nhưng vẫn luôn nhớ lại được bằng một cách nào đấy rồi bị nó dằn vặt, đến kiếp sống an nhàn ở thời hiện đại trước khi xuyên đến đây.
“Ta cảm thấy chuyện này là sự trừng phạt cho những gì ta đã làm. Nhưng mà chịu đựng đã lâu nên đã không còn cảm thấy gì nữa rồi.”
“Chàng nói đã lâu, tức là bao lâu?”
Lưu Vân đếm nhẩm một lúc mới đáp.
“Đâu đó mấy nghìn vạn lần luân hồi. Trung bình mỗi lần khoảng năm trăm năm.”
Lưu Vân dừng lại, nắm lấy tay Bạch Nguyệt Quân rồi nói tiếp.
“Nhưng chỉ có lần này ta mới gặp được nàng. Mấy kiếp trước ta chỉ là kẻ cô độc. Nếu là phàm nhân thì sống bình bình an an đến già. Nếu là tu sĩ thì cùng một mình vật lộn trong thế gian.”
Nàng tựa đầu vào vai Lưu Vân, cố gắng tiêu hoá hết chuyện Lưu Vân vừa kể. Nàng không thể tưởng tượng được những thể giới mà Lưu Vân đã sống trông như thế nào. Đặc biệt là thế giới hiện đại, nơi hắn sống trước khi đến đây. Nhưng rồi nàng cũng không nghĩ nữa. Điều quan trọng là Lưu Vân vẫn người mà nàng yêu. Bất luận hắn là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.